Thiếu Phu Nhân Vô Lại
Chương 131: Em thật không cần tôi chịu trách nhiệm? 【2】
Bạc Sủng Nhi không có lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm anh.
Nhìn đồng hồ, đã rạng sáng bốn giờ, anh một đêm chưa ngủ sao?
Anh khó khăn tại vì cái gì?
Là cô ấy... Hàn Như Y sao?
Bạc Sủng Nhi khẽ nhắm hai mắt lại, đáy lòng cũng là mơ hồ cảm thấy có chút đau lòng...
Không phải là mình đau, cô biết... Có một ngày, anh nhất định là sẽ lấy cô...
Chẳng qua là, không đành lòng, nhìn hiện tại, khó khăn như vậy.
Cô không phải người ngu, chỉ cần buổi tối hôm qua Tịch Giản Cận chịu muốn cô, kia liền đại biểu, Tịch Giản Cận không yêu Hàn Như Y, tính tình người đàn ông nhà cô rốt cuộc là như thế nào, đáy lòng của cô rõ rang, chẳng qua... Vô luận mục đích anh muốn cô là cái gì, tiết dục? Cừu hận? Cũng không có khả năng... Bởi vì cô có thể biết rõ ràng, cuộc yêu này, làm đến kết thúc, tâm Tiểu Tịch của cô, cuối cùng không giống lúc trước, gợn sóng bình tĩnh...
Mục đích của cô đã đạt được...
Chỉ là đáy lòng của cô, có chút ngạc nhiên, tò mò Tiểu Tịch của cô... Rốt cuộc trong bảy năm xảy ra những chuyện gì?
Mới có thể tính tình đại biến như vậy?
Đây là lần thứ hai, cô thấy anh yên lặng ngẩn người rồi, giống như là nhớ lại chuyện cũ mà kinh, toàn thân bao phủ sắc thái thâm trầm như vậy!
Lần đầu tiên là anh hướng về phía cô nói: “Sẽ không có con..."
Chẳng qua là, cô tra không anh trải qua chuyện tình gì, những thứ kia cũng là tư liệu quốc gia bảo mật, luôn là tập đoàn Bạc Đế, ở thương giới đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, lại cũng chỉ có thể không thể làm gì!
Sau rồi, Bạc Sủng Nhi liền mơ mơ màng màng bất tỉnh đã ngủ, trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác toàn thân mình đau đớn, cực kỳ không thoải mái, sau lại loáng thoáng cảm giác được có người vỗ khuôn mặt của cô, cúi đầu gọi tên cô.
Nhưng là cô lười biếng không chịu động, thậm chí ánh mắt cũng không mở ra được, về sau, rồi lại triệt triệt để để lâm vào trong bóng tối.
*
【 không còn nữa một người, khiến cho anh thấy được cô cười, sẽ giương nhẹ khóe môi cười theo, nhìn thấy cô cau mày, muốn tự thân thay mặt 】
“Ông nói cháu a... Chúng ta cũng biết cháu xuất thân là lính đặc biệt, thân thủ bất phàm, nhưng là cháu đó... ở giường trên... Người ta tốt xấu gì cũng là một cô gái nhỏ, cháu nói làm sao cháu lại không biết thương hương tiếc ngọc thế?"
Nhìn đồng hồ, đã rạng sáng bốn giờ, anh một đêm chưa ngủ sao?
Anh khó khăn tại vì cái gì?
Là cô ấy... Hàn Như Y sao?
Bạc Sủng Nhi khẽ nhắm hai mắt lại, đáy lòng cũng là mơ hồ cảm thấy có chút đau lòng...
Không phải là mình đau, cô biết... Có một ngày, anh nhất định là sẽ lấy cô...
Chẳng qua là, không đành lòng, nhìn hiện tại, khó khăn như vậy.
Cô không phải người ngu, chỉ cần buổi tối hôm qua Tịch Giản Cận chịu muốn cô, kia liền đại biểu, Tịch Giản Cận không yêu Hàn Như Y, tính tình người đàn ông nhà cô rốt cuộc là như thế nào, đáy lòng của cô rõ rang, chẳng qua... Vô luận mục đích anh muốn cô là cái gì, tiết dục? Cừu hận? Cũng không có khả năng... Bởi vì cô có thể biết rõ ràng, cuộc yêu này, làm đến kết thúc, tâm Tiểu Tịch của cô, cuối cùng không giống lúc trước, gợn sóng bình tĩnh...
Mục đích của cô đã đạt được...
Chỉ là đáy lòng của cô, có chút ngạc nhiên, tò mò Tiểu Tịch của cô... Rốt cuộc trong bảy năm xảy ra những chuyện gì?
Mới có thể tính tình đại biến như vậy?
Đây là lần thứ hai, cô thấy anh yên lặng ngẩn người rồi, giống như là nhớ lại chuyện cũ mà kinh, toàn thân bao phủ sắc thái thâm trầm như vậy!
Lần đầu tiên là anh hướng về phía cô nói: “Sẽ không có con..."
Chẳng qua là, cô tra không anh trải qua chuyện tình gì, những thứ kia cũng là tư liệu quốc gia bảo mật, luôn là tập đoàn Bạc Đế, ở thương giới đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, lại cũng chỉ có thể không thể làm gì!
Sau rồi, Bạc Sủng Nhi liền mơ mơ màng màng bất tỉnh đã ngủ, trong lúc ngủ mơ, cô cảm giác toàn thân mình đau đớn, cực kỳ không thoải mái, sau lại loáng thoáng cảm giác được có người vỗ khuôn mặt của cô, cúi đầu gọi tên cô.
Nhưng là cô lười biếng không chịu động, thậm chí ánh mắt cũng không mở ra được, về sau, rồi lại triệt triệt để để lâm vào trong bóng tối.
*
【 không còn nữa một người, khiến cho anh thấy được cô cười, sẽ giương nhẹ khóe môi cười theo, nhìn thấy cô cau mày, muốn tự thân thay mặt 】
“Ông nói cháu a... Chúng ta cũng biết cháu xuất thân là lính đặc biệt, thân thủ bất phàm, nhưng là cháu đó... ở giường trên... Người ta tốt xấu gì cũng là một cô gái nhỏ, cháu nói làm sao cháu lại không biết thương hương tiếc ngọc thế?"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