Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu
Chương 6: Vui qúa hóa buồn
“Siren tỷ."
Siren tỷ liếc mắt nhìn Bạch Thù một cái: “Vừa mới trong lời Dư Thanh cô cũng nghe thấy được, tin tưởng rằng đối với tiệc tối nay cũng có hiểu biết nhất định." (Dư Thanh là vị tỷ tỷ kia á :]])
Thanh tỷ nói nửa ngày đều là lời vô nghĩa, tôi có thể hiểu được bao nhiêu a? Bạch Thù yên lặng hộc máu, sớm biết như thế lúc nãy không nên hỏi nhiều, thật muốn đánh người.
“Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, địa điểm là khách sạn Đỉnh Thiên, cô có khoảng ba giờ để chuẩn bị." Nói xong đưa ra một phong thư: “Đây là trợ cấp của đài truyền hình, nếu không đủ cô tự bù vào. Được rồi, cô có thể đi chuẩn bị."
Bạch Thù trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ không ngờ lại có tiền, thật không giống với tác phong của bà già a!
“Tiểu Thù, cô là đại biểu của đài truyền hình chúng ta, cho nên không được để đài truyền hình mất mặt."
“Vâng, Siren tỷ."
“Đi ra ngoài đi."
“Vâng, Siren tỷ."
Nói xong, Bạch Thù cầm chặt phong thư trong tay, xoay người mới cẩn thận nhét vào bên trong áo khoát ngoài, sau đó vui rạo rực bước khỏi phòng. Lúc ra khỏi cửa, bước chân cô nhẹ nhàng như đang bay.
Vừa ra tới, cô bé thực tập sinh giống như u linh xuất hiện, bay đến bên người Bạch Thù: “Bà già biến thái đó có nói thêm gì không?"
Bạch Thù lắc đầu, đối với cô bé thực tập sinh nói: “Kỳ thật, cong người của Siren tỷ cũng không tệ lắm!"
“Thành thật khai báo, có phải chị bị bà ta thu mua rồi không?"
Bạch Thù lắc đầu: “Làm sao có thể?!" Kỳ thật thì có một chút, cô không nghĩ mua lễ phục cũng không phải bỏ tiền túi, phúc lợi này thật quá tốt.
“Cũng đúng, nếu bà già kia để em đi tham gia tiệc tối, em cũng thấy bà ta tốt." Cô bé không để ý cô nói gì, tiếp tục sâu kín thở dài.
“Em gái a…giúp tôi chọn lễ phục?"
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt buồn thảm, vẻ mặt u oán, tựa như ai đó thiếu nợ cô bé: “Chị làm sao có thể xát muối vào vết thương của em a?"
Bạch Thù cúi đầu: “Tôi sai rồi, lần sau tôi mời cô uống trà sữa."
“Trà sữa cũng không thể chữa khỏi vết thương lòng khó khép miệng của em."
Khiếp! Hình dung kiểu gì thế này?
“Cộng thêm một cái hamburger?"
“Còn muốn thêm một chân gà cùng cánh gà."
“Không được, hơn nữa thì miễn."
“Chị làm sao có thể đối với miệng vết thương của em…"
“Thành giao." Bạch Thù thở dài.
Bạch Thù nháy mắt đen mặt: Túi tiền của tôi, lại mỏng đi rồi…
***
Bởi vì đã để ý một cái váy dài xanh nhạt cổ chữ V, cho nên Bạch Thù cứ trực tiếp tìm đến địa chỉ viết trên web. Phải biết rằng, cô khó có được cơ hội để xa xỉ, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là có Siren tỷ đưa thêm tiền, bằng không đánh chết cô cũng không dám mua.
Lại nói tiếp Bạch Thù chưa từng xem trong phong thư kia có bao nhiêu tiền, tốt nhất là nhiều một chút, nếu không chi tiêu tháng này của cô nhất định là rất kẹt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến nơi, Bạch Thù sảng khoái thanh toán tiền xe, lại còn vung tay lên, tủm tỉm nói với tài xế: “Không cần thối lại."
Bước vào của hàng lễ phục cho thuê, Bạch Thù trực tiếp hỏi nhân viên về cái váy, nhân viên đó vừa rồi trao đổi cùng cô trên mạng nên rất nhanh liền đem bộ lễ phục màu xanh nhạt đã chuẩn bị giao cho cô: “Bạch tiểu thư, lễ phục của cô."
Bạch Thù gật đầu, sau đó mở túi giấy nhìn bộ lễ phục, đứng dưới đèn tinh tế xem xét.
“Tiểu thư, cô yên tâm, lễ phục này tuy là hàng đã dùng qua nhưng khẳng định vẫn còn dùng tốt."
Bạch Thù không để ý đến sự cằn nhằn của nhân viên, tiếp tục nhìn kiểm tra, quả nhiên là vẫn có dấu vết, vì thế cô nói với nhân viên: “Cô xem, chỉ chỗ này đã bung ra, nếu không cẩn thận đạp trúng, chẳng phải là rách cả bộ sao?"
Nhân viên tiến lên nhìn thấy, nói: “Tiểu thư, cô đừng nói vậy, trên thế giới này không có nhiều không cẩn thận trở thành sự thật như thế."
“Cửa hàng các cô rõ ràng không đúng! Tôi là đang nói thực tế."
“Tiểu thư bình tĩnh. Nếu không chúng ta thương lượng một chút, hay là tôi giảm giá cho cô?"
“Còn 70%." Bạch Thù không chớp mắt.
“85%." Cô nhân viên vẻ mặt kiên trì.
“60%." Bạch Thù mi cũng không nâng.
“80%." Cô nhân viên đen mặt.
“50%." Bạch Thù trên mặt mỉm cười.
“Tiểu thư, cô cũng biết kinh tế đầu năm nay không tốt lắm, không cần ép giá như vậy được không? Hơn nữa, lễ phục này cũng đâu phải quá đắt? Nếu không cô đặt cọc trước, cửa hàng chúng tôi trước giờ vẫn chưa bán giá gốc cho ai đâu." Cô nhân viên kêu rên.
“Vậy cuối cùng giảm giá còn bao nhiêu?" Bạch Thù buông tay.
“80% là thấp nhất." Cô nhân viên đau lòng muốn khóc.
“Chúng ta bàn bạc cũng tốt lắm, hay là 75% đi?" Bạch Thù thực bình tĩnh.
Cô nhân viên rưng rưng gật đầu đi điền hóa đơn, một bên âm thầm nói: “Tiểu thư, cô cũng thật ác, tôi về sau cũng không dám tiếp cô."
“Haha…cô nói chuyện thật đáng yêu, lần sau tôi nhất định ghé tiếp."
Cho đến lúc trả tiền, cô mới phát hiện, đài truyền hình cho thêm cô chỉ có 500 tệ. Sau đó, Bạch Thù hóa đá. Mua một bộ lễ phục, còn thanh toán 50 tệ tiền xe, cộng thêm những thứ linh tinh nữa, kết quả cô còn phải bù thêm 250 tệ!
Bạch Thù hỗn độn, tốn mất 250 tệ a!
Nhân sinh như thế này là muốn cái gì, quá mức không thể chấp nhận được!
Bạch Thù hai mắt đẫm lệ mặc vào bộ lễ phục váy dài màu xanh nhạt, một đầu tóc đen thẳng tắp dài tới thắt lưng, bước đi tập tễnh ra khỏi cửa hàng, trong lòng yên lặng oán thán: TMD cửa hàng nhà các người, tôi nhất định không bao giờ tới đây nữa!
Tâm Bạch Thù đổ máu: 250 tệ của ta, các ngươi liền như vậy yên lặng theo miệng túi của ta mà bay đi. Bạch Thù lại nghĩ đến ngày mai còn phải mời cô bé thực tập sinh kia một bữa, gương mặt đã đen nay lại càng đen. Bạch Thù tức giận, hung hăng dậm chân xuống đất, kết quả lại có chuyện bi kịch tiếp tục xảy ra.
Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc", đôi giày cao gót CK cô mua trên mạng năm ngoái mất 200 tệ liền như vậy…gãy gót…
Trong lúc nhất thời, Bạch Thù chỉ cảm thấy trước mặt quần ma loạn vũ, nửa ngày vẫn chưa thể tiếp thu tình hình.
“TMD!" Lấy lại tinh thần, cô không nhịn được mắng to một câu, một tay lấy gót giày bị gãy chửi loạn xạ, sau đó nhìn chằm chằm nó đến mức ánh mắt muốn đỏ cả lên.
Hôm nay là ngày gì thế này, làm ơn nói cho cô biết số cô hôm nay sao ‘tốt’ đến vậy?! Bạch Thù ngẩng mặt lên hỏi trời.
Kết quả sau lưng truyền đến một trận tiếng cười, một giọng nói ngọt ngấy rơi vào trong lỗ tai Bạch Thù: “A Mặc, cô ấy thật vui tính a!"
“Ừ." Một âm thanh không lạnh không nhạt đáp lại.
Siren tỷ liếc mắt nhìn Bạch Thù một cái: “Vừa mới trong lời Dư Thanh cô cũng nghe thấy được, tin tưởng rằng đối với tiệc tối nay cũng có hiểu biết nhất định." (Dư Thanh là vị tỷ tỷ kia á :]])
Thanh tỷ nói nửa ngày đều là lời vô nghĩa, tôi có thể hiểu được bao nhiêu a? Bạch Thù yên lặng hộc máu, sớm biết như thế lúc nãy không nên hỏi nhiều, thật muốn đánh người.
“Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, địa điểm là khách sạn Đỉnh Thiên, cô có khoảng ba giờ để chuẩn bị." Nói xong đưa ra một phong thư: “Đây là trợ cấp của đài truyền hình, nếu không đủ cô tự bù vào. Được rồi, cô có thể đi chuẩn bị."
Bạch Thù trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ không ngờ lại có tiền, thật không giống với tác phong của bà già a!
“Tiểu Thù, cô là đại biểu của đài truyền hình chúng ta, cho nên không được để đài truyền hình mất mặt."
“Vâng, Siren tỷ."
“Đi ra ngoài đi."
“Vâng, Siren tỷ."
Nói xong, Bạch Thù cầm chặt phong thư trong tay, xoay người mới cẩn thận nhét vào bên trong áo khoát ngoài, sau đó vui rạo rực bước khỏi phòng. Lúc ra khỏi cửa, bước chân cô nhẹ nhàng như đang bay.
Vừa ra tới, cô bé thực tập sinh giống như u linh xuất hiện, bay đến bên người Bạch Thù: “Bà già biến thái đó có nói thêm gì không?"
Bạch Thù lắc đầu, đối với cô bé thực tập sinh nói: “Kỳ thật, cong người của Siren tỷ cũng không tệ lắm!"
“Thành thật khai báo, có phải chị bị bà ta thu mua rồi không?"
Bạch Thù lắc đầu: “Làm sao có thể?!" Kỳ thật thì có một chút, cô không nghĩ mua lễ phục cũng không phải bỏ tiền túi, phúc lợi này thật quá tốt.
“Cũng đúng, nếu bà già kia để em đi tham gia tiệc tối, em cũng thấy bà ta tốt." Cô bé không để ý cô nói gì, tiếp tục sâu kín thở dài.
“Em gái a…giúp tôi chọn lễ phục?"
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt buồn thảm, vẻ mặt u oán, tựa như ai đó thiếu nợ cô bé: “Chị làm sao có thể xát muối vào vết thương của em a?"
Bạch Thù cúi đầu: “Tôi sai rồi, lần sau tôi mời cô uống trà sữa."
“Trà sữa cũng không thể chữa khỏi vết thương lòng khó khép miệng của em."
Khiếp! Hình dung kiểu gì thế này?
“Cộng thêm một cái hamburger?"
“Còn muốn thêm một chân gà cùng cánh gà."
“Không được, hơn nữa thì miễn."
“Chị làm sao có thể đối với miệng vết thương của em…"
“Thành giao." Bạch Thù thở dài.
Bạch Thù nháy mắt đen mặt: Túi tiền của tôi, lại mỏng đi rồi…
***
Bởi vì đã để ý một cái váy dài xanh nhạt cổ chữ V, cho nên Bạch Thù cứ trực tiếp tìm đến địa chỉ viết trên web. Phải biết rằng, cô khó có được cơ hội để xa xỉ, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là có Siren tỷ đưa thêm tiền, bằng không đánh chết cô cũng không dám mua.
Lại nói tiếp Bạch Thù chưa từng xem trong phong thư kia có bao nhiêu tiền, tốt nhất là nhiều một chút, nếu không chi tiêu tháng này của cô nhất định là rất kẹt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến nơi, Bạch Thù sảng khoái thanh toán tiền xe, lại còn vung tay lên, tủm tỉm nói với tài xế: “Không cần thối lại."
Bước vào của hàng lễ phục cho thuê, Bạch Thù trực tiếp hỏi nhân viên về cái váy, nhân viên đó vừa rồi trao đổi cùng cô trên mạng nên rất nhanh liền đem bộ lễ phục màu xanh nhạt đã chuẩn bị giao cho cô: “Bạch tiểu thư, lễ phục của cô."
Bạch Thù gật đầu, sau đó mở túi giấy nhìn bộ lễ phục, đứng dưới đèn tinh tế xem xét.
“Tiểu thư, cô yên tâm, lễ phục này tuy là hàng đã dùng qua nhưng khẳng định vẫn còn dùng tốt."
Bạch Thù không để ý đến sự cằn nhằn của nhân viên, tiếp tục nhìn kiểm tra, quả nhiên là vẫn có dấu vết, vì thế cô nói với nhân viên: “Cô xem, chỉ chỗ này đã bung ra, nếu không cẩn thận đạp trúng, chẳng phải là rách cả bộ sao?"
Nhân viên tiến lên nhìn thấy, nói: “Tiểu thư, cô đừng nói vậy, trên thế giới này không có nhiều không cẩn thận trở thành sự thật như thế."
“Cửa hàng các cô rõ ràng không đúng! Tôi là đang nói thực tế."
“Tiểu thư bình tĩnh. Nếu không chúng ta thương lượng một chút, hay là tôi giảm giá cho cô?"
“Còn 70%." Bạch Thù không chớp mắt.
“85%." Cô nhân viên vẻ mặt kiên trì.
“60%." Bạch Thù mi cũng không nâng.
“80%." Cô nhân viên đen mặt.
“50%." Bạch Thù trên mặt mỉm cười.
“Tiểu thư, cô cũng biết kinh tế đầu năm nay không tốt lắm, không cần ép giá như vậy được không? Hơn nữa, lễ phục này cũng đâu phải quá đắt? Nếu không cô đặt cọc trước, cửa hàng chúng tôi trước giờ vẫn chưa bán giá gốc cho ai đâu." Cô nhân viên kêu rên.
“Vậy cuối cùng giảm giá còn bao nhiêu?" Bạch Thù buông tay.
“80% là thấp nhất." Cô nhân viên đau lòng muốn khóc.
“Chúng ta bàn bạc cũng tốt lắm, hay là 75% đi?" Bạch Thù thực bình tĩnh.
Cô nhân viên rưng rưng gật đầu đi điền hóa đơn, một bên âm thầm nói: “Tiểu thư, cô cũng thật ác, tôi về sau cũng không dám tiếp cô."
“Haha…cô nói chuyện thật đáng yêu, lần sau tôi nhất định ghé tiếp."
Cho đến lúc trả tiền, cô mới phát hiện, đài truyền hình cho thêm cô chỉ có 500 tệ. Sau đó, Bạch Thù hóa đá. Mua một bộ lễ phục, còn thanh toán 50 tệ tiền xe, cộng thêm những thứ linh tinh nữa, kết quả cô còn phải bù thêm 250 tệ!
Bạch Thù hỗn độn, tốn mất 250 tệ a!
Nhân sinh như thế này là muốn cái gì, quá mức không thể chấp nhận được!
Bạch Thù hai mắt đẫm lệ mặc vào bộ lễ phục váy dài màu xanh nhạt, một đầu tóc đen thẳng tắp dài tới thắt lưng, bước đi tập tễnh ra khỏi cửa hàng, trong lòng yên lặng oán thán: TMD cửa hàng nhà các người, tôi nhất định không bao giờ tới đây nữa!
Tâm Bạch Thù đổ máu: 250 tệ của ta, các ngươi liền như vậy yên lặng theo miệng túi của ta mà bay đi. Bạch Thù lại nghĩ đến ngày mai còn phải mời cô bé thực tập sinh kia một bữa, gương mặt đã đen nay lại càng đen. Bạch Thù tức giận, hung hăng dậm chân xuống đất, kết quả lại có chuyện bi kịch tiếp tục xảy ra.
Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc", đôi giày cao gót CK cô mua trên mạng năm ngoái mất 200 tệ liền như vậy…gãy gót…
Trong lúc nhất thời, Bạch Thù chỉ cảm thấy trước mặt quần ma loạn vũ, nửa ngày vẫn chưa thể tiếp thu tình hình.
“TMD!" Lấy lại tinh thần, cô không nhịn được mắng to một câu, một tay lấy gót giày bị gãy chửi loạn xạ, sau đó nhìn chằm chằm nó đến mức ánh mắt muốn đỏ cả lên.
Hôm nay là ngày gì thế này, làm ơn nói cho cô biết số cô hôm nay sao ‘tốt’ đến vậy?! Bạch Thù ngẩng mặt lên hỏi trời.
Kết quả sau lưng truyền đến một trận tiếng cười, một giọng nói ngọt ngấy rơi vào trong lỗ tai Bạch Thù: “A Mặc, cô ấy thật vui tính a!"
“Ừ." Một âm thanh không lạnh không nhạt đáp lại.
Tác giả :
Minh Lam Phong