Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Chương 1: Anh cố
Đời này Ninh Mông không có ước mơ gì xa xôi, chỉ muốn, cuộc sống trôi qua hơi có chút tình cảm nhỏ bé mà thôi, xem một vài quyển sách, uống chút trà, tham gia văn nghệ Tiểu Thanh Niên, sau đó có thể tùy ý tìm một công việc, sau đó kết hôn, sau đó sinh con, sau đó nữa là từ từ già đi.
Thế nhưng tất cả ước mơ của cô đều bị đảo lộn tại đám cưới của chị họ.
Làm việc gì cũng có thể tùy tiện, nhưng sau này lập gia đình phải gả cho người giống như chồng của chị họ vậy, diện mạo dáng người song toàn, cũng biết cách khiến cho mình khỏi lạc hậu, dĩ nhiên không có gì ngoài những năm sống phóng đãng. Dĩ nhiên, đàn ông mà, cũng không phải là Thánh Nhân, không phải ai cũng có thể trở thành Liễu Hạ Huệ, trừ khi chức năng X của anh ta có vấn đề. Ở trong lòng giải thích như vậy, một lúc sau Ninh Mông lại cảm thấy chồng của chị họ rất hoàn mĩ.
Sáng nay Ninh Mông đến sớm để làm phù dâu, chị họ Hàn Lăng Sa có cha là thủ trưởng quân khu, cha chồng là Thiếu tướng ở bộ tham mưu, mẹ chồng là người mạnh mẽ, cứng rắn trong việc ngoại giao, gia thế như vậy khiến buổi hôn lễ này nhất định sẽ rất linh đình, cô cũng là do anh rể cầu xin, chị họ khóc lóc mới đồng ý đến như một người khách quý.
“Ninh Mông, con tới đây một chút." âm thanh của Ninh Trí Văn vẫn rất nghiêm túc.
Nhìn ba mình một chút, Ninh Mông tuy là không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời mà bước tới, đã chuẩn bị để nghe bài báo cáo chính trị, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ba…"
Ninh Trí Văn rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của cô, vẻ mặt lúc này cũng tương đối dịu dàng, nói chuyện giọng nói cũng không nghiêm nghị như lúc trước: “Tối nay con cũng đừng có đi theo tham gia náo nhiệt, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong phải trở về thành phố N, mọi người chúng ta cùng về."
“Ba, làm phù dâu, thì không thể nói trước được." Trở về sau bữa tiệc? Nói giỡn! Cô làm phù dâu chính là muốn tham quan học hỏi một chút về động phòng trong truyền thuyết náo nhiệt như thế nào, cứ như vậy mà trở về, hôm nay mệt mỏi lâu như vậy lại vô ích…chuyện mua bán lỗ như vậy cô không làm.
“Nhiều phù dâu như vậy thiếu con thì làm sao?" Một ánh sắc bén của Ninh Trí Văn liếc qua, chân Ninh Mông cũng mềm nhũn, “Con không cần nhìn xung quanh, ông nội con vừa nhìn thấy người bạn, lúc này hai mắt đang dẫm lệ nhớ lại ngày xưa, con không cần nghĩ đến cứu viện đâu."
Ninh Mông chính là không thích nhìn dáng vẻ đã tính toán trước của ba cô: “Ba, con cũng tốt nghiệp đại học rồi, ba có thể đừng để ý đến con như vậy…."
“Ta mặc kệ con, chân của bản thân con còn không đạp đến bầu trời? Con cũng biết mình tốt nghiệp đại học rồi, cho con đi tìm việc, con cũng không đồng ý, con nói một ngày nào đó con sẽ thành công? Cả ngày chỉ biết lông bông, đừng tưởng rằng bà nội và mẹ cưng chiều con, ta sẽ không dám trừng trị con?!"
Ninh Mông bị Ninh Trí Văn giáo huấn một trận như vậy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ảo não đi tìm ông nội của mình, hừ, ba trừng trị con, con không dám làm gì, nhưng có người dám!
Tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy mọi người trong cả không gian rộng lớn của khách sạn. Ninh Mông đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, nhìn đúng vị trí của ông nội, đẩy cửa, nhắm mắt lại, liền theo hướng đó mà òa khóc: “Ông nội, con tìm ông rất lâu! Con trai của ông đang hạn chế tự do của con!"
Cố Thừa Hiên vốn là đứng phía sau ba mẹ mình, nhìn thấy một người đang khóc nhào tới, theo quán tính nghề nghiệp lập tức tiến lên đỡ lấy người này, không ngờ cô gái kia cũng cứ thế ôm anh, ngã vào trong lòng của mình mà khóc, còn liên tiếp kêu lên: “Ông nội, con thật thê thảm!"
Cố Thừa Hiên chưa bao giờ cùng phụ nữ tiếp xúc thân mật như vậy, lúc này có phần hơi lúng túng, chẳng qua là bộ dạng của đối phương giống như rất kích động, lấm lem nước mắt nước mũi, đầu vẫn nằm trong lồng ngực của anh. Nếu đối phương là đàn ông, chắc chắn Cố Thừa Hiên chỉ cần một chiêu là quật ngã, nhưng mà đối phương là phụ nữ, còn là một cô bé đang làm nũng, nếu mà một chiêu của anh không phải là sẽ bẻ gãy tay người này sao?
“Khụ khụ…Tiểu Cửu, xảy ra chuyện gì?" Ông cụ Ninh ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi.
Ninh Mông cảm giác hướng phát ra âm thanh không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy mặt Cố Thừa Hiên đỏ lên, Ninh Mông tức giận đẩy anh ra, tiện thể lầm bầm hai câu, “Mình đã tính rồi, vậy mà vẫn sai mục tiêu!"
Ninh Mông xoay người chuẩn xác dựa vào trong lòng bà nội: “Hu hu…Bà nội, hôm nay là hôn lễ của chị họ, con là em họ thì nên tham dự từ đầu đến cuối phải không? Huống chi hôm nay con lại là phù dâu! Nhưng mà ba không cho con ở lại dự bữa tiệc mà muốn con trở về thành phố N cùng mọi người."
“Ba của con nói cho ta biết là sợ con gặp chuyện không may, hôm nay rất nhiều người, nhỡ xảy ra chuyện gì, bà nội phải biết làm sao?"
“Ông nội…" Ninh Mông thấy bà nội cũng đồng ý với cách làm của Ninh Trí Văn, dứt khoát bỏ đi, ngược lại đem ánh mắt chờ đợi hướng về phía Ninh lão gia.
“Lão Ninh à, đây chính là cháu gái bảo bối sao?" Ông cụ Cốở một bên nhìn thấy Ninh Mông đáng yêu như vậy cảm thấy thích vô cùng, con gái nên được nuông chiều, làm nũng là quyền lợi dành cho những cô gái, hơn nữa cháu chắt ở nhà họ Cố đều là con trai, ông cũng thường xuyên hâm mộ những gia đình khác có cháu gái quanh quẩn ở bên chân làm nũng, ỷ vào.
“Đúng là như vậy, đây là Cửu nha đầu của nhà chúng tôi, trong số anh chị nó là đứa thứ chín, nên từ nhỏ gọi là Tiểu Cửu." Trước đây ông cụ Ninh không thực hiện kế hoạch hóa gia đình, sinh nhiều con nên được gọi là “Mẹ anh hùng", cho nên anh chị em ở nhà họ Ninh tổng cộng có mười người, lấy vợ gả chồng nên cũng có nhiều cháu. Mà trong nhà Ninh Mông là đứa nhỏ nhất, “Tiểu Cửu, đây là ông Cố, đây là bà Vu, đây là chú Cố, thím Bạch, người này là anh Thừa Hiên…."
Từ nhỏ miệng lưỡi của Ninh Mông đã rất ngọt, lúc kêu một tiếng ông nội bà nội chú thím thì rất ngọt. Nhưng mà tiếng “Anh" này từ đầu đến cuối cô không có nói ra, bây giờ đâu có giống như thời của ông nội đâu, đâu thể tùy tiện kéo một người ra liền gọi “Anh chị" được, bây giờ nghe thấy kiểu xưng hô này có chút mập mờ.
“Này con gái, lớn lên xinh đẹp, miệng lưỡi lại ngọt như vậy…." Bà nội Vu vừa nhìn thấy Ninh Mông liền thích ngay, vội vàng gọi cô tới đây, nắm tay cô mà hỏi.
Nhưng Ninh Mông đối với đêm nay lại không thể bỏ qua, cách hai phút lại hỏi: “Ông nội, con ở lại được không?" Càng về sau, ông cụ Ninh bị cô hỏi cho đến phiền, không thể làm gì khác hơn mà nói “Con gái phải chú ý an toàn" một chiêu này tới chặn miệng cô. Ninh Mông nghe thấy thế liền không vui, trong lòng không thoải mái, trước mặt nhiều người như vậy lại cảm thấy tức giận, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy người ngồi đối diện lại cảm thấy khó chịu.
Bà nội Vu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến hồng hồng, một đôi mắt to ngập nước, càng thêm đau lòng, liền nói đỡ: “Tiểu Cửu phải trở về thành phố N sao? Đúng lúc, Thừa Hiên nhà chúng tôi xin nghỉ phép đến tham gia hôn lễ, ngày mai mới trở về thành phố N. Đêm nay để Tiểu Cửu ở lại cùng với mấy người trẻ tuổi vui chơi, sáng sớm ngày mai, Thừa Hiên và Tiểu Cửu cùng trở về, như vậy có được không?"
“Đúng đúng đúng!" Ninh Mông gật đầu giống như gà mổ thóc vậy, thấy ông nội mình có chút dao động, vội vàng đảm bảo, “Con nhất định sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ chú ý an toàn, nghe lời người này….Ách, mà anh tên là gì nhỉ?"
“Cố Thừa Hiên." Vẻ mặt lạnh nhạt Cố Thừa Hiên nói ra tên của mình.
“A, nghe lời của anh Cố này!"
Sau đó Ông cụ Ninhđồng ý, nhìn bóng dáng tung tăng chạy đi của Ninh Mông, bất đắc dĩ than thở: “Thật không biết lúc nào mới có thể lớn lên…"
“Con gái mà, là để nuông chiều, nhân lúc còn chưa lập gia đình, giữ ở bên người, nhìn làm nũng cũng là một loại may mắn nha." ông cụ Cố vỗ vỗ vai bạn tốt, “Đợi đến khi lập gia đình, người hưởng phúc lại là người khác nha…Mà thật sự Tiểu Cửu nhà ông rất đáng yêu, không biết người nào có được may mắn này?"
Hai nhà vui vẻ cùng nhau hàn huyên cả một giờ, cho đến khi ngoài đại sảnh cử người ra thông báo bắt đầu nghi lễ, lúc này mọi người mới đi ra ngoài.
Ninh Mông không thể nào uống rượu, cũng may là phù dâu không chỉ có một mình cô, cô dứt khoát đi vào phòng bếp lấy một dĩa Tôm hùm chua cay tùy tiện tìm một phòng trống bắt đầu ăn. Nhân lúc này ăn nhiều một chút, đợi lát nữa ba cô mà thấy thì lại bị mắng, nhà họ Ninh luôn chú trọng đến vấn đề thức ăn cho sức khỏe, rất ít khi cho phép cô ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ và cay như vậy.
Cố Thừa Hiên vừa ngồi xuống không bao lâu đã bị một bàn người chuốc không ít rượu, mẹ anh thấy uống như vậy sẽ không dừng lại, nên bảo anh tránh đi một lúc. Anh từ chối cho ý kiến, ngồi yên lặng một chút cũng tốt, anh cũng hiểu sau khi uống rượu say bản thân sẽ rất mệt mỏi. Đám anh em kia có nói, ngày thường thoạt nhìn anh như một đội trưởng lạnh nhạt, nhưng sau khi uống say lại giống như một đại gia thích sai bảo người khác.
