Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Chương 130: Chu Mẫn
Hương thơm nhè nhẹ cứ như vậy không mời mà lan vào không khí. Âu Hân vừa muốn nín thở để không ngửi được mùi hương lại vừa muốn hít thở không khí.
Âu Hân nhích từng chút một nhoài người ra khỏi giường. Cô không thể chết được. Cô không muốn chết.
Hơn nữa.... đâu thế chết vì cái lí do dị ứng mùi hương loài hoa có hương thơm đứng thứ hai trên thế giới được. Nếu tin tức này lộ ra, với địa vị của cô hiện tại... Vậy thì chắc chắn cái lí do gây tử vong buồn cười này sẽ đứng trang nhất mặt báo cho xem.
Đến chết rồi mà vẫn bị mất mặt thì nhục lắm.
Âu Hân mắt đã hoa, ngực tức đến độ hô hấp đã cực kì khó khăn. Một tiếng "RẦM" lớn vang lên giữa không gian vốn yên tĩnh.
Âu Hân nằm dài trên mặt đất, tay ôm ngực. Miệng cô mấp máy những từ ngắt quãng, rất nhỏ.
- Cứu.... Cứ...u...C...ứu...
Giọng nói nhỏ này đương nhiên sẽ không ai nghe thấy nhưng âm thanh lớn lúc Âu Hân ngã xuống giường thì bước chân của người đàn ông đi qua cửa phòng cô đã dừng lại.
Vương Kì Hạo nhíu mày, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng. Anh đang nghĩ hẳn là cô lại không cẩn thận để bị ngã nữa rồi. Một tuần nay anh đã không được nhìn mặt cô, thật sự rất nhớ. Nghe tiếng vang lớn, anh muốn chạy ngay vào xem cô ngã có sao không nhưng lại sợ cô giận rồi ghét anh hơn. Thái độ của cô hôm ở nhà hàng đã tỏ ra rất ghét anh.
Nhưng, Vương Kì Hạo sau một vài giây trần chừ ở cửa liền tỏ ra ngờ vực. Mọi lần nếu cô không cẩn thận bị ngã chắc chắn sẽ la to lên nhưng rõ ràng tiếng vang lớn như vậy, mà anh lại không nghe thấy tiếng của cô.
Vương Kì Hạo không mất đến một giây để quyết định. Tay anh vội vã gõ cửa phòng.
- Hân Hân....
Giọng Vương Kì Hạo cũng gấp gáp theo hành động, tông giọng không cao không thấp nhưng chứa đầy sự lo lắng đủ để người trong phòng nghe thấy.
Âu Hân chợt cảm thấy có một dòng nước ấm nóng chảy trên gương mặt mình. Môi cô tiếp tục mấp máy những chữ không rõ.
- Hạ...Hạo....ạo....H... Cứ...u...
Âu Hân buông thõng tay đang ôm ngực mình xuống. Trước khi mắt khép lại Âu Hân nhìn thấy một cái bóng mờ mờ chạy về phía cô. Cô còn nghe thấy bên tai những tiếng gọi gấp gáp, lại hoảng sợ...
- Hân Hân! HÂN HÂN!...
Đôi tay to lớn, lòng bàn tay lại không được mềm mịn mà có phần chai sạn bao bọc lấy gương mặt nhỏ nhắn, trắng nhợt nhạt của Âu Hân. Âu Hân trong mơ màng cảm thấy....đôi tay này thật ấm áp, có thể sưởi ấm cho cô về đêm đông rét lạnh, còn ấm hơn cả những chiếc áo bông mà cô hay mặc. Giọng nói này cũng ấm áp làm sao. Âu Hân cứ như vậy an tâm chìm vào cơn mê.
Vương Kì Hạo ôm chặt lấy cô đứng dậy. Một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi anh. Gương mặt anh tối đen lại, đôi mắt thập phần lạnh lẽo. So với đêm đông giá lạnh, đôi mắt màu hổ phách ấy không những lạnh lẽo lại hiện lên vài tia máu đỏ, tức giận.
Ôn Tuyết vội cởi áo khoác bên ngoài của mình ra choàng lên người Âu Hân. Trên người cô chỉ mặc bộ váy ngủ bông trắng truyền thống cao cổ nhưng không chống lại được tiết trời rét lạnh vào buổi tối của mùa đông.
Ôn Tuyết vừa chạy theo những bước sải chân dài của Vương Kì Hạo vừa cởi áo choàng lên trên người Âu Hân, giọng lo lắng.
- Thiếu gia, tôi đi theo cậu.
Vương Kì Hạo nhìn qua Ôn Tuyết ở phía sau, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ màu xám. Anh mau chóng đặt Âu Hân vào ghế sau, lạnh lùng nói một tiếng.
- Lên đi.
Ôn Tuyết lên xe ngồi ở ghế sau đỡ Âu Hân. Chiếc xe nhanh chóng khởi động lao vút trên đường. Vương Kì Hạo một tay lái xe, một tay kết nối điện thoại.
- Hân Hân bị dị ứng hương hoa nhài. Hiện giờ đã ngất rồi. Vài phút nữa tôi sẽ tới bệnh viện, cậu chuẩn bị đi.
- Cái gì? Được, được.
Lý Nhạc Lăng nhận xong điện thoại thì nhanh chóng rời khỏi ghế chạy đến phòng cấp cứu chuẩn bị.
....
Xe Vương Kì Hạo vừa rời khỏi biệt thự Tử Uyển, một chiếc xe màu đen đỗ không xa lập tức bám theo.
Sau chiếc xe đen lại có một chiếc xe khác từ khúc rẽ đi ra cũng đi theo sau.
Âu Hân được đưa vào phòng cấp cứu. Vương Kì Hạo im lặng đứng trước cửa phòng, gương mặt đanh lại không rõ cảm xúc, con người chỉ có một hành động duy nhất là nhìn chăm chăm vào tấm kính trên cửa phòng phẫu thuật. Đằng sau tấm kính là những người mặc áo xanh đi đi lại lại quanh chiếc giường trắng. Trên giường là cô gái với gương mặt trắng nhợt nhạt, hơi thở yếu như người sắp hấp hối. Gương mặt hiện tại thật không thể nhìn ra đây là người con gái trước mặt mọi người thì vui vẻ tươi cười, trẻ con hiếu động, giản dị lại nhẹ nhàng. Kể cả là gương mặt sắc sảo, quyến rũ lạnh lùng đằng sau lưng mọi người, cũng không thể nhìn ra được gương mặt đó.
Một người đàn ông đứng cách cửa phòng phẫu thuật không xa vội vàng kết nối điện thoại.
Đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng lại nghiêm nghị.
- Alo.
- Thủ lĩnh, Đồng Âu Hân nhập viện rồi. Còn là đưa vào phòng cấp cứu.
Hắn ta nuốt nước bọt cố báo cáo lại tình hình. Hắn đã dùng tự tin của ba hồn bảy phách mới dám báo cáo lại việc này. Bởi lẽ thủ lĩnh rất quan tâm đến người này, nghe được tin xấu của người này thì chắc chắn sẽ nổi trận nôi đình. Không cẩn thận đụng vào có khi còn bị giết không kịp van xin.
Quả nhiên sau khi hắn nói xong bên kia im lặng. Hắn hiểu im lặng chính là tức giận cực điểm. Hắn có thể thấy da gà, da vịt của mình đã nổi hết lên.
- Bệnh viện nào?
- Là bệnh viện Quân y Đế Hoa.
Dịch Cẩn đút máy vào túi quần đứng dậy cầm áo khoác. Tề Phi vội gọi lại.
- Đi đâu vậy? Còn chưa uống với tôi ly nào mà.
- Hôm khác sẽ uống với cậu.
Dịch Cẩn vẫn không dừng bước chân, vừa bước ra ngoài vừa nói lại phía sau. Tề Phi cũng đặt ly rượu xuống chạy theo sau. Cậu vừa nãy có nghe loáng thoáng thấy câu hỏi của Dịch Cẩn. Cậu đại khái có thể đoán ra được là ai đó vào bệnh viện. Nhìn thái độ lo lắng gấp gáp của Dịch Cẩn thì có thể đoán được người kia hẳn là bị gì rất nặng hơn nữa... Còn là người cực kì quan trọng với Dịch Cẩn.
Đúng lúc này Tề Phi lại nhận được điện thoại của Khương Ngọc Dao.
- Tề thiếu, Đồng Âu Hân vào viện cấp cứu rỗi. Không rõ là bị làm sao nhưng có vẻ rất nặng.
- Sao cơ?
- Tôi theo dõi ở Tử Uyển như mọi khi để xem người phụ nữ kia có xuất hiện hay không thì thấy Vương Kì Hạo bế Đồng Âu Hân đã bất tỉnh chạy ra ngoài đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện Quân y Đế Hoa.
Bệnh viện Quân y Đế Hoa?! Tề Phi đưa mắt nhìn ra con đường mà mình đang đi theo sau xe Dịch Cẩn. Đây là đường đến bệnh viện Quân y Đế Hoa.
Tại sao Dịch Cẩn...?
Trùng hợp sao...hay là...?
Rất nhanh Tề Phi đã nghe được tiếp câu nói của Khương Ngọc Dao, giải đáp cho câu hỏi đang vang lên trong đầu cậu.
- Tôi còn thấy người của Dịch Cẩn cũng đi theo xe của Vương Kì Hạo. Theo quan sát thì người của Dịch Cẩn đã theo dõi Tử Uyển một tuần nay rồi.
- Cô ở đó đợi tôi. Tôi sắp tới nơi rồi.
....
Âu Hân được cấp cứu kịp thời lên không có gì nguy hiểm. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là sức khỏe sẽ bình phục.
Vương Kì Hạo ngồi trong phòng làm việc của Lý Nhạc Lăng, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lý Nhạc Lăng cầm một ly cà phê vừa phải cho Vương Kì Hạo, rồi quay trở lại ghế đối diện anh ngồi xuống.
- Sao đột nhiên Đồng Âu Hân lại bị như vậy?
Cửa phòng đúng lúc mở ra, Trương Hạ đi vào.
- Đại thiếu soái, trong chăn của thiếu phu nhân có mùi hương hoa nhài, hình như là nước hoa có mùi hương này.
Lý Nhạc Lăng nghe vậy liền ngắt lời Trương Hạ, nhìn Vương Kì Hạo hỏi.
- Cô ấy không biết bản thân bị dị ứng với hương hoa nhài sao?
Vương Kì Hạo không trả lời. Trương Hạ tiếp tục nói.
- Phát hiện Chu Mẫn sau khi thiếu phu nhân được đưa đến bệnh viện có ý định bỏ trốn. Chu Mẫn đánh bị thương 8 cảnh vệ. Cô ta không phải kiểu phụ nữ bình thường, nói dễ hiểu thì có thể nói cô ta là sát thủ.
Ánh mắt Lý Nhạc Lăng sửng sốt. Ngược lại Vương Kì Hạo thì lại như không hề ngạc nhiên, giống như đã biết từ trước.
Lý Nhạc Lăng sau đó cười buông lời đùa.
- Giúp việc nhà cậu cũng được huấn luyện đặc biệt quá đấy. Đến người giúp việc dọn nhà nấu cơm cũng là sát thủ. Quả nhiên chủ nhân không bình thường thì giúp việc cũng không bình thường. Này, vậy cô gái đang chăm sóc Âu Hân ở phòng hồi sức kia có cũng là sát thủ à? Trong nhà cậu có ai làm việc bình thường không?
Sau đó Lý Nhạc Lăng liền nhận một cái trừng mắt lạnh lùng của Vương Kì Hạo. Miệng Lý Nhạc Lăng tự giác khâu lại.
Trương Hạ Liền lên tiếng hỏi:
- Thiếu soái, xử lí Chu Mẫn như thế nào?
Vương Kì Hạo định trả lời thì nghe tiếng gõ cửa. Lý Nhạc Lăng mời vào. Ôn Tuyết đi vào nhẹ nhàng nói.
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân tỉnh rồi. Cô ấy nói có chuyện muốn nói với ngài.
Âu Hân nhích từng chút một nhoài người ra khỏi giường. Cô không thể chết được. Cô không muốn chết.
Hơn nữa.... đâu thế chết vì cái lí do dị ứng mùi hương loài hoa có hương thơm đứng thứ hai trên thế giới được. Nếu tin tức này lộ ra, với địa vị của cô hiện tại... Vậy thì chắc chắn cái lí do gây tử vong buồn cười này sẽ đứng trang nhất mặt báo cho xem.
Đến chết rồi mà vẫn bị mất mặt thì nhục lắm.
Âu Hân mắt đã hoa, ngực tức đến độ hô hấp đã cực kì khó khăn. Một tiếng "RẦM" lớn vang lên giữa không gian vốn yên tĩnh.
Âu Hân nằm dài trên mặt đất, tay ôm ngực. Miệng cô mấp máy những từ ngắt quãng, rất nhỏ.
- Cứu.... Cứ...u...C...ứu...
Giọng nói nhỏ này đương nhiên sẽ không ai nghe thấy nhưng âm thanh lớn lúc Âu Hân ngã xuống giường thì bước chân của người đàn ông đi qua cửa phòng cô đã dừng lại.
Vương Kì Hạo nhíu mày, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng. Anh đang nghĩ hẳn là cô lại không cẩn thận để bị ngã nữa rồi. Một tuần nay anh đã không được nhìn mặt cô, thật sự rất nhớ. Nghe tiếng vang lớn, anh muốn chạy ngay vào xem cô ngã có sao không nhưng lại sợ cô giận rồi ghét anh hơn. Thái độ của cô hôm ở nhà hàng đã tỏ ra rất ghét anh.
Nhưng, Vương Kì Hạo sau một vài giây trần chừ ở cửa liền tỏ ra ngờ vực. Mọi lần nếu cô không cẩn thận bị ngã chắc chắn sẽ la to lên nhưng rõ ràng tiếng vang lớn như vậy, mà anh lại không nghe thấy tiếng của cô.
Vương Kì Hạo không mất đến một giây để quyết định. Tay anh vội vã gõ cửa phòng.
- Hân Hân....
Giọng Vương Kì Hạo cũng gấp gáp theo hành động, tông giọng không cao không thấp nhưng chứa đầy sự lo lắng đủ để người trong phòng nghe thấy.
Âu Hân chợt cảm thấy có một dòng nước ấm nóng chảy trên gương mặt mình. Môi cô tiếp tục mấp máy những chữ không rõ.
- Hạ...Hạo....ạo....H... Cứ...u...
Âu Hân buông thõng tay đang ôm ngực mình xuống. Trước khi mắt khép lại Âu Hân nhìn thấy một cái bóng mờ mờ chạy về phía cô. Cô còn nghe thấy bên tai những tiếng gọi gấp gáp, lại hoảng sợ...
- Hân Hân! HÂN HÂN!...
Đôi tay to lớn, lòng bàn tay lại không được mềm mịn mà có phần chai sạn bao bọc lấy gương mặt nhỏ nhắn, trắng nhợt nhạt của Âu Hân. Âu Hân trong mơ màng cảm thấy....đôi tay này thật ấm áp, có thể sưởi ấm cho cô về đêm đông rét lạnh, còn ấm hơn cả những chiếc áo bông mà cô hay mặc. Giọng nói này cũng ấm áp làm sao. Âu Hân cứ như vậy an tâm chìm vào cơn mê.
Vương Kì Hạo ôm chặt lấy cô đứng dậy. Một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi anh. Gương mặt anh tối đen lại, đôi mắt thập phần lạnh lẽo. So với đêm đông giá lạnh, đôi mắt màu hổ phách ấy không những lạnh lẽo lại hiện lên vài tia máu đỏ, tức giận.
Ôn Tuyết vội cởi áo khoác bên ngoài của mình ra choàng lên người Âu Hân. Trên người cô chỉ mặc bộ váy ngủ bông trắng truyền thống cao cổ nhưng không chống lại được tiết trời rét lạnh vào buổi tối của mùa đông.
Ôn Tuyết vừa chạy theo những bước sải chân dài của Vương Kì Hạo vừa cởi áo choàng lên trên người Âu Hân, giọng lo lắng.
- Thiếu gia, tôi đi theo cậu.
Vương Kì Hạo nhìn qua Ôn Tuyết ở phía sau, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ màu xám. Anh mau chóng đặt Âu Hân vào ghế sau, lạnh lùng nói một tiếng.
- Lên đi.
Ôn Tuyết lên xe ngồi ở ghế sau đỡ Âu Hân. Chiếc xe nhanh chóng khởi động lao vút trên đường. Vương Kì Hạo một tay lái xe, một tay kết nối điện thoại.
- Hân Hân bị dị ứng hương hoa nhài. Hiện giờ đã ngất rồi. Vài phút nữa tôi sẽ tới bệnh viện, cậu chuẩn bị đi.
- Cái gì? Được, được.
Lý Nhạc Lăng nhận xong điện thoại thì nhanh chóng rời khỏi ghế chạy đến phòng cấp cứu chuẩn bị.
....
Xe Vương Kì Hạo vừa rời khỏi biệt thự Tử Uyển, một chiếc xe màu đen đỗ không xa lập tức bám theo.
Sau chiếc xe đen lại có một chiếc xe khác từ khúc rẽ đi ra cũng đi theo sau.
Âu Hân được đưa vào phòng cấp cứu. Vương Kì Hạo im lặng đứng trước cửa phòng, gương mặt đanh lại không rõ cảm xúc, con người chỉ có một hành động duy nhất là nhìn chăm chăm vào tấm kính trên cửa phòng phẫu thuật. Đằng sau tấm kính là những người mặc áo xanh đi đi lại lại quanh chiếc giường trắng. Trên giường là cô gái với gương mặt trắng nhợt nhạt, hơi thở yếu như người sắp hấp hối. Gương mặt hiện tại thật không thể nhìn ra đây là người con gái trước mặt mọi người thì vui vẻ tươi cười, trẻ con hiếu động, giản dị lại nhẹ nhàng. Kể cả là gương mặt sắc sảo, quyến rũ lạnh lùng đằng sau lưng mọi người, cũng không thể nhìn ra được gương mặt đó.
Một người đàn ông đứng cách cửa phòng phẫu thuật không xa vội vàng kết nối điện thoại.
Đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng lại nghiêm nghị.
- Alo.
- Thủ lĩnh, Đồng Âu Hân nhập viện rồi. Còn là đưa vào phòng cấp cứu.
Hắn ta nuốt nước bọt cố báo cáo lại tình hình. Hắn đã dùng tự tin của ba hồn bảy phách mới dám báo cáo lại việc này. Bởi lẽ thủ lĩnh rất quan tâm đến người này, nghe được tin xấu của người này thì chắc chắn sẽ nổi trận nôi đình. Không cẩn thận đụng vào có khi còn bị giết không kịp van xin.
Quả nhiên sau khi hắn nói xong bên kia im lặng. Hắn hiểu im lặng chính là tức giận cực điểm. Hắn có thể thấy da gà, da vịt của mình đã nổi hết lên.
- Bệnh viện nào?
- Là bệnh viện Quân y Đế Hoa.
Dịch Cẩn đút máy vào túi quần đứng dậy cầm áo khoác. Tề Phi vội gọi lại.
- Đi đâu vậy? Còn chưa uống với tôi ly nào mà.
- Hôm khác sẽ uống với cậu.
Dịch Cẩn vẫn không dừng bước chân, vừa bước ra ngoài vừa nói lại phía sau. Tề Phi cũng đặt ly rượu xuống chạy theo sau. Cậu vừa nãy có nghe loáng thoáng thấy câu hỏi của Dịch Cẩn. Cậu đại khái có thể đoán ra được là ai đó vào bệnh viện. Nhìn thái độ lo lắng gấp gáp của Dịch Cẩn thì có thể đoán được người kia hẳn là bị gì rất nặng hơn nữa... Còn là người cực kì quan trọng với Dịch Cẩn.
Đúng lúc này Tề Phi lại nhận được điện thoại của Khương Ngọc Dao.
- Tề thiếu, Đồng Âu Hân vào viện cấp cứu rỗi. Không rõ là bị làm sao nhưng có vẻ rất nặng.
- Sao cơ?
- Tôi theo dõi ở Tử Uyển như mọi khi để xem người phụ nữ kia có xuất hiện hay không thì thấy Vương Kì Hạo bế Đồng Âu Hân đã bất tỉnh chạy ra ngoài đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện Quân y Đế Hoa.
Bệnh viện Quân y Đế Hoa?! Tề Phi đưa mắt nhìn ra con đường mà mình đang đi theo sau xe Dịch Cẩn. Đây là đường đến bệnh viện Quân y Đế Hoa.
Tại sao Dịch Cẩn...?
Trùng hợp sao...hay là...?
Rất nhanh Tề Phi đã nghe được tiếp câu nói của Khương Ngọc Dao, giải đáp cho câu hỏi đang vang lên trong đầu cậu.
- Tôi còn thấy người của Dịch Cẩn cũng đi theo xe của Vương Kì Hạo. Theo quan sát thì người của Dịch Cẩn đã theo dõi Tử Uyển một tuần nay rồi.
- Cô ở đó đợi tôi. Tôi sắp tới nơi rồi.
....
Âu Hân được cấp cứu kịp thời lên không có gì nguy hiểm. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là sức khỏe sẽ bình phục.
Vương Kì Hạo ngồi trong phòng làm việc của Lý Nhạc Lăng, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lý Nhạc Lăng cầm một ly cà phê vừa phải cho Vương Kì Hạo, rồi quay trở lại ghế đối diện anh ngồi xuống.
- Sao đột nhiên Đồng Âu Hân lại bị như vậy?
Cửa phòng đúng lúc mở ra, Trương Hạ đi vào.
- Đại thiếu soái, trong chăn của thiếu phu nhân có mùi hương hoa nhài, hình như là nước hoa có mùi hương này.
Lý Nhạc Lăng nghe vậy liền ngắt lời Trương Hạ, nhìn Vương Kì Hạo hỏi.
- Cô ấy không biết bản thân bị dị ứng với hương hoa nhài sao?
Vương Kì Hạo không trả lời. Trương Hạ tiếp tục nói.
- Phát hiện Chu Mẫn sau khi thiếu phu nhân được đưa đến bệnh viện có ý định bỏ trốn. Chu Mẫn đánh bị thương 8 cảnh vệ. Cô ta không phải kiểu phụ nữ bình thường, nói dễ hiểu thì có thể nói cô ta là sát thủ.
Ánh mắt Lý Nhạc Lăng sửng sốt. Ngược lại Vương Kì Hạo thì lại như không hề ngạc nhiên, giống như đã biết từ trước.
Lý Nhạc Lăng sau đó cười buông lời đùa.
- Giúp việc nhà cậu cũng được huấn luyện đặc biệt quá đấy. Đến người giúp việc dọn nhà nấu cơm cũng là sát thủ. Quả nhiên chủ nhân không bình thường thì giúp việc cũng không bình thường. Này, vậy cô gái đang chăm sóc Âu Hân ở phòng hồi sức kia có cũng là sát thủ à? Trong nhà cậu có ai làm việc bình thường không?
Sau đó Lý Nhạc Lăng liền nhận một cái trừng mắt lạnh lùng của Vương Kì Hạo. Miệng Lý Nhạc Lăng tự giác khâu lại.
Trương Hạ Liền lên tiếng hỏi:
- Thiếu soái, xử lí Chu Mẫn như thế nào?
Vương Kì Hạo định trả lời thì nghe tiếng gõ cửa. Lý Nhạc Lăng mời vào. Ôn Tuyết đi vào nhẹ nhàng nói.
- Thiếu gia, Thiếu phu nhân tỉnh rồi. Cô ấy nói có chuyện muốn nói với ngài.
Tác giả :
Hoàng Sansan