Thịnh Hạ Chi Luyến

Chương 8

Tổng cộng tiến vào ba người, người đằng trước Thịnh Hạ nhận ra ngay chính là Thẩm Lăng, lúc sau tiến vào là một nam một nữ, người đàn ông nắm tay người phụ nữ đi cùng, hẳn là một đôi vợ chồng hoặc là tình nhân.

Trai tài gái sắc, đặc biệt đẹp mắt.

Thịnh Hạ nhìn chằm chằm vị mỹ nữ vài giây, tổng quan cảm thấy thật quen mắt, bỗng nhiên nhớ lại, mỹ nữ trước mắt chính là người phóng viên đã phỏng vấn mẹ cô lúc tham gia show kinh tế tài chính, Hạ Mộc.

Cô ngắm Hạ Mộc bỗng nhân ra so với trong TV còn xinh đẹp hơn một ít, khí chất càng tốt hơn.

Hạ Mộc đi cùng người nam nhân kia, cô cũng cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra gặp qua ở đâu.

Người đàn ông nhìn qua khí chất cao lãnh, không dễ tiếp cận, nhưng trong ánh nhìn của anh ta hướng về Hạ Mộc lại rất ôn hòa.

Đang còn tiếp tục đánh bài, tiếp theo đến lượt của Thịnh Hạ ra bài, trên bàn những người khác thúc giục, cô thu hồi tầm mắt.

Cùng lúc đó, ở một khu vực khác trong phòng, thật náo nhiệt.

"Ngọn gió nào thổi đến đây?" Có người đối với Hạ Mộc nói.

Hạ Mộc cười: "Gió hướng đông nam tây bắc."

Cô ngày thường bận bịu, mà hôm nay lại là cô cùng lão công Kỷ Tiện Bắc quen biết bọn họ cũng không nhiều lắm, nên rất ít khi lại đây.

Đêm nay vừa lúc cùng Thẩm Lăng ăn cơm, Thẩm Lăng rủ lại đây chơi, họ thuận đường đi qua.

Thẩm Lăng chuẩn bị sang khu vực đánh bài, còn chưa đi hai bước, liền liếc mắt một cái thấy được bài trước bàn Thịnh Hạ.

Anh ta quay đầu lại, ý bảo Kỷ Tiện Bắc, "Cậu xem ai ở kia?"

Không chỉ có Kỷ Tiện Bắc, Hạ Mộc cũng nhìn sang.

Thẩm Lăng hỏi Kỷ Tiện Bắc: "Còn có nhớ tiểu nha đầu kia là ai không?"

Nếu Thẩm Lăng nói như vậy, nhất định là anh ta quen người này, Kỷ Tiện Bắc nỗ lực lục nghĩ, ở trong đầu tìm tòi nửa ngày: "Thịnh Hạ?" Cô ấy có bộ dáng bây giờ so với lúc còn nhỏ có chút giống nhau.

Hạ Mộc hỏi Kỷ Tiện Bắc, "Con gái của Giáo sư Hạ phải không?"

Thẩm Lăng tiếp nhận Hạ Mộc nói, "Uhm."

Hạ Mộc cùng giáo sư Hạ rất hợp ý, lúc trước cùng quay một tiết mục, hai người cũng hợp tính.

Cô lại nhìn chằm chằm Thịnh Hạ vài lần, Thịnh Hạ cùng giáo sư Hạ có vài phần tương tự, khí chất cũng giống, bất quá con giỏi hơn mẹ.

Cô đã gặp qua không ít mỹ nữ, Thịnh Hạ là thuộc về vẻ đẹp tự tin, kiêu ngạo, thực kinh diễm, làm người ta đã gặp qua cũng khó quên được.

Thẩm Lăng cằm khẽ nhếch, "Đi thôi, qua đi nói chuyện chơi với cô ấy một chút, tiểu nha đầu này ba bốn tuổi hay khi dễ người khác, lúc ấy thích nhất khi dễ lão tam."

Hạ Mộc buồn bực, "Các anh khi còn nhỏ có nhận thức lúc nhỏ và hiện tại cô ấy không giống nhau không?" Cô nhìn qua Thẩm Lăng, lại nhìn nhìn Kỷ Tiện Bắc.

Thẩm Lăng: "Thịnh Hạ lúc còn rất nhỏ, thịnh bá bá cùng giáo sư Hạ liền ly hôn." Thịnh bá bá bận quá, không có thời gian quan tâm đến cô ấy nhiều, giao quyền chăm nuôi cho giáo sư Hạ.

