Thiếu Phụ Đam Mê

Chương 23

Dần dần, Laurent đi tới chỗ điên rồ dữ tợn. hắn quyết định xua đuổi Camille khỏi giường. Ban đầu hắn ngủ để nguyên quần áo rồi hắn tránh chạm vào da thịt của Thérèse. Vì hoá rồ, vì tuyệt vọng, cuối cùng hắn muốn giữ vợ mình trên lồng ngực, và thà nghiền nát nàng hơn là giao nàng cho bóng ma của nạn nhân. Đó là sự phản kháng ngạo mạn của bản chất tàn nhẫn.

Tóm lại, niềm hy vọng những chiếc hôn của Thérèse sẽ chữa lành bệnh mất ngủ của hắn chỉ duy nhất dẫn hắn đến phòng của thiếu phụ. Khi hắn ở trong căn phòng đó với tư cách chủ nhân, thể xác hắn, bị giằng xé bởi những cơn sốc ác nghiệt hơn, thậm chí hắn không còn nghĩ đến việc thử chữa trị nó nữa. Và hắn vẫn như người chết rồi trong suốt ba tuần lễ, không nhớ là mình đã làm tất cả để chiếm hữu Thérèse, và không thể chạm vào nàng mà không làm tăng thêm những nỗi đau của hắn, khi giờ đây hắn đã có nàng.

Những lo âu quá sức chịu đựng kéo hắn ra khỏi tình trạng mụ người này. Trong giờ phút đầu tiên của trạng thái tê mê, trong sự rũ rượi kỳ lạ của đêm hôn lễ, hắn không quên được những lý do đã thúc đẩy hắn đến với cuộc hôn nhân. Nhưng dưới những đòn lập đi lập lại của giấc mơ tồi tệ, một sự phẫn nộ ngấm ngầm đã xâm chiếm lấy hắn, đã chiến thắng sự hèn nhát và đưa hắn trở về với ký ức. hắn nhớ là mình đã kết hôn là để xua đuổi những cơn ác mộng, là để ghì chặt người vợ của mình. Thế là một đêm, hắn liều mạng vượt qua thi thể của người chết đuối để giữ lấy Thérèse trong tay, thô bạo kéo nàng đến với hắn.

Thiếu phụ cũng thế. Nàng đã đến đường cùng, có lẽ nàng sẽ lao vào ngọn lửa, nếu nàng nghĩ rằng nó sẽ thanh tẩy thân xác nang khỏi mọi điều ác xấu của mình. Nàng đáp trả Laurent bằng vòng tay ghì chặt, quyết bùng cháy lên dưới những cái vuốt ve của người đàn ông này hoặc để tìm trong nàng một sự khuây khoả.

Và họ siết chặt nhau trong một nụ hôn ghê gớm. Niềm đau và sự sợ hãi thay thế cho ham muốn. Khi chân tay họ sát vào nhau, họ tưởng như đang rơi vào một lò lửa. Họ bật lên tiếng kêu và ôm chặt lấy nhau hơn nữa để không chừa khoảng trống giữa thân xác họ cho kẻ chêt trôi. Và họ luôn luôn cảm thấy mớ xác rữa của Camille lúc nhúc ghê tởm giữa họ, làm lạnh giá đâu đó trên da họ, trong khi phần còn lại của cơ thể họ cháy bỏng.

Những nụ hôn man rợ khiếp đảm. Thérèse lấy môi tìm vết cắn của Camille trên chiếc cổ sưng phồng và cứng đờ của Laurent và điên cuồng dán chặt vào đó. Ở đó vết thương sống động, nếu thương tích này lành lặn, những kẻ giết người sẽ ngủ bình yên. Thiếu phụ hiểu điều đó, nàng cố nung đốt chỗ đau dưới ngọn lửa hừng hực của mơn trớn. Nhưng nàng chỉ bỏng cháy môi mình, và Laurent thô bạo đẩy nàng ra, trong khi bật ra tiếng rên khàn đục, hắn thấy như bị một thanh sắt cháy đỏ vào cổ. Thérèse điên lên, lại vùng tới, muốn hôn thêm vết thương, nàng cảm thấy một niềm khoái lạc chua chát được đặt môi lên chỗ da mà Camille đã cắm phập răng vào. Trong một thoáng, nàng có ý nghĩ cắn vào chỗ đó của chồng, rứt ra một mẩu thịt lớn, tạo thêm một vết thương mới, sâu hơn để lấy đi dấu vết của người cũ. nàng nhủ thầm rồi mình sẽ không tái mặt nữa khi nhìn dấu ấn hàm răng của chính mình. Nhưng Laurent che chở cổ hắn trước những cái hôn kia, hắn cảm thấy đau rát giày vò quá thể, lại đẩy nàng ra mỗi khi môi nàng vươn tới. Họ cứ thế hào hển chống chọi nhau, đánh vật nhau trong nỗi kinh hoàng của sự âu yếm.

Họ thấy rõ mình chỉ làm tăng thêm nỗi đau đớn mà thôi. Họ đã hoài công nghiền nát nhau trong vòng tay ôm ghì kinh khiếp, họ kêu la đau khổ, họ tự thiêu đốt và bầm giập, nhưng họ không thể làm dịu đi những sợi thần kinh sợ hãi. Mỗi sự ôm hôn chỉ làm tăng thêm cường độ của sự ghê tởm. Trong khi họ trao cho nhau những nụ hôn kinh khủng, họ càng bị giày vò bởi những ảo giác đáng khiếp sợ mà thôi, họ tưởng tượng kẻ chết trôi đang kéo chân họ và hung hãn lay động chiếc giường.

Họ rời ra trong chốc lát. Họ cảm thấy sự ghê tởm, sự phản kháng quyết liệt không sao cưỡng được. rồi họ không muốn thua cuộc, họ lại ghì chặt lấy nhau rồi lại buộc phải buông nhau ra, như thể những mũi kim nung đỏ châm vào tay chân. đã nhiều lần, họ cố chiến thắng sự ghê tởm, cố quên đi tất cả trong mệt mỏi, trong rã rời cân não. Và mỗi lần như thế những sợi thần kinh bức xúc va căng thẳng làm cho họ điên tiết lên đến độ có thể chết đi được vì kích động nếu họ vẫn trong vòng tay của nhau. Cuộc chiến đấu chống lại cơ thể của mình đẩy họ lên đến mức rồ dại, họ ương ngạnh, họ muốn chiến thắng nó. Cuối cùng một cơn sốt kịch liệt hơn đã làm họ kiệt sức, họ chịu đựng cơn chấn động mãnh liệt chưa từng nghe thấy và tưởng như tai hoạ sắp đổ xuống.

Mỗi người lăn trở lại một mép giường, nóng sốt và bầm giập. Họ bật lên thổn thức.

Và trong tiếng nức nở của mình, tưởng như họ nghe thấy tiếng cười đắc thắng của người chết trôi, gã lại chuồi vào trong chăn với những tiếng cười khẩy. Họ không thể đuổi gã ra khỏi giường, họ đã thua cuộc. Camille lặng lẽ nằm giữa họ, trong khi Laurent than khóc về sự bất lực của hắn còn Thérèse thì run sợ là xác chết nổi hứng lợi dụng thắng lợi để đến phiên nó siết chặt nàng trong vòng tay thối rữa của nó với uy thế làm chồng chính đáng. Họ đã thử đến phương cách cuối cùng.

Trước thất bại này, họ hiểu rằng từ nay họ không dám trao cho nhau dù một nụ hôn nhỏ nhặt nhất. Cơn kích động của tình yêu điên rồ mà họ cố thực hiện hòng giết chết những nỗi sợ hãi vừa nhấn chìm họ sâu hơn trong nỗi kinh hoàng. Trong khi cảm thấy mùi lạnh lẽo của xác chết mà giờ đây hắn đã chia cách họ mãi mãi, họ trút những giọt nước mắt sầu thảm, lo âu tự hỏi rồi mình sẽ ra sao.
Tác giả : Émile Zola
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại