Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 259: Công chúa cũng là báu vật mà
Hừ, thật là không biết xấu hổ, rõ ràng không làm gì được người ta mà còn nói như thế!
Trong thiên hạ này, người dám nói chuyện như thế với Thường Nhạc quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà giọng điệu còn ngọt như thế thì lại càng hiếm.
Lúc Thường Nhạc nhìn thấy đối phương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại hồ nghi nhìn lại, thoạt nhìn thấy hơi hơi quen, nhưng lại không thể khẳng định.
Tiểu Bảo đi ra ngoài tìm chị gái của cô ấy, cho dù có trở về thì cũng là chuyện của mấy hôm nữa, nhưng giọng nói cùng thần thái kia lại chẳng khác gì Tiểu Bảo.
- Em là Tiểu Bảo?
Sắc mặt Thường Nhạc cổ quái nhìn cô nàng nói.
Tiểu Bảo quệt miệng, tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh chưa từng thấy Tiểu Bảo xinh đẹp tới như thế sao?
Thường Nhạc không biết nói gì, mình đoán quả nhiên trúng rồi, cô bé kia không bắt được chị gái, lại còn bị người khác x lý nữa.
Nhưng mà Thường Nhạc lại hơi khó hiểu, nói:
- Tiểu Bảo, sao em lại về nhanh như thế? Em chạy đi đâu đấu vật à?
Tiểu Bảo buồn bực nói:
- Em vốn chuẩn bị nhân lúc chị gái ngủ thì tóm lấy chị ấy, kết quả lại bị chị ấy giãy chân, đạp cho một cước, ngã lăn ra đất, thế là thành ra như này.
- Không thể nào, ngủ mà cũng có thể làm thế sao?
Thường Nhạc nhìn khuôn mặt thê thảm của Tiểu Bảo, kinh hồn táng đảm nói.
Quả thật, nếu nghiêm trọng như thế thì mình cũng phải suy xét một chút có nên trói Đệ Nhị Mộng trở lại hay không. Mỹ nữ tuy rằng đẹp thật, nhưng muốn có mỹ nữ mà phải đánh cược mạng sống thì phải thận trọng rồi.
Tiểu Bảo nhận ra suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, lòng cô thầm nhiếc Thường Nhạc một câu, nhưng ngoài miệng lại nói với hắn:
- Thế này đi, giảm giá 10 – 20%, em nhất định sẽ bắt được chị về.
Thường Nhạc lắc lắc đầu.
- 10%!
Tiểu Bảo có chút buồn bực nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc tiếp tục lắc đầu làm Tiểu Bảo muốn xông tới đánh thằng nhãi này một trận, nhưng vẫn cố nhịn xuống, cô tiếp tụ nói:
- Giảm 20%, không thể ít hơn nữa!
- Đồng ý!
Thường Nhạc liền dứt khoát nói một câu như thế, tiền thì càng ít càng tốt, đàn bà thì đương nhiên càng đẹp càng tốt rồi.
Tiểu Bảo nghênh ngang đi về phía đại sảnh.
Thường Nhạc sửng sốt nói:
- Tiểu Bảo, cem chắc là nên tiếp tục đi bắt chị cô chứ?
- Em cũng phải tu dưỡng một chút, đợi thương thế ổn rồi sẽ giúp anh đi bắt. Đúng rồi, anh phải trả tiền thuốc men đó nha!
Tiểu Bảo phất phất tay, cũng không thèm quay đầu lại nói.
Cuộc tiến công của Bá Vương đã chính thức được triển khai, hành động của Điểm G còn thuận lợi hơn cả trong dự định. Điều này làm cho Bá Vương cảm thấy có chút nghi ngờ, cho dù thực lực của đối thủ có yếu hơn nữa đi chăng nữa thì cũng không thể nào không chống trả lại được lấy một kích.
Trong này có che giấu âm mưu gì không đây?
Hai mươi mấy tên cao thủ trẻ tuổi kia cũng không thấy xuất hiện, tình hình trở nên rất quỷ dị.
Đương nhiên, trừ chuyện đó ra, nhưng thế lực khác lại không ai có thể nhìn thấu được.
Mật thám phái ra không ít nhưng không có tên nào còn sống trở về.
- Tôi có một loại dự cảm, không biết có đúng hay không!
Elice vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Kim Ti chậm rãi mở miệng nói.
- Cứ nói đi!
Cô đuổi theo từ Anh cho tới tận Khải Đinh nên sớm hay muộn gì cũng trở thành người phụ nữ của Thường Nhạc, vì vậy Bá Vương nói chuyện với giọng điệu tôn trọng nhiều hơn.
