Thiếu Niên Du
Chương 42
Ninh Cảnh Niên không thấy được biểu tình rắc rối phức tạp trên mặt y, rất nhanh cởi ra thắt lưng của y, chuyên chú mà cẩn thận từng chút từng chút rút đi quần áo trên người y, chỉ còn lại tiết y cùng tiết khố trắng thuần, Ninh Cảnh Niên ngừng động tác lại, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực bằng phẳng của y. Trình Dược trước đó còn muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng thấy ánh mắt hắn u ám, tâm thoáng run lên liền ngậm miệng không nói. Y là một cái nam nhân hàng thật giá thật, không có chút nào kiều mị của nữ nhi, một bộ dáng cao lớn thô kệch như thế để cho hắn nhìn, có lẽ Cảnh Niên lại vì vậy mà đoạn tuyệt phần tâm tư này a (T_T sao anh lại xem thường mị lực của mình như thế a).
Nghĩ là nghĩ như thế, tâm tình lại không chuyển biến tốt hơn phần nào, có cái gì đó vừa chua xót vừa sáp chặn ở yết hầu khiến ngực một trận trầm nặng buồn bực. Ngây người một lát, Ninh Cảnh Niên lại bắt đầu vươn tay, một bên cởi bỏ dây lưng ở tiết y, một bên thấp giọng thì thào:
“_Năm đó ta tuy chưa rõ sự đời nhưng cũng không phải kẻ ngu si, nam nhân cùng nữ nhân vẫn là có thể phân biệt được. Lúc ấy ta chỉ thấy bộ ngực của ngươi so ra với bộ ngực của nữ tử bình thường tiểu, nhưng cũng chưa từng nghi ngờ quá, hôm nay xem ra, ta mặc dù không phải kẻ ngu, thực sự cũng đủ ngốc."
Cởi bỏ dây lưng, kéo quần áo ra, lộ ra lồng ngực khoẻ mạnh tinh tế do nhiều năm kiên trì rèn luyện, màu sắc da thịt trong hoả quang chiếu rọi hiện ra nhu hoà, sáng bóng. Ninh Cảnh Niên nhìn không chớp mắt, tay chuyển xuống ở giữa xương quai xanh của y, lại chậm rãi đi xuống, đi xuống. Tay của hắn mang theo một ít nhiệt độ, không phải quá bỏng rát, cũng không phải lạnh lẽo, nhiệt độ vừa phải, mỗi một chỗ chạm vào đều khiến cho chỗ đó nổi da gà, Trình Dược cảm giác cả thân thể đều trở nên căng thẳng, cứng ngắc. Ninh Cảnh Niên ánh mắt thuận theo động tác một mực dời xuống, lướt qua chỗ rốn, dời đến cái bụng bằng phẳng cho đến khi chạm đến tiết khố. Trình Dược cho rằng sự tình đến đây là đã xong, sự thật lại chứng minh y hoàn toàn không rõ Ninh Cảnh Niên rốt cuộc muốn làm cái gì, thế là ngay lúc hắn đang lưu loát cởi bỏ tiết khố, Trình Dược nhịn không được kêu lên:
“_Đủ rồi!"
Ninh Cảnh Niên dừng lại, ngẩng đầu nhìn y:
“_Ngươi ý định thừa nhận sao?"
Mục quang sắc bén của hắn nhìn thẳng Trình Dược làm cho Trình Dược gần như không có dũng khí nhìn thẳng lại, chỉ có thể thuỳ hạ mi mắt, dừng một lát, Trình Dược cuối cùng mở miệng:
“_Ta là nam nhân."
Cũng không có trực tiếp thừa nhận nhưng cũng không có thề thốt phủ nhận, trả lời như vậy đều không phải Trình Dược bộc bạch, cũng không phải đáp án Ninh Cảnh Niên muốn, thế là Ninh Cảnh Niên không một chút chần chờ mà tiếp tục, trực tiếp cởi ra tiết khố duy nhất còn sót lại trên người Trình Dược. Nếu như vẫn còn một tia nghi ngờ, ngay lúc này, trông thấy phần nam tính đang mềm mại nằm giữa bụi cỏ hắc sắc, chính là một tia nghi ngờ cũng không thể có. Ninh Cảnh Niên đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, phảng phất là thật sự không thể thừa nhận, cũng bởi vì cử chỉ lần này của hắn, Trình Dược tâm vốn nên nới lỏng một chút lại cảm thấy ngực càng ngày càng chua xót.
“_Ta là nam nhân."
Không cần mở miệng nhắc lại, sự thật cũng đã xác minh tính chuẩn xác, Trình Dược nhịn không được lại nói một lần nữa, cũng không biết là đang nói cho ai nghe. Ninh Cảnh Niên nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mặt y, liền nhìn thấy vẻ mờ mịt không kịp che giấu của y. Ninh Cảnh Niên từ trên giường đứng lên, không nói một tiếng bỏ đi, Trình Dược không dám nhìn, chỉ có nhìn chòng chọc đỉnh giường.
Y nguyên lai tưởng rằng hắn hội đi không trở về, nào ngờ Ninh Cảnh Niên rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm theo một cái túi đi đến bên giường, đem túi đồ nhẹ nhàng đặt ở trên giường mở ra, chờ Trình Dược cảm thấy không đúng, dời ánh mắt đến liền nhìn thấy trên tay hắn nâng lên một bộ giá y (đồ cưới) tiên diễm (tình tiết này giống với trong phần 2 (phần hoả vương) của bộ manhua 倾国怨伶,được phát hành ở việt nam với tựa đề: chuyện tình vượt thời gian, ai đọc truyện này rồi chắc sẽ cảm thấy nó giống ha). Thấy y nhìn về phía mình, Ninh Cảnh Niên hướng y cười cười, nói:
“_Năm đó ta cảm thấy ngươi mặc bộ giá y này là đẹp nhất, không có ai xứng với bộ giá này nữa. Những năm này ta luôn giữ lấy nó, nghĩ đến ngươi có thể lại một lần mặc nó, cho dù chỉ là trong mộng cũng có thể làm cho ta cảm thấy mỹ mãn."
“_Chỉ có thê tử của ta mới có thể mặc nó, chỉ cần nàng mặc vào, ta nhất định có thể nhận ra, nhất định nhận ra. Cái đêm hôm đó, chỉ một cái liếc mắt đã khiến ta yêu nàng say đắm."
Trong ngọn lửa ấm áp, Ninh Cảnh Niên cười đến nhu hoà, Trình Dược thấy rõ trong đáy mắt hắn chứa đầy lưu luyến si mê, hốc mắt dần nóng lên, thanh âm nghẹn trong yết hầu, sao cũng không phát ra được. Kế tiếp, Trình Dược tuỳ ý hắn giúp mình thay y phục, từng kiện từng kiện, từ trong ra ngoài, cùng ngày ấy ăn mặc hoàn toàn giống nhau, cuối cùng, lúc thay xong bộ phượng hoàng giá y tinh mỹ, Trình Dược không khỏi nhìn về phía Ninh Cảnh Niên, giống như tâm linh tương thông, hắn cũng đang nhìn lại y, lúc này đây, hai người đều không nói một lời.
Mặc quần áo tử tế, lại thay đôi giày thêu, Ninh Cảnh Niên ôm lấy y đặt lên ghế, sau mới cởi bỏ huyệt đạo trên ngươi y, làm cho y có thể thuận lời nói chuyện nhưng vẫn không thể nhúc nhích được. Thiếu niên gầy yếu năm đó đã không còn tồn tại, hiện tại, Ninh Cảnh Niên thân cao bảy thước, tuấn dật phi phàm, tứ chi khoẻ mạnh đơn giản ôm lấy cơ thể Trình Dược cũng đồng dạng cao lớn như thế, một nam tử chỉ so với hắn thấp hơn vài phần, Trình Dược không khỏi tâm sinh cảm khái.
Đem Trình Dược an vị trên ghế, Ninh Cảnh Niên tìm đến một cây lược cùng một cây kéo, trước dùng lược chải tóc cho y, xong lại dùng kéo cắt xuống một nhúm tóc, cả quá trình Trình Dược chỉ cảm thấy hoang mang. Ninh Cảnh Niên từ trong lòng ngực móc ra một túi gấm đem đặt trên bàn. Một lần nữa nhìn thấy cái túi gấm này, Trình Dược trong nội tâm thở dài một tiếng. Sau khi móc ra túi gấm, Ninh Cảnh Niên nhìn y, cầm lấy bó tóc trong tay vừa cắt xong buộc lại, cởi tóc mình xuống, cũng cắt lấy một nhúm, tiếp theo mở túi gấm ra, lấy ra hai bó tóc trước giờ luôn giữ bên mình, Ninh Cảnh Niên cũng không có cẩn thận đối chiếu, chỉ nhìn thoáng qua liền đem sợi dây đỏ bó chặt hai bó tóc kia cởi ra, cầm lấy hai bó tóc vừa mới cắt xong đem chúng cột vào cùng một chỗ. Làm xong tất cả chuyện này, Ninh Cảnh Niên cầm tóc trong tay dời đến trước mặt Trình Dược, lạnh nhạt nói:
“_Trình bộ đầu, ngươi còn có gì để nói?"
Trình Dược cúi đầu không đáp. Tựa hồ cũng không chờ mong câu trả lời của y, cẩn thận đem mấy bó tóc này thả lại trong túi gấm xong, Ninh Cảnh từ trong bao áo quần mang theo tìm ra một ít đồ trang sức, cầm lấy lược chuyên tâm vì y chải đầu. Ninh Cảnh Niên mất chút ít công phu mới giúp y chải đầu xong, tiếp theo mới từng chút từng chút đem đồ trang sức cài vào. Hắn cũng không phải lần đầu tiên chải đầu cho y, ở chung hơn hai tháng, giúp Trình Dược chải đầu là việc hắn thích làm nhất, chỉ là bất quá về sau, bình thường lúc hắn thức dậy Trình Dược còn đang ngủ, cơ hội cứ như vậy cũng càng ngày càng ít đi. Hết thảy chuẩn bị xong, Ninh Cảnh Niên buông lược ngồi trước mặt Trình Dược, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn, chuyện chú nghiêm túc mà nhìn. Trong không khí đầy áp lực này, Trình Dược luôn nghĩ muốn nói gì đó nhưng vẫn là tìm không ra chủ đề..
“_Ta hiện tại nên gọi ngươi là gì đây?" Cuối cùng, vẫn là Ninh Cảnh Niên mở miệng trước.
“_Trình bộ đầu? Trình Dược? Hay là, thê tử?"
Trình Dược cuối cùng nhịn không được, y ngẩng đầu lên nói:
“_Cảnh Niên, coi như chín năm trước hết thảy chưa từng phát sinh qua a."
Ninh Cảnh Niên đang một mực bình tĩnh lúc này đột nhiên phất tay, quét rơi tất cả đồ vật trên bàn, chén cùng ấm trà rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vỡ nát thanh thuý, trong màn đêm yên tĩnh nghe hết sức chói tai.
“_Chưa từng phát sinh qua?" Ninh Cảnh Niên cười lạnh.
“_Đúng vậy, Trình bộ đầu ngươi thật là tiêu diêu tự tại, sự tình xong xuôi phủi sạch mông đi thật là tiêu sái! Lưu lại ta một người đối với thi thể nữ tử vô danh khóc đến muốn đứt từng đọan ruột, cuối cùng chán ghét hồng trần theo sư phụ lên núi tu hành, sau đó bị bắt buộc trở về kế thừa gia nghiệp, tiếp đến lại mỗi ngày ôm lấy bài vị hư vô ngày đêm thổ lộ hết tâm tư, mỗi đêm nếu không có rượu vào khẳng định không thể an ổn mà ngủ, cứ như vậy cả ngày lẫn đêm đau khổ tưởng niệm một nhân vật bất quá được người ta bịa ra a!"
Trình Dược nhìn hắn không thể che giấu, trong đáy mắt đau khổ ngày càng gia tăng, vô pháp nói nên lời.
Đồng dạng đau khổ, đồng dạng thê lương, y sao lại không biết rõ!
Chính là, lại có thể như thế nào, lại có thể như thế nào?
Ninh Cảnh Niên càng nói càng kích động, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình nóng nảy, nếu không phải nhìn thấy Trình Dược trong mắt chợt loé lên thống khổ, có lẽ hắn sẽ thực sự xông lên phía trước, trước mắng to một trận cái kẻ vừa đi chính là chín năm, nếu không phải chính mình vô tình phát hiện, thật sự không thể lại lần nữa tương kiến này nhân.
“_Nói cho ta biết." Ninh Cảnh Niên nhẫn nhịn trong lòng lo nghĩ cùng bất an, lần lượt hỏi.
“_Nói cho ta biết, năm đó ngươi rời đi, có hay không một điểm không muốn?"
Trình Dược lắc đầu, không dám nhìn hắn:
“_Cảnh Niên, sự tình đã qua."
“_Nói cho ta biết, ta muốn biết rõ đáp án!" Ninh Cảnh Niên càng dùng sức lặp lại.
“_Không…." Trình Dược chỉ có thể nhắm mắt lại, bộ dáng trốn tránh.
“_Nói!"
Y hết lần này đến lần khác trốn tránh, cự tuyệt khiến cho tâm Ninh Cảnh Niên sâu sắc bị tổn thương, thế nhưng hắn lại chỉ có thể chăm chú nhìn y, phẫn nộ nhìn, bi thương nhìn cùng với đau đớn mà nhìn.
“_Nói a!"
Cuối cùng, lần này Ninh Cảnh Niên cơ hồ dùng hết toàn lực rống lên, tay dính sát vào hai đầu gối dùng hết sức nắm chặt, hắn đang liều mạng kiềm chế chính mình, hắn sợ vạn nhất chính mình kiềm chế không nổi sẽ xông lên phía trước thương tổn y. Rõ ràng thanh âm của hắn nghe ra đã cực hạn phẫn nộ, rõ ràng y hiện tại hoàn toàn không thể cử động, rõ ràng bọn họ gần trong gang tấc, hắn hoàn toàn có thể xông lên phía trước, trước đánh y rồi nói sau, chính là Trình Dược vẫn ngồi chờ, hắn vẫn là cố gắng khắc chế.
Thanh âm tức giận mang theo thê lương làm Trình Dược không khỏi mở to mắt nhìn về phía người trước mặt, y nguyên lai tưởng rằng mình có thể một mực kiên trì cường ngạnh tới cùng, dù sao tại vô số lần đối mặt với phạm nhân khóc rống cầu tình y đều có thể lạnh lùng xoay người rời đi, chính là y đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Ninh Cảnh Niên trong lòng mình, cũng đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng Ninh Cảnh Niên. Nhìn Ninh Cảnh Niên đang rống đến cổ họng phình to lên một vòng, hiện tại hốc mắt trở nên hồng cùng ẩn ẩn lệ quang, tất cả kiên trì của Trình Dược trong nháy mắt sụp đổ.
“_Cảnh Niên….." Trình Dược không khỏi khẽ gọi một tiếng, này một tiếng gọi mang theo vài phần yếu ớt nghẹn ngào.
Y mở miệng, âm thanh Ninh Cảnh Niên đã ngừng lại. Thiên ngôn vạn ngữ trong cổ họng lưu chuyển cũng chỉ có ba chữ không ngừng lặp đi lặp lại:
“_Thực xin lỗi….Thực xin lỗi…."
Trước mắt tối sầm lại, nguyên lai Ninh Cảnh Niên đã đi tới trước mặt y ngồi xổm xuống, hai mắt không chuyển u ám nhìn y. Ninh Cảnh Niên vươn tay xoa hai tay đặt trên đầu gối của y, chuyên chú cầm, lực đạo rất lớn, phảng phất như muốn cho chúng hợp lại làm một với nhau.
“_Nói cho ta biết, ngươi là không nỡ đúng hay không….Đúng hay không?"
Ninh Cảnh Niên lần nữa hỏi, nhìn thấy trong mắt hắn cất dấu tia yếu ớt như không chịu nổi thêm một chút đả kích nào, Trình Dược nhìn hắn, nhớ tới thiếu niên năm đó đang hấp hối chỉ có thể nằm trên giường, thế là cuối cùng không tiếp tục làm trái lương tâm, gật gật đầu.
“_Năm đó ngươi trầm thuỷ thật là ngoài ý muốn đúng hay không?"
Trình Dược chần chờ một hồi, cuối cùng đem chi tiết chuyện năm đó nói cho hắn nghe. Ninh Cảnh Niên nghe xong than thở một tiếng, đem mặt gối lên trên đầu gối y, thanh âm có vẻ có chút trống rỗng:
“_Ngươi nếu đã trở lại….Đã trở lại…Tại sao lại không đến tìm ta, tại sao….."
Trình Dược chỉ có thể một lần nữa lặp lại câu nói kia:
“_Ta là nam nhân."
Ta là nam nhân, không thể làm thê tử của ngươi, không thể vì ngươi sinh con dưỡng cái, không thể đường đường chính chính tả hữu bên người làm bạn với ngươi, không được thế tục chấp nhận, hơn nữa, cũng bởi vì ngươi sẽ bị xem thường. Ninh Cảnh Niên ngẩng đầu nghiêm túc đối y nói:
“_Lúc đầu biết rõ ngươi nam nhân, ta cũng khiếp sợ vạn phần, nhưng so với mất đi ngươi, ngươi có là nam nhân hay không chuyện này đã không còn trọng yếu nữa."
Thoáng dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng y, Ninh Cảnh Niên thận trọng gọi tên y:
“_Dược."
Một tiếng kêu này thật làm cho Trình Dược tâm chấn động, nhưng lời nói kế tiếp càng làm cho y kinh hoàng hơn.
“_Dược, theo ta trở về."
“_Không, Cảnh Niên, thừa nhận chuyện này không có nghĩa là ta sẽ cùng ngươi trở về, vào thời khắc rời đi, ta đã quyết định đời này sẽ không bước vào Ninh gia một bước."
Nghe được lời nói này của y, Ninh Cảnh Niên sâu sắc nhìn y một cái, sau đó đứng lên, trước ở trong phòng nhìn quanh một vòng, sau phát hiện không có đồ mình cần liền rời khỏi phòng, chờ khi hắn trở về thì trên tay cầm một cái chén, trong chén có chứa nước. Nguyên lai chén trà đặt trên bàn lúc nãy hắn tức giận đã bị làm cho vỡ nát, hắn đi ra ngoài chính là để tìm một cái khác. Trở về sau đó hắn liền đem chén đặt trên bàn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, mở ra, đem bột phấn trong đó toàn bộ đổ vào trong chén nước, quấy. Nhìn thấy ánh mắt Trình Dược hoang mang, hắn cười cười hướng y giải thích:
“_Chỉ là mê dược bình thường thôi, vì để ngừa vạn nhất mới mang theo, không từng nghĩ qua là sẽ dùng đến. Lần này đi An Dương thành, đường xá không xa nhưng cũng là không gần, một mực phong bế huyệt đạo của ngươi lâu dài sẽ làm cho gân mạch nghịch chuyển, cho dù bất tử cũng sẽ một thân đau ốm, vì để cho ngươi ngoan ngoãn trở về, vẫn là ăn một chút mê dược tốt nhất."
Nói xong, ngay lúc Trình Dược còn đang không thể tin mà nhìn chằm chằm, hắn cầm lấy chén đến gần Trình Dược.
“_Đúng rồi, ta nghe nương nói, một đêm kia, lúc ta muốn cùng ngươi viên phòng, ngươi ngược lại cho ta trong rượu thả mê dược mới có thể làm cho ta mê man bất tỉnh như thế." Lúc nói lời này, Ninh Cảnh Niên tuy là đang cười lại làm cho Trình Dược không rét mà run.
“_Lúc ấy ta một mực rất là ảo não chính mình uống rượu hỏng việc, không nghĩ tới chân tướng sự việc là như thế này….Thôi, bây giờ nghĩ lại, lúc trước ngươi cũng là bất đắc dĩ bị bắt buộc, đúng không?"
“_Thật xin lỗi…." Nghe ra trong lời nói của hắn đầy thương cảm, Trình Dược nhịn không được nói ra.
Ninh Cảnh Niên khẽ vuốt lấy mặt của y, cười nói:
“_Nếu như muốn ta tha thứ cho ngươi, vậy hãy cùng ta cùng nhau trở về đi."
Trình Dược lần nữa ngậm chặt miệng. Ninh Cảnh Niên thấy thế cũng không lại tiếp tục nói nhảm, nâng cằm y lên, dùng ngón tay cạy miệng của y, sau đó mới cầm chén rót mê dược vào. Trình Dược muốn đóng miệng lại, chính là ngón tay của Ninh Cảnh Niên đang ở trong miệng y, y lại sợ cắn hắn bị thương, cứ như thế chần chờ, hơn phân nửa chén nước đã tràn vào yết hầu. Nước rót vào hết, có một ít tràn ra miệng nhưng chỉ chừng này thôi vậy cũng đủ rồi. Mặc dù Ninh Cảnh Niên rất nhanh dùng khăn lau thuỷ chảy ra nhưng một ít thủy không kịp lau vẫn đang từng giọt từng giọt làm ước vạt áo trước. Thuốc phát tác công hiệu cực kì nhanh, bất quá chỉ trong một thời gian ngắn, Trình Dược ngay cả lời nói cũng đều chưa nói xong, lúc Ninh Cảnh Niên đi tới ôm lấy y, y giẫy dụa cố gắng nói:
“_Cảnh Niên….Không cần phải dẫn ta đi….Ngươi nghe…ta nói…..chúng ta đều là…..nam nhân…..không thể, không thể……"
Mặc dù câu còn chưa nói xong Trình Dược đã trầm trầm ngủ, nhìn khuôn mặt y trầm ngủ, Ninh Cảnh Niên nhịn không được nâng mặt y lên, tại trên đôi môi tưởng niệm đã lâu ấn xuống hôn, sau đó thừa dịp đêm đen dày đặc, đem người ôm ra khỏi phòng đi đến tiểu viện, vội vàng quẹo vào một ngỏ tắt nhỏ, ngay tại đây, một chiếc xe ngựa sớm đã chực chờ đợi sẵn
Nghĩ là nghĩ như thế, tâm tình lại không chuyển biến tốt hơn phần nào, có cái gì đó vừa chua xót vừa sáp chặn ở yết hầu khiến ngực một trận trầm nặng buồn bực. Ngây người một lát, Ninh Cảnh Niên lại bắt đầu vươn tay, một bên cởi bỏ dây lưng ở tiết y, một bên thấp giọng thì thào:
“_Năm đó ta tuy chưa rõ sự đời nhưng cũng không phải kẻ ngu si, nam nhân cùng nữ nhân vẫn là có thể phân biệt được. Lúc ấy ta chỉ thấy bộ ngực của ngươi so ra với bộ ngực của nữ tử bình thường tiểu, nhưng cũng chưa từng nghi ngờ quá, hôm nay xem ra, ta mặc dù không phải kẻ ngu, thực sự cũng đủ ngốc."
Cởi bỏ dây lưng, kéo quần áo ra, lộ ra lồng ngực khoẻ mạnh tinh tế do nhiều năm kiên trì rèn luyện, màu sắc da thịt trong hoả quang chiếu rọi hiện ra nhu hoà, sáng bóng. Ninh Cảnh Niên nhìn không chớp mắt, tay chuyển xuống ở giữa xương quai xanh của y, lại chậm rãi đi xuống, đi xuống. Tay của hắn mang theo một ít nhiệt độ, không phải quá bỏng rát, cũng không phải lạnh lẽo, nhiệt độ vừa phải, mỗi một chỗ chạm vào đều khiến cho chỗ đó nổi da gà, Trình Dược cảm giác cả thân thể đều trở nên căng thẳng, cứng ngắc. Ninh Cảnh Niên ánh mắt thuận theo động tác một mực dời xuống, lướt qua chỗ rốn, dời đến cái bụng bằng phẳng cho đến khi chạm đến tiết khố. Trình Dược cho rằng sự tình đến đây là đã xong, sự thật lại chứng minh y hoàn toàn không rõ Ninh Cảnh Niên rốt cuộc muốn làm cái gì, thế là ngay lúc hắn đang lưu loát cởi bỏ tiết khố, Trình Dược nhịn không được kêu lên:
“_Đủ rồi!"
Ninh Cảnh Niên dừng lại, ngẩng đầu nhìn y:
“_Ngươi ý định thừa nhận sao?"
Mục quang sắc bén của hắn nhìn thẳng Trình Dược làm cho Trình Dược gần như không có dũng khí nhìn thẳng lại, chỉ có thể thuỳ hạ mi mắt, dừng một lát, Trình Dược cuối cùng mở miệng:
“_Ta là nam nhân."
Cũng không có trực tiếp thừa nhận nhưng cũng không có thề thốt phủ nhận, trả lời như vậy đều không phải Trình Dược bộc bạch, cũng không phải đáp án Ninh Cảnh Niên muốn, thế là Ninh Cảnh Niên không một chút chần chờ mà tiếp tục, trực tiếp cởi ra tiết khố duy nhất còn sót lại trên người Trình Dược. Nếu như vẫn còn một tia nghi ngờ, ngay lúc này, trông thấy phần nam tính đang mềm mại nằm giữa bụi cỏ hắc sắc, chính là một tia nghi ngờ cũng không thể có. Ninh Cảnh Niên đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, phảng phất là thật sự không thể thừa nhận, cũng bởi vì cử chỉ lần này của hắn, Trình Dược tâm vốn nên nới lỏng một chút lại cảm thấy ngực càng ngày càng chua xót.
“_Ta là nam nhân."
Không cần mở miệng nhắc lại, sự thật cũng đã xác minh tính chuẩn xác, Trình Dược nhịn không được lại nói một lần nữa, cũng không biết là đang nói cho ai nghe. Ninh Cảnh Niên nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn mặt y, liền nhìn thấy vẻ mờ mịt không kịp che giấu của y. Ninh Cảnh Niên từ trên giường đứng lên, không nói một tiếng bỏ đi, Trình Dược không dám nhìn, chỉ có nhìn chòng chọc đỉnh giường.
Y nguyên lai tưởng rằng hắn hội đi không trở về, nào ngờ Ninh Cảnh Niên rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm theo một cái túi đi đến bên giường, đem túi đồ nhẹ nhàng đặt ở trên giường mở ra, chờ Trình Dược cảm thấy không đúng, dời ánh mắt đến liền nhìn thấy trên tay hắn nâng lên một bộ giá y (đồ cưới) tiên diễm (tình tiết này giống với trong phần 2 (phần hoả vương) của bộ manhua 倾国怨伶,được phát hành ở việt nam với tựa đề: chuyện tình vượt thời gian, ai đọc truyện này rồi chắc sẽ cảm thấy nó giống ha). Thấy y nhìn về phía mình, Ninh Cảnh Niên hướng y cười cười, nói:
“_Năm đó ta cảm thấy ngươi mặc bộ giá y này là đẹp nhất, không có ai xứng với bộ giá này nữa. Những năm này ta luôn giữ lấy nó, nghĩ đến ngươi có thể lại một lần mặc nó, cho dù chỉ là trong mộng cũng có thể làm cho ta cảm thấy mỹ mãn."
“_Chỉ có thê tử của ta mới có thể mặc nó, chỉ cần nàng mặc vào, ta nhất định có thể nhận ra, nhất định nhận ra. Cái đêm hôm đó, chỉ một cái liếc mắt đã khiến ta yêu nàng say đắm."
Trong ngọn lửa ấm áp, Ninh Cảnh Niên cười đến nhu hoà, Trình Dược thấy rõ trong đáy mắt hắn chứa đầy lưu luyến si mê, hốc mắt dần nóng lên, thanh âm nghẹn trong yết hầu, sao cũng không phát ra được. Kế tiếp, Trình Dược tuỳ ý hắn giúp mình thay y phục, từng kiện từng kiện, từ trong ra ngoài, cùng ngày ấy ăn mặc hoàn toàn giống nhau, cuối cùng, lúc thay xong bộ phượng hoàng giá y tinh mỹ, Trình Dược không khỏi nhìn về phía Ninh Cảnh Niên, giống như tâm linh tương thông, hắn cũng đang nhìn lại y, lúc này đây, hai người đều không nói một lời.
Mặc quần áo tử tế, lại thay đôi giày thêu, Ninh Cảnh Niên ôm lấy y đặt lên ghế, sau mới cởi bỏ huyệt đạo trên ngươi y, làm cho y có thể thuận lời nói chuyện nhưng vẫn không thể nhúc nhích được. Thiếu niên gầy yếu năm đó đã không còn tồn tại, hiện tại, Ninh Cảnh Niên thân cao bảy thước, tuấn dật phi phàm, tứ chi khoẻ mạnh đơn giản ôm lấy cơ thể Trình Dược cũng đồng dạng cao lớn như thế, một nam tử chỉ so với hắn thấp hơn vài phần, Trình Dược không khỏi tâm sinh cảm khái.
Đem Trình Dược an vị trên ghế, Ninh Cảnh Niên tìm đến một cây lược cùng một cây kéo, trước dùng lược chải tóc cho y, xong lại dùng kéo cắt xuống một nhúm tóc, cả quá trình Trình Dược chỉ cảm thấy hoang mang. Ninh Cảnh Niên từ trong lòng ngực móc ra một túi gấm đem đặt trên bàn. Một lần nữa nhìn thấy cái túi gấm này, Trình Dược trong nội tâm thở dài một tiếng. Sau khi móc ra túi gấm, Ninh Cảnh Niên nhìn y, cầm lấy bó tóc trong tay vừa cắt xong buộc lại, cởi tóc mình xuống, cũng cắt lấy một nhúm, tiếp theo mở túi gấm ra, lấy ra hai bó tóc trước giờ luôn giữ bên mình, Ninh Cảnh Niên cũng không có cẩn thận đối chiếu, chỉ nhìn thoáng qua liền đem sợi dây đỏ bó chặt hai bó tóc kia cởi ra, cầm lấy hai bó tóc vừa mới cắt xong đem chúng cột vào cùng một chỗ. Làm xong tất cả chuyện này, Ninh Cảnh Niên cầm tóc trong tay dời đến trước mặt Trình Dược, lạnh nhạt nói:
“_Trình bộ đầu, ngươi còn có gì để nói?"
Trình Dược cúi đầu không đáp. Tựa hồ cũng không chờ mong câu trả lời của y, cẩn thận đem mấy bó tóc này thả lại trong túi gấm xong, Ninh Cảnh từ trong bao áo quần mang theo tìm ra một ít đồ trang sức, cầm lấy lược chuyên tâm vì y chải đầu. Ninh Cảnh Niên mất chút ít công phu mới giúp y chải đầu xong, tiếp theo mới từng chút từng chút đem đồ trang sức cài vào. Hắn cũng không phải lần đầu tiên chải đầu cho y, ở chung hơn hai tháng, giúp Trình Dược chải đầu là việc hắn thích làm nhất, chỉ là bất quá về sau, bình thường lúc hắn thức dậy Trình Dược còn đang ngủ, cơ hội cứ như vậy cũng càng ngày càng ít đi. Hết thảy chuẩn bị xong, Ninh Cảnh Niên buông lược ngồi trước mặt Trình Dược, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn, chuyện chú nghiêm túc mà nhìn. Trong không khí đầy áp lực này, Trình Dược luôn nghĩ muốn nói gì đó nhưng vẫn là tìm không ra chủ đề..
“_Ta hiện tại nên gọi ngươi là gì đây?" Cuối cùng, vẫn là Ninh Cảnh Niên mở miệng trước.
“_Trình bộ đầu? Trình Dược? Hay là, thê tử?"
Trình Dược cuối cùng nhịn không được, y ngẩng đầu lên nói:
“_Cảnh Niên, coi như chín năm trước hết thảy chưa từng phát sinh qua a."
Ninh Cảnh Niên đang một mực bình tĩnh lúc này đột nhiên phất tay, quét rơi tất cả đồ vật trên bàn, chén cùng ấm trà rơi trên mặt đất phát ra âm thanh vỡ nát thanh thuý, trong màn đêm yên tĩnh nghe hết sức chói tai.
“_Chưa từng phát sinh qua?" Ninh Cảnh Niên cười lạnh.
“_Đúng vậy, Trình bộ đầu ngươi thật là tiêu diêu tự tại, sự tình xong xuôi phủi sạch mông đi thật là tiêu sái! Lưu lại ta một người đối với thi thể nữ tử vô danh khóc đến muốn đứt từng đọan ruột, cuối cùng chán ghét hồng trần theo sư phụ lên núi tu hành, sau đó bị bắt buộc trở về kế thừa gia nghiệp, tiếp đến lại mỗi ngày ôm lấy bài vị hư vô ngày đêm thổ lộ hết tâm tư, mỗi đêm nếu không có rượu vào khẳng định không thể an ổn mà ngủ, cứ như vậy cả ngày lẫn đêm đau khổ tưởng niệm một nhân vật bất quá được người ta bịa ra a!"
Trình Dược nhìn hắn không thể che giấu, trong đáy mắt đau khổ ngày càng gia tăng, vô pháp nói nên lời.
Đồng dạng đau khổ, đồng dạng thê lương, y sao lại không biết rõ!
Chính là, lại có thể như thế nào, lại có thể như thế nào?
Ninh Cảnh Niên càng nói càng kích động, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình nóng nảy, nếu không phải nhìn thấy Trình Dược trong mắt chợt loé lên thống khổ, có lẽ hắn sẽ thực sự xông lên phía trước, trước mắng to một trận cái kẻ vừa đi chính là chín năm, nếu không phải chính mình vô tình phát hiện, thật sự không thể lại lần nữa tương kiến này nhân.
“_Nói cho ta biết." Ninh Cảnh Niên nhẫn nhịn trong lòng lo nghĩ cùng bất an, lần lượt hỏi.
“_Nói cho ta biết, năm đó ngươi rời đi, có hay không một điểm không muốn?"
Trình Dược lắc đầu, không dám nhìn hắn:
“_Cảnh Niên, sự tình đã qua."
“_Nói cho ta biết, ta muốn biết rõ đáp án!" Ninh Cảnh Niên càng dùng sức lặp lại.
“_Không…." Trình Dược chỉ có thể nhắm mắt lại, bộ dáng trốn tránh.
“_Nói!"
Y hết lần này đến lần khác trốn tránh, cự tuyệt khiến cho tâm Ninh Cảnh Niên sâu sắc bị tổn thương, thế nhưng hắn lại chỉ có thể chăm chú nhìn y, phẫn nộ nhìn, bi thương nhìn cùng với đau đớn mà nhìn.
“_Nói a!"
Cuối cùng, lần này Ninh Cảnh Niên cơ hồ dùng hết toàn lực rống lên, tay dính sát vào hai đầu gối dùng hết sức nắm chặt, hắn đang liều mạng kiềm chế chính mình, hắn sợ vạn nhất chính mình kiềm chế không nổi sẽ xông lên phía trước thương tổn y. Rõ ràng thanh âm của hắn nghe ra đã cực hạn phẫn nộ, rõ ràng y hiện tại hoàn toàn không thể cử động, rõ ràng bọn họ gần trong gang tấc, hắn hoàn toàn có thể xông lên phía trước, trước đánh y rồi nói sau, chính là Trình Dược vẫn ngồi chờ, hắn vẫn là cố gắng khắc chế.
Thanh âm tức giận mang theo thê lương làm Trình Dược không khỏi mở to mắt nhìn về phía người trước mặt, y nguyên lai tưởng rằng mình có thể một mực kiên trì cường ngạnh tới cùng, dù sao tại vô số lần đối mặt với phạm nhân khóc rống cầu tình y đều có thể lạnh lùng xoay người rời đi, chính là y đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Ninh Cảnh Niên trong lòng mình, cũng đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng Ninh Cảnh Niên. Nhìn Ninh Cảnh Niên đang rống đến cổ họng phình to lên một vòng, hiện tại hốc mắt trở nên hồng cùng ẩn ẩn lệ quang, tất cả kiên trì của Trình Dược trong nháy mắt sụp đổ.
“_Cảnh Niên….." Trình Dược không khỏi khẽ gọi một tiếng, này một tiếng gọi mang theo vài phần yếu ớt nghẹn ngào.
Y mở miệng, âm thanh Ninh Cảnh Niên đã ngừng lại. Thiên ngôn vạn ngữ trong cổ họng lưu chuyển cũng chỉ có ba chữ không ngừng lặp đi lặp lại:
“_Thực xin lỗi….Thực xin lỗi…."
Trước mắt tối sầm lại, nguyên lai Ninh Cảnh Niên đã đi tới trước mặt y ngồi xổm xuống, hai mắt không chuyển u ám nhìn y. Ninh Cảnh Niên vươn tay xoa hai tay đặt trên đầu gối của y, chuyên chú cầm, lực đạo rất lớn, phảng phất như muốn cho chúng hợp lại làm một với nhau.
“_Nói cho ta biết, ngươi là không nỡ đúng hay không….Đúng hay không?"
Ninh Cảnh Niên lần nữa hỏi, nhìn thấy trong mắt hắn cất dấu tia yếu ớt như không chịu nổi thêm một chút đả kích nào, Trình Dược nhìn hắn, nhớ tới thiếu niên năm đó đang hấp hối chỉ có thể nằm trên giường, thế là cuối cùng không tiếp tục làm trái lương tâm, gật gật đầu.
“_Năm đó ngươi trầm thuỷ thật là ngoài ý muốn đúng hay không?"
Trình Dược chần chờ một hồi, cuối cùng đem chi tiết chuyện năm đó nói cho hắn nghe. Ninh Cảnh Niên nghe xong than thở một tiếng, đem mặt gối lên trên đầu gối y, thanh âm có vẻ có chút trống rỗng:
“_Ngươi nếu đã trở lại….Đã trở lại…Tại sao lại không đến tìm ta, tại sao….."
Trình Dược chỉ có thể một lần nữa lặp lại câu nói kia:
“_Ta là nam nhân."
Ta là nam nhân, không thể làm thê tử của ngươi, không thể vì ngươi sinh con dưỡng cái, không thể đường đường chính chính tả hữu bên người làm bạn với ngươi, không được thế tục chấp nhận, hơn nữa, cũng bởi vì ngươi sẽ bị xem thường. Ninh Cảnh Niên ngẩng đầu nghiêm túc đối y nói:
“_Lúc đầu biết rõ ngươi nam nhân, ta cũng khiếp sợ vạn phần, nhưng so với mất đi ngươi, ngươi có là nam nhân hay không chuyện này đã không còn trọng yếu nữa."
Thoáng dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng y, Ninh Cảnh Niên thận trọng gọi tên y:
“_Dược."
Một tiếng kêu này thật làm cho Trình Dược tâm chấn động, nhưng lời nói kế tiếp càng làm cho y kinh hoàng hơn.
“_Dược, theo ta trở về."
“_Không, Cảnh Niên, thừa nhận chuyện này không có nghĩa là ta sẽ cùng ngươi trở về, vào thời khắc rời đi, ta đã quyết định đời này sẽ không bước vào Ninh gia một bước."
Nghe được lời nói này của y, Ninh Cảnh Niên sâu sắc nhìn y một cái, sau đó đứng lên, trước ở trong phòng nhìn quanh một vòng, sau phát hiện không có đồ mình cần liền rời khỏi phòng, chờ khi hắn trở về thì trên tay cầm một cái chén, trong chén có chứa nước. Nguyên lai chén trà đặt trên bàn lúc nãy hắn tức giận đã bị làm cho vỡ nát, hắn đi ra ngoài chính là để tìm một cái khác. Trở về sau đó hắn liền đem chén đặt trên bàn, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, mở ra, đem bột phấn trong đó toàn bộ đổ vào trong chén nước, quấy. Nhìn thấy ánh mắt Trình Dược hoang mang, hắn cười cười hướng y giải thích:
“_Chỉ là mê dược bình thường thôi, vì để ngừa vạn nhất mới mang theo, không từng nghĩ qua là sẽ dùng đến. Lần này đi An Dương thành, đường xá không xa nhưng cũng là không gần, một mực phong bế huyệt đạo của ngươi lâu dài sẽ làm cho gân mạch nghịch chuyển, cho dù bất tử cũng sẽ một thân đau ốm, vì để cho ngươi ngoan ngoãn trở về, vẫn là ăn một chút mê dược tốt nhất."
Nói xong, ngay lúc Trình Dược còn đang không thể tin mà nhìn chằm chằm, hắn cầm lấy chén đến gần Trình Dược.
“_Đúng rồi, ta nghe nương nói, một đêm kia, lúc ta muốn cùng ngươi viên phòng, ngươi ngược lại cho ta trong rượu thả mê dược mới có thể làm cho ta mê man bất tỉnh như thế." Lúc nói lời này, Ninh Cảnh Niên tuy là đang cười lại làm cho Trình Dược không rét mà run.
“_Lúc ấy ta một mực rất là ảo não chính mình uống rượu hỏng việc, không nghĩ tới chân tướng sự việc là như thế này….Thôi, bây giờ nghĩ lại, lúc trước ngươi cũng là bất đắc dĩ bị bắt buộc, đúng không?"
“_Thật xin lỗi…." Nghe ra trong lời nói của hắn đầy thương cảm, Trình Dược nhịn không được nói ra.
Ninh Cảnh Niên khẽ vuốt lấy mặt của y, cười nói:
“_Nếu như muốn ta tha thứ cho ngươi, vậy hãy cùng ta cùng nhau trở về đi."
Trình Dược lần nữa ngậm chặt miệng. Ninh Cảnh Niên thấy thế cũng không lại tiếp tục nói nhảm, nâng cằm y lên, dùng ngón tay cạy miệng của y, sau đó mới cầm chén rót mê dược vào. Trình Dược muốn đóng miệng lại, chính là ngón tay của Ninh Cảnh Niên đang ở trong miệng y, y lại sợ cắn hắn bị thương, cứ như thế chần chờ, hơn phân nửa chén nước đã tràn vào yết hầu. Nước rót vào hết, có một ít tràn ra miệng nhưng chỉ chừng này thôi vậy cũng đủ rồi. Mặc dù Ninh Cảnh Niên rất nhanh dùng khăn lau thuỷ chảy ra nhưng một ít thủy không kịp lau vẫn đang từng giọt từng giọt làm ước vạt áo trước. Thuốc phát tác công hiệu cực kì nhanh, bất quá chỉ trong một thời gian ngắn, Trình Dược ngay cả lời nói cũng đều chưa nói xong, lúc Ninh Cảnh Niên đi tới ôm lấy y, y giẫy dụa cố gắng nói:
“_Cảnh Niên….Không cần phải dẫn ta đi….Ngươi nghe…ta nói…..chúng ta đều là…..nam nhân…..không thể, không thể……"
Mặc dù câu còn chưa nói xong Trình Dược đã trầm trầm ngủ, nhìn khuôn mặt y trầm ngủ, Ninh Cảnh Niên nhịn không được nâng mặt y lên, tại trên đôi môi tưởng niệm đã lâu ấn xuống hôn, sau đó thừa dịp đêm đen dày đặc, đem người ôm ra khỏi phòng đi đến tiểu viện, vội vàng quẹo vào một ngỏ tắt nhỏ, ngay tại đây, một chiếc xe ngựa sớm đã chực chờ đợi sẵn
Tác giả :
Mạc Hồi