Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 248: Giao lần đầu tiên của cô ra
: Giao lần đầu tiên của cô ra
“Tuân Định đã nói với tôi rồi, thật ra cô chính là bạn gái cũ. Thật là làm khó cho cô, chia tay với Tuân Định lâu như vậy rồi mà vẫn luôn nhớ đến Tuân Định. Thậm chí không ngại mà leo lên giường anh ấy. Đúng là! Cái người phụ nữ như cô, chưa nói đến xuất thân thấp hèn, sao lại có thể không biết xấu hổ chứ?" Lâm Ánh Như vừa nói, vừa rút từ trong túi xách hàng hiệu của mình ra một chiếc ví, thuận tay lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá năm trăm đưa cho Đồng Kỳ Anh: “Này, cầm lấy tiêu đi, nếu như vẫn còn ít, sau này tôi hoan nghênh cô tới tìm tôi lấy thêm bất cứ lúc nào cũng được."
Ngay tại lúc Đồng Kỳ Anh đang vô cùng căm tức, đột nhiên một bàn tay to lớn đem theo sự ôn hòa hiền dịu ôm lấy bả vai cô.
“Cục cưng, không cần phải đi nhanh thế đâu" Một âm thanh nhã nhặn dịu dàng lại có chút ôn hòa vang lên cử thế mềm mại truyền tới tại cô.
Lúc Đồng Kỳ Anh đang ngẩng đầu lên, ánh đèn neon chiếu xuống, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú mĩ miều của Phó Quân Tiêu, chiếc cằm kiêu ngạo, đẹp trai tới nỗi mạnh mẽ bá đạo.
Phó Quân Tiêu hơi nghiêng đầu cười dịu dàng nhìn Đồng Kỳ Anh.
Ánh mắt anh sáng rực tràn đầy sự cưng chiều trong nháy mắt đã khiến tâm trí cô lạc mất phương hướng.
Trong lúc Đồng Kỳ Anh đang hơi hoảng sợ...
Lâm Ánh Như bỗng nhiên kinh hãi hô lên: “Cậu... Cậu cả!"
Hà Tuấn Định giật mình nhìn Lâm Ánh Như, rồi lại nâng đôi mắt lúng túng không nói lên lời nhìn Phó Quân Tiêu, ngay khi anh ta chứng kiến thầy Phó Quân Tiếu vòng tay ôm lấy vai Đồng Kỳ Anh, không biết tại sao trong lòng dâng lên một tia không vui.
“Thật trùng hợp quá, có thể gặp được con gái của chủ Lâm ở đây" Phó Quân Tiêu quay đầu lại nhìn qua Lâm Anh Như, dáng vẻ cười cười nhàn nhạt nói, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự châm biếm còn thêm chút khinh thường.
Anh rõ ràng thừa biết cô ta tên là gì, nhưng lại gắn cho cô ta cái danh “con gái chủ Lâm" lên người.
Thật ra, anh cũng là đang gián tiếp giới thiệu cho Đồng Kỳ Anh biết Lâm Ánh Như là ai.
Đồng Kỳ Anh không ngốc, chú Lâm là ai cô tất nhiên là biết.
Chủ Lâm là trợ lý của ông Phó, tên gọi đầy đủ là Lâm Kỳ.
Lần đầu tiên cô đến biệt thự nhà họ Phó, vẫn là chủ Lâm đến tận trường học đón cô.
Đồng Kỳ Anh không ngờ tới người bạn gái giàu sang cao quý này của Hà Tuân Định vậy mà lại là con gái của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ vẫn là “người tâm phúc" bên cạnh ông Phỏ. Bởi vì có ông Phó làm chỗ dựa chẳng trách Lâm Ánh Như ở đại học Cung Huy có thể ngang ngược như vậy.
“Kỳ Anh, em với bọn họ có quen biết à?" Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh, thuận tay ôm cô vào lòng, để toàn bộ thân thể cô dựa sát vào người mình.
Đồng Kỳ Anh hơi hoảng sợ mà run nhẹ, vừa định đẩy ra, lơ đãng ngẩng đầu ném về phía Phó Quân Tiêu một ánh mắt ra hiệu ngầm.
Mặc dù cô đã hiểu ra dụng ý của anh, thế nhưng cô không muốn lợi dụng anh để khoe khoang trước mặt bạn trai cũ.
“Cậu cá, vị này là?" Lâm Ánh Như làm ra bộ dạng tự nhiên hào phóng hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã sớm hụt hẫng rồi.
“Đồng Kỳ Anh, vị hôn thê của tôi, cô ấy hiện đang học đại học ở đây, sinh viên năm nhất, mong cô quan tâm nhiều hơn" Phó Quân Tiêu thản nhiên nói, giọng điệu như là ra lệnh cho kẻ dưới vậy.
Lâm Ánh Như gượng gạo nhếch miệng cười nhẹ.
Hà Tuân Định ở bên cạnh không nhịn được âm thầm nắm chặt hay bàn tay.
Lâm Ánh Như gọi một tiếng "cậu cả", Hà Tuân Định lập tức biết luôn thân phận của Phó Quân Tiêu.
Có thể khiến cho Lâm Ánh Như gọi một tiếng “cậu cả" chỉ có thể là cháu đích tôn của ông Phó.
Còn có Nặc Kỳ Anh này không biết đã đổi tên thành Đồng Kỳ Anh từ khi nào.
Hà Tuân Định nghe bố mẹ nói chuyện trước đây của Nặc Kỳ Anh cũng là bị đứt quãng, rải rác một ít, về phần sau này Nặc Kỳ Anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì kỳ thật anh ta hoàn toàn không biết gì hết.
Có lẽ là bất đắc dĩ, hoặc có lẽ là không muốn nhìn bạn gái cũ leo lên người giàu có, Hà Tuấn Định trong lòng tự nhủ “Không ăn được nho thì nói nho còn xanh", nhìn Đồng Kỳ Anh cười nhạt nói: “Cậu cả, gia thế của anh lớn hoành tráng như vậy sao có thể coi trọng loại người có xuất thân thấp hèn như này chứ, loại phụ nữ tham tiền còn không biết xấu hổ"
“Ồ, vậy sao? Kỳ Anh là vì tôi nên mới sinh ra trên thế giới này để trở thành vợ của tôi. Tôi vừa mới nói xong, anh không thấy à, hay tai anh bị điếc rồi?" Phó Quân Tiêu mang theo vẻ ngang ngược kiểu ngạo không ai bì nổi, lạnh lùng đáp trả Hà Tuân Định.
Lâm Ánh Như nhíu nhíu mày, lặng lẽ bấm vào đùi Hà Tuân Định ý bảo anh ta đừng nói lung tung nữa.
Đột nhiên Hà Tuân Định lạnh lùng cười, trực tiếp lấy từ túi quần ra chiếc điện thoại, mở ra một đoạn ghi âm, trước mặt mọi người phóng to tiếng lên cho Phó Quân Tiêu nghe.
Có đoạn ghi âm làm bằng chứng, thật ra anh ta là muốn nhìn Đồng Kỳ Anh bị hạ nhục thế nào.
Từ trong điện thoại phát ra toàn bộ đều là tiếng của Đồng Kỳ Anh.
“Tuân Định, anh nói đúng, em đã không còn xứng với anh nữa. Lúc trước anh ngoại tình bất đắc dĩ là không muốn làm tổn thương em, cho nên mới không nói cho em biết. Em biết thật ra anh là vì muốn tốt cho em. Anh xuất sắc như vậy, em tới tìm anh không vì điều gì khác, chỉ là muốn đối diện nói lời tạm biệt cuối cùng"
“Bởi vì anh vẫn luôn là người em thích nhất"
“Nhà của em xảy ra chuyện, anh nhất định là đã nghe được từ phía bố mẹ rồi. Bố mẹ em thiếu nợ người t, anh trai thì bị giam trong tù, Trong nhà không có tiền nên em quyết định ra ngoài buôn bán. Như anh cũng biết em vẫn còn lần đầu, em không muốn lần đầu của mình đem cho một người đàn ông xa lạ, nên e muốn lần đầu của mình cùng với anh, từ nay về sau em sẽ đem anh chôn chặt trong lòng"
- -------------------
“Tuân Định đã nói với tôi rồi, thật ra cô chính là bạn gái cũ. Thật là làm khó cho cô, chia tay với Tuân Định lâu như vậy rồi mà vẫn luôn nhớ đến Tuân Định. Thậm chí không ngại mà leo lên giường anh ấy. Đúng là! Cái người phụ nữ như cô, chưa nói đến xuất thân thấp hèn, sao lại có thể không biết xấu hổ chứ?" Lâm Ánh Như vừa nói, vừa rút từ trong túi xách hàng hiệu của mình ra một chiếc ví, thuận tay lấy ra mấy tờ tiền mệnh giá năm trăm đưa cho Đồng Kỳ Anh: “Này, cầm lấy tiêu đi, nếu như vẫn còn ít, sau này tôi hoan nghênh cô tới tìm tôi lấy thêm bất cứ lúc nào cũng được."
Ngay tại lúc Đồng Kỳ Anh đang vô cùng căm tức, đột nhiên một bàn tay to lớn đem theo sự ôn hòa hiền dịu ôm lấy bả vai cô.
“Cục cưng, không cần phải đi nhanh thế đâu" Một âm thanh nhã nhặn dịu dàng lại có chút ôn hòa vang lên cử thế mềm mại truyền tới tại cô.
Lúc Đồng Kỳ Anh đang ngẩng đầu lên, ánh đèn neon chiếu xuống, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú mĩ miều của Phó Quân Tiêu, chiếc cằm kiêu ngạo, đẹp trai tới nỗi mạnh mẽ bá đạo.
Phó Quân Tiêu hơi nghiêng đầu cười dịu dàng nhìn Đồng Kỳ Anh.
Ánh mắt anh sáng rực tràn đầy sự cưng chiều trong nháy mắt đã khiến tâm trí cô lạc mất phương hướng.
Trong lúc Đồng Kỳ Anh đang hơi hoảng sợ...
Lâm Ánh Như bỗng nhiên kinh hãi hô lên: “Cậu... Cậu cả!"
Hà Tuấn Định giật mình nhìn Lâm Ánh Như, rồi lại nâng đôi mắt lúng túng không nói lên lời nhìn Phó Quân Tiêu, ngay khi anh ta chứng kiến thầy Phó Quân Tiếu vòng tay ôm lấy vai Đồng Kỳ Anh, không biết tại sao trong lòng dâng lên một tia không vui.
“Thật trùng hợp quá, có thể gặp được con gái của chủ Lâm ở đây" Phó Quân Tiêu quay đầu lại nhìn qua Lâm Anh Như, dáng vẻ cười cười nhàn nhạt nói, nhưng rõ ràng ẩn chứa sự châm biếm còn thêm chút khinh thường.
Anh rõ ràng thừa biết cô ta tên là gì, nhưng lại gắn cho cô ta cái danh “con gái chủ Lâm" lên người.
Thật ra, anh cũng là đang gián tiếp giới thiệu cho Đồng Kỳ Anh biết Lâm Ánh Như là ai.
Đồng Kỳ Anh không ngốc, chú Lâm là ai cô tất nhiên là biết.
Chủ Lâm là trợ lý của ông Phó, tên gọi đầy đủ là Lâm Kỳ.
Lần đầu tiên cô đến biệt thự nhà họ Phó, vẫn là chủ Lâm đến tận trường học đón cô.
Đồng Kỳ Anh không ngờ tới người bạn gái giàu sang cao quý này của Hà Tuân Định vậy mà lại là con gái của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ vẫn là “người tâm phúc" bên cạnh ông Phỏ. Bởi vì có ông Phó làm chỗ dựa chẳng trách Lâm Ánh Như ở đại học Cung Huy có thể ngang ngược như vậy.
“Kỳ Anh, em với bọn họ có quen biết à?" Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh, thuận tay ôm cô vào lòng, để toàn bộ thân thể cô dựa sát vào người mình.
Đồng Kỳ Anh hơi hoảng sợ mà run nhẹ, vừa định đẩy ra, lơ đãng ngẩng đầu ném về phía Phó Quân Tiêu một ánh mắt ra hiệu ngầm.
Mặc dù cô đã hiểu ra dụng ý của anh, thế nhưng cô không muốn lợi dụng anh để khoe khoang trước mặt bạn trai cũ.
“Cậu cá, vị này là?" Lâm Ánh Như làm ra bộ dạng tự nhiên hào phóng hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã sớm hụt hẫng rồi.
“Đồng Kỳ Anh, vị hôn thê của tôi, cô ấy hiện đang học đại học ở đây, sinh viên năm nhất, mong cô quan tâm nhiều hơn" Phó Quân Tiêu thản nhiên nói, giọng điệu như là ra lệnh cho kẻ dưới vậy.
Lâm Ánh Như gượng gạo nhếch miệng cười nhẹ.
Hà Tuân Định ở bên cạnh không nhịn được âm thầm nắm chặt hay bàn tay.
Lâm Ánh Như gọi một tiếng "cậu cả", Hà Tuân Định lập tức biết luôn thân phận của Phó Quân Tiêu.
Có thể khiến cho Lâm Ánh Như gọi một tiếng “cậu cả" chỉ có thể là cháu đích tôn của ông Phó.
Còn có Nặc Kỳ Anh này không biết đã đổi tên thành Đồng Kỳ Anh từ khi nào.
Hà Tuân Định nghe bố mẹ nói chuyện trước đây của Nặc Kỳ Anh cũng là bị đứt quãng, rải rác một ít, về phần sau này Nặc Kỳ Anh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì kỳ thật anh ta hoàn toàn không biết gì hết.
Có lẽ là bất đắc dĩ, hoặc có lẽ là không muốn nhìn bạn gái cũ leo lên người giàu có, Hà Tuấn Định trong lòng tự nhủ “Không ăn được nho thì nói nho còn xanh", nhìn Đồng Kỳ Anh cười nhạt nói: “Cậu cả, gia thế của anh lớn hoành tráng như vậy sao có thể coi trọng loại người có xuất thân thấp hèn như này chứ, loại phụ nữ tham tiền còn không biết xấu hổ"
“Ồ, vậy sao? Kỳ Anh là vì tôi nên mới sinh ra trên thế giới này để trở thành vợ của tôi. Tôi vừa mới nói xong, anh không thấy à, hay tai anh bị điếc rồi?" Phó Quân Tiêu mang theo vẻ ngang ngược kiểu ngạo không ai bì nổi, lạnh lùng đáp trả Hà Tuân Định.
Lâm Ánh Như nhíu nhíu mày, lặng lẽ bấm vào đùi Hà Tuân Định ý bảo anh ta đừng nói lung tung nữa.
Đột nhiên Hà Tuân Định lạnh lùng cười, trực tiếp lấy từ túi quần ra chiếc điện thoại, mở ra một đoạn ghi âm, trước mặt mọi người phóng to tiếng lên cho Phó Quân Tiêu nghe.
Có đoạn ghi âm làm bằng chứng, thật ra anh ta là muốn nhìn Đồng Kỳ Anh bị hạ nhục thế nào.
Từ trong điện thoại phát ra toàn bộ đều là tiếng của Đồng Kỳ Anh.
“Tuân Định, anh nói đúng, em đã không còn xứng với anh nữa. Lúc trước anh ngoại tình bất đắc dĩ là không muốn làm tổn thương em, cho nên mới không nói cho em biết. Em biết thật ra anh là vì muốn tốt cho em. Anh xuất sắc như vậy, em tới tìm anh không vì điều gì khác, chỉ là muốn đối diện nói lời tạm biệt cuối cùng"
“Bởi vì anh vẫn luôn là người em thích nhất"
“Nhà của em xảy ra chuyện, anh nhất định là đã nghe được từ phía bố mẹ rồi. Bố mẹ em thiếu nợ người t, anh trai thì bị giam trong tù, Trong nhà không có tiền nên em quyết định ra ngoài buôn bán. Như anh cũng biết em vẫn còn lần đầu, em không muốn lần đầu của mình đem cho một người đàn ông xa lạ, nên e muốn lần đầu của mình cùng với anh, từ nay về sau em sẽ đem anh chôn chặt trong lòng"
- -------------------
Tác giả :
Ngoc