Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 312: Tiến quân vào Pháp 2
Thiếu nữ thấy được tự tin từ trong ánh mắt Thường Nhạc, hình tượng về Thường Nhạc trong lòng thiếu nữ liền biến thành cao lớn uy vũ.
Hít thở của thiếu nữ chợt trì chệ, lòng rung động, khuôn mặt đẹp đỏ bừng. Trong giây phút cô thất thần, Thường Nhạc đã xoay người nhìn sáu tên vệ sĩ đã bức tới trước mặt bọn họ.
Nhìn bóng lưng Thường Nhạc, vẻ mặt thiếu nữ hốt hoàng. Cô dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chưa ba phần kinh hoảng, ba phần vui sướng, ba phần kinh dị…
- Giết nó cho tao. Tay người đàn ông nước ngoài vừa bị Thường Nhạc buông ra, gã liền vội vàng hét lên. Mà lời của đối phương vừa nói xong, thân hình Thường Nhạc thoáng lay động.
Bichh!!!
Ngay cả thời gian cơ bản để phản ứng cũng không có, ngay sau đó, sáu gã đàn ông lẳng lặng ngã xuống đất.
- Thế nào, còn thủ hạ không? Thường Nhạc nhìn tên bị dọa đến cả người run rẩy trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Bùm!
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã quỳ mạnh xuống đất,
- Thượng đế, người để con gặp được công phu Trung Quốc thật sự. Sư phụ… người nhận đệ tử đi, đệ tử muốn theo sư phụ học công phu Trung Quốc!
Nhìn thấy biểu hiện vô cùng đột ngột của người đàn ông ngoại quốc, thậm chí càng không ngờ gã lại dùng miệng hôn giày mình, Thường Nhạc vừa bực vừa buồn cười.
Uy phong vừa rồi chạy đến chỗ nào rồi? Bản thân vốn còn muốn đánh cho gã một trận, nhìn cảnh tượng như này, dường như không thể biến thành sự thật được rồi.
- Công phu Trung Quốc không phải ai muốn học là có thể học được, trời cao có đức hiếu sinh, lần này tôi bỏ qua cho anh. Đi thôi, hy vọng anh đừng tiếp tục làm trò xằng bậy!
Trên khuôn mặt anh tuấn tà dị của Thường Nhạc lộ ra nụ cười nho nhã mê người.
- Chỉ cần nhận tôi làm đồ đệ, bao nhiêu học phí tôi đều đồng ý! Người đàn ông ngoại quốc vẫn không từ bỏ ý định, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt chờ mong nói.
- Không hay!
Vừa nghe thấy tiền, lòng Thường Nhạc thầm kêu một câu. Quả nhiên, lời của gã vừa dứt, Tiểu Bảo liền chạy ra đón chào với vẻ mặt tươi cười, chờ mong nói: - Anh chàng đẹp trai mắt một mí. Chỉ cần anh nộp tiền đầy đủ, tôi có thể nhận anh làm đồ đệ!
Mãnh nam choáng váng, một cô gái còn chưa lớn đến trước mặt mình khoa tay múa chân muốn làm sư phụ mình. Gã nghi ngờ nhìn Tiểu Bảo, hiển nhiên, gã nhìn ra Tiểu Bảo và Thường Nhạc hẳn là người một phe,
- Cô… cô có được không?
Tiểu Bảo vô cùng buồn bực nói: - Anh có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, nhưng không thể nghi ngờ bản lĩnh của Tiểu Bảo tôi. Tôi diễn thử bản lĩnh cho anh xem, nếu không hài lòng, một xu cũng không lấy!
Thường Nhạc quả thật không tiếp tục nhìn nổi nửa, tiếp tục như vậy, bản thân mình vừa tới Pháp đã bị Tiểu Bảo làm cho mất hết thể diện rồi, hắn vội vàng nói: - Được rồi… chúng ta đi thôi, người đón chúng ta hẳn đã đến rồi!
- Tiên sinh, xin chờ một chút!
Thường Nhạc vừa dứt lời, mỹ nữ tóc vàng kia thần sắc vài phần lo lắng nói.
- Xin hỏi tiểu thư xinh đẹp còn có chuyện gì sao? Thường Nhạc dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt có thể nói là đã đến cảnh giới thuần thục, đối phương nếu là con gái của Cục trưởng Cục cảnh sát khu vực này, tin rằng cơ hội gặp lại vẫn còn nhiều!
Mỹ nữ tóc vàng thấy Thường Nhạc nhìn chằm chằm mình, lòng cô một trận kinh hoàng, lấy hết dũng khí nói: - Tôi muốn cảm ơn anh!
- Giúp người vì vui vẻ, tiểu thư xinh đẹp, những việc đó đều là việc tôi nên làm. Thường Nhạc tiêu sái cười: - Đổi lại là bất cứ người nào, nhìn thấy mỹ nữ bị bắt nạt, đều sẽ quên mình giúp đỡ.
Thường Nhạc vừa nói xong, người ở bốn phía vây xem gần như có hơn nửa đều đỏ cả mặt.
Vừa rồi khi mãnh nam đùa bỡn mỹ nữ tóc vàng, bọn họ chỉ lo xem, làm sao nghĩ đến giúp đỡ chứ!
Mỹ nữ tóc vàng bỗng nhiên đi về phía Thường Nhạc, dừng lại trước mặt hắn, Thường Nhạc thì thầm: - Cô muốn làm gì? Đừng nói là muốn lấy thân báo đáp nhé?
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, mỹ nữ tóc vàng đã đặt môi lên môi Thường Nhạc hôn mạnh một cái, điềm nhiên cười nói: - Cảm ơn anh, em tên là Kim Sa… ha ha… em sẽ tới tìm anh.
Vừa dứt lời, cô như tinh linh vui vẻ tránh vào trong đám người.
Thường Nhạc hết hồn, Pháp quả nhiên là đất nước lãng mạn, nếu không sao mỹ nhân nào cũng có thể nhiệt tình như vậy. Bản thân thật đúng là phải suy xét một chút, sau này có nên chuyển tổng bộ Điểm G về đây không!
- Sư phụ, người đừng đi!
Mãnh nam thấy đoàn người của Thường Nhạc muốn rời đi, gã căng thẳng vội vàng chạy theo sau.
Tiểu Bảo liếc nhìn mãnh nam một cái, ý bảo là đi sát một chút, chớ đừng có để lạc!
Thường Nhạc còn chưa đi được bao xa, người trước mặt bỗng nhiên trở nên xôn xao, nhanh chóng tránh ra một con đường.
Thường Nhạc sửng sốt, chỉ thấy một loạt bốn chiếc BMW màu đen theo thứ tự lái tới, tốc độ đạt tới cực hạn, dường như không coi mạng người là chuyện gì.
Xoạt!
Vừa đến cách Thường Nhạc không xa, bốn chiếc xe lần lượt dừng lại.
- Mafia!
Mãnh nam đi theo phía sau Thường Nhạc nhìn thấy những người mặc đồ đen từ những chiếc xe đi xuống, những người đó đều mang gang tay đen, loại khí thế này quả là bức người, quả thực dọa khiến hồn hắn suýt thì bay ra.
Gã là một tên côn đồ nhỏ trên đường, mà những người đó lại là quý tộc trong giới mafia Châu Âu, bất kỳ thành viên mafia nào đến trước mặt gã đều là đại nhân vật có số má.
Mà nhìn những tên từ trên xe đi xuống, bọn họ không ai không phải nhân vật cấp trung cấp cao của mafia ở Paris Pháp, đi ra từ bốn chiếc xe là bốn người trẻ tuổi, đi đầu là một người phụ nữ tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, ba gã đàn ông phong độ đẹp trai đi sát phía sau.
Phía trước là Phượng hoàng lửa được xinh là xinh đẹp nhất nước Pháp, nghe nói cô có được một loại siêu năng lực, trong nháy mắt có thể biến thành một con phượng hoàng toàn thân đầy lửa, bất kỳ vật gì bị cô chạm vào đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Ba người phía sau là người bảo vệ của Phượng hoàng lửa, ba người kết hợp lại, nghe nói sẽ có được năng lực vòng xoáy, hễ là vật gì bị hút vào, muốn ra được quả thật khó như lên trời. Điều này khiến Thường Nhạc không tự chủ được mà nghĩ đến vực của người chú họ Công Tôn Liệt.
Nghĩ đến Công Tôn Liệt, Thường Nhạc lại không tự chủ được nghĩ đến Công Tôn Khả Nhân, từ sau chuyện lần trước, hai người đã lâu đều không gặp.
Cô nói chờ khi hồi phục năng lực sẽ đến tìm hắn, cũng không biết cô đã hồi phục như nào rồi!
Mãnh nam thấy thủ lĩnh của mafia đi thẳng đến phía mình, hai chân gã run lên, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Mình chẳng qua chỉ là một tên côn đồ, nào cần bọn họ đến động vũ khí chứ?
Nghĩ được điểm đó, ánh mắt mãnh nam không tự chủ nhìn Thường Nhạc, chẳng lẽ là tìm bọn họ gây rắc rối?
- Thật không ngờ, người đứng đầu Điểm G lại là một anh chàng đẹp trai, rất hân hạnh gặp anh… Tôi là Phượng hoàng lửa! Người phụ nữ xinh đẹp đi đến trước mặt Thường Nhạc, cởi găng tay đen ra, trên mặt lộ ra nụ cười điềm nhiên.
Có thể khiến cấp cao của mafia chủ động tiếp đón, như vậy đối phương không chỉ là người đứng đầu một bang phái, hơn nữa còn là nhân vật có đủ phân lượng.
- Điểm G? Lòng mãnh nam âm thầm buồn bực, sau mình chưa từng nghe qua về tổ chức này?
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của đối phương, Thường Nhạc chủ động tiến sát cơ thể tới ôm nhiệt tình một cái. Nhập gia tùy tục, quy củ ấy Thường Nhạc vẫn là hiểu rõ.
Phượng hoàng lửa không ngờ Thường Nhạc lại ra chiêu này, thân hình mềm mại hơi cứng ngắc, lập tức khôi phục lại bình thường nói: - Sắc lang chết tiệt, quả nhiên không tệ!
Đám người Thường Nhạc theo thứ tự ngồi lên xe, thấy vẫn còn trống mấy chỗ, ánh mắt Tiểu Bảo hơi động, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt mãnh nam, cười hì hì nói: - Đồ đệ, còn không cùng sư phụ lên xe!
Cả người mãnh nam run rẩy, bị dọa suýt ngã xuống đất, ngồi cùng xe với mấy mafia cấp cao này? Đây không phải là đùa sao?
- Nhanh lên, một người đàn ông sao lại có thể như đàn bà vậy chứ! Tiểu Bảo căn bản không để ý, trực tiếp kéo mãnh nam vào trong xe.
Mấy thành viên này chỉ biết Tiểu Bảo là khách quý của mafia bọn họ, làm sao dám hỏi chuyện khác!
Thường Nhạc thả lỏng thân thể, ánh mắt nheo lại, nhìn Phượng hoàng ngồi bên cạnh mình, thiếu nữ thản nhiên kia khiến Thường Nhạc rất thích thú, cũng rất hấp dẫn hắn.
Qua một lúc, Thường Nhạc từ từ mở miệng: - Phượng hoàng, thực lực của Tân Long Nha ở đây thế nào?
Tâm thần Phượng Hoàng lửa khẽ nhúc nhích, cái miệng anh đào khẽ mở nói: - Tân Long Nha nửa năm trước bắt đầu tiến vào Pháp, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Kỵ sĩ thần thánh, hiện tại đã chiếm một phần tám địa bàn Paris, khống chế ba sòng bạc, mười bốn khách sạn cao cấp cùng năm khách sạn năm sao. Thành viên đạt tới khoảng 600 người, trong đó có hai trăm tinh anh, cao thủ thần bí khoảng mười tên. Con số cụ thể thì không rõ ràng lắm.
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, thật không ngờ tới, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tư Đồ Lôi Minh lại có thể thành lập như vậy ở Paris Pháp, thật không thể khinh thường!
Đồng thời với lúc bản thân tiến bước, người khác cũng không rảnh rỗi.
Tả Thủ nhìn chằm chằm vào người vây tới từ tứ phía, dựa vào một loại trực giác, xã hội đen phía Nam cho dù mạnh hơn cũng không thể nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy sai phái được nhiều tinh anh như thế!
Hiển biên, dưới tình huống bốn gã đều là tinh anh, chỉ có một khả năng, một mặt trong đó hẳn là suy yếu, chỉ cần tìm được điểm đó là có thể công phá!
Dựa vào trăm tinh anh của mình, một khi thoát khỏi vòng vây, chia thành tốp nhỏ, tin rằng có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trước mắt, số lượng người phía sau người thần bí Nhâm Phàm kia ít nhất, thoạt nhìn yếu nhất, người ở phía Nam nhiều nhất, xem ra có vẻ mạnh nhất.
Hai phía khác rất cân đối, bản thân chỉ có thể đánh cược.
Dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, nhất định là chọn một mặt yếu kém nhất, cũng chính là phía Nhâm Phàm!
Nếu đổi là mình lựa chọn, cái gọi trong thực là hư trong hư là thực, người ở phía Nam nhiều nhất, đó hẳn chính là miệng đột phá!
Tả Thủ vừa mới chuẩn bị nhấc tay đột phá vòng vây. Trong một chớp mắt, tâm thần gã hơi động, bên mình đánh lén đều bị nhìn thấy, như vậy đối phương hẳn rất rõ tâm tư của mình.
Bản thân nếu có thể nghĩ đến điểm này, chẳng lẽ đối phương sẽ không suy xét đến?
Sống chết của trăm tinh anh, phản đoán có đúng hay không hoàn toàn là do một ý niệm của mình!
Hít thở của thiếu nữ chợt trì chệ, lòng rung động, khuôn mặt đẹp đỏ bừng. Trong giây phút cô thất thần, Thường Nhạc đã xoay người nhìn sáu tên vệ sĩ đã bức tới trước mặt bọn họ.
Nhìn bóng lưng Thường Nhạc, vẻ mặt thiếu nữ hốt hoàng. Cô dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chưa ba phần kinh hoảng, ba phần vui sướng, ba phần kinh dị…
- Giết nó cho tao. Tay người đàn ông nước ngoài vừa bị Thường Nhạc buông ra, gã liền vội vàng hét lên. Mà lời của đối phương vừa nói xong, thân hình Thường Nhạc thoáng lay động.
Bichh!!!
Ngay cả thời gian cơ bản để phản ứng cũng không có, ngay sau đó, sáu gã đàn ông lẳng lặng ngã xuống đất.
- Thế nào, còn thủ hạ không? Thường Nhạc nhìn tên bị dọa đến cả người run rẩy trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
- Bùm!
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã quỳ mạnh xuống đất,
- Thượng đế, người để con gặp được công phu Trung Quốc thật sự. Sư phụ… người nhận đệ tử đi, đệ tử muốn theo sư phụ học công phu Trung Quốc!
Nhìn thấy biểu hiện vô cùng đột ngột của người đàn ông ngoại quốc, thậm chí càng không ngờ gã lại dùng miệng hôn giày mình, Thường Nhạc vừa bực vừa buồn cười.
Uy phong vừa rồi chạy đến chỗ nào rồi? Bản thân vốn còn muốn đánh cho gã một trận, nhìn cảnh tượng như này, dường như không thể biến thành sự thật được rồi.
- Công phu Trung Quốc không phải ai muốn học là có thể học được, trời cao có đức hiếu sinh, lần này tôi bỏ qua cho anh. Đi thôi, hy vọng anh đừng tiếp tục làm trò xằng bậy!
Trên khuôn mặt anh tuấn tà dị của Thường Nhạc lộ ra nụ cười nho nhã mê người.
- Chỉ cần nhận tôi làm đồ đệ, bao nhiêu học phí tôi đều đồng ý! Người đàn ông ngoại quốc vẫn không từ bỏ ý định, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt chờ mong nói.
- Không hay!
Vừa nghe thấy tiền, lòng Thường Nhạc thầm kêu một câu. Quả nhiên, lời của gã vừa dứt, Tiểu Bảo liền chạy ra đón chào với vẻ mặt tươi cười, chờ mong nói: - Anh chàng đẹp trai mắt một mí. Chỉ cần anh nộp tiền đầy đủ, tôi có thể nhận anh làm đồ đệ!
Mãnh nam choáng váng, một cô gái còn chưa lớn đến trước mặt mình khoa tay múa chân muốn làm sư phụ mình. Gã nghi ngờ nhìn Tiểu Bảo, hiển nhiên, gã nhìn ra Tiểu Bảo và Thường Nhạc hẳn là người một phe,
- Cô… cô có được không?
Tiểu Bảo vô cùng buồn bực nói: - Anh có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, nhưng không thể nghi ngờ bản lĩnh của Tiểu Bảo tôi. Tôi diễn thử bản lĩnh cho anh xem, nếu không hài lòng, một xu cũng không lấy!
Thường Nhạc quả thật không tiếp tục nhìn nổi nửa, tiếp tục như vậy, bản thân mình vừa tới Pháp đã bị Tiểu Bảo làm cho mất hết thể diện rồi, hắn vội vàng nói: - Được rồi… chúng ta đi thôi, người đón chúng ta hẳn đã đến rồi!
- Tiên sinh, xin chờ một chút!
Thường Nhạc vừa dứt lời, mỹ nữ tóc vàng kia thần sắc vài phần lo lắng nói.
- Xin hỏi tiểu thư xinh đẹp còn có chuyện gì sao? Thường Nhạc dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt có thể nói là đã đến cảnh giới thuần thục, đối phương nếu là con gái của Cục trưởng Cục cảnh sát khu vực này, tin rằng cơ hội gặp lại vẫn còn nhiều!
Mỹ nữ tóc vàng thấy Thường Nhạc nhìn chằm chằm mình, lòng cô một trận kinh hoàng, lấy hết dũng khí nói: - Tôi muốn cảm ơn anh!
- Giúp người vì vui vẻ, tiểu thư xinh đẹp, những việc đó đều là việc tôi nên làm. Thường Nhạc tiêu sái cười: - Đổi lại là bất cứ người nào, nhìn thấy mỹ nữ bị bắt nạt, đều sẽ quên mình giúp đỡ.
Thường Nhạc vừa nói xong, người ở bốn phía vây xem gần như có hơn nửa đều đỏ cả mặt.
Vừa rồi khi mãnh nam đùa bỡn mỹ nữ tóc vàng, bọn họ chỉ lo xem, làm sao nghĩ đến giúp đỡ chứ!
Mỹ nữ tóc vàng bỗng nhiên đi về phía Thường Nhạc, dừng lại trước mặt hắn, Thường Nhạc thì thầm: - Cô muốn làm gì? Đừng nói là muốn lấy thân báo đáp nhé?
Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, mỹ nữ tóc vàng đã đặt môi lên môi Thường Nhạc hôn mạnh một cái, điềm nhiên cười nói: - Cảm ơn anh, em tên là Kim Sa… ha ha… em sẽ tới tìm anh.
Vừa dứt lời, cô như tinh linh vui vẻ tránh vào trong đám người.
Thường Nhạc hết hồn, Pháp quả nhiên là đất nước lãng mạn, nếu không sao mỹ nhân nào cũng có thể nhiệt tình như vậy. Bản thân thật đúng là phải suy xét một chút, sau này có nên chuyển tổng bộ Điểm G về đây không!
- Sư phụ, người đừng đi!
Mãnh nam thấy đoàn người của Thường Nhạc muốn rời đi, gã căng thẳng vội vàng chạy theo sau.
Tiểu Bảo liếc nhìn mãnh nam một cái, ý bảo là đi sát một chút, chớ đừng có để lạc!
Thường Nhạc còn chưa đi được bao xa, người trước mặt bỗng nhiên trở nên xôn xao, nhanh chóng tránh ra một con đường.
Thường Nhạc sửng sốt, chỉ thấy một loạt bốn chiếc BMW màu đen theo thứ tự lái tới, tốc độ đạt tới cực hạn, dường như không coi mạng người là chuyện gì.
Xoạt!
Vừa đến cách Thường Nhạc không xa, bốn chiếc xe lần lượt dừng lại.
- Mafia!
Mãnh nam đi theo phía sau Thường Nhạc nhìn thấy những người mặc đồ đen từ những chiếc xe đi xuống, những người đó đều mang gang tay đen, loại khí thế này quả là bức người, quả thực dọa khiến hồn hắn suýt thì bay ra.
Gã là một tên côn đồ nhỏ trên đường, mà những người đó lại là quý tộc trong giới mafia Châu Âu, bất kỳ thành viên mafia nào đến trước mặt gã đều là đại nhân vật có số má.
Mà nhìn những tên từ trên xe đi xuống, bọn họ không ai không phải nhân vật cấp trung cấp cao của mafia ở Paris Pháp, đi ra từ bốn chiếc xe là bốn người trẻ tuổi, đi đầu là một người phụ nữ tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, ba gã đàn ông phong độ đẹp trai đi sát phía sau.
Phía trước là Phượng hoàng lửa được xinh là xinh đẹp nhất nước Pháp, nghe nói cô có được một loại siêu năng lực, trong nháy mắt có thể biến thành một con phượng hoàng toàn thân đầy lửa, bất kỳ vật gì bị cô chạm vào đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Ba người phía sau là người bảo vệ của Phượng hoàng lửa, ba người kết hợp lại, nghe nói sẽ có được năng lực vòng xoáy, hễ là vật gì bị hút vào, muốn ra được quả thật khó như lên trời. Điều này khiến Thường Nhạc không tự chủ được mà nghĩ đến vực của người chú họ Công Tôn Liệt.
Nghĩ đến Công Tôn Liệt, Thường Nhạc lại không tự chủ được nghĩ đến Công Tôn Khả Nhân, từ sau chuyện lần trước, hai người đã lâu đều không gặp.
Cô nói chờ khi hồi phục năng lực sẽ đến tìm hắn, cũng không biết cô đã hồi phục như nào rồi!
Mãnh nam thấy thủ lĩnh của mafia đi thẳng đến phía mình, hai chân gã run lên, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Mình chẳng qua chỉ là một tên côn đồ, nào cần bọn họ đến động vũ khí chứ?
Nghĩ được điểm đó, ánh mắt mãnh nam không tự chủ nhìn Thường Nhạc, chẳng lẽ là tìm bọn họ gây rắc rối?
- Thật không ngờ, người đứng đầu Điểm G lại là một anh chàng đẹp trai, rất hân hạnh gặp anh… Tôi là Phượng hoàng lửa! Người phụ nữ xinh đẹp đi đến trước mặt Thường Nhạc, cởi găng tay đen ra, trên mặt lộ ra nụ cười điềm nhiên.
Có thể khiến cấp cao của mafia chủ động tiếp đón, như vậy đối phương không chỉ là người đứng đầu một bang phái, hơn nữa còn là nhân vật có đủ phân lượng.
- Điểm G? Lòng mãnh nam âm thầm buồn bực, sau mình chưa từng nghe qua về tổ chức này?
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của đối phương, Thường Nhạc chủ động tiến sát cơ thể tới ôm nhiệt tình một cái. Nhập gia tùy tục, quy củ ấy Thường Nhạc vẫn là hiểu rõ.
Phượng hoàng lửa không ngờ Thường Nhạc lại ra chiêu này, thân hình mềm mại hơi cứng ngắc, lập tức khôi phục lại bình thường nói: - Sắc lang chết tiệt, quả nhiên không tệ!
Đám người Thường Nhạc theo thứ tự ngồi lên xe, thấy vẫn còn trống mấy chỗ, ánh mắt Tiểu Bảo hơi động, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt mãnh nam, cười hì hì nói: - Đồ đệ, còn không cùng sư phụ lên xe!
Cả người mãnh nam run rẩy, bị dọa suýt ngã xuống đất, ngồi cùng xe với mấy mafia cấp cao này? Đây không phải là đùa sao?
- Nhanh lên, một người đàn ông sao lại có thể như đàn bà vậy chứ! Tiểu Bảo căn bản không để ý, trực tiếp kéo mãnh nam vào trong xe.
Mấy thành viên này chỉ biết Tiểu Bảo là khách quý của mafia bọn họ, làm sao dám hỏi chuyện khác!
Thường Nhạc thả lỏng thân thể, ánh mắt nheo lại, nhìn Phượng hoàng ngồi bên cạnh mình, thiếu nữ thản nhiên kia khiến Thường Nhạc rất thích thú, cũng rất hấp dẫn hắn.
Qua một lúc, Thường Nhạc từ từ mở miệng: - Phượng hoàng, thực lực của Tân Long Nha ở đây thế nào?
Tâm thần Phượng Hoàng lửa khẽ nhúc nhích, cái miệng anh đào khẽ mở nói: - Tân Long Nha nửa năm trước bắt đầu tiến vào Pháp, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Kỵ sĩ thần thánh, hiện tại đã chiếm một phần tám địa bàn Paris, khống chế ba sòng bạc, mười bốn khách sạn cao cấp cùng năm khách sạn năm sao. Thành viên đạt tới khoảng 600 người, trong đó có hai trăm tinh anh, cao thủ thần bí khoảng mười tên. Con số cụ thể thì không rõ ràng lắm.
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, thật không ngờ tới, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tư Đồ Lôi Minh lại có thể thành lập như vậy ở Paris Pháp, thật không thể khinh thường!
Đồng thời với lúc bản thân tiến bước, người khác cũng không rảnh rỗi.
Tả Thủ nhìn chằm chằm vào người vây tới từ tứ phía, dựa vào một loại trực giác, xã hội đen phía Nam cho dù mạnh hơn cũng không thể nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy sai phái được nhiều tinh anh như thế!
Hiển biên, dưới tình huống bốn gã đều là tinh anh, chỉ có một khả năng, một mặt trong đó hẳn là suy yếu, chỉ cần tìm được điểm đó là có thể công phá!
Dựa vào trăm tinh anh của mình, một khi thoát khỏi vòng vây, chia thành tốp nhỏ, tin rằng có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trước mắt, số lượng người phía sau người thần bí Nhâm Phàm kia ít nhất, thoạt nhìn yếu nhất, người ở phía Nam nhiều nhất, xem ra có vẻ mạnh nhất.
Hai phía khác rất cân đối, bản thân chỉ có thể đánh cược.
Dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường, nhất định là chọn một mặt yếu kém nhất, cũng chính là phía Nhâm Phàm!
Nếu đổi là mình lựa chọn, cái gọi trong thực là hư trong hư là thực, người ở phía Nam nhiều nhất, đó hẳn chính là miệng đột phá!
Tả Thủ vừa mới chuẩn bị nhấc tay đột phá vòng vây. Trong một chớp mắt, tâm thần gã hơi động, bên mình đánh lén đều bị nhìn thấy, như vậy đối phương hẳn rất rõ tâm tư của mình.
Bản thân nếu có thể nghĩ đến điểm này, chẳng lẽ đối phương sẽ không suy xét đến?
Sống chết của trăm tinh anh, phản đoán có đúng hay không hoàn toàn là do một ý niệm của mình!
Tác giả :
Dạ Thải Hoa