Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 111
Thời điểm đi đến một chỗ ngoặt, Kỳ Tĩnh ngừng lại, cánh tay ôm lấy phần eo của Ninh Hữu cũng buông ra thả cậu xuống dưới.
"Làm sao vậy?"
Kỳ Tĩnh cười một chút, gương mặt đao tước rìu đục sâu sắc càng thêm mê người, "Quá mờ, cần có cái đèn."
Vừa mới dứt lời, Kỳ Tĩnh liền nâng tay về một phương hướng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, như là bắn ra thứ gì. Mà một giây sau, trên vách tường đối diện bọn họ một chiếc đèn bốc cháy lên.
Sau đó lấy cây đèn này làm trung tâm, đèn hai sườn bên cũng theo thứ tự đốt lên, nhanh chóng truyền xuống, thẳng đến khi đem toàn bộ thông đạo chiếu sáng choang. Ngọn lửa bỗng nhiên nổi lên chỉnh tề mà rực rỡ, giống như là một hồi biểu diễn đèn dầu xuất sắc.
Ninh Hữu đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, rồi sau đó liền bình tĩnh lại, "Anh quả nhiên là rất quen thuộc với nơi này."
Kỳ Tĩnh không tỏ ý kiến, "Bốn phía phía trước hành lang này đều có khắc bích hoạ, nếu không đốt đèn lên thưởng thức một chút, vậy thật sự là quá đáng tiếc."
Tuy rằng hiện tại Kỳ Tĩnh đã không còn ký ức lúc trước, thái độ đối với cậu cùng trước kia cũng có khác biệt rất lớn, nhưng Ninh Hữu lại có một loại tín nhiệm mạc danh mà mãnh liệt với anh, trực giác rằng Kỳ Tĩnh sẽ không có bất cứ ác ý gì đối với cậu. Cho nên cứ việc Kỳ Tĩnh không có đem những chuyện anh biết nói ra, Ninh Hữu cũng không lo lắng chút nào.
Dưới loại trạng thái này, Ninh Hữu liền thật sự thả tâm đi thưởng thức bích hoạ trên tường.
Ninh Hữu bọn họ hiện tại đang đứng trên một đoạn giao lộ hình chữ Đinh (丁), trước mặt bọn họ có hai lựa chọn, một là hướng trái, một là hướng phải. Mà bích hoạ này cũng từ giữa tường mà phân thành hai phần, hai phương hướng phong cách đều không giống nhau, hiển nhiên là không phải miêu tả một đoạn cố sự xưa.
Ninh Hữu nhìn thoáng qua trái phải, phát hiện bên trái càng hợp mắt cậu hơn, liền đi về bên trái.
Bức bích hoạ thứ nhất miêu tả chính là một cảnh tượng mười phần bình tĩnh cùng hài hòa. Ở trong núi rừng, một đứa nhỏ cùng một con bạch hồ nhỏ tuổi ở chung với nhau thật vui, trong miệng bạch hồ còn ngậm một quả trái cây đưa đến trong tay đứa nhỏ, đứa nhỏ mi mắt cong cong, hiển nhiên là cực kỳ yêu thích tiểu đồng bọn này của mình.
Bức bích hoạ thứ hai thì lại là đứa nhỏ ngoài ý muốn rớt xuống khe núi, cẳng chân gãy xương không thể đi đường, bạch hồ lần vào bên trong đám người, trong miệng ngậm đai lưng của đứa nhỏ, muốn mang theo người tới cứu cậu ta, nhưng là những người đó ngay từ đầu đã không có ý tứ để ý tới bạch hồ, ngược lại giơ cuốc cùng xiên sắt lên, muốn tóm được nó. Bạch hồ mệt mỏi, rồi lại không thể từ bỏ xin giúp đỡ trong đám người, da lông nguyên bản xinh đẹp dần dần trở nên loang lổ vết máu.
Thời điểm đến bức bích hoạ thứ ba, đứa nhỏ đã biến thành một thanh niên tuấn lãng, bạch hồ đang ghé vào trên bàn nghiêng đầu nhìn y, thanh niên lại lúc đề bút viết văn thì mỉm cười nhìn nó, không khí cực kỳ ấm áp.
Mà ở bức họa thứ tư, tình huống xoay chuyển đột ngột, trong nhà thanh niên bỗng nhiên bốc cháy lên lửa lớn, thanh niên muốn chạy trốn, nhưng lại bị xà nhà đập trúng ngã xuống, mắt thấy sắp phải mất mạng, bạch hồ lại hóa thành hình người, đem y từ trong phòng cứu ra.
Bức thứ năm, bạch hồ hóa thành thanh niên bị trói ở trên cọc, dưới chân chất đầy cỏ khô, đám người chung quanh tràn đầy phẫn nộ cùng tàn nhẫn, cây đuốc trên tay ném qua phía hắn. Mà ở trong đám người, thanh niên đã ở chung mười mấy năm với bạch hồ thì lại co rúm ở phía sau, không dám tiến lên.
Ninh Hữu càng nhìn, trong lòng càng lạnh.
Cậu nhìn chăm chú vào bức bích hoạ kia, lại nhìn thấy bạch hồ hóa thành thanh niên ngẩng cao đầu lên, ánh mắt oán giận bắn thẳng đến, phảng phất như đang hỏi, "Vì cái gì! Vì cái gì lại đối với ta như vậy?!"
Thanh âm càng thêm thê lương, bên trong bao hàm vô tận cừu hận.
Ninh Hữu rùng mình, không đúng, này không phải là tưởng tượng, cậu thật sự nghe được thanh âm!
Chợt lóe mắt, hết thảy trước mắt đều biến mất, bản thân đã xuất hiện ở một phiến thiên địa khác. Chung quanh cậu là các thôn dân đang phẫn nộ, trong tay giơ cao cây đuốc đang hừng hực thiêu đốt, mà bản thân thì lại bị trói ở trên cọc gỗ, dưới chân cậu chất đầy cỏ khô.
"Đều là con yêu quái này làm hại!"
"Thiêu chết nó đi!"
"Đều là do nó chọc ông trời tức giận, mới huỷ hoại thôn chúng ta, thiêu chết nó mới có thể cầu được trời cao tha thứ!"
Một trận âm thanh tức giận mắng mỏ, chấn đến Ninh Hữu hoảng hốt một trận, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng quanh thân, nóng đến cậu hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cậu oán, cậu hận!
Thiên lôi giáng xuống, lửa lớn bốc cháy lên, nếu không phải do mình hóa thành hình người cứu Liễu Tùng Minh, y sớm đã chết ở dưới lửa lớn lần này rồi. Chính là cậu lại nhận được cái gì?! Y coi cậu thành hồng thủy mãnh thú, thậm chí còn mang theo người tới bắt cậu!
Đám thôn dân này hoặc nhiều hoặc ít cậu cũng đã từng giúp đỡ qua bọn họ, toàn bộ đều cho rằng cậu là điềm xấu, đem tội lỗi thiên lôi giáng xuống đẩy đến trên người cậu!
Nhân tình như thế! Ha ha! Nhân tình như thế!
Nếu cậu có thể may mắn chạy thoát, cậu nhất định sẽ khiến cho Liễu Tùng Minh cùng đám thôn dân liên can này sống không bằng chết!
Trong ngực tức giận phảng phất như muốn xé rách thoát ra, mà ngay lúc này, cảm xúc của các thôn dân đạt tới đỉnh điểm, rống giận ném cây đuốc xuống.
Cổ tay Ninh Hữu tản mát ra một tia mát lạnh, thẳng đến linh đài* của Ninh Hữu, Ninh Hữu giật mình một cái, tức khắc hiểu được tình huống hiện tại.
*linh đài: giữa trán
...... Ngọa tào!
Ninh Hữu tức khắc đem những ý tưởng lung tung rối loạn kia của bạch hồ vứt ra sau đầu, hết sức cẩn thận nghĩ cách thoát khỏi tình huống hiện tại, cậu xem xét tình trạng hiện tại của mình một chút, căn bản không phải là thân thể của mình, mà là thân thể của một con hồ yêu!
...... Hiện tại thể chất của cậu căn bản là không chống lại không được lửa phàm á á á á!
Một cây đuốc vừa lúc ném tới dưới chân cậu, Ninh Hữu bị nóng thu chân lại, khóc không ra nước mắt. Vừa rồi cậu đã thử qua, linh lực của cậu không có cách nào sử dụng được, chỉ bằng vào bản thân cậy mạnh căn bản là không thể nào thoát khỏi dây thừng được.
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu đang vô cùng lo lắng nghĩ cách, phía sau đám người bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ.
"Các ngươi đang làm gì?! Đều dừng tay cho ta!"
Thôn dân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng nổi giận, "Liễu Tùng Minh, ngươi cũng không thể bị con hồ ly tinh này mê hoặc được! Nếu không phải vì nó, thôn chúng ta sao có thể bị thiên thần hàng giận mà hủy diệt chứ!"
"Thả mịa chó má nhà ngươi!", Kỳ Tĩnh một cái tát tát văng người chặn đường, nổi giận mắng, cũng bất chấp cái khác, nhanh chóng tiến lên, đem đám cỏ khô đang bị thiêu cháy dưới chân Ninh Hữu dập tắt, xông lên muốn cởi dây thừng cho Ninh Hữu.
Các thôn dân đâu thể nào mặc kệ tình huống này tiếp tục phát triển được?
"Liễu Tùng Minh bị hồ yêu mê hoặc rồi, mọi người cùng nhau lên đi! Tuyệt đối không thể để Liễu Tùng Minh cứu con hồ ly tinh đáng chết này được!"
"Giết bọn chúng!"
"Đều giết chết bọn chúng đi!"
Kỳ Tĩnh cường ngạnh chịu một gậy, chống lên cột cởi dây thừng cho Ninh Hữu.
"Còn có sức lực không?"
Ninh Hữu bị trói lâu rồi, dưới chân mềm nhũn, dựa vào Kỳ Tĩnh mới chống đỡ được thân thể, "...... Không có".
Một cái cuốc lại đánh về phía Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh bảo hộ Ninh Hữu dưới thân, mạnh mẽ đoạt lấy cái cuốc kia, trở tay đánh người nọ ra ngoài. Rồi sau đó, Kỳ Tĩnh vung cái cuốc lên, đem tất cả đám người xông tới hung tợn đánh trở về, hoàn toàn không màng đến phòng ngự, chỉ lo đánh đám người đang xông lên.
Kỳ Tĩnh mắt phẫn nộ trừng to, tràn đầy lệ khí, "Cút!"
Mọi người bị đấu pháp không muốn sống này của Kỳ Tĩnh dọa sợ, thế công lúc trước không khỏi ngừng lại, có chút sợ sệt.
"Liễu Tùng Minh này quả nhiên đã bị hồ ly tinh mê hoặc rồi, hiện tại thật giống như thay đổi thành người khác vậy."
"Hiện tại cái tính tình không thèm mạng này, hoàn toàn khác với trước kia."
"Tạo nghiệt a! Con hồ yêu đáng chết này!"
Thời điểm đám người đang phẫn nộ, Kỳ Tĩnh nhìn chuẩn cơ hội, bế Ninh Hữu lên nhanh chân bỏ chạy. Các thôn dân không chú ý chỉ một cái, bọn họ liền đã chạy ra một khoảng dài.
"Đuổi theo! Quyết không thể để bọn chúng chạy trốn được!"
Chạy nửa canh giờ, cuối cùng Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu chạy vào trong núi, vứt bỏ đám người miền núi khó nhằn kia. Kỳ Tĩnh dựa vào thân cây, thở hổn hển, "Cái thân thể thư sinh rách nát này thật sự là quá kém, chạy vài bước đã như sắp chết đến nơi là sao chứ!"
Ninh Hữu không chút khách khí cười nhạo anh, "Thiên Xu đại nhân thể lực thật không tốt nha, lúc này mới đi vài bước, đã mệt thành như vậy rồi."
Tay Kỳ Tĩnh ôm lấy cậu thuận thế hung hăng nhéo mông cậu một chút, nửa là trêu đùa nửa là khiêu khích nói, "Thể lực của ta có được hay không khẳng định sẽ để em hảo hảo cảm thụ một chút."
Ninh Hữu đỏ mặt từ trong lòng anh nhảy ra, tức đến muốn mắng người, "Anh, anh......"
Kỳ Tĩnh không sao cả gật đầu, "Ta biết, còn không phải là muốn mắng ta lưu manh sao?"
Nhe răng cười, cặp răng trắng bóc, "Cám ơn đã khích lệ!"
"...... Vô sỉ!", Ninh Hữu nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy.
Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu gặm một ngụm, cuối cùng còn liếm liếm, vẻ mặt thỏa mãn, "Vô sỉ so với đạo mạo thì mạnh hơn nhiều, ít nhất hiện tại ta muốn làm gì thì làm cái đó, đâu có giống như mấy kẻ giả tạo cao thượng kia chứ, trên mặt cao khiết vô cầu, trong lòng còn không biết hạ lưu như thế nào đâu."
Kỳ Tĩnh có lẽ không thể tưởng được, trước kia anh thật đúng là một tên giả cao thượng......
Ninh Hữu bị Kỳ Tĩnh làm cho một miệng nước miếng, trong lòng phẫn nộ, muốn trả thù về, nhưng là mắng cũng đã mắng rồi, Ninh Hữu dưới cơn giận dữ, kéo đầu Kỳ Tĩnh xuống thấp, một phen hôn lên.
Kỳ Tĩnh cả kinh sau đó là mừng như điên, cuốn đầu lưỡi Ninh Hữu chính là một phen triền miên, thẳng đến khi đem đầu lưỡi hai người hút đến tê dại, trên người cũng xao động không thôi, hai người mới lưu luyến tách ra.
Chuẩn xác mà nói, hẳn là sau khi Ninh Hữu dứt khoát kiên quyết đẩy anh ra, Kỳ Tĩnh mới lưu luyến thu trở về.
Còn có cái tay mà anh vừa đem quần áo Ninh Hữu cởi một nửa, khụ.
Ninh Hữu mặt không biểu tình đem quần áo của mình mặc lại.
Cậu vừa rồi thật là đầu bị chập mạch mới coi cái này thành thủ đoạn phản kích!
"Hiện tại tình huống của chúng ta rốt cuộc là sao thế này?", Ninh Hữu đen mặt hỏi.
Kỳ Tĩnh cũng có chút đau đầu, "Lúc trước tình huống mà ta biết cũng không phải như vậy, trên tư liệu mà ta nhận được nói là sẽ gặp được một con quỷ hồn hồ ly tinh, ai biết chúng ta lại rơi vào trong bích hoạ này chứ."
Tình huống hiện tại của bọn họ có chút đặc thù, mặt cùng thân thể vẫn là bộ dáng như cũ, nhưng là từ bên trong mà nói, thì bọn họ lại một người là thư sinh thân thể (tương đối) gầy yếu, một người nguyên thân là yêu tinh hồ ly.
Tên gọi tắt, hồ ly tinh.
Tiểu kịch trường:
Ninh bạch hồ ( u buồn): Trên người đều dính tro bụi, không trắng không xinh đẹp.
Kỳ thư sinh ( sắc mị mị): Không có việc gì! Ta liếm liếm cho em liền sạch sẽ ngay!
*Editor: Nhảy sang bên bản đồ này liền tú ân ái, tác giả chị khai thật đi, bản đồ này là pháp bảo để Tĩnh Tĩnh biến thân cao lãnh nghiêm túc công thành lưu manh bỉ ổi công đúng không? Đúng không?!
"Làm sao vậy?"
Kỳ Tĩnh cười một chút, gương mặt đao tước rìu đục sâu sắc càng thêm mê người, "Quá mờ, cần có cái đèn."
Vừa mới dứt lời, Kỳ Tĩnh liền nâng tay về một phương hướng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, như là bắn ra thứ gì. Mà một giây sau, trên vách tường đối diện bọn họ một chiếc đèn bốc cháy lên.
Sau đó lấy cây đèn này làm trung tâm, đèn hai sườn bên cũng theo thứ tự đốt lên, nhanh chóng truyền xuống, thẳng đến khi đem toàn bộ thông đạo chiếu sáng choang. Ngọn lửa bỗng nhiên nổi lên chỉnh tề mà rực rỡ, giống như là một hồi biểu diễn đèn dầu xuất sắc.
Ninh Hữu đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, rồi sau đó liền bình tĩnh lại, "Anh quả nhiên là rất quen thuộc với nơi này."
Kỳ Tĩnh không tỏ ý kiến, "Bốn phía phía trước hành lang này đều có khắc bích hoạ, nếu không đốt đèn lên thưởng thức một chút, vậy thật sự là quá đáng tiếc."
Tuy rằng hiện tại Kỳ Tĩnh đã không còn ký ức lúc trước, thái độ đối với cậu cùng trước kia cũng có khác biệt rất lớn, nhưng Ninh Hữu lại có một loại tín nhiệm mạc danh mà mãnh liệt với anh, trực giác rằng Kỳ Tĩnh sẽ không có bất cứ ác ý gì đối với cậu. Cho nên cứ việc Kỳ Tĩnh không có đem những chuyện anh biết nói ra, Ninh Hữu cũng không lo lắng chút nào.
Dưới loại trạng thái này, Ninh Hữu liền thật sự thả tâm đi thưởng thức bích hoạ trên tường.
Ninh Hữu bọn họ hiện tại đang đứng trên một đoạn giao lộ hình chữ Đinh (丁), trước mặt bọn họ có hai lựa chọn, một là hướng trái, một là hướng phải. Mà bích hoạ này cũng từ giữa tường mà phân thành hai phần, hai phương hướng phong cách đều không giống nhau, hiển nhiên là không phải miêu tả một đoạn cố sự xưa.
Ninh Hữu nhìn thoáng qua trái phải, phát hiện bên trái càng hợp mắt cậu hơn, liền đi về bên trái.
Bức bích hoạ thứ nhất miêu tả chính là một cảnh tượng mười phần bình tĩnh cùng hài hòa. Ở trong núi rừng, một đứa nhỏ cùng một con bạch hồ nhỏ tuổi ở chung với nhau thật vui, trong miệng bạch hồ còn ngậm một quả trái cây đưa đến trong tay đứa nhỏ, đứa nhỏ mi mắt cong cong, hiển nhiên là cực kỳ yêu thích tiểu đồng bọn này của mình.
Bức bích hoạ thứ hai thì lại là đứa nhỏ ngoài ý muốn rớt xuống khe núi, cẳng chân gãy xương không thể đi đường, bạch hồ lần vào bên trong đám người, trong miệng ngậm đai lưng của đứa nhỏ, muốn mang theo người tới cứu cậu ta, nhưng là những người đó ngay từ đầu đã không có ý tứ để ý tới bạch hồ, ngược lại giơ cuốc cùng xiên sắt lên, muốn tóm được nó. Bạch hồ mệt mỏi, rồi lại không thể từ bỏ xin giúp đỡ trong đám người, da lông nguyên bản xinh đẹp dần dần trở nên loang lổ vết máu.
Thời điểm đến bức bích hoạ thứ ba, đứa nhỏ đã biến thành một thanh niên tuấn lãng, bạch hồ đang ghé vào trên bàn nghiêng đầu nhìn y, thanh niên lại lúc đề bút viết văn thì mỉm cười nhìn nó, không khí cực kỳ ấm áp.
Mà ở bức họa thứ tư, tình huống xoay chuyển đột ngột, trong nhà thanh niên bỗng nhiên bốc cháy lên lửa lớn, thanh niên muốn chạy trốn, nhưng lại bị xà nhà đập trúng ngã xuống, mắt thấy sắp phải mất mạng, bạch hồ lại hóa thành hình người, đem y từ trong phòng cứu ra.
Bức thứ năm, bạch hồ hóa thành thanh niên bị trói ở trên cọc, dưới chân chất đầy cỏ khô, đám người chung quanh tràn đầy phẫn nộ cùng tàn nhẫn, cây đuốc trên tay ném qua phía hắn. Mà ở trong đám người, thanh niên đã ở chung mười mấy năm với bạch hồ thì lại co rúm ở phía sau, không dám tiến lên.
Ninh Hữu càng nhìn, trong lòng càng lạnh.
Cậu nhìn chăm chú vào bức bích hoạ kia, lại nhìn thấy bạch hồ hóa thành thanh niên ngẩng cao đầu lên, ánh mắt oán giận bắn thẳng đến, phảng phất như đang hỏi, "Vì cái gì! Vì cái gì lại đối với ta như vậy?!"
Thanh âm càng thêm thê lương, bên trong bao hàm vô tận cừu hận.
Ninh Hữu rùng mình, không đúng, này không phải là tưởng tượng, cậu thật sự nghe được thanh âm!
Chợt lóe mắt, hết thảy trước mắt đều biến mất, bản thân đã xuất hiện ở một phiến thiên địa khác. Chung quanh cậu là các thôn dân đang phẫn nộ, trong tay giơ cao cây đuốc đang hừng hực thiêu đốt, mà bản thân thì lại bị trói ở trên cọc gỗ, dưới chân cậu chất đầy cỏ khô.
"Đều là con yêu quái này làm hại!"
"Thiêu chết nó đi!"
"Đều là do nó chọc ông trời tức giận, mới huỷ hoại thôn chúng ta, thiêu chết nó mới có thể cầu được trời cao tha thứ!"
Một trận âm thanh tức giận mắng mỏ, chấn đến Ninh Hữu hoảng hốt một trận, cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng quanh thân, nóng đến cậu hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cậu oán, cậu hận!
Thiên lôi giáng xuống, lửa lớn bốc cháy lên, nếu không phải do mình hóa thành hình người cứu Liễu Tùng Minh, y sớm đã chết ở dưới lửa lớn lần này rồi. Chính là cậu lại nhận được cái gì?! Y coi cậu thành hồng thủy mãnh thú, thậm chí còn mang theo người tới bắt cậu!
Đám thôn dân này hoặc nhiều hoặc ít cậu cũng đã từng giúp đỡ qua bọn họ, toàn bộ đều cho rằng cậu là điềm xấu, đem tội lỗi thiên lôi giáng xuống đẩy đến trên người cậu!
Nhân tình như thế! Ha ha! Nhân tình như thế!
Nếu cậu có thể may mắn chạy thoát, cậu nhất định sẽ khiến cho Liễu Tùng Minh cùng đám thôn dân liên can này sống không bằng chết!
Trong ngực tức giận phảng phất như muốn xé rách thoát ra, mà ngay lúc này, cảm xúc của các thôn dân đạt tới đỉnh điểm, rống giận ném cây đuốc xuống.
Cổ tay Ninh Hữu tản mát ra một tia mát lạnh, thẳng đến linh đài* của Ninh Hữu, Ninh Hữu giật mình một cái, tức khắc hiểu được tình huống hiện tại.
*linh đài: giữa trán
...... Ngọa tào!
Ninh Hữu tức khắc đem những ý tưởng lung tung rối loạn kia của bạch hồ vứt ra sau đầu, hết sức cẩn thận nghĩ cách thoát khỏi tình huống hiện tại, cậu xem xét tình trạng hiện tại của mình một chút, căn bản không phải là thân thể của mình, mà là thân thể của một con hồ yêu!
...... Hiện tại thể chất của cậu căn bản là không chống lại không được lửa phàm á á á á!
Một cây đuốc vừa lúc ném tới dưới chân cậu, Ninh Hữu bị nóng thu chân lại, khóc không ra nước mắt. Vừa rồi cậu đã thử qua, linh lực của cậu không có cách nào sử dụng được, chỉ bằng vào bản thân cậy mạnh căn bản là không thể nào thoát khỏi dây thừng được.
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu đang vô cùng lo lắng nghĩ cách, phía sau đám người bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ.
"Các ngươi đang làm gì?! Đều dừng tay cho ta!"
Thôn dân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng nổi giận, "Liễu Tùng Minh, ngươi cũng không thể bị con hồ ly tinh này mê hoặc được! Nếu không phải vì nó, thôn chúng ta sao có thể bị thiên thần hàng giận mà hủy diệt chứ!"
"Thả mịa chó má nhà ngươi!", Kỳ Tĩnh một cái tát tát văng người chặn đường, nổi giận mắng, cũng bất chấp cái khác, nhanh chóng tiến lên, đem đám cỏ khô đang bị thiêu cháy dưới chân Ninh Hữu dập tắt, xông lên muốn cởi dây thừng cho Ninh Hữu.
Các thôn dân đâu thể nào mặc kệ tình huống này tiếp tục phát triển được?
"Liễu Tùng Minh bị hồ yêu mê hoặc rồi, mọi người cùng nhau lên đi! Tuyệt đối không thể để Liễu Tùng Minh cứu con hồ ly tinh đáng chết này được!"
"Giết bọn chúng!"
"Đều giết chết bọn chúng đi!"
Kỳ Tĩnh cường ngạnh chịu một gậy, chống lên cột cởi dây thừng cho Ninh Hữu.
"Còn có sức lực không?"
Ninh Hữu bị trói lâu rồi, dưới chân mềm nhũn, dựa vào Kỳ Tĩnh mới chống đỡ được thân thể, "...... Không có".
Một cái cuốc lại đánh về phía Ninh Hữu, Kỳ Tĩnh bảo hộ Ninh Hữu dưới thân, mạnh mẽ đoạt lấy cái cuốc kia, trở tay đánh người nọ ra ngoài. Rồi sau đó, Kỳ Tĩnh vung cái cuốc lên, đem tất cả đám người xông tới hung tợn đánh trở về, hoàn toàn không màng đến phòng ngự, chỉ lo đánh đám người đang xông lên.
Kỳ Tĩnh mắt phẫn nộ trừng to, tràn đầy lệ khí, "Cút!"
Mọi người bị đấu pháp không muốn sống này của Kỳ Tĩnh dọa sợ, thế công lúc trước không khỏi ngừng lại, có chút sợ sệt.
"Liễu Tùng Minh này quả nhiên đã bị hồ ly tinh mê hoặc rồi, hiện tại thật giống như thay đổi thành người khác vậy."
"Hiện tại cái tính tình không thèm mạng này, hoàn toàn khác với trước kia."
"Tạo nghiệt a! Con hồ yêu đáng chết này!"
Thời điểm đám người đang phẫn nộ, Kỳ Tĩnh nhìn chuẩn cơ hội, bế Ninh Hữu lên nhanh chân bỏ chạy. Các thôn dân không chú ý chỉ một cái, bọn họ liền đã chạy ra một khoảng dài.
"Đuổi theo! Quyết không thể để bọn chúng chạy trốn được!"
Chạy nửa canh giờ, cuối cùng Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu chạy vào trong núi, vứt bỏ đám người miền núi khó nhằn kia. Kỳ Tĩnh dựa vào thân cây, thở hổn hển, "Cái thân thể thư sinh rách nát này thật sự là quá kém, chạy vài bước đã như sắp chết đến nơi là sao chứ!"
Ninh Hữu không chút khách khí cười nhạo anh, "Thiên Xu đại nhân thể lực thật không tốt nha, lúc này mới đi vài bước, đã mệt thành như vậy rồi."
Tay Kỳ Tĩnh ôm lấy cậu thuận thế hung hăng nhéo mông cậu một chút, nửa là trêu đùa nửa là khiêu khích nói, "Thể lực của ta có được hay không khẳng định sẽ để em hảo hảo cảm thụ một chút."
Ninh Hữu đỏ mặt từ trong lòng anh nhảy ra, tức đến muốn mắng người, "Anh, anh......"
Kỳ Tĩnh không sao cả gật đầu, "Ta biết, còn không phải là muốn mắng ta lưu manh sao?"
Nhe răng cười, cặp răng trắng bóc, "Cám ơn đã khích lệ!"
"...... Vô sỉ!", Ninh Hữu nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy.
Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu gặm một ngụm, cuối cùng còn liếm liếm, vẻ mặt thỏa mãn, "Vô sỉ so với đạo mạo thì mạnh hơn nhiều, ít nhất hiện tại ta muốn làm gì thì làm cái đó, đâu có giống như mấy kẻ giả tạo cao thượng kia chứ, trên mặt cao khiết vô cầu, trong lòng còn không biết hạ lưu như thế nào đâu."
Kỳ Tĩnh có lẽ không thể tưởng được, trước kia anh thật đúng là một tên giả cao thượng......
Ninh Hữu bị Kỳ Tĩnh làm cho một miệng nước miếng, trong lòng phẫn nộ, muốn trả thù về, nhưng là mắng cũng đã mắng rồi, Ninh Hữu dưới cơn giận dữ, kéo đầu Kỳ Tĩnh xuống thấp, một phen hôn lên.
Kỳ Tĩnh cả kinh sau đó là mừng như điên, cuốn đầu lưỡi Ninh Hữu chính là một phen triền miên, thẳng đến khi đem đầu lưỡi hai người hút đến tê dại, trên người cũng xao động không thôi, hai người mới lưu luyến tách ra.
Chuẩn xác mà nói, hẳn là sau khi Ninh Hữu dứt khoát kiên quyết đẩy anh ra, Kỳ Tĩnh mới lưu luyến thu trở về.
Còn có cái tay mà anh vừa đem quần áo Ninh Hữu cởi một nửa, khụ.
Ninh Hữu mặt không biểu tình đem quần áo của mình mặc lại.
Cậu vừa rồi thật là đầu bị chập mạch mới coi cái này thành thủ đoạn phản kích!
"Hiện tại tình huống của chúng ta rốt cuộc là sao thế này?", Ninh Hữu đen mặt hỏi.
Kỳ Tĩnh cũng có chút đau đầu, "Lúc trước tình huống mà ta biết cũng không phải như vậy, trên tư liệu mà ta nhận được nói là sẽ gặp được một con quỷ hồn hồ ly tinh, ai biết chúng ta lại rơi vào trong bích hoạ này chứ."
Tình huống hiện tại của bọn họ có chút đặc thù, mặt cùng thân thể vẫn là bộ dáng như cũ, nhưng là từ bên trong mà nói, thì bọn họ lại một người là thư sinh thân thể (tương đối) gầy yếu, một người nguyên thân là yêu tinh hồ ly.
Tên gọi tắt, hồ ly tinh.
Tiểu kịch trường:
Ninh bạch hồ ( u buồn): Trên người đều dính tro bụi, không trắng không xinh đẹp.
Kỳ thư sinh ( sắc mị mị): Không có việc gì! Ta liếm liếm cho em liền sạch sẽ ngay!
*Editor: Nhảy sang bên bản đồ này liền tú ân ái, tác giả chị khai thật đi, bản đồ này là pháp bảo để Tĩnh Tĩnh biến thân cao lãnh nghiêm túc công thành lưu manh bỉ ổi công đúng không? Đúng không?!
Tác giả :
Doãn Nhất Phương