Những lúc như thế này, anh cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, sau khi trải qua nguy hiểm sinh tử, không say mèm như vậy, làm sao thần kinh có thể giảm bớt căng thẳng được chứ? Huống chi, không ai biết lần sau có được uống nữa hay không.
Lúc này Cố Thừa Hiên mới phát hiện mình đang thất thần một chút, lập tức dừng lại tất cả suy nghĩ, quả nhiên là uống rượu say, thấn thần như vậy tuyệt đối không được xuất hiện trên người bọn họ. Nhíu nhíu mày. Cố Thừa Hiên tùy tiện đi vào một căn phòng ngồi xuống muốn nghỉ ngơi một chút.
“A!"
Chẳng qua chỉ là một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, chắc là do đột nhiên bị dọa sợ mà thôi, Cố Thừa Hiên đoán là chắc không phải là chuyện gì nguy hiểm đâu, hơi khom người, muốn xin lỗi.
“Thật xin lỗi" ba chữ này còn chưa ra khỏi miệng, đã có một cái dĩa đưa vào trong ngực, sau đó là một giọng nữ trong veo: “Ba, ba tìm con có việc gì sao?"
“Con ở đây trốn làm cái gì?" Ninh Trí Văn đưa mắt nhìn Ninh Mông sau đó nhìn đến Cố Thừa Hiên, sau đó nhìn chằm chằm cái dĩa trong ngực Cố Thừa Hiên, “Miệng làm sao lại sưng thành như vậy? Có phải con vừa ăn vụng tôm phải không?"
“Không có, không có……Mà không, người này….À, anh Cố nói muốn ăn, con giúp anh ấy mang thức ăn từ phòng bếp lên, thật….Không tin ba cứ hỏi anh ấy!" Ninh Mông thừa dịp ba mình vừa mới bắt đầu mở miệng. Một tiếng cũng không nói lại, bước một bước dài tiến lên khoác tay ông, chỉ vào Cố Thừa Hiên nói, “Ba, ông nội đồng ý cho con ở lại muộn một tí, để ngày mai con đi theo anh Cố này trở về thành phố N."
Ánh mắt Ninh Trí Văn lập tức nhìn Cố Thừa Hiên, sau đó gật đầu mở miệng nói: “Bác là thị trưởng Ninh, bạn của Cố Trường Tân, ba cháu."
_________________
Thế nhưng tất cả ước mơ của cô đều bị đảo lộn tại đám cưới của chị họ.
Làm việc gì cũng có thể tùy tiện, nhưng sau này lập gia đình phải gả cho người giống như chồng của chị họ vậy, diện mạo dáng người song toàn, cũng biết cách khiến cho mình khỏi lạc hậu, dĩ nhiên không có gì ngoài những năm sống phóng đãng. Dĩ nhiên, đàn ông mà, cũng không phải là Thánh Nhân, không phải ai cũng có thể trở thành Liễu Hạ Huệ, trừ khi chức năng X của anh ta có vấn đề. Ở trong lòng giải thích như vậy, một lúc sau Ninh Mông lại cảm thấy chồng của chị họ rất hoàn mĩ.
Sáng nay Ninh Mông đến sớm để làm phù dâu, chị họ Hàn Lăng Sa có cha là thủ trưởng quân khu, cha chồng là Thiếu tướng ở bộ tham mưu, mẹ chồng là người mạnh mẽ, cứng rắn trong việc ngoại giao, gia thế như vậy khiến buổi hôn lễ này nhất định sẽ rất linh đình, cô cũng là do anh rể cầu xin, chị họ khóc lóc mới đồng ý đến như một người khách quý.
“Ninh Mông, con tới đây một chút." âm thanh của Ninh Trí Văn vẫn rất nghiêm túc.
Nhìn ba mình một chút, Ninh Mông tuy là không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời mà bước tới, đã chuẩn bị để nghe bài báo cáo chính trị, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Ba…"
Ninh Trí Văn rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của cô, vẻ mặt lúc này cũng tương đối dịu dàng, nói chuyện giọng nói cũng không nghiêm nghị như lúc trước: “Tối nay con cũng đừng có đi theo tham gia náo nhiệt, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm tối xong phải trở về thành phố N, mọi người chúng ta cùng về."
“Ba, làm phù dâu, thì không thể nói trước được." Trở về sau bữa tiệc? Nói giỡn! Cô làm phù dâu chính là muốn tham quan học hỏi một chút về động phòng trong truyền thuyết náo nhiệt như thế nào, cứ như vậy mà trở về, hôm nay mệt mỏi lâu như vậy lại vô ích…chuyện mua bán lỗ như vậy cô không làm.
“Nhiều phù dâu như vậy thiếu con thì làm sao?" Một ánh sắc bén của Ninh Trí Văn liếc qua, chân Ninh Mông cũng mềm nhũn, “Con không cần nhìn xung quanh, ông nội con vừa nhìn thấy người bạn, lúc này hai mắt đang dẫm lệ nhớ lại ngày xưa, con không cần nghĩ đến cứu viện đâu."
Ninh Mông chính là không thích nhìn dáng vẻ đã tính toán trước của ba cô: “Ba, con cũng tốt nghiệp đại học rồi, ba có thể đừng để ý đến con như vậy…."
“Ta mặc kệ con, chân của bản thân con còn không đạp đến bầu trời? Con cũng biết mình tốt nghiệp đại học rồi, cho con đi tìm việc, con cũng không đồng ý, con nói một ngày nào đó con sẽ thành công? Cả ngày chỉ biết lông bông, đừng tưởng rằng bà nội và mẹ cưng chiều con, ta sẽ không dám trừng trị con?!"
Ninh Mông bị Ninh Trí Văn giáo huấn một trận như vậy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ảo não đi tìm ông nội của mình, hừ, ba trừng trị con, con không dám làm gì, nhưng có người dám!
Tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy mọi người trong cả không gian rộng lớn của khách sạn. Ninh Mông đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, nhìn đúng vị trí của ông nội, đẩy cửa, nhắm mắt lại, liền theo hướng đó mà òa khóc: “Ông nội, con tìm ông rất lâu! Con trai của ông đang hạn chế tự do của con!"
Cố Thừa Hiên vốn là đứng phía sau ba mẹ mình, nhìn thấy một người đang khóc nhào tới, theo quán tính nghề nghiệp lập tức tiến lên đỡ lấy người này, không ngờ cô gái kia cũng cứ thế ôm anh, ngã vào trong lòng của mình mà khóc, còn liên tiếp kêu lên: “Ông nội, con thật thê thảm!"
Cố Thừa Hiên chưa bao giờ cùng phụ nữ tiếp xúc thân mật như vậy, lúc này có phần hơi lúng túng, chẳng qua là bộ dạng của đối phương giống như rất kích động, lấm lem nước mắt nước mũi, đầu vẫn nằm trong lồng ngực của anh. Nếu đối phương là đàn ông, chắc chắn Cố Thừa Hiên chỉ cần một chiêu là quật ngã, nhưng mà đối phương là phụ nữ, còn là một cô bé đang làm nũng, nếu mà một chiêu của anh không phải là sẽ bẻ gãy tay người này sao?
“Khụ khụ…Tiểu Cửu, xảy ra chuyện gì?" Ông cụ Ninh ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi.
Ninh Mông cảm giác hướng phát ra âm thanh không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy mặt Cố Thừa Hiên đỏ lên, Ninh Mông tức giận đẩy anh ra, tiện thể lầm bầm hai câu, “Mình đã tính rồi, vậy mà vẫn sai mục tiêu!"
Ninh Mông xoay người chuẩn xác dựa vào trong lòng bà nội: “Hu hu…Bà nội, hôm nay là hôn lễ của chị họ, con là em họ thì nên tham dự từ đầu đến cuối phải không? Huống chi hôm nay con lại là phù dâu! Nhưng mà ba không cho con ở lại dự bữa tiệc mà muốn con trở về thành phố N cùng mọi người."
“Ba của con nói cho ta biết là sợ con gặp chuyện không may, hôm nay rất nhiều người, nhỡ xảy ra chuyện gì, bà nội phải biết làm sao?"
“Ông nội…" Ninh Mông thấy bà nội cũng đồng ý với cách làm của Ninh Trí Văn, dứt khoát bỏ đi, ngược lại đem ánh mắt chờ đợi hướng về phía Ninh lão gia.
“Lão Ninh à, đây chính là cháu gái bảo bối sao?" Ông cụ Cốở một bên nhìn thấy Ninh Mông đáng yêu như vậy cảm thấy thích vô cùng, con gái nên được nuông chiều, làm nũng là quyền lợi dành cho những cô gái, hơn nữa cháu chắt ở nhà họ Cố đều là con trai, ông cũng thường xuyên hâm mộ những gia đình khác có cháu gái quanh quẩn ở bên chân làm nũng, ỷ vào.
“Đúng là như vậy, đây là Cửu nha đầu của nhà chúng tôi, trong số anh chị nó là đứa thứ chín, nên từ nhỏ gọi là Tiểu Cửu." Trước đây ông cụ Ninh không thực hiện kế hoạch hóa gia đình, sinh nhiều con nên được gọi là “Mẹ anh hùng", cho nên anh chị em ở nhà họ Ninh tổng cộng có mười người, lấy vợ gả chồng nên cũng có nhiều cháu. Mà trong nhà Ninh Mông là đứa nhỏ nhất, “Tiểu Cửu, đây là ông Cố, đây là bà Vu, đây là chú Cố, thím Bạch, người này là anh Thừa Hiên…."
Từ nhỏ miệng lưỡi của Ninh Mông đã rất ngọt, lúc kêu một tiếng ông nội bà nội chú thím thì rất ngọt. Nhưng mà tiếng “Anh" này từ đầu đến cuối cô không có nói ra, bây giờ đâu có giống như thời của ông nội đâu, đâu thể tùy tiện kéo một người ra liền gọi “Anh chị" được, bây giờ nghe thấy kiểu xưng hô này có chút mập mờ.
“Này con gái, lớn lên xinh đẹp, miệng lưỡi lại ngọt như vậy…." Bà nội Vu vừa nhìn thấy Ninh Mông liền thích ngay, vội vàng gọi cô tới đây, nắm tay cô mà hỏi.
Nhưng Ninh Mông đối với đêm nay lại không thể bỏ qua, cách hai phút lại hỏi: “Ông nội, con ở lại được không?" Càng về sau, ông cụ Ninh bị cô hỏi cho đến phiền, không thể làm gì khác hơn mà nói “Con gái phải chú ý an toàn" một chiêu này tới chặn miệng cô. Ninh Mông nghe thấy thế liền không vui, trong lòng không thoải mái, trước mặt nhiều người như vậy lại cảm thấy tức giận, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy người ngồi đối diện lại cảm thấy khó chịu.
Bà nội Vu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến hồng hồng, một đôi mắt to ngập nước, càng thêm đau lòng, liền nói đỡ: “Tiểu Cửu phải trở về thành phố N sao? Đúng lúc, Thừa Hiên nhà chúng tôi xin nghỉ phép đến tham gia hôn lễ, ngày mai mới trở về thành phố N. Đêm nay để Tiểu Cửu ở lại cùng với mấy người trẻ tuổi vui chơi, sáng sớm ngày mai, Thừa Hiên và Tiểu Cửu cùng trở về, như vậy có được không?"
“Đúng đúng đúng!" Ninh Mông gật đầu giống như gà mổ thóc vậy, thấy ông nội mình có chút dao động, vội vàng đảm bảo, “Con nhất định sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ chú ý an toàn, nghe lời người này….Ách, mà anh tên là gì nhỉ?"
“Cố Thừa Hiên." Vẻ mặt lạnh nhạt Cố Thừa Hiên nói ra tên của mình.
“A, nghe lời của anh Cố này!"
Sau đó Ông cụ Ninhđồng ý, nhìn bóng dáng tung tăng chạy đi của Ninh Mông, bất đắc dĩ than thở: “Thật không biết lúc nào mới có thể lớn lên…"
“Con gái mà, là để nuông chiều, nhân lúc còn chưa lập gia đình, giữ ở bên người, nhìn làm nũng cũng là một loại may mắn nha." ông cụ Cố vỗ vỗ vai bạn tốt, “Đợi đến khi lập gia đình, người hưởng phúc lại là người khác nha…Mà thật sự Tiểu Cửu nhà ông rất đáng yêu, không biết người nào có được may mắn này?"
Hai nhà vui vẻ cùng nhau hàn huyên cả một giờ, cho đến khi ngoài đại sảnh cử người ra thông báo bắt đầu nghi lễ, lúc này mọi người mới đi ra ngoài.
Ninh Mông không thể nào uống rượu, cũng may là phù dâu không chỉ có một mình cô, cô dứt khoát đi vào phòng bếp lấy một dĩa Tôm hùm chua cay tùy tiện tìm một phòng trống bắt đầu ăn. Nhân lúc này ăn nhiều một chút, đợi lát nữa ba cô mà thấy thì lại bị mắng, nhà họ Ninh luôn chú trọng đến vấn đề thức ăn cho sức khỏe, rất ít khi cho phép cô ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ và cay như vậy.
Cố Thừa Hiên vừa ngồi xuống không bao lâu đã bị một bàn người chuốc không ít rượu, mẹ anh thấy uống như vậy sẽ không dừng lại, nên bảo anh tránh đi một lúc. Anh từ chối cho ý kiến, ngồi yên lặng một chút cũng tốt, anh cũng hiểu sau khi uống rượu say bản thân sẽ rất mệt mỏi. Đám anh em kia có nói, ngày thường thoạt nhìn anh như một đội trưởng lạnh nhạt, nhưng sau khi uống say lại giống như một đại gia thích sai bảo người khác.
Những lúc như thế này, anh cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, sau khi trải qua nguy hiểm sinh tử, không say mèm như vậy, làm sao thần kinh có thể giảm bớt căng thẳng được chứ? Huống chi, không ai biết lần sau có được uống nữa hay không.
Lúc này Cố Thừa Hiên mới phát hiện mình đang thất thần một chút, lập tức dừng lại tất cả suy nghĩ, quả nhiên là uống rượu say, thấn thần như vậy tuyệt đối không được xuất hiện trên người bọn họ. Nhíu nhíu mày. Cố Thừa Hiên tùy tiện đi vào một căn phòng ngồi xuống muốn nghỉ ngơi một chút.
“A!"
Chẳng qua chỉ là một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, chắc là do đột nhiên bị dọa sợ mà thôi, Cố Thừa Hiên đoán là chắc không phải là chuyện gì nguy hiểm đâu, hơi khom người, muốn xin lỗi.
“Thật xin lỗi" ba chữ này còn chưa ra khỏi miệng, đã có một cái dĩa đưa vào trong ngực, sau đó là một giọng nữ trong veo: “Ba, ba tìm con có việc gì sao?"
“Con ở đây trốn làm cái gì?" Ninh Trí Văn đưa mắt nhìn Ninh Mông sau đó nhìn đến Cố Thừa Hiên, sau đó nhìn chằm chằm cái dĩa trong ngực Cố Thừa Hiên, “Miệng làm sao lại sưng thành như vậy? Có phải con vừa ăn vụng tôm phải không?"
“Không có, không có……Mà không, người này….À, anh Cố nói muốn ăn, con giúp anh ấy mang thức ăn từ phòng bếp lên, thật….Không tin ba cứ hỏi anh ấy!" Ninh Mông thừa dịp ba mình vừa mới bắt đầu mở miệng. Một tiếng cũng không nói lại, bước một bước dài tiến lên khoác tay ông, chỉ vào Cố Thừa Hiên nói, “Ba, ông nội đồng ý cho con ở lại muộn một tí, để ngày mai con đi theo anh Cố này trở về thành phố N."
Ánh mắt Ninh Trí Văn lập tức nhìn Cố Thừa Hiên, sau đó gật đầu mở miệng nói: “Bác là thị trưởng Ninh, bạn của Cố Trường Tân, ba cháu."
_________________
Tác giả :
Bát Trà Hương