Lúc sau, Thịnh Hạ liền ở chung nhà ông bà ngoại tại Thượng Hải. Khi nghỉ hè, Thịnh Hạ ngẫu nhiên cũng trở về Bắc Kinh thăm ông bà nội, tuy nhiên cô rất ít ra chơi, mà bọn họ lại đều lớn hơn cô tám chín tuổi, không chơi chung nhiều.

Sau đó, mọi người đều lớn lên, ai bận việc nấy, cơ bản liền không có cơ hội gặp mặt, tự nhiên mà vậy trở nên xa lạ.

Anh cùng Thịnh Hạ có duyen mà thân thuộc chút bởi vì giáo sư Hạ là đổng sự độc lập của tập đoàn Thẩm thị, chi nhánh tại Thượng Hải, anh ta cùng giáo sư Hạ đôi khi hẹn ăn cơm thì giáo sư Hạ cũng dẫn theo Thịnh Hạ.

Thẩm Lăng cất bước đi qua, Thịnh Hạ tầm mắt vừa lúc quay đầu lại đây, cô cười cười, "Đã lâu không thấy nha."

"Em cũng rất bận rộn, gặp em một chút không dễ dàng." Thẩm Lăng ý bảo đi tới Kỷ Tiện Bắc, hỏi cô: "Còn có nhớ cậu ta không?"

Thịnh Hạ trước sau cảm thấy quen mắt, còn là nghĩ không ra là ai, cô mỉm cười, "Nhận ra, người nhà Hạ mỹ nữ."

Kỷ Tiện Bắc: "......"

Thấy Kỷ Tiện Bắc ăn mệt, Thẩm Lăng bật cười.

Từ câu nói kia, Hạ Mộc liền biết, Thịnh Hạ nhất định là nhìn thấy từ buổi phỏng vấn giáo sư Hạ.

Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hai bên đều biết đối phương.

Chào hỏi qua, Thịnh Hạ cùng Hạ Mộc cũng không nói gì nhiều liêu, vốn là không quen thuộc. Lúc sau cùng đi toilet Thịnh Hạ vừa muốn xoay người từ chỗ rửa tay, Hạ Mộc từ toilet ra tới, hai người nhìn nhau cười, Thịnh Hạ liền không vội vã rời đi, chờ Hạ Mộc đi chung.

Hạ Mộc nói: "Lập tức liền phải thi lên thạc sĩ, cô có một chút không khẩn trương sao? Nếu là tôi khẳng định không dám ra ngoài chơi."

Thịnh Hạ sửng sốt, "Cô tại sao lại biết tôi muốn thi lên thạc sĩ?"

Hỏi xong, lại hậu tri hậu giác, ngẫm nghĩ hẳn là Hạ nữ sĩ nói.

Hạ Mộc: "Khi trước ngẫu nhiên cùng giáo sư Hạ nói chuyện phiếm nên biết chút cô học khoa chính quy là toán học chuyên nghiệp, lúc trước tôi cũng hy vọng học ngành chuyên nghiệp này, đáng tiếc lúc trước thi rớt, điểm không đủ."

Cô cười, "Cô sao có thể làm được vừa đàn violon tốt như vậy, mà mặt khác còn có thể xuất sắc không kém? Thế nhưng còn thuần thục nắm giữ tam môn ngoại ngữ."

Thịnh Hạ bị lời khen này làm mơ màng ngẫm nghĩ rốt cuộc Hạ nữ sĩ cùng Hạ Mộc hàn huyên cái gì?

Hạ Mộc xem vẻ mặt Thịnh Hạ mờ mịt, "Làm sao vậy?"

Thịnh Hạ không dám tin tưởng: "mẹ tôi còn biết khen tôi sao?"

Hạ Mộc: "Tất nhiên phải khen rồi."

Nói xong, cô cười cười: "Cô thật không biết tôi rất hâm mộ cô đâu, am hiểu nhiề, , tôi cái gì một loại cũng không rành, còn ngũ âm không được đầy đủ."

Thịnh Hạ cũng cười: "Đó là cô chưa thấy được chữ viết tay của tôi, sẽ không có biện pháp nào mà trợn mắt."

Hai người đi tới cửa phòng tiếp tục nói chuyện.

Thịnh Hạ hỏi: "cô cùng mẹ tôi quen từ khi nào?"

Bằng không với tính cách mẹ tôi như vậy, sẽ không vừa mới gặp người ta mà nói nhiều như vậy.

