Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
Quyển 2 - Chương 9: Sự ấm áp tốt đẹp, Dung Ngữ trở về
Edit: susublue
Ánh nắng đầu giường rất ấm, ôn hòa chiếu vào trên hai người đang ôm nhau nằm trên giường.
Nụ hôn của anh rất nóng, nóng đến mức toàn thân cô đều không ngừng run rẩy.
"Cục cưng, anh rất nhớ em, lúc nhìn thấy em ở sân bay anh đã muốn ôm em thật chặt như vậy, khảm em vào trong cơ thể của mình." Giọng nói khàn khàn, mê người lại gợi cảm. Nụ hôn của anh rõ ràng có chút sắc thái động tình.
Đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc đầy vẻ dụ hoặc, "Cục cưng." Giọng nói của anh dễ nghe và trầm thấp. Anh để lại từng dấu hôn xanh tím trên xương quai xanh của cô, sắc mặt mê hoặc đến xiêu lòng người. Cảm nhận được anh cắn vào xương quai xanh mình như đang âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Mộc Yên nằm dưới người anh, híp mắt nhìn anh, cô không thể tưởng được Dung Lạc cũng có sắc mặt quyến rũ như vậy, người luôn lạnh lùng như anh mà lại có vẻ mặt xinh đẹp trái ngược như vậy.
"Lạc Lạc." Cô mơ hồ biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Huống chi cô làm sát thủ thì luôn được huấn luyện dụ dỗ để giết người, làm cho đối thủ chết trong lúc triền miên với mình. Bởi vì có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên cô chưa từng dùng cách thức ám sát này, cô chán ghét người khác đụng vào mình nên đối với việc nam nữ triền miên thì cô vẫn là tờ giấy trắng. Nhưng nếu người triền miên với cô là Dung Lạc thì cô nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì. Mộc Yên cười khẽ, cô chủ động hôn anh, cổ tay ôm lấy cổ anh.
"Cục cưng, em!" Người đang hôn cô cả kinh, tuy rằng bọn họ hôn môi vô số lần nhưng thật sự chưa từng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, dienxdafnleequysdoon anh không muốn thương tổn cô, cô sẽ là của anh. Nhưng thân thể cô mềm mại thơm tho như vậy, anh luôn nhớ cô, còn có mùi hương nồng đậm trên người cô làm cho anh dù thế nào cũng buông tay ra được. Cô nhóc này thật sự biết làm khổ người khác mà.
"Lạc Lạc, sinh nhật tháng sau em vừa tròn hai mươi tuổi." Mộc Yên cười quyến rũ, hai má ửng hồng mê người như cây anh đào, cô biết Dung Lạc đang lo lắng cái gì, cô cũng biết anh đang kiềm chế rất vất vả.
" Cục cưng, em có biết mình đang nói cái gì không?" Dung Lạc ôm lấy vòng eo mềm mại của cô rồi lại đột nhiên im lặng, ngón tay thon dài như hàn ngọc khẽ vuốt đôi môi tuyệt mỹ của cô, chà qua chà lại.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ đen nhánh.
"Lạc Lạc, em là của anh." Mộc Yên nở nụ cười quyến rũ yếu ớt, cô vươn tay chủ động ôm cổ anh rồi nhắm mắt lại hung hăng hôn lên môi anh. Trên thực tế cô vốn không biết nên làm cái gì nên chỉ có thể chủ động hôn môi anh.
Dung Lạc hơi sợ run một chút, đối mặt với lời quyến rũ trần trụi như thế thì sao anh còn khắc chế được, huống chi cô là cục cưng anh yêu nhất, đời đời kiếp kiếp, anh chỉ cần cô.
Tay ôm thắt lưng cô dùng sức một chút, anh đột nhiên hôn ngược lại cô, điên cuồng đoạt lấy, rất nhanh đoạt lại quyền chủ động.
" Cục cưng." Anh luyến tiếc sợ cô bị thương, càng sợ sẽ làm cô đau, cố gắng khắc chế lực đạo, triền miên thấp giọng gọi bên tai cô, trấn an. Trời đất thay đổi, Mộc Yên chưa từng có cảm giác bất lực kỳ dị như thế, trong cơn mê mang cô như rơi vào một cơn lốc xoáy đầy mùi hương của cây anh túc ( cây thuốc phiện).
