Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 40

"Thiếu gia, chi mạch cha con Lâm Ưng muốn gặp ngài."

"Cho bọn họ tiến vào."

"Cẩm Trình thiếu gia", khuôn mặt người nói chuyện có chút sắc nhọn khắc nghiệt, nhưng thái độ của gã lại phá lệ cung kính, nhìn kỹ thì đúng là "Ưng Trảo" thi đấu lúc trước.

Lâm Cẩm Trình dựa nghiêng ở trên sô pha, thái độ có chút tùy ý, "Hai người các ngươi đến đây có chuyện gì?"

"Là như thế này, Cẩm Trình thiếu gia", nam nhân bên cạnh Lâm Ưng nói, cung kính hơn nhiều còn mang theo một chút nịnh nọt, "Con trai tôi không phải tham gia thi đấu do ngài chủ sự sao, nghe nói ngài là vì tuyển chọn nhân tài mà tổ chức. Lần này Lâm Ưng may mắn tiến vào vòng bán kết, cho nên tôi cảm thấy thực lực của nó cũng khá, liền muốn mang lại đây để Cẩm Trình thiếu gia nhìn xem có thể dùng hay không."

Lâm Cẩm Trình cười, đuôi lông mày nâng lêm, "Nga? Lâm Ưng thiếu gia của các người thực lực quá cao nên Lâm Cẩm Trình tôi không dám dùng. Thời điểm đấu vòng loại lại dám hạ dược người khác, thời điểm vòng bán kết dùng tiền mua "Lãnh Sâm " làm hắn bỏ quyền, thời điểm trận chung kết tự mình dùng thuốc tăng lên thực lực, chỉ sợ hiện tại tinh thần lực của anh đã sớm phế rồi đi."

Lâm Cẩm Trình mỗi khi nói một câu, sắc mặt cha con Lâm Ưng lại cành tái nhợt, tới cuối cùng, hai người đều mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Thiếu gia, chúng tôi đối với ngài cũng là quá mức trung tâm, cho nên mới......"

"Được rồi", Lâm Cẩm Trình đánh gãy lão, "Chi mạch các người hiện tại nếu không phải con trai không biết cố gắng kia của ông chọc phải □□ phiền, của cải đều lụn bại hết, cũng sẽ không mặt dày mày dạn một hai phải gặp ta, thật coi chỗ này của ta là thu phế phẩm sao?!"

"A Thất, kéo bọn họ đi ra ngoài, về sau không được để người của chi mạch bọn họ tiến vào chủ gia chúng ta một bước nữa."

"Vâng, thiếu gia!"

Lâm Ưng tuy rằng lúc trước đã ăn dược phẩm vi phạm lệnh cấm, trên tinh thần đã chịu tổn thương rất lớn, nhưng tố chất thân thể của gã lại không có bất luận biến hóa gì, nhưng cho dù gã có dùng toàn lực phản kháng vẫn cứ bị A Thất một tay chế trụ.

Hai người bị ném ra ngoài cửa lớn chủ gia Lâm gia, đều cảm thấy phá lệ tuyệt vọng.

"Người như vậy còn muốn chủ gia chúng ta trợ giúp, coi chúng ta là cái gì chứ?", Lâm Cẩm Trình cười nhạo một tiếng, lấy khăn lông người hầu dâng lên xoa xoa tay, sau đó vô cùng chán ghét ném tới khay.

"Bên chỗ Trình đại sư tình hình thế nào?", Trong giọng nói của Lâm Cẩm Trình có chút không kiên nhẫn.

"Theo tin tức bên kia truyền tới nói, hẳn là hôm nay Trình đại sư sẽ ra khỏi phòng thí nghiệm, đồ vật lúc trước ngài đưa qua, hai ngày này hẳn có thể hồi phục."

"Được", tâm tình của Lâm Cẩm Trình tốt hơn một ít, "Viêm Hoàng kia có tin tức không?"

A Thất chần chờ một chút, có chút muốn nói lại thôi.

"Từ khi nào mày còn có nhiều tật xấu như vậy, nhanh nói!", Lâm Cẩm Trình nhíu mày.

"Tôi đã phái người đi tra xét, nhưng đụng phải một ít cản trở, tất cả thân phận cùng tung tích của cậu ta tôi đều tra không được, thậm chí hiện tại cả người cũng giống như là biến mất luôn. Tôi vận dụng người bên kia, nhưng đồng dạng không thu hoạch được gì. Tin tức của cậu ta hẳn là đã bị người nào bảo vệ rồi, hơn nữa là một người có quyền lợi rất lớn."

Lâm Cẩm Trình gõ gõ mặt bàn, như suy tư g đó "Bên mạng giả lập ngoại trừ Lâm gia chúng ta, cũng chỉ có người bên quân đội là có thế lực lớn một chút, nếu bọn họ nhúng tay vậy không tốt lắm. Chuyện này tạm thời gác lại đi, chẳng qua về sau phải chặt chẽ chú ý tung tích của Viêm Hoàng một chút, một khi xuất hiện lập tức báo cho ta."

"Vâng, thiếu gia!"

————

Ninh Hữu có chút buồn rầu, chuyện đi học ngày hôm qua cha mẹ nói với cậu làm cậu khó có thể quyết đoán.

Nếu là đi học ở tinh cầu Hòa Tân thì cũng được thôi, nhưng Tương Vương Tinh thật sự hơi xa, cậu phi thường thích vợ chồng Lương Mạn cũng không muốn rời đi.

Ngày hôm qua vợ chồng Lương Mạn tự nhiên cũng đã nhìn ra, liệt kê với cậu sự cần thiết của học tập, hơn nữa nói với cậu bên kia còn có chế tạo cơ giáp cùng điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp, Ninh Hữu đối với hai phương diện này đều cực kỳ yêu thích, tự nhiên càng thêm rối rắm.

Một bên không bỏ được vợ chồng Lương Mạn, một bên lại muốn đi làm việc mà mình muốn làm.

Ninh Hữu chần chờ không quyết nổi, dứt khoát nói với hai người để cho cậu suy xét mấy ngày rồi lại nói, vợ chồng Lương Mạn tự nhiên miệng đầy đáp ứng, chẳng qua đã bắt đầu chuẩn bị thứ cần thiết để Ninh Hữu qua bên kia đi học.

Trái lo phải nghĩ Ninh Hữu đều có chút không hạ quyết tâm được, dứt khoát đem chuyện này vác qua một bên, bước lên mạng giả lập đi tìm mập mạp đánh một trận.

"Sư phụ, lúc cậu thi đấu quả thực là quá soái!", Tưởng An nhìn cậu mà nước mắt lưng tròng, đầy mặt sùng bái cùng cuồng nhiệt, "Đặc biệt là một trận chiến cuối cùng, quả thực chính là —— quả thực chính là ——", Tưởng An nghẹn nửa ngày cũng không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.

"Tới đánh một trận", Ninh Hữu một tay đem Tưởng An muốn dán trên người cậu đẩy ra ngoài.

"Được!", Tưởng An ý chí chiến đấu sục sôi, hưng phấn đến không nhịn được, thử lưu một chút liền lẻn vào trong khoang cơ giáp.

Một hồi đơn phương ẩu đả qua đi, tâm tình hưng phấn không thôi kia của Tưởng An vẫn như cũ không biến hóa chút nào, Ninh Hữu vốn muốn thảo luận cùng hắn chuyện mình đi học, kết quả xem tư thế hiện tại này, vẫn là thôi đi.

Ninh Hữu dứt khoát tìm một địa phương ngồi xuống, an bài cho Tưởng An mấy cái nhiệm vụ luyện tập, Tưởng An lập tức tung ta tung tăng chạy tới chấp hành.

Thực lực của Ninh Hữu đã sớm chinh phục Tưởng An, ngày hôm qua lại nhìn thấy trường hợp thi đấu có lực rung động như vậy, Tưởng An không sai biệt lắm đã đem Ninh Hữu thành thần mà cúng bái, hiện tại tự nhiên Ninh Hữu nói cái gì hắn liền nghe đó, ngoan ngoãn ở đó lặp lại động tác cơ giáp cơ bản nhất.

Sư phụ nói, sau khi hắn đem mười động tác này mỗi một động tác luyện tập một trăm lần rồi hãy báo lại cho cậu ấy, đến lúc đó sẽ giải thích cho mình cậu ấy rốt cuộc là làm như thế nào mà ở một trận thi đấu cuối cùng thực hiện được cả người đều biến mất. Tưởng tượng đến cái này, Tưởng An cảm thấy mấy động tác cơ sở buồn tẻ kia quả thực đáng yêu dị thường.

Ninh Hữu thì lại đang có chút nhàm chán lật xem tin tức, lúc xem tới một cái video quay phim xong, đôi mắt cậu đột nhiên mở to.

Đây, đây không phải là nhẫn của mình sao?!

Ninh Hữu lập tức mở video kia ra, thời gian video được phát khá lâu rồi, cũng không biết như thế nào lại xuất hiện. Nội dung của video một tiết mục thăm hỏi, mà khách quý của tiết mục này là một nữ sĩ cao quý ưu nhã.

Ninh Hữu gắt gao nhìn chằm chằm tay phải của nữ sĩ kia, cẩn thận quan sát hồi lâu, trong lòng dị thường kinh hỉ.

Không sai, đây là nhẫn không gian của cậu!

Sau khi đã xác định, Ninh Hữu bình tĩnh lại xem lại tiết mục thăm hỏi này từ đầu, cậu cần phải xác nhận thân phận của nữ sĩ này, sau đó lại nghĩ cách đem nhẫn của mình lấy về.

Nghĩ đến linh thạch tồn trữ bên trong nhẫn không gian, kinh mạch trống rỗng kia của Ninh Hữu đều giống như cũng kích động lên. Kể từ lần trước cậu dùng hết linh lực trong thân thể xong, linh khí trong kinh mạch liền ít đi đến đáng thương, cho dù cậu tu luyện thật lâu, linh khí hấp thu vào thân thể cũng chỉ giống như sợi lông của chín con trâu, cái này làm cho thực lực của cậu so với người bình thường cũng chỉ tốt hơn một chút, nhưng là lại vô duyên với luyện khí.

Mà chỉ cần tìm về cái nhẫn không gian này, thực lực của cậu liền có thể hoàn toàn khôi phục!

Đè nén cảm xúc kịch liệt phập phồng trong lòng, Ninh Hữu nhìn kỹ. Suốt thời gian một giờ, Ninh Hữu ngồi ở đó, hoàn toàn không có bất luận dấu hiệu phân thần nào, tập trung tinh thần phảng phất như khi cậu tu luyện vậy.

Sau khi xem xong toàn bộ video, Ninh Hữu đã biết thân phận của người này, bà là mẹ của một thượng tướng đế quốc, mà nhẫn trong tay bà thì lại là tín vật truyền cho con dâu!

Ninh Hữu tự hỏi khả năng cường ngạnh đoạt đi một chút, liên tưởng đến tình huống xấu hổ hiện tại của bản thân một chút linh lực cũng lấy không ra, chỉ có thể suy sụp từ bỏ.

Nếu không thể cứng lấy, vậy chỉ có thể mềm lấy.

Trong ánh mắt của Ninh Hữu tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Mập mạp!", Một tiếng hô to, đinh tai nhức óc.

Tưởng An bị dọa đến trực tiếp ngã trên mặt đất, phí hơn nửa ngày mới khống chế được cơ giáp đứng lên, tung ta tung tăng tiến đến trước mặt Ninh Hữu.

"Sư phụ ngài có phải thấy tôi đủ tư cách hay không?", Tưởng An hắc hắc cười.

Ninh Hữu nghiêm túc, cả người lại tản ra sắc thái cực kỳ lóe sáng, "Anh biết Kỳ Tĩnh Kỳ thượng tướng không?"

Tưởng An ngẩn người, có chút sờ không được đầu óc, nhưng lúc kể ra trong thanh âm cũng tràn đầy sùng bái, "Biết a, một người đặc biệt lợi hại, là người trong toàn bộ đế quốc tôi sùng bái nhất!"

Đôi mắt Ninh Hữu sáng láng, "Anh ta hiện tại đã cưới vợ chưa?"

Tưởng An lắc lắc đầu, "Còn chưa, chẳng qua sư phụ cậu hỏi cái này để làm gì?"

"Tôi phải gả cho anh ta!"

Tưởng An móc móc lỗ tai, cảm thấy bản thân vừa rồi hình như xuất hiện ảo giác, hắc hắc cười cười, "Sư phụ tôi vừa rồi hình như là xuất hiện ảo giác, tôi thế nhưng nghe thấy cậu nói phải gả cho Kỳ thượng tướng ha ha ha, cậu nói có buồn cười không."

Cặp mắt to đen bóng của Ninh Hữu nhìn hắn một cái, nhìn đến trong lòng Tưởng An nhảy dựng, "Đó không phải là ảo giác, tôi xác thật đã nói phải gả cho anh ta!"

Biểu tình của Tưởng An tức khắc nứt ra.

Ngồi xổm góc tường bình tĩnh một hồi lâu, Tưởng An vẫn có chút hốt hoảng, vẫn như cũ không thể lý giải nổi cái ý tưởng kỳ lạ này của sư phụ mình, rõ ràng hai người không quen biết nhau, như thế nào lại đột nhiên liền toát ra một ý niệm như vậy.

Ninh Hữu cũng không quản Tưởng An nghĩ như thế nào, cũng ngồi xổm góc tường nhìn hắn, "Kỳ Tĩnh đang ở trên cái tinh cầu nào?"

"Tương Vương Tinh", nhìn bộ dáng sư phụ nhà mình gấp không chờ nổi, đôi mắt tỏa sáng, Tưởng An nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Lời vừa mới nói xong, Tưởng An liền nhìn thấy sư phụ nhà mình nhanh chóng lưu loát hạ tuyến.

Lần này hắn cũng không ngăn cản, đem đầu dựa vào trên tường, yên lặng tiêu hóa cái tin tức kinh người này.

Sau khi Lương Mạn về nhà đang sửa sang lại đồ vật, liền nhìn thấy con trai nhỏ nhà mình giống như cơn gió vọt vào, không khỏi cười, "Tiểu Hữu con chậm một chút, đừng đụng vào."

"Mẹ con nghĩ kỹ rồi!", cả người Ninh Hữu ý chí chiến đấu sục sôi, phảng phất như cả người đều tản ra quang mang sáng rọi, "Con muốn đi học! Con muốn đi Tương Vương Tinh!"

Lương Mạn kinh hỉ không thôi, sờ sờ đầu nhỏ của Ninh Hữu, "Vậy quá tuyệt vời, mẹ thật cao hứng khi con có thể nghĩ thông suốt. Hiện tại chúng ta đã có máy liên lạc, cho dù là ở bên kia nhớ cha mẹ cũng có thể tùy thời liên hệ với chúng ta."

Những lời này không đơn thuần chỉ là nói cho Ninh Hữu nghe, cũng là nói cho chính bản thân Lương Mạn nghe, bà cũng không bỏ được đứa nhỏ này của mình, chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, trên gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt, "Con nhất định sẽ mỗi ngày nói chuyện phiếm với hai người!"

"Bé ngoan", Lương Mạn rất vui mừng.

————

Kỳ Tĩnh nhìn tư liệu trên tay, sắc mặt có chút rét run, "Tay của Lâm gia thật là càng duỗi càng dài."

Một lát sau, Kỳ Tĩnh cầm lấy một phần tư liệu khác, xem cực kỳ nghiêm túc, chỉ là sắc mặt có chút kỳ quái.

Viêm Hoàng quay tròn trượt tới bên người anh, khởi động cái chân ngắn ngủn của mình ở cách đó không xa nhìn trộm, sau đó khiếp sợ hô lên, "Trời ạ! Mới mười sáu tuổi! Chủ nhân bại hoại anh không chỉ là một hoàng thế nhân mà còn có cả sở thích luyến đồng nữa!"

Sắc mặt Kỳ Tĩnh thoáng chốc đen lại, trước khi Viêm Hoàng chạy trốn liền trực tiếp xách lấy nó.

Một tay xách lên Viêm Hoàng không buông, một tay khác thì lại mở máy liên lạc của mình ra.

"Liên hệ với Trình đại sư một chút, hệ thống ngôn ngữ của Viêm Hoàng cần cải tạo, ngày mai anh tới chỗ tôi mang Viêm Hoàng qua đi."

Viêm Hoàng hoảng sợ nhìn anh, thanh âm miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất, "Chủ nhân tui sai rồi! Tui vừa rồi chỉ là nhất thời nói sai thôi! Nhất thời nói sai!"

Kỳ Tĩnh cười lạnh, trực tiếp đem nó ném ra ngoài. Viêm Hoàng lăn hai vòng trên mặt đất, sau khi bò dậy liền lại lập tức lẻn đến bên người Kỳ Tĩnh, thanh âm trẻ con non nớt kia kêu một tiếng bi thương, "Tui nhất định sẽ quản tốt cái miệng của mình, chủ nhân anh tha thứ cho tui lần này đi QAQ"

Phát hiện mình kêu khóc nửa ngày Kỳ Tĩnh vẫn không có một chút phản ứng, Viêm Hoàng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất xoay người đi tìm viện binh, lúc đi được nửa đường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức chạy lại tới trước mặt anh, "Tui còn phải mang quả bưởi nhỏ làm quen với anh đấy, nếu anh đem tui ném tới chỗ Trình đại sư, tui sẽ không có biện pháp giật dây cho hai người đâu!"

Nhìn thấy biểu tình của Kỳ Tĩnh có chút buông lỏng, Viêm Hoàng nhanh chóng không ngừng cố gắng.

"Tui lúc trước khi cùng cậu ấy xem video của anh, cậu ấy luôn khen dáng người cùng bộ dạng của anh, chắc chắn đặc biệt thích anh rồi. Nếu anh dùng thân phận của mình đi gặp cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ cực kỳ cao hứng!"

Kỳ Tĩnh nâng nâng mắt, lướt qua màn hình Viêm Hoàng đang gắt gao che lại, mở máy liên lạc của mình ra, "Tạm thời chưa cần."

Viêm Hoàng kinh hỉ vội vàng vươn tay ôm đùi Kỳ Tĩnh.

Mà lúc này trên màn hình mà nó vốn che lại lại lộ ra dòng chữ. 【 phi, một lão nam nhân muộn tao hơn một trăm tuổi còn muốn một đứa nhỏ mười sáu người ta! Quá không biết xấu hổ! (╯‵□′)╯︵┻━┻】

Kỳ Tĩnh ánh mắt lạnh lùng, Viêm Hoàng lập tức phát giác vừa rồi đã xảy ra cái gì, vội vàng hoảng sợ che lại màn hình của mình, di động một chút liền chạy không thấy bóng người, một bên chạy một bên kêu khóc, "Mẹ ơi cứu mạng!"

*Editor: Em hài quá à Tiểu Hoàng

————

Ba ngày trôi qua, Ninh Hữu chuẩn bị xuất phát.

Vợ chồng Lương Mạn sớm đã chuẩn bị đầy đủ cho cậu những thứ cần mang đi, đưa cậu tới trong phi thuyền của nhà Tưởng An, nhìn cậu dàn xếp xong, mới lưu luyến không rời tạm biệt.

Ninh Hữu thì lại trực tiếp khóc ra, ôm lấy hai người vợ chồng Lương Mạn không buông tay. Từ khi cậu có ký ức thì đã ở trên Vân Ẩn sơn sống cùng với sư tôn, một lần bế quan mười mấy năm liền trôi qua, có thể nói, thời gian dài như vậy cho tới nay, số lần thầy trò bọn họ gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa thời gian mỗi một lần gặp nhau đều không dài. Ninh Hữu tuy rằng đã quen với loại sinh hoạt này, lại vẫn khát vọng được gặp nhau hằng ngày ở chung, thời điểm tu luyện bế quan thì không cảm thấy, nhưng chỉ cần một khi rảnh rỗi, Ninh Hữu liền sẽ cảm thấy dị thường khó chịu, thẳng đến khi cậu tới thế giới này. Vợ chồng Lương Mạn đối với cậu cực kỳ tốt, Ninh Hữu cũng coi bọn họ làm cha mẹ ruột, cái này làm cho cậu cảm nhận được ấm áp vẫn luôn khát vọng.

Sắp phải rời khỏi, Ninh Hữu hoàn hoàn luyến tiếc.

Hốc mắt vợ chồng Lương Mạn đỏ bừng, thanh âm cũng nghẹn ngào, "Không có việc gì đâu, mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt thông qua máy liên lạc mà."

Qua thật lâu, vợ chồng Lương Mạn cực kỳ không buông rời đi, Ninh Hữu vẫn như cũ vô cùng khó chịu, tuy rằng không khóc nữa, nhưng hốc mắt lại hồng hồng.

Vốn dĩ vợ chồng Lương Mạn muốn đưa 5 vạn Tinh Thuẫn lúc trước Ninh Hữu cho bọn họ hơn nữa còn có 2 vạn Tinh Thuẫn mà chính họ tích cóp được cho cậu làm lộ phí, Ninh Hữu lại thế nào cũng không nhận, tuy rằng ba trăm vạn Tinh Thuẫn lúc trước kia bởi vì mua hai cái dụng cụ cỡ lớn cùng một ít đồ dùng khác tốn không sai biệt lắm, nhưng là dù sao cũng vẫn dư lại hơn mười vạn. Bọn họ mua hai cái máy khai thác quặng kia tổng cộng tiêu hai trăm sáu mươi vạn Tinh Thuẫn, Ninh Hữu lại chỉ hàm hồ nói cho vợ chồng Lương Mạn hai kiện máy khai thác cỡ lớn kia chỉ tốn mười vạn Tinh Thuẫn, không dám nói cho bọn họ biết tình hình thực tế, sợ bọn họ không cần.

Dư lại hơn mười vạn Tinh Thuẫn hoàn toàn đủ cho cậu trả học phí.

Tưởng An nhìn một nhà ba người Ninh Hữu bọn họ cũng có chút không dễ chịu, nghĩ tới thái độ đối đãi của lão nhân nhà mình đối với mình tức khắc có chút chột dạ, tự hỏi sau khi trở về có phải nên đối với lão nhân nhà họ tốt một chút hay không.

"Hay là chúng ta đi lên mạng giả lập đánh một trận?", Tưởng An thử hỏi, cân nhắc như vậy hẳn là có thể phân tán một chút lực chú ý của cậu.

Ninh Hữu gật gật đầu.

Trên mạng giả lập Tưởng An lại lần nữa bị ngược thảm, chẳng qua không phải một hồi, mà là ngược liên tục ba giờ.

Sau khi Ninh Hữu dừng tay, Tưởng An sống không còn gì luyến tiếc từ bên trong cabin bò ra, cảm giác trần nhà đều đang quay.

"Kỹ thuật của anh đề cao một ít", Ninh Hữu nhàn nhạt mở miệng nói.

Tưởng An quỳ rạp trên mặt đất giả chết lập tức nhảy lên, kinh hỉ không thôi hỏi lại, "Thật sao? Sư phụ cậu không gạt tôi đi!"

Ninh Hữu gật đầu, "Tôi không có lừa anh, thao tác của anh xác thật là tốt hơn không ít. Lần trước lúc anh luyện mỗi một động tác cơ sở luyện một trăm lần, đã thuần thục hơn nhiều. Hiện tại anh sử dụng đều là theo bản năng, rất nhiều chỗ đình trệ trước kia hiện tại cũng đã không có nữa."

"Nếu anh tiếp tục kiên trì, sẽ có tiến bộ lớn hơn nữa."

Tưởng An tức khắc cảm thấy chút đau nhức trên người toàn bộ biến mất không còn một mảnh, cả người toả sáng cứ như được sống lại, "Sư phụ, nếu không chúng ta lại đánh một lần nữa đi, vừa rồi tôi còn chưa cảm thụ rõ ràng."

Ninh Hữu gật đầu đáp ứng.

Lại là ba giờ, thẳng đến khi Tưởng An mệt đến ngón tay cũng không nâng dậy nổi, trận đơn phương ngược đánh này mới tuyên cáo kết thúc.

Tưởng An cảm thấy mỹ mãn bò lên trên giường nghỉ ngơi, Ninh Hữu thì lại thần thanh khí sảng giãn thân thể ra một chút.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại