Thiếu Phu Bất Lương
Chương 182: Lại có âm mưu
Vị thiếu gật gật đầu, “Nhưng mà ta nghĩ trong lòng bà nội đã sớm biết được sau khi Vệ Vô Hạ đem khối ngọc bội kia đến."
“Vậy hắn… rốt cuộc muốn gì? Hủy Vị gia, báo thù cho phụ thân hắn sao?"
“Theo chiều hướng này, hẳn là như vậy đi." Vị Thiếu Quân thờ dài, “Ta thà rằng chưa từng nghe qua việc này, hiện nay cứ nghĩ đến việc bá phụ ta bởi mắt mù tay cút chết oan chết uổng, thật sự oán hắn không được, mà không oán hắn cũng không được, hy vọng hắn ra ngoài bị sét đánh, quên tất cả mọi chuyện." (xét đánh không phải là chết ạ?)
Hách Liên Dung thế mới biết hắn sau khi tỉnh dậy không hề đề cập đến những chuyện về Vệ Vô Hạ, ngay cả khi mọi người thay phiên nhau phê bình, cũng chỉ không yên lòng mà thất thần, “Chỉ có điều vì như vậy mà cứ như vậy bỏ mặc Vị Tất Tri sao?"
Vị Thiếu Quân đầu tiên là nhìn Hách Liên Dung, mới trịnh trọng lắc đầu, “Vệ Vô Hạ vì hắn phụ thân mất quá nhiều mới quay lại báo thù, nhưng Vị Tất Tri cũng là tâm huyết của phụ thân ta, nếu bị hắn hủy, chúng ta chẳng phải cũng nên muốn báo thù? So với việc báo thù qua lại, không bằng hiện tại cố gắng bảo vệ nó."
Hách Liên Dung thả lòng mà cười cười, “Hiện tại tình huống Vị Tất Tri thế nào?" Bọn họ hình như đã lâu không nói chuyện như vậy.
“Tình huống Vị Tất Tri vẫn tốt, cái chính là không biết tình hình bên Vệ Vô Hạ thế nào." Vị Thiếu Quân cắn cắn khóe môi, không ôm hy vọng gì nói: “Chỉ cần hắn đừng đến quấy rối, Vị Tất Tri vẫn có hy vọng đông sơn tái khởi."
Vệ Vô Hạ không đến quấy rối? Nghe qua thì có vẻ khó khăn, bởi vì ba ngày trước, trong thành Vân Trữ lặng lẽ lưu truyền một tin tức, Vị Tất Tri không thể giao ra đơn đặt hàng, thất tín bội ước, tổn thất cao đến mức khiến cho người ta nơi nơi sợ hãi, tất cả các cửa hàng, ngân hàng vàng bạc tư nhân có nợ nần qua lại với Vị Tất Tri sau khi biết được tin này đều đến đòi nợ, một ít hiệu buôn từng hứa hẹn sẽ giúp Vị Tất Tri thấy vậy, cũng đều tạm dừng lại mọi hành động giúp đỡ, đều dùng thái độ xem xét.
Sinh lộ cuối cùng của Vị Tất Tri rốt cuộc bị Vệ Vô Hạ lấp kín.
“Nếu cháu nói, chuyện làm ăn này so với việc mất trong tay người nhà, còn không bằng hạ quyết tâm bảo tồn nguyên khí, chờ đông sơn tái khởi." Vị Thủy Liên không biết từ đâu gấp gáp chạy về, nghe nói tình huống hiện tại thì lập tức có chủ ý.
Thân thể lão phu nhân nhiều ngày nay vẫn không tốt lắm, hiện tại hoàn toàn không có chút tinh thần nào, nhẹ nhàng bóp bóp trán. “Bảo tồn nguyên khí thế nào?"
Vị Thủy Liếc liếc nhìn Vị Thiếu Dương cùng Vị Thiếu Quân vẫn trầm mặc không nói, khẽ nhấp môi. “Không bằng nhân dịp này bán Vị Tất Tri. Vị Tất Tri không phải là điền sản của Vị gia, Vệ Vô Hạ kia có thù hận gì cũng không thể lại tiếp tục đuổi giết. Người nha chúng ta vẫn cứ vững vàng sinh hoạt, để hắn không có nơi nào xuống tay, như vậy có thể cam đoan cuộc sống bình thường của chúng ta. Có năng lực bảo vệ biển chữ vàng của Vị Tất Tri, tương lai sẽ lại có cơ hội, lại một lần nữa mua lại là được."
“Ngươi… ngươi nói cái gì!" Lão phu nhân không chút suy nghĩ, ném cái chén trong tay mình qua. “Bất hiếu nữ nhà ngươi! Thế nhưng lại có thể nghĩ ra loại chủ ý này!"
Vị Thủy Liên bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy giữa đại sảnh, cực kỳ bất mãn nói: “Bà nội, cháu cũng là vì nhà chúng ta mà nghĩ. Cha cháu khi còn sống đã dặn dò như thế nào? Nói Thiếu Dương phải quan tâm Vị Tất Tri. Bây giờ Vị Tất Tri cũng sắp sụp đổ, biển chữ vàng ba mười năm cũng sắp bị người ta gỡ xuỗng, chẳng lẽ thực đợi đến lúc đó mới coi là chí thân chí hiếu với Vị gia sao?" (chí thân chí hiếu: làm tròn chữ hiếu, hết lòng hết dạ @@)
“Đừng đứng đó nói hươu nói vượn!"
Lão phu nhân thực sự tức giận. Nghiêm thị vội tiến lên trấn an, quay đầu lại nói với Vị Thủy Liên: “Một nữ nhân, đừng đưa ra chủ ý bậy bạ. Huống chi Vị Tất Tri gặp phải tình huống này, cho dù có bán, cũng phải có người mua mới được."
“Chỉ cần Thiếu Dương gật đầu nói bán, con sẽ đi tìm người mua." Vị Thủy Liên lúc này liền vỗ ngực, “Cho dù con chỉ là nữ nhân, cũng nên vì nhà mẹ đẻ ra chút sức lực đúng không?"
“Nhị tỷ, không cần nói nữa, đệ sẽ không đồng ý." Vị Thiếu Dương đứng dậy, “Ông nội ba mươi năm trước dùng danh dự thắng được tấm biển chữ vàng kia, đệ quyết không để nó rơi vào tay người khác, cho dù phải hủy… cũng phải hủy trong tay ngươi Vị gia."
“Đệ!" Vị Thủy Liên tức giận, “Đệ là cái đồ bất hiếu! Không biết từ nơi nào chọc ra cái phiền toái lớn như vậy thì thôi đi, hiện tại cư nhiên một chút biện pháp cũng không nguyện ý làm, Vị Tất Tri bị hủy, đối với đệ có gì tốt!"
Vị Thiếu Dương cũng không muốn nghe tiếp nữa, xoay ngươi bước đi, Vị Thủy Liên cả giận nói: “Thái độ của đệ ấy là sao! Ta chỉ suy nghĩ vì cái nhà này! Thiếu Quân, đệ nói xem, rốt cuộc cứng rắn chống cự để Vị Tất Tri bị phá hủy tốt, hay là tạm lánh mặt giấu tài mới tốt?"
Vị Thiếu Quân cũng đứng lên, “Nhị tỷ, trước không nói tới chuyện phương pháp này tốt hay không, đệ chỉ cảm thấy cho dù ta có phá sản cũng chưa từng nghĩ tới việc bán Vị Tất Tri, tỷ cư nhiên đã nghĩ tới?"
“Đệ…"
Vị Thủy Liên tức đến mức không nói được gì, đang muốn lôi kéo đồng minh, Mộ Dung Phiêu Phiêu vẫn đang trầm mặc mở miệng nói: “Nhị tỷ, tỷ có đề nghị này rốt cuộc là vì Vị gia suy nghĩ, hay là vì Mộ Dung gia suy nghĩ? Rốt cuộc là vì bảo hộ Vị Tất Tri hay là bảo hộ thứ gì đó trong Vị Tất Tri, tiên thủ hạ vi cường?"
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh tức thì yên tĩnh lại, sắc mặt Vị Thủy Liên biến đổi, “Phiêu Phiêu, muội lo nghĩ quá mà phát điên chứ? Lời này cũng dám nói bậy? Hơn nữa muội gọi ta là gì?"
“Nhị tỷ a." Mộ Dung Phiêu Phiêu nói: “Muội là thê tử của Thiếu Dương, đương nhiên phải gọi tỷ là nhị tỷ."
“Thê tử cái gì! Các ngươi còn chưa bái đường đâu, muội là tiểu thư khuê các sao lại có thể nói ra những lời này, muội…"
“Muội cùng Thiếu Dương đã có phu thê chi thực, huống ta lần trước muội không cùng đại tỷ rời đi, nhị tỷ không phải cũng đồng ý sao?" Mộ Dung Phiêu Phiêu đứng dậy, “Nhị tỷ cùng tỷ phu trước nay đều là phu thê đồng lòng, lần này tỷ phu mượn cớ hồi hương tế tổ mà thay đổi tuyến đường đến Vân Trữ này, lúc đó chẳng phỉa hy vọng nhị tỷ có thể giúp một tay, sớm ngày tìm được bảo bối của Vị gia sao? Thậm chí không tiếc hy sinh thanh danh muội muội của chính mình cũng muốn đem nàng ta tiến vào Vị gia, chỉ vì muốn thăm dò nơi đặt bảo vật Vị gia… Nhị ca," Mộ Dung Phiêu Phiêu nhìn về phía Vị Thiếu Quân, “Nhị tỷ nói trước khi công công lâm chung đã nói với huynh về nới cất bảo bối, là thật sao?"
Không đợi Vị thiếu trả lời, Vị Thủy Liên đã kêu lên: “Mộ Dung Phiêu Phiêu, muội còn dám nói bậy!"
Lão phu nhân cũng ngay lúc này đưa tay chỉ trượng về phía này, tức giận nói: “Đuổi nàng ra ngoài! Vị gia ta không có loại nữ nhân như vậy!"
Khi nói lời này, Nghiêm thị vội vàng đẩy Vị Thủy Liên ra khỏi cửa, “Còn không mau đi! Nha đầu nhà ngươi không khiến người ta bớt lo chút nào!"
Nghiêm thị cùng Vị Thủy Liên dần dần biến mất, Mộ Dung Phiêu Phiêu lúc này mới quét mắt nhìn mọi người, xoay người ra khỏi đại sảnh, mới đi được vài bước, đã thấy Vị Thiếu Dương đứng bên ngoài, có chút đăm chiêu nhìn nàng.
“Nói như vậy, quan hệ giữa nàng cùng đại ca nàng không có cách nào cứu vãn nữa rồi."
Thong thả bước theo phía sau Vị Thiếu Dương thật lâu, Mộ Dung Phiêu Phiêu mới nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, “Từ lúc huynh ấy muốn ta gả cho Vị đại ca, ta nên nói, huynh ấy làm chuyện này có thể nghĩ cho muội muội của huynh ấy chút nào sao?"
“Nếu nàng lúc đó không nói, vậy hiện tại sao phải nói ra? Từ này về sau dù không có ai thèm để ý tới nhị tỷ nữa, nhưng theo đó ấn tượng của nương với nàng cũng hoàn toàn biến xấu."
“Nương vốn cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với ta, trong lòng nương, người tốt nhất để trở thành tam thiếu phu nhân là Nghiêm cô nương."
Xem ra nàng đã hiểu thấu hết mọi chuyện, bình tĩnh mà đối đáp, Vị Thiếu Dương không khỏi bước chậm lại, trong mắt có chút nghi hoặc.
“Sao vậy?"
“Ta cảm thấy nàng so với trước kia khác nhiều lắm."
“Như vậy không tốt sao?" Mộ Dung Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Trước kia ta chỉ biết gây chuyện phiền toái, tự cho rằng bản phân siêu phàm, tự cho là đúng, hiện tại ít nhân thành thục chút, xem như cũng có chút ưu điểm."
“Vậy hắn… rốt cuộc muốn gì? Hủy Vị gia, báo thù cho phụ thân hắn sao?"
“Theo chiều hướng này, hẳn là như vậy đi." Vị Thiếu Quân thờ dài, “Ta thà rằng chưa từng nghe qua việc này, hiện nay cứ nghĩ đến việc bá phụ ta bởi mắt mù tay cút chết oan chết uổng, thật sự oán hắn không được, mà không oán hắn cũng không được, hy vọng hắn ra ngoài bị sét đánh, quên tất cả mọi chuyện." (xét đánh không phải là chết ạ?)
Hách Liên Dung thế mới biết hắn sau khi tỉnh dậy không hề đề cập đến những chuyện về Vệ Vô Hạ, ngay cả khi mọi người thay phiên nhau phê bình, cũng chỉ không yên lòng mà thất thần, “Chỉ có điều vì như vậy mà cứ như vậy bỏ mặc Vị Tất Tri sao?"
Vị Thiếu Quân đầu tiên là nhìn Hách Liên Dung, mới trịnh trọng lắc đầu, “Vệ Vô Hạ vì hắn phụ thân mất quá nhiều mới quay lại báo thù, nhưng Vị Tất Tri cũng là tâm huyết của phụ thân ta, nếu bị hắn hủy, chúng ta chẳng phải cũng nên muốn báo thù? So với việc báo thù qua lại, không bằng hiện tại cố gắng bảo vệ nó."
Hách Liên Dung thả lòng mà cười cười, “Hiện tại tình huống Vị Tất Tri thế nào?" Bọn họ hình như đã lâu không nói chuyện như vậy.
“Tình huống Vị Tất Tri vẫn tốt, cái chính là không biết tình hình bên Vệ Vô Hạ thế nào." Vị Thiếu Quân cắn cắn khóe môi, không ôm hy vọng gì nói: “Chỉ cần hắn đừng đến quấy rối, Vị Tất Tri vẫn có hy vọng đông sơn tái khởi."
Vệ Vô Hạ không đến quấy rối? Nghe qua thì có vẻ khó khăn, bởi vì ba ngày trước, trong thành Vân Trữ lặng lẽ lưu truyền một tin tức, Vị Tất Tri không thể giao ra đơn đặt hàng, thất tín bội ước, tổn thất cao đến mức khiến cho người ta nơi nơi sợ hãi, tất cả các cửa hàng, ngân hàng vàng bạc tư nhân có nợ nần qua lại với Vị Tất Tri sau khi biết được tin này đều đến đòi nợ, một ít hiệu buôn từng hứa hẹn sẽ giúp Vị Tất Tri thấy vậy, cũng đều tạm dừng lại mọi hành động giúp đỡ, đều dùng thái độ xem xét.
Sinh lộ cuối cùng của Vị Tất Tri rốt cuộc bị Vệ Vô Hạ lấp kín.
“Nếu cháu nói, chuyện làm ăn này so với việc mất trong tay người nhà, còn không bằng hạ quyết tâm bảo tồn nguyên khí, chờ đông sơn tái khởi." Vị Thủy Liên không biết từ đâu gấp gáp chạy về, nghe nói tình huống hiện tại thì lập tức có chủ ý.
Thân thể lão phu nhân nhiều ngày nay vẫn không tốt lắm, hiện tại hoàn toàn không có chút tinh thần nào, nhẹ nhàng bóp bóp trán. “Bảo tồn nguyên khí thế nào?"
Vị Thủy Liếc liếc nhìn Vị Thiếu Dương cùng Vị Thiếu Quân vẫn trầm mặc không nói, khẽ nhấp môi. “Không bằng nhân dịp này bán Vị Tất Tri. Vị Tất Tri không phải là điền sản của Vị gia, Vệ Vô Hạ kia có thù hận gì cũng không thể lại tiếp tục đuổi giết. Người nha chúng ta vẫn cứ vững vàng sinh hoạt, để hắn không có nơi nào xuống tay, như vậy có thể cam đoan cuộc sống bình thường của chúng ta. Có năng lực bảo vệ biển chữ vàng của Vị Tất Tri, tương lai sẽ lại có cơ hội, lại một lần nữa mua lại là được."
“Ngươi… ngươi nói cái gì!" Lão phu nhân không chút suy nghĩ, ném cái chén trong tay mình qua. “Bất hiếu nữ nhà ngươi! Thế nhưng lại có thể nghĩ ra loại chủ ý này!"
Vị Thủy Liên bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy giữa đại sảnh, cực kỳ bất mãn nói: “Bà nội, cháu cũng là vì nhà chúng ta mà nghĩ. Cha cháu khi còn sống đã dặn dò như thế nào? Nói Thiếu Dương phải quan tâm Vị Tất Tri. Bây giờ Vị Tất Tri cũng sắp sụp đổ, biển chữ vàng ba mười năm cũng sắp bị người ta gỡ xuỗng, chẳng lẽ thực đợi đến lúc đó mới coi là chí thân chí hiếu với Vị gia sao?" (chí thân chí hiếu: làm tròn chữ hiếu, hết lòng hết dạ @@)
“Đừng đứng đó nói hươu nói vượn!"
Lão phu nhân thực sự tức giận. Nghiêm thị vội tiến lên trấn an, quay đầu lại nói với Vị Thủy Liên: “Một nữ nhân, đừng đưa ra chủ ý bậy bạ. Huống chi Vị Tất Tri gặp phải tình huống này, cho dù có bán, cũng phải có người mua mới được."
“Chỉ cần Thiếu Dương gật đầu nói bán, con sẽ đi tìm người mua." Vị Thủy Liên lúc này liền vỗ ngực, “Cho dù con chỉ là nữ nhân, cũng nên vì nhà mẹ đẻ ra chút sức lực đúng không?"
“Nhị tỷ, không cần nói nữa, đệ sẽ không đồng ý." Vị Thiếu Dương đứng dậy, “Ông nội ba mươi năm trước dùng danh dự thắng được tấm biển chữ vàng kia, đệ quyết không để nó rơi vào tay người khác, cho dù phải hủy… cũng phải hủy trong tay ngươi Vị gia."
“Đệ!" Vị Thủy Liên tức giận, “Đệ là cái đồ bất hiếu! Không biết từ nơi nào chọc ra cái phiền toái lớn như vậy thì thôi đi, hiện tại cư nhiên một chút biện pháp cũng không nguyện ý làm, Vị Tất Tri bị hủy, đối với đệ có gì tốt!"
Vị Thiếu Dương cũng không muốn nghe tiếp nữa, xoay ngươi bước đi, Vị Thủy Liên cả giận nói: “Thái độ của đệ ấy là sao! Ta chỉ suy nghĩ vì cái nhà này! Thiếu Quân, đệ nói xem, rốt cuộc cứng rắn chống cự để Vị Tất Tri bị phá hủy tốt, hay là tạm lánh mặt giấu tài mới tốt?"
Vị Thiếu Quân cũng đứng lên, “Nhị tỷ, trước không nói tới chuyện phương pháp này tốt hay không, đệ chỉ cảm thấy cho dù ta có phá sản cũng chưa từng nghĩ tới việc bán Vị Tất Tri, tỷ cư nhiên đã nghĩ tới?"
“Đệ…"
Vị Thủy Liên tức đến mức không nói được gì, đang muốn lôi kéo đồng minh, Mộ Dung Phiêu Phiêu vẫn đang trầm mặc mở miệng nói: “Nhị tỷ, tỷ có đề nghị này rốt cuộc là vì Vị gia suy nghĩ, hay là vì Mộ Dung gia suy nghĩ? Rốt cuộc là vì bảo hộ Vị Tất Tri hay là bảo hộ thứ gì đó trong Vị Tất Tri, tiên thủ hạ vi cường?"
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh tức thì yên tĩnh lại, sắc mặt Vị Thủy Liên biến đổi, “Phiêu Phiêu, muội lo nghĩ quá mà phát điên chứ? Lời này cũng dám nói bậy? Hơn nữa muội gọi ta là gì?"
“Nhị tỷ a." Mộ Dung Phiêu Phiêu nói: “Muội là thê tử của Thiếu Dương, đương nhiên phải gọi tỷ là nhị tỷ."
“Thê tử cái gì! Các ngươi còn chưa bái đường đâu, muội là tiểu thư khuê các sao lại có thể nói ra những lời này, muội…"
“Muội cùng Thiếu Dương đã có phu thê chi thực, huống ta lần trước muội không cùng đại tỷ rời đi, nhị tỷ không phải cũng đồng ý sao?" Mộ Dung Phiêu Phiêu đứng dậy, “Nhị tỷ cùng tỷ phu trước nay đều là phu thê đồng lòng, lần này tỷ phu mượn cớ hồi hương tế tổ mà thay đổi tuyến đường đến Vân Trữ này, lúc đó chẳng phỉa hy vọng nhị tỷ có thể giúp một tay, sớm ngày tìm được bảo bối của Vị gia sao? Thậm chí không tiếc hy sinh thanh danh muội muội của chính mình cũng muốn đem nàng ta tiến vào Vị gia, chỉ vì muốn thăm dò nơi đặt bảo vật Vị gia… Nhị ca," Mộ Dung Phiêu Phiêu nhìn về phía Vị Thiếu Quân, “Nhị tỷ nói trước khi công công lâm chung đã nói với huynh về nới cất bảo bối, là thật sao?"
Không đợi Vị thiếu trả lời, Vị Thủy Liên đã kêu lên: “Mộ Dung Phiêu Phiêu, muội còn dám nói bậy!"
Lão phu nhân cũng ngay lúc này đưa tay chỉ trượng về phía này, tức giận nói: “Đuổi nàng ra ngoài! Vị gia ta không có loại nữ nhân như vậy!"
Khi nói lời này, Nghiêm thị vội vàng đẩy Vị Thủy Liên ra khỏi cửa, “Còn không mau đi! Nha đầu nhà ngươi không khiến người ta bớt lo chút nào!"
Nghiêm thị cùng Vị Thủy Liên dần dần biến mất, Mộ Dung Phiêu Phiêu lúc này mới quét mắt nhìn mọi người, xoay người ra khỏi đại sảnh, mới đi được vài bước, đã thấy Vị Thiếu Dương đứng bên ngoài, có chút đăm chiêu nhìn nàng.
“Nói như vậy, quan hệ giữa nàng cùng đại ca nàng không có cách nào cứu vãn nữa rồi."
Thong thả bước theo phía sau Vị Thiếu Dương thật lâu, Mộ Dung Phiêu Phiêu mới nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, “Từ lúc huynh ấy muốn ta gả cho Vị đại ca, ta nên nói, huynh ấy làm chuyện này có thể nghĩ cho muội muội của huynh ấy chút nào sao?"
“Nếu nàng lúc đó không nói, vậy hiện tại sao phải nói ra? Từ này về sau dù không có ai thèm để ý tới nhị tỷ nữa, nhưng theo đó ấn tượng của nương với nàng cũng hoàn toàn biến xấu."
“Nương vốn cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với ta, trong lòng nương, người tốt nhất để trở thành tam thiếu phu nhân là Nghiêm cô nương."
Xem ra nàng đã hiểu thấu hết mọi chuyện, bình tĩnh mà đối đáp, Vị Thiếu Dương không khỏi bước chậm lại, trong mắt có chút nghi hoặc.
“Sao vậy?"
“Ta cảm thấy nàng so với trước kia khác nhiều lắm."
“Như vậy không tốt sao?" Mộ Dung Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Trước kia ta chỉ biết gây chuyện phiền toái, tự cho rằng bản phân siêu phàm, tự cho là đúng, hiện tại ít nhân thành thục chút, xem như cũng có chút ưu điểm."
Tác giả :
Viên Bất Phá