"Ngoan, đừng sợ." Dung Lạc vẫn biết nói cục cưng của anh không hề kiên cường như ngày thường, nỗi bất an của cô, nỗi sợ hãi của cô, anh đều biết tất cả.
"Lạc... Lạc..."
Ngón tay thon dài trấn an lướt qua da thịt toàn thân cô, mang theo nhiệt độ khiến người ta trầm luân, nóng bỏng lại thiêu đốt người khác, cô không áp chế được sự run rẩy, đôi môi tuyệt mỹ nhẹ ngâm thành tiếng, giống như âm thanh của thiên nhiên.
Đôi mắt đen nhánh như sương mù, ngân ngấn đầy hơi nước, cô nhìn thấy bóng hình của mình trong đôi mắt thâm thúy của anh.
Dung Lạc hôn lên người cô, giống như có ma lực thần kỳ nào vậy, vĩnh viễn có thể trấn an được cô, làm cho cô an tâm.
Nụ hôn sâu triền miên ngâm nga, anh cố gắng khắc chế lực đạo nhưng vẫn làm đau cô.
Mộc Yên ôm chặt anh, móng tay khảm vào máu thịt anh, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nước mắt trong suốt ấm áp chảy xuống khỏi khóe mắt cô, "Cục cưng!" Dung Lạc đau lòng hôn lên nước mắt cô, vỗ nhẹ sau lưng cô từng cái một để trấn an cô.
Triền miên xâm nhập vào cốt tủy, linh hồn thậm chí là thân thể đã hoàn toàn giao phó cho đối phương, tình nồng ý mật thiêu đốt tận nơi sâu nhất, dục hỏa trở thành một phần của nhau, vĩnh viễn không thể tách rời.
Căn phòng đầy vẻ kiều diễm tươi đẹp, ấm áp rung động lòng người.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Sáu giờ năm mươi phút sáng, Dung Trạch đang chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp, anh đeo tai nghe điện thoại, máy mp3 trong túi đang phát ca khúc của nghệ sĩ mới của công ty.
Thẳng đến khi bữa sáng được làm xong thì anh bày biện sữa bánh mì, còn có cả trứng ốp lết lên bàn.
Nhìn nhà ăn không có một bóng người thì liền nhíu mi, ở trong ấn tượng của anh, anh cả và chị dâu nhỏ không hề ngủ nướng, giờ này hẳn là đã sớm sửa soạn xong để đi ra ăn sáng rồi chứ, nhưng sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu vậy.
Ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy A Cửu, Dung Trạch hỏi anh, "Đi gọi thiếu gia và thiếu phu nhân nhà cậu ra đây ăn sáng đi."
A Cửu nghi hoặc, "Tôi kêu rồi, nhưng không có ai lên tiếng trả lời, Dung Trạch thiếu gia nói xem, có khi nào thiếu gia và thiếu phu nhân đã ra ngoài từ sáng sớm rồi không?"
"Cậu thật sự đi gọi rồi sao?" Sắc mặt anh nghi hoặc.
"Đúng vậy." A Cửu cũng hiểu được, Mộc Yên và Dung Lạc thức dậy rất sớm, hôm nay lại chậm chạp không ra khỏi phòng ngủ. Anh gõ cửa rất nhiều lần nhưng bên trong đều im lặng không có phản ứng.
Dung Trạch dậy sớm nhất, tất nhiên anh biết bọn họ không thể ra ngoài từ sáng sớm được, nếu không phải như vậy thì đương nhiên hai người kia vẫn còn ngủ say. Hình như nghĩ tới cái gì đó nên Dung Trạch nhíu mi, khóe môi nở nụ cười trêu tức.
"Hay là tôi qua đó xem sao?" A Cửu bất đắc dĩ nói.
"Không cần, không cần." Dung Trạch vội vàng ngăn cản, "Lại đây giúp tôi thu dọn bàn ăn."
A Cửu khó hiểu nhìn tâm trạng Dung Trạch trở nên tốt đẹp, càng lúc càng nghi hoặc.
"Không cần đi quấy rầy thiếu gia và thiếu phu nhân của cậu, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đi biết chưa?" Dung Trạch mỉm cười.
