Thịnh Sủng Thứ Phi
Chương 44: Kinh nghiên sơ ngộ, giải cứu Minh Nhứ
Tiết Vũ Hoa sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy ở góc khuất hành lang có một cô gái đang đứng. Nàng một thân nhẹ nhàng nhưng lại cao quý thanh nhã. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay, tuy không hề trang điểm nhưng lại giấu không được dung nhan tuyệt sắc đoan trang. Giờ phút này nàng thản nhiên đứng, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười bất ngờ, một đôi mắt phượng lóe sáng tựa như sao trên trời, câu đi hồn phách người nhìn. Thấy hắn nhìn qua, nàng lập tức thu lại ý cười, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa chút lanh lợi.
Trong lòng Tiết Vũ Hoa như nổ lớn một cái, một dòng nước ấm xa lạ xẹt qua nội tâm tịch mịch khiến hắn ngây ngốc.
Thu Minh Ngọc cũng nghe được tiếng cười kia, đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy Thu Minh Nguyệt đang cười nhạo nàng, không khỏi tức giận nói:
“Tiểu tiện nhân ngươi, cười cái gì chứ?"
Thu Minh Lan thầm kêu không ổn. Quả nhiên, trong phút chốc, đáy mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua tia sáng lạnh, không nhanh không chậm đi đến đây.
“Tam tỷ vừa mới nói gì, muội nghe không rõ lắm."
Giọng nói của nàng thanh nhã dễ nghe, mang theo mùi hoa lan thơm ngát. Theo từng bước chân tao nhã của nàng, làn váy như gợn sóng tầng tầng, tạo nên một bức màn mỏng ảo mộng.
Thu Minh Nguyệt tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói không mang theo tức giận nhưng giờ phút này, khi Thu Minh Ngọc nhìn thấy nàng thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự khủng hoảng. Nàng cảm thấy, trên người Thu Minh Nguyệt tản ra một cỗ uy nghiêm vô hình, ép tới nàng gần như thở không nổi. Nhưng nàng lại chợt nhớ ra, nàng ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nàng sợ cái gì? Nàng là đích nữ mà.
Nghĩ đến việc vừa rồi nàng thế nhưng lại sợ hãi con tiện nhân kia thì cơn tức giận lại bùng lên, thậm chí quên luôn cả Tiết Vũ Hoa còn đang ở đây.
“Ta nói ngươi, con tiện nhân này, ngươi…"
“Tam tỷ." Thu Minh Nguyệt không vội không giận, một đôi phượng mâu chứa đầy ý cười nhìn nàng ta.
“Phụ ngôn hữu vân, bất đạo ác ngữ, thì nhiên hậu ngôn, bất yếm vu nhân." Nàng nhướng mày nhìn khuôn mặt khẽ biến sắc của Thu Minh Ngọc, ngữ điệu nhẹ nhàng, trầm thấp..
“Mẫu thân xuất thân từ danh môn, có nghĩa là người đối với tam tòng tứ đức của nữ tử nhớ rất rõ. Tam tỷ từ nhỏ được nuôi dưới gối người, đáng ra nghe nhiều phải thuộc. Nếu lời vừa rồi bị tổ mẫu nghe thấy, tỷ nói xem, tỷ có thể sẽ bị trách phạt sao chép nữ giới không?"
Hốc mắt Thu Minh Ngọc co rụt lại, đáy mắt hiện lên chút sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn như cũ bướng bỉnh nói:" Ngươi dám!"
Thu Minh Nguyệt cười đến vân đạm phong khinh, đem nhánh tóc trước ngực hất ra sau, giọng điệu vẫn đạm mạc nói:" Giáo huấn mấy ngày trước xem ra tam tỷ vẫn không ghi tạc trong lòng."
Nàng bỗng nhiên dừng một chút, liếc mắt nhìn Tiết Vũ Hoa vẫn nhếch mày đứng xem cuộc vui nãy giờ.
“Tam tỷ quên ngày ấy tổ mẫu đã nói gì sao? Tỷ đã mười bốn rồi. Mẫu thân quả nhiên là yêu thương tam tỷ." Nàng lui về phía sau mấy bước, thản nhiên nói:" Hôm nay đến hoa viên mới biết phong cảnh không tồi, chỉ tiếc tam tỷ không thể ở lâu được."
Lúc này nàng mới đem mắt nhìn qua Đại Mạo vẻ mặt có chút khó coi, gần như là kinh ngạc hỏi:" Đại Mạo cô nương, sao ngươi lại còn ở đây? Lúc ta vừa rời khỏi thì tổ mẫu đã giục một lần, nói nếu ta trên đường về thấy ngươi thì bảo ngươi nhanh chóng đưa tam tỷ đến. Ngươi sao vẫn còn ở đây? Mẫu thân và Tiết quốc Hầu phu nhân đã chờ lâu rồi."
Nàng không hề xưng là di mẫu, mà là Tiết quốc Hầu phu nhân. Ý muốn nói là, nếu chậm trễ Tiết quốc Hầu phu nhân, một nha hoàn nho nhỏ như nàng chịu không nổi trách nhiệm đâu.
Quả nhiên, sắc mặt Đại Mạo trắng nhợt, cuống quýt cảm tạ Thu Minh Nguyệt.
“Đa tạ Ngũ tiểu thư nhắc nhở. Tam tiểu thư, đại phu nhân kêu người đến phòng lão thái quân. Tiết quốc Hầu phu nhân chờ đã lâu."
Thu Minh Lan sắc mặt chìm xuống. Đến lúc này mà nàng còn nghe không hiểu chuyện gì thì đầu nàng bị lừa đá rồi.
Thu Minh Ngọc cũng hồi hồn. Trong lòng nàng biết lão thái quân tha thứ cho mình xem như là nể mặt mũi của di mẫu rồi. Chẳng qua là, lời nói của Thu Minh Nguyệt có chút khó hiểu. Đầu heo như nàng ta quả nhiên không hiểu rõ thâm ý trong đó. Bất quá, nếu Đại Mạo đã đến mời, huống hồ còn có Tiết Vũ Hoa trước mặt, nàng cung không muốn mất phong độ. Vì vậy, nàng giả bộ vuốt tóc, phân phó nói:" Một khi đã vậy, đi thôi."
Thu Minh Lan cũng theo phía sau.
Lúc đi ngang qua Thu Minh Nguyệt, Thu Minh Ngọc hung hăng trừng nàng một cái.
“Ngày khác tính sổ với ngươi sau."
Thu Minh Nguyệt nhếch mày, lơ đểnh cười. Nàng lại nâng mắt chống lại đôi hoa đào đầy ý vị của Tiết Vũ Hoa. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra nụ cười yêu nghiệt.
“Muội tên gì?"
Thu Minh Nguyệt không thích bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, cho nên nàng không để ý, xoay người rời đi.
Tiết Vũ Hoa sửng sốt. Từ lúc lọt bụng mẹ tới giờ, chưa có nữ tử nào dám không nhìn hắn đâu.
“Này, muội còn chưa cho ta biết tên!" Hắn đuổi theo.
Thu Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, lạnh lùng xoay người. Tiết Vũ Hoa không ngờ nàng lại quay đầu, vội vàng dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng.
“Muội… Muội sao vậy?"
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng hiện lên chút tươi cươi mỉa mai.
“Tiết quốc hầu thế tử quả nhiên là có phong thái, có phong độ. Nhìn nữ nhân vì huynh tranh giành tình nhân, trong lòng lại khinh thường đúng không?"
Hả? Tiết Vũ Hoa sửng sốt, ánh mắt đã có chút né tránh, không được tự nhiên sờ sờ mũi.
“Ngũ muội muội, muội nói gì vậy?
Thu Minh Nguyệt mắt lộ ra tia khinh thường, hừ nhẹ một tiếng.
“Tiết quốc hầu thế tử phong thái nhanh nhẹn, cười tựa hoa đào, đùa giỡn với đời. Từ khi nào lại học được việc ngắm hoa xem trăng phong nhã như vậy? Hay là ánh mắt thế nhân lầm rồi, lời đồn đại là nói dối sao?"
Tiết Vũ Hoa không nghĩ một cô gái nho nhỏ như vậy ánh mắt cũng thật sắc bén, trong nhất thời hắn có chút xấu hổ. Vừa rồi hắn đúng thật là đã sớm nhận ra tiếng bước chân của Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan. Hắn hôm nay theo mẫu thân đến Thu phủ đương nhiên cũng biết mục đích của mẫu thân. Kỳ thật hắn không phản đối việc thành thân, nhưng nếu hắn phải cưới một nữ tử hắn không thích về thì nghĩ đến đã phát hoảng. Thê tử hắn cưới nhất định phải là người hắn yêu, nếu không cho dù là thiên tiên, hắn tuyệt đối cũng không cưới.
Thu phủ là danh môn trăm năm, nuôi dưỡng nữ nhi đương nhiên cũng phải tài mạo song toàn. Cho nên hắn cũng theo ý mẫu thân đi đến Thu phủ, nếu hắn thích, cưới về cũng là việc đáng mừng.
Vừa rồi Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan đi tới, dung mạo hai người rất giống tiểu di cho nên hắn lập tức đoán ra được thân phận của họ. Vì thế, hắn nghĩ muốn thử phẩm tính bọn họ một phen.
Nào biết rằng lần thử này sẽ khiến tâm hắn nguội lạnh. Đường đường là đích tôn thủ phụ, danh môn khuê tú nhưng ngôn ngữ thì thô tục, hành vi và cử chỉ thì phóng đãng không chịu nổi, làm gì có nửa điểm bộ dáng tiểu thư khuê các chứ? Sợ là ngay cả mấy người đàn bà chanh chua ở chợ còn tốt hơn các nàng.
Hắn đã quyết định, cửa hôn sự này, hắn trăm triệu lần sẽ không đồng ý.
Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt nhìn Tiết Vũ Hoa một cái, sau đó xoay người bước đi. Tiết Vũ Hoa phục hồi tinh thần thì chỉ còn nhìn thấy làn váy nàng biến mất ở góc khuất, trong lòng không khỏi có chút mất mác.
Thu Minh Ngọc cùng Thu Minh Lan đi tới Thọ An Viện rồi thì Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng đã tới, hai người vội vàng nhu thuận thỉnh an các trưởng bối. Đại phu nhân nhìn thấy Thu Minh Lan thì khẽ nhíu mày, không vui nhìn Đại Mạo. Bảo nó đưa Minh Ngọc tới thôi, sao Minh Lan cũng chạy tới đây chứ.
Đại Mạo thực vô tội, vừa rồi lúc đi tìm Tam tiểu thư thì lục tiểu thư cũng có bên cạnh. Lục tiểu thư muốn tới, một nha hoàn nho nhỏ như nàng có quyền phản đối sao?
Bên kia, lão phu nhân tuy nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.
Tiết quốc Hầu phu nhân khi nhìn Thu Minh Lan thì cũng khẽ đánh giá nàng.
Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng phong thái lại tươi đẹp, ngũ quan chỉnh tề, so với Thu Minh Ngọc thì hơn hẳn vài phần. Nàng mặc trường quần màu xanh biển, trên đầu đeo một cây trâm thúy hoa mạ vàng, lúc đi lại, hoa tai trân châu nhẹ nhàng phát ra âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Bất quá, Tiết quốc Hầu phu nhân cũng chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt. Sau đó bà lại không tiếng động đánh giá Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc lớn hơn Thu Minh Lan hai tuổi, thân thể cũng cao gầy hơn một ít, ngũ quan thì kém hơn vài phần. Nàng mặc mộ bộ y phục điệp hí thủy tiên, nhìn xinh đẹp vô cùng, giờ phút này lại làm bộ dạng ôn nhã ngoan hiền, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
Tiết quốc Hầu phu nhân không dấu vết nhấp một ngụm trà, sau đó cười nói:" Vài năm không gặp, hai vị chất nữ ngày càng xinh đẹp."
Thu Minh Ngọc đỏ bừng mặt, ánh mắt sáng lên. Thu Minh Lan thì kín đáo hơn, cúi đầu không nói lời nào.
Lão thái quân cười nói:" Khiến phu nhân chê cười. Minh Ngọc, Minh Lan, mau tới chào di mẫu hai con đi."
Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan vội vàng đi tới, ngoan ngoãn hành lễ.
“Gặp qua di mẫu."
Tiết quốc Hầu phu nhân thấy hành vi cử chỉ của Thu Minh Ngọc cũng đoan trang thì trong lòng càng thêm vừa ý vài phần.
“Ừ, người trong nhà, không cần khách khí như vậy." Tiết quốc Hầu phu nhân lời này vốn là nói: Đại phu nhân và bà là tỷ muội, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan cũng là chất nữ ruột của bà, đều là thân thích, không phải người ngoài họ. Nhưng khi lọt vào Thu Minh Lan thì lời nói lại có hương vị khác.
Nàng đương nhiên biết Tiết quốc Hầu phu nhân hôm nay đến mục đích chính là làm mai cho nhi tử Tiết Vũ Hoa. Trong phủ hiện tại người có độ tuổi thích hợp nhất chỉ có Thu Minh Ngọc. Hơn nữa, theo lời Thu Minh Nguyệt nói khi nãy, hiện giờ Tiết quốc Hầu phu nhân cũng rất vừa lòng Thu Minh Ngọc, chỉ sợ hôn sự của Tiết Vũ Hoa và Thu Minh Ngọc đã sớm định rồi.
Thu Minh Ngọc tùy hứng điêu ngoa, nhưng đầu óc không phải thông minh, không thể nghĩ đến những chuyện này. Nếu từ nhỏ không phải đại phu nhân bảo hộ nàng quá tốt thì chỉ sợ nàng đã bị người ta ăn tới xương cốt cũng không còn.
Nàng chỉ biết hiện tại Tiết Quốc Hầu phu nhân thích nàng. Vậy thì, Tiết Vũ Hoa…
Nghĩ đến nam tử như tùng như trúc kia, nàng liền không nhịn được mà tim đập mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Vâng."
Nàng đứng dậy, mở to đôi mắt long lanh nhìn Tiết quốc Hầu phu nhân. Tiết quốc Hầu phu nhân cũng không phải lần đầu tới Thu phủ, Thu Minh Ngọc đương nhiên đã gặp qua.
“Di mẫu đã lâu không tới thăm Ngọc nhi, Ngọc nhi rất nhớ người đó." Nàng chu môi, vẻ mặt cười đáng yêu.
TIết quốc Hầu phu nhân bị nàng chọc cười, đem nàng ôm vào ngực.
“Tiểu quỷ con, miệng thật là ngọt mà."
Thu Minh Ngọc oa một tiếng trong ngực Tiết quốc Hầu phu nhân:" Nào có, lời của Ngọc nhi đều là sự thật."
Thu Minh Lan mím môi, cũng dựa sát vào người Tiết quốc Hầu phu nhân.
“Di mẫu, người chỉ thương tam tỷ tỷ thôi, Lan nhi không chịu."
Tiết quốc Hầu phu nhân ha hả cười, thân thủ ôm lấy cả hai, giọng điệu ôn nhu.
“Nào nào nào, Ngọc Nhi, Lan Nhi đều ngoan cả, di mẫu thương hết."
Đại phu nhân ở một bên nhìn, thấy tỷ tỷ thật sự thích Thu Minh Ngọc thì trong lòng cũng khẽ thả lỏng một hơi. Vì thế, bà đắn đo mở miệng nói:" Trường tỷ, vậy…"
Lúc này, nha hoàn bên ngoài bỗng hô lên.
“Tiết quốc Hầu thế tử đến."
Thu Minh Ngọc sửng sốt, sắc mặt lại đỏ lên. Lão thái quân cũng nói:" Trầm Hương, mang Tam tiểu thư và lục tiểu thư vào buồng trong đi."
Thời đại này rất chú ý việc nam nữ đại phòng. Mặc dù hiện tại có trưởng bối, nhưng Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan đều là tiểu thư chưa chồng, phải cách bình phong mới có thể gặp nam tử. Cho nên, vừa rồi khi Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan ở hoa viên lén gặp mặt Tiết Vũ Hoa, đã là làm trái với nữ đức. Nếu như truyền ra ngoài, thanh danh sẽ có trở ngại thật lớn. Thu Minh Nguyệt thì không giống, ngay từ đầu, nàng đã cố ý duy trì khoảng cách với Tiết Vũ Hoa, bên người còn có Đại Mạo, cho nên không tính là thất lễ.
Trầm Hương vội vàng mang theo hai tỷ muội Thu Minh Ngọc đi vào bình phong tử đàn, xuyên qua bình phong mông lung, họ đương nhiên nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Tiết Vũ Hoa chậm rãi đi tới, cung kính hành lễ với các trưởng bối. Thu Minh Ngọc thấy, tim lại càng đập nhanh.
Tiết Vũ Hoa vừa ngồi xuống thì đã nghe tiếng Đại phu nhân lên tiếng trước lão thái quân.
“Đây là đại chất nhi phải không. Vài năm không thấy, càng ngày càng tuấn tú đó." Bà nhìn Tiết Vũ Hoa từ trên xuống dưới, càng nhìn càng vừa lòng.
Tiết Vũ Hoa bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, ngôn ngữ khiêm tốn nói.
“Di mẫu quá khen, tiểu chất thẹn không dám nhận."
Đại phu nhân và Tiết quốc Hầu phu nhân nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ. Đại phu nhân lôi kéo tay Tiết quốc Hầu phu nhân, nói:" Tỷ tỷ, tỷ khó có lần đến phủ chơi, không bằng ở lại mấy ngày, để muội và tỷ cùng nhau ôn chuyện."
Tiết quốc Hầu phu nhân biết bà muốn để hai tiểu bối ở chung bồi dưỡn cảm tình, cho nên cũng biết thời biết thế nói.
“Vậy liền quấy rầy rồi."
Bà vỗ vỗ tay đại phu nhân, ánh mắt lại nhìn về phía lão thái quân.
Trong lòng lão thái quân có chút bực bội. Tiết quốc Hầu phu nhân ở lại cũng không sao, nhưng nếu vậy Tiết quốc Hầu thế tử cũng ở lại Thu phủ sao? Thu phủ còn nhiều cô nương chưa xuất giá như vậy, bây giờ lại ở chung dưới mái hiên với Tiết Vũ Hoa, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thanh danh sau này sẽ không tốt. Bất quá, Tiết quốc Hầu phu nhân đã nói vậy, bà trừ bỏ đáp ứng còn làm gì được nữa? Nhưng trong lòng bà càng thêm bất mãn với đại phu nhân. Đại phu nhân thương nữ nhi mình, bà cũng hiểu, chỉ là nó thật không có mắt nhìn, khiến bà không hài lòng chút nào.
“Tiết quốc Hầu phu nhân khách khí, lão thân sẽ an bài nha hoàn thu thập phòng cho phu nhân." Bà đưa mắt nhìn Hàn ma ma, Hàn ma ma hiểu ý lui xuống.
Tiết quốc Hầu phu nhân cười cười, Tiết Vũ Hoa thì nhíu mày, sau đó cũng không lên tiếng.
Sau bình phong, tim của Thu Minh ngọc và Thu Minh Lan cũng đập mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đạt được mục đích của mình cho nên tâm tình của đại phu nhân rất tốt, bắt đầu ôn chuyện với Tiết quốc Hầu phu nhân. Bên cạnh, Tam phu nhân thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu. Chỉ có nhị phu nhân sắc mặt lạnh nhạt, thấy mấy người khác vui vẻ, bà chỉ khẽ nhếch miệng cười chế giễu, uống một ngụm trà, nói:" Nương, con dâu hôm nay tới là có chuyện nhờ mẫu thân làm chủ."
Lão thái quân bưng ly trà nhấp một ngụm, tùy ý hỏi:" Chuyện gì?"
Nhị phu nhân nói:" Hiên ca nhi năm nay đã mười bảy, nên lập gia đình rồi."
Động tác uống trà của lão phu nhân chậm lại một chút, chậm rãi đặt chén xuống.
“Chọn được người thích hợp rồi sao?"
Nhị phu nhân thẳng người:" Trưởng nữ Lý Lan Chi của Đại lí tự khanh."
Lão thái quân gật đầu:" Vậy cứ bàn bạc với Lý phu nhân đi, trao đổi canh thiếp, sớm định ngày cũng tốt."
Nhị phu nhân vẻ mặt nhu hòa:" Con dâu hiểu rồi."
Đại phu nhân liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái, nói:" Chúc mừng đệ muội, bất quá…" Bà dừng một chút, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
“Ta nhớ rõ, Minh Trân cũng sắp mười lăm rồi, có phải cũng nên nghị hôn rồi không?"
Sắc mặt Nhị phu nhân khẽ đổi, trong mắt hiện lên lãnh ý.
“Đa tạ đại tẩu quan tâm, Minh Trân còn mấy tháng nữa mới cập kê, ta sẽ an bài cho nó thật tốt. Đại tẩu mỗi ngầy lo lắng cho Minh Ngọc và Minh Lan, nhưng cũng không nên quên Minh Nguyệt mới được. Nó cũng mười ba rồi, sắp phải nghị hôn."
Sắc mặt đại phu nhân trở nên rất khó coi, oán hận nhìn Nhị phu nhân. Nhưng Tiết Vũ Hoa lại khác, đuôi lông mày hắn khẽ động. Minh Nguyệt? Hắn không khỏi nhớ tới cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng kia. Là nàng sao? Mười ba tuổi, nhìn nàng cũng khoảng cỡ đó.
Lão thái quân nhìn thấy hai người tranh cãi, đây chính là làm trò trước mặt Tiết quốc Hầu phu nhân, không thể để mất thể diện được.
“Minh Nguyệt còn nhỏ, không vội. Nhưng Minh Trân thì đúng là sắp phải nghị hôn. Nhà lão Nhị, con là mẹ nó, chuyện này nên lo một chút đi."
Bàn tay giấu trong áo của nhị phu nhân đã siết chặt, cúi đầu lên tiếng.
Đại phu nhân vẻ mặt đắc ý, khiêu khích nhìn Nhị phu nhân.
Tiết quốc Hầu phu nhân vẫn mặt lạnh nhìn, lúc này lại nhịn không được lắc đầu. Tính tình của muội muội như thế làm sao là đối thủ với Hoàng thị kia? Xem ra bà phải chỉ cho muội muội chút kinh nghiệm mới được. Người của Thu gia nhiều lắm, cũng không biết lão thái quân nghĩ thế nào. Nhị lão gia và tam lão gia sớm nên phân phủ mới đúng.
Cứ như vậy, Tiết quốc Hầu phu nhân cùng con trai ở lại Thu phủ. Người vui nhất đương nhiên là ba mẹ con Đại phu nhân.
Thu Minh Nguyệt sau khi biết tin này cũng từ chối cho ý kiến. Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng nàng liếc mắt cũng nhìn ra được Tiết quốc Hầu phu nhân không đơn giản. Nàng không thích bồi bà ta và Đại phu nhân bàn việc nhà, lão thái quân có lẽ cũng hiểu ý nàng nên bảo nàng về trước. Cũng vì vậy, nàng mới bắt gặp Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan đang quấn quýt Tiết Vũ Hoa ở hoa viên.
Kỳ thật, Thu phủ to như vậy, người cũng nhiều, nhưng nhiều hơn nữa đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì. Chẳng qua mộng đẹp của đại phu nhân muốn gả con gái mình vào Tiết quốc Hầu phủ chỉ sợ sẽ thất bại rồi. Hôm nay nàng đã nhìn rõ, vô luận là Thu Minh Ngọc hay Thu Minh Lan thì Tiết Vũ Hoa đều chán ghét cả. Dù sao thì lấy Hiếu nghĩa làm đầu, ngay cả Tiết Vũ Hoa có phóng đãng thế nào cũng sẽ không nói lời quá đáng với mẫu thân. Cho nên, nàng đoán rằng, Tiết Vũ Hoa sẽ có hành động khác. Vậy không phải sắp có trò hay để xem sao?
“Đông Tuyết." Nàng hướng bên ngoài gọi một tiếng.
Đông Tuyết đi tới:" Tiểu thư."
Thu Minh Nguyệt vừa trở về chợp mắt trong chốc lát, lúc này mới thức dậy, kéo kéo vạt áo, nàng nói:" Đi, chúng ta tới thăm thập muội."
Đông Tuyết ngẩn người, nhưng lập tức phục tùng trả lời:" Vâng."
Thu Minh Nguyệt đi hai bước, rồi như nhớ tới gì đó, quay đầu lại phân phó:
“Thập muội thân thể không tốt. Hồng Ngọc, ngươi đi chọn một ít thuốc bổ khí tới đi."
Hồng Ngạc làm việc rất lưu loát, rất nhanh chọn được vài loại dược liệu. Thu Minh Nguyệt sau đó mang theo Đông Tuyết xuất môn.
Thu Minh Nguyệt quả thực không thể tin được, Thu phủ hoa lệ cao sang như vậy lại có một địa phương rách nát thế kia. Tường đổ nát, cỏ cây khô héo, đều là một mảnh tiêu điều vắng vẻ. Phòng ở đơn sơ cũ nát như mới trải qua cơn bão, tựa như một lão nhân tuổi xế chiều.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo một giọng nói bén nhọn.
“Ta nói, thập tiểu thư à, thân mình ngài mảnh mai yếu ớt là sự thật, phải rèn luyện nhiều mới được." Bà tử chuyên chiếu cố Thu Minh Nhứ lúc này đang bắt chéo chân, lười biếng ngồi một bên cắn hạt dưa, giọng nói châm chọc.
