Thiếu Niên Ca Hành
Chương 36
### 《Già lâu la》
Đỉnh Thương Sơn.
Một trung niên nho sĩ mặc hắc y ngồi ngay ngắn, trước mặt bày ra một bàn cờ, bên người gác một cây trường thương màu vàng đen.
Thương tiên, Tư Không Trường Phong.
Tay hắn cầm cờ trắng, trầm ngâm một lát mới đặt xuống.
“Bang" một tiếng, mỗi một con cờ rơi xuống, trên bàn cờ lại nhiều thêm một cái lỗ.
Tư Không Trường Phong cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi chắc còn nhớ mấy ngày trước, ta nói với ngươi. Ta ở Vu Điền Quốc gặp một tên nhóc đi cùng Đường Liên là đệ tử Lôi môn, dùng Hỏa Chước chi thuật, nếu ta đoán không sai, nó là đệ tử Lôi Oanh."
“Nghe nói bây giờ nó đã tiến vào Hạ Quan thành, đi phá Đăng Thiên các. Ta không nhầm thì nó vì ngươi mà đến. Món nợ cũ với Lôi Oanh, ta nghĩ ngươi trốn không thoát rồi."
“Hừ." Không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng hừ lạnh.
“Hơn nữa đứa nhỏ kia, cũng mặc một bộ hồng y, so với mẫu thân hắn năm đó thật là giống nhau như đúc." Tư Không Trường Phong lại hạ một con cờ.
Người nọ ẩn nấp ở nơi tối tăm không tiếp tục dùng kiếm khí khoét đục, trầm mặc hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi chắc chắn thật sự là người đó sao?"
“Nếu ngươi cũng nhìn thấy, cũng sẽ chắc chắn. Ánh mắt của hắn với mẫu thân giống nhau như đúc. Tính cách ngây ngô, thật ra học từ cha." Tư Không Trường Phong cười cười.
“Hạt giống trưởng thành, từng quân cờ rốt cuộc đều nhập cục." Người đứng trong tối thở dài.
“Đúng vậy, Đường Liên là hạt giống, Thiên Lạc cũng là hạt giống, hiện giờ ba viên hạt giống rốt cuộc nhập cục. Ước định mười bốn năm lập ra, đã đến lúc nên thực hiện rồi." Tư Không Trường Phong thấy đối phương không có hứng thú chơi cờ, cũng dọn bàn cờ đi, “Lần này đục không nhiều lỗ, trở về tu sửa một chút, lần sau còn có thể đánh tiếp."
“Quân cờ đã nhập cục, người chơi cờ đâu?"
Tư Không Trường Phong đứng lên, nhấc trường thương trên mặt đất: “Trên ván cờ này không có người chơi cờ, mỗi người đều là một quân cờ. Nếu nhất định phải có người chơi cờ, thì ngay lúc ván cờ chính thức bắt đầu, hắn đã chết rồi."
“Chúng ta có thể đi lại không?" Tư Không Trường Phong cảm giác trước mắt một trận lá rụng thổi qua, một người mặc bạch y, trong tay cầm trường kiếm đưa lưng về phía hắn.
Tư Không Trường Phong lắc lắc đầu: “Quân tử sẽ không đi lại."
“Nhưng ta không phải quân tử." Người cầm trường kiếm đi phía trước.
Tư Không Trường Phong bước theo: “Muốn đi gặp hài tử kia? Với năng lực của nó, vốn dĩ nhiều nhất chỉ có thể bước lên mười hai tầng, nhưng mà có một tên nhiều chuyện mời nó uống một bầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hiện giờ, công lực phá thẳng ba tầng, e rằng có thể bước lên tầng mười sáu."
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt? Là hắn?"
“Đúng vậy, là hắn."
“Hắn bây giờ ở đâu? Tại sao không đến cùng ngươi?"
“Hắn vì muỗn nhưỡng ra canh Mạnh bà, bảo là đi Hải Ngoại tiên sơn tìm loại thuốc dẫn cuối cùng."
“Canh Mạnh bà? Chuyện quá khứ, hắn muốn quên đi sao?"
“Thứ hắn muốn quên, chỉ có một. Nhưng vì để quên thứ đó dù có đem tất cả sự tình quên hết, hắn cũng hoàn toàn không để ý."
“Kẻ điên."
“Kẻ điên lại không chỉ có một mình hắn, trừ bỏ đệ tử Lôi Oanh ra, còn có một đệ tử điên cuồng khác cũng tới, giả dạng làm một tên thư sinh, dẫn theo một tiểu đạo sĩ, cưỡi một con ngựa già lắc lư vào thành."
“Đạo sĩ? Người ngươi nói là?" Người cầm kiếm đứng lại.
“Núi Thanh Thành, Triệu Ngọc Chân." Tư Không Trường Phong chậm rãi nói, nhưng chữ “Chân" cuối cùng còn chưa nói xong, trước mắt bóng trắng chợt lóe, người cầm kiếm đã bay nhanh lao xuống dưới chân núi.
“Haizz. Tầng mười bốn hôm nay là khuê nữ nhà ta trấn thủ, ta thấy ngươi không cần vội vậy đâu." Tư Không Trường Phong mạnh thở dài, thả người nhảy về phía trước, cũng hướng xuống dưới chân núi.
Đường Liên nhìn sau lưng Lôi Vô Kiệt như ẩn như hiện hình dạng một con chim lớn, nhíu mày nói: “Đây là Hỏa Chước chi thuật cảnh thứ sáu, Già Lâu La? Cảnh thứ sáu đã có uy lực như vậy, năm đó lên đến Lôi Oanh tiền bối còn luyện đến cảnh thứ chín, không biết còn mạnh thế nào?"
“Sư huynh, đắc tội." Lôi Vô Kiệt bước một bước về phía trước, tay phải dùng sức vung quyền.
Quyền chưa tới, khí tới trước! Lôi môn Vô Phương Quyền!
Ngoài dự kiến của Lôi Vô Kiệt, Vô Phương Quyền này chỉ là hư trương thanh thế, Đường Liên không hề né tránh, vai phải vững chắc chống một chút. Đường Liên đau đến nhe răng trợn mắt, che bả vai, lui ba bước, hô to: “Thật là lợi hại!"
“Hả?" Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút.
“Quả nhiên không hổ là cao túc Lôi Gia Bảo! Vô Phương Quyền, sợ đã có chín phần công lực!" Đường Liên cảm khái nói, ra vẻ phù hoa ca ngợi.
“Sư huynh ngươi nói bậy gì đó? Ta chỉ tùy tiện vung một quyền mà!" Lôi Vô Kiệt vẻ mặt mờ mịt.
“Xem Thiên La Địa Võng của ta!" Đường Liên tay phải vung lên, kéo Ám Hà Đao Ti, phía dưới Thiên La Địa Võng bỗng nhiên chặt lại, nếu là thường nhân, tất sẽ ở nơi này chịu một kích bị chia năm xẻ bảy!
Nhưng Lôi Vô Kiệt không phải người thường. thời điểm Hỏa Chước chi thuật vận khởi đến cảnh Già Lâu La. Toàn thân Lôi Vô Kiệt được bao vây bằng khí Hỏa Chước. Binh khí tầm thường muốn làm thương hắn, trước tiên phải phá vỡ tầng khí Hỏa Chước mới được. Nhưng mà Ám Hà Đao Ti cũng không phải loại binh khí tầm thường!
“Phá!" Lôi Vô Kiệt lập tức vận khởi chân khí cả người chống đỡ Thiên La Địa Võng trận tạo thành từ Đao Ti.
Nhưng mà Đao Ti kia cách thân thể Lôi Vô Kiệt hơn một thước đã tan biến gần hết, Lôi Vô Kiệt đang muốn đánh lớn một trận tự thấy đau đầu: “Sư huynh, cái này là Đao Ti à? Khác gì tơ nhện, động một cái là đứt."
“Nói bậy, rõ ràng là Hỏa Chước chi thuật của ngươi thật sự quá mức lợi hại! Đao Ti này của ta chính là thiên hạ tuyệt đỉnh vũ khí, thế nhưng đều bị ngươi phá vỡ." Đường Liên nói chuyện nghĩa chính nghiêm túc, “Ngươi đi đi, ta không phải đối thủ của ngươi."
ATDT: cười vl cười
Đỉnh Thương Sơn.
Một trung niên nho sĩ mặc hắc y ngồi ngay ngắn, trước mặt bày ra một bàn cờ, bên người gác một cây trường thương màu vàng đen.
Thương tiên, Tư Không Trường Phong.
Tay hắn cầm cờ trắng, trầm ngâm một lát mới đặt xuống.
“Bang" một tiếng, mỗi một con cờ rơi xuống, trên bàn cờ lại nhiều thêm một cái lỗ.
Tư Không Trường Phong cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi chắc còn nhớ mấy ngày trước, ta nói với ngươi. Ta ở Vu Điền Quốc gặp một tên nhóc đi cùng Đường Liên là đệ tử Lôi môn, dùng Hỏa Chước chi thuật, nếu ta đoán không sai, nó là đệ tử Lôi Oanh."
“Nghe nói bây giờ nó đã tiến vào Hạ Quan thành, đi phá Đăng Thiên các. Ta không nhầm thì nó vì ngươi mà đến. Món nợ cũ với Lôi Oanh, ta nghĩ ngươi trốn không thoát rồi."
“Hừ." Không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng hừ lạnh.
“Hơn nữa đứa nhỏ kia, cũng mặc một bộ hồng y, so với mẫu thân hắn năm đó thật là giống nhau như đúc." Tư Không Trường Phong lại hạ một con cờ.
Người nọ ẩn nấp ở nơi tối tăm không tiếp tục dùng kiếm khí khoét đục, trầm mặc hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi chắc chắn thật sự là người đó sao?"
“Nếu ngươi cũng nhìn thấy, cũng sẽ chắc chắn. Ánh mắt của hắn với mẫu thân giống nhau như đúc. Tính cách ngây ngô, thật ra học từ cha." Tư Không Trường Phong cười cười.
“Hạt giống trưởng thành, từng quân cờ rốt cuộc đều nhập cục." Người đứng trong tối thở dài.
“Đúng vậy, Đường Liên là hạt giống, Thiên Lạc cũng là hạt giống, hiện giờ ba viên hạt giống rốt cuộc nhập cục. Ước định mười bốn năm lập ra, đã đến lúc nên thực hiện rồi." Tư Không Trường Phong thấy đối phương không có hứng thú chơi cờ, cũng dọn bàn cờ đi, “Lần này đục không nhiều lỗ, trở về tu sửa một chút, lần sau còn có thể đánh tiếp."
“Quân cờ đã nhập cục, người chơi cờ đâu?"
Tư Không Trường Phong đứng lên, nhấc trường thương trên mặt đất: “Trên ván cờ này không có người chơi cờ, mỗi người đều là một quân cờ. Nếu nhất định phải có người chơi cờ, thì ngay lúc ván cờ chính thức bắt đầu, hắn đã chết rồi."
“Chúng ta có thể đi lại không?" Tư Không Trường Phong cảm giác trước mắt một trận lá rụng thổi qua, một người mặc bạch y, trong tay cầm trường kiếm đưa lưng về phía hắn.
Tư Không Trường Phong lắc lắc đầu: “Quân tử sẽ không đi lại."
“Nhưng ta không phải quân tử." Người cầm trường kiếm đi phía trước.
Tư Không Trường Phong bước theo: “Muốn đi gặp hài tử kia? Với năng lực của nó, vốn dĩ nhiều nhất chỉ có thể bước lên mười hai tầng, nhưng mà có một tên nhiều chuyện mời nó uống một bầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt, hiện giờ, công lực phá thẳng ba tầng, e rằng có thể bước lên tầng mười sáu."
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt? Là hắn?"
“Đúng vậy, là hắn."
“Hắn bây giờ ở đâu? Tại sao không đến cùng ngươi?"
“Hắn vì muỗn nhưỡng ra canh Mạnh bà, bảo là đi Hải Ngoại tiên sơn tìm loại thuốc dẫn cuối cùng."
“Canh Mạnh bà? Chuyện quá khứ, hắn muốn quên đi sao?"
“Thứ hắn muốn quên, chỉ có một. Nhưng vì để quên thứ đó dù có đem tất cả sự tình quên hết, hắn cũng hoàn toàn không để ý."
“Kẻ điên."
“Kẻ điên lại không chỉ có một mình hắn, trừ bỏ đệ tử Lôi Oanh ra, còn có một đệ tử điên cuồng khác cũng tới, giả dạng làm một tên thư sinh, dẫn theo một tiểu đạo sĩ, cưỡi một con ngựa già lắc lư vào thành."
“Đạo sĩ? Người ngươi nói là?" Người cầm kiếm đứng lại.
“Núi Thanh Thành, Triệu Ngọc Chân." Tư Không Trường Phong chậm rãi nói, nhưng chữ “Chân" cuối cùng còn chưa nói xong, trước mắt bóng trắng chợt lóe, người cầm kiếm đã bay nhanh lao xuống dưới chân núi.
“Haizz. Tầng mười bốn hôm nay là khuê nữ nhà ta trấn thủ, ta thấy ngươi không cần vội vậy đâu." Tư Không Trường Phong mạnh thở dài, thả người nhảy về phía trước, cũng hướng xuống dưới chân núi.
Đường Liên nhìn sau lưng Lôi Vô Kiệt như ẩn như hiện hình dạng một con chim lớn, nhíu mày nói: “Đây là Hỏa Chước chi thuật cảnh thứ sáu, Già Lâu La? Cảnh thứ sáu đã có uy lực như vậy, năm đó lên đến Lôi Oanh tiền bối còn luyện đến cảnh thứ chín, không biết còn mạnh thế nào?"
“Sư huynh, đắc tội." Lôi Vô Kiệt bước một bước về phía trước, tay phải dùng sức vung quyền.
Quyền chưa tới, khí tới trước! Lôi môn Vô Phương Quyền!
Ngoài dự kiến của Lôi Vô Kiệt, Vô Phương Quyền này chỉ là hư trương thanh thế, Đường Liên không hề né tránh, vai phải vững chắc chống một chút. Đường Liên đau đến nhe răng trợn mắt, che bả vai, lui ba bước, hô to: “Thật là lợi hại!"
“Hả?" Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút.
“Quả nhiên không hổ là cao túc Lôi Gia Bảo! Vô Phương Quyền, sợ đã có chín phần công lực!" Đường Liên cảm khái nói, ra vẻ phù hoa ca ngợi.
“Sư huynh ngươi nói bậy gì đó? Ta chỉ tùy tiện vung một quyền mà!" Lôi Vô Kiệt vẻ mặt mờ mịt.
“Xem Thiên La Địa Võng của ta!" Đường Liên tay phải vung lên, kéo Ám Hà Đao Ti, phía dưới Thiên La Địa Võng bỗng nhiên chặt lại, nếu là thường nhân, tất sẽ ở nơi này chịu một kích bị chia năm xẻ bảy!
Nhưng Lôi Vô Kiệt không phải người thường. thời điểm Hỏa Chước chi thuật vận khởi đến cảnh Già Lâu La. Toàn thân Lôi Vô Kiệt được bao vây bằng khí Hỏa Chước. Binh khí tầm thường muốn làm thương hắn, trước tiên phải phá vỡ tầng khí Hỏa Chước mới được. Nhưng mà Ám Hà Đao Ti cũng không phải loại binh khí tầm thường!
“Phá!" Lôi Vô Kiệt lập tức vận khởi chân khí cả người chống đỡ Thiên La Địa Võng trận tạo thành từ Đao Ti.
Nhưng mà Đao Ti kia cách thân thể Lôi Vô Kiệt hơn một thước đã tan biến gần hết, Lôi Vô Kiệt đang muốn đánh lớn một trận tự thấy đau đầu: “Sư huynh, cái này là Đao Ti à? Khác gì tơ nhện, động một cái là đứt."
“Nói bậy, rõ ràng là Hỏa Chước chi thuật của ngươi thật sự quá mức lợi hại! Đao Ti này của ta chính là thiên hạ tuyệt đỉnh vũ khí, thế nhưng đều bị ngươi phá vỡ." Đường Liên nói chuyện nghĩa chính nghiêm túc, “Ngươi đi đi, ta không phải đối thủ của ngươi."
ATDT: cười vl cười
Tác giả :
Chu Mộc Nam