Thiếu Phu Bất Lương
Chương 173: Kinh hỉ khi khai trương
Nhưng mà Vị Thiếu Quân lại không có cơ hội hoàn thành nguyện vọng của hắn.
Ngày đó từ Tri Âm Thưởng trở về, Vệ Vô Hạ liền tới tìm hắn đi ra ngoài, rồi vài ngày sau đó lại vội tới mức chẳng thấy bóng dáng đâu, cho tới tận buổi tối ngày hôm trước ngày khai trương Tri Âm Thưởng, Vị Thiếu Quân mới kéo một thân mệt mỏi quay lại Thính Vũ hiên. Tuy rằng mệt đến mức ngay cả mắt cũng không nguyện ý mở ra, lại không chút nào ảnh hưởng tới hoạt động miệng của hắn, thao thao bất tuyệt báo cáo với Hách Liên Dung về hành trình mấy ngày nay, một hồi lại oán giận Vệ Vô Hạ chỉ biết dùng tài ăn nói, ép hắn chạy việc khắp nơi. Đã nói đêm này sẽ trang bày đồ cổ Vị Tất Tri cho mượn, chính hắn tự bê mấy món thật lớn, lại chỉ huy thiết kế phối hợp, Vệ Vô Hạ đâu, chỉ biết nắm tay ngồi ở nơi nào đó cười ngây ngô giương mắt ra nhìn, không giúp một chút nào cả.
Hách Liên Dung lần đầu tiên biết hóa ra Vị Thiếu Quân là cái tên cuồng nói, nhắm mắt lại niệm a niệm a niệm niệm, cũng không biết hắn đang tỉnh hay đang nói mớ nữa, nói từ việc lầu hai có bao nhiêu đồ cổ, người nào lấy món nào đặt ở chỗ nào, người nào mang vật trang trí nào bày trí ra sao, Hách Liên Dung nghe thấy mà đầu như muốn nổ tung, nhanh chóng che cái miệng hắn lại, “Câm miệng! Chàng ngủ ngay đi!"
“Nói một chuyện cuối cùng! Chiếc bình lớn nhất Vạn thọ vô cường màu hải đường kia được an trí trưng bày trên bàn." Đợi nửa ngày, Hách Liên Dung cũng không phản ứng lại, liền bồi thêm một câu, “Chính là cái bàn mà ngày đó chúng ta thiếu chút nữa đã làm ở trên đó đó."
“Làm cái đầu chàng!" Hách Liên Dung nhấc chân đá Vị Thiếu Quân lăn vào mép trong giường, “Còn dám mở miệng đừng trách ta độc ác với chàng!"
Vị Thiếu Quân cười ha hả, thủy chung không mở mắt, lại đưa hai tay lên trước mắt, chậm rãi nắm lại thành quyền, “Liên Dong… Làm sao bây giờ… ta lại đắc ý rồi…"
“Nếu không ngủ, sáng mai sẽ vắng mặt trong buổi lễ khai trương." Hách Liên Dung không có cách khác nằm vào bên cạnh hắn, ôm hắn như ôm hài tử, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực…. “Ôi chao?"
Hách Liên Dung có thể cảm thấy thân thể hắn nhẹ nhàng run rẩy, tuy rằng cố gắng áp chế, lại mang theo hưng phấn không thể che dấu.
“Liên Dung…" Vị Thiếu Quân chôn mặt vào trước ngực Hách Liên Dung, hai tay không ngực ôm chặt, thân thể càng thêm run rẩy, lại không nói ra bất kỳ từ nào khác, chỉ có thể gọi tên nàng.
Hách Liên Dung ôm lại hắn, cảm thụ được sự kích động của hắn, hốc mắt đột nhiên có chút nóng lên, “Vui vẻ sao?"
“Ừ!" Vị Thiếu Quân gật đầu thật mạnh. “Ừ!"
Nhìn dáng vẻ của hắn, lòng Hách Liên Dung không biết bị cái gì lấp đầy, đầy đến phát đau, rồi sau đó lại dâng lên sự sung sướng đầy thỏa mãn, cúi đầu hôn hôn tóc hắn…. “Vậy thì tốt rồi."
Cả buổi tối, Vị Thiếu Quân tựa như đứa nhỏ nằm trong lòng Hách Liên Dung. Đại khái là mấy ngày này quá mệt mỏi, không lâu sâu liền nặng nề ngủ thiếp đi. Hách Liên Dung thật giống như bị lây bệnh kích động, trừng mắt thẳng đến nửa đêm mới có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng một lúc, lại lần nữa mở mắt. Vị Thiếu Quân đã không còn trong lòng.
Xoa xoa mắt ngồi dậy, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ còn sớm, gọi Bích Liễu tới hỏi, biết được Vị Thiếu Quân đã dậy được nửa canh giờ, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền không biết chạy đi đâu.
“Thực đúng là quá thừa tinh lực." Hách Liên Dung nói thầm, đứng dậy, bảo Bích Liễu chải chuốt tỉ mi cho mình, lại bảo nàng lấy chút chỉ hồng sâu tiền đồng, chuẩn bị mang ra ngoài chợ cho mấy người mãi nghệ kiếm sống hoặc khất cái. Sau khi chuẩn bị hết thảy thì đi đến đại sảnh, hôm nay Tri Âm Thưởng khai trương, nữ quyến mặc dù không nên xuất đầu lộ diện, lại không muốn bỏ qua dịp náo nhiệt này, bao một nhã gian đối diện Tri Âm Thưởng, có thể nhìn đến quang cảnh khai trương rầm rộ bên kia.
Trong đại sảnh, nhóm nữ quyến Vị phủ đã tới rồi, Phương Tiểu Đại mang theo đám công tử phóng đãng cũng đã tới, Vị Thiếu Quân thần tình sáng lạn cảnh cáo mọi ngươi, “Đám người các ngươi liệu mà chọn lúc ít người mới đến, nếu tới lúc đông người lại muốn ta tiếp đón, đừng trách ta không để ý các ngươi."
Nhìn bộ dáng của hắn, tất cả mọi người đều bị sự vui sướng của hắn cuốn hút, lão phu nhân lại phụ họa hắn, “Được được, chúng ta buổi tối mới đến, cháu cũng chú ý chút, đừng để cho ngươi ta làm hỏng bảo vật."
“Lão phu nhân cứ yên tâm, buôn bán lớn như vậy Quân thiếu còn làm được, mấy chuyện đó còn không chuẩn bị sao!" Phương Tiểu Đại tựa vào ghế cắn hạt dưa, hưng trí bừng bừng khoe khoang, “Ta cũng chuẩn bị mở cửa hàng lương thực, đến lúc đó khẳng định phải làm lớn hơn ngươi, hai năm sau đám bạn hữu chúng ta phải so xem, ai kém nhất thì phải vẽ hình khốn khiếp chạy khắp phố!"
Hách Liên Dung chưa từng nghĩ rằng đám ăn chơi trác táng này sẽ để tâm chuyện mà ngày trước nàng tùy ý nói, tuy rằng cảm thấy trọng điểm mà bọn họ hướng tới là nhìn xem ai sẽ phải vẽ hình khốn khiếp chạy khắp phố, nhưng ít nhất đây là chuyện tốt.
Nhưng mà nhìn bóng dáng dỏ rực của Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày.
“Hôm nay khai trương, đâu phải thành thân, làm chi mà gói mình thành cái bao lì xì vậy…" Tuy rằng càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, nhưng luôn cảm thấy chẳng ra làm sao.
“Cầu chúc việc làm ăn tốt đẹp a, ta cùng Vệ Vô Hạ mỗi người một bộ." Vị Thiếu Quân cười hì hì, thao dây buộc tóc xuống đưa cho Hách Liên Dung xem, “Nhìn đi, may bằng chỉ vàng."
Hách Liên Dung hãn, nàng cũng không tin Vệ Vô Hạ hôm nay sẽ mặc cái bộ y phục bao lì xì này, cũng không phải ai cũng có dũng khí đem cái màu sắc đỏ choe choét này mặc trên người.
“Đừng có lỗ mãng, nhiều người như vậy, phải trang trọng một chút." Hách Liên Dung nói thầm, đem bao lì xì tốt nhất đã chuẩn bị từ sáng nhét vào bên hông hắn, lại thay hắn sửa lại thắt lưng, phủi phủi đầu vai vốn chẳng có hạt bụi nào của hắn.
“Nàng thật tốt." Sự thân thiết lơ đãng thể hiện ra này khiến cho Vị Thiếu Quân cười cong cả mắt, cúi đầu lấy tốc độ cực nhanh trộm hôn lên môi Hách Liên Dung, không coi ai ra gì khiến người ta giận sôi gan.
Hách Liên Dung hô nhỏ che môi lại, bên tai vang lên âm thanh trêu đùa không chút kiêng nể của đám người Phương Tiểu Đại, đỏ mặt vòng qua khuỷu tay hắn, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của đám nữ quyến Vị gia.
Lúc này một gia đinh ở ngoài đại sảnh nói: “Nhị thiếu gia, không tìm thấy Vệ công tử đâu cả."
Vị Thiếu Quân kinh ngạc một chút, rất nhanh nói: “Chắc chắn đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Mọi người liền đứng dậy, cả đám người nhanh nhanh chóng chóng, an vị trên năm chiếc xe ngựa.
Vị Thiếu Quân chờ tất cả mọi người đã dàn xếp xong, mới lên xe, hỏi Vị Thiếu Huyên: “Thiếu Dương lúc nào thì qua?"
“Đệ ấy tới trước tiếp đón hương thân phụ lão (??), trước giờ lành chắc chắn sẽ đến."
Vị Thiếu Quân gật gật đầu, lúc này mới ra lệnh khởi hành, Vị Thiếu Huyên thần bí ghé sát bên người Vị Thiếu Quân, “Lát nữa đệ khẳng định sẽ kinh hỉ, đừng quá kích động a."
“Kinh hỉ gì chứ?"
“Nói ra rồi thì còn gọi gì là kinh hỉ?" Vị Thiếu Huyên thật ra rất kín miệng, trên mặt lại không dấu nổi vẻ đắc ý.
Vị Thiếu Quân rất khó tưởng tượng Vị Thiếu Huyên sẽ mang đến kinh hỉ gì cho hắn, nhưng mà ngày hôm nay hắn vẫn nên không khẩn trương, hít sâu một hơi, theo thói quen định nắm tay Hách Liên Dung, gương mặt Phương Tiểu Đại lại xuất hiện trước mắt hắn.
“Quân thiếu, chúng ta đều cao hứng thay ngươi!" Phương Tiểu Đại nhanh chóng cầm lấy tay Vị Thiếu Quân, trong mắt giống như hàm chứa nước mắt.
Vị Thiếu Quân vội vàng tránh khỏi tay hắn, bình ổn lại tinh thần, mới nhớ ra Hách Liên Dung đi theo mấy người lão phu nhân ngồi ở xe sau.
Xe ngựa lại chầm chậm tiến lên phía trước, có thể nghe thấy thanh âm huyên náo bên ngoài, Vị Thiếu Quân đẩy màn xe lên nhìn, mọi người trên đường đều đang hối hả đi về phía góc đường không xa, vị trí kia chính là Tri Âm Thưởng của hắn.
“Đến rồi!" Vị Thiếu Quân chỉ chỉ về phía bên đó, lại thấy hai gia đinh hắn chính mình phái đi mang theo khuôn mặt lo lắng chạy tới.
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia…."
“Làm sao vậy?" Vị Thiếu Quân không nghĩ ra hôm nay có thể chuyện gì có thể khiến cho bọn họ thảm hại như vậy chạy đến.
Hai gia đinh kia hoàn toàn rối loạn, một người chỉ vào chỗ đám người, trong cổ họng phát ra âm thanh thực cổ quái “khanh khách", “Nhị thiếu gia…. Không có! Gì cũng không có!"
“Không có gì?" Vị Thiếu Quân cau mày hỏi một câu.
“Gì cũng không có!"
Hai gia đinh kia nói đi nói lại cũng chỉ một câu này, Vị Thiếu Quân nhíu mày, nhìn về phía đám người ở đàng xa kia, lười hỏi lại bọn họ, nhảy xuống xe đi về hướng Tri Âm Thưởng, tách ra đám đông đang vây xem, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Vị Thiếu Quân vạn phần ngẩn ngơ.
Hắn lúc này mới lý giải được, “gì cũng không có" có ý gì.
Tám cánh cửa của Tri Âm Thưởng đều rộng mở, những nơi có thể nhìn thấy bên trong, trống không.
Ngày đó từ Tri Âm Thưởng trở về, Vệ Vô Hạ liền tới tìm hắn đi ra ngoài, rồi vài ngày sau đó lại vội tới mức chẳng thấy bóng dáng đâu, cho tới tận buổi tối ngày hôm trước ngày khai trương Tri Âm Thưởng, Vị Thiếu Quân mới kéo một thân mệt mỏi quay lại Thính Vũ hiên. Tuy rằng mệt đến mức ngay cả mắt cũng không nguyện ý mở ra, lại không chút nào ảnh hưởng tới hoạt động miệng của hắn, thao thao bất tuyệt báo cáo với Hách Liên Dung về hành trình mấy ngày nay, một hồi lại oán giận Vệ Vô Hạ chỉ biết dùng tài ăn nói, ép hắn chạy việc khắp nơi. Đã nói đêm này sẽ trang bày đồ cổ Vị Tất Tri cho mượn, chính hắn tự bê mấy món thật lớn, lại chỉ huy thiết kế phối hợp, Vệ Vô Hạ đâu, chỉ biết nắm tay ngồi ở nơi nào đó cười ngây ngô giương mắt ra nhìn, không giúp một chút nào cả.
Hách Liên Dung lần đầu tiên biết hóa ra Vị Thiếu Quân là cái tên cuồng nói, nhắm mắt lại niệm a niệm a niệm niệm, cũng không biết hắn đang tỉnh hay đang nói mớ nữa, nói từ việc lầu hai có bao nhiêu đồ cổ, người nào lấy món nào đặt ở chỗ nào, người nào mang vật trang trí nào bày trí ra sao, Hách Liên Dung nghe thấy mà đầu như muốn nổ tung, nhanh chóng che cái miệng hắn lại, “Câm miệng! Chàng ngủ ngay đi!"
“Nói một chuyện cuối cùng! Chiếc bình lớn nhất Vạn thọ vô cường màu hải đường kia được an trí trưng bày trên bàn." Đợi nửa ngày, Hách Liên Dung cũng không phản ứng lại, liền bồi thêm một câu, “Chính là cái bàn mà ngày đó chúng ta thiếu chút nữa đã làm ở trên đó đó."
“Làm cái đầu chàng!" Hách Liên Dung nhấc chân đá Vị Thiếu Quân lăn vào mép trong giường, “Còn dám mở miệng đừng trách ta độc ác với chàng!"
Vị Thiếu Quân cười ha hả, thủy chung không mở mắt, lại đưa hai tay lên trước mắt, chậm rãi nắm lại thành quyền, “Liên Dong… Làm sao bây giờ… ta lại đắc ý rồi…"
“Nếu không ngủ, sáng mai sẽ vắng mặt trong buổi lễ khai trương." Hách Liên Dung không có cách khác nằm vào bên cạnh hắn, ôm hắn như ôm hài tử, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong ngực…. “Ôi chao?"
Hách Liên Dung có thể cảm thấy thân thể hắn nhẹ nhàng run rẩy, tuy rằng cố gắng áp chế, lại mang theo hưng phấn không thể che dấu.
“Liên Dung…" Vị Thiếu Quân chôn mặt vào trước ngực Hách Liên Dung, hai tay không ngực ôm chặt, thân thể càng thêm run rẩy, lại không nói ra bất kỳ từ nào khác, chỉ có thể gọi tên nàng.
Hách Liên Dung ôm lại hắn, cảm thụ được sự kích động của hắn, hốc mắt đột nhiên có chút nóng lên, “Vui vẻ sao?"
“Ừ!" Vị Thiếu Quân gật đầu thật mạnh. “Ừ!"
Nhìn dáng vẻ của hắn, lòng Hách Liên Dung không biết bị cái gì lấp đầy, đầy đến phát đau, rồi sau đó lại dâng lên sự sung sướng đầy thỏa mãn, cúi đầu hôn hôn tóc hắn…. “Vậy thì tốt rồi."
Cả buổi tối, Vị Thiếu Quân tựa như đứa nhỏ nằm trong lòng Hách Liên Dung. Đại khái là mấy ngày này quá mệt mỏi, không lâu sâu liền nặng nề ngủ thiếp đi. Hách Liên Dung thật giống như bị lây bệnh kích động, trừng mắt thẳng đến nửa đêm mới có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng một lúc, lại lần nữa mở mắt. Vị Thiếu Quân đã không còn trong lòng.
Xoa xoa mắt ngồi dậy, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ còn sớm, gọi Bích Liễu tới hỏi, biết được Vị Thiếu Quân đã dậy được nửa canh giờ, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền không biết chạy đi đâu.
“Thực đúng là quá thừa tinh lực." Hách Liên Dung nói thầm, đứng dậy, bảo Bích Liễu chải chuốt tỉ mi cho mình, lại bảo nàng lấy chút chỉ hồng sâu tiền đồng, chuẩn bị mang ra ngoài chợ cho mấy người mãi nghệ kiếm sống hoặc khất cái. Sau khi chuẩn bị hết thảy thì đi đến đại sảnh, hôm nay Tri Âm Thưởng khai trương, nữ quyến mặc dù không nên xuất đầu lộ diện, lại không muốn bỏ qua dịp náo nhiệt này, bao một nhã gian đối diện Tri Âm Thưởng, có thể nhìn đến quang cảnh khai trương rầm rộ bên kia.
Trong đại sảnh, nhóm nữ quyến Vị phủ đã tới rồi, Phương Tiểu Đại mang theo đám công tử phóng đãng cũng đã tới, Vị Thiếu Quân thần tình sáng lạn cảnh cáo mọi ngươi, “Đám người các ngươi liệu mà chọn lúc ít người mới đến, nếu tới lúc đông người lại muốn ta tiếp đón, đừng trách ta không để ý các ngươi."
Nhìn bộ dáng của hắn, tất cả mọi người đều bị sự vui sướng của hắn cuốn hút, lão phu nhân lại phụ họa hắn, “Được được, chúng ta buổi tối mới đến, cháu cũng chú ý chút, đừng để cho ngươi ta làm hỏng bảo vật."
“Lão phu nhân cứ yên tâm, buôn bán lớn như vậy Quân thiếu còn làm được, mấy chuyện đó còn không chuẩn bị sao!" Phương Tiểu Đại tựa vào ghế cắn hạt dưa, hưng trí bừng bừng khoe khoang, “Ta cũng chuẩn bị mở cửa hàng lương thực, đến lúc đó khẳng định phải làm lớn hơn ngươi, hai năm sau đám bạn hữu chúng ta phải so xem, ai kém nhất thì phải vẽ hình khốn khiếp chạy khắp phố!"
Hách Liên Dung chưa từng nghĩ rằng đám ăn chơi trác táng này sẽ để tâm chuyện mà ngày trước nàng tùy ý nói, tuy rằng cảm thấy trọng điểm mà bọn họ hướng tới là nhìn xem ai sẽ phải vẽ hình khốn khiếp chạy khắp phố, nhưng ít nhất đây là chuyện tốt.
Nhưng mà nhìn bóng dáng dỏ rực của Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày.
“Hôm nay khai trương, đâu phải thành thân, làm chi mà gói mình thành cái bao lì xì vậy…" Tuy rằng càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, nhưng luôn cảm thấy chẳng ra làm sao.
“Cầu chúc việc làm ăn tốt đẹp a, ta cùng Vệ Vô Hạ mỗi người một bộ." Vị Thiếu Quân cười hì hì, thao dây buộc tóc xuống đưa cho Hách Liên Dung xem, “Nhìn đi, may bằng chỉ vàng."
Hách Liên Dung hãn, nàng cũng không tin Vệ Vô Hạ hôm nay sẽ mặc cái bộ y phục bao lì xì này, cũng không phải ai cũng có dũng khí đem cái màu sắc đỏ choe choét này mặc trên người.
“Đừng có lỗ mãng, nhiều người như vậy, phải trang trọng một chút." Hách Liên Dung nói thầm, đem bao lì xì tốt nhất đã chuẩn bị từ sáng nhét vào bên hông hắn, lại thay hắn sửa lại thắt lưng, phủi phủi đầu vai vốn chẳng có hạt bụi nào của hắn.
“Nàng thật tốt." Sự thân thiết lơ đãng thể hiện ra này khiến cho Vị Thiếu Quân cười cong cả mắt, cúi đầu lấy tốc độ cực nhanh trộm hôn lên môi Hách Liên Dung, không coi ai ra gì khiến người ta giận sôi gan.
Hách Liên Dung hô nhỏ che môi lại, bên tai vang lên âm thanh trêu đùa không chút kiêng nể của đám người Phương Tiểu Đại, đỏ mặt vòng qua khuỷu tay hắn, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của đám nữ quyến Vị gia.
Lúc này một gia đinh ở ngoài đại sảnh nói: “Nhị thiếu gia, không tìm thấy Vệ công tử đâu cả."
Vị Thiếu Quân kinh ngạc một chút, rất nhanh nói: “Chắc chắn đi trước rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Mọi người liền đứng dậy, cả đám người nhanh nhanh chóng chóng, an vị trên năm chiếc xe ngựa.
Vị Thiếu Quân chờ tất cả mọi người đã dàn xếp xong, mới lên xe, hỏi Vị Thiếu Huyên: “Thiếu Dương lúc nào thì qua?"
“Đệ ấy tới trước tiếp đón hương thân phụ lão (??), trước giờ lành chắc chắn sẽ đến."
Vị Thiếu Quân gật gật đầu, lúc này mới ra lệnh khởi hành, Vị Thiếu Huyên thần bí ghé sát bên người Vị Thiếu Quân, “Lát nữa đệ khẳng định sẽ kinh hỉ, đừng quá kích động a."
“Kinh hỉ gì chứ?"
“Nói ra rồi thì còn gọi gì là kinh hỉ?" Vị Thiếu Huyên thật ra rất kín miệng, trên mặt lại không dấu nổi vẻ đắc ý.
Vị Thiếu Quân rất khó tưởng tượng Vị Thiếu Huyên sẽ mang đến kinh hỉ gì cho hắn, nhưng mà ngày hôm nay hắn vẫn nên không khẩn trương, hít sâu một hơi, theo thói quen định nắm tay Hách Liên Dung, gương mặt Phương Tiểu Đại lại xuất hiện trước mắt hắn.
“Quân thiếu, chúng ta đều cao hứng thay ngươi!" Phương Tiểu Đại nhanh chóng cầm lấy tay Vị Thiếu Quân, trong mắt giống như hàm chứa nước mắt.
Vị Thiếu Quân vội vàng tránh khỏi tay hắn, bình ổn lại tinh thần, mới nhớ ra Hách Liên Dung đi theo mấy người lão phu nhân ngồi ở xe sau.
Xe ngựa lại chầm chậm tiến lên phía trước, có thể nghe thấy thanh âm huyên náo bên ngoài, Vị Thiếu Quân đẩy màn xe lên nhìn, mọi người trên đường đều đang hối hả đi về phía góc đường không xa, vị trí kia chính là Tri Âm Thưởng của hắn.
“Đến rồi!" Vị Thiếu Quân chỉ chỉ về phía bên đó, lại thấy hai gia đinh hắn chính mình phái đi mang theo khuôn mặt lo lắng chạy tới.
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia…."
“Làm sao vậy?" Vị Thiếu Quân không nghĩ ra hôm nay có thể chuyện gì có thể khiến cho bọn họ thảm hại như vậy chạy đến.
Hai gia đinh kia hoàn toàn rối loạn, một người chỉ vào chỗ đám người, trong cổ họng phát ra âm thanh thực cổ quái “khanh khách", “Nhị thiếu gia…. Không có! Gì cũng không có!"
“Không có gì?" Vị Thiếu Quân cau mày hỏi một câu.
“Gì cũng không có!"
Hai gia đinh kia nói đi nói lại cũng chỉ một câu này, Vị Thiếu Quân nhíu mày, nhìn về phía đám người ở đàng xa kia, lười hỏi lại bọn họ, nhảy xuống xe đi về hướng Tri Âm Thưởng, tách ra đám đông đang vây xem, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Vị Thiếu Quân vạn phần ngẩn ngơ.
Hắn lúc này mới lý giải được, “gì cũng không có" có ý gì.
Tám cánh cửa của Tri Âm Thưởng đều rộng mở, những nơi có thể nhìn thấy bên trong, trống không.
Tác giả :
Viên Bất Phá