Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!
Chương 49: Tiểu Nam Hài
Không có hỏi nhiều cái gì, Hàn Mộ Vi gật gật đầu.
Ba người liền đi đến bệnh viện gần đó. Dọc theo đường đi cậu nhóc đều trầm mặc, Hàn Mộ Vi cũng tính cách cũng không nói nhiều, nhưng này dọc theo đường đi ba người đều không có nói chuyện, thế nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đến bệnh viện,cô bé trong lòng cậu nhóc tỉnh lại, “Tiểu ngư ca ca……"
Cậu nhóc có chút khẩn trương, đem chăn đắp lên phần đầu bị lộ ra của cô bé, sợ cô bị gió thổi đến.
Hàn Mộ Vi nhìn một màn này, không biết vì sao lại có chút hâm mộ.
Cô bé xác định cậu nhóc còn ở bên cạnh, liền lại hôn hôn trầm trầm mà ngủ đi qua.
Thực mau tới rồi bệnh viện, thế là sau khi đang kí xong liền đưa cô bé đi truyền dịch, Hàn Mộ Vi đem 20 đồng còn lại đi mua hai hộp cơm, đặt bên cạnh cậu nhóc đang ngủ, đang muốn rời đi, cậu nhóc đột nhiên duỗi tay nắm lấy ta cô, “ chị ơi……"
Âm thanh có phần mềm mại, nhẹ nhàng.
Cậu nhóc này lúc đầu luôn đề phòng tất cả mọi người xung quanh, có thể như vậy đối một người xa lạ nói chuyện, nói vậy cũng là ít có đi!
Hàn Mộ Vi tâm cũng trở nên mềm mại lên, “Làm sao vậy?"
Tròng mắt xoay một chút, Hàn Mộ Vi nói: “Không cần lo lắng, ngày mai chị sẽ lại qua đây…… Nếu sốt còn không hạ, thì nên ở lại quan sát thêm. Tiền không là vấn đề."
Hàn Tử Tư tuy rằng đối cô không tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn, vì biểu hiện ông ta công bằng, cấp Hàn Mộ Vi cùng Hàn Mộ Vũ tiền trong card đều bằng nhau.
Đương nhiên, Hàn Mộ Vũ còn có tiền của Lưu Băng Tinh cho, cho nên trong thẻ đối côbta mà nói bất quá là tiêu vặt tiền thôi.
Mà Hàn Mộ Vi vẫn luôn vô dụng, trừ bỏ ngẫu nhiên trong cơm thẻ không có tiền sẽ chuyển mấy trăm đồng vào, thì tiền trong card căn bản không xài đến.
Hàn Tử Tư làm ăn càng ngày càng lớn, hiện tại tiền trong card ít nhất cũng có mười vạn trở lên.
Tuy rằng so không được Hàn Mộ Vũ cùng Lưu Băng Tinh, bất quá cũng coi như không ít. Ít nhất để cô bé ở trong bệnh viện vài ngày là dư dả.
Nghe vậy, cậu nhóc mím môi, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “em nhất định sẽ trả lại chị!"
“……"
Hàn Mộ Vi trầm mặc trận, đột nhiên cảm cậu nhóc trước mắt tính tình vô cùng quật cường giống hệt cô, tựa hồ cũng là từ nhỏ bị thương, cho nên căn bản không muốn cùng quá nhiều người tiếp xúc. Bất đồng chính là, cậu nhóc còn có em gái bên cạnh……
“Được."
Cô đột nhiên vươn tay, xoa đầu cậu nhóc, nghiêm túc mà nói với nhóc: “Vậy nói như vậy định rồi, về sau kiếm lời, nhớ rõ trả lại cho chị a."
Cậu nhóc tựa hồ cũng không dự đoán được cô sẽ như vậy trả lời, sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười đến thực vui vẻ, nặng nề mà gật gật đầu, “dạ!"
Hệ thống nhắc nhở, cậu đối cô hảo cảm giá trị gia tăng rồi mười cái điểm.
Hàn Mộ Vi lại cảm thấy, cái gì hảo cảm giá trị hiện tại đều đã không quan trọng……
Quan trọng là, cô đột nhiên phát hiện, cậu nhóc này giống như là một phiên bản khác của chính cô, mà cô hiện tại rốt cuộc thay đổi một chút, tựa hồ…… Cũng trợ giúp cậu nhóc thay đổi một chút?
Nguyên lai, trợ giúp chân chính yêu cầu trợ giúp người, vui sướng như vậy!
Dưới ánh trăng, Hàn Mộ Vi đói bụng, chậm rì rì mà cắn một miếng khoai lang nướng trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên chủ động lấy tiền mua ăn, cũng là lần đầu tiên ăn đồ ăn vặt ven đường. Khi còn nhỏ, lúc mẹ còn sống cũng đã có lúc cùng cha mang cô ra ngoài,lúc có cha ở bên cạnh mẹ thường đối với cô rất ôn nhu, khi đó cô còn không có bị đánh sợ, nhìn đến ven đường ăn vặt liền muốn ăn.
Ba người liền đi đến bệnh viện gần đó. Dọc theo đường đi cậu nhóc đều trầm mặc, Hàn Mộ Vi cũng tính cách cũng không nói nhiều, nhưng này dọc theo đường đi ba người đều không có nói chuyện, thế nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đến bệnh viện,cô bé trong lòng cậu nhóc tỉnh lại, “Tiểu ngư ca ca……"
Cậu nhóc có chút khẩn trương, đem chăn đắp lên phần đầu bị lộ ra của cô bé, sợ cô bị gió thổi đến.
Hàn Mộ Vi nhìn một màn này, không biết vì sao lại có chút hâm mộ.
Cô bé xác định cậu nhóc còn ở bên cạnh, liền lại hôn hôn trầm trầm mà ngủ đi qua.
Thực mau tới rồi bệnh viện, thế là sau khi đang kí xong liền đưa cô bé đi truyền dịch, Hàn Mộ Vi đem 20 đồng còn lại đi mua hai hộp cơm, đặt bên cạnh cậu nhóc đang ngủ, đang muốn rời đi, cậu nhóc đột nhiên duỗi tay nắm lấy ta cô, “ chị ơi……"
Âm thanh có phần mềm mại, nhẹ nhàng.
Cậu nhóc này lúc đầu luôn đề phòng tất cả mọi người xung quanh, có thể như vậy đối một người xa lạ nói chuyện, nói vậy cũng là ít có đi!
Hàn Mộ Vi tâm cũng trở nên mềm mại lên, “Làm sao vậy?"
Tròng mắt xoay một chút, Hàn Mộ Vi nói: “Không cần lo lắng, ngày mai chị sẽ lại qua đây…… Nếu sốt còn không hạ, thì nên ở lại quan sát thêm. Tiền không là vấn đề."
Hàn Tử Tư tuy rằng đối cô không tốt, nhưng từ nhỏ đến lớn, vì biểu hiện ông ta công bằng, cấp Hàn Mộ Vi cùng Hàn Mộ Vũ tiền trong card đều bằng nhau.
Đương nhiên, Hàn Mộ Vũ còn có tiền của Lưu Băng Tinh cho, cho nên trong thẻ đối côbta mà nói bất quá là tiêu vặt tiền thôi.
Mà Hàn Mộ Vi vẫn luôn vô dụng, trừ bỏ ngẫu nhiên trong cơm thẻ không có tiền sẽ chuyển mấy trăm đồng vào, thì tiền trong card căn bản không xài đến.
Hàn Tử Tư làm ăn càng ngày càng lớn, hiện tại tiền trong card ít nhất cũng có mười vạn trở lên.
Tuy rằng so không được Hàn Mộ Vũ cùng Lưu Băng Tinh, bất quá cũng coi như không ít. Ít nhất để cô bé ở trong bệnh viện vài ngày là dư dả.
Nghe vậy, cậu nhóc mím môi, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “em nhất định sẽ trả lại chị!"
“……"
Hàn Mộ Vi trầm mặc trận, đột nhiên cảm cậu nhóc trước mắt tính tình vô cùng quật cường giống hệt cô, tựa hồ cũng là từ nhỏ bị thương, cho nên căn bản không muốn cùng quá nhiều người tiếp xúc. Bất đồng chính là, cậu nhóc còn có em gái bên cạnh……
“Được."
Cô đột nhiên vươn tay, xoa đầu cậu nhóc, nghiêm túc mà nói với nhóc: “Vậy nói như vậy định rồi, về sau kiếm lời, nhớ rõ trả lại cho chị a."
Cậu nhóc tựa hồ cũng không dự đoán được cô sẽ như vậy trả lời, sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười đến thực vui vẻ, nặng nề mà gật gật đầu, “dạ!"
Hệ thống nhắc nhở, cậu đối cô hảo cảm giá trị gia tăng rồi mười cái điểm.
Hàn Mộ Vi lại cảm thấy, cái gì hảo cảm giá trị hiện tại đều đã không quan trọng……
Quan trọng là, cô đột nhiên phát hiện, cậu nhóc này giống như là một phiên bản khác của chính cô, mà cô hiện tại rốt cuộc thay đổi một chút, tựa hồ…… Cũng trợ giúp cậu nhóc thay đổi một chút?
Nguyên lai, trợ giúp chân chính yêu cầu trợ giúp người, vui sướng như vậy!
Dưới ánh trăng, Hàn Mộ Vi đói bụng, chậm rì rì mà cắn một miếng khoai lang nướng trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên chủ động lấy tiền mua ăn, cũng là lần đầu tiên ăn đồ ăn vặt ven đường. Khi còn nhỏ, lúc mẹ còn sống cũng đã có lúc cùng cha mang cô ra ngoài,lúc có cha ở bên cạnh mẹ thường đối với cô rất ôn nhu, khi đó cô còn không có bị đánh sợ, nhìn đến ven đường ăn vặt liền muốn ăn.
Tác giả :
hangiw_