Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 45

Cảnh sắc trên Tương Vương Tinh hoàn toàn khác biệt so với tinh cầu Hòa Tân hoang vắng, không đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên có cây xanh, hơn nữa cao ốc san sát, các loại phi hành khí bay nhanh trên mặt đất cùng không trung, náo nhiệt cực kỳ.

Sau khi Ninh Hữu xuống phi thuyền liền tràn đầy mới lạ nhìn nhìn khắp nơi, cảnh tượng ở nơi này cùng với tinh cầu Hòa Tân thật sự là khác nhau như trời với đất, chẳng qua thật ra so với trên mạng giả lập cũng không sai biệt lắm, ứng dụng khoa học kỹ thuật cực kỳ tiên tiến tới trên mọi phương diện sinh hoạt. Vị trí hiện tại của Ninh Hữu là cảng nơi phi thuyền hạ cánh, nơi nơi đều có người buôn bán đủ các mặt hàng.

Tưởng An đem sự tình còn dư lại giao cho một người thủ hạ của mình gọi là *, sau đó liền đưa Ninh Hữu đi dạo khắp nơi, chỉ vào từng đồ vật ở đây mà nhất nhất giới thiệu cho Ninh Hữu, mấy thứ này tuy rằng phần lớn Ninh Hữu đều chưa từng gặp qua, nhưng sau khi có Tưởng An giới thiệu, cũng đều hiểu rõ có tác dụng gì, cũng không có hứng thú quá lớn.

Ở chỗ tinh cảng xuất khẩu có một tòa nhà cao đứng sừng sững, phía trên là một cái màn hình cực lớn, ở đó truyền phát tin tức hiện tại. Mà ở những chỗ xung quanh khác, thì lại do pha lê đặc thù tài chất cấu thành một bộ đồ án cực kỳ hoa mỹ, phá lệ khiến người chú mục. Chỗ ở cửa, hai người đàn ông mặc tây trang đang đứng, thời điểm khi có người tới bọn họ phụ trách hỗ trợ đỗ xe, người khác thì dẫn khách nhân đi vào. Tưởng An dường như là đối với nơi này cực kỳ quen thuộc, ngựa quen đường cũ đưa Ninh Hữu đi vào, bên trong tòa cao ốc này trang trí cực kỳ xa hoa, rất có một loại cảm giác tráng lệ. Tưởng An phân phó một câu với nhân viên tạp vụ, nhân viên tạp vụ cung kính gật gật đầu liền dẫn bọn họ vào thang máy đi lên tầng 66.

Từ thang máy đi ra, đi về phía trước một đoạn chính là một cánh cửa cực lớn, có khắc phù điêu, có vẻ cực kỳ cao nhã.

Phía sau cánh cửa chính là một đại sảnh cực kỳ rộng rãi, chỉ có mấy cây cột thô to khắc gỗ thừa trọng, còn lại toàn bộ bốn phía của đại sảnh đều là do pha lê tạo thành, tầm nhìn rộng mở sáng ngời, đứng ở bên cửa sổ có một loại cảm giác như mình đang lơ lửng trên bầu trời, tất cả kiến trúc trên mặt đất đều nhỏ bé đến cực điểm.

"Chỗ này cảm giác thế nào?", Tưởng An hơi có chút hiến vật quý nói, "Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên tới đây một lần, loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này thật sự là rất thú vị."

Tuy nói ở Tương Vương Tinh, loại nhà cao tầng như thế này cũng không thiếu, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể đi, hơn nữa chỗ tinh cảng bởi vì bên cạnh là một bờ biển cực lớn, cho nên cảnh sắc là đẹp độc nhất vô nhị.

Trong miệng Ninh Hữu ngậm một lọ thuốc dinh dưỡng, không sao cả gật gật đầu, "Cũng được."

Sau khi cậu bắt đầu tu luyện không lâu thì đã có thể ngự kiếm phi hành, lúc ban đầu bởi vì mới mẻ nên đã từng bay qua bay lại suốt một tháng, sau này đối với phi hành cũng đã không còn bất luận lòng hiếu kỳ gì nữa, đối với loại cảm giác lăng không này cậu đã quá quen thuộc rồi.

Không thấy được thần sắc khiếp sợ của sư phụ mình, Tưởng An có chút thất vọng, nhưng là đảo mắt liền tươi tỉnh lại, hắc hắc cười để cho Ninh Hữu ngồi xuống ở một vị trí sát cửa sổ, "Nơi này là nhà hàng tự nhiên duy nhất của tinh cảng này, không chỉ có phong cảnh tốt, ngay cả đồ ăn tự nhiên cũng được chế biến cực kỳ mỹ vị, sư phụ cậu nhất định phải nếm thử một lần."

"Sinh ý ở chỗ này quả thực là tốt ngoài dự đoán, ban đầu tôi chỉ là thưởng thức qua một lần liền hầu như là mỗi ngày đều nhớ đến đây, nhưng bởi vì đồ ăn tự nhiên thật sự là quá đắt, tôi cũng chỉ có thể một tháng tới đây một lần thôi. Hơn nữa tay nghề ở đây thật là không chê vào đâu được, lúc trước tôi cũng đã từng đi ăn ở các nhà hàng tự nhiên khác, tư vị kia chỉ có thể nói là tốt hơn so với thuốc dinh dưỡng một chút thôi, thậm chí còn không bằng những loại thuốc dinh dưỡng hương vị hoa quả đâu. Nhưng là đồ ăn mà nơi này nấu nướng ra, bảo đảm làm cho cậu ăn rồi liền nhớ mãi không quên!"

Ninh Hữu đem lọ thuốc dinh dưỡng cuối cùng kia uống hết, nghe thấy Tưởng An hình dung tốt như vậy, trên mặt hiển lộ ra vẻ chờ mong, cậu đã thật nhiều năm không có ăn qua đồ ăn bình thường rồi. Không chỉ đơn thuần là sau khi tới thế giới này, cho dù là khi cậu còn ở thế giới nguyên lai, bởi vì tích cốc sớm nên cậu đã không dùng đến đồ ăn gì, cho dù có ăn cũng là một ít đồ ăn giàu có linh khí mà thôi, nhưng trên cơ bản có thể ăn cũng ít đến đáng thương. Mà bữa cơm cuối cùng của cậu lại chính là ở hai mươi năm trước, sau khi ăn xong cậu liền bế quan đánh sâu vào Kim Đan, kết quả độ kiếp thất bại bị xuyên tới thế giới này.

Bởi vì thế giới này thưa thớt linh khí, linh lực trong thân thể cậu tự nhiên cũng phải dùng tiết kiệm, quan trọng chính là không thể để cho người khác nhìn ra cậu dị thường, cộng thêm ham mê ăn uống ít ỏi, Ninh Hữu liền chỉ dựa vào thuốc dinh dưỡng để bổ sung năng lượng trong cơ thể mình. Còn đối với đồ ăn tự nhiên bình thường, rau dưa hoa quả linh tinh, cậu ngay cả thấy cũng chưa từng nhìn thấy qua. Không, sự thật chính là cậu đã từng gặp qua, chẳng qua là từ trên tiết mục truyền tin mà thôi.

Tưởng An lúc vừa mới bắt đầu lực chú ý đều ở bên ngoài cửa sổ, cũng không có chú ý tới cái lọ thuốc dinh dưỡng trong tay Ninh Hữu, hiện tại thấy được, tức khắc kinh ngạc thương tiếc, "Sư phụ, hiện tại cậu uống thuốc dinh dưỡng, lát nữa nhấm nháp đồ ăn tự nhiên như thế nào a!"

Ninh Hữu không sao cả vẫy vẫy tay, "Không có việc gì, sức ăn của tôi lớn."

Dù sao Ninh Hữu cũng đã uống rồi, Tưởng An cũng không thể nói gì nữa, chỉ là tiếc hận vô cùng kêu nhân viên phục vụ mang menu đến đây. Ninh Hữu mắt trông mong nhìn hình ảnh những món ăn kia, nhìn đồ ăn đầy bàn điêu khắc phá lệ xinh đẹp kia, tức khắc đôi mắt đều sáng lên. Nhìn đến cái biểu hiện này của Ninh Hữu, lúc này Tưởng An mới hơi có chút an ủi tâm linh của mình, thay thế nhân viên phục vụ hảo hảo giảng giải một phen cho Ninh Hữu. Ninh Hữu đối với vài món ăn có chút do dự không quyết, Tưởng An lại vung bàn tay trực tiếp kêu toàn bộ. Trên mặt tuy rằng hào khí vạn phần, nhưng là trong lòng Tưởng An xem như thịt đau mười phần, cho dù chỉ gọi có năm món, tổng cộng cũng đã tiêu mất chín vạn Tinh Thuẫn của hắn, tiền tiêu vặt một tháng của hắn đều bù vào đó. Chẳng qua có nói thế nào đi chăng nữa, đây cũng là bữa cơm đầu tiên mà hắn mời sư phụ nhà mình ăn, có như thế nào cũng không thể khó coi được, cùng lắm thì thời gian còn lại mình chịu vất vả một chút là được.

Thời gian trôi qua không bao lâu, năm món ăn toàn bộ đã được bưng lên, Ninh Hữu hoàn toàn nhận không ra đây là cái gì, chẳng qua cậu cũng không để bụng, gấp không chờ nổi liền duỗi chiếc đũa đi gắp đồ ăn, bỏ vào trong miệng. Chỉ là mới vừa bỏ vào, sắc mặt Ninh Hữu liền thay đổi, động tác nhấm nuốt cũng chậm lại, trực tiếp dùng linh lực không còn thừa bao nhiêu của mình đem chút đồ ăn trong miệng tiêu hóa không còn một mảnh.

"Sư phụ, cậu làm sao vậy?", Tưởng An có chút kinh ngạc, bộ dáng sư phụ biểu hiện không giống như cảm thấy ăn ngon a, "Đồ ăn này không hợp khẩu vị của cậu sao?"

Ninh Hữu cũng không khách khí, phi thường dứt khoát gật gật đầu.

Chẳng lẽ là lần này bọn họ làm khó ăn? Tưởng An kỳ quái ăn một ngụm đồ ăn Ninh Hữu vừa gắp, cảm thấy vào miệng thơm ngọt, ăn ngon cực kỳ, quả thực là mỹ vị khó gặp, tức khắc càng thêm nghi hoặc.

"Sư phụ, cậu có muốn thử món khác không?"

Ninh Hữu có chút chần chờ nhìn nhìn, cuối cùng vẫn là không chịu đựng nổi dụ hoặc, vươn đũa nếm nếm, kết quả đều giống nhau, cảm thấy dị thường khó ăn, dứt khoát buông chiếc đũa xuống, cho dù Tưởng An có khuyên như thế nào cũng chỉ bất động.

Tưởng An thì lại hoài nghi nhà hàng này có phải là thật sự càng làm càng kém hay không, đem mỗi món ăn đều nếm một lần, mà mỗi món đều khiến hắn cảm thấy là mỹ vị vô thượng, cực kỳ hưởng thụ. Nhìn sắc mặt có chút khó coi kia của Ninh Hữu, Tưởng An thật sự là có chút nhịn không được, "Sư phụ, cậu là cảm thấy đồ ăn này có cái gì không ổn sao? Tôi nếm thử, đều khá ăn ngon a!"

Ninh Hữu nhíu mày, vừa rồi cậu chỉ là cảm thấy cực kỳ khó ăn, nhưng cũng không có nghĩ lại, nghe Tưởng An vừa nói như vậy, cũng cảm thấy có chút nghi hoặc. Cảm giác vừa rồi dường như cũng không phải bởi vì hương vị không tốt, chỉ là bởi vì chán ghét trên sinh lý. Cậu giơ tay ý bảo Tưởng An đừng tiếp tục ăn trước đã, còn mình thì lại gắp một khối nhỏ, bỏ vào trong miệng mình, cố nén chán ghét nhai hai cái, sau đó liền cảm giác có một cổ đồ vật theo thức ăn nhai nuốt chui vào thức hải của mình, xông thẳng vào trung tâm thức hải, chỉ là bởi vì thức hải của Ninh Hữu quá mức cường đại, thứ kia vừa mới đi vào liền hoàn toàn bị tiêu diệt. Mà đồng thời khi thứ kia biến mất, còn có một ít tinh thần lực giống như bị công kích bị thương, xụi lơ ở một chỗ.

Ninh Hữu sắc mặt đại biến, thất thanh hô, "Thứ này không thể ăn!"

Bởi vì quá mức giật mình, thanh âm của Ninh Hữu có chút lớn, khiến cho những khách nhân khác chú ý đến, có chút kỳ quái nhìn cậu, động tác gắp đồ ăn trên tay cũng ngừng lại.

"Làm sao vậy, sư phụ?", Tưởng An nhìn những món ăn cực kỳ xinh đẹp mỹ vị kia thật sự là có chút thèm ăn đến hoảng, thiếu chút nữa là nhịn không được bỏ qua cảnh cáo bảo hắn tạm thời đừng ăn của Ninh Hữu mà đi nếm thử, chỉ là còn chưa chờ hắn động đũa, liền nghe được Ninh Hữu lớn tiếng hô lên.

Ninh Hữu còn chưa có giải thích, giám đốc phòng ăn lớn mặc tây trang liền đã đi tới, lễ phép mà không thấp kém hơi hơi cung kính khom người hướng Ninh Hữu, vẻ mặt tươi cười, "Vị khách nhân này, không biết ngài là có gì không hài lòng sao?"

Ninh Hữu vừa muốn nói gì, kết quả dừng một chút, chỉ là gật gật đầu đối với giám đốc phòng ăn lớn kia, "Không có việc gì, tôi chỉ là cảm thấy đồ ăn này có chút nguội, cần nóng thêm một chút nữa."

Giám đốc phòng ăn lớn lễ phép mỉm cười, "Chúng tôi sẽ làm nóng món ăn giúp ngài ngay, xin chờ một chút."

Nhìn người phục vụ đem đồ ăn mang đi, Tưởng An lay cánh tay của Ninh Hữu muốn bảo đừng cho bọn họ lấy đi, tội nghiệp nói, "Nhiệt độ như thế đã được rồi a, một chút cũng không nguội." Trong miệng Tưởng An đang điên cuồng phân bố nước miếng, nhìn những món ăn đó mà thèm không nhịn được.

Ninh Hữu sắc mặt khó coi ấn hắn trở lại chỗ ngồi, nhìn những người đó rời đi rồi mới thấp giọng nói, "Bên trong mấy món ăn đó có độc."

Tưởng An hoảng sợ, "Cái gì?!"

Thanh âm thật lớn khiến những người vừa mới cầm lấy đũa ăn cơm lại lần nữa chú ý qua, biểu tình rõ ràng là chán ghét cùng không vui, mà lúc này, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng đã đi tới, "Tiên sinh, xin ngài nói nhỏ thôi, đừng quấy rầy các vị khách nhân khác."

Tưởng An liên tục gật đầu, nhanh chóng nói một tiếng xin lỗi, chờ nhân viên phục vụ đi rồi, lúc này mới thanh âm run rẩy thấp giọng xác nhận với Ninh Hữu, "Sư, sư phụ, ngài đây là đang nói giỡn với tôi đi!"

"Không phải", Ninh Hữu vẻ mặt nghiêm túc, "Bên trong mấy món ăn kia đều bỏ thêm vài thứ khác, sẽ kích thích tinh thần của anh trong chốc lát, làm cho anh cảm thấy cực kỳ ăn ngon, hơn nữa sẽ sinh ra tính ỷ lại, thường xuyên sẽ nhớ tới đồ ăn lần này, nhưng là ăn lâu ngày nhất định sẽ đối với tinh thần của anh sinh ra thương tổn không thể bù đắp nổi."

Tưởng An nghe xong trong lòng cả kinh, liên tưởng đến sự thật mình mỗi ngày đều nhớ tới mỹ vị ở nơi này, tức khắc sợ tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh. Nhiều chuyện trước kia không nghĩ tới hiện tại cũng bắt đầu tự ngẫm lại, dù sao hắn cũng đã ăn qua rất nhiều nhà hàng tự nhiên, vì cái gì lại duy độc một nhà hàng này lại có hương vị đặc biệt tốt, hơn nữa bản thân cơ hồ là mỗi ngày đều suy nghĩ, trong lòng ngứa ngáy, nếu không phải mình thật sự là không đủ tiền, chỉ sợ mỗi ngày đều sẽ tới đây, cảm giác này thật giống như trúng tà vậy. Hơn nữa hắn cũng đã gặp qua khách nhân đến ăn ở nhà hàng này vì tranh cãi mà vung tay đánh nhau, lúc ấy biểu tình của người kia quả thực là có chút quỷ dị đáng sợ. Hắn chưa từng đem những chuyện này xâu chuỗi lại, hiện tại bị Ninh Hữu nhắc tới như vậy, nhịn không được nghĩ tới, tức khắc cả người không rét mà run.