“Nhìn ta xem, nhờ làm việc nặng nhiều mới không yếu đuối như ngài đó. Giặt cho sạch đi."
Thu Minh Nguyệt đứng ở cửa viện, lẳng lặng nhìn cô bé nhỏ gầy ngồi chồm hổm trên đất, bàn tay do ngâm trong nước lạnh đã sớm trắng bệch, lại sưng đỏ không chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến không nhìn ra hình dạng, hoàn toàn là da bọc xương. Y phục trên người thì cũ nát, ngay cả lão bà tử kia ăn mặc còn tốt hơn nàng.
Đứa nhỏ cắn môi, đáy mắt lóe nước mắt, yên lặng xoa xoa xiêm y. Một phần là do đói khổ lạnh lẽo, trong lúc không để ý, một tiếng “roạt" vang lên, y phục làm bằng vải thượng hạng kia bị nó xé rách mất. Nó trừng lớn mắt, khuôn mặt lộ ra sự kích động sợ hãi.
Bà tử đang cắn hạt dưa một bên lập tức đứng dậy, hai tay chống nạnh mắng:" Tiện nhân ngươi được lắm, nhất định là do ngươi cố ý." Bà ta lấy cây roi bên cạnh, hung hăng quất về phía Thu Minh Nhứ.
“Dừng tay."
Đôi mắt Thu Minh Nguyệt phát lạnh, quát lớn.
Bà tử kia dừng tay, vừa quay đầu đã thấy cách mấy bước chân là một cô gái đang đứng. Cô gái kia nhìn vô cùng mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo hơn bất kỳ vị tiểu thư nào trong phủ bà ta đã từng gặp qua. Bà chưa từng thấy thiếu nữ này, nhưng thấy cách ăn mặc của nàng liền biết thân phận nàng bất phàm, bà ta lập tức có chút kích động.
Hồng Ngạc vừa rồi thấy Thu Minh Nhứ bị bà tử kia ngược đãi như thế đã sớm trừng lớn mắt, hận không thể đem bà tử đó nuốt vào bụng. Vừa thấy Thu Minh Nguyệt đứng chắn trước mặt bà tử, nàng nhanh chóng đi qua, đoạt lấy cây roi trong tay bà ta.
Bà tử kia nhìn thấy lập tức mở to mắt.
“Tiểu tiện nhân ngươi, dám đoạt lấy roi của ta hả. Mau trả đây!"
Thu Minh Nguyệt lúc này đã đi qua, ôm lấy Thu Minh Nhứ đang ôm đầu sợ hãi ngồi trên đất, ôn nhu an ủi.
“Đừng sợ, về sau sẽ không có người khi dễ muội nữa." Trong mắt phượng của nàng dâng lên nỗi thương tiếc. Trước đây, nàng, mẫu thân và đệ đệ nương tựa nhau mà sống, có cha mà không thể nhận, là là nổi đau khổ cực kỳ lớn. Không nghĩ rằng, nơi Thu phủ tráng lệ này cư nhiên có người còn chịu khổ hơn nàng gấp trăm lần.
“A-" Thu Minh Nhứ hút một hơi khí, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đau đớn.
Thu Minh Nguyệt dừng lại, lập tức kéo tay áo nàng lên, những vết roi có mới lẫn cũ dần hiện lên. Đôi mắt nàng thoáng chốc kết thành từng mảng băng.
“Là bà ta đánh?"
Thu Minh Nhứ rụt cổ, không dám nói lời nào. Nó tham luyến sự ấm áp trong lòng Thu Minh Nguyệt, nhưng lại sợ mình một thân không sạch sẽ sẽ làm bẩn sự sang quý của nàng, cho nên muốn lui ra. Thu Minh Nguyệt lại đè đầu nó lại, đỡ nó đứng lên. Nàng đi đến trước mặt bà tử, ánh mắt như nhiễm sương, trong trẻo mà lạnh lùng bức người.
Bà tử kia không khỏi run lên, nhưng vẫn cứng đầu nói:"Không biết tiểu thư…"
Hồng Ngạc lạnh lùng nhìn bà ta:" To gan, ngươi lấy thân phận gì mà dám nói chuyện với chủ tử như vậy."
Bà tử kia vốn là kẻ bắt nạt chủ nhân, lại thường xuyên khi dễ Thu Minh Nhứ, cho nên lá gan cũng sớm lên lên. Vừa rồi lúc Thu Minh nguyệt tới, bà ta bị một thân cao quý ung dung của Thu Minh Nguyệt làm cho chần chờ. Bây giờ lại bị tiểu nha đầu trước mặt mắng chửi, bà ta sao chịu nổi? Hiện giờ thấy Hồng Ngạc không thu liễm, còn muốn tiến thêm một bước, giọng nói lập tức chanh chua lên.
“Thân phận? Hừ" Bà ta khinh thường hừ nhẹ một tiếng:" Ai biết các ngươi là tiểu nha đầu nơi nào tới? Tránh ra tránh ra, đừng quấy rầy ta làm việc." Bà ta nói xong liền kéo Thu Minh Nhứ lại. Thu Minh Nhứ gắt gao túm lấy ống tay áo của Thu Minh Nguyệt, sợ hãi trốn sau lưng nàng. Đáy mắt nó hiện tia sự kinh hoàng.
Thu Minh Nguyệt an ủi vỗ vỗ đầu nod, nói với bà tử kia:" Phụ thân bảo ngươi chiếu cố thập tiểu thư, ngươi chiếu cố nó như vậy sao?"
Phụ thân? Bà tử kia nhanh chóng nghe được hai chữ này, có chút chột dạ hỏi.
“Ngươi… Ngươi là…"
“Thu Minh Nguyệt." Thu Minh Nguyệt thản nhiên tự giới thiệu:" Hiện tại ta có tư cách nói chuyện với ngươi chưa?"
Ba chữ “Thu Minh Nguyệt" vừa vang lên thì sắc mặt bà tử cũng biến đổi, đôi mắt xoay chuyển, dần dần hiện lên ý cười.
“Thì ra là ngũ tiểu thư, lão nô có mắt như mù, chậm trễ ngũ tiểu thư, thỉnh tiểu thư tha tội." Bà ta tuy rằng nịnh nọt nhưng không chút nào gọi là kinh sợ.
Thu Minh Nguyệt nhíu nhíu mày. Quả nhiên là vậy, bà tử này là người của đại phu nhân. Đại phu nhân chán ghét mình, bà tử này vì muốn lấy lòng đại phu nhân, sợ là cũng không tốt lành gì với mình rồi.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Thu Minh Nguyệt hiện lên nụ cười lạnh. Nàng bỗng nhiên quát lớn:" Điêu nô lớn mật, dám khi nhục chủ tử, dĩ hạ phạm thượng, phải bị tội gì?"
Bà tử bị Thu Minh Nguyệt làm cho chấn động, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng lại nhớ rằng mình có đại phu nhân làm chỗ dựa, bà ta sợ gì chứ? Cho nên, bà ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:" Ngũ tiểu thư có điều không biết, thập tiểu thư từ nhỏ yếu ớt. Đại phu nói, làm việc nặng một chút, vận động nhiều một chút mới có thể nâng cao thể chất."
Thu Minh Nguyệt cười lạnh:" Thật sao?" Liếc mắt nhìn cây roi trong tay Hồng Ngạc, đáy mắt nàng nhiễm một tầng lãnh ý
“Ta cũng không biết rằng, việc nặng gì đó có thể làm da tróc thịt bong tới mức này? Đây cũng là làm theo lời đại phu sao? Chẳng lẽ bị thương còn tốt cho cơ thể hơn là thuốc?"
Sắc mặt bà tử có chút không tự nhiên, giọng nói cứng ngắc nhưng cũng mang vài phần uy hiếp:" Nô tỳ chính là phụng mệnh Đại phu nhân chiếu cố tốt cho thập tiểu thư. Nơi này hỗn độn, để không làm ô uế thân thể tôn quý của ngữ tiểu thư người, ngũ tiểu thư vẫn là nên sớm trở về đi."
Hồng Ngạc thấy bà ta không để Thu Minh Nguyệt vào mắt như vậy thì tức đến đỏ mặt. Vừa muốn giáo huấn bà ta, nàng đã bị Thu Minh Nguyệt liếc mắt một cái ngăn trở.
Nàng thấy sắc mặt bà tử kia nghênh ngang, khóe miệng liền lộ ra ý cười, rực rỡ tao nhã, tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm, đẹp đến cướp đoạt hồn người.
“Đúng lúc tổ mẫu và cha đã lâu chưa gặp thập muội, ta đây dẫn nó qua đó. Viện này thật sự quá ẩm ướt, đối với việc dưỡng bệnh của thập muội không có lợi. Nếu vậy mẫu thân cũng sẽ thanh thản hơn."
Bà tử kia thấy nàng thật sự muốn đi thì cuống quít ngăn cản, giọng điệu càng thêm lãnh mạc cường ngạnh.
“Ngũ tiểu thư, người.."
Hồng Ngạc thật sự nhịn không được, tiến lên đá bà tử kia một cước, xoa thắt lưng mắng:" Cút ngay!"
“Ngươi!" Lão bà tử kia làm việc nặng lâu năm nên vốn cũng có chút khí lực. Chỉ là mấy năm nay khi dễ Thu Minh Nhứ, đem mấy việc bẩn thỉu nặng nhọc cho nó làm hết, chính mình lại sống an nhàn sung sướng, cho nên Hồng Ngạc vừa đẩy một cái thì bà ta đã ngã trên đất. Bà ta bò dậy, chỉ vào Hồng Ngạc chửi ầm lên. Thu Minh Nguyệt từ sau tiến tới, tát mạnh lên mặt bà ta một cái.
“Bốp" một tiếng chói tai, bà tử cả kinh mở to hai mắt, vẻ mặt phẫn nộ.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta:" Hồng Ngạc, đem điêu nô này trói đến giao cho tổ mẫu. Ta thật muốn nhìn xem, đại phu nhân có thật là một tay che trời trong Thu phủ không."
Tiết quốc Hầu phu nhân vốn vẫn còn trong phủ, nàng vốn không muốn tại thời điểm mẫn cảm này mà đối mặt với Đại phu nhân. Nhưng không ngờ bà tử này thất đáng giận, ba lần tám lượt không để nàng vào mắt không nói, còn dám cướp người trong tay nàng. Nàng hôm nay không để cho Đại phu nhân một cái cảnh cáo thì bà ta còn tưởng nàng là bún loãng.
Hồng Ngạc sớm đã không vừa mắt bà tử này, được lệnh của Thu Minh Nguyệt, nàng lập tức hành động.
“Vâng."
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, đem cây roi trong tay trói bà tử kia lại.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì." Bà tử kia thật sự bị dọa, ra sức giãy dụa. Nhưng sức lực của Hồng Ngạc lớn kỳ lạ, chỉ hai ba lần đã buộc chặt được bà ta. Bà ta như heo bị giết thét lên những lời dơ bẩn vào tai Thu Minh Nguyệt, nàng tùy tay xé một góc áo của bà tử, chặn vào miệng bà ta.
“Ưm Ưm Ưm…" Bà tử kia vốn đang chửi ầm lên, thình lình bị Hồng Ngạc chặn họng, chỉ đành ưm a giãy dụa.
Hồng Ngạc vỗ vỗ tay, hung tợn nhìn bà ta một cái, rất vừa lòng nhìn kiệt tác của mình. Quay đầu lại, thấy Thu Minh Nhứ như bị hoảng sợ tránh sau lưng Thu Minh Nguyệt, trong lòng nàng liền nổi lên tia thương cảm.
“Tiểu thư, hay là trước tẩy rửa vết thương cho thập tiểu thư, rồi thay một kiện quần áo sạch sẽ khác đi."
Thu Minh nguyệt mím môi.
“Không cần."
Nàng chính là muốn lão thái quân tận mắt nhìn bộ dạng chật vật của Thu Minh Nhứ hiện giờ. Nàng muốn để lão thái quân biết, đại phu nhân là độc ác cỡ nào. nàng cúi đầu nhìn con ngươi trong suốt của Thu Minh Nhứ, cười nói.
“Minh Nhứ, tỷ là ngũ tỷ của muội. Về sau, ngũ tỷ sẽ không để muội bị ăn hiếp nữa."
Thu Minh Nhứ khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn con ngươi ấm áp và nụ cười thương tiếc kia của Minh Nguyệt. Nó chỉ cảm thấy nụ cười kia thật đẹp quá, đẹp hơn cả đóa hoa hải đường mà di nương từng thêu cho nó. Trong lòng nó không khỏi xẹt qua dòng nước ấm, dùng sức gật đầu.
“Ngũ tỷ." Giọng nói non nớt, có lẽ do lâu chưa ăn cơm, thanh âm mang theo vài phần yếu ớt vô lực.
Trong lòng Thu Minh Nguyệt tê tái, sờ sờ đầu nó..
“Được rồi Minh Nhứ. Nhịn một chút nha, chờ chút nữa, ngũ tỷ sẽ kêu người làm cho muội thiệt nhiều đồ ăn, được không?"
“Vâng ạ." Thu Minh Nhứ mặc dù mới chín tuổi nhưng cũng không ngốc. Nó biết Thu Minh Nguyệt thật tâm quan tâm mình, cho nên nhu thuận gật đầu.
“Tốt." Thu Minh Nguyệt yêu thương sờ sờ đầu nó. Đứa nhỏ mới chín tuổi thôi lại bị tra tấn thành bộ dạng này rồi.
Trong Phù Dung viện, sau khi đuổi toàn bộ nha hoàn đi, Tiết quốc Hầu phu nhân mới nói với đại phu nhân:" Ngọc Phương, muội sao lại đáp ứng cho muội phu đón Trầm thị trở về?" Tiết quốc Hầu phu nhân thở dài hỏi.
Nói đến Trầm thị, đại phu nhân lại mang một bụng tức.
“Tỷ nghĩ muội muốn sao? Nhưng lão thái gia đã lên tiếng, muội có cách gì chứ? Muội cũng có gửi thư nhờ phụ thân giúp đỡ, nhưng phụ thân và đại ca cũng không để ý." Đại phu nhân nói đến đây lại tức giận oán:" Trầm thị kia cứ lộ ra bộ dạng dụ dỗ, còn sinh con trai, lão thái gia oán muội không sinh được đích tử của đại phòng, đã sớm bất mãn với muội. Muội lúc này còn dám phản đối sao? Mà phản đối có tác dụng sao? Lão thái gia với lão thái quân cứ mở miệng là con nối dòng, tỷ bảo muội phải làm gì bây giờ?" Đại phu nhân vốn tính tình dễ xúc động, chỉ có trước mặt đại lão gia mới thu liễm một chút. Nhưng trước mặt Tiết quốc Hầu phu nhân, bà ta không bận tâm nhiều như vậy, liên tiếp kể khổ.
“Lão gia vốn là bị Trầm thị kia dụ dỗ mê hoặc, nếu ngày đó không có tỷ tỷ hỗ trợ, muội sao có thể…"
“Muội điên rồi." Tiết quốc Hầu phu nhân thấy bà ta đề cặp tới việc năm đó thì biến sắc, lập tức che miệng bà, nhẹ giọng khiển trách. Nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy, bà lúc này mới buông tay, hạ giọng nói:" Muội có biết chuyện này nếu để lão thái gia và lão thái quân biết sẽ có hậu quả gì không? Thừa dịp hiện tại lão thái quân còn vài phần áy náy với muội thì cứ an phận làm đại phu nhân Thu phủ của muội đi, nắm chặt việc chưởng gia. Chuyện kia muội chôn chặt trong lòng cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được nói ra."
Đại phu nhân lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận, thấy tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, bà cũng một thân mồ hôi lạnh.
Tiết quốc Hầu phu nhân lại nói:" Tính tình muội vẫn quá mức xúc động, nếu bà cô đi rồi, sau này ở tronh Thu phủ còn ai che chở được cho muội nữa? Muội lại không có nhi tử…" Đang nói, bà nhận ra mình nhất thời đụng tới vết sẹo của đại phu nhân, thở dài một tiếng.
“Hoàn hảo là Hà tỷ nhi (Thu Minh Hà) không tệ, nó rất hiếu thuận. Nhưng dù sao thì nó cũng là nữ nhi đã gả, không thể lúc nào cũng bên cạnh giúp đỡ, nếu không ta đã yên tâm được một chút. Hôm đó nếu không nhờ Minh Lan thông minh bảo người truyền lời tới ta, chỉ sợ…. Hài ~ Đã nói với muội rồi, Hoàng thị kia không lơ là được. Muội không có việc gì đừng trêu chọc nàng ta, nếu không sẽ khiến lão thái quân vô duyên vô cớ chán ghét muội."
Đại phu nhân cứng đầu nói:" Mẫu thân bất công, Hoàng thị kia cứ làm vẻ lạnh lùng cao ngạo, không coi ai vào mắt, nhưng thực ra là hai mặt. Mẫu thân thiên vị dung túng nàng ta. Muội thân là con dâu của đại phòng, dựa vào cái gì mà phải lép vế nàng ta?"
Tiết quốc Hầu phu nhân lắc đầu:" Đúng như lời muội nói, muội là dâu trưởng, lại là chủ mẫu hiện tại của Thu phủ. Hoàng thị mặc dù được lão thái quân thích nhưng dù sao cũng là người nhị phòng. Việc ăn mặc ở đi lại trong Thu phủ chẳng phải cần nhìn mặt muội sao? Muội đó, xúc động có thừa, trí mưu không đủ. Nếu năm đó không có cô bà làm chủ, chỉ sợ quyền chưởng gia đã rơi vào tay nhị phòng. Hoàng thị rất thông minh, muội đừng để bị nàng ta tính kế." Bà dừng một chút, đề tài lại lái lên người Trầm thị:" Còn có Trầm thị kia, muội muốn quản tốt nàng thì vạn lần không để nàng ta đè lên đầu muội. Hiện giờ muội phu sủng ái nàng, đó là do hắn trong lòng áy náy, với cả nàng ta có vài phần tư sắc thôi. Nam nhân mà, sao có thể không lăng nhăng một chút?" Miệng bà gợi lên ý cười lạnh nhạt.
“Muội chỉ cần biểu hiện rộng lượng một chút, lão thái gia cũng sẽ cảm thấy muội hiền lành. Muội phu mặc dù có sủng ái người đàn bà kia thì vì tiền đồ, hắn cũng sẽ không sủng thiếp diệt thê. Thu gia là danh môn vọng tộc, lão thái gia lại chú trọng thanh danh. Muội cũng đừng cả ngày cứ quan tâm mấy di nương tiểu thiếp kia, khiến muội phu thấy muội lòng dạ hẹp hòi. Không có nam nhân nào không hy vọng thê tử mình khoan dung rộng lượng, thiện giải nhân ý. Về phần Trầm thị-" Bà hừ nhẹ một tiếng “Chẳng qua chỉ là con gái tội thần, nàng ta trong kinh không có người quen, lại là tiểu thiếp, về sau sống chết không phải trong tay muội sao? Còn Thu Minh Nguyệt…" Bà híp mắt:" Nhìn cũng có chút thông minh, bất quá, thế thì sao chứ? Cũng chỉ là thứ nữ thôi. Chờ hai năm nữa đến tuổi cập kê, muội đem nó gả ra ngoài, không cần phải đối phó gì nữa. Nhưng nhi tử kia của Trầm thị mới là đáng lo."
Đại phu nhân nhíu mày:" Bất quá chỉ là một thứ tử, có gì phải lo?"
Tiết quốc Hầu phu nhân đầy ý vị nhìn bà:" Thứ tử? A… Nhưng đây là con trai độc nhất cho tới giờ của muội phu đó."
Trong mắt đại phu nhân bắn ra tia độc ác, Tiết quốc Hầu phu nhân nói tiếp:" Muội dưới gối không con, nhưng có thể đem nhi tử của Trầm thị làm đích tử nuôi bên cạnh."
“Cái gì?" Đại phu nhân hét ầm lên “Bảo muội nhận con của tiện nhân kia làm con nuôi sao?"
“Muội nhỏ giọng một chút." Tiết quốc Hầu phu nhân trừng bà ta một cái:" Chỉ cần muội nhận nhi tử của Trầm thị làm con thừa tự, lão thái gia sẽ cảm thấy muội rộng lượng. Chi trưởng không thể không có đích tử, huống chi phụ thân của Trầm thị còn chưa hồi phục nguyên chức, nhưng tội đã được bỏ rồi. Hai ngày trước ta còn nghe Hầu gia nói, muội phu trong triều đã tiến cử Trầm Tòng Sơn lần nữa bổ nhiệm chức huyện lệnh Dương Châu. Muội ngẫm lại xem, nếu Trầm Tòng Sơn thật sự phục chức, như vậy thân phận của Trầm thị cũng như thuyền gặp nước. Nàng ta lại sinh nhi tử, chẳng lẽ ngươi muốn muội phu nâng nàng ta lên thành bình thê?"
Trong lòng đại phu nhân lúc này đã nổi lửa.
“Hắn cư nhiên muốn để tiện nhân kia cùng ăn cùng ngồi với muội?" Bà tức đến ngực thở phập phồng, móng tay siết chặt vào thịt, trong mắt lóe lên tia âm độc.
“Muội nhỏ giọng một chút." Tiết quốc Hầu phu nhân sợ bị người khác nghe thấy, vội vàng ngăn cản bà.
“Hiện tại thánh chỉ của hoàng thượng còn chưa ban xuống, muội gấp cái gì? Lúc trong triều khi muội phu đề cập tới chuyện này, ca ca cũng đã dốc sức phản đối. Hoàng thượng cũng không lập tức hạ chỉ, có thể thấy chuyện này vẫn còn cách thay đổi. Hơn nữa, phụ thân cũng quả quyết sẽ không cho phép chuyện này phát sinh. Đường đường là đích nữ của thái sư phủ, sao có thể cùng ăn cùng ngồi với một tội thần chi nữ? Chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao? Yên tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng thuyết phục Hầu gia, Trầm Tòng Sơn đã ở trong ngục nhiều năm như vậy, hoàng thượng cũng không yên tâm."
Đại phu nhân lúc này mới vững lòng một chút, bất quá, khi nghĩ đến Đại lão gia lúc nào cũng muốn bảo vệ Trầm thị, bà hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Sớm biết vậy lúc trước đã để Trầm Tòng Sơn chết luôn trong ngục rồi, nếu vậy thì bây giờ đâu có phiền như thế."
Tiết quốc Hầu phu nhân cả kinh, mắng nhỏ một tiếng:
“Câm miệng, muội càng ngày càng không biết thu liễm. Lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao?"
Đại phu nhân lúc này mới từ bỏ. Nhớ tới hôn sự của Thu Minh Ngọc và Tiết Vũ Hoa, bà lôi kéo tay Tiết quốc Hầu phu nhân nói: Trường tỷ, Hoa ca nhi và Ngọc nhi…"
Tiết quốc Hầu phu nhân hiểu ý, vỗ vỗ tay bà:" Yên tâm đi, Hoa nhi luôn rất hiếu thuận với tỷ và Hầu gia, nhất định không ngỗ nghịch với tỷ. Ngọc nhi năm nay cũng mười bốn rồi, chờ sang năm tới tuổi cập kê, tỷ và Hầu gia sẽ thương lượng việc hỏi cưới nó."
Đại phu nhân vui mừng quá đỗi:" Thật sao?"
Tiết quốc Hầu phu nhân khẽ cười một cái, từ trong ngực lôi ra một cuốn tập màu đỏ.
“Canh thiếp tỷ cũng mang đến rồi."
Đại phu nhân rất vui vẻ nói:" Trường tỷ chờ chút, muội lập tức đem canh thiếp của Ngọc nhi tới trao đổi." Bà làm bộ muốn đứng dậy, lại đột nhiên bị Thu Minh Lan đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
“Mẫu thân."
Tiết quốc Hầu phu nhân nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui. Bà đang cùng đại phu nhân nói chuyện. Thu Minh Lan làm vãn bối, sao có thể đột nhiên xông tới vậy, có thể nói là quá thất lễ, làm gì có nửa điểm uyển chuyển của một tiểu thư khuê các?
Đại phu nhân cũng bất ngờ, nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy.
“Minh Lan, sao con lại tới đây?"
Thu Minh Lan vừa đến đã thấy càng thiếp màu đỏ trên tay Tiết quốc Hầu phu nhân, tay nàng siết chặt vài phần. Nàng biết việc mình đột nhiên xông vào sẽ khiến Tiết quốc Hầu phu nhân không vui, chỉ là nàng không còn cách nào khác.
Cắn cắn môi, nàng mang theo vài phần kinh hoàng, nói:" Mẫu thân, tổ mẫu đang nổi giận rất lớn, bảo ngài hiện tại qua đó."
Trong lòng đại phu nhân lộp bộp một tiếng. Bà mới từ chỗ của lão thái quân về, lão thái quân lại có chuyện gì nữa?
Tiết quốc Hầu phu nhân nhíu nhíu mày, nói:" Mau đi đi, đỡ phải khiến lão thái quân không vui."
Đại phu nhân gật gật đầu, ý bảo nha hoàng đưa Tiết quốc Hầu phu nhân đến khách phòng, chính mình lại dẫn theo nha hoàn và ma ma bên người đi tới Thọ An Viện
Trong lòng Tiết Vũ Hoa như nổ lớn một cái, một dòng nước ấm xa lạ xẹt qua nội tâm tịch mịch khiến hắn ngây ngốc.
Thu Minh Ngọc cũng nghe được tiếng cười kia, đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy Thu Minh Nguyệt đang cười nhạo nàng, không khỏi tức giận nói:
“Tiểu tiện nhân ngươi, cười cái gì chứ?"
Thu Minh Lan thầm kêu không ổn. Quả nhiên, trong phút chốc, đáy mắt Thu Minh Nguyệt xẹt qua tia sáng lạnh, không nhanh không chậm đi đến đây.
“Tam tỷ vừa mới nói gì, muội nghe không rõ lắm."
Giọng nói của nàng thanh nhã dễ nghe, mang theo mùi hoa lan thơm ngát. Theo từng bước chân tao nhã của nàng, làn váy như gợn sóng tầng tầng, tạo nên một bức màn mỏng ảo mộng.
Thu Minh Nguyệt tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói không mang theo tức giận nhưng giờ phút này, khi Thu Minh Ngọc nhìn thấy nàng thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự khủng hoảng. Nàng cảm thấy, trên người Thu Minh Nguyệt tản ra một cỗ uy nghiêm vô hình, ép tới nàng gần như thở không nổi. Nhưng nàng lại chợt nhớ ra, nàng ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nàng sợ cái gì? Nàng là đích nữ mà.
Nghĩ đến việc vừa rồi nàng thế nhưng lại sợ hãi con tiện nhân kia thì cơn tức giận lại bùng lên, thậm chí quên luôn cả Tiết Vũ Hoa còn đang ở đây.
“Ta nói ngươi, con tiện nhân này, ngươi…"
“Tam tỷ." Thu Minh Nguyệt không vội không giận, một đôi phượng mâu chứa đầy ý cười nhìn nàng ta.
“Phụ ngôn hữu vân, bất đạo ác ngữ, thì nhiên hậu ngôn, bất yếm vu nhân." Nàng nhướng mày nhìn khuôn mặt khẽ biến sắc của Thu Minh Ngọc, ngữ điệu nhẹ nhàng, trầm thấp..
“Mẫu thân xuất thân từ danh môn, có nghĩa là người đối với tam tòng tứ đức của nữ tử nhớ rất rõ. Tam tỷ từ nhỏ được nuôi dưới gối người, đáng ra nghe nhiều phải thuộc. Nếu lời vừa rồi bị tổ mẫu nghe thấy, tỷ nói xem, tỷ có thể sẽ bị trách phạt sao chép nữ giới không?"
Hốc mắt Thu Minh Ngọc co rụt lại, đáy mắt hiện lên chút sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn như cũ bướng bỉnh nói:" Ngươi dám!"
Thu Minh Nguyệt cười đến vân đạm phong khinh, đem nhánh tóc trước ngực hất ra sau, giọng điệu vẫn đạm mạc nói:" Giáo huấn mấy ngày trước xem ra tam tỷ vẫn không ghi tạc trong lòng."
Nàng bỗng nhiên dừng một chút, liếc mắt nhìn Tiết Vũ Hoa vẫn nhếch mày đứng xem cuộc vui nãy giờ.
“Tam tỷ quên ngày ấy tổ mẫu đã nói gì sao? Tỷ đã mười bốn rồi. Mẫu thân quả nhiên là yêu thương tam tỷ." Nàng lui về phía sau mấy bước, thản nhiên nói:" Hôm nay đến hoa viên mới biết phong cảnh không tồi, chỉ tiếc tam tỷ không thể ở lâu được."
Lúc này nàng mới đem mắt nhìn qua Đại Mạo vẻ mặt có chút khó coi, gần như là kinh ngạc hỏi:" Đại Mạo cô nương, sao ngươi lại còn ở đây? Lúc ta vừa rời khỏi thì tổ mẫu đã giục một lần, nói nếu ta trên đường về thấy ngươi thì bảo ngươi nhanh chóng đưa tam tỷ đến. Ngươi sao vẫn còn ở đây? Mẫu thân và Tiết quốc Hầu phu nhân đã chờ lâu rồi."
Nàng không hề xưng là di mẫu, mà là Tiết quốc Hầu phu nhân. Ý muốn nói là, nếu chậm trễ Tiết quốc Hầu phu nhân, một nha hoàn nho nhỏ như nàng chịu không nổi trách nhiệm đâu.
Quả nhiên, sắc mặt Đại Mạo trắng nhợt, cuống quýt cảm tạ Thu Minh Nguyệt.
“Đa tạ Ngũ tiểu thư nhắc nhở. Tam tiểu thư, đại phu nhân kêu người đến phòng lão thái quân. Tiết quốc Hầu phu nhân chờ đã lâu."
Thu Minh Lan sắc mặt chìm xuống. Đến lúc này mà nàng còn nghe không hiểu chuyện gì thì đầu nàng bị lừa đá rồi.
Thu Minh Ngọc cũng hồi hồn. Trong lòng nàng biết lão thái quân tha thứ cho mình xem như là nể mặt mũi của di mẫu rồi. Chẳng qua là, lời nói của Thu Minh Nguyệt có chút khó hiểu. Đầu heo như nàng ta quả nhiên không hiểu rõ thâm ý trong đó. Bất quá, nếu Đại Mạo đã đến mời, huống hồ còn có Tiết Vũ Hoa trước mặt, nàng cung không muốn mất phong độ. Vì vậy, nàng giả bộ vuốt tóc, phân phó nói:" Một khi đã vậy, đi thôi."
Thu Minh Lan cũng theo phía sau.
Lúc đi ngang qua Thu Minh Nguyệt, Thu Minh Ngọc hung hăng trừng nàng một cái.
“Ngày khác tính sổ với ngươi sau."
Thu Minh Nguyệt nhếch mày, lơ đểnh cười. Nàng lại nâng mắt chống lại đôi hoa đào đầy ý vị của Tiết Vũ Hoa. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra nụ cười yêu nghiệt.
“Muội tên gì?"
Thu Minh Nguyệt không thích bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, cho nên nàng không để ý, xoay người rời đi.
Tiết Vũ Hoa sửng sốt. Từ lúc lọt bụng mẹ tới giờ, chưa có nữ tử nào dám không nhìn hắn đâu.
“Này, muội còn chưa cho ta biết tên!" Hắn đuổi theo.
Thu Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, lạnh lùng xoay người. Tiết Vũ Hoa không ngờ nàng lại quay đầu, vội vàng dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng.
“Muội… Muội sao vậy?"
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng hiện lên chút tươi cươi mỉa mai.
“Tiết quốc hầu thế tử quả nhiên là có phong thái, có phong độ. Nhìn nữ nhân vì huynh tranh giành tình nhân, trong lòng lại khinh thường đúng không?"
Hả? Tiết Vũ Hoa sửng sốt, ánh mắt đã có chút né tránh, không được tự nhiên sờ sờ mũi.
“Ngũ muội muội, muội nói gì vậy?
Thu Minh Nguyệt mắt lộ ra tia khinh thường, hừ nhẹ một tiếng.
“Tiết quốc hầu thế tử phong thái nhanh nhẹn, cười tựa hoa đào, đùa giỡn với đời. Từ khi nào lại học được việc ngắm hoa xem trăng phong nhã như vậy? Hay là ánh mắt thế nhân lầm rồi, lời đồn đại là nói dối sao?"
Tiết Vũ Hoa không nghĩ một cô gái nho nhỏ như vậy ánh mắt cũng thật sắc bén, trong nhất thời hắn có chút xấu hổ. Vừa rồi hắn đúng thật là đã sớm nhận ra tiếng bước chân của Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan. Hắn hôm nay theo mẫu thân đến Thu phủ đương nhiên cũng biết mục đích của mẫu thân. Kỳ thật hắn không phản đối việc thành thân, nhưng nếu hắn phải cưới một nữ tử hắn không thích về thì nghĩ đến đã phát hoảng. Thê tử hắn cưới nhất định phải là người hắn yêu, nếu không cho dù là thiên tiên, hắn tuyệt đối cũng không cưới.
Thu phủ là danh môn trăm năm, nuôi dưỡng nữ nhi đương nhiên cũng phải tài mạo song toàn. Cho nên hắn cũng theo ý mẫu thân đi đến Thu phủ, nếu hắn thích, cưới về cũng là việc đáng mừng.
Vừa rồi Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan đi tới, dung mạo hai người rất giống tiểu di cho nên hắn lập tức đoán ra được thân phận của họ. Vì thế, hắn nghĩ muốn thử phẩm tính bọn họ một phen.
Nào biết rằng lần thử này sẽ khiến tâm hắn nguội lạnh. Đường đường là đích tôn thủ phụ, danh môn khuê tú nhưng ngôn ngữ thì thô tục, hành vi và cử chỉ thì phóng đãng không chịu nổi, làm gì có nửa điểm bộ dáng tiểu thư khuê các chứ? Sợ là ngay cả mấy người đàn bà chanh chua ở chợ còn tốt hơn các nàng.
Hắn đã quyết định, cửa hôn sự này, hắn trăm triệu lần sẽ không đồng ý.
Thu Minh Nguyệt lạnh nhạt nhìn Tiết Vũ Hoa một cái, sau đó xoay người bước đi. Tiết Vũ Hoa phục hồi tinh thần thì chỉ còn nhìn thấy làn váy nàng biến mất ở góc khuất, trong lòng không khỏi có chút mất mác.
Thu Minh Ngọc cùng Thu Minh Lan đi tới Thọ An Viện rồi thì Nhị phu nhân và Tam phu nhân cũng đã tới, hai người vội vàng nhu thuận thỉnh an các trưởng bối. Đại phu nhân nhìn thấy Thu Minh Lan thì khẽ nhíu mày, không vui nhìn Đại Mạo. Bảo nó đưa Minh Ngọc tới thôi, sao Minh Lan cũng chạy tới đây chứ.
Đại Mạo thực vô tội, vừa rồi lúc đi tìm Tam tiểu thư thì lục tiểu thư cũng có bên cạnh. Lục tiểu thư muốn tới, một nha hoàn nho nhỏ như nàng có quyền phản đối sao?
Bên kia, lão phu nhân tuy nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.
Tiết quốc Hầu phu nhân khi nhìn Thu Minh Lan thì cũng khẽ đánh giá nàng.
Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng phong thái lại tươi đẹp, ngũ quan chỉnh tề, so với Thu Minh Ngọc thì hơn hẳn vài phần. Nàng mặc trường quần màu xanh biển, trên đầu đeo một cây trâm thúy hoa mạ vàng, lúc đi lại, hoa tai trân châu nhẹ nhàng phát ra âm thanh cực kỳ dễ nghe.
Bất quá, Tiết quốc Hầu phu nhân cũng chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt. Sau đó bà lại không tiếng động đánh giá Thu Minh Ngọc.
Thu Minh Ngọc lớn hơn Thu Minh Lan hai tuổi, thân thể cũng cao gầy hơn một ít, ngũ quan thì kém hơn vài phần. Nàng mặc mộ bộ y phục điệp hí thủy tiên, nhìn xinh đẹp vô cùng, giờ phút này lại làm bộ dạng ôn nhã ngoan hiền, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
Tiết quốc Hầu phu nhân không dấu vết nhấp một ngụm trà, sau đó cười nói:" Vài năm không gặp, hai vị chất nữ ngày càng xinh đẹp."
Thu Minh Ngọc đỏ bừng mặt, ánh mắt sáng lên. Thu Minh Lan thì kín đáo hơn, cúi đầu không nói lời nào.
Lão thái quân cười nói:" Khiến phu nhân chê cười. Minh Ngọc, Minh Lan, mau tới chào di mẫu hai con đi."
Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan vội vàng đi tới, ngoan ngoãn hành lễ.
“Gặp qua di mẫu."
Tiết quốc Hầu phu nhân thấy hành vi cử chỉ của Thu Minh Ngọc cũng đoan trang thì trong lòng càng thêm vừa ý vài phần.
“Ừ, người trong nhà, không cần khách khí như vậy." Tiết quốc Hầu phu nhân lời này vốn là nói: Đại phu nhân và bà là tỷ muội, Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan cũng là chất nữ ruột của bà, đều là thân thích, không phải người ngoài họ. Nhưng khi lọt vào Thu Minh Lan thì lời nói lại có hương vị khác.
Nàng đương nhiên biết Tiết quốc Hầu phu nhân hôm nay đến mục đích chính là làm mai cho nhi tử Tiết Vũ Hoa. Trong phủ hiện tại người có độ tuổi thích hợp nhất chỉ có Thu Minh Ngọc. Hơn nữa, theo lời Thu Minh Nguyệt nói khi nãy, hiện giờ Tiết quốc Hầu phu nhân cũng rất vừa lòng Thu Minh Ngọc, chỉ sợ hôn sự của Tiết Vũ Hoa và Thu Minh Ngọc đã sớm định rồi.
Thu Minh Ngọc tùy hứng điêu ngoa, nhưng đầu óc không phải thông minh, không thể nghĩ đến những chuyện này. Nếu từ nhỏ không phải đại phu nhân bảo hộ nàng quá tốt thì chỉ sợ nàng đã bị người ta ăn tới xương cốt cũng không còn.
Nàng chỉ biết hiện tại Tiết Quốc Hầu phu nhân thích nàng. Vậy thì, Tiết Vũ Hoa…
Nghĩ đến nam tử như tùng như trúc kia, nàng liền không nhịn được mà tim đập mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Vâng."
Nàng đứng dậy, mở to đôi mắt long lanh nhìn Tiết quốc Hầu phu nhân. Tiết quốc Hầu phu nhân cũng không phải lần đầu tới Thu phủ, Thu Minh Ngọc đương nhiên đã gặp qua.
“Di mẫu đã lâu không tới thăm Ngọc nhi, Ngọc nhi rất nhớ người đó." Nàng chu môi, vẻ mặt cười đáng yêu.
TIết quốc Hầu phu nhân bị nàng chọc cười, đem nàng ôm vào ngực.
“Tiểu quỷ con, miệng thật là ngọt mà."
Thu Minh Ngọc oa một tiếng trong ngực Tiết quốc Hầu phu nhân:" Nào có, lời của Ngọc nhi đều là sự thật."
Thu Minh Lan mím môi, cũng dựa sát vào người Tiết quốc Hầu phu nhân.
“Di mẫu, người chỉ thương tam tỷ tỷ thôi, Lan nhi không chịu."
Tiết quốc Hầu phu nhân ha hả cười, thân thủ ôm lấy cả hai, giọng điệu ôn nhu.
“Nào nào nào, Ngọc Nhi, Lan Nhi đều ngoan cả, di mẫu thương hết."
Đại phu nhân ở một bên nhìn, thấy tỷ tỷ thật sự thích Thu Minh Ngọc thì trong lòng cũng khẽ thả lỏng một hơi. Vì thế, bà đắn đo mở miệng nói:" Trường tỷ, vậy…"
Lúc này, nha hoàn bên ngoài bỗng hô lên.
“Tiết quốc Hầu thế tử đến."
Thu Minh Ngọc sửng sốt, sắc mặt lại đỏ lên. Lão thái quân cũng nói:" Trầm Hương, mang Tam tiểu thư và lục tiểu thư vào buồng trong đi."
Thời đại này rất chú ý việc nam nữ đại phòng. Mặc dù hiện tại có trưởng bối, nhưng Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan đều là tiểu thư chưa chồng, phải cách bình phong mới có thể gặp nam tử. Cho nên, vừa rồi khi Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan ở hoa viên lén gặp mặt Tiết Vũ Hoa, đã là làm trái với nữ đức. Nếu như truyền ra ngoài, thanh danh sẽ có trở ngại thật lớn. Thu Minh Nguyệt thì không giống, ngay từ đầu, nàng đã cố ý duy trì khoảng cách với Tiết Vũ Hoa, bên người còn có Đại Mạo, cho nên không tính là thất lễ.
Trầm Hương vội vàng mang theo hai tỷ muội Thu Minh Ngọc đi vào bình phong tử đàn, xuyên qua bình phong mông lung, họ đương nhiên nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Tiết Vũ Hoa chậm rãi đi tới, cung kính hành lễ với các trưởng bối. Thu Minh Ngọc thấy, tim lại càng đập nhanh.
Tiết Vũ Hoa vừa ngồi xuống thì đã nghe tiếng Đại phu nhân lên tiếng trước lão thái quân.
“Đây là đại chất nhi phải không. Vài năm không thấy, càng ngày càng tuấn tú đó." Bà nhìn Tiết Vũ Hoa từ trên xuống dưới, càng nhìn càng vừa lòng.
Tiết Vũ Hoa bất động thanh sắc nhíu nhíu mày, ngôn ngữ khiêm tốn nói.
“Di mẫu quá khen, tiểu chất thẹn không dám nhận."
Đại phu nhân và Tiết quốc Hầu phu nhân nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ. Đại phu nhân lôi kéo tay Tiết quốc Hầu phu nhân, nói:" Tỷ tỷ, tỷ khó có lần đến phủ chơi, không bằng ở lại mấy ngày, để muội và tỷ cùng nhau ôn chuyện."
Tiết quốc Hầu phu nhân biết bà muốn để hai tiểu bối ở chung bồi dưỡn cảm tình, cho nên cũng biết thời biết thế nói.
“Vậy liền quấy rầy rồi."
Bà vỗ vỗ tay đại phu nhân, ánh mắt lại nhìn về phía lão thái quân.
Trong lòng lão thái quân có chút bực bội. Tiết quốc Hầu phu nhân ở lại cũng không sao, nhưng nếu vậy Tiết quốc Hầu thế tử cũng ở lại Thu phủ sao? Thu phủ còn nhiều cô nương chưa xuất giá như vậy, bây giờ lại ở chung dưới mái hiên với Tiết Vũ Hoa, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thanh danh sau này sẽ không tốt. Bất quá, Tiết quốc Hầu phu nhân đã nói vậy, bà trừ bỏ đáp ứng còn làm gì được nữa? Nhưng trong lòng bà càng thêm bất mãn với đại phu nhân. Đại phu nhân thương nữ nhi mình, bà cũng hiểu, chỉ là nó thật không có mắt nhìn, khiến bà không hài lòng chút nào.
“Tiết quốc Hầu phu nhân khách khí, lão thân sẽ an bài nha hoàn thu thập phòng cho phu nhân." Bà đưa mắt nhìn Hàn ma ma, Hàn ma ma hiểu ý lui xuống.
Tiết quốc Hầu phu nhân cười cười, Tiết Vũ Hoa thì nhíu mày, sau đó cũng không lên tiếng.
Sau bình phong, tim của Thu Minh ngọc và Thu Minh Lan cũng đập mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đạt được mục đích của mình cho nên tâm tình của đại phu nhân rất tốt, bắt đầu ôn chuyện với Tiết quốc Hầu phu nhân. Bên cạnh, Tam phu nhân thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu. Chỉ có nhị phu nhân sắc mặt lạnh nhạt, thấy mấy người khác vui vẻ, bà chỉ khẽ nhếch miệng cười chế giễu, uống một ngụm trà, nói:" Nương, con dâu hôm nay tới là có chuyện nhờ mẫu thân làm chủ."
Lão thái quân bưng ly trà nhấp một ngụm, tùy ý hỏi:" Chuyện gì?"
Nhị phu nhân nói:" Hiên ca nhi năm nay đã mười bảy, nên lập gia đình rồi."
Động tác uống trà của lão phu nhân chậm lại một chút, chậm rãi đặt chén xuống.
“Chọn được người thích hợp rồi sao?"
Nhị phu nhân thẳng người:" Trưởng nữ Lý Lan Chi của Đại lí tự khanh."
Lão thái quân gật đầu:" Vậy cứ bàn bạc với Lý phu nhân đi, trao đổi canh thiếp, sớm định ngày cũng tốt."
Nhị phu nhân vẻ mặt nhu hòa:" Con dâu hiểu rồi."
Đại phu nhân liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái, nói:" Chúc mừng đệ muội, bất quá…" Bà dừng một chút, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
“Ta nhớ rõ, Minh Trân cũng sắp mười lăm rồi, có phải cũng nên nghị hôn rồi không?"
Sắc mặt Nhị phu nhân khẽ đổi, trong mắt hiện lên lãnh ý.
“Đa tạ đại tẩu quan tâm, Minh Trân còn mấy tháng nữa mới cập kê, ta sẽ an bài cho nó thật tốt. Đại tẩu mỗi ngầy lo lắng cho Minh Ngọc và Minh Lan, nhưng cũng không nên quên Minh Nguyệt mới được. Nó cũng mười ba rồi, sắp phải nghị hôn."
Sắc mặt đại phu nhân trở nên rất khó coi, oán hận nhìn Nhị phu nhân. Nhưng Tiết Vũ Hoa lại khác, đuôi lông mày hắn khẽ động. Minh Nguyệt? Hắn không khỏi nhớ tới cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng kia. Là nàng sao? Mười ba tuổi, nhìn nàng cũng khoảng cỡ đó.
Lão thái quân nhìn thấy hai người tranh cãi, đây chính là làm trò trước mặt Tiết quốc Hầu phu nhân, không thể để mất thể diện được.
“Minh Nguyệt còn nhỏ, không vội. Nhưng Minh Trân thì đúng là sắp phải nghị hôn. Nhà lão Nhị, con là mẹ nó, chuyện này nên lo một chút đi."
Bàn tay giấu trong áo của nhị phu nhân đã siết chặt, cúi đầu lên tiếng.
Đại phu nhân vẻ mặt đắc ý, khiêu khích nhìn Nhị phu nhân.
Tiết quốc Hầu phu nhân vẫn mặt lạnh nhìn, lúc này lại nhịn không được lắc đầu. Tính tình của muội muội như thế làm sao là đối thủ với Hoàng thị kia? Xem ra bà phải chỉ cho muội muội chút kinh nghiệm mới được. Người của Thu gia nhiều lắm, cũng không biết lão thái quân nghĩ thế nào. Nhị lão gia và tam lão gia sớm nên phân phủ mới đúng.
Cứ như vậy, Tiết quốc Hầu phu nhân cùng con trai ở lại Thu phủ. Người vui nhất đương nhiên là ba mẹ con Đại phu nhân.
Thu Minh Nguyệt sau khi biết tin này cũng từ chối cho ý kiến. Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng nàng liếc mắt cũng nhìn ra được Tiết quốc Hầu phu nhân không đơn giản. Nàng không thích bồi bà ta và Đại phu nhân bàn việc nhà, lão thái quân có lẽ cũng hiểu ý nàng nên bảo nàng về trước. Cũng vì vậy, nàng mới bắt gặp Thu Minh Ngọc và Thu Minh Lan đang quấn quýt Tiết Vũ Hoa ở hoa viên.
Kỳ thật, Thu phủ to như vậy, người cũng nhiều, nhưng nhiều hơn nữa đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì. Chẳng qua mộng đẹp của đại phu nhân muốn gả con gái mình vào Tiết quốc Hầu phủ chỉ sợ sẽ thất bại rồi. Hôm nay nàng đã nhìn rõ, vô luận là Thu Minh Ngọc hay Thu Minh Lan thì Tiết Vũ Hoa đều chán ghét cả. Dù sao thì lấy Hiếu nghĩa làm đầu, ngay cả Tiết Vũ Hoa có phóng đãng thế nào cũng sẽ không nói lời quá đáng với mẫu thân. Cho nên, nàng đoán rằng, Tiết Vũ Hoa sẽ có hành động khác. Vậy không phải sắp có trò hay để xem sao?
“Đông Tuyết." Nàng hướng bên ngoài gọi một tiếng.
Đông Tuyết đi tới:" Tiểu thư."
Thu Minh Nguyệt vừa trở về chợp mắt trong chốc lát, lúc này mới thức dậy, kéo kéo vạt áo, nàng nói:" Đi, chúng ta tới thăm thập muội."
Đông Tuyết ngẩn người, nhưng lập tức phục tùng trả lời:" Vâng."
Thu Minh Nguyệt đi hai bước, rồi như nhớ tới gì đó, quay đầu lại phân phó:
“Thập muội thân thể không tốt. Hồng Ngọc, ngươi đi chọn một ít thuốc bổ khí tới đi."
Hồng Ngạc làm việc rất lưu loát, rất nhanh chọn được vài loại dược liệu. Thu Minh Nguyệt sau đó mang theo Đông Tuyết xuất môn.
Thu Minh Nguyệt quả thực không thể tin được, Thu phủ hoa lệ cao sang như vậy lại có một địa phương rách nát thế kia. Tường đổ nát, cỏ cây khô héo, đều là một mảnh tiêu điều vắng vẻ. Phòng ở đơn sơ cũ nát như mới trải qua cơn bão, tựa như một lão nhân tuổi xế chiều.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo một giọng nói bén nhọn.
“Ta nói, thập tiểu thư à, thân mình ngài mảnh mai yếu ớt là sự thật, phải rèn luyện nhiều mới được." Bà tử chuyên chiếu cố Thu Minh Nhứ lúc này đang bắt chéo chân, lười biếng ngồi một bên cắn hạt dưa, giọng nói châm chọc.
“Nhìn ta xem, nhờ làm việc nặng nhiều mới không yếu đuối như ngài đó. Giặt cho sạch đi."