"A Cửu đã biết." A Cửu không miệt mài nghi hoặc nữa mà liền nghe dặn dò.
Dung Trạch bưng sữa, cầm tờ tạp chí giải trí mới nhất trong tay, xem coi nghệ sĩ dưới trướng của anh có gây ra tin tức gì phiền phức hay không.
Cắn vài miếng bánh mì, sau đó bưng ly lên uống một ngụm sữa.
Đúng lúc này anh nhìn bóng người xuất hiện ở cửa thì hơi giật mình.
Cả người ăn mặc anh tuấn, mơ hồ có vẻ đẹp cường hãn, hơn nữa làn da phơi nắng ngăm đen gợi cảm làm cho người hầu Nhà họ Dung đều chấn động.
"Anh hai, em đã trở về!"
Dung Ngữ đĩnh đạc ngồi xuống, vô tình cầm lấy cái bánh mì trên bàn mà vừa rồi Dung Trạch mới cắn qua, không thèm giữ hình tượng cắn mấy miếng.
"Anh hai, anh choáng váng sao, có phải vì quá nhớ em nên nhìn thấy thì kích động nói không nên lời không." Đôi lông mày thanh tú nhíu lại trêu tức, Dung Ngữ cười tà tứ, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết.
"Anh hai!" Nhìn Dung Trạch giật mình, cô lại hô một tiếng.
Anh vẫn duy trì vẻ mặt đó, ngồi im như trước, nhưng một giây sau.
"Phụt!", Dung Trạch phun toàn bộ ngụm sữa còn chưa kịp nuốt xuống lên mặt Dung Ngữ không chút khách sáo.
"Khụ khụ, khụ khụ..." Nhìn bộ dáng cô chật vật, Dung Trạch cũng không nể tình cười phá lên.
"Dung Trạch, anh muốn tìm đánh sao, phun hết lên mặt lão tử rồi!"
"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha..." Dung Trạch cười đến đau bụng, không ngồi thẳng lưng nổi, chỉ có thể cầm lấy cánh tay A Cửu, siết chặt cánh tay của anh ta.
"Dung, ha ha, Dung Ngữ, mới vài ngày không thấy sao em lại biến thành người da đen! Ha ha... Khụ khụ khụ..."
"Cút em gái nhà anh đi Dung Trạch, màu da lão tử đây là khỏe mạnh, anh có hiểu chưa?" Dung Ngữ nhíu mi, cô nào biết rằng gió Tây Tạng thổi qua lại biến cô thành cái dáng vẻ này, cầm khăn mặt A Cửu đưa lau khô sữa trên mặt đi rồi hung hăng trừng mắt nhìn Dung Trạch, diễn*dafn ~lê quydđon tư thế hung ác này nếu như Dung Trạch có một trăm cái mạng cũng bị cô trừng đến mất chín mươi chín cái.
Dung Trạch vịn A Cửu, cười đến mức không ngồi thẳng lưng nổi, "Màu da khỏe mạnh, ha ha, màu da khỏe mạnh, khỏe mạnh giống y như một con khỉ đen vậy! Không!" Dung Trạch lắc đầu, khẳng định, "Còn đen hơn cả khỉ đen."
"Em đến hầm than lấy than đá rồi hả?" Sau khi nói xong, Dung Trạch lắc đầu rồi lại tiếp tục nói, "Không, nhất định là đi châu Phi! Nếu không thì sao lại có bộ dạng giống con khỉ đen trong rừng cây nhiệt đới ở châu Phi chứ, ha ha ha..."
"Phụt!" A Cửu cũng nhịn không được, nâng mu bàn tay lên để lên môi, nhẹ giọng cười rộ lên.
Thật vất vả lắm mới trở về có người tranh luận, Dung Ngữ không muốn bại trận, cô nhíu mi nhìn Dung Trạch, "Đúng vậy, gia cường tráng như vậy, tất nhiên sức lực phải hơn kim chi ngọc diệp như anh hai chứ, quan sát anh nửa ngày, ngón tay thon dài như ngọc, môi hồng răng trắng, Thơ ca nói như thế nào nhỉ?" Nhìn Dung Trạch dừng lại không cười nữa, hung hăng trừng mắt nhìn cô, cô liền càng lúc càng liều lĩnh, "Đúng rồi, cổ đại nói tay như búp măng, da như mỡ đông, cổ cao như ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, tươi cười khéo léo hoàn toàn là để hình dung anh đó! Chậc chậc chậc, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn này!" Nói xong còn cực kỳ không khách sáo vươn tay nhéo một cái.