Hai người Ninh Hữu nói chuyện, bên kia giám đốc phòng ăn lớn lại là nhìn thoáng qua về phía này, trong ánh mắt trộn lẫn một chút lạnh lẽo.

"Chuyện này tôi nhất định phải nói cho Đội Cảnh Vệ!", cả người Tưởng An tràn đầy tức giận, nhưng vẫn khống chế được thanh âm của mình, "Bọn họ đây là đang đồ tài sát hại tính mệnh!"

"Chúng ta rời khỏi nơi này trước, có người của bọn họ đã đi về phía nơi này", Ninh Hữu nhíu mày, linh thức ngoại phóng, thấy được một đám nhân thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh cầm súng laser đang chạy về hai phía thang máy và cầu thang, chỉ là ở chỗ cầu thang thì ít người hơn một chút.

Nghe được lời này, Tưởng An cũng không có nghĩ lại Ninh Hữu làm sao mà biết được, chỉ là phẫn nộ nói, "Bọn họ là hướng về phía chúng ta? Bọn họ như thế nào có thể vô pháp vô thiên như vậy! Không được, hiện tại tôi liền báo nguy ngay!"

Ninh Hữu đè tay hắn lại, nghiêm túc nói, "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, trên người bọn họ hẳn là có trang bị súng."

Tưởng An trong lòng cả kinh, "Này, sao có thể?"

Đế quốc của bọn họ nghiêm cấm thường dân dùng súng.

Ninh Hữu nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn, ý bảo hắn nhìn giám đốc phòng ăn lớn bên cạnh. Tưởng An thật cẩn thận dùng dư quang lướt qua, quả nhiên phát hiện giám đốc phòng ăn lớn kia mặc dù có tay áo che đậy, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện có hình dạng súng laser, tức khắc có chút kinh hoảng, dời ánh mắt đi không dám nhìn tiếp nữa, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Đang nói chuyện, linh thức của Ninh Hữu bỗng nhiên cảm thấy dưới bàn có một tia dao động, tức khắc trong lòng cả kinh, ý bảo Tưởng An trước không cần hành động thiếu suy nghĩ, vận dụng linh thức tinh tế tra xét, kết quả phát hiện một bên bàn trống rỗng, mà bên trong đặt một thứ dụng cụ nhỏ bằng cái cúc áo. Căn cứ theo dao động của thứ dụng cụ này, đúng là đã đem thanh âm vừa rồi của mình truyền ra ngoài! Sắc mặt Ninh Hữu đột nhiên biến đổi, máy nghe trộm!

"Chúng ta hiện tại nhanh chóng rời đi, bọn họ hẳn là còn chưa tới nhanh như vậy, đi thang máy một lát là có thể rời đi được rồi", Ninh Hữu nói, trên tay lại là dính chút nước viết chữ.

Máy nghe trộm, đi thang lầu.

Tưởng An sắc mặt đại biến, tức khắc minh bạch Ninh Hữu nói là có ý tứ gì, nơi này thế nhưng còn trang bị máy nghe trộm! Trong lòng lửa giận hừng hực đồng thời cũng cực kỳ hoảng sợ, nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Hoàn toàn không giống một cái nhà hàng, càng giống một cái lò sát sinh thì đúng hơn!

"Hiện tại liền đi", Ninh Hữu nói, hơn nữa còn dùng ngón tay điểm điểm ba chữ "Đi thang lầu", Tưởng An hiểu rõ gật đầu.

Hai người đứng dậy rời đi.

Giám đốc phòng ăn lớn nhìn thoáng qua về phía bọn họ, nâng cổ áo của mình, thấp giọng nói vài câu.

Ninh Hữu linh thức vừa động, nhìn những người đó đều nấp sau cây cột bên cạnh thang máy, trước sau tổng cộng có hai đội, chỉ cần Ninh Hữu xuất hiện ở phụ cận thang máy, hai đội nhân mã liền lập tức có thể đem bọn họ bao vây lại, đường trở về đại sảnh cũng sẽ trực tiếp bị phá hỏng.

Ninh Hữu lôi kéo Tưởng An nện bước nhanh chóng đi ra ngoài, trên đường nhân viên phục vụ sau khi nói xong "Hoan nghênh lại đến" đối với hai người Ninh Hữu, liền thấp giọng nói một câu về phía cổ áo của mình.

Cửa cầu thang cùng cửa thang máy phân biệt ở hai bên toàn bộ đại sảnh, mà cửa ra của nhà hàng này đúng là ngay giữa. Thời điểm tới cửa, Ninh Hữu lôi kéo Tưởng An đột nhiên chạy về phía phương hướng cửa cầu thang, động tác nhanh chóng khiến cho nhân viên phục vụ khó có thể ngăn lại được, sắc mặt khó coi thông báo.

Ánh mắt giám đốc phòng ăn lớn phát lạnh, thanh âm dồn dập phân phó vài câu, nhanh chóng bảo người mai phục ở cửa thang máy đuổi theo phương hướng của Ninh Hữu.

Tưởng An đâu có chịu đựng được vận động kịch liệt như vậy, còn chưa có chạy đến cửa cầu thang đã thở hổn hển thiếu chút nữa là bò trên mặt đất rồi, chỉ là hắn còn chưa kịp oán giận liền thấy được bốn người cầm súng laser trong tay hướng về phía bọn họ bao vây lại, một tiếng trầm vang, Tưởng An liền nhìn thấy một người trong đó nổ súng về phía hắn, tức khắc trái tim sợ tới mức ngừng đập.

Chỉ là đạn trong dự đoán không đến, Tưởng An chỉ nhìn thấy Ninh Hữu đang trống rỗng bỗng biến ra một thanh trường kiếm, múa một cái kiếm hoa, ngạnh sinh sinh đánh tan công kích bằng tia laser kia. Còn chưa kịp giật mình, Tưởng An liền trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy trên thanh trường kiếm thần bí kia phiếm một tầng quang mang kim hỏa, chỉ vừa động, bốn người kia đã bị đâm giữa ngực, vẻ mặt hoảng sợ ngã xuống trên mặt đất. Ninh Hữu vung trường kiếm, bốn cái máy theo dõi thăm dò ở cửa cầu thang đột nhiên nổ tung.

"Đi!", Ninh Hữu khẽ quát một tiếng, trường kiếm chấn động, thân kiếm đột nhiên biến mềm, bao lấy eo Tưởng An từ trên lầu nhảy tới tầng tiếp theo, qua lại vài lần, bọn họ đã động tác nhanh chóng chuyển dời đến một tầng khác.

Mà lúc này, người từ cửa thang máy đuổi tới lại chỉ thấy bốn người đã chết, dưới chấn động, vội vàng theo cầu thang lầu đuổi theo.

Ngay khi hai người Ninh Hữu vừa mới ra nhà hàng, giấu mình bên trong dòng người, một tầng cửa liền xuất hiện một đám nhân viên an ninh ăn mặc chế phục, nói là trong nhà hàng có xuất hiện kẻ trộm, cần phải trải qua kiểm tra mới có thể ra vào.

Thẳng đến khi đi vào một cái ngõ nhỏ, Ninh Hữu mới thu lại thanh trường kiếm trên eo Tưởng An, bởi vì lúc trước phải xuất hiện ở trong đám người, trường kiếm đã biến thành trong suốt hoàn toàn, không ai có thể nhìn ra được.

"Lăng Vân, vất vả cho ngươi rồi", Ninh Hữu sờ sờ thanh trường kiếm trong suốt kia, trường kiếm nhẹ minh một tiếng, sau đó liền biến thành một cái vòng tay màu đen tròng lên trên cổ tay cậu. Linh lực không còn nhiều lúc này tại bị sử dụng hoàn toàn, sắc mặt của Ninh Hữu cực kỳ tái nhợt.

"Giúp tôi chú ý xung quanh", nói xong một câu này, Ninh Hữu liền ngồi xếp bằng nhắm hai mắt lại, nỗ lực hấp thu thiên địa linh khí.

Tưởng An dại ra nhìn Ninh Hữu, còn có chút không thể tin tưởng xem xét chiếc vòng tay màu đen trên cánh tay cậu, cảm thấy hết thảy những gì mình vừa trải qua tất cả đều là đang nằm mơ.

Cũng may trên Tương Vương Tinh thiên địa linh khí so với trên tinh cầu Hòa Tân thì nhiều hơn một chút, ước chừng qua hai mươi phút, Ninh Hữu chậm rãi mở mắt, sắc mặt tuy rằng còn có chút tái nhợt, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn nhiều.

"Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta rời đi trước", Ninh Hữu nói.

