Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 105: Cô muốn báo thù!
Edit: susublue
Bệnh viện Hoài Tây Lộ.
Trên sàn nhà lạnh như băng, Mộc Cẩm ôm Hứa Nhã Như nhịn không nổi nữa khóc lớn tiếng lên.
"Mẹ, mẹ, tiện nhân kia quá lợi hại, chúng ta đấu không lại cô ta!" Sắc mặt Mộc Cẩm tái nhợt nhanh tay ôm lấy cánh tay Hứa Nhã Như.
Nhưng càng ôm thì càng cảm thấy không đúng, nhớ tới từ lúc cô bị Mộc Quốc Hồng đuổi ra khỏi nhà họ Mộc đã hai ba tháng không gặp Hứa Nhã Như, cả người Hứa Nhã Như tiều tụy không ít, dienxdafnllequysdoon hơn nữa cánh tay của bà có cảm giác lạnh lẽo, giống như là đang ôm một cây sắt thép lạnh như băng.
"A!" Đẩy Hứa Nhã Như ra, Mộc Cẩm thét chói tai, "Mẹ... Mẹ... Cánh tay của mẹ, nó đâu rồi?"
Hứa Nhã Như bị đẩy về phía mép giường, lảo đảo một cái, rồi đập đầu vào thành giường, "Rầm!" Hứa Nhã Như mơ màng đứng lên, sờ soạng vết thương trên trán, chảy máu.
Người canh chừng bên ngoài nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi vào đè Mộc Cẩm đang điên cuồng lại, bác sĩ phụ trách Mộc Cẩm nâng Hứa Nhã Như dậy nhịn không được trách cứ, "Hứa phu nhân, không phải đã nói bà đừng gặp mặt Mộc Cẩm tiểu thư rồi sao, cô ta sẽ đánh bà, sao bà lại không nghe vậy" Ông lấy thuốc sát trùng trong hòm thuốc ra, lau miệng vết thương cho Hứa Nhã Như.
Hứa Nhã Như đang trong cơn mơ màng cũng dần khôi phục thần trí, nhìn Mộc Cẩm đang bị thương mà lại bị đè ép thì vội vàng ngăn lại, "Dừng tay! Tiểu Cẩm không có tấn công tôi, là tôi tự mình đụng vào thành giường. Các người đi ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với nó một lát."
"Hứa phu nhân, bà chắc chứ?" Bác sĩ Hồ có chút lo lắng, dù sao theo như lời của cảnh sát thì tình hình bệnh của Mộc Cẩm rất nghiêm trọng.
"Con gái của tôi vẫn còn chưa đến nỗi sẽ giết tôi!"
Nghe giọng điệu Hứa Nhã Như có chút tức giận, bác sĩ Hồ đành phải nhăn mặt nhíu mày dẫn một đám người đi ra ngoài. Mặc kệ thế nào thì ông vẫn phải nể mặt mũi Nhà họ Hứa.
"Mẹ, mẹ, thật xin lỗi!" Mộc Cẩm lảo đảo quỳ bên cạnh Hứa Nhã Như, "Con chỉ bị dọa thôi!"
Hứa Nhã Như lạnh lùng kéo Mộc Cẩm nằm xuống giường, đừng nói là Mộc Cẩm bị dọa mà ngay cả bà cũng phải mất mấy tháng mới từ từ chấp nhận được chuyện mình mất cánh tay là thật, khi đó bà đau đến mức suýt nữa hôn mê!
"Mẹ, cánh tay của mẹ bị làm sao vậy?" Khuôn mặt tái nhợt trở nên nghiêm túc, Mộc Cẩm chậm rãi kéo ống tay áo của Hứa Nhã Như lên, xúc cảm và màu da khác với cánh tay thật làm cho Mộc Cẩm đỏ mắt lên, toàn bộ cánh tay phải đều là giả!
Nước mắt nhỏ từng giọt, từng giọt, Mộc Cẩm cầm lấy cánh tay giả của Hứa Nhã Như, tức giận nói, "Sao lại thế này? Mẹ, có chuyện gì xảy ra? Cánh tay phải của mẹ đâu, mau nói cho con biết rốt cuộc cánh tay phải của mẹ bị làm sao vậy?"
Hứa Nhã Như bị cô cào đau, hơn nữa đeo tay giả vốn rất khó chịu lại còn bị Mộc Cẩm túm chặt như vậy nên bà đau đến nhe răng trợn mắt.
"Mẹ, mẹ nói đi, mẹ nói đi!" Mộc Cẩm giống như nổi điên nắm bả vai Hứa Nhã Như lung lay, vết thương trên tay cô vừa mới được xử lý mà động tác của cô lại mạnh như vậy nên máu tươi đã thấm đầy băng gạc."Mẹ, nói cho con biết, ai làm vậy? Là ai làm? Tên khốn kiếp nào đã chặt đứt cánh tay của mẹ? Rốt cuộc, rốt cuộc là tên khốn nào?" Động tác của Mộc Cẩm quá mạnh nên sau khi Hứa Nhã Như thét một tiếng thét kinh hãi thì cánh tay giả cũng rớt xuống, Mộc Cẩm ngơ ngác nhìn toàn bộ cánh tay giả bị rơi ra rồi sau đó ôm lấy Hứa Nhã Như khóc rống lên!
"Mẹ, nói cho con biết là ai, con sẽ giết tên đó cho mẹ!"
Sau một lúc lâu, thấy Mộc Cẩm khóc đủ thì Hứa Nhã Như mới đẩy cô ra, trầm giọng nói, "Tiểu Cẩm, tiện nhân Mộc Yên kia tìm được người giúp đỡ rất lợi hại!"
Vừa nghe đến hai chữ "Mộc Yên" thì gương mặt của Mộc Cẩm trở nên cực kỳ dữ tợn đáng sợ, đè bả vai Hứa Nhã Như lại, hung tợn nói, "Là tiện nhân kia, là tiện nhân đó ra tay với mẹ, con muốn giết cô ta, con muốn giết cô ta!" Cảm xúc quá mạnh khiến cô lăn từ trên giường xuống dưới đất, Mộc Cẩm đau đến mức mặt trắng bệch, băng vải trên tay chân không ngừng thấm đầy máu, sắc mặt cực kỳ vặn vẹo, "Mẹ, mau đưa con ra ngoài, đưa con ra ngoài! Con muốn giết cô ta, con muốn giết cô ta!" Sao cô ta có thể ra tay ác độc như vậy, chém đứt cánh tay của mẹ cô!
"Tiểu Cẩm!" Hứa Nhã Như ôm lấy Mộc Cẩm đang ngã chật vật, lớn tiếng trách cứ, "Con tỉnh táo lại cho mẹ!"
"Mẹ, rốt cuộc có phải tiện nhân Mộc Yên kia không?" Mộc Cẩm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
---- susublue ~ diendanlequydon ----
Hứa Nhã Như lắc đầu, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả Mộc Cẩm. Từ khi Mộc Yên về nước thì Hứa Nhã Như đã biết nha đầu chết tiệt kia sớm muốn bà phải chết! Tuy rằng ngoài mặt hai người vẫn là hòa thuận ở chung, nhưng Mộc Yên lại nhiều lần phái sát thủ đến, cũng may bà bảo vệ do gia chủ nhà họ Hứa âm thầm phái đến bảo vệ cho nên Mộc Yên vẫn chưa đạt được mục đích. Bà biết, Mộc Yên đang báo thù vụ hỏa hoạn nhiều năm trước! Con nhóc chết tiệt đó hận bà, sau khi về nước không biết tại sao lại có được thân thủ như vậy, làm hại bà nhiều lần thiếu chút nữa đã chết trong tay nó. Dựa vào bối cảnh hắc đạo của Nhà học Hứa, Hứa Nhã Như cảm thấy cho dù thân thủ của cô có tốt đến đâu thì cũng không thể đối kháng với bà. Nhưng không ngờ người đàn ông mà người đời đồn đãi là lạnh nhạt kia lại có thủ đoạn độc ác như vậy, ngay cả gia chủ Nhà họ Hứa, Hứa Như Phong cũng không cứu được bà!
"Mẹ, không phải tiện nhân Mộc Yên thì là ai? Là ai mà lại ra tay độc ác với mẹ như vậy?" Băng gạc trên cổ tay thấm đầy máu tươi, Mộc Cẩm hận đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
"Là.... Là Dung Lạc." Tuy rằng đã lâu rồi mới nhắc tới cái tên này nhưng Hứa Nhã Như lại nhịn không được run rẩy, nghĩ đến người đàn ông lạnh nhạt mà thủ đoạn lại độc ác thì toàn thân bà tựa như bị nứt ra vậy, cả người lạnh như băng. Mộc Cẩm ôm Hứa Nhã Như cảm thấy mẹ mình đang run rẩy, nghe thấy cái tên này cô phải suy nghĩ một chút mới nhớ ra Dung Lạc là ai.
"Mẹ, sao Nhà họ Dung có thể để anh ta làm càn như vậy, còn nữa, anh ta thật sự không có quyền gì hết sao?" Mộc Cẩm trừng mắt nhìn Hứa Nhã Như, "Còn đám anh họ Nhà họ Hứa sao lại có thể nhìn mẹ bị người khác ức hiếp như vậy? Mẹ, sao anh họ không báo thù cho mẹ?"
Hứa Nhã Như bị Mộc Cẩm ôm lại càng không ngừng run rẩy, bà thật sự không ngờ Dung Lạc lại lợi hại như vậy, anh ta không hề kiêng nể đâm thẳng vào Nhà họ Hứa, nếu không phải Hứa Như Phong cầu tình thì bà biết mình nhất định đã bị anh giết chết!
Ngàn tính vạn tính, bà lại không biết Nhà họ Dung lại có một nhân vật lợi hại như vậy, ngay cả Hứa Như Phong cũng không cứu được bà!
Nhưng vì sao lại có nhiều người giúp đỡ tiện nhân Mộc Yên như vậy, bị chặt đứt cánh tay phải, đau đến mức bà sống không bằng chết. Nghĩ lại việc mình đau đến chết đi sống lại trên giường bệnh, nhưng vì dựa vào hận ý trong lòng mới sống tiếp được. Dù có chết, bà cũng muốn tiện nhân Mộc Yên chôn cùng!
"Mẹ, vì sao Dung Lạc lại muốn giết mẹ? Nói đi, vì sao anh ta lại muốn giết mẹ?" Sắc mặt Mộc Cẩm tái nhợt dữ tợn như nữ quỷ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Có phải vì tiện nhân Mộc Yên không, có phải vì cô ta không? Nói đi, có phải tiện nhân đó xúi giục không?"
"Tiểu Cẩm, mẹ chỉ có con." Nhanh chóng ôm chặt Mộc Cẩm, sau khi công ty của Nhà họ Mộc suy tàn sau một đêm thì Mộc Quốc Hồng cũng không gặp bà nữa. Bà không còn gì cả, thật vất vả lắm mới trốn về Nhà họ Hứa nhưng lại bị người chặn ở cửa chém đứt cánh tay phải. Bà thật sự rất hận, hận tiện nhân chết tiệt kia đã phá hủy toàn bộ cuộc sống của mình! Ngay cả đứa cháu luôn cung kính bà, gia chủ của Nhà họ Hứa Hứa Như Phong cũng không cho bà sắc mặt hoà nhã.
"Mẹ, con muốn đi ra ngoài." Đột nhiên Mộc Cẩm tỉnh táo lại, sắc mặt như tro tàn, "Con nhất định phải đi ra ngoài!" Cô không thể ở trong bệnh viện tâm thần này được, nếu không cho dù cô không điên thì sớm hay muộn cũng có một ngày bị hoàn cảnh nơi này ép điên. Còn nữa, chỉ có đi ra ngoài thì cô mới đối phó được với tiện nhân Mộc Yên!
"Mẹ hãy nghĩ cách giúp con, dù thế nào con cũng không muốn ở trong này." Cô cầm lấy áo Hứa Nhã Như, giống như với được cái phao cứu mạng vậy.
"Được, mẹ sẽ nghĩ cách giúp con." Kéo Mộc Cẩm đang khiếp sợ nằm xuống giường, Hứa Nhã Như thu lại vẻ mặt tiều tụy, nhìn cô nghiêm túc nói, "Tiểu Cẩm, trước tiên con ở trong này, không được nổi giận, cũng không được cãi nhau với người khác, im lặng từ từ dưỡng thương, mẹ sẽ đón con ra ngoài."
Hứa Nhã Như nhặt cánh tay giả lên, Mộc Cẩm cắn răng nhìn bà tốn nửa tisng mới gắn lại được. Cảm giác đau đớn do gân tay bị đứt cùng với nỗi đau khi nhìn thấy Hứa Nhã Như bị cụt tay cùng đâm vào lòng của cô, đau đến mức cô hận không thể lập tức cầm dao chém chết Mộc Yên! Đều so tiện nhân kia, nếu không phải cô ta về nước thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Công ty của Nhà họ Mộc sẽ không suy sụp, mẹ cũng sẽ không cụt tay, cô sẽ không bị nhốt trong cái bệnh viện tâm thần đáng chết này, anh Sở Hoán cũng sẽ không vứt bỏ cô! Tất cả đều do tiện nhân đó dựng lên, Mộc Cẩm đổ hết mọi chuyện lên đầu Mộc Yên, hận đến mức đỏ cả mắt.
"Mẹ, mẹ ở Nhà họ Hứa phải tự chăm sóc chính mình." Mộc Cẩm đỏ mắt sửa lại quần áo cho Hứa Nhã Như.
"Tiểu Cẩm, mẹ chỉ có con, mẹ chỉ có con!" Nắm lấy tay đầy vết thương của Mộc Cẩm, Hứa Nhã Như khổ sở lau nước mắt. Cuộc sống đau đớn mấy tháng nay của bà không ai có thể hiểu, cảm giác đau tận xương tủy này đã biến thành hận ý. Từ khi bà đeo cánh tay giả kia thì đã hạ quyết tâm, cho dù phải xuống Địa ngục thì cũng phải bắt tiện nhân Mộc Yên kia chết.
"Mẹ, mẹ phải nhớ tới cứu con ra ngoài." Buông tay Hứa Nhã Như ra, Mộc Cẩm nằm xuống giường bệnh quay lưng về phía cô, đối mặt với vách tường nhịn không được lại rơi lệ.
Thấy vậy, Hứa Nhã Như lau nước mắt trên mặt, trầm giọng nhận lời, "Tiểu Cẩm, mẹ nhất định sẽ cứu con ra ngoài, chờ sau khi con rời khỏi đây chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." Xoay người mở cửa ra, dien**dafn#llequys;do0n Hứa Nhã Như lại trở thành Hứa phu nhân cao ngạo của Nhà họ Hứa, lạnh mắt dặn dò bác sĩ Hồ, “ Con gái của tôi ở trong này dưỡng thương, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cái bệnh viện chờ đóng cửa đi!"
"Được được, Hứa phu nhân, chúng tôi sẽ chăm sóc Mộc Cẩm tiểu thư thật tốt." Người phụ nữ trước mắt này quả thật quá đáng sợ, nghĩ đến thế lực hắc đạo hùng hậu của Nhà họ Hứa, bác sĩ Hồ vẫn rất khách sáo với Hứa Nhã Như.
Lúc này, Mộc Cẩm nằm trên giường bệnh cắn chặt một góc chăn, toàn thân đau đớn, bởi vì vết thương sâu nên mỗi ngày cô đều phải chịu đau đớn đến mấy tiếng, mồ hôi lạnh chảy khắp người, cô đau đến mức hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Cô muốn báo thù!
Bệnh viện Hoài Tây Lộ.
Trên sàn nhà lạnh như băng, Mộc Cẩm ôm Hứa Nhã Như nhịn không nổi nữa khóc lớn tiếng lên.
"Mẹ, mẹ, tiện nhân kia quá lợi hại, chúng ta đấu không lại cô ta!" Sắc mặt Mộc Cẩm tái nhợt nhanh tay ôm lấy cánh tay Hứa Nhã Như.
Nhưng càng ôm thì càng cảm thấy không đúng, nhớ tới từ lúc cô bị Mộc Quốc Hồng đuổi ra khỏi nhà họ Mộc đã hai ba tháng không gặp Hứa Nhã Như, cả người Hứa Nhã Như tiều tụy không ít, dienxdafnllequysdoon hơn nữa cánh tay của bà có cảm giác lạnh lẽo, giống như là đang ôm một cây sắt thép lạnh như băng.
"A!" Đẩy Hứa Nhã Như ra, Mộc Cẩm thét chói tai, "Mẹ... Mẹ... Cánh tay của mẹ, nó đâu rồi?"
Hứa Nhã Như bị đẩy về phía mép giường, lảo đảo một cái, rồi đập đầu vào thành giường, "Rầm!" Hứa Nhã Như mơ màng đứng lên, sờ soạng vết thương trên trán, chảy máu.
Người canh chừng bên ngoài nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi vào đè Mộc Cẩm đang điên cuồng lại, bác sĩ phụ trách Mộc Cẩm nâng Hứa Nhã Như dậy nhịn không được trách cứ, "Hứa phu nhân, không phải đã nói bà đừng gặp mặt Mộc Cẩm tiểu thư rồi sao, cô ta sẽ đánh bà, sao bà lại không nghe vậy" Ông lấy thuốc sát trùng trong hòm thuốc ra, lau miệng vết thương cho Hứa Nhã Như.
Hứa Nhã Như đang trong cơn mơ màng cũng dần khôi phục thần trí, nhìn Mộc Cẩm đang bị thương mà lại bị đè ép thì vội vàng ngăn lại, "Dừng tay! Tiểu Cẩm không có tấn công tôi, là tôi tự mình đụng vào thành giường. Các người đi ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với nó một lát."
"Hứa phu nhân, bà chắc chứ?" Bác sĩ Hồ có chút lo lắng, dù sao theo như lời của cảnh sát thì tình hình bệnh của Mộc Cẩm rất nghiêm trọng.
"Con gái của tôi vẫn còn chưa đến nỗi sẽ giết tôi!"
Nghe giọng điệu Hứa Nhã Như có chút tức giận, bác sĩ Hồ đành phải nhăn mặt nhíu mày dẫn một đám người đi ra ngoài. Mặc kệ thế nào thì ông vẫn phải nể mặt mũi Nhà họ Hứa.
"Mẹ, mẹ, thật xin lỗi!" Mộc Cẩm lảo đảo quỳ bên cạnh Hứa Nhã Như, "Con chỉ bị dọa thôi!"
Hứa Nhã Như lạnh lùng kéo Mộc Cẩm nằm xuống giường, đừng nói là Mộc Cẩm bị dọa mà ngay cả bà cũng phải mất mấy tháng mới từ từ chấp nhận được chuyện mình mất cánh tay là thật, khi đó bà đau đến mức suýt nữa hôn mê!
"Mẹ, cánh tay của mẹ bị làm sao vậy?" Khuôn mặt tái nhợt trở nên nghiêm túc, Mộc Cẩm chậm rãi kéo ống tay áo của Hứa Nhã Như lên, xúc cảm và màu da khác với cánh tay thật làm cho Mộc Cẩm đỏ mắt lên, toàn bộ cánh tay phải đều là giả!
Nước mắt nhỏ từng giọt, từng giọt, Mộc Cẩm cầm lấy cánh tay giả của Hứa Nhã Như, tức giận nói, "Sao lại thế này? Mẹ, có chuyện gì xảy ra? Cánh tay phải của mẹ đâu, mau nói cho con biết rốt cuộc cánh tay phải của mẹ bị làm sao vậy?"
Hứa Nhã Như bị cô cào đau, hơn nữa đeo tay giả vốn rất khó chịu lại còn bị Mộc Cẩm túm chặt như vậy nên bà đau đến nhe răng trợn mắt.
"Mẹ, mẹ nói đi, mẹ nói đi!" Mộc Cẩm giống như nổi điên nắm bả vai Hứa Nhã Như lung lay, vết thương trên tay cô vừa mới được xử lý mà động tác của cô lại mạnh như vậy nên máu tươi đã thấm đầy băng gạc."Mẹ, nói cho con biết, ai làm vậy? Là ai làm? Tên khốn kiếp nào đã chặt đứt cánh tay của mẹ? Rốt cuộc, rốt cuộc là tên khốn nào?" Động tác của Mộc Cẩm quá mạnh nên sau khi Hứa Nhã Như thét một tiếng thét kinh hãi thì cánh tay giả cũng rớt xuống, Mộc Cẩm ngơ ngác nhìn toàn bộ cánh tay giả bị rơi ra rồi sau đó ôm lấy Hứa Nhã Như khóc rống lên!
"Mẹ, nói cho con biết là ai, con sẽ giết tên đó cho mẹ!"
Sau một lúc lâu, thấy Mộc Cẩm khóc đủ thì Hứa Nhã Như mới đẩy cô ra, trầm giọng nói, "Tiểu Cẩm, tiện nhân Mộc Yên kia tìm được người giúp đỡ rất lợi hại!"
Vừa nghe đến hai chữ "Mộc Yên" thì gương mặt của Mộc Cẩm trở nên cực kỳ dữ tợn đáng sợ, đè bả vai Hứa Nhã Như lại, hung tợn nói, "Là tiện nhân kia, là tiện nhân đó ra tay với mẹ, con muốn giết cô ta, con muốn giết cô ta!" Cảm xúc quá mạnh khiến cô lăn từ trên giường xuống dưới đất, Mộc Cẩm đau đến mức mặt trắng bệch, băng vải trên tay chân không ngừng thấm đầy máu, sắc mặt cực kỳ vặn vẹo, "Mẹ, mau đưa con ra ngoài, đưa con ra ngoài! Con muốn giết cô ta, con muốn giết cô ta!" Sao cô ta có thể ra tay ác độc như vậy, chém đứt cánh tay của mẹ cô!
"Tiểu Cẩm!" Hứa Nhã Như ôm lấy Mộc Cẩm đang ngã chật vật, lớn tiếng trách cứ, "Con tỉnh táo lại cho mẹ!"
"Mẹ, rốt cuộc có phải tiện nhân Mộc Yên kia không?" Mộc Cẩm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt như quỷ.
---- susublue ~ diendanlequydon ----
Hứa Nhã Như lắc đầu, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả Mộc Cẩm. Từ khi Mộc Yên về nước thì Hứa Nhã Như đã biết nha đầu chết tiệt kia sớm muốn bà phải chết! Tuy rằng ngoài mặt hai người vẫn là hòa thuận ở chung, nhưng Mộc Yên lại nhiều lần phái sát thủ đến, cũng may bà bảo vệ do gia chủ nhà họ Hứa âm thầm phái đến bảo vệ cho nên Mộc Yên vẫn chưa đạt được mục đích. Bà biết, Mộc Yên đang báo thù vụ hỏa hoạn nhiều năm trước! Con nhóc chết tiệt đó hận bà, sau khi về nước không biết tại sao lại có được thân thủ như vậy, làm hại bà nhiều lần thiếu chút nữa đã chết trong tay nó. Dựa vào bối cảnh hắc đạo của Nhà học Hứa, Hứa Nhã Như cảm thấy cho dù thân thủ của cô có tốt đến đâu thì cũng không thể đối kháng với bà. Nhưng không ngờ người đàn ông mà người đời đồn đãi là lạnh nhạt kia lại có thủ đoạn độc ác như vậy, ngay cả gia chủ Nhà họ Hứa, Hứa Như Phong cũng không cứu được bà!
"Mẹ, không phải tiện nhân Mộc Yên thì là ai? Là ai mà lại ra tay độc ác với mẹ như vậy?" Băng gạc trên cổ tay thấm đầy máu tươi, Mộc Cẩm hận đến mức không còn cảm thấy đau nữa.
"Là.... Là Dung Lạc." Tuy rằng đã lâu rồi mới nhắc tới cái tên này nhưng Hứa Nhã Như lại nhịn không được run rẩy, nghĩ đến người đàn ông lạnh nhạt mà thủ đoạn lại độc ác thì toàn thân bà tựa như bị nứt ra vậy, cả người lạnh như băng. Mộc Cẩm ôm Hứa Nhã Như cảm thấy mẹ mình đang run rẩy, nghe thấy cái tên này cô phải suy nghĩ một chút mới nhớ ra Dung Lạc là ai.
"Mẹ, sao Nhà họ Dung có thể để anh ta làm càn như vậy, còn nữa, anh ta thật sự không có quyền gì hết sao?" Mộc Cẩm trừng mắt nhìn Hứa Nhã Như, "Còn đám anh họ Nhà họ Hứa sao lại có thể nhìn mẹ bị người khác ức hiếp như vậy? Mẹ, sao anh họ không báo thù cho mẹ?"
Hứa Nhã Như bị Mộc Cẩm ôm lại càng không ngừng run rẩy, bà thật sự không ngờ Dung Lạc lại lợi hại như vậy, anh ta không hề kiêng nể đâm thẳng vào Nhà họ Hứa, nếu không phải Hứa Như Phong cầu tình thì bà biết mình nhất định đã bị anh giết chết!
Ngàn tính vạn tính, bà lại không biết Nhà họ Dung lại có một nhân vật lợi hại như vậy, ngay cả Hứa Như Phong cũng không cứu được bà!
Nhưng vì sao lại có nhiều người giúp đỡ tiện nhân Mộc Yên như vậy, bị chặt đứt cánh tay phải, đau đến mức bà sống không bằng chết. Nghĩ lại việc mình đau đến chết đi sống lại trên giường bệnh, nhưng vì dựa vào hận ý trong lòng mới sống tiếp được. Dù có chết, bà cũng muốn tiện nhân Mộc Yên chôn cùng!
"Mẹ, vì sao Dung Lạc lại muốn giết mẹ? Nói đi, vì sao anh ta lại muốn giết mẹ?" Sắc mặt Mộc Cẩm tái nhợt dữ tợn như nữ quỷ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Có phải vì tiện nhân Mộc Yên không, có phải vì cô ta không? Nói đi, có phải tiện nhân đó xúi giục không?"
"Tiểu Cẩm, mẹ chỉ có con." Nhanh chóng ôm chặt Mộc Cẩm, sau khi công ty của Nhà họ Mộc suy tàn sau một đêm thì Mộc Quốc Hồng cũng không gặp bà nữa. Bà không còn gì cả, thật vất vả lắm mới trốn về Nhà họ Hứa nhưng lại bị người chặn ở cửa chém đứt cánh tay phải. Bà thật sự rất hận, hận tiện nhân chết tiệt kia đã phá hủy toàn bộ cuộc sống của mình! Ngay cả đứa cháu luôn cung kính bà, gia chủ của Nhà họ Hứa Hứa Như Phong cũng không cho bà sắc mặt hoà nhã.
"Mẹ, con muốn đi ra ngoài." Đột nhiên Mộc Cẩm tỉnh táo lại, sắc mặt như tro tàn, "Con nhất định phải đi ra ngoài!" Cô không thể ở trong bệnh viện tâm thần này được, nếu không cho dù cô không điên thì sớm hay muộn cũng có một ngày bị hoàn cảnh nơi này ép điên. Còn nữa, chỉ có đi ra ngoài thì cô mới đối phó được với tiện nhân Mộc Yên!
"Mẹ hãy nghĩ cách giúp con, dù thế nào con cũng không muốn ở trong này." Cô cầm lấy áo Hứa Nhã Như, giống như với được cái phao cứu mạng vậy.
"Được, mẹ sẽ nghĩ cách giúp con." Kéo Mộc Cẩm đang khiếp sợ nằm xuống giường, Hứa Nhã Như thu lại vẻ mặt tiều tụy, nhìn cô nghiêm túc nói, "Tiểu Cẩm, trước tiên con ở trong này, không được nổi giận, cũng không được cãi nhau với người khác, im lặng từ từ dưỡng thương, mẹ sẽ đón con ra ngoài."
Hứa Nhã Như nhặt cánh tay giả lên, Mộc Cẩm cắn răng nhìn bà tốn nửa tisng mới gắn lại được. Cảm giác đau đớn do gân tay bị đứt cùng với nỗi đau khi nhìn thấy Hứa Nhã Như bị cụt tay cùng đâm vào lòng của cô, đau đến mức cô hận không thể lập tức cầm dao chém chết Mộc Yên! Đều so tiện nhân kia, nếu không phải cô ta về nước thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Công ty của Nhà họ Mộc sẽ không suy sụp, mẹ cũng sẽ không cụt tay, cô sẽ không bị nhốt trong cái bệnh viện tâm thần đáng chết này, anh Sở Hoán cũng sẽ không vứt bỏ cô! Tất cả đều do tiện nhân đó dựng lên, Mộc Cẩm đổ hết mọi chuyện lên đầu Mộc Yên, hận đến mức đỏ cả mắt.
"Mẹ, mẹ ở Nhà họ Hứa phải tự chăm sóc chính mình." Mộc Cẩm đỏ mắt sửa lại quần áo cho Hứa Nhã Như.
"Tiểu Cẩm, mẹ chỉ có con, mẹ chỉ có con!" Nắm lấy tay đầy vết thương của Mộc Cẩm, Hứa Nhã Như khổ sở lau nước mắt. Cuộc sống đau đớn mấy tháng nay của bà không ai có thể hiểu, cảm giác đau tận xương tủy này đã biến thành hận ý. Từ khi bà đeo cánh tay giả kia thì đã hạ quyết tâm, cho dù phải xuống Địa ngục thì cũng phải bắt tiện nhân Mộc Yên kia chết.
"Mẹ, mẹ phải nhớ tới cứu con ra ngoài." Buông tay Hứa Nhã Như ra, Mộc Cẩm nằm xuống giường bệnh quay lưng về phía cô, đối mặt với vách tường nhịn không được lại rơi lệ.
Thấy vậy, Hứa Nhã Như lau nước mắt trên mặt, trầm giọng nhận lời, "Tiểu Cẩm, mẹ nhất định sẽ cứu con ra ngoài, chờ sau khi con rời khỏi đây chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." Xoay người mở cửa ra, dien**dafn#llequys;do0n Hứa Nhã Như lại trở thành Hứa phu nhân cao ngạo của Nhà họ Hứa, lạnh mắt dặn dò bác sĩ Hồ, “ Con gái của tôi ở trong này dưỡng thương, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cái bệnh viện chờ đóng cửa đi!"
"Được được, Hứa phu nhân, chúng tôi sẽ chăm sóc Mộc Cẩm tiểu thư thật tốt." Người phụ nữ trước mắt này quả thật quá đáng sợ, nghĩ đến thế lực hắc đạo hùng hậu của Nhà họ Hứa, bác sĩ Hồ vẫn rất khách sáo với Hứa Nhã Như.
Lúc này, Mộc Cẩm nằm trên giường bệnh cắn chặt một góc chăn, toàn thân đau đớn, bởi vì vết thương sâu nên mỗi ngày cô đều phải chịu đau đớn đến mấy tiếng, mồ hôi lạnh chảy khắp người, cô đau đến mức hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Cô muốn báo thù!
Tác giả :
Thiền Nhược Hề