"Dung Ngữ, ông già nhà em!" Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, Dung Trạch thật sự nổi giận, "Em vừa trở về đã ngứa da rồi phải không, có gan thì đấu tay đôi đi!"
"Sao? Em cũng đang muốn nói vậy đây!" Dung Ngữ cười khẽ, "Kim chi ngọc diệp, lát nữa xoay ngón tay thon dài của ngài bị thương thì sẽ lại tìm gia mà khóc lóc!"
"Khóc cái đầu em, Dung Ngữ, bệnh thần kinh càng lúc càng nặng rồi, ra ngoài quên uống thuốc sao!" Dung Trạch căm giận, nơi nào đó bị cô cấu véo đã nóng bừng lên rồi. Anh ghét nhất là bị người khác nói anh lớn lên xinh đẹp giống như phụ nữ, nhưng con nhóc khốn khiếp Dung Ngữ này ngày nào cũng chế giễu anh!
"Được rồi được rồi, không quấy rối anh nữa, em sai rồi còn không được sao!" Thấy Dung Trạch thật sự tức giận, Dung Ngữ biết điều thu thái độ lại, vội vàng hô lên, nhận lỗi với anh.
"Cút!" Dung Trạch gầm lên.
Dung Ngữ bĩu môi, "Anh hai, anh tỉnh lại đi, một đống tuổi rồi mà còn kiêu ngạo!"
" Kiêu ngạo ông già nhà em! Cả nhà em đều kiêu ngạo!" Cơn tức còn chưa được dập tắt lại bị 'Dâng' lên.
"Anh hai, anh cũng là người nhà của em đó!"
"Ai là người nhà em?" Dung Trạch nhíu mi, hận không thể cắn chết Dung Ngữ đang cười sáng lạn.
Ánh nắng đầu giường rất ấm, ôn hòa chiếu vào trên hai người đang ôm nhau nằm trên giường.
Nụ hôn của anh rất nóng, nóng đến mức toàn thân cô đều không ngừng run rẩy.
"Cục cưng, anh rất nhớ em, lúc nhìn thấy em ở sân bay anh đã muốn ôm em thật chặt như vậy, khảm em vào trong cơ thể của mình." Giọng nói khàn khàn, mê người lại gợi cảm. Nụ hôn của anh rõ ràng có chút sắc thái động tình.
Đôi mắt sâu thẳm của Dung Lạc đầy vẻ dụ hoặc, "Cục cưng." Giọng nói của anh dễ nghe và trầm thấp. Anh để lại từng dấu hôn xanh tím trên xương quai xanh của cô, sắc mặt mê hoặc đến xiêu lòng người. Cảm nhận được anh cắn vào xương quai xanh mình như đang âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Mộc Yên nằm dưới người anh, híp mắt nhìn anh, cô không thể tưởng được Dung Lạc cũng có sắc mặt quyến rũ như vậy, người luôn lạnh lùng như anh mà lại có vẻ mặt xinh đẹp trái ngược như vậy.
"Lạc Lạc." Cô mơ hồ biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Huống chi cô làm sát thủ thì luôn được huấn luyện dụ dỗ để giết người, làm cho đối thủ chết trong lúc triền miên với mình. Bởi vì có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng nên cô chưa từng dùng cách thức ám sát này, cô chán ghét người khác đụng vào mình nên đối với việc nam nữ triền miên thì cô vẫn là tờ giấy trắng. Nhưng nếu người triền miên với cô là Dung Lạc thì cô nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì. Mộc Yên cười khẽ, cô chủ động hôn anh, cổ tay ôm lấy cổ anh.
