Thiếu Phu Bất Lương
Chương 75: Im lặng nhất thời (1)
Sau khi Ngô thị cùng Vị Thiếu Huyên rời đi, mấy người còn lưu lại trầm mặc không nói. Tinh thần Vị Thiếu Quân có chút suy yếu, Vị Thiếu Dương khi nhìn về phía Hách Liên Dung mang theo vài phần xấu hổ.
Vị Đông Tuyết thật vất vả đợi đến lúc này, đến bên cạnh Vị Thiếu Quân vội vàng nói: “Nhị ca, chuyện nhị tỷ…."
Mười năm trước, Vị Đông Tuyết vẫn còn rất nhỏ, mặc dù nhớ rõ chuyện trận đại hỏa, đối với nội tình trong đó lại mơ hồ không rõ, kí ức mặc dù trước những lời nói của Vị Thủy Liên dần dần rõ ràng, nhưng nàng dù thế nào cũng không tin tưởng chuyện năm đó lại diễn ra như vậy.
Vị Thiếu Quân giống như không còn chút sức lực nào, biếng nhác lên tiếng. “Chính là như vậy."
“Không phải như vậy."
Lại là hai người đồng thời mở miệng, Vị Thiếu Dương tuy là trả lời Vị Đông Tuyết, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, “Trong đó có nội tình khác."
Hách Liên Dung nghe Vị Thiếu Dương nói như vậy cũng không kinh ngạc, nội tình này có lẽ chính là nguyên nhân mà lão phu nhân đối xử với hai người họ khác biệt như vậy.
Ngay tại lúc Hách Liên dung nghĩ Vị Thiếu Dương sẽ nói tiếp chuyện này, Vị Thiếu Quân đột nhiên di chuyển thân mình, sắc mặt tái nhợt trêu đùa một tiếng: “Nội tình chính là, lúc ấy ta chỉ muốn đốt một đám lửa nhỏ, không nghĩ tới lại cháy sạch sành sanh như vậy, cũng không ngờ bên trong có người." Hắn nói xong liền lảo đảo đi ra cửa. “Trở về ngủ."
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Vị Thiếu Dương nghĩ rằng hắn nhớ lại chuyện cũ, khẽ khép mắt, trong lòng khẽ than thở, đứng dậy đi theo. “Mọi người đều mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Vị Đông Tuyết đã có chút nóng nảy, có đúng hay không nàng lại không dám hỏi Vị Thiếu Dương. Nghiêm Yên nói với Vị Đông Tuyết: “Chuyện mười năm trước, cho dù có nội tình khác cũng không thay đổi được chuyện hiện tại."
Vị Đông Tuyết nghe vậy càng thêm nghi hoặc, nhìn về phía Hách Liên Dung, muốn ra hiệu cho nàng mở miệng hỏi. Hách Liên Dung lại đặt sự chú ý trên người Vị Thiếu Quân, vừa rồi khi Vị Thiếu Quân đứng dậy, nàng nhìn thấy trán hắn đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, đi đường cũng lắc lắc lư lư, như thế nào cũng cảm thấy không bình thường.
Không để ý tới ánh mắt Vị Đông Tuyết, Hách Liên Dung đứng dậy cùng mấy người khác rời đi. Vẻ mặt Nghiêm Yên có chút không cam lòng, khẽ mím môi. Hiển nhiên, nàng cũng muốn Hách Liên Dung truy vấn chuyện này một chút. Ai ngờ Hách Liên Dung cứ vậy rời đi.
Vị Thiếu Dương đuổi theo Hách Liên Dung ra khỏi đại sảnh. “Nhị tẩu."
Hách Liên Dung quay lưng lại, “Có việc sao?"
“Chuyện của nhị ca, tẩu không muốn biết sao?"
Hách Liên Dung sửng sốt, mới hiểu được hắn đang nói tới “nội tình" chuyện năm đó. Kỳ thật, đã là người thì ai chả có tính tò mò, Hách Liên Dung cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, thần thái của Vị Thiếu Dương khiến cho Hách Liên Dung nghĩ tới Nghiêm Yên lúc trước không tiếng động chỉ trích nàng. “Đệ đang trách tẩu?"
“Đệ chỉ không hy vọng tẩu bỏ mặc cuộc sống sau này."
Hách Liên Dung có chút ngạc nhiên. Vị Thiếu Dương cười khổ một chút, “Có lần đệ nghĩ tới nhị ca khi còn sống sẽ như vậy mãi, nhưng trong thời gian gần đây huynh ấy thực sự đã thay đổi, tẩu từng nói qua không muốn nhìn thấy tiết mục lãng tử quay đầu. Nhưng nhị ca, huynh ấy… chính là tìm lại quá khứ của mình thôi, có lẽ tẩu có thể mong đợi một chút, thử hiểu về huynh ấy một chút, cho huynh ấy một cơ hội, cũng không phải quá mức phong bế bản thân, được không?"
Vị Thiếu Dương nói những lời này khiến cho Hách Liên Dung thật lâu không nói được gì, cuối cũng cũng không cho câu trả lời nào, mang Bích Liễu đi thẳng.
Phong bế bản thân? Nàng chỉ là sợ hãi bị thương thôi, ai mà chẳng có kỳ vọng với tương lai? Ai mà không tưởng tượng cuộc sống sau này? Chính là có một trượng phu như vậy, một gia đình như vậy, nàng có thể chờ mong gì?
“Thiếu phu nhân?"
Tiếng gọi của Bích Liễu khiến Hách Liên Dung lấy lại tinh thần, “Sao vậy?"
“Thiếu nãi nãi cảm thấy lời nói của cô nãi nãi là thật hay giả?"
Hách Liên Dung nghĩ nghĩ. “Nửa thật… nửa giả đi, ta không tin đại tẩu sẽ có quyết tâm thiêu hủy từ đường."
“Không phải đại thiếu phu nhân vậy thì là cô nãi nãi sao?" Vẻ mặt Bích Liễu có chút hoảng sợ, “Còn có ngọc như ý…. Tại sao lúc trước tìm không được, cô nãi nãi vừa tìm đã thấy….."
“Cuộc sống không phải chính là như vậy sao, thật thật giả giả, hư hư thật thật, chuyện này, chỉ sợ nhất định trở thành vô đầu bàn xử án (vụ án không có lời giải)."
Nghe được hình dung của Hách Liên Dung, Bích Liễu rụt cổ, càng bước lại gần Hách Liên dung, “Thiếu phu nhân nói khiến người khác sợ hãi, cái không mà không đầu…."
Hách Liên Dung bật cười, thế nhưng chỉ là trong nháy mắt, ý cười trên mặt liền biến mất, “Bích Liễu, ngươi có biết chuyện hôm nay khiến cho ta có cảm giác gì không?"
Bích Liễu lắc đầu. Hách Liên Dung thở dài, than nhẹ một tiếng. Rõ ràng người cùng người trong lúc tranh đấu, có thể không chút do dự phá hỏng tâm huyết của người khác. Hành vi như vậy là hành vi nên có của người nhà sao? Các nàng coi đối phương là người thân sao? Vị gia…. Vẫn coi là nhà được sao?
“Chuyện hôm nay khiến cho ta đối với gia đình này…. Càng thêm phiền chán."
Lời nói của Hách Liên Dung khiến cho Bích Liễu nao nao. Nàng từ nhỏ đã vào Vị phủ, xem tranh đấu trong nhà đã nhiều, cũng coi như chuyện vốn có trong nhà, tranh đấu là chuyện đương nhiên. “Chẳng lẽ thiếu phu nhân khi ở Tây Việt không có việc này sao? Theo lý thuyết, tranh đấu trong vương phủ hẳn so với gia đình bình thường càng thêm khắc nghiệt mới đúng."
Hách Liên Dung lắc đầu. Nàng cũng không phải nói không có tranh đấu. Lúc đó, nàng chỉ một lòng muốn tìm cách trở lại tương lai, căn bản không có thời gian để ý những chuyện khác, lại bởi vì nguyên nhân thân phận của nàng, không có người cố ý gây phiền phức, không giống hiện tại.
Bích Liễu le lưỡi, “Thiếu phu nhân thật sự rất hạnh phúc."
Hiển nhiên Bích Liễu hiểu nhầm cái lắc đầu của Hách Liên Dung. Hách Liên Dung cũng không giải thích, trong lòng lại nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Dương, không khỏi cười khổ, một gai đình như vậy, như thế nào mới có thể hy vọng?
Nàng đi tới xuất thần, không lưu ý dưới chân liền hơi lảo đảo, tìm ra nguyên nhân, đã thấy Vị Thiếu Quân ngồi dưới đất, dựa lên hòn giả sơn, co một chân, một chân khác duỗi ra, khiến nàng vấp phải.
“Ngươi….. ngươi làm sao vậy?" Ngữ khí Hách Liên Dung sau khi nhìn thấy sắc mặt Vị Thiếu Quân chậm lại một chút.
Hô hấp Vị Thiếu Quân có chút nặng nề, con mắt khép hờ miễn cưỡng nhấp nhé khóe môi, thanh âm mơ hồ nói: “Ta đi không nổi, có thể hay không dìu ta trở về?"
Bích Liễu vội vàng tiến lên, muốn đỡ hắn dậy nhưng không được, quay lại nói với Hách Liên Dung: “Nô tì đi tìm tam thiếu gia…."
“Đừng…."
“Không cần."
Những chữ mang ý tứ giống như từ trong miệng Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung đồng thời phát ra, hai người đều sửng sốt, Vị Thiếu Quân suy yếu cười cười, vô lực khép lại hai mắt, “Không cần nói với đệ ấy."
Hách Liên Dung cũng không biết vì sao mình lại ngăn cản Bích Liễu, chỉ là mơ hồ cảm thấy Vị Thiếu Quân sẽ không thích người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, bằng không, nếu hắn rõ ràng có chuyện, sẽ không chống đỡ tới bây giờ mới ngã xuống.
Lấy tay nhẹ nhàng thăm dò trán Vị Thiếu Quân, mặc dù không phải rất nóng, nhưng là có thể xác định chắc chắn bị sốt nhẹ. Nhớ lại hôm nay hắn đầu tiên là dội nước rồi lại bị hỏa hun, giờ lại bị gió lạnh thổi qua, phát sốt cũng là bình thường. Lúc này, Vị Thiếu Quân than thở một câu, Hách Liên Dung tiến lại gần, “Nói cái gì?"
Khóe miệng Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không mở mắt. Thân mình lại thả lỏng một chút, “Tay nàng thật lạnh, sờ ta thật thoải mái."
Những lời này vốn không có vấn đề gì, nói ra lại thành ra có vấn đề, hơn nữa thanh âm hắn vô lực, nhẹ nhàng nhu hòa giống như đang làm nũng, không khỏi khiến mặt Hách Liên Dung có chút nóng lên, cũng không đáp lại lời nói của hắn, quay đầu nói với Bích Liễu: “Chúng ta cùng nhau hợp lức đem hắn nâng dậy."
Thế nhưng, tuy là cùng Bích Liễu đỡ Vị Thiếu Quân, sau khi đứng lên, Vị Thiếu Quân lại đem hơn nửa trọng lượng ỷ lại trên người Hách Liên Dung. Trên người đột nhiên tăng thêm áp lực, Hách Liên Dung vội vàng dùng bả vai khiến hắn đứng vững, để cho cánh tay hắn quàng qua vai mình, tay mình thì dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn.
Đi được hai bước, bàn tay Hách Liên Dung ôm lưng Vị Thiếu Quân đột nhiên buông lỏng, khiến cho thân hình Vị Thiếu Quân hơi nghiêng một chút, đứng bên kia, Bích Liễu vội vàng tăng thêm sức lực đỡ hắn. Hách Liên Dung thật sự không phải vì thấy nặng, chỉ là nghĩ tới một việc, nghiêng đầu vừa đình nói chuyện, lại phát hiện đầu Vị Thiếu Quân tựa vào trên đầu nàng, vừa quay đầu lại, giống như chủ động dâng trán lên cho hắn thân mật, vội vàng xoay lại.
“Vị Thiếu Quân, thắt lưng của ngươi bị thương sao?"
Vị Thiếu Quân không ngờ bị hỏi như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, hai gò má cọ sát đỉnh đầu Hách Liên Dung. Hách Liên Dung bất an di chuyển người một chút, mới nghe được Vị Thiếu Quân mơ mơ hồ hồ cười khẽ, “Không bị thương, nhưng rất đau…."
Hách Liên dung không rõ là có ý gì, lại càng không dám động tới thắt lưng hắn, dùng hết sức nắm cánh tay hắn. Vị Thiếu Quân dồn nén đau đớn khẽ mở măt, rút lại cánh tay đang được Bích Liễu đỡ lấy, cầm lấy tay Hách Liên Dung một lần nữa đặt tại thắt lưng của mình. Chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi. Hách Liên Dung lại chịu thêm sức nặng, bàn tay trên lưng hắn cũng không dám dùng sức, hoàn toàn để hắn dựa vào đầu mình mà bước tới phía trước.
“Liên Dong." Thanh âm Vị Thiếu Quân không mơ hồ như lúc trước, có chút khàn khàn, “Chờ ta an dưỡng khỏe lại sẽ sửa gương cho nàng?"
“Không cần." Hách Liên Dung cự tuyệt như thường lệ, cự tuyệt xong lại hơi có chút hối hận. U hồn này đến mức này còn muốn sửa gương, có lẽ….. nàng không nên trả lời nhanh như vậy.
Vị Thiếu Quân không thèm nói lại, bước chân càng phù phiếm. Hách Liên Dung cảm thấy càng ngày càng nặng, trong lòng càng thêm nôn nóng, đang nghĩ nuốn hay không nói nguyên nhân không muốn sửa gương, Vị Thiếu Quân liền nghiêng đầu, một hơi thở ấm nóng thở vào trong tai, “Ta chống đỡ không nổi…. cái…."
Hách Liên Dung còn chưa nói xong một câu, lập tức sức nặng trên người tăng thêm, Vị Thiếu Quân mất đi sự chống đỡ của nàng liền ngã xuống, đem nàng chặt chẽ đặt ở dưới thân.
Bích Liễu kinh hô một tiếng, tóm lấy Vị Thiếu Quân, lại buông xuống ý tưởng đỡ hắn dậy, vội la lên với Hách Liên Dung đang nhe răng trợn măt: “Nô tì đi gọi người đến!" (=)) người đâu mà gian dễ sợ)
Làm cái đệm thịt thật sự không dễ chịu chút nào, lúc này bất chấp cái gì mà thu nhỏ phạm vi truyền tin, Hách Liên Dung rên rỉ gật gật đầu, lại đẩy dẩy Vị Thiếu Quân, thấp giọng mắng: “U hồn nhà ngươi, sinh bệnh vẫn còn muốn khi dễ ta!"
“Liên Dong…."
“Ôi chao?" Một tiếng mê sảng làm cho Hách Liên Dung tạm thời quên mất đau đớn trên người, khẽ nâng mặt Vị Thiếu Quân lên, “Ngươi không dậy sao?"
Vị Thiếu Quân không biết có nghe thấy lời nói của nàng hay không, nhắm mắt lại, cọ cò vào cổ nàng, “Thực xin lỗi…" (ai, bất tỉnh mà còn ăn đậu hũ người ta, oa, vô sỉ thiệt á!!!!! Nhưng mà ta thích…..)
Hách Liên Dung sửng sốt, thanh âm suy yếu của Vị Thiếu Quân một lần nữa vang lên, “Thực xin lỗi…."
Không biết có phải vì bị đè hay không, Hách Liên Dung cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu có chút khó khăn. Đầu chôn ở cổ nàng cũng không nâng lên nữa, lại ở bên tai nàng lặp đi lặp lại ba chữ đơn giản này, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy nàng, khiến cho da gà trên người nàng nổi lên lại biến mất, lại nổi lên, cứ liên tục lặp lại, không ngừng không nghỉ…
Vị Thiếu Quân thực sự hôn mê, hắn giống như nói mớ lặp đi lặp lại câu “Thật xin lỗi", khiến cho trong lòng mỗi hạ nhân đến dìu hắn đều tràn ngập nghi hoặc. Nhị thiếu gia thật sự làm rất nhiều chuyện phải xin lỗi người khác đâu? Trên đường quay về tính Vũ hiên đã nói đến mấy chục lần.
Lão phu nhân hôm nay bị dồn ép quá mức, thật vất vả mới về tới Thể Thuận trai, còn chưa ngồi nóng chỗ đã nghe tin Vị Thiếu Quân té xỉu, vì thế cũng không ngủ, hỏa tốc chạy tới Thính Vũ hiên.
Vị Thiếu Quân hẳn là cảm lạnh, sốt nhẹ mãi không giảm, người cũng không tỉnh táo, vẫn nói mê sảng, chính là câu “thực xin lỗi" kia. Lão phu nhân sợ hãi quá mức, mời đến vài thầy thuốc, cho đến khi bọn họ chỉ thiên gọi địa nói Vị Thiếu Quân chỉ là cảm lạnh phát sốt, tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi, lúc này mới có thể yên tâm trở về ngủ.
Lúc lão phu nhân rời đi trời đã có chút sáng, Hách Liên Dung quay về phòng như thế nào cũng ngủ không yên giấc, theo lý thuyết, nàng cũng chịu đựng cả buổi tối, nhưng tràn ngập trong trí não cũng chỉ là một câu “thực xin lỗi" vừa suy yếu vừa nhuyễn nhu của Vị Thiếu Quân kia, thật sự quấy phá khiến nàng không được bình an, rốt cuộc là vì sao vậy? Hoảng hốt, hụt hơi, nông nóng muốn chết a.
Vị Đông Tuyết thật vất vả đợi đến lúc này, đến bên cạnh Vị Thiếu Quân vội vàng nói: “Nhị ca, chuyện nhị tỷ…."
Mười năm trước, Vị Đông Tuyết vẫn còn rất nhỏ, mặc dù nhớ rõ chuyện trận đại hỏa, đối với nội tình trong đó lại mơ hồ không rõ, kí ức mặc dù trước những lời nói của Vị Thủy Liên dần dần rõ ràng, nhưng nàng dù thế nào cũng không tin tưởng chuyện năm đó lại diễn ra như vậy.
Vị Thiếu Quân giống như không còn chút sức lực nào, biếng nhác lên tiếng. “Chính là như vậy."
“Không phải như vậy."
Lại là hai người đồng thời mở miệng, Vị Thiếu Dương tuy là trả lời Vị Đông Tuyết, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, “Trong đó có nội tình khác."
Hách Liên Dung nghe Vị Thiếu Dương nói như vậy cũng không kinh ngạc, nội tình này có lẽ chính là nguyên nhân mà lão phu nhân đối xử với hai người họ khác biệt như vậy.
Ngay tại lúc Hách Liên dung nghĩ Vị Thiếu Dương sẽ nói tiếp chuyện này, Vị Thiếu Quân đột nhiên di chuyển thân mình, sắc mặt tái nhợt trêu đùa một tiếng: “Nội tình chính là, lúc ấy ta chỉ muốn đốt một đám lửa nhỏ, không nghĩ tới lại cháy sạch sành sanh như vậy, cũng không ngờ bên trong có người." Hắn nói xong liền lảo đảo đi ra cửa. “Trở về ngủ."
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Vị Thiếu Dương nghĩ rằng hắn nhớ lại chuyện cũ, khẽ khép mắt, trong lòng khẽ than thở, đứng dậy đi theo. “Mọi người đều mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Vị Đông Tuyết đã có chút nóng nảy, có đúng hay không nàng lại không dám hỏi Vị Thiếu Dương. Nghiêm Yên nói với Vị Đông Tuyết: “Chuyện mười năm trước, cho dù có nội tình khác cũng không thay đổi được chuyện hiện tại."
Vị Đông Tuyết nghe vậy càng thêm nghi hoặc, nhìn về phía Hách Liên Dung, muốn ra hiệu cho nàng mở miệng hỏi. Hách Liên Dung lại đặt sự chú ý trên người Vị Thiếu Quân, vừa rồi khi Vị Thiếu Quân đứng dậy, nàng nhìn thấy trán hắn đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, đi đường cũng lắc lắc lư lư, như thế nào cũng cảm thấy không bình thường.
Không để ý tới ánh mắt Vị Đông Tuyết, Hách Liên Dung đứng dậy cùng mấy người khác rời đi. Vẻ mặt Nghiêm Yên có chút không cam lòng, khẽ mím môi. Hiển nhiên, nàng cũng muốn Hách Liên Dung truy vấn chuyện này một chút. Ai ngờ Hách Liên Dung cứ vậy rời đi.
Vị Thiếu Dương đuổi theo Hách Liên Dung ra khỏi đại sảnh. “Nhị tẩu."
Hách Liên Dung quay lưng lại, “Có việc sao?"
“Chuyện của nhị ca, tẩu không muốn biết sao?"
Hách Liên Dung sửng sốt, mới hiểu được hắn đang nói tới “nội tình" chuyện năm đó. Kỳ thật, đã là người thì ai chả có tính tò mò, Hách Liên Dung cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, thần thái của Vị Thiếu Dương khiến cho Hách Liên Dung nghĩ tới Nghiêm Yên lúc trước không tiếng động chỉ trích nàng. “Đệ đang trách tẩu?"
“Đệ chỉ không hy vọng tẩu bỏ mặc cuộc sống sau này."
Hách Liên Dung có chút ngạc nhiên. Vị Thiếu Dương cười khổ một chút, “Có lần đệ nghĩ tới nhị ca khi còn sống sẽ như vậy mãi, nhưng trong thời gian gần đây huynh ấy thực sự đã thay đổi, tẩu từng nói qua không muốn nhìn thấy tiết mục lãng tử quay đầu. Nhưng nhị ca, huynh ấy… chính là tìm lại quá khứ của mình thôi, có lẽ tẩu có thể mong đợi một chút, thử hiểu về huynh ấy một chút, cho huynh ấy một cơ hội, cũng không phải quá mức phong bế bản thân, được không?"
Vị Thiếu Dương nói những lời này khiến cho Hách Liên Dung thật lâu không nói được gì, cuối cũng cũng không cho câu trả lời nào, mang Bích Liễu đi thẳng.
Phong bế bản thân? Nàng chỉ là sợ hãi bị thương thôi, ai mà chẳng có kỳ vọng với tương lai? Ai mà không tưởng tượng cuộc sống sau này? Chính là có một trượng phu như vậy, một gia đình như vậy, nàng có thể chờ mong gì?
“Thiếu phu nhân?"
Tiếng gọi của Bích Liễu khiến Hách Liên Dung lấy lại tinh thần, “Sao vậy?"
“Thiếu nãi nãi cảm thấy lời nói của cô nãi nãi là thật hay giả?"
Hách Liên Dung nghĩ nghĩ. “Nửa thật… nửa giả đi, ta không tin đại tẩu sẽ có quyết tâm thiêu hủy từ đường."
“Không phải đại thiếu phu nhân vậy thì là cô nãi nãi sao?" Vẻ mặt Bích Liễu có chút hoảng sợ, “Còn có ngọc như ý…. Tại sao lúc trước tìm không được, cô nãi nãi vừa tìm đã thấy….."
“Cuộc sống không phải chính là như vậy sao, thật thật giả giả, hư hư thật thật, chuyện này, chỉ sợ nhất định trở thành vô đầu bàn xử án (vụ án không có lời giải)."
Nghe được hình dung của Hách Liên Dung, Bích Liễu rụt cổ, càng bước lại gần Hách Liên dung, “Thiếu phu nhân nói khiến người khác sợ hãi, cái không mà không đầu…."
Hách Liên Dung bật cười, thế nhưng chỉ là trong nháy mắt, ý cười trên mặt liền biến mất, “Bích Liễu, ngươi có biết chuyện hôm nay khiến cho ta có cảm giác gì không?"
Bích Liễu lắc đầu. Hách Liên Dung thở dài, than nhẹ một tiếng. Rõ ràng người cùng người trong lúc tranh đấu, có thể không chút do dự phá hỏng tâm huyết của người khác. Hành vi như vậy là hành vi nên có của người nhà sao? Các nàng coi đối phương là người thân sao? Vị gia…. Vẫn coi là nhà được sao?
“Chuyện hôm nay khiến cho ta đối với gia đình này…. Càng thêm phiền chán."
Lời nói của Hách Liên Dung khiến cho Bích Liễu nao nao. Nàng từ nhỏ đã vào Vị phủ, xem tranh đấu trong nhà đã nhiều, cũng coi như chuyện vốn có trong nhà, tranh đấu là chuyện đương nhiên. “Chẳng lẽ thiếu phu nhân khi ở Tây Việt không có việc này sao? Theo lý thuyết, tranh đấu trong vương phủ hẳn so với gia đình bình thường càng thêm khắc nghiệt mới đúng."
Hách Liên Dung lắc đầu. Nàng cũng không phải nói không có tranh đấu. Lúc đó, nàng chỉ một lòng muốn tìm cách trở lại tương lai, căn bản không có thời gian để ý những chuyện khác, lại bởi vì nguyên nhân thân phận của nàng, không có người cố ý gây phiền phức, không giống hiện tại.
Bích Liễu le lưỡi, “Thiếu phu nhân thật sự rất hạnh phúc."
Hiển nhiên Bích Liễu hiểu nhầm cái lắc đầu của Hách Liên Dung. Hách Liên Dung cũng không giải thích, trong lòng lại nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Dương, không khỏi cười khổ, một gai đình như vậy, như thế nào mới có thể hy vọng?
Nàng đi tới xuất thần, không lưu ý dưới chân liền hơi lảo đảo, tìm ra nguyên nhân, đã thấy Vị Thiếu Quân ngồi dưới đất, dựa lên hòn giả sơn, co một chân, một chân khác duỗi ra, khiến nàng vấp phải.
“Ngươi….. ngươi làm sao vậy?" Ngữ khí Hách Liên Dung sau khi nhìn thấy sắc mặt Vị Thiếu Quân chậm lại một chút.
Hô hấp Vị Thiếu Quân có chút nặng nề, con mắt khép hờ miễn cưỡng nhấp nhé khóe môi, thanh âm mơ hồ nói: “Ta đi không nổi, có thể hay không dìu ta trở về?"
Bích Liễu vội vàng tiến lên, muốn đỡ hắn dậy nhưng không được, quay lại nói với Hách Liên Dung: “Nô tì đi tìm tam thiếu gia…."
“Đừng…."
“Không cần."
Những chữ mang ý tứ giống như từ trong miệng Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung đồng thời phát ra, hai người đều sửng sốt, Vị Thiếu Quân suy yếu cười cười, vô lực khép lại hai mắt, “Không cần nói với đệ ấy."
Hách Liên Dung cũng không biết vì sao mình lại ngăn cản Bích Liễu, chỉ là mơ hồ cảm thấy Vị Thiếu Quân sẽ không thích người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, bằng không, nếu hắn rõ ràng có chuyện, sẽ không chống đỡ tới bây giờ mới ngã xuống.
Lấy tay nhẹ nhàng thăm dò trán Vị Thiếu Quân, mặc dù không phải rất nóng, nhưng là có thể xác định chắc chắn bị sốt nhẹ. Nhớ lại hôm nay hắn đầu tiên là dội nước rồi lại bị hỏa hun, giờ lại bị gió lạnh thổi qua, phát sốt cũng là bình thường. Lúc này, Vị Thiếu Quân than thở một câu, Hách Liên Dung tiến lại gần, “Nói cái gì?"
Khóe miệng Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không mở mắt. Thân mình lại thả lỏng một chút, “Tay nàng thật lạnh, sờ ta thật thoải mái."
Những lời này vốn không có vấn đề gì, nói ra lại thành ra có vấn đề, hơn nữa thanh âm hắn vô lực, nhẹ nhàng nhu hòa giống như đang làm nũng, không khỏi khiến mặt Hách Liên Dung có chút nóng lên, cũng không đáp lại lời nói của hắn, quay đầu nói với Bích Liễu: “Chúng ta cùng nhau hợp lức đem hắn nâng dậy."
Thế nhưng, tuy là cùng Bích Liễu đỡ Vị Thiếu Quân, sau khi đứng lên, Vị Thiếu Quân lại đem hơn nửa trọng lượng ỷ lại trên người Hách Liên Dung. Trên người đột nhiên tăng thêm áp lực, Hách Liên Dung vội vàng dùng bả vai khiến hắn đứng vững, để cho cánh tay hắn quàng qua vai mình, tay mình thì dùng sức ôm lấy thắt lưng hắn.
Đi được hai bước, bàn tay Hách Liên Dung ôm lưng Vị Thiếu Quân đột nhiên buông lỏng, khiến cho thân hình Vị Thiếu Quân hơi nghiêng một chút, đứng bên kia, Bích Liễu vội vàng tăng thêm sức lực đỡ hắn. Hách Liên Dung thật sự không phải vì thấy nặng, chỉ là nghĩ tới một việc, nghiêng đầu vừa đình nói chuyện, lại phát hiện đầu Vị Thiếu Quân tựa vào trên đầu nàng, vừa quay đầu lại, giống như chủ động dâng trán lên cho hắn thân mật, vội vàng xoay lại.
“Vị Thiếu Quân, thắt lưng của ngươi bị thương sao?"
Vị Thiếu Quân không ngờ bị hỏi như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, hai gò má cọ sát đỉnh đầu Hách Liên Dung. Hách Liên Dung bất an di chuyển người một chút, mới nghe được Vị Thiếu Quân mơ mơ hồ hồ cười khẽ, “Không bị thương, nhưng rất đau…."
Hách Liên dung không rõ là có ý gì, lại càng không dám động tới thắt lưng hắn, dùng hết sức nắm cánh tay hắn. Vị Thiếu Quân dồn nén đau đớn khẽ mở măt, rút lại cánh tay đang được Bích Liễu đỡ lấy, cầm lấy tay Hách Liên Dung một lần nữa đặt tại thắt lưng của mình. Chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi. Hách Liên Dung lại chịu thêm sức nặng, bàn tay trên lưng hắn cũng không dám dùng sức, hoàn toàn để hắn dựa vào đầu mình mà bước tới phía trước.
“Liên Dong." Thanh âm Vị Thiếu Quân không mơ hồ như lúc trước, có chút khàn khàn, “Chờ ta an dưỡng khỏe lại sẽ sửa gương cho nàng?"
“Không cần." Hách Liên Dung cự tuyệt như thường lệ, cự tuyệt xong lại hơi có chút hối hận. U hồn này đến mức này còn muốn sửa gương, có lẽ….. nàng không nên trả lời nhanh như vậy.
Vị Thiếu Quân không thèm nói lại, bước chân càng phù phiếm. Hách Liên Dung cảm thấy càng ngày càng nặng, trong lòng càng thêm nôn nóng, đang nghĩ nuốn hay không nói nguyên nhân không muốn sửa gương, Vị Thiếu Quân liền nghiêng đầu, một hơi thở ấm nóng thở vào trong tai, “Ta chống đỡ không nổi…. cái…."
Hách Liên Dung còn chưa nói xong một câu, lập tức sức nặng trên người tăng thêm, Vị Thiếu Quân mất đi sự chống đỡ của nàng liền ngã xuống, đem nàng chặt chẽ đặt ở dưới thân.
Bích Liễu kinh hô một tiếng, tóm lấy Vị Thiếu Quân, lại buông xuống ý tưởng đỡ hắn dậy, vội la lên với Hách Liên Dung đang nhe răng trợn măt: “Nô tì đi gọi người đến!" (=)) người đâu mà gian dễ sợ)
Làm cái đệm thịt thật sự không dễ chịu chút nào, lúc này bất chấp cái gì mà thu nhỏ phạm vi truyền tin, Hách Liên Dung rên rỉ gật gật đầu, lại đẩy dẩy Vị Thiếu Quân, thấp giọng mắng: “U hồn nhà ngươi, sinh bệnh vẫn còn muốn khi dễ ta!"
“Liên Dong…."
“Ôi chao?" Một tiếng mê sảng làm cho Hách Liên Dung tạm thời quên mất đau đớn trên người, khẽ nâng mặt Vị Thiếu Quân lên, “Ngươi không dậy sao?"
Vị Thiếu Quân không biết có nghe thấy lời nói của nàng hay không, nhắm mắt lại, cọ cò vào cổ nàng, “Thực xin lỗi…" (ai, bất tỉnh mà còn ăn đậu hũ người ta, oa, vô sỉ thiệt á!!!!! Nhưng mà ta thích…..)
Hách Liên Dung sửng sốt, thanh âm suy yếu của Vị Thiếu Quân một lần nữa vang lên, “Thực xin lỗi…."
Không biết có phải vì bị đè hay không, Hách Liên Dung cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu có chút khó khăn. Đầu chôn ở cổ nàng cũng không nâng lên nữa, lại ở bên tai nàng lặp đi lặp lại ba chữ đơn giản này, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy nàng, khiến cho da gà trên người nàng nổi lên lại biến mất, lại nổi lên, cứ liên tục lặp lại, không ngừng không nghỉ…
Vị Thiếu Quân thực sự hôn mê, hắn giống như nói mớ lặp đi lặp lại câu “Thật xin lỗi", khiến cho trong lòng mỗi hạ nhân đến dìu hắn đều tràn ngập nghi hoặc. Nhị thiếu gia thật sự làm rất nhiều chuyện phải xin lỗi người khác đâu? Trên đường quay về tính Vũ hiên đã nói đến mấy chục lần.
Lão phu nhân hôm nay bị dồn ép quá mức, thật vất vả mới về tới Thể Thuận trai, còn chưa ngồi nóng chỗ đã nghe tin Vị Thiếu Quân té xỉu, vì thế cũng không ngủ, hỏa tốc chạy tới Thính Vũ hiên.
Vị Thiếu Quân hẳn là cảm lạnh, sốt nhẹ mãi không giảm, người cũng không tỉnh táo, vẫn nói mê sảng, chính là câu “thực xin lỗi" kia. Lão phu nhân sợ hãi quá mức, mời đến vài thầy thuốc, cho đến khi bọn họ chỉ thiên gọi địa nói Vị Thiếu Quân chỉ là cảm lạnh phát sốt, tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi, lúc này mới có thể yên tâm trở về ngủ.
Lúc lão phu nhân rời đi trời đã có chút sáng, Hách Liên Dung quay về phòng như thế nào cũng ngủ không yên giấc, theo lý thuyết, nàng cũng chịu đựng cả buổi tối, nhưng tràn ngập trong trí não cũng chỉ là một câu “thực xin lỗi" vừa suy yếu vừa nhuyễn nhu của Vị Thiếu Quân kia, thật sự quấy phá khiến nàng không được bình an, rốt cuộc là vì sao vậy? Hoảng hốt, hụt hơi, nông nóng muốn chết a.
Tác giả :
Viên Bất Phá