Hạ Mộc: "Cũng không tính lâu lắm, chúng tôi quen qua Thẩm Lăng giới thiệu. Chúng ta vừa giống vừa cùng là đồng hương, khoảng cách liền kéo gần."

Thịnh Hạ: "Quê cô là?"

Hạ Mộc nói cụ thể địa phương, Thịnh Hạ cười: "Thật là có duyên phận." Quê Hạ Mộc cùng với nơi bà cô nhỏ cư trú là cùng một thôn.

"Nghe nói phong cảnh nơi đó rất đẹp, tôi tính sau kỳ nghỉ đông sẽ về đó chơi."

Hai người lại liên tiếp nói không dừng, chủ đề càng lúc càng xa.

Thịnh Hạ cũng không nghĩ, Hạ Mộc là người đến từ vùng thôn núi, điều kiện trong nhà còn kém như vậy, cô cảm giác khí chất của Hạ Mộc như vậy phải là được bồi dưỡng cưng chiều từ trong gia đình có điều kiện ưu việt.

Hạ Mộc cười: "Kỷ Tiện Bắc đúng là cưng chiều tôi trong lòng bàn tay năm sáu năm."

Thịnh Hạ càng là không dám nghĩ hai người họ ở bên nhau năm sáu năm.

Cô thấy được nhẫn trên tay Hạ Mộc, "Cô đã kết hôn?"

Hạ Mộc gật đầu, cô vừa thi nghiên cứu sinh thì đi lãnh chứng.

Sau lại nói tiếp đề tài thi lên thạc sĩ, Hạ Mộc kể chính mình nửa năm nghỉ ngơi sau mới quyết định muốn thi nghiên cứu sinh dù lúc ấy có nhiều người khuyên cô đi theo con đường này.

Thịnh Hạ: "Tôi và cô thật giống nhau, muốn nhanh tốt nghiệp." Vì tốt nghiệp một tuần sau là đi lưu diễn.

Hạ Mộc cười: "Sao có thể giống nhau, cô là vì hoàn thành mộng tưởng, tôi là bởi vì nghèo, muốn sớm một chút kiếm tiền, cũng muốn cùng Kỷ Tiện Bắc có khoảng cách một chút."

Sau lại cô xin ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, bởi vì trong một năm liền có thể tốt nghiệp.

Cô hỏi Thịnh Hạ: "Sao cô không học nghiên cứu sinh nước ngoài?"

Nguyên nhân của Thịnh Hạ cùng Hạ Mộc hoàn toàn khác nhau, Hạ Mộc là vội vã tốt nghiệp, muốn cùng Kỷ Tiện Bắc kết hôn, mà cô chỉ là dùng khoá học nghiên cứu sinh này để đi trốn tránh một vài việc.

Nếu là cô quay trở lại công tác diễn tấu thì người trong nhà khẳng định sẽ thúc giục hôn sự.

Còn nếu là cô thi nghiên cứu sinh, lấy lý do đó thì có thể hoãn việc kết hôn.

Cô không biết Nhậm Ngạn Đông rốt cuộc có tính toán khi nào kết hôn, anh chưa bao giờ bàn về chủ đề này, cô càng không nghĩ thúc giục anh.

Tuy nhiên Thịnh Hạ không tiện nói thật, cô cùng Hạ Mộc cứ tạm giải thích như vậy: "Tôi học trong nước cũng là để tiện thăm nom gia đình nội ngoại hai bên, ở nước ngoài không tiện, ông bà tuổi cũng cao."

Hai người lại hàn huyên một lát, sau cảm thấy đứng nói chuyện có chút mệt mỏi, đều mang giày cao gót, chân đau.

Hạ Mộc đưa ra, "Về trong phòng không?"

Thịnh Hạ gật đầu, hai người đẩy cửa đi vào.

Cùng Hạ Mộc hàn huyên nhiều như vậy, Thịnh Hạ rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Hạ nữ sĩ đối với Hạ Mộc không tiếc ca ngợi, chỉ tiếp xúc ngắn một giờ thế nhưng cô đều cảm thấy Hạ Mộc tính cách khá tốt.

Trên người Hạ Mộc có loại khí chất cứng cỏi, nỗ lực, đại khái người đàn ông nào cũng sẽ thưởng thức người phụ nữ có tính cách như vậy.

Trở lại phòng, Thịnh Hạ lại gia nhập đến nhóm chơi bài, Hạ Mộc ngồi bên cạnh Kỷ Tiện Bắc xem bài.