"Cục cưng, em!" Người đang hôn cô cả kinh, tuy rằng bọn họ hôn môi vô số lần nhưng thật sự chưa từng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, dienxdafnleequysdoon anh không muốn thương tổn cô, cô sẽ là của anh. Nhưng thân thể cô mềm mại thơm tho như vậy, anh luôn nhớ cô, còn có mùi hương nồng đậm trên người cô làm cho anh dù thế nào cũng buông tay ra được. Cô nhóc này thật sự biết làm khổ người khác mà.
"Lạc Lạc, sinh nhật tháng sau em vừa tròn hai mươi tuổi." Mộc Yên cười quyến rũ, hai má ửng hồng mê người như cây anh đào, cô biết Dung Lạc đang lo lắng cái gì, cô cũng biết anh đang kiềm chế rất vất vả.
" Cục cưng, em có biết mình đang nói cái gì không?" Dung Lạc ôm lấy vòng eo mềm mại của cô rồi lại đột nhiên im lặng, ngón tay thon dài như hàn ngọc khẽ vuốt đôi môi tuyệt mỹ của cô, chà qua chà lại.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ đen nhánh.
"Lạc Lạc, em là của anh." Mộc Yên nở nụ cười quyến rũ yếu ớt, cô vươn tay chủ động ôm cổ anh rồi nhắm mắt lại hung hăng hôn lên môi anh. Trên thực tế cô vốn không biết nên làm cái gì nên chỉ có thể chủ động hôn môi anh.
Dung Lạc hơi sợ run một chút, đối mặt với lời quyến rũ trần trụi như thế thì sao anh còn khắc chế được, huống chi cô là cục cưng anh yêu nhất, đời đời kiếp kiếp, anh chỉ cần cô.
Tay ôm thắt lưng cô dùng sức một chút, anh đột nhiên hôn ngược lại cô, điên cuồng đoạt lấy, rất nhanh đoạt lại quyền chủ động.
" Cục cưng." Anh luyến tiếc sợ cô bị thương, càng sợ sẽ làm cô đau, cố gắng khắc chế lực đạo, triền miên thấp giọng gọi bên tai cô, trấn an. Trời đất thay đổi, Mộc Yên chưa từng có cảm giác bất lực kỳ dị như thế, trong cơn mê mang cô như rơi vào một cơn lốc xoáy đầy mùi hương của cây anh túc ( cây thuốc phiện).
"Ngoan, đừng sợ." Dung Lạc vẫn biết nói cục cưng của anh không hề kiên cường như ngày thường, nỗi bất an của cô, nỗi sợ hãi của cô, anh đều biết tất cả.
"Lạc... Lạc..."
Ngón tay thon dài trấn an lướt qua da thịt toàn thân cô, mang theo nhiệt độ khiến người ta trầm luân, nóng bỏng lại thiêu đốt người khác, cô không áp chế được sự run rẩy, đôi môi tuyệt mỹ nhẹ ngâm thành tiếng, giống như âm thanh của thiên nhiên.
Đôi mắt đen nhánh như sương mù, ngân ngấn đầy hơi nước, cô nhìn thấy bóng hình của mình trong đôi mắt thâm thúy của anh.
Dung Lạc hôn lên người cô, giống như có ma lực thần kỳ nào vậy, vĩnh viễn có thể trấn an được cô, làm cho cô an tâm.
Nụ hôn sâu triền miên ngâm nga, anh cố gắng khắc chế lực đạo nhưng vẫn làm đau cô.
Mộc Yên ôm chặt anh, móng tay khảm vào máu thịt anh, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nước mắt trong suốt ấm áp chảy xuống khỏi khóe mắt cô, "Cục cưng!" Dung Lạc đau lòng hôn lên nước mắt cô, vỗ nhẹ sau lưng cô từng cái một để trấn an cô.
Triền miên xâm nhập vào cốt tủy, linh hồn thậm chí là thân thể đã hoàn toàn giao phó cho đối phương, tình nồng ý mật thiêu đốt tận nơi sâu nhất, dục hỏa trở thành một phần của nhau, vĩnh viễn không thể tách rời.
Căn phòng đầy vẻ kiều diễm tươi đẹp, ấm áp rung động lòng người.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Sáu giờ năm mươi phút sáng, Dung Trạch đang chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp, anh đeo tai nghe điện thoại, máy mp3 trong túi đang phát ca khúc của nghệ sĩ mới của công ty.
Thẳng đến khi bữa sáng được làm xong thì anh bày biện sữa bánh mì, còn có cả trứng ốp lết lên bàn.
Nhìn nhà ăn không có một bóng người thì liền nhíu mi, ở trong ấn tượng của anh, anh cả và chị dâu nhỏ không hề ngủ nướng, giờ này hẳn là đã sớm sửa soạn xong để đi ra ăn sáng rồi chứ, nhưng sao đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu vậy.
Ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy A Cửu, Dung Trạch hỏi anh, "Đi gọi thiếu gia và thiếu phu nhân nhà cậu ra đây ăn sáng đi."
A Cửu nghi hoặc, "Tôi kêu rồi, nhưng không có ai lên tiếng trả lời, Dung Trạch thiếu gia nói xem, có khi nào thiếu gia và thiếu phu nhân đã ra ngoài từ sáng sớm rồi không?"
"Cậu thật sự đi gọi rồi sao?" Sắc mặt anh nghi hoặc.
"Đúng vậy." A Cửu cũng hiểu được, Mộc Yên và Dung Lạc thức dậy rất sớm, hôm nay lại chậm chạp không ra khỏi phòng ngủ. Anh gõ cửa rất nhiều lần nhưng bên trong đều im lặng không có phản ứng.
Dung Trạch dậy sớm nhất, tất nhiên anh biết bọn họ không thể ra ngoài từ sáng sớm được, nếu không phải như vậy thì đương nhiên hai người kia vẫn còn ngủ say. Hình như nghĩ tới cái gì đó nên Dung Trạch nhíu mi, khóe môi nở nụ cười trêu tức.
"Hay là tôi qua đó xem sao?" A Cửu bất đắc dĩ nói.
"Không cần, không cần." Dung Trạch vội vàng ngăn cản, "Lại đây giúp tôi thu dọn bàn ăn."
A Cửu khó hiểu nhìn tâm trạng Dung Trạch trở nên tốt đẹp, càng lúc càng nghi hoặc.
"Không cần đi quấy rầy thiếu gia và thiếu phu nhân của cậu, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đi biết chưa?" Dung Trạch mỉm cười.
"A Cửu đã biết." A Cửu không miệt mài nghi hoặc nữa mà liền nghe dặn dò.
Dung Trạch bưng sữa, cầm tờ tạp chí giải trí mới nhất trong tay, xem coi nghệ sĩ dưới trướng của anh có gây ra tin tức gì phiền phức hay không.
Cắn vài miếng bánh mì, sau đó bưng ly lên uống một ngụm sữa.
Đúng lúc này anh nhìn bóng người xuất hiện ở cửa thì hơi giật mình.
Cả người ăn mặc anh tuấn, mơ hồ có vẻ đẹp cường hãn, hơn nữa làn da phơi nắng ngăm đen gợi cảm làm cho người hầu Nhà họ Dung đều chấn động.
"Anh hai, em đã trở về!"
Dung Ngữ đĩnh đạc ngồi xuống, vô tình cầm lấy cái bánh mì trên bàn mà vừa rồi Dung Trạch mới cắn qua, không thèm giữ hình tượng cắn mấy miếng.
"Anh hai, anh choáng váng sao, có phải vì quá nhớ em nên nhìn thấy thì kích động nói không nên lời không." Đôi lông mày thanh tú nhíu lại trêu tức, Dung Ngữ cười tà tứ, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết.
"Anh hai!" Nhìn Dung Trạch giật mình, cô lại hô một tiếng.
Anh vẫn duy trì vẻ mặt đó, ngồi im như trước, nhưng một giây sau.
"Phụt!", Dung Trạch phun toàn bộ ngụm sữa còn chưa kịp nuốt xuống lên mặt Dung Ngữ không chút khách sáo.
"Khụ khụ, khụ khụ..." Nhìn bộ dáng cô chật vật, Dung Trạch cũng không nể tình cười phá lên.
"Dung Trạch, anh muốn tìm đánh sao, phun hết lên mặt lão tử rồi!"
"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha..." Dung Trạch cười đến đau bụng, không ngồi thẳng lưng nổi, chỉ có thể cầm lấy cánh tay A Cửu, siết chặt cánh tay của anh ta.
"Dung, ha ha, Dung Ngữ, mới vài ngày không thấy sao em lại biến thành người da đen! Ha ha... Khụ khụ khụ..."
"Cút em gái nhà anh đi Dung Trạch, màu da lão tử đây là khỏe mạnh, anh có hiểu chưa?" Dung Ngữ nhíu mi, cô nào biết rằng gió Tây Tạng thổi qua lại biến cô thành cái dáng vẻ này, cầm khăn mặt A Cửu đưa lau khô sữa trên mặt đi rồi hung hăng trừng mắt nhìn Dung Trạch, diễn*dafn ~lê quydđon tư thế hung ác này nếu như Dung Trạch có một trăm cái mạng cũng bị cô trừng đến mất chín mươi chín cái.
Dung Trạch vịn A Cửu, cười đến mức không ngồi thẳng lưng nổi, "Màu da khỏe mạnh, ha ha, màu da khỏe mạnh, khỏe mạnh giống y như một con khỉ đen vậy! Không!" Dung Trạch lắc đầu, khẳng định, "Còn đen hơn cả khỉ đen."
"Em đến hầm than lấy than đá rồi hả?" Sau khi nói xong, Dung Trạch lắc đầu rồi lại tiếp tục nói, "Không, nhất định là đi châu Phi! Nếu không thì sao lại có bộ dạng giống con khỉ đen trong rừng cây nhiệt đới ở châu Phi chứ, ha ha ha..."
"Phụt!" A Cửu cũng nhịn không được, nâng mu bàn tay lên để lên môi, nhẹ giọng cười rộ lên.
Thật vất vả lắm mới trở về có người tranh luận, Dung Ngữ không muốn bại trận, cô nhíu mi nhìn Dung Trạch, "Đúng vậy, gia cường tráng như vậy, tất nhiên sức lực phải hơn kim chi ngọc diệp như anh hai chứ, quan sát anh nửa ngày, ngón tay thon dài như ngọc, môi hồng răng trắng, Thơ ca nói như thế nào nhỉ?" Nhìn Dung Trạch dừng lại không cười nữa, hung hăng trừng mắt nhìn cô, cô liền càng lúc càng liều lĩnh, "Đúng rồi, cổ đại nói tay như búp măng, da như mỡ đông, cổ cao như ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, tươi cười khéo léo hoàn toàn là để hình dung anh đó! Chậc chậc chậc, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn này!" Nói xong còn cực kỳ không khách sáo vươn tay nhéo một cái.
"Dung Ngữ, ông già nhà em!" Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, Dung Trạch thật sự nổi giận, "Em vừa trở về đã ngứa da rồi phải không, có gan thì đấu tay đôi đi!"
"Sao? Em cũng đang muốn nói vậy đây!" Dung Ngữ cười khẽ, "Kim chi ngọc diệp, lát nữa xoay ngón tay thon dài của ngài bị thương thì sẽ lại tìm gia mà khóc lóc!"
"Khóc cái đầu em, Dung Ngữ, bệnh thần kinh càng lúc càng nặng rồi, ra ngoài quên uống thuốc sao!" Dung Trạch căm giận, nơi nào đó bị cô cấu véo đã nóng bừng lên rồi. Anh ghét nhất là bị người khác nói anh lớn lên xinh đẹp giống như phụ nữ, nhưng con nhóc khốn khiếp Dung Ngữ này ngày nào cũng chế giễu anh!
"Được rồi được rồi, không quấy rối anh nữa, em sai rồi còn không được sao!" Thấy Dung Trạch thật sự tức giận, Dung Ngữ biết điều thu thái độ lại, vội vàng hô lên, nhận lỗi với anh.
"Cút!" Dung Trạch gầm lên.
Dung Ngữ bĩu môi, "Anh hai, anh tỉnh lại đi, một đống tuổi rồi mà còn kiêu ngạo!"
" Kiêu ngạo ông già nhà em! Cả nhà em đều kiêu ngạo!" Cơn tức còn chưa được dập tắt lại bị 'Dâng' lên.
"Anh hai, anh cũng là người nhà của em đó!"
"Ai là người nhà em?" Dung Trạch nhíu mi, hận không thể cắn chết Dung Ngữ đang cười sáng lạn.
Tác giả :
Thiền Nhược Hề