Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 5: Chip thân phận
“Hôm nay về sớm một chút, chip thân phận của con hẳn là đã đến rồi, chúng ta đi đến nhà chú Ngô của con lấy về", Lương Mạn dặn dò.
Ninh Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vâng"
“Từ từ", Thạch Bằng gọi Ninh Hữu đang chuẩn bị ra ngoài lại, “Hôm nay ba đi cùng con, chờ đến lúc tối chúng ta cùng nhau trở về."
Ninh Hữu đầu tiên là kinh hỉ, sau khi phản ứng lại thì có chút hoảng loạn.
Nếu ba ở đó, mình như thế nào dùng Lăng Vân hỗ trợ đào mỏ được?
Không thể đào mỏ, bản thân ngày hôm nay khẳng định là không thấy được khoáng thạch rồi, vậy mình phải giải thích như thế nào mà mỗi ngày đều cầm một khối đây?
Vạn nhất ba hoài nghi mình……
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hữu nhịn không được có chút trắng bệch.
“Tiểu Hữu, hôm nay con cũng đừng đi vào trong quặng mỏ, ba đi vào trong có chút việc, con đi tìm bọn nhóc Ngô Minh chơi đi", lúc đi đến bên ngoài quặng mỏ, Thạch Bằng ngăn cản Ninh Hữu đang định đi vào trong.
Ông tự nhiên là nhìn ra được Ninh Hữu đang bất an và sợ hãi, không khỏi một trận đau lòng.
Thạch Bằng xoa xoa cái đầu nhỏ của Ninh Hữu, nhìn bộ dạng cậu rõ ràng còn chưa có phục hồi tinh thần kia liền cười khẽ, “Đi chơi đi!"
Ninh Hữu chần chờ rồi gật gật đầu, sau đó một bước lại quay đầu đi về phía bọn nhóc Ngô Minh kia.
Sự tình phát triển thế này làm Ninh Hữu có chút không rõ.
Cái này là, mình không phải bị ba hoài nghi sao?
“Ninh Hữu cậu đã tới rồi, nhiều ngày như vậy cậu chỉ biết đi vào trong quặng mỏ chơi, cũng không tới tìm bọn tớ. Chỗ đó tối đen có cái gì chơi vui chứ, nhanh lại đây đi, chúng tớ tìm được một thứ chơi vui cực kỳ!"
Ninh Hữu còn chưa đi tới gần đám tiểu đồng bọn đang chơi nháo kia, liền có người nhìn thấy cậu, một người liền chạy ra lôi kéo cậu lại.
“Cậu xem, đây là chúng ta ở Tinh cảng nhặt được đó!"
Ninh Hữu nhìn đồ vật hình cầu đen kịt trên mặt đất kia một cái, tâm tình lập tức bị hấp dẫn.
“Đây là cái gì?", Ninh Hữu rất là hiếu kỳ.
Ngô Minh dùng ngón tay chọc một chút đồ vật không rõ kia, lắc lắc đầu, nở nụ cười, “Tớ cũng không biết, chẳng qua thoạt nhìn chơi rất vui."
Không đến ba phút sau, Ninh Hữu liền biết thứ này đến tột cùng là chơi vui thế nào.
“Ninh Hữu, nhanh bắt nó lại đi! Cẩn thận đừng để rớt nha!"
Ninh Hữu sau khi nghe xong tức khắc hành động, dưới tình huống người đối diện còn không có nhìn rõ liền đem đồ vật đen đen hình cầu kia tới ôm vào lòng ngực mình.
“Nhanh lên đưa cho tớ!", Ngô Minh lại hô lên.
“Nga, được", Ninh Hữu vui vẻ kêu một câu, trực tiếp ném đồ vật trong tay qua cho Ngô Minh.
Sau đó là một tiếng gào thảm thiết.
“Ngao! Đau chết mất!"
Ngô Minh bị đập trúng đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.
“Cậu không sao chứ!", Các vị bằng hữu nhỏ đều khẩn trương chạy đến chỗ Ngô Minh, Ninh Hữu tự nhiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt còn là do chính cậu gây ra, càng thêm áy náy không thôi.
Ngô Minh che đầu mình lại, hít hít mũi, cố nén đau nói, “Không có việc gì!"
Nhìn thấy đôi mắt Ninh Hữu có chút phiếm hồng, Ngô Minh cũng không rảnh lo cho đôi mắt đang không ngừng chảy nước mắt của mình, tiến lên xoa xoa đầu nhỏ của Ninh Hữu, “Tớ không có việc gì, cậu đừng lo lắng!"
“Đều là do cái đồ vật vô dụng này!", Ngô Minh đợi một lát mới từ trên mặt đất đứng lên, tức giận hung hăng đá vật thể hình cầu đập trúng đầu cậu nhóc một cái.
“—— ngao!!!"
Những người khác không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu.
Ninh Hữu đi qua kéo Ngô Minh lại, linh lực khẽ vận chuyển, ở trong thân thể Ngô Minh đi một vòng.
Ngô Minh tức khắc cảm thấy toàn bộ đau đớn đều không còn, hơn nữa có một loại cảm giác tê tê dại dại, rất là thoải mái.
Mọi người nói, lúc có loại cảm giác này, khẳng định là nhất kiến chung tình!
Ngô Minh trong lòng vừa thẹn vừa kinh.
Cậu nhóc lập tức tránh thoát khỏi tay Ninh Hữu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn gương mặt nghi hoặc ngây thơ của Ninh Hữu xong, vành tai cũng nhịn không được mà đỏ lên.
“Tớ, tớ vừa nhớ ra còn có việc, tớ phải đi về trước!"
Vừa dứt lời, Ngô Minh liền chạy trối chết.
Làm Ninh Hữu đối với tình huống này có chút không rõ, “A?"
Những người khác đồng dạng có chút không hiểu đây là chuyện gì, bất quá rất mau liền đem chuyện của Ngô Minh vứt qua một bên, tự mình vui chơi. Trải qua chuyện của Ngô Minh bọn nhỏ cũng không nói lại cầm đồ vật không rõ kia làm bóng chơi nữa, bọn nhóc cũng không phải là không có bóng, cái này cũng chỉ là đồ mới mẻ kì lạ thôi.
Còn dư lại một đám nhóc liền tìm trò chơi khác bắt đầu chơi.
Ninh Hữu cũng đi theo chân bọn nhóc, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Chờ đến khi cậu bị Thạch Bằng gọi đi, vẫn như cũ còn có chút chưa đã thèm, khuôn mặt nhỏ đỏ rực.
“Lần sau lại cùng chúng tớ chơi nha!"
Ninh Hữu vui vẻ đáp ứng, một đôi mắt lớn long lanh cực kỳ.
Trước khi đi, Ninh Hữu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng bước chân, chỉ vào vật màu đen hình cầu bị bỏ quên trên mặt đất, “Thứ này các cậu có còn muốn không?"
Mọi người đồng thời lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Không cần, cứng như vậy, một chút cũng chơi không vui."
Mi mắt Ninh Hữu cong cong, thập phần vui vẻ, “Vậy tớ cầm đi nha!"
Trên đường về nhà, Thạch Bằng một đường nắm tay nhỏ của Ninh Hữu, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Hôm nay chơi rất vui sao?"
“Ân!" Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, thập phần cao hứng.
Thạch Bằng xoa xoa đầu nhỏ của cậu, vui mừng cực kỳ. Từ lúc đứa nhỏ này vào nhà của bọn họ, còn chưa có thấy qua bộ dáng cậu cao hứng như vậy. Tiểu Hữu đứa nhỏ này thật sự là quá mức ngoan ngoãn, vẫn luôn nghĩ cách giúp công việc trong nhà, cũng không biết cùng những bọn nhỏ đó chơi cùng nhau.
Đứa nhỏ này thật sự là ngoan ngoãn đến làm người tâm đau.
Ninh Hữu ngày này nhưng thật ra phi thường vui vẻ, cậu tu luyện đã trăm năm, chưa từng cùng bạn đồng lứa chơi đùa, hơn nữa thường xuyên phải bế quan một lần liền trôi qua mười năm. Những ngày bình thường thế này cậu thật đúng là chưa từng có được mấy ngày, lúc này đây có cơ hội cùng người khác chơi nháo, tuy rằng nội dung thật sự là có chút quá mức đơn giản, nhưng Ninh Hữu lại thật sự chơi vô cùng thống khoái, vô cùng vui vẻ.
Chờ đến khi Ninh Hữu về đến nhà, liền đem đồ vật không biết là gì trong tay ném qua một bên, sau đó đi theo Lương Mạn đến chỗ chú Ngô lĩnh chip thân phận của mình.
Chú Ngô vốn là một nhân viên chính phủ của Tương Vương Tinh, sau lại không biết vì chuyện gì lại bị chặt đứt một chân, sau đó bị đuổi tới Hòa Tân Tinh. Ở chỗ này hắn chủ yếu phụ trách cùng quản lý các việc của tinh cầu, sau đó tiến hành hồi báo cho Tương Vương Tinh.
Đương nhiên, bởi vì tinh cầu Hòa Tân thật sự là quá xa xôi, đế quốc đối với việc quản lý tinh cầu Hòa Tân từ trước đến nay tương đối lơi lỏng, ở chỗ của chú Ngô việc duy nhất cũng chính là khi có người sinh ra, liên lạc xin đế quốc một con chip thân phận mà thôi.
Ninh Hữu nhìn chip thân phận trên tay, hai má nhỏ hiện lên lúm đồng tiền, tươi cười không lớn, nhưng lại ngọt cực kỳ.
Ninh Hữu, mười sáu tuổi, đánh số thân phận hx217319.
Ninh Hữu ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vâng"
“Từ từ", Thạch Bằng gọi Ninh Hữu đang chuẩn bị ra ngoài lại, “Hôm nay ba đi cùng con, chờ đến lúc tối chúng ta cùng nhau trở về."
Ninh Hữu đầu tiên là kinh hỉ, sau khi phản ứng lại thì có chút hoảng loạn.
Nếu ba ở đó, mình như thế nào dùng Lăng Vân hỗ trợ đào mỏ được?
Không thể đào mỏ, bản thân ngày hôm nay khẳng định là không thấy được khoáng thạch rồi, vậy mình phải giải thích như thế nào mà mỗi ngày đều cầm một khối đây?
Vạn nhất ba hoài nghi mình……
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hữu nhịn không được có chút trắng bệch.
“Tiểu Hữu, hôm nay con cũng đừng đi vào trong quặng mỏ, ba đi vào trong có chút việc, con đi tìm bọn nhóc Ngô Minh chơi đi", lúc đi đến bên ngoài quặng mỏ, Thạch Bằng ngăn cản Ninh Hữu đang định đi vào trong.
Ông tự nhiên là nhìn ra được Ninh Hữu đang bất an và sợ hãi, không khỏi một trận đau lòng.
Thạch Bằng xoa xoa cái đầu nhỏ của Ninh Hữu, nhìn bộ dạng cậu rõ ràng còn chưa có phục hồi tinh thần kia liền cười khẽ, “Đi chơi đi!"
Ninh Hữu chần chờ rồi gật gật đầu, sau đó một bước lại quay đầu đi về phía bọn nhóc Ngô Minh kia.
Sự tình phát triển thế này làm Ninh Hữu có chút không rõ.
Cái này là, mình không phải bị ba hoài nghi sao?
“Ninh Hữu cậu đã tới rồi, nhiều ngày như vậy cậu chỉ biết đi vào trong quặng mỏ chơi, cũng không tới tìm bọn tớ. Chỗ đó tối đen có cái gì chơi vui chứ, nhanh lại đây đi, chúng tớ tìm được một thứ chơi vui cực kỳ!"
Ninh Hữu còn chưa đi tới gần đám tiểu đồng bọn đang chơi nháo kia, liền có người nhìn thấy cậu, một người liền chạy ra lôi kéo cậu lại.
“Cậu xem, đây là chúng ta ở Tinh cảng nhặt được đó!"
Ninh Hữu nhìn đồ vật hình cầu đen kịt trên mặt đất kia một cái, tâm tình lập tức bị hấp dẫn.
“Đây là cái gì?", Ninh Hữu rất là hiếu kỳ.
Ngô Minh dùng ngón tay chọc một chút đồ vật không rõ kia, lắc lắc đầu, nở nụ cười, “Tớ cũng không biết, chẳng qua thoạt nhìn chơi rất vui."
Không đến ba phút sau, Ninh Hữu liền biết thứ này đến tột cùng là chơi vui thế nào.
“Ninh Hữu, nhanh bắt nó lại đi! Cẩn thận đừng để rớt nha!"
Ninh Hữu sau khi nghe xong tức khắc hành động, dưới tình huống người đối diện còn không có nhìn rõ liền đem đồ vật đen đen hình cầu kia tới ôm vào lòng ngực mình.
“Nhanh lên đưa cho tớ!", Ngô Minh lại hô lên.
“Nga, được", Ninh Hữu vui vẻ kêu một câu, trực tiếp ném đồ vật trong tay qua cho Ngô Minh.
Sau đó là một tiếng gào thảm thiết.
“Ngao! Đau chết mất!"
Ngô Minh bị đập trúng đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.
“Cậu không sao chứ!", Các vị bằng hữu nhỏ đều khẩn trương chạy đến chỗ Ngô Minh, Ninh Hữu tự nhiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt còn là do chính cậu gây ra, càng thêm áy náy không thôi.
Ngô Minh che đầu mình lại, hít hít mũi, cố nén đau nói, “Không có việc gì!"
Nhìn thấy đôi mắt Ninh Hữu có chút phiếm hồng, Ngô Minh cũng không rảnh lo cho đôi mắt đang không ngừng chảy nước mắt của mình, tiến lên xoa xoa đầu nhỏ của Ninh Hữu, “Tớ không có việc gì, cậu đừng lo lắng!"
“Đều là do cái đồ vật vô dụng này!", Ngô Minh đợi một lát mới từ trên mặt đất đứng lên, tức giận hung hăng đá vật thể hình cầu đập trúng đầu cậu nhóc một cái.
“—— ngao!!!"
Những người khác không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu.
Ninh Hữu đi qua kéo Ngô Minh lại, linh lực khẽ vận chuyển, ở trong thân thể Ngô Minh đi một vòng.
Ngô Minh tức khắc cảm thấy toàn bộ đau đớn đều không còn, hơn nữa có một loại cảm giác tê tê dại dại, rất là thoải mái.
Mọi người nói, lúc có loại cảm giác này, khẳng định là nhất kiến chung tình!
Ngô Minh trong lòng vừa thẹn vừa kinh.
Cậu nhóc lập tức tránh thoát khỏi tay Ninh Hữu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn gương mặt nghi hoặc ngây thơ của Ninh Hữu xong, vành tai cũng nhịn không được mà đỏ lên.
“Tớ, tớ vừa nhớ ra còn có việc, tớ phải đi về trước!"
Vừa dứt lời, Ngô Minh liền chạy trối chết.
Làm Ninh Hữu đối với tình huống này có chút không rõ, “A?"
Những người khác đồng dạng có chút không hiểu đây là chuyện gì, bất quá rất mau liền đem chuyện của Ngô Minh vứt qua một bên, tự mình vui chơi. Trải qua chuyện của Ngô Minh bọn nhỏ cũng không nói lại cầm đồ vật không rõ kia làm bóng chơi nữa, bọn nhóc cũng không phải là không có bóng, cái này cũng chỉ là đồ mới mẻ kì lạ thôi.
Còn dư lại một đám nhóc liền tìm trò chơi khác bắt đầu chơi.
Ninh Hữu cũng đi theo chân bọn nhóc, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Chờ đến khi cậu bị Thạch Bằng gọi đi, vẫn như cũ còn có chút chưa đã thèm, khuôn mặt nhỏ đỏ rực.
“Lần sau lại cùng chúng tớ chơi nha!"
Ninh Hữu vui vẻ đáp ứng, một đôi mắt lớn long lanh cực kỳ.
Trước khi đi, Ninh Hữu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, dừng bước chân, chỉ vào vật màu đen hình cầu bị bỏ quên trên mặt đất, “Thứ này các cậu có còn muốn không?"
Mọi người đồng thời lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Không cần, cứng như vậy, một chút cũng chơi không vui."
Mi mắt Ninh Hữu cong cong, thập phần vui vẻ, “Vậy tớ cầm đi nha!"
Trên đường về nhà, Thạch Bằng một đường nắm tay nhỏ của Ninh Hữu, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Hôm nay chơi rất vui sao?"
“Ân!" Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, thập phần cao hứng.
Thạch Bằng xoa xoa đầu nhỏ của cậu, vui mừng cực kỳ. Từ lúc đứa nhỏ này vào nhà của bọn họ, còn chưa có thấy qua bộ dáng cậu cao hứng như vậy. Tiểu Hữu đứa nhỏ này thật sự là quá mức ngoan ngoãn, vẫn luôn nghĩ cách giúp công việc trong nhà, cũng không biết cùng những bọn nhỏ đó chơi cùng nhau.
Đứa nhỏ này thật sự là ngoan ngoãn đến làm người tâm đau.
Ninh Hữu ngày này nhưng thật ra phi thường vui vẻ, cậu tu luyện đã trăm năm, chưa từng cùng bạn đồng lứa chơi đùa, hơn nữa thường xuyên phải bế quan một lần liền trôi qua mười năm. Những ngày bình thường thế này cậu thật đúng là chưa từng có được mấy ngày, lúc này đây có cơ hội cùng người khác chơi nháo, tuy rằng nội dung thật sự là có chút quá mức đơn giản, nhưng Ninh Hữu lại thật sự chơi vô cùng thống khoái, vô cùng vui vẻ.
Chờ đến khi Ninh Hữu về đến nhà, liền đem đồ vật không biết là gì trong tay ném qua một bên, sau đó đi theo Lương Mạn đến chỗ chú Ngô lĩnh chip thân phận của mình.
Chú Ngô vốn là một nhân viên chính phủ của Tương Vương Tinh, sau lại không biết vì chuyện gì lại bị chặt đứt một chân, sau đó bị đuổi tới Hòa Tân Tinh. Ở chỗ này hắn chủ yếu phụ trách cùng quản lý các việc của tinh cầu, sau đó tiến hành hồi báo cho Tương Vương Tinh.
Đương nhiên, bởi vì tinh cầu Hòa Tân thật sự là quá xa xôi, đế quốc đối với việc quản lý tinh cầu Hòa Tân từ trước đến nay tương đối lơi lỏng, ở chỗ của chú Ngô việc duy nhất cũng chính là khi có người sinh ra, liên lạc xin đế quốc một con chip thân phận mà thôi.
Ninh Hữu nhìn chip thân phận trên tay, hai má nhỏ hiện lên lúm đồng tiền, tươi cười không lớn, nhưng lại ngọt cực kỳ.
Ninh Hữu, mười sáu tuổi, đánh số thân phận hx217319.
Tác giả :
Doãn Nhất Phương