Bàn bài bốn người, Thịnh Hạ cùng Thẩm Lăng ngồi đối diện, Kỷ Tiện Bắc cùng một vị bằng hữu khác.

Thịnh Hạ đã thật lâu không đánh bài, kỹ thuật chơi bài có chút giảm xuống, cho dù có Thẩm Lăng hộ tống, hai người bọn họ vẫn là bại bởi Kỷ Tiện Bắc. Ba lần chơi đều là thua.

Đêm nay thật là hội tụ đầy đủ người quen. Cửa phòng lại lần nữa náo nhiệt lên, Thẩm Lăng ngước mắt, do Nhậm Ngạn Đông cùng vài người từ bữa tiệc khác vừa tan đến sau, trực tiếp tới hội sở.

Anh ta bận chuyện vợ con mà lâu không gặp được Nhậm Ngạn Đông, không biết anh bận cái gì.

"Lão tam gần nhất có bận gì không?" Thẩm Lăng trong miệng ngậm thuốc lá, mơ hồ nói không rõ câu.

Kỷ Tiện Bắc: "Cậu hỏi ai?"

Thẩm Lăng đem thuốc bắt lấy, anh ta cũng không phải là quá nghiện thuốc lá.

"Hỏi cậu, bằng không còn có thể hỏi ai?"

Kỷ Tiện Bắc cũng không biết, anh cùng Nhậm Ngạn Đông kết thúc hạng mục hợp tác, có mấy tháng lâu rồi cũng chưa gặp được Nhậm Ngạn Đông.

Thẩm Lăng liền không hỏi nhiều, cũng không kêu Nhậm Ngạn Đông lại đây đánh bài.

Lúc trước Nhậm Ngạn Đông yêu thầm Hạ Mộc, lúc sau bởi vì Hạ Mộc biết mà còn có Kỷ Tiện Bắc cũng biết.

Sau lại Hạ Mộc cùng Kỷ Tiện Bắc lãnh chứng, Nhậm Ngạn Đông liền rời xa, đoạn tình cảm tay ba này nhanh chóng trôi vào quên lãng.

Đương nhiên, chỉ khi có trường hợp hợp tác thương vụ, hoặc là tụ hội, không tránh được có lúc sẽ gặp nhau, cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ.

Nhưng Nhậm Ngạn Đông vì quá khứ này cũng không quá thân hai vợ chồng bọn họ.

Đêm nay xem như ngoại lệ, đại khái ai cũng không nghĩ đến có duyên mà gặp cùng nhau hôm nay.

Thịnh Hạ quay đầu nhìn lại, bên khu vực giải trí kia, Nhậm Ngạn Đông đang nói chuyện phiếm với người khác, dáng vẻ anh lười biếng dựa vào tay vịn trên sô pha, cười như không cười.

Như vậy không chút để ý trạng thái mê người này.

Thịnh Hạ luôn thua bài, cô cùng Thẩm Lăng nói: "Em sẽ gọi tam ca tới thay em đánh, cho anh tạm tanhg một hồi trước."

Thẩm Lăng cười, "Em nếu có thể mời lão tam lại đây, anh thua liền thua em."

Không chỉ là bởi vì Hạ Mộc có mặt tại đây, ngày thường mặc kệ nữ nhân nào, dù cho là ai cũng không làm Nhậm Ngạn Đông muốn hỗ trợ đánh bài, Nhậm Ngạn Đông không dễ tiếp nhận như vậy.

Dù là người phụ nữ quen biết thế nào, Nhậm Ngạn Đông cũng chưa cho ai mặt mũi. Không nghĩ Thịnh Hạ là ngoại lệ.

Thịnh Hạ đối với Thẩm Lăng cười nhạt, "Anh tính toán thua em cái gì?"

Thẩm Lăng: "Điều kiện tùy em nói, chỉ cần em có thể làm được."

Thịnh Hạ trước nay đều sẽ không ngượng ngùng, cô thật liền dám đề yêu cầu, "Em lập tức muốn thi nghiên cứu sinh, chờ em thi đậu, anh giúp đưa cho em 1 dự án."

Thẩm Lăng: "... Em thật đúng là không xem bản thân là người ngoài." Anh ta đồng ý.

Thịnh Hạ quay đầu, nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông bên kia, "Tam ca."

Phòng ăn cách chỗ bọn họ khá xa, nhưng Nhậm Ngạn Đông vẫn là nghe có người kêu anh.

Anh cho rằng chính mình bị ảo giác, bởi vì anh nghe ra là Thịnh Hạ kêu mình.

