Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 401: Lần đầu giao phong 2
Nếu như lúc này Tư Đồ Lôi Minh để các cô ngủ cùng với mình, e rằng các cô sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Cô gái ngọt ngào dường như không quen nhìn cảnh tượng này, cô trực tiếp đi tới trước mặt Thường Nhạc, cười đùa nói: - Sau đây mời thiếu niên thiên tài của chúng ta, Thường Nhạc giảng giải một chút, anh ấy đã giám định như thế nào.
Sau khi nói xong, cô lui xuống một bên, sau đó nghịch ngợm trừng mắt nhìn Thường Nhạc.
Nhưng khiến cô rất ngạc nhiên là Thường Nhạc cũng không nói gì, lại lẳng lặng đứng đó.
- Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ đang suy nghĩ? Người xem phía dưới đều đã bắt đầu suy đoán, cô gái ngọt ngào lại một lần nữa đi đến trước mặt Thường Nhạc.
- Thường Nhạc tiên sinh, mời anh!
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn tới gần lỗ tai Thường Nhạc, hô lớn một tiếng.
Thân hình Thường Nhạc chấn động mạnh một cái, trong ánh mắt lóe lên sự kinh hoàng, thần trí dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Hắn không thể tin được, từ sâu trong tâm hồn hắn lại có một thứ gì đó đang gọi mời hắn, giống như người thân xa cách từ lâu: - Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ổn định lại thần trí, hắn cười nhạt một tiếng:
- Kim cương là vật chất cứng trong tự nhiên, có thể điêu khắc bất cứ loại đá nào khác, nhưng bất cứ loại đá nào khác lại không thể điêu khắc trên kim cương, cũng có thể dùng "Độ cứng kế tiêu chuẩn" điêu khắc. Phàm là kim cương có độ cứng nhỏ hơn 9 độ đều là kim cương giả. Kim cương còn có tính chất của vật chứa dầu, như dùng bút máy khắc một đường trên bề mặt kim cương được một đường thẳng tắp liên tục, không đứt đoạn còn những loại đá khác thì sẽ hiện ra đường đứt đoạn.
Thoáng dứng lại một chút rồi nói thêm: - Bởi vì kim cương là vật trang sức xa hoa cao quý, hiện nay trên thị trường lại lấy bảo thạch giá rẻ, đá nhân tạo, thậm chí là thủy tinh để thay thế hoặc giả thành kim cương, nhìn mãi rồi cũng thấy quen mắt!
Giơ viên kim cương cầm trong tay lên: - Viên này là đá Liên Xô, dùng phương thức oxy hóa zirconium, do người Liên Xô nghiên cứu chế tạo thanh công đầu tiên.
Lại giơ một viên khác lên: - Viên này thật ra là pha lê, tuy nhiên mặc dù khoáng vật tự nhiên, tinh thể trong suốt đã qua gia công, khá giống kim cương nhưng thiếu độ sáng của kim cương.
- Hay quá, tuyệt vời quá!
Lần này Tiểu Bảo đứng lên hoan hô trước, những người khác cũng hoan hô theo.
Đương nhiên Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh đều hiểu đây mới chỉ cửa thứ nhất. Phía sau sẽ ngày càng khó, hai người bọn họ đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh.
Cô gái ngọt ngào thản nhiên cười với Thường Nhạc. Sau đó lôi ra một cái khay nguyên vẹn tiết lộ thời gian. Bên trong ánh sáng bắn ra bốn phía.
- Đây mặc dù là một viên ruby nhưng bây giờ chúng ta không thể phân biệt rốt cuộc đây có phải ruby thật hay là ruby giả? Bây giờ cần tám chuyên gia giám định lên phân biệt và nói ra lý do.
Cô gái hé miệng cười, ánh mắt tập trung trên người tám chuyên gia giám định.
Trong lòng một nửa số người đó đều chùng xuống, giám định ruby không giống như những loại châu báu khác. Ruby khó giám định vì trình tự giám định rất phức tạp, không dùng dụng cụ, chỉ dùng mắt thường giám định là chuyện vô cùng khó khăn.
Tư Đồ Lôi Minh tự nhiên, phóng khoáng đi tới: - Bảo thạch thiên nhiên "mười đỏ chín nứt", ruby tự nhiên không chút tì vết, rạn nứt cực kỳ hiếm gặp. Màu sắc bên trong của ruby nhân tạo đều thiếu, hoặc chất kết tinh bao phủ ít, tinh khiết, khối lượng khá lớn.
- Vì là đá quý, trên thị trường nếu ruby từ 3 cara trở lên là cực kỳ hiếm gặp. Nếu như có thể thấy thì khối lượng ruby cũng rất lớn, sẽ hấp dẫn sự chú ý vì giá trị của ruby tự nhiên so với nhân tạo cao hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị lừa.
Hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt lộ ra sự tự tin và vẻ đắc ý, gã hiểu được cách giám định ruby vốn dĩ đã rất ít, nói như vậy, đối thủ cạnh tranh của gã đã bớt đi một người rồi, cơ hội cũng sẽ giảm bớt!
- Ruby tự nhiên có "tính hai màu" khá mạnh. Cái gọi là tính hai màu chính là từ những phía khác nhau lại có thể thấy hai màu đỏ và da cam. Nếu chỉ có một màu thì có thể là tinh thạch đỏ, đá thạch lựu hoặc thủy tinh đỏ.
- Tinh thạch đỏ và ruby tự nhiên rất giống nhau, dễ bị nhầm lẫn nên nhất định phải rất cẩn trọng.
- Lời của Lôi tiên sinh nói rất đúng. Nếu không ai vượt qua được Lôi tiên sinh, thì viên ruby này sẽ thuộc về Lôi tiên sinh!
- Wa! Tuy rằng trước đó đã nghe đồn bất cứ vị giám định nào sau khi giành thắng lợi đều có thể nhận được vật phẩm trong quá trình thi đấu giám định.
Nhưng bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, loại cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
- Tôi muốn thử một chút!
Lúc này Thường Nhạc không hề rớt lại phía sau.
- Tôi tin rằng dùng mắt để quan sát là phương pháp tốt nhất! Thường Nhạc cười nhạt một tiếng: - Đá ruby phần nhiều hiện lên màu đỏ như máu bồ câu, màu đỏ của hoa hồng, màu hồng phấn. Màu sắc tươi tắn nhưng thường không phải lúc nào cũng thấy dải màu đó. Tính đa sắc rõ ràng dùng mắt quan sát bảo thạch từ những hướng khác nhau có thể thấy được hai màu sắc không giống nhau.
Nói tới đây ánh mắt Thường Nhạc trở nên sắc bén: - Tụ phiến song tinh dục có thể thấy trăm đường khía đôi. Khe nứt thường nứt ra từ ba nhóm tụ phiến song tinh dục.
Khi mọi người đều cho đã kết thúc, Thường Nhạc lại nói tiếp:
- Trong bảo thạch, mức độ chứa Xenoliths khác nhau: Lượng Xenoliths trong spun silk có hình dáng đá Rutile và Hypromellose (hpmc) dạng đá Rutile song song với sáu mặt hình trụ của tinh thể đá ruby hiện rõ thành mạng lưới ba nhóm góc 60 độ và 120 độ. Khi song song với mạng lưới ba nhóm Xenoliths này phân tách và giũa thành ngọc thạch hình cung, để ánh sáng chiếu vào mặt cung sẽ thấy xuất hiện sáu tinh quang chính là tinh quang đá ruby.
Cuối cùng lại bồi thêm một câu: - Nếu Xenoliths hiện lên dày đặc, chất đống và không theo quy tắc thì lộ ra lớp vảy kết tinh hơi trong suốt, màu trắng ngà. Ngoài ra, còn có thể thấy các loại trạng thái bao phủ cố định như dịch khí bao phủ, hình trụ ngắn, tinh thạch nhọn hình hạt, canxit, đá dăm, hematit.
- Đây còn do người nói sao?
Nghe xong những lời chậm rãi của Thường Nhạc, gần như mỗi người đều phát ra thanh âm tán thưởng. Trong trực giác của bọn họ đã cho rằng những điều Thường Nhạc nói vượt xa những gì Tư Đồ Lôi Minh đã nói. Cách nói này càng hình tượng, càng sống động càng có thể khiến cho người ta đồng tình.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trọng tài.
Mấy trọng tài thảo luận khoảng mười phút, sau đó tuyên bố kết quả: - Trận này Thường Nhạc thắng!
- Ha ha, ha ha. Trọng tài, cháu yêu chú quá đi! Tiểu Bảo ở dưới hưng phấn kêu lên.
- Đổ mồ hôi!
Vì tiền cái gì cô bé này cũng nói được.
Mấy gã đẹp trai ở bên cạnh thấy tiểu mỹ nữ kêu gào những câu này, bọn họ quả thật là tim đập thình thịch, đoán rằng sau trận đấu này, người tham gia làm trọng tài sẽ tăng mạnh.
Khi viên ruby được đích thân đưa tới tay Thường Nhạc, lúc này khán giả phía dưới điên cuồng hoan hô, giống như trao cho Thường Nhạc chính là trao cho bọn họ vậy.
Đương nhiên cái mà nhóm trọng tài cần chính là hiệu quả như vậy. Một trận tranh tài mà phải ở giữa đám khán giả này tập trung giám định, e rằng sẽ cần nhiều hơn nữa. Như vậy sẽ thúc đẩy sự phát triển của ngành giám định.
Nhưng Thường Nhạc cũng không hề tươi cười. Ruby trị giá hơn một trăm triệu trong mắt hắn chỉ là một con số mà thôi. Có điều trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
- Tại sao lại như vậy? Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi chính mình.
Bên dưới diễn ra trận đấu giám định thế giới, cửa ải cuối cùng, vật phẩm cuối cùng cần giám định. Chỉ cần ai có thể nói ra tên của vật phẩm này, hơn nữa có thể được vật phẩm đó thừa nhận, như vậy hắn chính là người chiến thắng giám định vật phẩm cuối cùng.
Khi một trọng tài đứng lên tuyên bố bắt đầu, cô gái ngọt ngào một lần nữa bê ra một cái khay... Một hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra từ chiếc khay. Mấy gã chuyên gia giám định cùng rùng mình. Thường Nhạc cũng bất giác nhíu mày lại.
- Thả tôi ra, thả tôi ra!
Dường như hắn nghe thấy một tiếng gào vừa tà ác vừa thống khổ.
Tấm vải trên khay được mở ra.
- Đây là cái gì? Hầu như tất cả mọi người đều choáng váng.
Đương nhiên khi Thường Nhạc nhìn thấy thứ trước mắt này, trái tim vẫn bất an nẩy lên một cái. Thường Nhạc không kìm được mà đi lên phía trước hai bước, cẩn thận quan sát. Hồn phách trong viên ngọc màu đen lại có một tầng tiểu nhân màu đen bao phủ khắp cơ thể đứa trẻ.
Trẻ con tuy đáng yêu nhưng đứa trẻ trước mắt này lại khiến Thường Nhạc có cảm giác sợ hãi. Dường như hắn nhìn thấy đôi mắt đối phương đang chằm chằm nhìn hắn.
- Các chuyên gia giám định bên dưới xin hãy trả lời vật phẩm này rốt cuộc là thứ gì? Thời gian quy định vừa tới, trọng tài yêu cầu họ giơ đáp án trong tay lên.
- Hồn châu!
Thường Nhạc sững người, ánh mắt bất giác nhìn sang phía Tư Đồ Lôi Minh. Bởi vì thứ đồ này thật sự quá thần bí, cho dù hắn viết ra như vậy, người khác cũng không chắc sẽ tin đó là Hồn châu.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó là cùng lúc có hai người nói ra đáp án. Tuy rằng Thường Nhạc hoàn toàn không muốn nhìn thấy Tư Đồ Lôi Minh viết ra đáp án đó, nhưng có một số việc không thể lấy suy nghĩ của con người để làm chủ.
Tư Đồ Lôi Minh cũng nhìn đáp án trong tay Thường Nhạc, gã cũng nhíu mày lại.
- Ha ha, thật không ngờ đáp án của hai vị cao thủ giám định trẻ tuổi lại giống nhau. Như vậy bây giờ phải xem Hồn châu mà bọn họ nói rốt cuộc sẽ công nhận ai. Cô gái thản nhiên cười, mang Hồn châu tới giữa hai người.
- Ngươi hay mang giọt máu của mình lên người ta, ta sẽ thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của ngươi. Trong chớp mắt, Thường Nhạc nghe thấy một giọng nói âm u lạnh lẽo.
Từ giọng nói kia, Thường Nhạc căn bản không phân biệt được rốt cuộc đối phương là nam hay nữ.
Nhưng loại cảm giác đáng ghét này khiến cho cả người Thường Nhạc sinh ra một loại chán ghét, thậm chí hắn còn có kích động muốn hoàn toàn phá hủy Hồn châu kia.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Lôi Minh cũng nghe thấy tiếng gọi mời thâm trầm trong Hồn châu kia.
Phía dưới khán đài thi đấu, có hai người con gái sắc mặt lo lắng đang đứng đó. Một trong số họ là mỹ nữ tuyệt sắc đã mời Tư Đồ Lôi Minh tham gia trận đấu. Người còn lại là ai vậy?
Trong lòng các cô gần như cùng lúc thét lên: - Mau nhỏ máu lên đi!
Âm thanh trong thực tế cũng không truyền xa đến như vậy. Thân hình Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh cùng run lên, ánh mắt bất giác nhìn xuống phía dưới khán đài.
Cô gái ngọt ngào dường như không quen nhìn cảnh tượng này, cô trực tiếp đi tới trước mặt Thường Nhạc, cười đùa nói: - Sau đây mời thiếu niên thiên tài của chúng ta, Thường Nhạc giảng giải một chút, anh ấy đã giám định như thế nào.
Sau khi nói xong, cô lui xuống một bên, sau đó nghịch ngợm trừng mắt nhìn Thường Nhạc.
Nhưng khiến cô rất ngạc nhiên là Thường Nhạc cũng không nói gì, lại lẳng lặng đứng đó.
- Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ đang suy nghĩ? Người xem phía dưới đều đã bắt đầu suy đoán, cô gái ngọt ngào lại một lần nữa đi đến trước mặt Thường Nhạc.
- Thường Nhạc tiên sinh, mời anh!
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn tới gần lỗ tai Thường Nhạc, hô lớn một tiếng.
Thân hình Thường Nhạc chấn động mạnh một cái, trong ánh mắt lóe lên sự kinh hoàng, thần trí dần khôi phục lại sự tỉnh táo. Hắn không thể tin được, từ sâu trong tâm hồn hắn lại có một thứ gì đó đang gọi mời hắn, giống như người thân xa cách từ lâu: - Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ổn định lại thần trí, hắn cười nhạt một tiếng:
- Kim cương là vật chất cứng trong tự nhiên, có thể điêu khắc bất cứ loại đá nào khác, nhưng bất cứ loại đá nào khác lại không thể điêu khắc trên kim cương, cũng có thể dùng "Độ cứng kế tiêu chuẩn" điêu khắc. Phàm là kim cương có độ cứng nhỏ hơn 9 độ đều là kim cương giả. Kim cương còn có tính chất của vật chứa dầu, như dùng bút máy khắc một đường trên bề mặt kim cương được một đường thẳng tắp liên tục, không đứt đoạn còn những loại đá khác thì sẽ hiện ra đường đứt đoạn.
Thoáng dứng lại một chút rồi nói thêm: - Bởi vì kim cương là vật trang sức xa hoa cao quý, hiện nay trên thị trường lại lấy bảo thạch giá rẻ, đá nhân tạo, thậm chí là thủy tinh để thay thế hoặc giả thành kim cương, nhìn mãi rồi cũng thấy quen mắt!
Giơ viên kim cương cầm trong tay lên: - Viên này là đá Liên Xô, dùng phương thức oxy hóa zirconium, do người Liên Xô nghiên cứu chế tạo thanh công đầu tiên.
Lại giơ một viên khác lên: - Viên này thật ra là pha lê, tuy nhiên mặc dù khoáng vật tự nhiên, tinh thể trong suốt đã qua gia công, khá giống kim cương nhưng thiếu độ sáng của kim cương.
- Hay quá, tuyệt vời quá!
Lần này Tiểu Bảo đứng lên hoan hô trước, những người khác cũng hoan hô theo.
Đương nhiên Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh đều hiểu đây mới chỉ cửa thứ nhất. Phía sau sẽ ngày càng khó, hai người bọn họ đều coi đối phương là đối thủ cạnh tranh.
Cô gái ngọt ngào thản nhiên cười với Thường Nhạc. Sau đó lôi ra một cái khay nguyên vẹn tiết lộ thời gian. Bên trong ánh sáng bắn ra bốn phía.
- Đây mặc dù là một viên ruby nhưng bây giờ chúng ta không thể phân biệt rốt cuộc đây có phải ruby thật hay là ruby giả? Bây giờ cần tám chuyên gia giám định lên phân biệt và nói ra lý do.
Cô gái hé miệng cười, ánh mắt tập trung trên người tám chuyên gia giám định.
Trong lòng một nửa số người đó đều chùng xuống, giám định ruby không giống như những loại châu báu khác. Ruby khó giám định vì trình tự giám định rất phức tạp, không dùng dụng cụ, chỉ dùng mắt thường giám định là chuyện vô cùng khó khăn.
Tư Đồ Lôi Minh tự nhiên, phóng khoáng đi tới: - Bảo thạch thiên nhiên "mười đỏ chín nứt", ruby tự nhiên không chút tì vết, rạn nứt cực kỳ hiếm gặp. Màu sắc bên trong của ruby nhân tạo đều thiếu, hoặc chất kết tinh bao phủ ít, tinh khiết, khối lượng khá lớn.
- Vì là đá quý, trên thị trường nếu ruby từ 3 cara trở lên là cực kỳ hiếm gặp. Nếu như có thể thấy thì khối lượng ruby cũng rất lớn, sẽ hấp dẫn sự chú ý vì giá trị của ruby tự nhiên so với nhân tạo cao hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị lừa.
Hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt lộ ra sự tự tin và vẻ đắc ý, gã hiểu được cách giám định ruby vốn dĩ đã rất ít, nói như vậy, đối thủ cạnh tranh của gã đã bớt đi một người rồi, cơ hội cũng sẽ giảm bớt!
- Ruby tự nhiên có "tính hai màu" khá mạnh. Cái gọi là tính hai màu chính là từ những phía khác nhau lại có thể thấy hai màu đỏ và da cam. Nếu chỉ có một màu thì có thể là tinh thạch đỏ, đá thạch lựu hoặc thủy tinh đỏ.
- Tinh thạch đỏ và ruby tự nhiên rất giống nhau, dễ bị nhầm lẫn nên nhất định phải rất cẩn trọng.
- Lời của Lôi tiên sinh nói rất đúng. Nếu không ai vượt qua được Lôi tiên sinh, thì viên ruby này sẽ thuộc về Lôi tiên sinh!
- Wa! Tuy rằng trước đó đã nghe đồn bất cứ vị giám định nào sau khi giành thắng lợi đều có thể nhận được vật phẩm trong quá trình thi đấu giám định.
Nhưng bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, loại cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
- Tôi muốn thử một chút!
Lúc này Thường Nhạc không hề rớt lại phía sau.
- Tôi tin rằng dùng mắt để quan sát là phương pháp tốt nhất! Thường Nhạc cười nhạt một tiếng: - Đá ruby phần nhiều hiện lên màu đỏ như máu bồ câu, màu đỏ của hoa hồng, màu hồng phấn. Màu sắc tươi tắn nhưng thường không phải lúc nào cũng thấy dải màu đó. Tính đa sắc rõ ràng dùng mắt quan sát bảo thạch từ những hướng khác nhau có thể thấy được hai màu sắc không giống nhau.
Nói tới đây ánh mắt Thường Nhạc trở nên sắc bén: - Tụ phiến song tinh dục có thể thấy trăm đường khía đôi. Khe nứt thường nứt ra từ ba nhóm tụ phiến song tinh dục.
Khi mọi người đều cho đã kết thúc, Thường Nhạc lại nói tiếp:
- Trong bảo thạch, mức độ chứa Xenoliths khác nhau: Lượng Xenoliths trong spun silk có hình dáng đá Rutile và Hypromellose (hpmc) dạng đá Rutile song song với sáu mặt hình trụ của tinh thể đá ruby hiện rõ thành mạng lưới ba nhóm góc 60 độ và 120 độ. Khi song song với mạng lưới ba nhóm Xenoliths này phân tách và giũa thành ngọc thạch hình cung, để ánh sáng chiếu vào mặt cung sẽ thấy xuất hiện sáu tinh quang chính là tinh quang đá ruby.
Cuối cùng lại bồi thêm một câu: - Nếu Xenoliths hiện lên dày đặc, chất đống và không theo quy tắc thì lộ ra lớp vảy kết tinh hơi trong suốt, màu trắng ngà. Ngoài ra, còn có thể thấy các loại trạng thái bao phủ cố định như dịch khí bao phủ, hình trụ ngắn, tinh thạch nhọn hình hạt, canxit, đá dăm, hematit.
- Đây còn do người nói sao?
Nghe xong những lời chậm rãi của Thường Nhạc, gần như mỗi người đều phát ra thanh âm tán thưởng. Trong trực giác của bọn họ đã cho rằng những điều Thường Nhạc nói vượt xa những gì Tư Đồ Lôi Minh đã nói. Cách nói này càng hình tượng, càng sống động càng có thể khiến cho người ta đồng tình.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trọng tài.
Mấy trọng tài thảo luận khoảng mười phút, sau đó tuyên bố kết quả: - Trận này Thường Nhạc thắng!
- Ha ha, ha ha. Trọng tài, cháu yêu chú quá đi! Tiểu Bảo ở dưới hưng phấn kêu lên.
- Đổ mồ hôi!
Vì tiền cái gì cô bé này cũng nói được.
Mấy gã đẹp trai ở bên cạnh thấy tiểu mỹ nữ kêu gào những câu này, bọn họ quả thật là tim đập thình thịch, đoán rằng sau trận đấu này, người tham gia làm trọng tài sẽ tăng mạnh.
Khi viên ruby được đích thân đưa tới tay Thường Nhạc, lúc này khán giả phía dưới điên cuồng hoan hô, giống như trao cho Thường Nhạc chính là trao cho bọn họ vậy.
Đương nhiên cái mà nhóm trọng tài cần chính là hiệu quả như vậy. Một trận tranh tài mà phải ở giữa đám khán giả này tập trung giám định, e rằng sẽ cần nhiều hơn nữa. Như vậy sẽ thúc đẩy sự phát triển của ngành giám định.
Nhưng Thường Nhạc cũng không hề tươi cười. Ruby trị giá hơn một trăm triệu trong mắt hắn chỉ là một con số mà thôi. Có điều trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
- Tại sao lại như vậy? Trong lòng hắn không ngừng tự hỏi chính mình.
Bên dưới diễn ra trận đấu giám định thế giới, cửa ải cuối cùng, vật phẩm cuối cùng cần giám định. Chỉ cần ai có thể nói ra tên của vật phẩm này, hơn nữa có thể được vật phẩm đó thừa nhận, như vậy hắn chính là người chiến thắng giám định vật phẩm cuối cùng.
Khi một trọng tài đứng lên tuyên bố bắt đầu, cô gái ngọt ngào một lần nữa bê ra một cái khay... Một hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra từ chiếc khay. Mấy gã chuyên gia giám định cùng rùng mình. Thường Nhạc cũng bất giác nhíu mày lại.
- Thả tôi ra, thả tôi ra!
Dường như hắn nghe thấy một tiếng gào vừa tà ác vừa thống khổ.
Tấm vải trên khay được mở ra.
- Đây là cái gì? Hầu như tất cả mọi người đều choáng váng.
Đương nhiên khi Thường Nhạc nhìn thấy thứ trước mắt này, trái tim vẫn bất an nẩy lên một cái. Thường Nhạc không kìm được mà đi lên phía trước hai bước, cẩn thận quan sát. Hồn phách trong viên ngọc màu đen lại có một tầng tiểu nhân màu đen bao phủ khắp cơ thể đứa trẻ.
Trẻ con tuy đáng yêu nhưng đứa trẻ trước mắt này lại khiến Thường Nhạc có cảm giác sợ hãi. Dường như hắn nhìn thấy đôi mắt đối phương đang chằm chằm nhìn hắn.
- Các chuyên gia giám định bên dưới xin hãy trả lời vật phẩm này rốt cuộc là thứ gì? Thời gian quy định vừa tới, trọng tài yêu cầu họ giơ đáp án trong tay lên.
- Hồn châu!
Thường Nhạc sững người, ánh mắt bất giác nhìn sang phía Tư Đồ Lôi Minh. Bởi vì thứ đồ này thật sự quá thần bí, cho dù hắn viết ra như vậy, người khác cũng không chắc sẽ tin đó là Hồn châu.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó là cùng lúc có hai người nói ra đáp án. Tuy rằng Thường Nhạc hoàn toàn không muốn nhìn thấy Tư Đồ Lôi Minh viết ra đáp án đó, nhưng có một số việc không thể lấy suy nghĩ của con người để làm chủ.
Tư Đồ Lôi Minh cũng nhìn đáp án trong tay Thường Nhạc, gã cũng nhíu mày lại.
- Ha ha, thật không ngờ đáp án của hai vị cao thủ giám định trẻ tuổi lại giống nhau. Như vậy bây giờ phải xem Hồn châu mà bọn họ nói rốt cuộc sẽ công nhận ai. Cô gái thản nhiên cười, mang Hồn châu tới giữa hai người.
- Ngươi hay mang giọt máu của mình lên người ta, ta sẽ thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của ngươi. Trong chớp mắt, Thường Nhạc nghe thấy một giọng nói âm u lạnh lẽo.
Từ giọng nói kia, Thường Nhạc căn bản không phân biệt được rốt cuộc đối phương là nam hay nữ.
Nhưng loại cảm giác đáng ghét này khiến cho cả người Thường Nhạc sinh ra một loại chán ghét, thậm chí hắn còn có kích động muốn hoàn toàn phá hủy Hồn châu kia.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Lôi Minh cũng nghe thấy tiếng gọi mời thâm trầm trong Hồn châu kia.
Phía dưới khán đài thi đấu, có hai người con gái sắc mặt lo lắng đang đứng đó. Một trong số họ là mỹ nữ tuyệt sắc đã mời Tư Đồ Lôi Minh tham gia trận đấu. Người còn lại là ai vậy?
Trong lòng các cô gần như cùng lúc thét lên: - Mau nhỏ máu lên đi!
Âm thanh trong thực tế cũng không truyền xa đến như vậy. Thân hình Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh cùng run lên, ánh mắt bất giác nhìn xuống phía dưới khán đài.
Tác giả :
Dạ Thải Hoa