Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 14: Nhận huyết
" Cầu bệ hạ! Nô tỳ muốn đi cứu điện hạ hồi cung! Mong bệ hạ ân chuẩn! " – Huyễn Thiên điện nội, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên quỳ trên mặt đất, lo lắng khẩn cầu nam nhân cao cao tại thượng kia.
" Trẫm đã nói không cần. " – Kỳ Hủ Thiên nét mặt tối sầm, phất ống tay áo, đưa tay ngăn cản, – " Các ngươi lui xuống đi, việc này không cần nhắc lại. "
Hồng Tụ vẻ mặt lo lắng cùng kiềm nén giận dữ, – " Vì sao? Bệ hạ vì sao mặc cho điện hạ rơi vào tay người khác cũng không quan tâm, nô tỳ biết đối phương vì muốn một món đồ, bệ hạ dù không muốn cho, cũng có thể sai Ảnh Vệ đi cứu a! "
" Còn có Quang Nhận, chúng ta cũng nguyện ý đi nghênh đón điện hạ trở về! " – Oánh Nhiên cũng quỳ trên mặt đất, biểu tình tuy rằng trầm tĩnh nhưng lời nói kiên quyết, cho thấy trong lòng nàng có quyết tâm lớn cỡ nào.
Kỳ Hủ Thiên cảm thấy thú vị, khẽ cười nói, – " Xem ra các ngươi thực sự đối y hết sức trung thành a, trẫm quả nhiên không chọn sai người. "
" Bệ hạ muốn ta hảo hảo đối đãi chủ tử, mà nay, Oánh Nhiên cùng Hồng Tụ đều đã đem điện hạ coi như chủ tử chân chính, điện hạ niên kỷ tuy nhỏ, đãi nhân hiền lành, nhưng nô tỳ biết, điện hạ không phải người thường, sau này tất sẽ bị cuốn vào một số rắc rối, cho dù điện hạ không muốn, cũng sẽ có người đố kị gây bất lợi cho y, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, bất luận sau này điện hạ như thế nào, đều sẽ đi theo bên cạnh điện hạ, cầu bệ hạ thành toàn. " – Oánh Nhiên nhìn thẳng vào người vốn là chủ thượng của nàng, người này nắm trong tay sinh tử, thiện biến khó gần – quân vương, lúc này vẻ mặt tiếu ý, lắng nghe các nàng nói, nhưng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.
Kỳ Hủ Thiên nghiêng người dựa vào long ỷ, nhìn xa xa hai người quỳ trên mặt đất, – " Trẫm rất thoả mãn, Minh nhi quả nhiên là một đứa trẻ khiến người khác yêu thích, có thể làm cho các ngươi đối y trung thành như vậy, thấy các ngươi mấy năm qua đối với y chiếu cố, cũng nhiều tâm tư, hẳn là lo lắng cho y, chỉ cần lần này Minh nhi trở về, sau này các ngươi cứ nghe y phân phó đi, không cần mọi chuyện hồi báo. "
" Thế nhưng lần này..." – Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nghĩ vẫn nên ra cung cứu hài tử kia, dù y thông tuệ hơn người như thế nào đi nữa, cũng vẫn còn là một hài tử a, bệ hạ có thể nào yên tâm để y rơi vào tay người khác?!
Kỳ Hủ Thiên tựa tiếu phi tiếu, – " Trẫm nói các ngươi nghe không hiểu? " – Ngôn ngữ đã lộ ra không hài lòng.
Hồng Tụ thấy vậy, nhịn không được gấp đến độ rơi nước mắt, – " Bệ hạ vì sao quyết như vậy, thường ngày đối với điện hạ hết sức sủng ái, nô tỳ đều nhìn thấy, lẽ nào điện hạ so với một món đồ cũng không hơn? "
" Các ngươi không cần nhiều lời, chuyện trẫm quyết định chẳng lẽ còn phải được sự chấp thuận của các ngươi! Xem các ngươi hầu hạ Minh nhi nhiều năm, lần này tha các ngươi, còn không lui xuống? " – Kỳ Hủ Thiên cau mày, khí thế tuy không giận dữ nhưng đầy uy hiếp khiến người khác sợ hãi, cũng làm cho Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên sắc mặt trắng bệch, đương nhiên các nàng biết một khi bệ hạ thực sự tức giận, chỉ cần trong nháy mắt, liền có thể làm cho các nàng hối hận vì sống ở trên đời này.
" Nô tỳ tuân chỉ. " – Cắn răng đứng dậy, hai người cõi lòng đầy lo lắng cùng bất an lui ra ngoài.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Kỳ Hủ Thiên đi tới bên cạnh án thư, ngưng mắt nhìn dạ minh châu khảm trên tường, nhìn huỳnh huỳnh châu quang kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Lưu tổng quản đẩy cửa, đi đến, – " Bệ hạ, Ảnh Vệ đã trở về. "
Huyễn Thiên điện nội vốn an tĩnh, nhưng lúc này lại càng yên lặng, thanh âm của hắn ở trong không khí tạo nên một tiếng vọng, đưa lưng về phía hắn, huyền y nam tử đứng ở bên cạnh án thư vẫn như cũ chưa hề mảy may cử động, tựa hồ chìm vào suy nghĩ của chính mình, lại hình như chưa từng nghe lời hắn nói.
" Ảnh Vệ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt đại bộ phận nhân mã của Phượng Hoa cung, còn lại... Chỉ còn có Cảnh Hoàng cùng thân tín của hắn. " – Nhị hoàng tử tuy rằng ở trong tay của Cảnh Hoàng, nhưng bệ hạ vẫn ra lệnh, bệ hạ ngài vẫn như cũ, cho tới bây giờ chưa đem bất luận kẻ nào để ở trong lòng.
Lưu tổng quản đứng một bên, nhìn bóng dáng bệ hạ, im lặng thở dài, cúi đầu, chờ phân phó.
" Lưu Dịch a " – bóng dáng kia cuối cùng cũng động, Kỳ Hủ Thiên xoay người lại, – " Hắn ly khai đã bao nhiêu ngày rồi? "
" Hồi bệ hạ, Nhị điện hạ ly cung đã thất ngày. "
" Thất ngày " – Kỳ Hủ Thiên đi tới bên cạnh lư hương, trên mặt lộ vẻ hơi tự giễu, – " Trẫm chưa từng nghĩ đến, trong thất ngày này trẫm cũng có chút hối hận... Trẫm cư nhiên sẽ hối hận." –Cảm giác này ở trên người Minh nhi, là lần thứ hai.
Lưu tổng quản lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là nói: – " Lưu Dịch sớm đã muốn nhắc nhở bệ hạ, ngài đối Minh Nguyệt điện hạ sủng ái, có chút..."
" Có chút quá đáng sao? " – Kỳ Hủ Thiên không cho là đúng, – " Nếu đã muốn diễn kịch, tự nhiên là phải làm cho giống, nếu không việc này sao lại có thể thuận lợi như vậy, hôm nay Phượng Hoa cung đã hủy, Cảnh Phượng Hoa càng không đáng để ưu phiền lo lắng, chỉ tiếc Cảnh Hoàng quá mức vô năng làm trẫm có chút thất vọng, năm đó cho Cảnh Phượng Hoa vào cung, còn tưởng rằng bọn họ những người này sẽ gây chút sóng gió, không ngờ trò chơi này nhanh như vậy đã kết thúc, uổng phí trẫm chờ mong, xem ra thực sự là rất nhàm chán."
Lưu tổng quản lắc đầu, – " Bệ hạ, ý thần là, ngài nếu hối hận, chẳng lẽ còn chưa phát giác, ngài đối Minh Nguyệt điện hạ không giống người thường? "
Kỳ Hủ Thiên thán cười, – " Còn cần ngươi nhắc nhở, Minh nhi đặc biệt như vậy, trẫm đương nhiên nhịn không được trong đáy lòng đối với y hứng thú, nhiều sủng chút cũng là tự nhiên, lần này còn bị bắt đi... " – Hắn lại lắc đầu, tựa hồ rất ngoài ý muốn, – " Cư nhiên làm cho trẫm bắt đầu quải niệm(*). "
Lưu tổng quản không nói gì, từ thủ đoạn của bệ hạ năm đó ở trên giang hồ, hắn sớm chỉ biết, người này lãnh tình vô tâm, xem ra chỉ là phong lưu không kìm chế được, tính khí thất thường mà thôi, nhưng kì thực là lãnh huyết tuyệt tình, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, thiên hạ này, thế nhân này, xem ra với hắn cũng chỉ là một trò chơi, cùng một ít quân cờ thú vị hoặc buồn chán mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới, Nhị điện hạ cũng có thể làm cho bệ hạ có một chút lo lắng như vậy, thực sự làm cho hắn kinh ngạc.
" Vậy bệ hạ xem... Thần có cần sai người đi không..."
" Không cần " – Kỳ Hủ Thiên ngắt lời hắn, nghĩ đến hài tử kia, nhếch môi, biểu tình lộ ra tràn đầy hứng thú, – " Trẫm muốn nhìn một chút, Minh nhi giải quyết việc này như thế nào, nếu y làm cho trẫm thất vọng, thì không cần tổn hao tâm tư nữa. " – Như vậy, dù cho có vứt bỏ, bản thân cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
" Vậy bệ hạ xem, Nhị điện hạ có năng lực ấy sao? "
" Minh nhi sao, biểu hiện của y trước nay chưa từng làm cho trẫm thất vọng qua, nhưng thật ra trẫm rất muốn biết, lần này lại là như thế nào ni? " – Kỳ Hủ Thiên nói nhỏ, chậm rãi nhìn lại phía cửa – " Nếu đã tới, vì sao còn không vào đây? "
Lưu tổng quản cũng không bất ngờ, mới vừa rồi lúc hắn hỏi liền đã phát hiện có người tới trước cửa, bệ hạ tất nhiên cũng đã phát hiện, chỉ là không biết sẽ là người phương nào?
" Bệ hạ, thần nhớ lại lúc trước được tin tức, hôm qua Cảnh Hoàng mang theo Nhị điện hạ ra phân đà ở ngoài thành, phương hướng tựa hồ là đến Diệp Diệu. "
" Ân, ngươi đã nói qua, như vậy xem ra Minh nhi cũng đang trở về, trẫm đang cảm thấy buồn chán, Minh nhi nếu tới, ngược lại phụ hoàng muốn nhìn ngươi tính giải quyết việc này như thế nào. "
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, – " Đa tạ phụ hoàng tín nhiệm. Minh Nguyệt đem Cảnh Hoàng cung chủ đến, không biết phương pháp giải quyết này có khiến phụ hoàng thoả mãn? " – Một thân ảnh nho nhỏ tiến đến, sau đó là hai nam nhân một trước một sau, một người mặc trường bào đỏ sẫm, hiện ra huyết sắc, một người mặc bạch y nhưng hiện lên trắng bệch như u hồn.
Mấy người này chính là len lén lẻn vào hoàng cung, Kỳ Minh Nguyệt cùng Cảnh Hoàng, còn có người giống như cái bóng – Vô Hào.
" Phụ hoàng thực sự là tính toán chu đáo, chẳng lẽ sớm biết Cảnh Hoàng cung chủ sẽ không thương tổn đến tính mạng của ta? Một đường cho Ảnh Vệ truy sát, người Phượng Hoa cung tử thương hơn phân nửa, mà ngay cả tính mạng của nhi thần cũng không để ý, nếu sớm biết ta ở nơi nào, vì sao làm ngơ. " – trên khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên của Kỳ Minh Nguyệt nhìn không ra hỉ nộ, lại làm cho Cảnh Hoàng cười lạnh một tiếng, – " Còn có thể vì sao? Cũng bởi vì hắn luyến tiếc Quỳnh Châu, ở trong mắt hắn, ngươi bất quá cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời cao hứng vả lại ngươi bất quá cũng chỉ là một hoàng tử mà thôi, không có ngươi còn có người khác thay thế, không phải sao? "
Nói xong ngữ thanh lại chuyển, – " Điện hạ, ta nhớ kỹ không phải ngươi mang ta tới lấy Quỳnh Châu sao? Vì sao tới đây? Chẳng lẽ ngươi muốn cho người bắt ta, ngươi chẳng lẽ đã quên, ngươi đã ăn nha thanh a! " – Gặp Kỳ Hủ Thiên cùng Lưu Dịch hai vị cao thủ ở đây, Cảnh Hoàng không khỏi khẩn trương, giả như Kỳ Minh Nguyệt không lấy được Quỳnh Châu, cho dù y có chết thì bản thân tuyệt đối cũng không thoát thân được.
" Yên tâm đi, Minh Nguyệt chỉ có tín ngôn. "
Kỳ Minh Nguyệt đi tới trước người Kỳ Hủ Thiên, – " Phụ hoàng, nếu vì tính mạng của ta, Người có bằng lòng hay không lấy ra Quỳnh Châu? "
" Nếu phụ hoàng không muốn, thì Minh nhi tính sao? " – Kỳ Hủ Thiên rất là hiếu kỳ.
Kỳ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, than nhẹ, – " Vậy cứ xem như là Minh Nguyệt thua cuộc đi, dù sao nếu thua, cùng lắm là chết mà thôi. " – Đúng là y đã chuẩn bị đem tính mạng của bản thân ra làm tiền đặt cược, áp chế Kỳ Hủ Thiên lấy ra Quỳnh Châu.
" Ngươi giúp đỡ ngoại nhân áp chế phụ hoàng, đây chính là cách giải quyết của Minh nhi? " – Kỳ Hủ Thiên cau mày, cũng không thấy có dấu hiệu tức giận, tựa hồ còn cảm thấy có chút thú vị.
" Nếu phụ hoàng không quan tâm sinh tử của Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cần gì phải vì phụ hoàng bảo vệ Quỳnh Châu chứ? " – Lời nói của Kỳ Minh Nguyệt làm cho Cảnh Hoàng minh bạch, hài tử này phát hiện Kỳ Hủ Thiên đối với y không phải thật tâm, liền sòng phẳng mà trả thù, xem ra tính tình đúng là rất mạnh mẽ, nếu như hắn đạt được Quỳnh Châu, ly khai sẽ mang theo y, vừa có thể dùng y làm con tin cũng không sợ y không hợp tác, thị vệ trong cung tất nhiên sẽ không dám hướng hoàng tử xuất thủ, cho dù Kỳ Hủ Thiên bỏ được, cũng sẽ không ở trước mặt mọi người mà sai người giết nhi tử của mình, một phen cân nhắc, nhất thời an tâm không ít, – " Điện hạ biết chỗ giấu Quỳnh Châu, không bằng trực tiếp mang ta tới đó, cũng không cần ở đây lãng phí thời gian, trước mắt Vô Hào có thể ngăn cản trong chốc lát. "
Kỳ Minh Nguyệt quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, – " Thế nhưng ta không biết a. " – Nói xong còn nhún vai, bộ dạng xem ra có chút bất đắc dĩ.
Cảnh Hoàng nhất thời bị lời nói của y làm cho tức giận đến cả người tràn đầy sát khí, – " Ngươi lúc trước đúng là gạt ta! Xem ra điện hạ là có ý muốn chết! "
" Ngươi đừng vội, " – trấn an hắn, Kỳ Minh Nguyệt lại đi trở về trước người Kỳ Hủ Thiên, nhìn hắn hai mắt tràn đầy thỏa mãn cùng hứng thú, – " Nếu Minh Nguyệt chưa từng khiến phụ hoàng thất vọng, lúc này tự nhiên cũng sẽ không, nên biết mặc dù phụ hoàng an bài tiết mục rất thú vị, nhưng nếu không có sự phối hợp của phụ hoàng thì cũng sẽ rất phiền phức.
Kỳ Hủ Thiên nghe hắn nói xong thì mỉm cười, đối Lưu tổng quản nói: – " Ngươi tới khố phòng đem Quỳnh Châu tới đây. " – Lưu tổng quản lĩnh mệnh đi, còn lại phụ tử hai người và Cảnh Hoàng, còn có Vô Hào có thể coi như không tồn tại.
Trong điện khoảng thời gian ngắn yên tĩnh đến áp lực, không có người nói chuyện, Kỳ Hủ Thiên chỉ là đánh giá Kỳ Minh Nguyệt, chỉ thấy Kỳ Minh Nguyệt đi tới bên người bạch y nhân kia, thân thể ngã tựa ở trên người hắn, – " Ta mệt mỏi. "
Thân thể của một đứa trẻ quá mức vô dụng, dễ mệt mỏi, sau này phát hiện Vô Hào đối với chuyện gì cũng đều không có phản ứng quá lớn, y thường thường lấy hắn đem làm gối tựa, dù cho như thế nào Vô Hào cũng sẽ không oán giận.
Cảnh Hoàng thật ra là đã nhìn quen, Kỳ Hủ Thiên lại hơi nheo lại mắt, thần sắc lộ ra vài phần nguy hiểm, bỗng nhiên từ trên long ỷ đi xuống, đem Kỳ Minh Nguyệt tựa ở trên người Vô Hào ôm vào trong lòng, mới quay lại chỗ ngồi.
Kỳ Minh Nguyệt trợn mắt, hai người nhìn nhau một hồi, y liền an tĩnh tựa vào trong lòng Kỳ Hủ Thiên, không thèm nói gì.
Cảnh Hoàng chờ ở một bên, mắt thấy sẽ đạt được Quỳnh Châu, nhịn không vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lại chứng kiến Kỳ Minh Nguyệt trầm ổn như lúc ban đầu, cho đến khi thân ảnh của Lưu tổng quản xuất hiện ở trước cửa, hắn mới mừng rỡ đi ra phía trước. Không nghĩ tới Lưu tổng quản thân ảnh vụt qua, thẳng đi tới trước người Kỳ Hủ Thiên. – " Bệ hạ, Quỳnh Châu đã mang tới. " – Một hộp gỗ vuông đang được hắn cầm ở trong tay.
" Trẫm đã nói không cần. " – Kỳ Hủ Thiên nét mặt tối sầm, phất ống tay áo, đưa tay ngăn cản, – " Các ngươi lui xuống đi, việc này không cần nhắc lại. "
Hồng Tụ vẻ mặt lo lắng cùng kiềm nén giận dữ, – " Vì sao? Bệ hạ vì sao mặc cho điện hạ rơi vào tay người khác cũng không quan tâm, nô tỳ biết đối phương vì muốn một món đồ, bệ hạ dù không muốn cho, cũng có thể sai Ảnh Vệ đi cứu a! "
" Còn có Quang Nhận, chúng ta cũng nguyện ý đi nghênh đón điện hạ trở về! " – Oánh Nhiên cũng quỳ trên mặt đất, biểu tình tuy rằng trầm tĩnh nhưng lời nói kiên quyết, cho thấy trong lòng nàng có quyết tâm lớn cỡ nào.
Kỳ Hủ Thiên cảm thấy thú vị, khẽ cười nói, – " Xem ra các ngươi thực sự đối y hết sức trung thành a, trẫm quả nhiên không chọn sai người. "
" Bệ hạ muốn ta hảo hảo đối đãi chủ tử, mà nay, Oánh Nhiên cùng Hồng Tụ đều đã đem điện hạ coi như chủ tử chân chính, điện hạ niên kỷ tuy nhỏ, đãi nhân hiền lành, nhưng nô tỳ biết, điện hạ không phải người thường, sau này tất sẽ bị cuốn vào một số rắc rối, cho dù điện hạ không muốn, cũng sẽ có người đố kị gây bất lợi cho y, chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, bất luận sau này điện hạ như thế nào, đều sẽ đi theo bên cạnh điện hạ, cầu bệ hạ thành toàn. " – Oánh Nhiên nhìn thẳng vào người vốn là chủ thượng của nàng, người này nắm trong tay sinh tử, thiện biến khó gần – quân vương, lúc này vẻ mặt tiếu ý, lắng nghe các nàng nói, nhưng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.
Kỳ Hủ Thiên nghiêng người dựa vào long ỷ, nhìn xa xa hai người quỳ trên mặt đất, – " Trẫm rất thoả mãn, Minh nhi quả nhiên là một đứa trẻ khiến người khác yêu thích, có thể làm cho các ngươi đối y trung thành như vậy, thấy các ngươi mấy năm qua đối với y chiếu cố, cũng nhiều tâm tư, hẳn là lo lắng cho y, chỉ cần lần này Minh nhi trở về, sau này các ngươi cứ nghe y phân phó đi, không cần mọi chuyện hồi báo. "
" Thế nhưng lần này..." – Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nghĩ vẫn nên ra cung cứu hài tử kia, dù y thông tuệ hơn người như thế nào đi nữa, cũng vẫn còn là một hài tử a, bệ hạ có thể nào yên tâm để y rơi vào tay người khác?!
Kỳ Hủ Thiên tựa tiếu phi tiếu, – " Trẫm nói các ngươi nghe không hiểu? " – Ngôn ngữ đã lộ ra không hài lòng.
Hồng Tụ thấy vậy, nhịn không được gấp đến độ rơi nước mắt, – " Bệ hạ vì sao quyết như vậy, thường ngày đối với điện hạ hết sức sủng ái, nô tỳ đều nhìn thấy, lẽ nào điện hạ so với một món đồ cũng không hơn? "
" Các ngươi không cần nhiều lời, chuyện trẫm quyết định chẳng lẽ còn phải được sự chấp thuận của các ngươi! Xem các ngươi hầu hạ Minh nhi nhiều năm, lần này tha các ngươi, còn không lui xuống? " – Kỳ Hủ Thiên cau mày, khí thế tuy không giận dữ nhưng đầy uy hiếp khiến người khác sợ hãi, cũng làm cho Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên sắc mặt trắng bệch, đương nhiên các nàng biết một khi bệ hạ thực sự tức giận, chỉ cần trong nháy mắt, liền có thể làm cho các nàng hối hận vì sống ở trên đời này.
" Nô tỳ tuân chỉ. " – Cắn răng đứng dậy, hai người cõi lòng đầy lo lắng cùng bất an lui ra ngoài.
Nhìn hai người đi ra ngoài, Kỳ Hủ Thiên đi tới bên cạnh án thư, ngưng mắt nhìn dạ minh châu khảm trên tường, nhìn huỳnh huỳnh châu quang kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Lưu tổng quản đẩy cửa, đi đến, – " Bệ hạ, Ảnh Vệ đã trở về. "
Huyễn Thiên điện nội vốn an tĩnh, nhưng lúc này lại càng yên lặng, thanh âm của hắn ở trong không khí tạo nên một tiếng vọng, đưa lưng về phía hắn, huyền y nam tử đứng ở bên cạnh án thư vẫn như cũ chưa hề mảy may cử động, tựa hồ chìm vào suy nghĩ của chính mình, lại hình như chưa từng nghe lời hắn nói.
" Ảnh Vệ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt đại bộ phận nhân mã của Phượng Hoa cung, còn lại... Chỉ còn có Cảnh Hoàng cùng thân tín của hắn. " – Nhị hoàng tử tuy rằng ở trong tay của Cảnh Hoàng, nhưng bệ hạ vẫn ra lệnh, bệ hạ ngài vẫn như cũ, cho tới bây giờ chưa đem bất luận kẻ nào để ở trong lòng.
Lưu tổng quản đứng một bên, nhìn bóng dáng bệ hạ, im lặng thở dài, cúi đầu, chờ phân phó.
" Lưu Dịch a " – bóng dáng kia cuối cùng cũng động, Kỳ Hủ Thiên xoay người lại, – " Hắn ly khai đã bao nhiêu ngày rồi? "
" Hồi bệ hạ, Nhị điện hạ ly cung đã thất ngày. "
" Thất ngày " – Kỳ Hủ Thiên đi tới bên cạnh lư hương, trên mặt lộ vẻ hơi tự giễu, – " Trẫm chưa từng nghĩ đến, trong thất ngày này trẫm cũng có chút hối hận... Trẫm cư nhiên sẽ hối hận." –Cảm giác này ở trên người Minh nhi, là lần thứ hai.
Lưu tổng quản lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là nói: – " Lưu Dịch sớm đã muốn nhắc nhở bệ hạ, ngài đối Minh Nguyệt điện hạ sủng ái, có chút..."
" Có chút quá đáng sao? " – Kỳ Hủ Thiên không cho là đúng, – " Nếu đã muốn diễn kịch, tự nhiên là phải làm cho giống, nếu không việc này sao lại có thể thuận lợi như vậy, hôm nay Phượng Hoa cung đã hủy, Cảnh Phượng Hoa càng không đáng để ưu phiền lo lắng, chỉ tiếc Cảnh Hoàng quá mức vô năng làm trẫm có chút thất vọng, năm đó cho Cảnh Phượng Hoa vào cung, còn tưởng rằng bọn họ những người này sẽ gây chút sóng gió, không ngờ trò chơi này nhanh như vậy đã kết thúc, uổng phí trẫm chờ mong, xem ra thực sự là rất nhàm chán."
Lưu tổng quản lắc đầu, – " Bệ hạ, ý thần là, ngài nếu hối hận, chẳng lẽ còn chưa phát giác, ngài đối Minh Nguyệt điện hạ không giống người thường? "
Kỳ Hủ Thiên thán cười, – " Còn cần ngươi nhắc nhở, Minh nhi đặc biệt như vậy, trẫm đương nhiên nhịn không được trong đáy lòng đối với y hứng thú, nhiều sủng chút cũng là tự nhiên, lần này còn bị bắt đi... " – Hắn lại lắc đầu, tựa hồ rất ngoài ý muốn, – " Cư nhiên làm cho trẫm bắt đầu quải niệm(*). "
Lưu tổng quản không nói gì, từ thủ đoạn của bệ hạ năm đó ở trên giang hồ, hắn sớm chỉ biết, người này lãnh tình vô tâm, xem ra chỉ là phong lưu không kìm chế được, tính khí thất thường mà thôi, nhưng kì thực là lãnh huyết tuyệt tình, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, thiên hạ này, thế nhân này, xem ra với hắn cũng chỉ là một trò chơi, cùng một ít quân cờ thú vị hoặc buồn chán mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới, Nhị điện hạ cũng có thể làm cho bệ hạ có một chút lo lắng như vậy, thực sự làm cho hắn kinh ngạc.
" Vậy bệ hạ xem... Thần có cần sai người đi không..."
" Không cần " – Kỳ Hủ Thiên ngắt lời hắn, nghĩ đến hài tử kia, nhếch môi, biểu tình lộ ra tràn đầy hứng thú, – " Trẫm muốn nhìn một chút, Minh nhi giải quyết việc này như thế nào, nếu y làm cho trẫm thất vọng, thì không cần tổn hao tâm tư nữa. " – Như vậy, dù cho có vứt bỏ, bản thân cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
" Vậy bệ hạ xem, Nhị điện hạ có năng lực ấy sao? "
" Minh nhi sao, biểu hiện của y trước nay chưa từng làm cho trẫm thất vọng qua, nhưng thật ra trẫm rất muốn biết, lần này lại là như thế nào ni? " – Kỳ Hủ Thiên nói nhỏ, chậm rãi nhìn lại phía cửa – " Nếu đã tới, vì sao còn không vào đây? "
Lưu tổng quản cũng không bất ngờ, mới vừa rồi lúc hắn hỏi liền đã phát hiện có người tới trước cửa, bệ hạ tất nhiên cũng đã phát hiện, chỉ là không biết sẽ là người phương nào?
" Bệ hạ, thần nhớ lại lúc trước được tin tức, hôm qua Cảnh Hoàng mang theo Nhị điện hạ ra phân đà ở ngoài thành, phương hướng tựa hồ là đến Diệp Diệu. "
" Ân, ngươi đã nói qua, như vậy xem ra Minh nhi cũng đang trở về, trẫm đang cảm thấy buồn chán, Minh nhi nếu tới, ngược lại phụ hoàng muốn nhìn ngươi tính giải quyết việc này như thế nào. "
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, – " Đa tạ phụ hoàng tín nhiệm. Minh Nguyệt đem Cảnh Hoàng cung chủ đến, không biết phương pháp giải quyết này có khiến phụ hoàng thoả mãn? " – Một thân ảnh nho nhỏ tiến đến, sau đó là hai nam nhân một trước một sau, một người mặc trường bào đỏ sẫm, hiện ra huyết sắc, một người mặc bạch y nhưng hiện lên trắng bệch như u hồn.
Mấy người này chính là len lén lẻn vào hoàng cung, Kỳ Minh Nguyệt cùng Cảnh Hoàng, còn có người giống như cái bóng – Vô Hào.
" Phụ hoàng thực sự là tính toán chu đáo, chẳng lẽ sớm biết Cảnh Hoàng cung chủ sẽ không thương tổn đến tính mạng của ta? Một đường cho Ảnh Vệ truy sát, người Phượng Hoa cung tử thương hơn phân nửa, mà ngay cả tính mạng của nhi thần cũng không để ý, nếu sớm biết ta ở nơi nào, vì sao làm ngơ. " – trên khuôn mặt nhỏ nhắn thản nhiên của Kỳ Minh Nguyệt nhìn không ra hỉ nộ, lại làm cho Cảnh Hoàng cười lạnh một tiếng, – " Còn có thể vì sao? Cũng bởi vì hắn luyến tiếc Quỳnh Châu, ở trong mắt hắn, ngươi bất quá cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời cao hứng vả lại ngươi bất quá cũng chỉ là một hoàng tử mà thôi, không có ngươi còn có người khác thay thế, không phải sao? "
Nói xong ngữ thanh lại chuyển, – " Điện hạ, ta nhớ kỹ không phải ngươi mang ta tới lấy Quỳnh Châu sao? Vì sao tới đây? Chẳng lẽ ngươi muốn cho người bắt ta, ngươi chẳng lẽ đã quên, ngươi đã ăn nha thanh a! " – Gặp Kỳ Hủ Thiên cùng Lưu Dịch hai vị cao thủ ở đây, Cảnh Hoàng không khỏi khẩn trương, giả như Kỳ Minh Nguyệt không lấy được Quỳnh Châu, cho dù y có chết thì bản thân tuyệt đối cũng không thoát thân được.
" Yên tâm đi, Minh Nguyệt chỉ có tín ngôn. "
Kỳ Minh Nguyệt đi tới trước người Kỳ Hủ Thiên, – " Phụ hoàng, nếu vì tính mạng của ta, Người có bằng lòng hay không lấy ra Quỳnh Châu? "
" Nếu phụ hoàng không muốn, thì Minh nhi tính sao? " – Kỳ Hủ Thiên rất là hiếu kỳ.
Kỳ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, than nhẹ, – " Vậy cứ xem như là Minh Nguyệt thua cuộc đi, dù sao nếu thua, cùng lắm là chết mà thôi. " – Đúng là y đã chuẩn bị đem tính mạng của bản thân ra làm tiền đặt cược, áp chế Kỳ Hủ Thiên lấy ra Quỳnh Châu.
" Ngươi giúp đỡ ngoại nhân áp chế phụ hoàng, đây chính là cách giải quyết của Minh nhi? " – Kỳ Hủ Thiên cau mày, cũng không thấy có dấu hiệu tức giận, tựa hồ còn cảm thấy có chút thú vị.
" Nếu phụ hoàng không quan tâm sinh tử của Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cần gì phải vì phụ hoàng bảo vệ Quỳnh Châu chứ? " – Lời nói của Kỳ Minh Nguyệt làm cho Cảnh Hoàng minh bạch, hài tử này phát hiện Kỳ Hủ Thiên đối với y không phải thật tâm, liền sòng phẳng mà trả thù, xem ra tính tình đúng là rất mạnh mẽ, nếu như hắn đạt được Quỳnh Châu, ly khai sẽ mang theo y, vừa có thể dùng y làm con tin cũng không sợ y không hợp tác, thị vệ trong cung tất nhiên sẽ không dám hướng hoàng tử xuất thủ, cho dù Kỳ Hủ Thiên bỏ được, cũng sẽ không ở trước mặt mọi người mà sai người giết nhi tử của mình, một phen cân nhắc, nhất thời an tâm không ít, – " Điện hạ biết chỗ giấu Quỳnh Châu, không bằng trực tiếp mang ta tới đó, cũng không cần ở đây lãng phí thời gian, trước mắt Vô Hào có thể ngăn cản trong chốc lát. "
Kỳ Minh Nguyệt quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, – " Thế nhưng ta không biết a. " – Nói xong còn nhún vai, bộ dạng xem ra có chút bất đắc dĩ.
Cảnh Hoàng nhất thời bị lời nói của y làm cho tức giận đến cả người tràn đầy sát khí, – " Ngươi lúc trước đúng là gạt ta! Xem ra điện hạ là có ý muốn chết! "
" Ngươi đừng vội, " – trấn an hắn, Kỳ Minh Nguyệt lại đi trở về trước người Kỳ Hủ Thiên, nhìn hắn hai mắt tràn đầy thỏa mãn cùng hứng thú, – " Nếu Minh Nguyệt chưa từng khiến phụ hoàng thất vọng, lúc này tự nhiên cũng sẽ không, nên biết mặc dù phụ hoàng an bài tiết mục rất thú vị, nhưng nếu không có sự phối hợp của phụ hoàng thì cũng sẽ rất phiền phức.
Kỳ Hủ Thiên nghe hắn nói xong thì mỉm cười, đối Lưu tổng quản nói: – " Ngươi tới khố phòng đem Quỳnh Châu tới đây. " – Lưu tổng quản lĩnh mệnh đi, còn lại phụ tử hai người và Cảnh Hoàng, còn có Vô Hào có thể coi như không tồn tại.
Trong điện khoảng thời gian ngắn yên tĩnh đến áp lực, không có người nói chuyện, Kỳ Hủ Thiên chỉ là đánh giá Kỳ Minh Nguyệt, chỉ thấy Kỳ Minh Nguyệt đi tới bên người bạch y nhân kia, thân thể ngã tựa ở trên người hắn, – " Ta mệt mỏi. "
Thân thể của một đứa trẻ quá mức vô dụng, dễ mệt mỏi, sau này phát hiện Vô Hào đối với chuyện gì cũng đều không có phản ứng quá lớn, y thường thường lấy hắn đem làm gối tựa, dù cho như thế nào Vô Hào cũng sẽ không oán giận.
Cảnh Hoàng thật ra là đã nhìn quen, Kỳ Hủ Thiên lại hơi nheo lại mắt, thần sắc lộ ra vài phần nguy hiểm, bỗng nhiên từ trên long ỷ đi xuống, đem Kỳ Minh Nguyệt tựa ở trên người Vô Hào ôm vào trong lòng, mới quay lại chỗ ngồi.
Kỳ Minh Nguyệt trợn mắt, hai người nhìn nhau một hồi, y liền an tĩnh tựa vào trong lòng Kỳ Hủ Thiên, không thèm nói gì.
Cảnh Hoàng chờ ở một bên, mắt thấy sẽ đạt được Quỳnh Châu, nhịn không vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lại chứng kiến Kỳ Minh Nguyệt trầm ổn như lúc ban đầu, cho đến khi thân ảnh của Lưu tổng quản xuất hiện ở trước cửa, hắn mới mừng rỡ đi ra phía trước. Không nghĩ tới Lưu tổng quản thân ảnh vụt qua, thẳng đi tới trước người Kỳ Hủ Thiên. – " Bệ hạ, Quỳnh Châu đã mang tới. " – Một hộp gỗ vuông đang được hắn cầm ở trong tay.
Tác giả :
Hỏa Ly