Thu Minh Nguyệt đứng ở cửa viện, lẳng lặng nhìn cô bé nhỏ gầy ngồi chồm hổm trên đất, bàn tay do ngâm trong nước lạnh đã sớm trắng bệch, lại sưng đỏ không chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến không nhìn ra hình dạng, hoàn toàn là da bọc xương. Y phục trên người thì cũ nát, ngay cả lão bà tử kia ăn mặc còn tốt hơn nàng.
Đứa nhỏ cắn môi, đáy mắt lóe nước mắt, yên lặng xoa xoa xiêm y. Một phần là do đói khổ lạnh lẽo, trong lúc không để ý, một tiếng “roạt" vang lên, y phục làm bằng vải thượng hạng kia bị nó xé rách mất. Nó trừng lớn mắt, khuôn mặt lộ ra sự kích động sợ hãi.
Bà tử đang cắn hạt dưa một bên lập tức đứng dậy, hai tay chống nạnh mắng:" Tiện nhân ngươi được lắm, nhất định là do ngươi cố ý." Bà ta lấy cây roi bên cạnh, hung hăng quất về phía Thu Minh Nhứ.
“Dừng tay."
Đôi mắt Thu Minh Nguyệt phát lạnh, quát lớn.
Bà tử kia dừng tay, vừa quay đầu đã thấy cách mấy bước chân là một cô gái đang đứng. Cô gái kia nhìn vô cùng mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo hơn bất kỳ vị tiểu thư nào trong phủ bà ta đã từng gặp qua. Bà chưa từng thấy thiếu nữ này, nhưng thấy cách ăn mặc của nàng liền biết thân phận nàng bất phàm, bà ta lập tức có chút kích động.
Hồng Ngạc vừa rồi thấy Thu Minh Nhứ bị bà tử kia ngược đãi như thế đã sớm trừng lớn mắt, hận không thể đem bà tử đó nuốt vào bụng. Vừa thấy Thu Minh Nguyệt đứng chắn trước mặt bà tử, nàng nhanh chóng đi qua, đoạt lấy cây roi trong tay bà ta.
Bà tử kia nhìn thấy lập tức mở to mắt.
“Tiểu tiện nhân ngươi, dám đoạt lấy roi của ta hả. Mau trả đây!"
Thu Minh Nguyệt lúc này đã đi qua, ôm lấy Thu Minh Nhứ đang ôm đầu sợ hãi ngồi trên đất, ôn nhu an ủi.
“Đừng sợ, về sau sẽ không có người khi dễ muội nữa." Trong mắt phượng của nàng dâng lên nỗi thương tiếc. Trước đây, nàng, mẫu thân và đệ đệ nương tựa nhau mà sống, có cha mà không thể nhận, là là nổi đau khổ cực kỳ lớn. Không nghĩ rằng, nơi Thu phủ tráng lệ này cư nhiên có người còn chịu khổ hơn nàng gấp trăm lần.
“A-" Thu Minh Nhứ hút một hơi khí, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đau đớn.
Thu Minh Nguyệt dừng lại, lập tức kéo tay áo nàng lên, những vết roi có mới lẫn cũ dần hiện lên. Đôi mắt nàng thoáng chốc kết thành từng mảng băng.
“Là bà ta đánh?"
Thu Minh Nhứ rụt cổ, không dám nói lời nào. Nó tham luyến sự ấm áp trong lòng Thu Minh Nguyệt, nhưng lại sợ mình một thân không sạch sẽ sẽ làm bẩn sự sang quý của nàng, cho nên muốn lui ra. Thu Minh Nguyệt lại đè đầu nó lại, đỡ nó đứng lên. Nàng đi đến trước mặt bà tử, ánh mắt như nhiễm sương, trong trẻo mà lạnh lùng bức người.
Bà tử kia không khỏi run lên, nhưng vẫn cứng đầu nói:"Không biết tiểu thư…"
Hồng Ngạc lạnh lùng nhìn bà ta:" To gan, ngươi lấy thân phận gì mà dám nói chuyện với chủ tử như vậy."
Bà tử kia vốn là kẻ bắt nạt chủ nhân, lại thường xuyên khi dễ Thu Minh Nhứ, cho nên lá gan cũng sớm lên lên. Vừa rồi lúc Thu Minh nguyệt tới, bà ta bị một thân cao quý ung dung của Thu Minh Nguyệt làm cho chần chờ. Bây giờ lại bị tiểu nha đầu trước mặt mắng chửi, bà ta sao chịu nổi? Hiện giờ thấy Hồng Ngạc không thu liễm, còn muốn tiến thêm một bước, giọng nói lập tức chanh chua lên.
“Thân phận? Hừ" Bà ta khinh thường hừ nhẹ một tiếng:" Ai biết các ngươi là tiểu nha đầu nơi nào tới? Tránh ra tránh ra, đừng quấy rầy ta làm việc." Bà ta nói xong liền kéo Thu Minh Nhứ lại. Thu Minh Nhứ gắt gao túm lấy ống tay áo của Thu Minh Nguyệt, sợ hãi trốn sau lưng nàng. Đáy mắt nó hiện tia sự kinh hoàng.
Thu Minh Nguyệt an ủi vỗ vỗ đầu nod, nói với bà tử kia:" Phụ thân bảo ngươi chiếu cố thập tiểu thư, ngươi chiếu cố nó như vậy sao?"
Phụ thân? Bà tử kia nhanh chóng nghe được hai chữ này, có chút chột dạ hỏi.
“Ngươi… Ngươi là…"
“Thu Minh Nguyệt." Thu Minh Nguyệt thản nhiên tự giới thiệu:" Hiện tại ta có tư cách nói chuyện với ngươi chưa?"
Ba chữ “Thu Minh Nguyệt" vừa vang lên thì sắc mặt bà tử cũng biến đổi, đôi mắt xoay chuyển, dần dần hiện lên ý cười.
“Thì ra là ngũ tiểu thư, lão nô có mắt như mù, chậm trễ ngũ tiểu thư, thỉnh tiểu thư tha tội." Bà ta tuy rằng nịnh nọt nhưng không chút nào gọi là kinh sợ.
Thu Minh Nguyệt nhíu nhíu mày. Quả nhiên là vậy, bà tử này là người của đại phu nhân. Đại phu nhân chán ghét mình, bà tử này vì muốn lấy lòng đại phu nhân, sợ là cũng không tốt lành gì với mình rồi.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Thu Minh Nguyệt hiện lên nụ cười lạnh. Nàng bỗng nhiên quát lớn:" Điêu nô lớn mật, dám khi nhục chủ tử, dĩ hạ phạm thượng, phải bị tội gì?"
Bà tử bị Thu Minh Nguyệt làm cho chấn động, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng lại nhớ rằng mình có đại phu nhân làm chỗ dựa, bà ta sợ gì chứ? Cho nên, bà ta ngoài cười nhưng trong không cười nói:" Ngũ tiểu thư có điều không biết, thập tiểu thư từ nhỏ yếu ớt. Đại phu nói, làm việc nặng một chút, vận động nhiều một chút mới có thể nâng cao thể chất."
Thu Minh Nguyệt cười lạnh:" Thật sao?" Liếc mắt nhìn cây roi trong tay Hồng Ngạc, đáy mắt nàng nhiễm một tầng lãnh ý
“Ta cũng không biết rằng, việc nặng gì đó có thể làm da tróc thịt bong tới mức này? Đây cũng là làm theo lời đại phu sao? Chẳng lẽ bị thương còn tốt cho cơ thể hơn là thuốc?"
Sắc mặt bà tử có chút không tự nhiên, giọng nói cứng ngắc nhưng cũng mang vài phần uy hiếp:" Nô tỳ chính là phụng mệnh Đại phu nhân chiếu cố tốt cho thập tiểu thư. Nơi này hỗn độn, để không làm ô uế thân thể tôn quý của ngữ tiểu thư người, ngũ tiểu thư vẫn là nên sớm trở về đi."
Hồng Ngạc thấy bà ta không để Thu Minh Nguyệt vào mắt như vậy thì tức đến đỏ mặt. Vừa muốn giáo huấn bà ta, nàng đã bị Thu Minh Nguyệt liếc mắt một cái ngăn trở.
Nàng thấy sắc mặt bà tử kia nghênh ngang, khóe miệng liền lộ ra ý cười, rực rỡ tao nhã, tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm, đẹp đến cướp đoạt hồn người.
“Đúng lúc tổ mẫu và cha đã lâu chưa gặp thập muội, ta đây dẫn nó qua đó. Viện này thật sự quá ẩm ướt, đối với việc dưỡng bệnh của thập muội không có lợi. Nếu vậy mẫu thân cũng sẽ thanh thản hơn."
Bà tử kia thấy nàng thật sự muốn đi thì cuống quít ngăn cản, giọng điệu càng thêm lãnh mạc cường ngạnh.
“Ngũ tiểu thư, người.."
Hồng Ngạc thật sự nhịn không được, tiến lên đá bà tử kia một cước, xoa thắt lưng mắng:" Cút ngay!"
“Ngươi!" Lão bà tử kia làm việc nặng lâu năm nên vốn cũng có chút khí lực. Chỉ là mấy năm nay khi dễ Thu Minh Nhứ, đem mấy việc bẩn thỉu nặng nhọc cho nó làm hết, chính mình lại sống an nhàn sung sướng, cho nên Hồng Ngạc vừa đẩy một cái thì bà ta đã ngã trên đất. Bà ta bò dậy, chỉ vào Hồng Ngạc chửi ầm lên. Thu Minh Nguyệt từ sau tiến tới, tát mạnh lên mặt bà ta một cái.
“Bốp" một tiếng chói tai, bà tử cả kinh mở to hai mắt, vẻ mặt phẫn nộ.
Thu Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta:" Hồng Ngạc, đem điêu nô này trói đến giao cho tổ mẫu. Ta thật muốn nhìn xem, đại phu nhân có thật là một tay che trời trong Thu phủ không."
Tiết quốc Hầu phu nhân vốn vẫn còn trong phủ, nàng vốn không muốn tại thời điểm mẫn cảm này mà đối mặt với Đại phu nhân. Nhưng không ngờ bà tử này thất đáng giận, ba lần tám lượt không để nàng vào mắt không nói, còn dám cướp người trong tay nàng. Nàng hôm nay không để cho Đại phu nhân một cái cảnh cáo thì bà ta còn tưởng nàng là bún loãng.
Hồng Ngạc sớm đã không vừa mắt bà tử này, được lệnh của Thu Minh Nguyệt, nàng lập tức hành động.
“Vâng."
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, đem cây roi trong tay trói bà tử kia lại.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì." Bà tử kia thật sự bị dọa, ra sức giãy dụa. Nhưng sức lực của Hồng Ngạc lớn kỳ lạ, chỉ hai ba lần đã buộc chặt được bà ta. Bà ta như heo bị giết thét lên những lời dơ bẩn vào tai Thu Minh Nguyệt, nàng tùy tay xé một góc áo của bà tử, chặn vào miệng bà ta.
“Ưm Ưm Ưm…" Bà tử kia vốn đang chửi ầm lên, thình lình bị Hồng Ngạc chặn họng, chỉ đành ưm a giãy dụa.
Hồng Ngạc vỗ vỗ tay, hung tợn nhìn bà ta một cái, rất vừa lòng nhìn kiệt tác của mình. Quay đầu lại, thấy Thu Minh Nhứ như bị hoảng sợ tránh sau lưng Thu Minh Nguyệt, trong lòng nàng liền nổi lên tia thương cảm.
“Tiểu thư, hay là trước tẩy rửa vết thương cho thập tiểu thư, rồi thay một kiện quần áo sạch sẽ khác đi."
Thu Minh nguyệt mím môi.
“Không cần."
Nàng chính là muốn lão thái quân tận mắt nhìn bộ dạng chật vật của Thu Minh Nhứ hiện giờ. Nàng muốn để lão thái quân biết, đại phu nhân là độc ác cỡ nào. nàng cúi đầu nhìn con ngươi trong suốt của Thu Minh Nhứ, cười nói.
“Minh Nhứ, tỷ là ngũ tỷ của muội. Về sau, ngũ tỷ sẽ không để muội bị ăn hiếp nữa."
Thu Minh Nhứ khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn con ngươi ấm áp và nụ cười thương tiếc kia của Minh Nguyệt. Nó chỉ cảm thấy nụ cười kia thật đẹp quá, đẹp hơn cả đóa hoa hải đường mà di nương từng thêu cho nó. Trong lòng nó không khỏi xẹt qua dòng nước ấm, dùng sức gật đầu.
“Ngũ tỷ." Giọng nói non nớt, có lẽ do lâu chưa ăn cơm, thanh âm mang theo vài phần yếu ớt vô lực.
Trong lòng Thu Minh Nguyệt tê tái, sờ sờ đầu nó..
“Được rồi Minh Nhứ. Nhịn một chút nha, chờ chút nữa, ngũ tỷ sẽ kêu người làm cho muội thiệt nhiều đồ ăn, được không?"
“Vâng ạ." Thu Minh Nhứ mặc dù mới chín tuổi nhưng cũng không ngốc. Nó biết Thu Minh Nguyệt thật tâm quan tâm mình, cho nên nhu thuận gật đầu.
“Tốt." Thu Minh Nguyệt yêu thương sờ sờ đầu nó. Đứa nhỏ mới chín tuổi thôi lại bị tra tấn thành bộ dạng này rồi.
Trong Phù Dung viện, sau khi đuổi toàn bộ nha hoàn đi, Tiết quốc Hầu phu nhân mới nói với đại phu nhân:" Ngọc Phương, muội sao lại đáp ứng cho muội phu đón Trầm thị trở về?" Tiết quốc Hầu phu nhân thở dài hỏi.
Nói đến Trầm thị, đại phu nhân lại mang một bụng tức.
“Tỷ nghĩ muội muốn sao? Nhưng lão thái gia đã lên tiếng, muội có cách gì chứ? Muội cũng có gửi thư nhờ phụ thân giúp đỡ, nhưng phụ thân và đại ca cũng không để ý." Đại phu nhân nói đến đây lại tức giận oán:" Trầm thị kia cứ lộ ra bộ dạng dụ dỗ, còn sinh con trai, lão thái gia oán muội không sinh được đích tử của đại phòng, đã sớm bất mãn với muội. Muội lúc này còn dám phản đối sao? Mà phản đối có tác dụng sao? Lão thái gia với lão thái quân cứ mở miệng là con nối dòng, tỷ bảo muội phải làm gì bây giờ?" Đại phu nhân vốn tính tình dễ xúc động, chỉ có trước mặt đại lão gia mới thu liễm một chút. Nhưng trước mặt Tiết quốc Hầu phu nhân, bà ta không bận tâm nhiều như vậy, liên tiếp kể khổ.
“Lão gia vốn là bị Trầm thị kia dụ dỗ mê hoặc, nếu ngày đó không có tỷ tỷ hỗ trợ, muội sao có thể…"
“Muội điên rồi." Tiết quốc Hầu phu nhân thấy bà ta đề cặp tới việc năm đó thì biến sắc, lập tức che miệng bà, nhẹ giọng khiển trách. Nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy, bà lúc này mới buông tay, hạ giọng nói:" Muội có biết chuyện này nếu để lão thái gia và lão thái quân biết sẽ có hậu quả gì không? Thừa dịp hiện tại lão thái quân còn vài phần áy náy với muội thì cứ an phận làm đại phu nhân Thu phủ của muội đi, nắm chặt việc chưởng gia. Chuyện kia muội chôn chặt trong lòng cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được nói ra."
Đại phu nhân lời vừa ra khỏi miệng đã hối hận, thấy tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, bà cũng một thân mồ hôi lạnh.
Tiết quốc Hầu phu nhân lại nói:" Tính tình muội vẫn quá mức xúc động, nếu bà cô đi rồi, sau này ở tronh Thu phủ còn ai che chở được cho muội nữa? Muội lại không có nhi tử…" Đang nói, bà nhận ra mình nhất thời đụng tới vết sẹo của đại phu nhân, thở dài một tiếng.
“Hoàn hảo là Hà tỷ nhi (Thu Minh Hà) không tệ, nó rất hiếu thuận. Nhưng dù sao thì nó cũng là nữ nhi đã gả, không thể lúc nào cũng bên cạnh giúp đỡ, nếu không ta đã yên tâm được một chút. Hôm đó nếu không nhờ Minh Lan thông minh bảo người truyền lời tới ta, chỉ sợ…. Hài ~ Đã nói với muội rồi, Hoàng thị kia không lơ là được. Muội không có việc gì đừng trêu chọc nàng ta, nếu không sẽ khiến lão thái quân vô duyên vô cớ chán ghét muội."
Đại phu nhân cứng đầu nói:" Mẫu thân bất công, Hoàng thị kia cứ làm vẻ lạnh lùng cao ngạo, không coi ai vào mắt, nhưng thực ra là hai mặt. Mẫu thân thiên vị dung túng nàng ta. Muội thân là con dâu của đại phòng, dựa vào cái gì mà phải lép vế nàng ta?"
Tiết quốc Hầu phu nhân lắc đầu:" Đúng như lời muội nói, muội là dâu trưởng, lại là chủ mẫu hiện tại của Thu phủ. Hoàng thị mặc dù được lão thái quân thích nhưng dù sao cũng là người nhị phòng. Việc ăn mặc ở đi lại trong Thu phủ chẳng phải cần nhìn mặt muội sao? Muội đó, xúc động có thừa, trí mưu không đủ. Nếu năm đó không có cô bà làm chủ, chỉ sợ quyền chưởng gia đã rơi vào tay nhị phòng. Hoàng thị rất thông minh, muội đừng để bị nàng ta tính kế." Bà dừng một chút, đề tài lại lái lên người Trầm thị:" Còn có Trầm thị kia, muội muốn quản tốt nàng thì vạn lần không để nàng ta đè lên đầu muội. Hiện giờ muội phu sủng ái nàng, đó là do hắn trong lòng áy náy, với cả nàng ta có vài phần tư sắc thôi. Nam nhân mà, sao có thể không lăng nhăng một chút?" Miệng bà gợi lên ý cười lạnh nhạt.
“Muội chỉ cần biểu hiện rộng lượng một chút, lão thái gia cũng sẽ cảm thấy muội hiền lành. Muội phu mặc dù có sủng ái người đàn bà kia thì vì tiền đồ, hắn cũng sẽ không sủng thiếp diệt thê. Thu gia là danh môn vọng tộc, lão thái gia lại chú trọng thanh danh. Muội cũng đừng cả ngày cứ quan tâm mấy di nương tiểu thiếp kia, khiến muội phu thấy muội lòng dạ hẹp hòi. Không có nam nhân nào không hy vọng thê tử mình khoan dung rộng lượng, thiện giải nhân ý. Về phần Trầm thị-" Bà hừ nhẹ một tiếng “Chẳng qua chỉ là con gái tội thần, nàng ta trong kinh không có người quen, lại là tiểu thiếp, về sau sống chết không phải trong tay muội sao? Còn Thu Minh Nguyệt…" Bà híp mắt:" Nhìn cũng có chút thông minh, bất quá, thế thì sao chứ? Cũng chỉ là thứ nữ thôi. Chờ hai năm nữa đến tuổi cập kê, muội đem nó gả ra ngoài, không cần phải đối phó gì nữa. Nhưng nhi tử kia của Trầm thị mới là đáng lo."
Đại phu nhân nhíu mày:" Bất quá chỉ là một thứ tử, có gì phải lo?"
Tiết quốc Hầu phu nhân đầy ý vị nhìn bà:" Thứ tử? A… Nhưng đây là con trai độc nhất cho tới giờ của muội phu đó."
Trong mắt đại phu nhân bắn ra tia độc ác, Tiết quốc Hầu phu nhân nói tiếp:" Muội dưới gối không con, nhưng có thể đem nhi tử của Trầm thị làm đích tử nuôi bên cạnh."
“Cái gì?" Đại phu nhân hét ầm lên “Bảo muội nhận con của tiện nhân kia làm con nuôi sao?"
“Muội nhỏ giọng một chút." Tiết quốc Hầu phu nhân trừng bà ta một cái:" Chỉ cần muội nhận nhi tử của Trầm thị làm con thừa tự, lão thái gia sẽ cảm thấy muội rộng lượng. Chi trưởng không thể không có đích tử, huống chi phụ thân của Trầm thị còn chưa hồi phục nguyên chức, nhưng tội đã được bỏ rồi. Hai ngày trước ta còn nghe Hầu gia nói, muội phu trong triều đã tiến cử Trầm Tòng Sơn lần nữa bổ nhiệm chức huyện lệnh Dương Châu. Muội ngẫm lại xem, nếu Trầm Tòng Sơn thật sự phục chức, như vậy thân phận của Trầm thị cũng như thuyền gặp nước. Nàng ta lại sinh nhi tử, chẳng lẽ ngươi muốn muội phu nâng nàng ta lên thành bình thê?"
Trong lòng đại phu nhân lúc này đã nổi lửa.
“Hắn cư nhiên muốn để tiện nhân kia cùng ăn cùng ngồi với muội?" Bà tức đến ngực thở phập phồng, móng tay siết chặt vào thịt, trong mắt lóe lên tia âm độc.
“Muội nhỏ giọng một chút." Tiết quốc Hầu phu nhân sợ bị người khác nghe thấy, vội vàng ngăn cản bà.
“Hiện tại thánh chỉ của hoàng thượng còn chưa ban xuống, muội gấp cái gì? Lúc trong triều khi muội phu đề cập tới chuyện này, ca ca cũng đã dốc sức phản đối. Hoàng thượng cũng không lập tức hạ chỉ, có thể thấy chuyện này vẫn còn cách thay đổi. Hơn nữa, phụ thân cũng quả quyết sẽ không cho phép chuyện này phát sinh. Đường đường là đích nữ của thái sư phủ, sao có thể cùng ăn cùng ngồi với một tội thần chi nữ? Chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao? Yên tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng thuyết phục Hầu gia, Trầm Tòng Sơn đã ở trong ngục nhiều năm như vậy, hoàng thượng cũng không yên tâm."
Đại phu nhân lúc này mới vững lòng một chút, bất quá, khi nghĩ đến Đại lão gia lúc nào cũng muốn bảo vệ Trầm thị, bà hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Sớm biết vậy lúc trước đã để Trầm Tòng Sơn chết luôn trong ngục rồi, nếu vậy thì bây giờ đâu có phiền như thế."
Tiết quốc Hầu phu nhân cả kinh, mắng nhỏ một tiếng:
“Câm miệng, muội càng ngày càng không biết thu liễm. Lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao?"
Đại phu nhân lúc này mới từ bỏ. Nhớ tới hôn sự của Thu Minh Ngọc và Tiết Vũ Hoa, bà lôi kéo tay Tiết quốc Hầu phu nhân nói: Trường tỷ, Hoa ca nhi và Ngọc nhi…"
Tiết quốc Hầu phu nhân hiểu ý, vỗ vỗ tay bà:" Yên tâm đi, Hoa nhi luôn rất hiếu thuận với tỷ và Hầu gia, nhất định không ngỗ nghịch với tỷ. Ngọc nhi năm nay cũng mười bốn rồi, chờ sang năm tới tuổi cập kê, tỷ và Hầu gia sẽ thương lượng việc hỏi cưới nó."
Đại phu nhân vui mừng quá đỗi:" Thật sao?"
Tiết quốc Hầu phu nhân khẽ cười một cái, từ trong ngực lôi ra một cuốn tập màu đỏ.
“Canh thiếp tỷ cũng mang đến rồi."
Đại phu nhân rất vui vẻ nói:" Trường tỷ chờ chút, muội lập tức đem canh thiếp của Ngọc nhi tới trao đổi." Bà làm bộ muốn đứng dậy, lại đột nhiên bị Thu Minh Lan đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
“Mẫu thân."
Tiết quốc Hầu phu nhân nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui. Bà đang cùng đại phu nhân nói chuyện. Thu Minh Lan làm vãn bối, sao có thể đột nhiên xông tới vậy, có thể nói là quá thất lễ, làm gì có nửa điểm uyển chuyển của một tiểu thư khuê các?
Đại phu nhân cũng bất ngờ, nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy.
“Minh Lan, sao con lại tới đây?"
Thu Minh Lan vừa đến đã thấy càng thiếp màu đỏ trên tay Tiết quốc Hầu phu nhân, tay nàng siết chặt vài phần. Nàng biết việc mình đột nhiên xông vào sẽ khiến Tiết quốc Hầu phu nhân không vui, chỉ là nàng không còn cách nào khác.
Cắn cắn môi, nàng mang theo vài phần kinh hoàng, nói:" Mẫu thân, tổ mẫu đang nổi giận rất lớn, bảo ngài hiện tại qua đó."
Trong lòng đại phu nhân lộp bộp một tiếng. Bà mới từ chỗ của lão thái quân về, lão thái quân lại có chuyện gì nữa?
Tiết quốc Hầu phu nhân nhíu nhíu mày, nói:" Mau đi đi, đỡ phải khiến lão thái quân không vui."
Đại phu nhân gật gật đầu, ý bảo nha hoàng đưa Tiết quốc Hầu phu nhân đến khách phòng, chính mình lại dẫn theo nha hoàn và ma ma bên người đi tới Thọ An Viện
Tác giả :
Ngắm Nhìn Đôi Mắt Tang Thương