Thịnh Hạ mỗi lần kêu anh bằng 'tam ca', đều là nhu mềm còn mang theo vài phần làm nũng.

Đến khi nghe tiếng thứ hai 'tam ca' truyền đến, có người nhắc anh, "Lão tam, Thịnh Hạ kêu cậu."

Nhậm Ngạn Đông nghiêng sườn mặt đi tìm, sửng sốt.

Cô không phải nói là ở nhà làm đề thi sao?

Sau đó anh lại thấy được Hạ Mộc, còn có Kỷ Tiện Bắc.

Thịnh Hạ đối với anh vẫy tay, ý bảo anh sang đây.

Nhậm Ngạn Đông cùng mấy người khác chạm cốc, "Xin lỗi không tiếp chuyện được." Anh cầm ly rượu qua tìm Thịnh Hạ.

Thẩm Lăng vuốt ve cằm, hơi hơi nhíu mày, không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông thật đúng là lại đây.

Dựa theo hiểu biết của anh về Nhậm Ngạn Đông, cùng với thái độ của Nhậm Ngạn Đông đối với nữ nhân trong quá khứ, lúc này anh hẳn là chỉ là đối Thịnh Hạ gật gật đầu, sau đó tiếp tục cùng khách hàng thương nghiệp khác hợp tác nói chuyện phiếm.

Chính là lúc này đây, Nhậm Ngạn Đông thế nhưng lại bước sang đây, điểm này đều không hề hợp lý.

Kỷ Tiện Bắc buồn bã nói: "Tôi xem cậu thật là thua rồi."

Hạ Mộc cười: "Khẳng định thua. Nhậm tổng không có biện pháp cự tuyệt mị lực của Thịnh Hạ chúng ta."

Nhậm Ngạn Đông đã đến gần, Kỷ Tiện Bắc: "Còn tưởng rằng cậu đang ở New York."

"Đã trở lại, về sau trọng tâm vẫn là ở Bắc Kinh." Nhậm Ngạn Đông hỏi: "Hôm nay là có dịp gì đặc biệt nhỉ?"

Hạ Mộc hướng cằm sang với Thẩm Lăng giương lên, nói giỡn: "Bị anh ta lừa đến."

Thẩm Lăng: "Các ngươi có thể a, mời tôi ăn cơm, còn bắt tôi phải ký bill."

Nhậm Ngạn Đông chào hỏi một người khác ngồi chung bàn, lúc này mới nhìn về phía Thịnh Hạ, "Em thật không phải...nói muốn ở nhà chuyên tâm làm đề?

Lời nói mới mấy chữ đã bị Thịnh Hạ đánh gãy, "Em kết thúc tuần diễn đàn violon. Tam ca, đã lâu không thấy nha."

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, thế nhưng lại tỏ ra cùng anh không thân thuộc.

Thịnh Hạ nhường cho anh chỗ cô đang ngồi, "Tam ca, anh giúp em đánh bài, em muốn thắng bọn họ."

Nhậm Ngạn Đông đại khái hiểu rõ cô là đang đánh cược với ai.

Anh không lại hỏi nhiều, ngồi xuống.

Thẩm Lăng trợn mắt há hốc mồm, chớp chớp mắt, "Cậu thật đúng là giúp cô đánh bài?"

Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: "Có vấn đề?"

Thẩm Lăng xoa xoa ấn đường, lại lần nữa xác nhận: "Lão tam, cậu đêm nay uống say có phải không?"

Nhậm Ngạn Đông nhìn anh liếc mắt một cái: "Uống cũng chưa đến nửa ly rượu vang đỏ, cậu nói xem say không?"

Thịnh Hạ nhấp miệng cười nhạt, dựa vào lưng ghế Nhậm Ngạn Đông, xem anh đánh bài.

Nhậm Ngạn Đông chơi bài trong giới không ai có thể so với anh, chỉ cần người đối diện không phải quá dở, anh cũng không có thua quá.

Đêm nay cùng Thẩm Lăng phối hợp không tồi, hai váng liền đểu thắng Kỷ Tiện Bắc.

Nhậm Ngạn Đông không muốn chơi nữa, anh hỏi Thịnh Hạ, "Em đã thắng cược như vậy được chưa?"

Thịnh Hạ một chút đều không ngoài ý nghĩ anh có thể đoán được cô đang cùng người khác cá cược, cô gật đầu: "Uhm."

Nhậm Ngạn Đông: "có đánh cuộc hay không là chuyện khác?"

