Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 153: Em mới không thể nào là Tiểu Tam! 【4】
Vẫn đợi Tần Thánh gọi điện thoại, nói cho cô biết, mọi chuyện cần thiết cũng đã làm tốt, Bạc Sủng Nhi lúc này mới bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đưa điện thoại di động gọi ra ngoài.
Qua một chút, đón nghe, chỉ nghe được thanh âm Tịch Giản Cận ôn nhuận ở điện thoại vang lên: “Xin chào."
Cô không nói gì, khẽ cách lỗ tai một chút, đem thanh âm lẫn lộn trong quán rượu, cũng truyền đến cho anh.
Cô mơ hồ có thể tưởng tượng, bảy năm trước, hình ảnh chính mình ra vào quán bar, anh nhướng mày, khiển trách cô.
Uốn môi, nhu hòa cười.
Khóe mắt chậm rãi hiện lên vẻ ướt át, cô há miệng, theo bản năng nói một câu: “Tiểu Tịch..."
Trong ngữ điệu, mang theo vẻ run rẩy, giống như khóc.
Tịch Giản Cận cầm di động hơi thở trong nháy mắt ngừng lại, hồi lâu, mới đáp ứng một câu: “Ừ?"
Âm điệu, không tự chủ được bỏ vào cảm xúc nhu hòa.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:
Quen thuộc như vậy, phảng phất như cảnh trong mơ, cô nhắm mắt lại, từ dưới đáy lòng trở về chỗ cũ.
Nhân viên pha chế một bên dựa theo cô phân phó, lập tức từ trong lòng bàn tay của cô cầm đi điện thoại, hướng về phía bên trong vội vã nói một câu: “Thật xin lỗi tiên sinh, cô ấy đã uống nhiều quá, say gục ở quán bar “Dạ Sắc “ rồi..."
*
“Cô ấy gọi điện thoại tới sao? “ Hàn Như Y nhìn Tịch Giản Cận chậm chạp không chịu khởi động xe, đã ngẩn người ước chừng năm phút, mở miệng hỏi thăm.
Tịch Giản Cận hoàn hồn, vẻ mặt có chút lạnh lùng, đáy mắt cũng phiếm tia sáng lạnh lùng, ngón tay nắm tay lái, không có lên tiếng, liền khởi động xe, từ từ đi.
“Cô ấy tìm anh sao? Anh không có ý định đi qua sao? Để cô ấy một mình ở quán bar, không an toàn đâu. “ Hàn Như Y tiếp tục nghiêng đầu, hỏi một câu.
Tịch Giản Cận trên mặt vẻ mặt như cũ là đạm mạc, tay của anh nắm tay lái hơi dùng sức, gân xanh nổi lên, hồi lâu, anh mới khàn khàn mở miệng, hỏi: “Như Y... Em cảm thấy anh nên đi sao?"
Cú điện thoại này, đại biểu cho cái gì, không phải là anh không biết.
Nhưng nếu anh đi, sẽ phát sinh cái gì, anh càng không muốn biết.
Anh và cô, cẩn thận, mỗi một bước, đều là cẩn thận, nhưng nếu không cẩn thận, anh sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt!
Qua một chút, đón nghe, chỉ nghe được thanh âm Tịch Giản Cận ôn nhuận ở điện thoại vang lên: “Xin chào."
Cô không nói gì, khẽ cách lỗ tai một chút, đem thanh âm lẫn lộn trong quán rượu, cũng truyền đến cho anh.
Cô mơ hồ có thể tưởng tượng, bảy năm trước, hình ảnh chính mình ra vào quán bar, anh nhướng mày, khiển trách cô.
Uốn môi, nhu hòa cười.
Khóe mắt chậm rãi hiện lên vẻ ướt át, cô há miệng, theo bản năng nói một câu: “Tiểu Tịch..."
Trong ngữ điệu, mang theo vẻ run rẩy, giống như khóc.
Tịch Giản Cận cầm di động hơi thở trong nháy mắt ngừng lại, hồi lâu, mới đáp ứng một câu: “Ừ?"
Âm điệu, không tự chủ được bỏ vào cảm xúc nhu hòa.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:
Quen thuộc như vậy, phảng phất như cảnh trong mơ, cô nhắm mắt lại, từ dưới đáy lòng trở về chỗ cũ.
Nhân viên pha chế một bên dựa theo cô phân phó, lập tức từ trong lòng bàn tay của cô cầm đi điện thoại, hướng về phía bên trong vội vã nói một câu: “Thật xin lỗi tiên sinh, cô ấy đã uống nhiều quá, say gục ở quán bar “Dạ Sắc “ rồi..."
*
“Cô ấy gọi điện thoại tới sao? “ Hàn Như Y nhìn Tịch Giản Cận chậm chạp không chịu khởi động xe, đã ngẩn người ước chừng năm phút, mở miệng hỏi thăm.
Tịch Giản Cận hoàn hồn, vẻ mặt có chút lạnh lùng, đáy mắt cũng phiếm tia sáng lạnh lùng, ngón tay nắm tay lái, không có lên tiếng, liền khởi động xe, từ từ đi.
“Cô ấy tìm anh sao? Anh không có ý định đi qua sao? Để cô ấy một mình ở quán bar, không an toàn đâu. “ Hàn Như Y tiếp tục nghiêng đầu, hỏi một câu.
Tịch Giản Cận trên mặt vẻ mặt như cũ là đạm mạc, tay của anh nắm tay lái hơi dùng sức, gân xanh nổi lên, hồi lâu, anh mới khàn khàn mở miệng, hỏi: “Như Y... Em cảm thấy anh nên đi sao?"
Cú điện thoại này, đại biểu cho cái gì, không phải là anh không biết.
Nhưng nếu anh đi, sẽ phát sinh cái gì, anh càng không muốn biết.
Anh và cô, cẩn thận, mỗi một bước, đều là cẩn thận, nhưng nếu không cẩn thận, anh sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt!
Tác giả :
Diệp Phi Dạ