Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 30: Quả bưởi nhỏ kiếm tiền nuôi gia đình
Tưởng An nghiêm nghị, “Đừng a sư phụ, tiền này cậu cầm đi, cậu muốn cái gì tôi tự nhiên sẽ mua cho cậu, cậu đã dạy tôi cơ giáp, tôi cũng không thể làm cậu uổng phí sức lực được a."
“Sẽ không uổng phí sức lực, có những cục đá đó mà", Ninh Hữu nghiêm túc nói.
Tưởng An chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đỏ mặt nói ra, “Kỳ thật những cục đá lần trước tôi mang đến cho cậu đã là trữ hàng cuối cùng trong nhà chúng tôi rồi, về sau cậu có muốn cũng không có nữa."
Tưởng An vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Ninh Hữu, nhìn mày cậu có chút nhăn nhẹ, nhanh chóng đi theo nói, “Không có việc gì sư phụ, nếu cậu còn muốn những cục đá đó nữa thì sau này tôi sẽ tiếp tục tìm cho cậu!"
Ninh Hữu vẫy vẫy tay, “Không sao đâu, hiện tại đã đủ rồi, không cần lại phí sức lực tìm nữa."
“Vậy sư phụ tôi về sau lấy thứ khác cậu muốn đưa tới cho cậu đi, tiền này tôi gửi qua cho cậu trước", Tưởng An vội vàng nói tiếp, sợ Ninh Hữu không vui một cái liền không dạy mình cơ giáp nữa.
Ninh Hữu trầm tư một chút, “Anh cho tôi một nửa đi, dư lại một nửa anh giúp tôi mua đồ, còn thù lao dạy anh thì về sau lại nói, dù sao lúc trước anh đưa cho tôi chỗ đá đó cũng đã đủ liên tục một đoạn thời gian rồi."
“Được rồi!", Vừa thấy Ninh Hữu không có ý tứ đá hắn đi, Tưởng An lập tức sống lại tại chỗ, vui vẻ đáp ứng.
“Từ từ", đang lúc Tưởng An chuẩn bị chuyển khoản, Ninh Hữu bỗng nhiên đánh gãy hắn.
“Làm sao vậy, sư phụ?"
“Anh giúp tôi đổi thành Tinh Thuẫn đi"
Tưởng An dừng một chút, sau đó hiểu được. Cái chỗ hẻo lánh tinh cầu Hòa Tân kia ngay cả máy liên lạc cũng không có, càng đừng nói là chỗ chuyển đổi Giả lập tệ thành Tinh Thuẫn, chuyển đổi thành công cũng không lấy ra được.
“Không thành vấn đề, chờ lần sau lúc tôi đến sẽ mang đến cho sư phụ cậu. Đúng rồi, sư phụ cậu muốn mua thứ gì? Hiện tại nói cho tôi một chút đi, lần sau vừa vặn mang đồ cùng tiền đến cho cậu luôn."
Ninh Hữu đem tất cả những thứ cậu cần đều nói một lần.
“Nga, được rồi"
“Tiền nếu không đủ thù anh nói cho tôi biết"
“Không thành vấn đề, chỉ mấy thứ mà cậu nói đó thôi, 5 vạn Tinh Thuẫn là tuyệt đối là quá đủ rồi, huống chi trong mấy cái cậu nói đó có rất nhiều thứ trong gia đình tôi có kinh doanh, tôi lấy hàng tuyệt đối là giá vốn", Tưởng An vỗ bộ ngực, phá lệ đắc ý.
————
“Làm sao bây giờ, cái này rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?! Lần này tôi chính là đem toàn bộ gia sản góp vào rồi a!", Trong số những người vẫn còn ở lại phòng đánh chiến có một người thất hồn lạc phách, có chút tuyệt vọng kêu lên.
“Không riêng gì anh, tôi lần này cũng góp ra toàn bộ tiền mà tôi có thể lấy ra được, lần này thua, tất cả tiền của tôi đều không còn, tôi tích cóp suốt ba năm mới tích cóp đủ 2 vạn Tinh Thuẫn, suốt ba năm!", Một người khác vẻ mặt không thể tin tưởng, lưng dựa vào tường.
“Đều là lỗi của Uông Minh!", Trong đó một người có ánh mắt oán độc, “Nếu không phải gã trêu chọc chuyện này, chúng ta làm sao có khả năng đem tất cả tiền đều lấy ra góp vào chứ, sớm biết mất nhiều tiền như vậy, chúng ta sao lại viết cái hợp đồng lung tung rối loạn gì a!"
“Từ từ", một người vẫn luôn ngồi yên ở gần đó bỗng nhiên chen vào nói, “Cái hợp đồng này vẫn luôn ở trong tay chúng ta, chúng ta căn bản không có đưa cho Uông Minh."
Bốn người đột nhiên yên lặng xuống.
“Bằng không chúng ta dứt khoát huỷ hợp đồng kia đi!"
“Đúng! Làm như vậy đi, nếu không phải Uông Minh trêu chọc cái phế vật kia còn đánh người ta nữa, chúng ta sao có thể góp tất cả tiền lên đánh cuộc chứ! Đều là sai lầm của gã thì tự gã tới gánh vác, chúng ta dựa vào cái gì phải chia sẻ nguy hiểm với gã chứ!"
“Dù sao cũng làm anh em, cùng lắm thì lần này chờ gã đưa tiền, chúng ta cũng không cần lợi tức nữa!"
“Được, tôi đồng ý!"
Chờ sau khi Uông Minh thật vất vả mới cử động được thân mình xụi lơ từ phòng chiến đấu đi ra, liền nhìn thấy mấy người bằng hữu vẻ mặt tươi cười kia của mình.
Trong lòng Uông Minh có một loại dự cảm không tốt.
Rõ ràng là mình thua, tất cả bọn họ đều phải bồi tiền, làm sao có khả năng làm vẻ mặt tươi cười với mình, đáng ra phải là quyền đấm cước đá một trận mới phải! Hiện tại loại tình huống này căn bản là không bình thường!
Uông Minh cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Mấy người kia nhìn thấy Uông Minh đề phòng sắc mặt tức khắc khó coi, vốn vẻ mặt tươi cười lúc này liền biến mất không còn một mảnh.
“Đều là anh em, chúng ta cũng không nói nhiều nữa, lần này số tiền chúng tôi cho anh mượn một năm đã đến hạn trả, lợi tức chúng tôi không cần nữa."
Uông Minh giận cực kỳ, “Cái gì mà mượn, các anh rõ ràng nói những cái đó là tiền đánh bạc, chúng ta cùng nhau gánh vác, lúc trước tỷ lệ thắng tiền lớn thì một đám đòi ăn khó coi như vậy, hiện tại thua lại nhịn không được bỏ chạy?! Tôi nói cho các anh biết không có cửa đâu! Hơn nữa lúc trước chúng ta đã ký hợp đồng rồi, muốn bội ước là tuyệt đối không có khả năng!"
“Hợp đồng, hợp đồng gì?", Mấy người kia vẻ mặt mờ mịt, cười nói, “Chúng tôi như thế nào lại không biết?"
Trong lòng Uông Minh giận dữ, liền định lấy hợp đồng ra đập lên mặt bọn họ, chỉ là chờ khi ngón tay gã vừa mới vừa động liền phản ứng lại bọn họ căn bản là không đưa cho mình bản hợp đồng kia.
Hàn ý dày đặc từ lòng bàn chân gã chạy thẳng lên đỉnh đầu gã.
“Coi như bọn mày ngoan!", Uông Minh áp tức giận xuống, trong giọng nói mang theo lạnh lẽo dày đặc, “Chúng ta làm bằng hữu lâu như vậy, bọn mày thật đúng là có thể làm được thật ngoan."
Vẻ mặt mấy người kia đầy không kiên nhẫn, “Chính là bởi vì coi mày là bằng hữu mới không tính lợi tức cho mày, mày đi ra bên ngoài hỏi một chút, nếu là vay tiền bình thường, một năm như thế nào cũng phải có 5, 6% lợi tức, mày thật đúng là không biết đủ."
“Lời đều đã nói xong, nếu đến thời gian mày còn không đem tiền trả lại cho bọn tao, cũng đừng trách bọn tao không khách khí."
Nói hết lời, mấy người liền rời đi.
Mà Uông Minh còn ở lại đó thì lại gắt gao nắm chặt tay mình, trong ánh mắt tràn đầy oán độc cừu hận.
Ba ngày sau.
“Đây là?", vợ chồng Lương Mạn nhìn máy móc bày biện trong phòng mặt khiếp sợ không thôi.
“Đây là sư phụ bảo tôi hỗ trợ mua! Chú dì mau nhìn xem có thích hay không!", Mập mạp cười nói, phất tay cho mấy người nâng đồ kia rời đi.
“Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?", vợ chồng Lương Mạn nhìn hai cáy máy nghiền laser xs-02 mới tinh, rất là yêu thích không buông tay, nhưng vẫn cố nén khát vọng trong lòng, dò hỏi.
“Là như thế này, sư phụ điều khiển cơ giáp đặc biệt lợi hại, trong mạng giả lập không phải là có thi đấu cơ giáp sao, thắng thì có tiền thưởng, sư phụ liền đi tham gia, kết quả là cầm đến giải quán quân, tiền thưởng có 10 vạn Tinh Thuẫn đấy!", Tưởng An mặt mày hớn hở nói, “Đây là năm vạn Tinh Thuẫn tiền mặt, còn có năm vạn Tinh Thuẫn thì mua chỗ máy móc này."
“10 vạn Tinh Thuẫn?!", vợ chồng Lương Mạn không dám tin tưởng, “Như thế nào lại nhiều như vậy?"
“Hắc hắc, trên mạng giả lập kẻ có tiền rất nhiều, hai vị cũng đừng lo lắng, 10 vạn Tinh Thuẫn cũng chỉ là một số tiền thưởng bình thường thôi!", Vì không cho vợ chồng Lương Mạn lo lắng, Tưởng An dứt khoát liền bịa ra một câu chuyện lung tung.
“Chỗ tiền này hai vị nhanh cầm lấy đi, đây chính là số tiền đầu tiên mà sư phụ cháu kiếm được đấy!" Tưởng An nhanh chóng đem tiền trong tay đưa cho vợ chồng Lương Mạn.
“Không không", Lương Mạn lắc đầu, “Đây đều là tiền của Tiểu Hữu, có phải đưa cũng là đưa cho nó!"
“Hơn nữa chỗ máy móc này", Lương Mạn đối với hai cái máy kia yêu thích cực kỳ, nhưng vẫn là không đành lòng nói, “Nếu không vẫn là thôi đi, đây đều là thứ mà Tiểu Hữu cố gắng kiếm về, tiêu như vậy rất đáng tiếc, tiền này giữ lại để nó về sau đi học thì hơn!"
Tưởng An lại trực tiếp đem tiền nhét vào trong tay Lương Mạn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Sư phụ chính là đã đem toàn quyền phó thác cho cháu, cháu đều đã làm xong hết rồi. Dì làm như vậy không phải là không coi sư phụ thành người một nhà sao, lúc trước là hai vị kiếm tiền nuôi dưỡng sư phụ, hiện tại sư phụ kiếm lời, như thế nào lại không thể tặng lại hai vị chút đồ chứ."
“Không không, Tiểu Hữu đương nhiên là con của chúng ta, chúng ta sao có thể không coi nó là người một nhà được?", Lương Mạn nóng nảy.
“Như vậy không phải xong hết sao", Tưởng An hắc hắc nở nụ cười, “Con cháu nhà mình kiếm chút tiền hiếu kính trưởng bối đều là thiên kinh địa nghĩa, ngài cự tuyệt không nhận thế này còn không phải là mới là lạ sao? Hơn nữa chuyện sư phụ đi học ngài cũng không cần lo lắng, hiện tại sư phụ lợi hại như vậy, kiếm chút tiền đi học kia cũng là chuyện dễ dàng. Hơn nữa thay đổi máy móc cho hai người, tốc độ khai thác quặng của hai vị không phải sẽ nhanh hơn nhiều sao, cứ như vậy, kiếm tiền chẳng phải là nhanh hơn!"
“Huống hồ sư phụ bây giờ vẫn còn nhỏ, hai vị cũng nên cầm giúp cậu ấy chỗ tiền này a."
Tưởng An phí miệng lưỡi nửa ngày, rốt cuộc cũng làm cho vợ chồng Lương Mạn tiếp nhận hai cái máy kia cùng với 5 vạn Tinh Thuẫn tiền mặt.
Cuối cùng, Tưởng An lại lấy ra hai cái máy liên lạc kiểu mới, vẻ mặt cười rất đáng đánh đòn, “Đây là máy liên lạc, có thứ này, về sau các vị liên hệ dễ dàng hơn nhiều, đến lúc đó có chuyện gì liền trực tiếp dùng máy liên lạc là có thể trực tiếp nói chuyện rồi."
Vợ chồng Lương Mạn bị một cái lại một cái đồ mới đánh sâu vào có chút không lấy lại được tinh thần.
“Này ——"
“Cháu tới dạy cho hai vị cách dùng thứ này như thế nào a!", Tưởng An đùa nghịch, tốn nửa giờ không sai biệt lắm, vừa giải thích vừa làm mẫu giảng giải rõ ràng, “Cháu đã đưa dãy số máy liên lạc của sư phụ và cháu đều chuyển vào rồi, nhị vị nếu là có chuyện gì thì tùy thời tìm cháu, cam đoan vừa gọi là đến ngay!"
“Này, này thật là phiền toái cháu quá!", vợ chồng Lương Mạn đều bị nói đến có chút ngượng ngùng.
“Không, một chút cũng không phiền toái, cha mẹ của sư phụ cháu chính là trưởng bối của cháu! Cháu đây đều là làm theo lẽ thường!", Tưởng An cười hắc hắc, bắt đầu tỏ lòng trung thành.
“Được rồi, biết cháu giỏi ăn nói rồi", vợ chồng Lương Mạn đều nhịn không được nở nụ cười, “Đúng rồi, Tiểu Hữu không có ở cùng với cháu sao?"
“Không, sư phụ hiện tại hẳn là vẫn còn đang huấn luyện trên mạng giả lập."
Trong mạng giả lập.
“Cậu rốt cuộc cũng đến rồi", Ninh Hữu có chút hưng phấn chọc chọc đèn chỉ thị trên màn hình.
“Oa ——", trong khoang cơ giáp nháy mắt vang lên tiếng khóc của trẻ con, nghe bi thống cực kỳ.
“Sẽ không uổng phí sức lực, có những cục đá đó mà", Ninh Hữu nghiêm túc nói.
Tưởng An chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đỏ mặt nói ra, “Kỳ thật những cục đá lần trước tôi mang đến cho cậu đã là trữ hàng cuối cùng trong nhà chúng tôi rồi, về sau cậu có muốn cũng không có nữa."
Tưởng An vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Ninh Hữu, nhìn mày cậu có chút nhăn nhẹ, nhanh chóng đi theo nói, “Không có việc gì sư phụ, nếu cậu còn muốn những cục đá đó nữa thì sau này tôi sẽ tiếp tục tìm cho cậu!"
Ninh Hữu vẫy vẫy tay, “Không sao đâu, hiện tại đã đủ rồi, không cần lại phí sức lực tìm nữa."
“Vậy sư phụ tôi về sau lấy thứ khác cậu muốn đưa tới cho cậu đi, tiền này tôi gửi qua cho cậu trước", Tưởng An vội vàng nói tiếp, sợ Ninh Hữu không vui một cái liền không dạy mình cơ giáp nữa.
Ninh Hữu trầm tư một chút, “Anh cho tôi một nửa đi, dư lại một nửa anh giúp tôi mua đồ, còn thù lao dạy anh thì về sau lại nói, dù sao lúc trước anh đưa cho tôi chỗ đá đó cũng đã đủ liên tục một đoạn thời gian rồi."
“Được rồi!", Vừa thấy Ninh Hữu không có ý tứ đá hắn đi, Tưởng An lập tức sống lại tại chỗ, vui vẻ đáp ứng.
“Từ từ", đang lúc Tưởng An chuẩn bị chuyển khoản, Ninh Hữu bỗng nhiên đánh gãy hắn.
“Làm sao vậy, sư phụ?"
“Anh giúp tôi đổi thành Tinh Thuẫn đi"
Tưởng An dừng một chút, sau đó hiểu được. Cái chỗ hẻo lánh tinh cầu Hòa Tân kia ngay cả máy liên lạc cũng không có, càng đừng nói là chỗ chuyển đổi Giả lập tệ thành Tinh Thuẫn, chuyển đổi thành công cũng không lấy ra được.
“Không thành vấn đề, chờ lần sau lúc tôi đến sẽ mang đến cho sư phụ cậu. Đúng rồi, sư phụ cậu muốn mua thứ gì? Hiện tại nói cho tôi một chút đi, lần sau vừa vặn mang đồ cùng tiền đến cho cậu luôn."
Ninh Hữu đem tất cả những thứ cậu cần đều nói một lần.
“Nga, được rồi"
“Tiền nếu không đủ thù anh nói cho tôi biết"
“Không thành vấn đề, chỉ mấy thứ mà cậu nói đó thôi, 5 vạn Tinh Thuẫn là tuyệt đối là quá đủ rồi, huống chi trong mấy cái cậu nói đó có rất nhiều thứ trong gia đình tôi có kinh doanh, tôi lấy hàng tuyệt đối là giá vốn", Tưởng An vỗ bộ ngực, phá lệ đắc ý.
————
“Làm sao bây giờ, cái này rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?! Lần này tôi chính là đem toàn bộ gia sản góp vào rồi a!", Trong số những người vẫn còn ở lại phòng đánh chiến có một người thất hồn lạc phách, có chút tuyệt vọng kêu lên.
“Không riêng gì anh, tôi lần này cũng góp ra toàn bộ tiền mà tôi có thể lấy ra được, lần này thua, tất cả tiền của tôi đều không còn, tôi tích cóp suốt ba năm mới tích cóp đủ 2 vạn Tinh Thuẫn, suốt ba năm!", Một người khác vẻ mặt không thể tin tưởng, lưng dựa vào tường.
“Đều là lỗi của Uông Minh!", Trong đó một người có ánh mắt oán độc, “Nếu không phải gã trêu chọc chuyện này, chúng ta làm sao có khả năng đem tất cả tiền đều lấy ra góp vào chứ, sớm biết mất nhiều tiền như vậy, chúng ta sao lại viết cái hợp đồng lung tung rối loạn gì a!"
“Từ từ", một người vẫn luôn ngồi yên ở gần đó bỗng nhiên chen vào nói, “Cái hợp đồng này vẫn luôn ở trong tay chúng ta, chúng ta căn bản không có đưa cho Uông Minh."
Bốn người đột nhiên yên lặng xuống.
“Bằng không chúng ta dứt khoát huỷ hợp đồng kia đi!"
“Đúng! Làm như vậy đi, nếu không phải Uông Minh trêu chọc cái phế vật kia còn đánh người ta nữa, chúng ta sao có thể góp tất cả tiền lên đánh cuộc chứ! Đều là sai lầm của gã thì tự gã tới gánh vác, chúng ta dựa vào cái gì phải chia sẻ nguy hiểm với gã chứ!"
“Dù sao cũng làm anh em, cùng lắm thì lần này chờ gã đưa tiền, chúng ta cũng không cần lợi tức nữa!"
“Được, tôi đồng ý!"
Chờ sau khi Uông Minh thật vất vả mới cử động được thân mình xụi lơ từ phòng chiến đấu đi ra, liền nhìn thấy mấy người bằng hữu vẻ mặt tươi cười kia của mình.
Trong lòng Uông Minh có một loại dự cảm không tốt.
Rõ ràng là mình thua, tất cả bọn họ đều phải bồi tiền, làm sao có khả năng làm vẻ mặt tươi cười với mình, đáng ra phải là quyền đấm cước đá một trận mới phải! Hiện tại loại tình huống này căn bản là không bình thường!
Uông Minh cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Mấy người kia nhìn thấy Uông Minh đề phòng sắc mặt tức khắc khó coi, vốn vẻ mặt tươi cười lúc này liền biến mất không còn một mảnh.
“Đều là anh em, chúng ta cũng không nói nhiều nữa, lần này số tiền chúng tôi cho anh mượn một năm đã đến hạn trả, lợi tức chúng tôi không cần nữa."
Uông Minh giận cực kỳ, “Cái gì mà mượn, các anh rõ ràng nói những cái đó là tiền đánh bạc, chúng ta cùng nhau gánh vác, lúc trước tỷ lệ thắng tiền lớn thì một đám đòi ăn khó coi như vậy, hiện tại thua lại nhịn không được bỏ chạy?! Tôi nói cho các anh biết không có cửa đâu! Hơn nữa lúc trước chúng ta đã ký hợp đồng rồi, muốn bội ước là tuyệt đối không có khả năng!"
“Hợp đồng, hợp đồng gì?", Mấy người kia vẻ mặt mờ mịt, cười nói, “Chúng tôi như thế nào lại không biết?"
Trong lòng Uông Minh giận dữ, liền định lấy hợp đồng ra đập lên mặt bọn họ, chỉ là chờ khi ngón tay gã vừa mới vừa động liền phản ứng lại bọn họ căn bản là không đưa cho mình bản hợp đồng kia.
Hàn ý dày đặc từ lòng bàn chân gã chạy thẳng lên đỉnh đầu gã.
“Coi như bọn mày ngoan!", Uông Minh áp tức giận xuống, trong giọng nói mang theo lạnh lẽo dày đặc, “Chúng ta làm bằng hữu lâu như vậy, bọn mày thật đúng là có thể làm được thật ngoan."
Vẻ mặt mấy người kia đầy không kiên nhẫn, “Chính là bởi vì coi mày là bằng hữu mới không tính lợi tức cho mày, mày đi ra bên ngoài hỏi một chút, nếu là vay tiền bình thường, một năm như thế nào cũng phải có 5, 6% lợi tức, mày thật đúng là không biết đủ."
“Lời đều đã nói xong, nếu đến thời gian mày còn không đem tiền trả lại cho bọn tao, cũng đừng trách bọn tao không khách khí."
Nói hết lời, mấy người liền rời đi.
Mà Uông Minh còn ở lại đó thì lại gắt gao nắm chặt tay mình, trong ánh mắt tràn đầy oán độc cừu hận.
Ba ngày sau.
“Đây là?", vợ chồng Lương Mạn nhìn máy móc bày biện trong phòng mặt khiếp sợ không thôi.
“Đây là sư phụ bảo tôi hỗ trợ mua! Chú dì mau nhìn xem có thích hay không!", Mập mạp cười nói, phất tay cho mấy người nâng đồ kia rời đi.
“Đây, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?", vợ chồng Lương Mạn nhìn hai cáy máy nghiền laser xs-02 mới tinh, rất là yêu thích không buông tay, nhưng vẫn cố nén khát vọng trong lòng, dò hỏi.
“Là như thế này, sư phụ điều khiển cơ giáp đặc biệt lợi hại, trong mạng giả lập không phải là có thi đấu cơ giáp sao, thắng thì có tiền thưởng, sư phụ liền đi tham gia, kết quả là cầm đến giải quán quân, tiền thưởng có 10 vạn Tinh Thuẫn đấy!", Tưởng An mặt mày hớn hở nói, “Đây là năm vạn Tinh Thuẫn tiền mặt, còn có năm vạn Tinh Thuẫn thì mua chỗ máy móc này."
“10 vạn Tinh Thuẫn?!", vợ chồng Lương Mạn không dám tin tưởng, “Như thế nào lại nhiều như vậy?"
“Hắc hắc, trên mạng giả lập kẻ có tiền rất nhiều, hai vị cũng đừng lo lắng, 10 vạn Tinh Thuẫn cũng chỉ là một số tiền thưởng bình thường thôi!", Vì không cho vợ chồng Lương Mạn lo lắng, Tưởng An dứt khoát liền bịa ra một câu chuyện lung tung.
“Chỗ tiền này hai vị nhanh cầm lấy đi, đây chính là số tiền đầu tiên mà sư phụ cháu kiếm được đấy!" Tưởng An nhanh chóng đem tiền trong tay đưa cho vợ chồng Lương Mạn.
“Không không", Lương Mạn lắc đầu, “Đây đều là tiền của Tiểu Hữu, có phải đưa cũng là đưa cho nó!"
“Hơn nữa chỗ máy móc này", Lương Mạn đối với hai cái máy kia yêu thích cực kỳ, nhưng vẫn là không đành lòng nói, “Nếu không vẫn là thôi đi, đây đều là thứ mà Tiểu Hữu cố gắng kiếm về, tiêu như vậy rất đáng tiếc, tiền này giữ lại để nó về sau đi học thì hơn!"
Tưởng An lại trực tiếp đem tiền nhét vào trong tay Lương Mạn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Sư phụ chính là đã đem toàn quyền phó thác cho cháu, cháu đều đã làm xong hết rồi. Dì làm như vậy không phải là không coi sư phụ thành người một nhà sao, lúc trước là hai vị kiếm tiền nuôi dưỡng sư phụ, hiện tại sư phụ kiếm lời, như thế nào lại không thể tặng lại hai vị chút đồ chứ."
“Không không, Tiểu Hữu đương nhiên là con của chúng ta, chúng ta sao có thể không coi nó là người một nhà được?", Lương Mạn nóng nảy.
“Như vậy không phải xong hết sao", Tưởng An hắc hắc nở nụ cười, “Con cháu nhà mình kiếm chút tiền hiếu kính trưởng bối đều là thiên kinh địa nghĩa, ngài cự tuyệt không nhận thế này còn không phải là mới là lạ sao? Hơn nữa chuyện sư phụ đi học ngài cũng không cần lo lắng, hiện tại sư phụ lợi hại như vậy, kiếm chút tiền đi học kia cũng là chuyện dễ dàng. Hơn nữa thay đổi máy móc cho hai người, tốc độ khai thác quặng của hai vị không phải sẽ nhanh hơn nhiều sao, cứ như vậy, kiếm tiền chẳng phải là nhanh hơn!"
“Huống hồ sư phụ bây giờ vẫn còn nhỏ, hai vị cũng nên cầm giúp cậu ấy chỗ tiền này a."
Tưởng An phí miệng lưỡi nửa ngày, rốt cuộc cũng làm cho vợ chồng Lương Mạn tiếp nhận hai cái máy kia cùng với 5 vạn Tinh Thuẫn tiền mặt.
Cuối cùng, Tưởng An lại lấy ra hai cái máy liên lạc kiểu mới, vẻ mặt cười rất đáng đánh đòn, “Đây là máy liên lạc, có thứ này, về sau các vị liên hệ dễ dàng hơn nhiều, đến lúc đó có chuyện gì liền trực tiếp dùng máy liên lạc là có thể trực tiếp nói chuyện rồi."
Vợ chồng Lương Mạn bị một cái lại một cái đồ mới đánh sâu vào có chút không lấy lại được tinh thần.
“Này ——"
“Cháu tới dạy cho hai vị cách dùng thứ này như thế nào a!", Tưởng An đùa nghịch, tốn nửa giờ không sai biệt lắm, vừa giải thích vừa làm mẫu giảng giải rõ ràng, “Cháu đã đưa dãy số máy liên lạc của sư phụ và cháu đều chuyển vào rồi, nhị vị nếu là có chuyện gì thì tùy thời tìm cháu, cam đoan vừa gọi là đến ngay!"
“Này, này thật là phiền toái cháu quá!", vợ chồng Lương Mạn đều bị nói đến có chút ngượng ngùng.
“Không, một chút cũng không phiền toái, cha mẹ của sư phụ cháu chính là trưởng bối của cháu! Cháu đây đều là làm theo lẽ thường!", Tưởng An cười hắc hắc, bắt đầu tỏ lòng trung thành.
“Được rồi, biết cháu giỏi ăn nói rồi", vợ chồng Lương Mạn đều nhịn không được nở nụ cười, “Đúng rồi, Tiểu Hữu không có ở cùng với cháu sao?"
“Không, sư phụ hiện tại hẳn là vẫn còn đang huấn luyện trên mạng giả lập."
Trong mạng giả lập.
“Cậu rốt cuộc cũng đến rồi", Ninh Hữu có chút hưng phấn chọc chọc đèn chỉ thị trên màn hình.
“Oa ——", trong khoang cơ giáp nháy mắt vang lên tiếng khóc của trẻ con, nghe bi thống cực kỳ.
Tác giả :
Doãn Nhất Phương