Thịnh Hạ: "Không có."

Cô cằm đối với Thẩm Lăng khẽ nhếch, "Nhớ rõ phải đáp ứng điều kiện em đã nói."

Nhậm Ngạn Đông cầm lấy ly rượu, hơi ngửa đầu, đem rượu uống một hơi cạn sạch, "Các ngươi tiếp tục, tôi về chỗ."

Thẩm Lăng buồn bực đã chết, đem bài đi phía trước đẩy ra, dựa vào lưng ghế, "Đêm nay dây thần kinh nào của cậy chạm mạch rồi? Cậu ngày thường không phải ai cũng đều không phản ứng? Như thế nào liền cố tình giúp Thịnh Hạ?"

Nhậm Ngạn Đông nhìn anh, "Bởi vì Thịnh Hạ là bạn gái tôi."

Tất cả mọi người ngẩn mấy giây sau mới tiêu hóa tin tức này.

Nhậm Ngạn Đông đứng dậy, cùng Thịnh Hạ nói: "Em lấy áo khoát, anh cùng bọn họ nói một tiếng."

Thịnh Hạ còn không có chơi đủ, "bây giờ về nhà liền à?"

Nhậm Ngạn Đông: "Uhm."

Thịnh Hạ không nghĩ lại, "Hiện tại mới 11 giờ."

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô: "Em luyện đề xong chưa?"

Thịnh Hạ: "......"

Nhậm Ngạn Đông nâng bước qua bên khu vực giải trí kia.

Thẩm Lăng đến bây giờ còn trạng thái khiếp sợ, anh cùng Nhậm Ngạn Đông quen từ nhỏ, thế nhưng không biết Nhậm Ngạn Đông đang có bạn gái.

Tuy nói Nhậm Ngạn Đông mấy năm nay vẫn luôn phụ trách thị trường hải ngoại của tập đoàn Viễn Đông, cơ bản không ở Bắc Kinh, nhưng hai người ngày thường cũng có liên hệ, Nhậm Ngạn Đông thế nhưng không hề nói một chút về chủ đề này.

Anh suy đoán, Nhậm Ngạn Đông cùng Thịnh Hạ hẳn là mới vừa ở cùng nhau.

"Hai người các ngươi, sao ở bên nhau?" Anh hỏi Thịnh Hạ.

Lúc trước là Thịnh Hạ theo đuổi Nhậm Ngạn Đông, cũng không gọi là theo đuổi, nhưng cô là người tỏ tình trước.

Có thể là về điểm này với người phụ nữ cũng không nên khoe khoang gì, cô không thể kể hết cho Thẩm Lăng chuyện cô theo đuổi Nhậm Ngạn Đông, mà Nhậm Ngạn Đông với cái loại này tính cách, càng sẽ không chủ động theo đuổi phụ nữ.

Cô cười cười, nói bịa một lý do: "là quan hệ qua hai nhà giới thiệu."

Thẩm Lăng gật đầu, cũng hiểu được chút rồi.

Lão tam đối đãi tình cảm luôn luôn lãnh đạm, lúc trước với Hạ Mộc dù là đoạn tình cảm đơn phương, lúc sau cũng không có tâm tư nói chuyện yêu đương.

Nếu là hai người bọn họ được Thịnh gia cùng Nhậm gia tác hợp, b khẳng định là vì ứng phó người trong nhà, nên tạm thời chắp vá ở bên nhau.

Anh theo hiểu biết đối với Thịnh Hạ, cô sao có thể chịu được Nhậm Ngạn Đông lãnh đạm, đánh giá chung thì cũng là không tận tâm, tùy ý nói chuyện.

Bên kia, Nhậm Ngạn Đông lại kêu Thịnh Hạ, "Đi thôi."

Thịnh Hạ theo chân bọn họ xua xua tay: "Chờ em thi xong tìm mọi người chơi."

Hạ Mộc: "cố thi nhe, chúc may mắn."

Thịnh Hạ cười: "Cảm ơn."

Chờ Thịnh Hạ đi xa, trên bàn một người khác nói: "Hai người bọn họ không thích hợp."

Thẩm Lăng: "Cậu ngốc như vậy cũng có thể nhìn ra. Nhưng cũng không cần nhọc lòng nghĩ cho bọn họ, Thịnh Hạ trước nay đều không phải sẽ tự tìm ủy khuất cho bản thân, cô ấy chỉ cần có hứng thú thì cũng không cho ai mặt mũi, sẽ trực tiếp đạp lão tam một cái."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại