Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 135: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【6】
Tịch Giản Cận lập tức yên lặng không lên tiếng.
Nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, nhìn từ trên xuống dưới nhìn một hồi, Bạc Sủng Nhi lại dương dương đắc ý, cô vươn tay, hướng về phía Tịch Giản Cận mở ra bàn tay: "Đưa tiền!"
Tịch Giản Cận giống như là có lời gì cũng muốn hỏi, nhưng là trong lúc bất chợt nhưng đè ép xuống, liền nhẹ nhàng vén lên áo sơ mi của mình, áo nửa lộ, làm hai gò má Bạc Sủng Nhi trong nháy mắt hồng rực, anh lại nhẹ giọng vững vàng mở miệng: "So với SM, tôi nghĩ em cũng thế đi..."
Bạc Sủng Nhi nhìn lồng ngực anh lộ ra, bền chắc và có lực, thật là mê người... Chẳng qua là phía trên, dấu vết hàm răng, dấu vết móng tay, lẫn lộn một đống, so với trên người cô, không biết nghiêm trọng gấp bao nhiêu lần!
Thậm chí, có chỗ đã rỉ ra vết máu rồi!
Bạc Sủng Nhi lập tức lo lắng, giống như là thoáng cái đã trút giận, nhìn Tịch Giản Cận một chút, sau đó trong lúc bất chợt ngồi dậy, nhanh chóng hướng lồng ngực của anh, hôn một cái, sau đó đỏ, con ngươi hơi đảo, chính là không nhìn tới anh, nhanh chóng mà hỏi: "Còn đau không?"
Mặt Tịch Giản Cận, cũng theo đó khẽ hiện lên vẻ đỏ sậm, không có lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi liền bắt ống tay áo của anh, tiếp tục hôn hai cái, thân thể anh căng thẳng, nhanh chóng nói: "Không đau..."
Bạc Sủng Nhi lúc này mới rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phát đỏ, cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, rất là khả ái.
Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng này của cô, cũng không biết là nghĩ tới gì, vẫn là hai người tìm được cảm giác đã qua, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, bưng cháo, tiếp tục không nhanh không chậm, đút cho cô ăn.
Cô nhanh chóng ăn, sau khi ăn xong, gò má dính một hột cơm cháo, anh vươn tay, lau đi, lại nghe cô nói: "Tịch Giản Cận, nơi đó của anh có đau hay không?"
Tịch Giản Cận lắc đầu, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, "Không đau, vết thương này không coi vào đâu, cùng mèo cào giống nhau!"
"Anh nói ai là mèo chứ! " Bạc Sủng Nhi mở to hai mắt nhìn, một bộ có thể coi là muốn tính toán rõ ràng, tuy nhiên trong lúc bất chợt lại nói: "Ai nha, không phải em nói nơi đó của anh, em chỉ chính là, nơi đó, nơi đó cơ..."
Nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, nhìn từ trên xuống dưới nhìn một hồi, Bạc Sủng Nhi lại dương dương đắc ý, cô vươn tay, hướng về phía Tịch Giản Cận mở ra bàn tay: "Đưa tiền!"
Tịch Giản Cận giống như là có lời gì cũng muốn hỏi, nhưng là trong lúc bất chợt nhưng đè ép xuống, liền nhẹ nhàng vén lên áo sơ mi của mình, áo nửa lộ, làm hai gò má Bạc Sủng Nhi trong nháy mắt hồng rực, anh lại nhẹ giọng vững vàng mở miệng: "So với SM, tôi nghĩ em cũng thế đi..."
Bạc Sủng Nhi nhìn lồng ngực anh lộ ra, bền chắc và có lực, thật là mê người... Chẳng qua là phía trên, dấu vết hàm răng, dấu vết móng tay, lẫn lộn một đống, so với trên người cô, không biết nghiêm trọng gấp bao nhiêu lần!
Thậm chí, có chỗ đã rỉ ra vết máu rồi!
Bạc Sủng Nhi lập tức lo lắng, giống như là thoáng cái đã trút giận, nhìn Tịch Giản Cận một chút, sau đó trong lúc bất chợt ngồi dậy, nhanh chóng hướng lồng ngực của anh, hôn một cái, sau đó đỏ, con ngươi hơi đảo, chính là không nhìn tới anh, nhanh chóng mà hỏi: "Còn đau không?"
Mặt Tịch Giản Cận, cũng theo đó khẽ hiện lên vẻ đỏ sậm, không có lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi liền bắt ống tay áo của anh, tiếp tục hôn hai cái, thân thể anh căng thẳng, nhanh chóng nói: "Không đau..."
Bạc Sủng Nhi lúc này mới rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phát đỏ, cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, rất là khả ái.
Tịch Giản Cận nhìn bộ dạng này của cô, cũng không biết là nghĩ tới gì, vẫn là hai người tìm được cảm giác đã qua, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, bưng cháo, tiếp tục không nhanh không chậm, đút cho cô ăn.
Cô nhanh chóng ăn, sau khi ăn xong, gò má dính một hột cơm cháo, anh vươn tay, lau đi, lại nghe cô nói: "Tịch Giản Cận, nơi đó của anh có đau hay không?"
Tịch Giản Cận lắc đầu, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, "Không đau, vết thương này không coi vào đâu, cùng mèo cào giống nhau!"
"Anh nói ai là mèo chứ! " Bạc Sủng Nhi mở to hai mắt nhìn, một bộ có thể coi là muốn tính toán rõ ràng, tuy nhiên trong lúc bất chợt lại nói: "Ai nha, không phải em nói nơi đó của anh, em chỉ chính là, nơi đó, nơi đó cơ..."
Tác giả :
Diệp Phi Dạ