Trên đường rời đi, Tưởng An vẫn luôn duy trì biểu tình dại ra cùng không thể tin tưởng kia, từ đầu tới đuôi một câu cũng không có nói, thẳng đến khi Ninh Hữu cau mày bảo hắn dẫn đường, Tưởng An mới ngơ ngác lên tiếng, mở máy liên lạc của mình ra bảo người tới đón bọn họ.

"Sư phụ, thể chất của cậu có phải là cấp s không?", Qua một lúc lâu sau, Tưởng An mới tìm được thần trí trở về, trong thanh âm tràn đầy sùng bái.

Ánh mắt của Ninh Hữu dừng một chút, "Tôi cũng không biết thể chất của mình là cái gì, tôi không có kiểm tra."

Cậu vốn dĩ cho rằng lần này bản thân sẽ bại lộ thân phận tu chân giả của mình, lại không nghĩ tới trong mắt Tưởng An lại chỉ là vấn đề về thể chất, đối với cái này hiểu biết của cậu cũng không nhiều lắm, chỉ có thể hỏi dò, "Cấp s là cái gì?"

Tưởng An hưng phấn cực kỳ, "Thể chất cấp s đặc biệt lợi hại! Nếu sư phụ cậu thật sự không có kiểm tra qua, tôi cảm thấy cậu rất có khả năng chính là cấp s! Tuy rằng thể chất của tôi không cao, nhưng là đối với người có thể chất cấp bậc khác thì lại hiểu biết không ít, tôi dám khẳng định chính là người thể chất cấp a tuyệt đối không làm được động tác nhảy chuyển từ trên cầu thang với tốc độ nhanh như vậy của cậu! Trời ạ, toàn bộ đế quốc người có thể chất cấp s đều không vượt qua 20 người, không thể tưởng được sư phụ cậu thế nhưng cũng là một người trong đó! Này, này quả thực là quá khiến người kích động!"

"Hơn nữa sư phụ vũ khí của cậu thật là lợi hại!", trong giọng nói của Tưởng An toàn là sùng bái nồng đậm, "Tôi chưa từng gặp qua vũ khí huyễn khốc như vậy đâu! Chẳng những có thể biến hóa trạng thái, thế nhưng còn mang theo công kích phụ gia! Sư phụ có phải cậu có bỏ thêm các-txơ bên trong không! Trời ạ, nó thế nhưng còn phát ra quang mang kim hỏa, công kích kia cứ như là hỏa cầu vậy, một khắc liền đem mấy người kia giết chết!"

Tâm thần căng chặt của Ninh Hữu lập tức buông lỏng, "Tôi cũng không biết, vũ khí này là người khác cho tôi."

Tưởng An nghe vậy cũng không thất vọng, ánh mắt vẫn như cũ sáng quắc nhìn trên tay Ninh Hữu, nuốt một ngụm nước miếng, "Sư, sư phụ, có thể làm cho tôi xem chút được không!"

Ninh Hữu lắc lắc đầu.

Tuy rằng là trong dự đoán, nhưng Tưởng An vẫn có chút buồn bã, vẫn là mắt trông mong nhìn Lăng Vân, bên trong ánh mắt kia tràn ngập khát vọng.

"Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta mới vừa chạy khỏi nơi đó, bọn họ biết hình dạng của chúng ta, chỉ sợ sau đó còn sẽ có phiền toái nữa", Ninh Hữu ngưng trọng mà nói, "Anh có biết lai lịch của bọn họ không?"

Tưởng An giật mình một cái, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng đã quên chuyện quan trọng nhất, nghĩ đến thủ đoạn khủng bố của những người đó thì tức khắc sắc mặt khó coi, "Lai lịch của bọn họ tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là có vẻ rất lợi hại."

Hắn nhíu mày khổ tư một chút rồi nói tiếp, "Chuyện này chỉ sợ là liên lụy không nhỏ, tôi thương lượng với ông già nhà tôi một chút trước xem bây giờ rốt cuộc nên làm cái gì, thuận tiện tra bối cảnh của nhà hàng kia. Sư phụ, trước khi biết rõ ràng sự tình cậu theo tôi về nhà tôi trước đi đã, nhà của tôi tuy rằng không coi là lợi hại gì, nhưng tốt xấu cũng so với bên ngoài thì an toàn hơn nhiều."

Ninh Hữu gật gật đầu, biểu tình ngưng trọng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại