Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
Chương 12: Ưu đãi tù binh 1
Ưu đãi tù binh 1
Cửa một trận gió lớn đánh thẳng về hướng Duy Khắc uống trà, tay Duy Khắc cầm ly trà run lên.
“Ta nói………An Sắt điện hạ thân ái, ngài có phải hay không uống phải thuốc gì, hưng phấn như vậy."
An Sắt hung hăng nhướng mi, đặt tay trên ghế sô pha, để ý vạt áo hỗn độn chính mình, tao nhã ngồi xuống, mới mở miệng nói: “Duy Khắc Mễ Duy Đa tướng quân, ngươi đem người giấu đi nơi nào?"
Nhìn thấy người nào đó trước mặt nghiêm mặt đen lại, cắn răng, mỉm cười, Duy Khắc cảm thấy được hắn cười thực hiểm, lại không mất hình tượng anh tuấn tiêu sái chính mình, Duy Khắc vẫn là nở nụ cười, nói: “An Sắt điện hạ, ngươi cứ như vậy tìm ta đòi người, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì? Sẽ không phải làm lòng ngươi thấy thoải mái đi."
Duy Khắc không tin An Sắt giữ người chỉ vì chờ Viêm Liệt Qua Lạc, nghĩ muốn chiếm của bọn họ sao, sẽ không cần phải lo lắng. Nhưng là An Sắt cứ nhắc tới như vậy, bên trong nếu không có ẩn tình, đánh chết y cũng không tin.
“Duy Khắc, đem người gọi ra, nhanh lên!" Lửa giận của An Sắt bùng lên, không giải thích cũng không muốn giải thích, một quyền gắt gao nắm lấy, giống như chỉ cần Duy Khắc dám nói chữ không, hắn liền tiến lên đánh người.
Duy Khắc kinh ngạc, tiểu tử An Sắt bình thường chú trọng tu dưỡng cũng có ngày thất thố như vậy! Này có thể sánh với bầu trời màu vàng hiếm thấy hơn nhiều! Nhẫn chụp ảnh đâu?! Duy Khắc xúc động muốn đem giờ khắc này chụp làm kỷ niệm.
Giáo sư Will nhìn đến không khí hai người bọn họ càng ngày càng không khỏi có chút phát run, độc của An Sắt Điện Hạ còn không có giải, tậm tình toàn số không, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người của An Sắt điện hạ càng ngày càng đen, bộ dáng Duy Khắc còn lại là vẻ thất thần. Lâm Khả ở giữa làm vật hi sinh, thật bi thương a……….
Được rồi, Will nuốt nuốt nước miếng, lau mồ hôi, làm một vật hi sinh vĩ đại, Lâm Khả phát huy tinh thần cường đại không sợ chết! Will phạch một tiếng đứng ở trung gian hai người.
Ánh mắt hung hăng của Duy Khắc cùng An Sắt quét lại đây, “Khụ khụ……." Will vì hành động chính mình ở trong lòng cảm thấy vinh quang, chỉnh áo một cái cười cười so với khóc tốt hơn, nói: “Duy Khắc tướng quân, An Sắt điện hạ, để cho ta đến đảm nhiệm làm người giải thích đi."
Duy Khắc gật đầu, An Sắt vung tóc màu vàng, nhắm mắt lại ôm ngực, vẻ mặt ‘Ta chịu, cảm ơn".
“Loại sự tình này…….lần trước An Sắt đại nhân trong trận chiến cùng với Viêm Liệt Qua Lạc, trong lúc không cẩn thận trúng phải vũ khí sinh hóa của quân địch, đối với địch quân nghiêm hình tra tấn, cuối cùng biết được một thiếu niên dị huyết tên là Viêm Liệt Qua Mộc. Cho nên……." Will đẩy đẩy mắt kính.
“Cho nên……..Các ngươi tìm ta đòi người?" Duy Khắc nói xong, vừa lúc Phi Áo mang theo Mộc từ nhà vệ sinh đi ra.
Sau khi nhìn qua Mộc, bắt tay vào tìm kiếm tư liệu trong máy tính “Cậu ta chính là Viêm Liệt Qua Mộc?!"
Bị vô duyên vô cớ điểm tên, Mộc phát sock mở to mắt nhìn đến hai người, đây là……cái gì tình huống?
“Như ngươi mong muốn, Arthur điện hạ, tiểu tử ngươi mong nhớ ngày đêm kia tới rồi, là người có lợi với ngươi, đừng quên đem bảo thạch ta nói lưu lại a." Nói xong, Duy Khắc nho nhã lễ độ đứng lên, giống như con mèo cười lên.
“Lại đây." An Sắt nhếch lên khóe miệng, liếc Mộc nhu thuận tiêu sái đi lại.
Ở trong mắt Mộc, tù binh thì phải ngoan ngoãn khéo léo, nếu có một chút không cẩn thận, mạng nhỏ liền xong rồi. Mà An Sắt, rất có khí chất quý tộc, cao ngạo không kiềm chế được, già dặn, bộ dáng cáo già có điểm không coi ai ra gì, bộ dáng cũng cực kỳ giống hồ ly tinh trong truyền thuyết – xinh đẹp xinh đẹp, khó phân giới tính.
“Will, ngươi có nắm chắc chữa khỏi bệnh của ta không?" An Sắt nhìn nhìn chén trà duy nhất trên bàn không nước trà, không tự giác mà cắn răng, Duy Khắc tên hỗn đãn nào, vẫn là rất keo kiệt!
“Đúng vậy, điện hạ, chỉ cần là virus gây bệnh, thân thể không khỏe của ngài sẽ lập tức được chữa trị." Will vỗ vỗ đầu Mộc, rất khó tưởng tượng một tiểu tử đáng yêu như vậy là virus gây bệnh, Will tận lực làm cho chính mình cảm thấy thật thân thiện, còn chỉnh áo mỉm cười một cái thật to.
An Sắt nhìn Mộc, Mộc cũng nhìn An Sắt, bốn mắt nhìn nhau so với bình thường nhất định là nổi lửa, bởi vì trong một ánh mắt đạm mạc mang theo nghi hoặc, trong một ánh mắt đơn thuần mang theo………….dại ra. (thật dễ thương a >"<) “Xin hỏi…………." Mộc liếm môi có chút khô, thanh âm chứa vài phần dũng khí, cùng với ánh mắt sắc bén, kia vài phần dũng khí bốc hơi lên thành mồ hôi lạnh “Xin hỏi ngài là ai, chúng ta phải đi đâu?" Nhìn thấy An Sắt không nói, không khí nháy mắt xấu hổ, Will rút rút khóe miệng, An Sắt đại nhân a, ngài lại giả bộ thâm trầm, vận mệnh vật hi sinh thật bi thảm, Will nhận mệnh nói " Vị này chính là An Sắt Andy Lôi Khắc điện hạ." “Nga, người khỏe…………" Người được xưng là điện hạ, hẳn là rất có địa vị đi, không giống chính mình, chỉ có hư danh. Mộc cùng An Sắt thật lâu đối diện, bộ dáng An Sắt thật sự rất được, rất anh tuấn, lông mày dài nhỏ, hốc mắc không hãm, mắt cũng không giống mình tròn, ánh mắt dài nhỏ có chút lớn giống hồ ly, cánh môi mỏng nhạt màu………. Mộc có loại ảo giác. Nếu là nữ nhi thì tốt rồi……. An Sắt nìn thiếu niên chỉ ngây ngốc trước mắt, hơi hơi nhíu mi lại, vì cái gì chính mình có một loại xúc động muốn cắn y? Răng An Sắt bỗng nhiên có điểm ngứa……tiếp tục xoa xoa răng nanh.
Cửa một trận gió lớn đánh thẳng về hướng Duy Khắc uống trà, tay Duy Khắc cầm ly trà run lên.
“Ta nói………An Sắt điện hạ thân ái, ngài có phải hay không uống phải thuốc gì, hưng phấn như vậy."
An Sắt hung hăng nhướng mi, đặt tay trên ghế sô pha, để ý vạt áo hỗn độn chính mình, tao nhã ngồi xuống, mới mở miệng nói: “Duy Khắc Mễ Duy Đa tướng quân, ngươi đem người giấu đi nơi nào?"
Nhìn thấy người nào đó trước mặt nghiêm mặt đen lại, cắn răng, mỉm cười, Duy Khắc cảm thấy được hắn cười thực hiểm, lại không mất hình tượng anh tuấn tiêu sái chính mình, Duy Khắc vẫn là nở nụ cười, nói: “An Sắt điện hạ, ngươi cứ như vậy tìm ta đòi người, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì? Sẽ không phải làm lòng ngươi thấy thoải mái đi."
Duy Khắc không tin An Sắt giữ người chỉ vì chờ Viêm Liệt Qua Lạc, nghĩ muốn chiếm của bọn họ sao, sẽ không cần phải lo lắng. Nhưng là An Sắt cứ nhắc tới như vậy, bên trong nếu không có ẩn tình, đánh chết y cũng không tin.
“Duy Khắc, đem người gọi ra, nhanh lên!" Lửa giận của An Sắt bùng lên, không giải thích cũng không muốn giải thích, một quyền gắt gao nắm lấy, giống như chỉ cần Duy Khắc dám nói chữ không, hắn liền tiến lên đánh người.
Duy Khắc kinh ngạc, tiểu tử An Sắt bình thường chú trọng tu dưỡng cũng có ngày thất thố như vậy! Này có thể sánh với bầu trời màu vàng hiếm thấy hơn nhiều! Nhẫn chụp ảnh đâu?! Duy Khắc xúc động muốn đem giờ khắc này chụp làm kỷ niệm.
Giáo sư Will nhìn đến không khí hai người bọn họ càng ngày càng không khỏi có chút phát run, độc của An Sắt Điện Hạ còn không có giải, tậm tình toàn số không, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người của An Sắt điện hạ càng ngày càng đen, bộ dáng Duy Khắc còn lại là vẻ thất thần. Lâm Khả ở giữa làm vật hi sinh, thật bi thương a……….
Được rồi, Will nuốt nuốt nước miếng, lau mồ hôi, làm một vật hi sinh vĩ đại, Lâm Khả phát huy tinh thần cường đại không sợ chết! Will phạch một tiếng đứng ở trung gian hai người.
Ánh mắt hung hăng của Duy Khắc cùng An Sắt quét lại đây, “Khụ khụ……." Will vì hành động chính mình ở trong lòng cảm thấy vinh quang, chỉnh áo một cái cười cười so với khóc tốt hơn, nói: “Duy Khắc tướng quân, An Sắt điện hạ, để cho ta đến đảm nhiệm làm người giải thích đi."
Duy Khắc gật đầu, An Sắt vung tóc màu vàng, nhắm mắt lại ôm ngực, vẻ mặt ‘Ta chịu, cảm ơn".
“Loại sự tình này…….lần trước An Sắt đại nhân trong trận chiến cùng với Viêm Liệt Qua Lạc, trong lúc không cẩn thận trúng phải vũ khí sinh hóa của quân địch, đối với địch quân nghiêm hình tra tấn, cuối cùng biết được một thiếu niên dị huyết tên là Viêm Liệt Qua Mộc. Cho nên……." Will đẩy đẩy mắt kính.
“Cho nên……..Các ngươi tìm ta đòi người?" Duy Khắc nói xong, vừa lúc Phi Áo mang theo Mộc từ nhà vệ sinh đi ra.
Sau khi nhìn qua Mộc, bắt tay vào tìm kiếm tư liệu trong máy tính “Cậu ta chính là Viêm Liệt Qua Mộc?!"
Bị vô duyên vô cớ điểm tên, Mộc phát sock mở to mắt nhìn đến hai người, đây là……cái gì tình huống?
“Như ngươi mong muốn, Arthur điện hạ, tiểu tử ngươi mong nhớ ngày đêm kia tới rồi, là người có lợi với ngươi, đừng quên đem bảo thạch ta nói lưu lại a." Nói xong, Duy Khắc nho nhã lễ độ đứng lên, giống như con mèo cười lên.
“Lại đây." An Sắt nhếch lên khóe miệng, liếc Mộc nhu thuận tiêu sái đi lại.
Ở trong mắt Mộc, tù binh thì phải ngoan ngoãn khéo léo, nếu có một chút không cẩn thận, mạng nhỏ liền xong rồi. Mà An Sắt, rất có khí chất quý tộc, cao ngạo không kiềm chế được, già dặn, bộ dáng cáo già có điểm không coi ai ra gì, bộ dáng cũng cực kỳ giống hồ ly tinh trong truyền thuyết – xinh đẹp xinh đẹp, khó phân giới tính.
“Will, ngươi có nắm chắc chữa khỏi bệnh của ta không?" An Sắt nhìn nhìn chén trà duy nhất trên bàn không nước trà, không tự giác mà cắn răng, Duy Khắc tên hỗn đãn nào, vẫn là rất keo kiệt!
“Đúng vậy, điện hạ, chỉ cần là virus gây bệnh, thân thể không khỏe của ngài sẽ lập tức được chữa trị." Will vỗ vỗ đầu Mộc, rất khó tưởng tượng một tiểu tử đáng yêu như vậy là virus gây bệnh, Will tận lực làm cho chính mình cảm thấy thật thân thiện, còn chỉnh áo mỉm cười một cái thật to.
An Sắt nhìn Mộc, Mộc cũng nhìn An Sắt, bốn mắt nhìn nhau so với bình thường nhất định là nổi lửa, bởi vì trong một ánh mắt đạm mạc mang theo nghi hoặc, trong một ánh mắt đơn thuần mang theo………….dại ra. (thật dễ thương a >"<) “Xin hỏi…………." Mộc liếm môi có chút khô, thanh âm chứa vài phần dũng khí, cùng với ánh mắt sắc bén, kia vài phần dũng khí bốc hơi lên thành mồ hôi lạnh “Xin hỏi ngài là ai, chúng ta phải đi đâu?" Nhìn thấy An Sắt không nói, không khí nháy mắt xấu hổ, Will rút rút khóe miệng, An Sắt đại nhân a, ngài lại giả bộ thâm trầm, vận mệnh vật hi sinh thật bi thảm, Will nhận mệnh nói " Vị này chính là An Sắt Andy Lôi Khắc điện hạ." “Nga, người khỏe…………" Người được xưng là điện hạ, hẳn là rất có địa vị đi, không giống chính mình, chỉ có hư danh. Mộc cùng An Sắt thật lâu đối diện, bộ dáng An Sắt thật sự rất được, rất anh tuấn, lông mày dài nhỏ, hốc mắc không hãm, mắt cũng không giống mình tròn, ánh mắt dài nhỏ có chút lớn giống hồ ly, cánh môi mỏng nhạt màu………. Mộc có loại ảo giác. Nếu là nữ nhi thì tốt rồi……. An Sắt nìn thiếu niên chỉ ngây ngốc trước mắt, hơi hơi nhíu mi lại, vì cái gì chính mình có một loại xúc động muốn cắn y? Răng An Sắt bỗng nhiên có điểm ngứa……tiếp tục xoa xoa răng nanh.
Tác giả :
Lang Nha Nguyệt Hoa Dã