Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới
Chương 61: Trận thi đấu đầu tiên
Thiên giới là một vùng không gian cao cấp, khác hẳn với nhân gian, nơi đây vô cùng đẹp đẽ, huyền ảo, là mơ ước của bao nhiêu người. Được ghi chép trong các sách cổ, kinh thánh ở các giáo hội,… vô cùng nhiều.
Nơi đây còn có một loại tồn tại siêu nhiên vượt xa với con người – thiên thần cánh trắng. Họ không chỉ bởi có khả năng phi hành trên không, mà tư chất cũng vượt xa con người, cường giả không thể đếm hết.
Ngoài ra, đại đa số các vị thần, hay siêu cấp cường giả sau khi vượt qua giới hạn pháp tắc của nhân gian, đều cư ngụ tại đây. Số ít thì trực tiếp phá toái hư không, tiến vào một vùng không gian cao cấp khác. Có rất nhiều chủ thần, thống trị tối cao chính là vị thiên thần mười hai cánh.
Thiên sứ phân chia cấp bậc cũng rõ ràng, thiên thần hai cánh phổ thông, cư dân thiên giới được coi là Thiên Nhân, Thiên sứ bốn cánh được gọi là Thiên Giả, Thiên sứ sáu cánh là Thiên Vương, thiên sứ tám cánh là Thiên Hoàng, thiên sứ mười cánh là Thiên Đế, thiên sứ mười hai cánh gọi là Thiên Tôn.
Thiên sứ bốn cánh thì được coi là không phải hiếm lắm, đẳng cấp càng cao, thì lại càng hiếm thấy. Số thiên sứ cấp bậc Thiên Đế chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Thiên Tôn có duy nhất một người. Tương truyền rằng Thiên Tôn do vị Thiên Long tạo ra, trấn giữ một nửa thiên giới từ thuở khai thiên tích địa cũng được tới vạn năm. Thiên thần sa ngã thì cũng phân chia tương tự như thế, Thiên Tôn cũng có duy nhất một người.
Trên một ngọn núi đẹp đẽ, rực rỡ sắc màu với vô vàn loài hoa đẹp, tỏa ra hương thơm ngát mê đắm lòng người. Bao quanh nó không ngừng hiện lên mờ mờ ảo ảo làn khói trắng, còn có nhiều tinh linh hồ điệp quay quanh, rải quang mang lấp lánh đính thực là chốn tiên cảnh.
Tọa lạc trên đỉnh núi ấy, là một kiến trúc khổng lồ mang đầy vẻ cổ kính, một thần điện nguy nga cao lớn, với những cây cột tỏa ánh hào quang rực rỡ, mây lành bao phủ, trông rất tráng lệ, thần thánh.
Trong chính giữa thần điện, có một tế đài cao lớn tầm hai mươi mét, được làm từ thần thạch. Xung quanh là thần bí trận pháp khổng lồ, những trận pháp này phát ra uy lực cường đại, dường như đã tồn tại rất lâu rồi.
Không ai biết tòa thần điện này có từ bao giờ, chỉ biết nơi đây có rất nhiều truyền thuyết kể về nó.
Tương truyền là nơi vẫn lạc của một trong tam thần sáng tạo – Thiên Long. Hay là một lăng viên của các vị thần tối cao do chiến tranh mà an nghỉ,… Có rất nhiều lời đồn đại, bất quá trong sử sách không hề ghi chép về điều này, thành ra những truyền thuyết ấy chỉ là những câu chuyện do con người dựng lên.
Trước toà thần điện, có rất ít thiên sứ qua lại nơi đó, số người đi qua thì không dám lại gần, bởi tòa thần điện này là nơi cấm kị, bất cứ ai cũng không được đến, trừ một số nhân vật cấp cao.
Bên trong tòa thần điện, có ba người đứng ở đó, hai nam một nữ. Nam tử tóc vàng tuấn mĩ vô cùng, nhìn y có phần ẻo lả giống nữ tử, sau lưng y là tám chiếc cánh đen như cánh quạ, phản chiếu sự hắc ám cùng cực.
Đó được gọi là Thiên thần sa ngã, tồn tại song song với thiên thần. Ngược lại với vẻ lăng lệ thánh khiết của thiên thần, họ mang trong mình vẻ hắc ám, tà dị. Không ai biết họ tồn tại từ bao giờ, chỉ biết luôn luôn đối lập với thiên thần. Thiên giới cũng được chia ra làm hai giới, một bên cai trị bởi thiên thần sa ngã, một bên cai trị bởi thiên thần. Hai bên địch ý lúc nào cũng lộ rõ, trong quá khứ từng xảy ra không biết bao nhiêu những trận chiến đẫm máu, chỉ bởi vài tranh chấp, miệt thị, khinh thường lẫn nhau.
Nam tử còn lại mặc ngân giáp, hông đeo một thanh gươm hoàng kim, khắc những hoa văn kì dị. Mái tóc bạch kim, dung mạo tuấn tú, mang vẻ nghiêm nghị. Hắn cũng là một thiên sứ tám cánh, bốn đôi cánh trắng muốt.
Nữ tử còn lại mặc bạch y, tóc màu lam dung mạo tú lệ, khí chất cao quý, tám chiếc cánh trắng muốt phía sau, đây quả là bậc tiên tử, chúng sinh thành kính. Nữ tử đó nhìn phía một quả cầu thủy tinh to tròn, đặt trên một cây cột cao chừng mét rưỡi. Quả cầu thủy tinh đó không ngừng phát ra dao động năng lượng ma pháp, hai luồng khí hắc bạch đan xen vào nhau, lấp lóe liên hồi. Một thanh âm trong trẻo mang vẻ mừng rỡ vang lên: "Chúng ta đã hai lần phát hiện ra dao động của tiểu nha đầu đó, lần này là tại một khu vực đấu trường ở nhân gian, chính xác là tại Hoàng thành nước Đại Việt".
Nam tử tuấn mĩ cười cợt: “Con nhóc đó dù được xuống nhân gian thì sao chứ, bất quá không thể thoát khỏi chúng ta được. Ở Hoàng thành ta đã có sẵn người của ta ở đó, có thể động thủ bất cứ lúc nào".
"Nữ nhi của tên khốn đó… Hừ! Đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Tại sao một thiên thần sa ngã hai cánh thấp kém lại có thực lực ngang với Thiên Đế, phải tổn thất tới mấy trăm Thiên sứ, mười Thiên Hoàng, cộng một Thiên Đế mới trấn áp được hắn. Lần này ta sẽ bắt nó lại. Nhất định!" Nam tử bạch giáp hừ lạnh, mắt lóe hung quang rong thoáng chốc.
“Ha ha, Vũ huynh cứ bình tĩnh chút đi, chẳng phải diệt được hắn rồi sao. Nói cho cùng, trên đời quả thật có vô số bất ngờ mà chúng ta không ngờ đến, rất nhiều những điều tưởng chừng như không thể nhưng vẫn thật sự xảy ra đó thôi". Nam tử tóc vàng cười ha hả.
Nữ tử mĩ lệ liền nói: “Chuyện tịnh không có đơn giản như hai ngươi nghĩ đâu. Lần trước ở gần tiểu nha đầu đó có dao động của một siêu cao thủ tấn cấp, thực lực chắc phải cỡ Thiên Hoàng, theo cảnh giới ở đó chắc là Thần Ma. Lần này cũng thế, hình như lúc nào cũng ở cạnh nha đầu đó thì phải".
“Thần Ma? Đáng lẽ ra cấp bậc Thống lĩnh là bị đưa lên Thiên giới hoặc bị triệu hoán sang tinh cầu cao cấp hơn chứ? Sao vẫn còn ở đó?" Nam tử bạch giáp nghi vấn hỏi.
“Ôi dào! Chắc dựa vào ba cái thủ thuật vớ vẩn nào đó chứ gì nữa! Chúng ta có tới ba Thiên Hoàng, còn phải sợ một kẻ Thiên Hoàng ở nhân gian giới sao". Nam tử tóc vàng lười biếng than.
Đoạn hắn nhìn phía tế đài, chăm chú dán mắt vào biểu tượng hình trăng tròn, đường kính tầm nửa mét, chính giữa là một cái rãnh kì lạ, miệng lẩm bẩm: “Thần ma chi tâm! Nhất định phải có được. Chúng ta hãy mau xuất thủ".
Hai người còn lại cũng gật đầu, sau đó từ từ lui mất.
Hoàng thành, Đại Việt đế quốc, tại đấu trường.
“Cuộc thi đấu sẽ kéo dài tổng cộng bảy ngày, mỗi ngày sẽ là một nội dung riêng. Thi đấu sẽ được tính điểm theo thành tích thành viên đạt được, trận đấu cuối cùng vào ngày thứ bảy đội nào được nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng, đội nào ít điểm nhất trong mỗi ngày thi đấu sẽ bị loại".
“Phần thi sẽ được phân phó theo nhiều thể loại khác nhau, thi đấu trên nhiều môi trường khác nhau, phần còn tại chúng tôi sẽ giải thích sau. Và giờ! Để quý khách đợi lâu, trận chiến đầu tiên. Trận chiến tranh giành điểm, bắt đầu!"
Lão trọng tài vừa dứt lời, bỗng nhiên mười cánh cửa từ dưới đấu trường trồi lên. Những cánh cửa này cao chừng hai mét, làm bằng một loại cổ ma thạch có từ thời thiên địa chi sơ. Trên cánh cửa khắc những hoa văn kì lạ, phát ra khí tức ma pháp nguyên tố cường đại.
“Đây là truyền tống trận, sẽ đưa mọi người đến nơi thi đấu cần thiết. Môi trường thi đấu đầu tiên là sâm lâm, xin mời năm thành viên thi đấu chính thức của mười hội lần lượt tiến vào các cánh cửa. Đầu tiên mỗi hội sẽ có một trăm điểm, mỗi thành viên thi đấu sẽ có hai mươi điểm, được lưu trong thẻ ma pháp riêng của từng người. Trận chiến sẽ kéo dài suốt sáu tiếng, thực phẩm, nước uống đều có trong thẻ ma pháp. Ngoài ra mọi người có thể cảm nhận được đối thủ trong bán kính một ngàn mét. Đội nào mất sạch điểm coi như bị loại, đội nào ít điểm nhất sau khi thi đấu cũng bị loại. Chỉ được đả thương đối thủ mất chiến lực, hoặc ép đối thủ đầu hàng, cấm hạ sát thủ, vì sẽ có rất nhiều cường giả trông coi".
Trọng tài liên tục giải thích, Kiều Vân cũng hiểu được sơ qua luật thi đấu ở đây. Nàng ra hiệu cho năm người đi xuống lấy điểm và tiến vào truyền tống trận. Chợt thấy Mặc Kì chăm chăm nhìn vào phía Hoàng thất hội pháp sư, ánh mắt lóe hàn quang, sát khí khẽ động. Nàng tiến lại vỗ vai, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo gì cả, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi. Đi nào, cho bọn chúng ăn hành cả gốc lẫn rễ đi".
Mặc Kì quay lại nhìn Kiều Vân, sau đó gật đầu, dẫn đầu bốn đứa Thiên Tuyết Linh, Lâm Thiên, Lâm Vương, Dạ Tử Hàn xuống dưới đấu trường.
Nhận điểm xong xuôi, thành viên các hội lần lượt tiến vào các cánh cửa, cánh cửa nào có người vào đủ lập tức biến mất. Sau khi tất cả đều tiến vào, lão trọng tài mới nói: “Thành viên sẽ được tiến vào một nơi ngẫu nhiên của khu rừng, đương nhiên cách nhau một đoạn khá xa, vượt khỏi tầm cảm ứng của thẻ ma pháp. Đội nào mất sạch điểm sẽ tự động bị truyền tống trở lại đấu trường. Mọi người theo dõi trận chiến trên Không gian trận, mỗi hội sẽ có một không gian thủy tinh cầu xem tình hình của đội mình, thông tin điểm số của các đội cũng sẽ hiện lên trên nó".
Lời vừa dứt, bỗng nhiên có sáu màn ảnh dài khoảng sáu trăm mét, rộng bốn trăm rưỡi mét xuất hiện ghép với nhau, hiện lên những hình ảnh chiếu được từ chiến trường. Chỗ nhóm Kiều Vân cũng xuất hiện một cây cột trụ cao nửa mét, một quả cầu to bằng một cái đầu người cố định trên nó, chiếu lại hình ảnh của đội Huyết Nhãn. Cái gọi là Không gian thủy tinh cầu, nó từa tựa như không gian trữ vật nhưng tác dụng khác hẳn. Có tác dụng truyền đạt trực tiếp hình ảnh ghi lại được từ một không gian thủy tinh cầu này đến không gian thủy tinh khác, ngoài ra còn có thể lưu trữ lại hình ảnh đó.
Nơi đây còn có một loại tồn tại siêu nhiên vượt xa với con người – thiên thần cánh trắng. Họ không chỉ bởi có khả năng phi hành trên không, mà tư chất cũng vượt xa con người, cường giả không thể đếm hết.
Ngoài ra, đại đa số các vị thần, hay siêu cấp cường giả sau khi vượt qua giới hạn pháp tắc của nhân gian, đều cư ngụ tại đây. Số ít thì trực tiếp phá toái hư không, tiến vào một vùng không gian cao cấp khác. Có rất nhiều chủ thần, thống trị tối cao chính là vị thiên thần mười hai cánh.
Thiên sứ phân chia cấp bậc cũng rõ ràng, thiên thần hai cánh phổ thông, cư dân thiên giới được coi là Thiên Nhân, Thiên sứ bốn cánh được gọi là Thiên Giả, Thiên sứ sáu cánh là Thiên Vương, thiên sứ tám cánh là Thiên Hoàng, thiên sứ mười cánh là Thiên Đế, thiên sứ mười hai cánh gọi là Thiên Tôn.
Thiên sứ bốn cánh thì được coi là không phải hiếm lắm, đẳng cấp càng cao, thì lại càng hiếm thấy. Số thiên sứ cấp bậc Thiên Đế chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Thiên Tôn có duy nhất một người. Tương truyền rằng Thiên Tôn do vị Thiên Long tạo ra, trấn giữ một nửa thiên giới từ thuở khai thiên tích địa cũng được tới vạn năm. Thiên thần sa ngã thì cũng phân chia tương tự như thế, Thiên Tôn cũng có duy nhất một người.
Trên một ngọn núi đẹp đẽ, rực rỡ sắc màu với vô vàn loài hoa đẹp, tỏa ra hương thơm ngát mê đắm lòng người. Bao quanh nó không ngừng hiện lên mờ mờ ảo ảo làn khói trắng, còn có nhiều tinh linh hồ điệp quay quanh, rải quang mang lấp lánh đính thực là chốn tiên cảnh.
Tọa lạc trên đỉnh núi ấy, là một kiến trúc khổng lồ mang đầy vẻ cổ kính, một thần điện nguy nga cao lớn, với những cây cột tỏa ánh hào quang rực rỡ, mây lành bao phủ, trông rất tráng lệ, thần thánh.
Trong chính giữa thần điện, có một tế đài cao lớn tầm hai mươi mét, được làm từ thần thạch. Xung quanh là thần bí trận pháp khổng lồ, những trận pháp này phát ra uy lực cường đại, dường như đã tồn tại rất lâu rồi.
Không ai biết tòa thần điện này có từ bao giờ, chỉ biết nơi đây có rất nhiều truyền thuyết kể về nó.
Tương truyền là nơi vẫn lạc của một trong tam thần sáng tạo – Thiên Long. Hay là một lăng viên của các vị thần tối cao do chiến tranh mà an nghỉ,… Có rất nhiều lời đồn đại, bất quá trong sử sách không hề ghi chép về điều này, thành ra những truyền thuyết ấy chỉ là những câu chuyện do con người dựng lên.
Trước toà thần điện, có rất ít thiên sứ qua lại nơi đó, số người đi qua thì không dám lại gần, bởi tòa thần điện này là nơi cấm kị, bất cứ ai cũng không được đến, trừ một số nhân vật cấp cao.
Bên trong tòa thần điện, có ba người đứng ở đó, hai nam một nữ. Nam tử tóc vàng tuấn mĩ vô cùng, nhìn y có phần ẻo lả giống nữ tử, sau lưng y là tám chiếc cánh đen như cánh quạ, phản chiếu sự hắc ám cùng cực.
Đó được gọi là Thiên thần sa ngã, tồn tại song song với thiên thần. Ngược lại với vẻ lăng lệ thánh khiết của thiên thần, họ mang trong mình vẻ hắc ám, tà dị. Không ai biết họ tồn tại từ bao giờ, chỉ biết luôn luôn đối lập với thiên thần. Thiên giới cũng được chia ra làm hai giới, một bên cai trị bởi thiên thần sa ngã, một bên cai trị bởi thiên thần. Hai bên địch ý lúc nào cũng lộ rõ, trong quá khứ từng xảy ra không biết bao nhiêu những trận chiến đẫm máu, chỉ bởi vài tranh chấp, miệt thị, khinh thường lẫn nhau.
Nam tử còn lại mặc ngân giáp, hông đeo một thanh gươm hoàng kim, khắc những hoa văn kì dị. Mái tóc bạch kim, dung mạo tuấn tú, mang vẻ nghiêm nghị. Hắn cũng là một thiên sứ tám cánh, bốn đôi cánh trắng muốt.
Nữ tử còn lại mặc bạch y, tóc màu lam dung mạo tú lệ, khí chất cao quý, tám chiếc cánh trắng muốt phía sau, đây quả là bậc tiên tử, chúng sinh thành kính. Nữ tử đó nhìn phía một quả cầu thủy tinh to tròn, đặt trên một cây cột cao chừng mét rưỡi. Quả cầu thủy tinh đó không ngừng phát ra dao động năng lượng ma pháp, hai luồng khí hắc bạch đan xen vào nhau, lấp lóe liên hồi. Một thanh âm trong trẻo mang vẻ mừng rỡ vang lên: "Chúng ta đã hai lần phát hiện ra dao động của tiểu nha đầu đó, lần này là tại một khu vực đấu trường ở nhân gian, chính xác là tại Hoàng thành nước Đại Việt".
Nam tử tuấn mĩ cười cợt: “Con nhóc đó dù được xuống nhân gian thì sao chứ, bất quá không thể thoát khỏi chúng ta được. Ở Hoàng thành ta đã có sẵn người của ta ở đó, có thể động thủ bất cứ lúc nào".
"Nữ nhi của tên khốn đó… Hừ! Đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Tại sao một thiên thần sa ngã hai cánh thấp kém lại có thực lực ngang với Thiên Đế, phải tổn thất tới mấy trăm Thiên sứ, mười Thiên Hoàng, cộng một Thiên Đế mới trấn áp được hắn. Lần này ta sẽ bắt nó lại. Nhất định!" Nam tử bạch giáp hừ lạnh, mắt lóe hung quang rong thoáng chốc.
“Ha ha, Vũ huynh cứ bình tĩnh chút đi, chẳng phải diệt được hắn rồi sao. Nói cho cùng, trên đời quả thật có vô số bất ngờ mà chúng ta không ngờ đến, rất nhiều những điều tưởng chừng như không thể nhưng vẫn thật sự xảy ra đó thôi". Nam tử tóc vàng cười ha hả.
Nữ tử mĩ lệ liền nói: “Chuyện tịnh không có đơn giản như hai ngươi nghĩ đâu. Lần trước ở gần tiểu nha đầu đó có dao động của một siêu cao thủ tấn cấp, thực lực chắc phải cỡ Thiên Hoàng, theo cảnh giới ở đó chắc là Thần Ma. Lần này cũng thế, hình như lúc nào cũng ở cạnh nha đầu đó thì phải".
“Thần Ma? Đáng lẽ ra cấp bậc Thống lĩnh là bị đưa lên Thiên giới hoặc bị triệu hoán sang tinh cầu cao cấp hơn chứ? Sao vẫn còn ở đó?" Nam tử bạch giáp nghi vấn hỏi.
“Ôi dào! Chắc dựa vào ba cái thủ thuật vớ vẩn nào đó chứ gì nữa! Chúng ta có tới ba Thiên Hoàng, còn phải sợ một kẻ Thiên Hoàng ở nhân gian giới sao". Nam tử tóc vàng lười biếng than.
Đoạn hắn nhìn phía tế đài, chăm chú dán mắt vào biểu tượng hình trăng tròn, đường kính tầm nửa mét, chính giữa là một cái rãnh kì lạ, miệng lẩm bẩm: “Thần ma chi tâm! Nhất định phải có được. Chúng ta hãy mau xuất thủ".
Hai người còn lại cũng gật đầu, sau đó từ từ lui mất.
Hoàng thành, Đại Việt đế quốc, tại đấu trường.
“Cuộc thi đấu sẽ kéo dài tổng cộng bảy ngày, mỗi ngày sẽ là một nội dung riêng. Thi đấu sẽ được tính điểm theo thành tích thành viên đạt được, trận đấu cuối cùng vào ngày thứ bảy đội nào được nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng, đội nào ít điểm nhất trong mỗi ngày thi đấu sẽ bị loại".
“Phần thi sẽ được phân phó theo nhiều thể loại khác nhau, thi đấu trên nhiều môi trường khác nhau, phần còn tại chúng tôi sẽ giải thích sau. Và giờ! Để quý khách đợi lâu, trận chiến đầu tiên. Trận chiến tranh giành điểm, bắt đầu!"
Lão trọng tài vừa dứt lời, bỗng nhiên mười cánh cửa từ dưới đấu trường trồi lên. Những cánh cửa này cao chừng hai mét, làm bằng một loại cổ ma thạch có từ thời thiên địa chi sơ. Trên cánh cửa khắc những hoa văn kì lạ, phát ra khí tức ma pháp nguyên tố cường đại.
“Đây là truyền tống trận, sẽ đưa mọi người đến nơi thi đấu cần thiết. Môi trường thi đấu đầu tiên là sâm lâm, xin mời năm thành viên thi đấu chính thức của mười hội lần lượt tiến vào các cánh cửa. Đầu tiên mỗi hội sẽ có một trăm điểm, mỗi thành viên thi đấu sẽ có hai mươi điểm, được lưu trong thẻ ma pháp riêng của từng người. Trận chiến sẽ kéo dài suốt sáu tiếng, thực phẩm, nước uống đều có trong thẻ ma pháp. Ngoài ra mọi người có thể cảm nhận được đối thủ trong bán kính một ngàn mét. Đội nào mất sạch điểm coi như bị loại, đội nào ít điểm nhất sau khi thi đấu cũng bị loại. Chỉ được đả thương đối thủ mất chiến lực, hoặc ép đối thủ đầu hàng, cấm hạ sát thủ, vì sẽ có rất nhiều cường giả trông coi".
Trọng tài liên tục giải thích, Kiều Vân cũng hiểu được sơ qua luật thi đấu ở đây. Nàng ra hiệu cho năm người đi xuống lấy điểm và tiến vào truyền tống trận. Chợt thấy Mặc Kì chăm chăm nhìn vào phía Hoàng thất hội pháp sư, ánh mắt lóe hàn quang, sát khí khẽ động. Nàng tiến lại vỗ vai, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo gì cả, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi. Đi nào, cho bọn chúng ăn hành cả gốc lẫn rễ đi".
Mặc Kì quay lại nhìn Kiều Vân, sau đó gật đầu, dẫn đầu bốn đứa Thiên Tuyết Linh, Lâm Thiên, Lâm Vương, Dạ Tử Hàn xuống dưới đấu trường.
Nhận điểm xong xuôi, thành viên các hội lần lượt tiến vào các cánh cửa, cánh cửa nào có người vào đủ lập tức biến mất. Sau khi tất cả đều tiến vào, lão trọng tài mới nói: “Thành viên sẽ được tiến vào một nơi ngẫu nhiên của khu rừng, đương nhiên cách nhau một đoạn khá xa, vượt khỏi tầm cảm ứng của thẻ ma pháp. Đội nào mất sạch điểm sẽ tự động bị truyền tống trở lại đấu trường. Mọi người theo dõi trận chiến trên Không gian trận, mỗi hội sẽ có một không gian thủy tinh cầu xem tình hình của đội mình, thông tin điểm số của các đội cũng sẽ hiện lên trên nó".
Lời vừa dứt, bỗng nhiên có sáu màn ảnh dài khoảng sáu trăm mét, rộng bốn trăm rưỡi mét xuất hiện ghép với nhau, hiện lên những hình ảnh chiếu được từ chiến trường. Chỗ nhóm Kiều Vân cũng xuất hiện một cây cột trụ cao nửa mét, một quả cầu to bằng một cái đầu người cố định trên nó, chiếu lại hình ảnh của đội Huyết Nhãn. Cái gọi là Không gian thủy tinh cầu, nó từa tựa như không gian trữ vật nhưng tác dụng khác hẳn. Có tác dụng truyền đạt trực tiếp hình ảnh ghi lại được từ một không gian thủy tinh cầu này đến không gian thủy tinh khác, ngoài ra còn có thể lưu trữ lại hình ảnh đó.
Tác giả :
Thanh Hằng