- Chúng ta đang đối phó bọn họ, có thể nhân cơ hội này đối phó luôn thế lực bên ngoài ở Khải Đinh? Như vậy, khi chúng ta đánh bại thế lực ở thành phố Khải Đinh, bọn họ sẽ càng có nhiều không gian hơn nữa.
Elice nói.
Trong lòng Bá Vương khẽ nhúc nhích. Quả thật, giờ phút này nếu như đối phương còn duy trì thực lực thì đúng là chuyện vô cùng ngu dốt. Giả dụ đối phương nhắm vào Nam Phi thì kế hoạch tìm cách thâu tóm thế lực xã hội đen ở Nam Phi của thiếu gia liền không thể thực hiện được rồi.
Nghĩ tới đây, Bá Vương dứt khoát nói ra:
- Lập tức bắt đầu tuyên truyền, nói địa Điểm G vĩ đại bắt đầu tiến hành làm chủ Nam Phi.
Kim Ti ngẩn người, nói:
- Làm chủ Nam Phi? Nếu tuyên truyền như thế thì sẽ làm các thế lực khác ở Nam Phi chuẩn bị trước, đến lúc đó tổn thất càng nhiều hơn nữa.
Bá Vương nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi mở miệng:
- Không, làm chủ Nam Phi chỉ là một khẩu hiệu, nếu bọn họ nhắm vào mục tiêu là Nam Phi thì đương nhiên sẽ có kế hoạch tỉ mỉ. Chúng ta đốt lửa ở bên cạnh, tin rằng những bang phái xã hội đen to lớn ở Nam Phi cũng sẽ liều chết chống cự. Rồi sau đó lúc chúng ta chiếm được hoàn toàn Khải Đinh rồi thì càng dễ dàng chiếm được tiện nghi!
Kim Ti khẽ gật đầu một cái.
Vân chỉ huy tiến công, thế như chẻ tre.
Mấy thành phố ở xung quanh Khải Đinh gần đây đã bị công chiếm, mà Arthur Lan cũng đang tìm cách hành động đơn độc.
Mục tiêu của bọn họ đều giống nhau, đều là trong thời gia ngắn nhất tăng cường sức mạnh của bản thân, làm suy yếu thế lực của Điểm G.
Nhìn bản đồ của Tân Long Nha ở Nam Phi ngày càng lớn, trên mắt Vân cuối cùng cũng lộ ra một tia cười nhạt.
Đồng thời, ngày hôm nay, gã nghênh đón một nhân vật đặc biệt – Tây Đốn, cao thủ trẻ tuổi thần bí nhất Tân Long Nha. Vân tuyệt đối có lòng tin Bá Vương sẽ giao đấu chính diện với gã một lần.
Nhưng Bá Vương sẽ cho gã cơ hội như thế sao?
Sau khi mấy viên chiến tướng chạy tới Khải Đinh hội hợp lại cùng Bá Vương thì hướng đi của Điểm G sẽ ra sao?
Chiến thư của Thiên Hoàng Nhật Bản đã được đưa ra.
Chuyện này gần như đã làm oanh động toán bộ giới cấp cao ở Nhật.
Cái ttên Thường Nhạc giống như một ngôi sao mới sáng chói đang treo ở đó. Ai ai cũng đều muốn hiểu rõ Thường Nhạc thần bí này rốt cuộc lơi hại tới nhường nào? Lại còn muốn Nhật Bản xuất động Sakura Tổ Sakura?
- Thường Nhạc kun, nếu không phải vif em thì anh cũng sẽ không nhận được thư khiêu chiến của bố em đâu đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sakura có vẻ xấu hổ, cô nàng lặng yên nhìn sang hướng Thường Nhạc, mềm nhẹ nói.
- Không có việc gì, cũng chỉ là một tên Thiên Hoàng mà thôi, lúc ấy đợi anh vặt đầu lão xuống dưới, tối cho em chơi, sao hả?
Vẻ mặt Thường Nhạc đầy khinh thường.
Mặt Sakura cũng đỏ lên, nói:
- Thường Nhạc kun, cảm ơn anh. Nhưng mà em cũng muốn giúp anh!
- Em giúp anh?
Thường Nhạc kinh ngạc một hồi, Sakura thật là “trói gà không chặt", muốn đánh nhau thì còn cần người khác phải bảo vệ cô ta, Thường Nhạc thản nhiên cười, nói:
- Sakura, anh xin nhận tấm lòng của em, nhưng anh vẫn còn đủ sức đối phó với bọn họ.
- Không, Sakura có thể giúp được anh!
Trên mặt Sakura tỏ veer kiên nghị.
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, căn cứ theo như lời Koinu, sau khi Sakura bị Thiên Hoàng cưỡng gian liền chạy trốn khỏi cung điện của Thiên Hoàng. Nhưng một người con gái nhu nhược như Sakura thì dựa vào cái gì mà có thể trốn được tới tận đây chứ?
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc không tự chủ nhoẻn miệng cười.
Sakura bỗng nhiên đứng lên, kéo tay Thường Nhạc đi về hướng hậu viện.
- Không phải là dùng âm dương giao hợp để đề cao thực lực của mình đấy chứ?
Thường Nhạc nhìn cặp mông cao ngất lại mịn màng của Sakura, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng thầm nghĩ vậy.
Sakura đương nhiên là không biết những suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc rồi. Cô cất bước tới trước một cây đại thụ trong sân sau rồi dừng lại.
- Lão thụ bàn căn?
Trong đầu Thường Nhạc đột nhiên nảy ra câu này.
Bàn tay nhỏ bé tinh tế của Sakura nâng lên, đưa tay đạt ở một góc độ quỷ dị.
- Bà mẹ nó!
Cây đại thị đó bắt đầu run lên thật mạnh, sau đó đột ngột ngoi lên khỏi mặt đât.
Thường Nhạc cũng là lần đầu tiên chứng kiến khả năng điều khiển mạnh mẽ như thế, chỉ thấy bàn tay Sakura khẽ vung lên, cái cây đó giống như có được linh hồn, đánh về mọi hướng xung quanh.
Mỗi chỗ nó đánh vào đều tạo thành một loại lốc xoáy quỷ dị.
Phương hướng công kích cũng vô cùng linh hoạt, có thể trong chớp mắt công kích vào điểm yếu nhất của con người, thật đúng là một cao thủ hàng đầu.
Đương nhiên, cái cây này còn lợi hại hơn tên giỏi nhất rất nhiều, chính là vì nó không biết đau.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:
- Để anh tới thử xem sao?
Vừa dứt lời, hắn đã nắm tay lại, trực tiếp giao chiến cùng cái cây đó.
- Phanh!
Sức đánh thật mạnh làm cho Thường Nhạc hơi đổi sắc mặt, nhịn không được nói:
- Thật mạnh!
Sức đánh trần trụi tự nhiên này còn mạnh hơn sức mạnh hắc ám bên người của Thiên Hoàng. Loại sức mạng này còn mang theo mấy phần khốc liệt vào tá bạo, dường như muốn phá hủy hết thảy.
Sakura thấy Thường Nhạc bị đánh lùi, hốt hoảng đưa tay thành một đường cong quỷ dị, cái cây kia lập tức dừng lại, trở lại dáng vẻ bình thường như lúc đầu.
Sakura sợ hãi đi tới bên cạnh Thường Nhạc, thật cẩn thận nhìn vào Thường Nhạc, nói:
- Thường Nhạc kun, đều là tại em không tốt, anh… anh không sao chứ?
Thường Nhạc cười vui vẻ, vốn dĩ hắn cho rằng mình mới chỉ tiếp cận được một cô nàng xử nữ, lại không ngờ lại là một cao thủ như thế, thật sướng mà!
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thường Nhạc, Sakura mới tạm thời yên lòng.
Cô dịu dàng nháy mắt một cái, nhìn Thường Nhạc, nói:
- Em có lợi hại không?
- Lợi hại, đương nhiên là lợi hại rồi, nếu sau này em cũng có thể lợi hại như thế ở trên giường thì càng tuyệt hơn rồi!
Thường Nhạc cảm khái nói.
Sakura ngẩn ra, lập tức liền hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, nói:
- Thường Nhạc, anh xấu lắm nhé.
Nói xong liền chạy thật nhanh đi ra ngoài, khi đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, buông lại một câu:
- Anh Thường Nhạc, sau này trên giường em cũng sẽ cố gắng.
Hai mắt Thường Nhạc sáng lên, không kìm nổi cảm thán nói:
- Ai, con gái Nhật Bản thật là tốt mà!
- Thường Nhạc kun, đại sự không hay rồi!
Ngay khi Thường Nhạc còn đang khen ngợi con gái Nhật Bản tốt đẹp, Mako kích động chạy tới.
- Làm sao thế? Nói đi!
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên vẻ thản nhiên tươi cười, đám đàn bà con gái luôn động chút là hốt hoảng, bản thân mình đã quen luôn rồi.
- Chị Fukada mang thai!
Nghe được hai chứ “mang thai" này, Thường Nhạc lại nghĩ tới chuyện của Tây Môn Khinh ở Anh. Chuyện đau đầu bên kia còn chưa giải quyết được, nghĩ rằng sau khi bụng của Tây Môn Khinh càng lớn lên thì gánh nặng của mình cũng càng ngày càng nhiều hơn rồi.
Lập tức lại giật mình nghĩ lại, chuyện Fukada mang thai có ý nghĩa hoàn toàn khác với chuyện Tây Môn Khinh mang thai.
Hai mắt Thường Nhạc co rút lại, nói:
- Lặp lại lần nữa xem!
- Chị Fukada có thai rồi, hơn nữa còn là con của anh!
Sắc mặt Mako cực kỳ nghiêm túc nói.
- Móa!
Thường Nhạc cảm thấy trời muốn sập xuống rồi, loại chuyện như thế lại rơi xuống được đầu mình chứ.
Nhưng mà bấm tay mà tính, chuyện mình gần Fukada còn chưa tới một tháng, làm sao có thể đã mang thai rồi? Con mẹ đó chẳng lẽ lại muốn mình đi đổ vỏ cho thằng nào?
Thường Nhạc nghĩ tới đây, sắc mặt đen lại.
Suy nghĩ của Fukada cũng ngây thơ quá đi chứ?
Tuy nhiên lập tức lại nghĩ lại, Thường Nhạc mình là ai chứ, cô nàng Fukada đó làm sao dám giở trò đó với mình chứ? Quả thật là muốn chết mà!
Trong thiên hạ này, người dám nói chuyện như thế với Thường Nhạc quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà giọng điệu còn ngọt như thế thì lại càng hiếm.
Lúc Thường Nhạc nhìn thấy đối phương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại hồ nghi nhìn lại, thoạt nhìn thấy hơi hơi quen, nhưng lại không thể khẳng định.
Tiểu Bảo đi ra ngoài tìm chị gái của cô ấy, cho dù có trở về thì cũng là chuyện của mấy hôm nữa, nhưng giọng nói cùng thần thái kia lại chẳng khác gì Tiểu Bảo.
- Em là Tiểu Bảo?
Sắc mặt Thường Nhạc cổ quái nhìn cô nàng nói.
Tiểu Bảo quệt miệng, tức giận nói:
- Chẳng lẽ anh chưa từng thấy Tiểu Bảo xinh đẹp tới như thế sao?
Thường Nhạc không biết nói gì, mình đoán quả nhiên trúng rồi, cô bé kia không bắt được chị gái, lại còn bị người khác x lý nữa.
Nhưng mà Thường Nhạc lại hơi khó hiểu, nói:
- Tiểu Bảo, sao em lại về nhanh như thế? Em chạy đi đâu đấu vật à?
Tiểu Bảo buồn bực nói:
- Em vốn chuẩn bị nhân lúc chị gái ngủ thì tóm lấy chị ấy, kết quả lại bị chị ấy giãy chân, đạp cho một cước, ngã lăn ra đất, thế là thành ra như này.
- Không thể nào, ngủ mà cũng có thể làm thế sao?
Thường Nhạc nhìn khuôn mặt thê thảm của Tiểu Bảo, kinh hồn táng đảm nói.
Quả thật, nếu nghiêm trọng như thế thì mình cũng phải suy xét một chút có nên trói Đệ Nhị Mộng trở lại hay không. Mỹ nữ tuy rằng đẹp thật, nhưng muốn có mỹ nữ mà phải đánh cược mạng sống thì phải thận trọng rồi.
Tiểu Bảo nhận ra suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, lòng cô thầm nhiếc Thường Nhạc một câu, nhưng ngoài miệng lại nói với hắn:
- Thế này đi, giảm giá 10 – 20%, em nhất định sẽ bắt được chị về.
Thường Nhạc lắc lắc đầu.
- 10%!
Tiểu Bảo có chút buồn bực nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc tiếp tục lắc đầu làm Tiểu Bảo muốn xông tới đánh thằng nhãi này một trận, nhưng vẫn cố nhịn xuống, cô tiếp tụ nói:
- Giảm 20%, không thể ít hơn nữa!
- Đồng ý!
Thường Nhạc liền dứt khoát nói một câu như thế, tiền thì càng ít càng tốt, đàn bà thì đương nhiên càng đẹp càng tốt rồi.
Tiểu Bảo nghênh ngang đi về phía đại sảnh.
Thường Nhạc sửng sốt nói:
- Tiểu Bảo, cem chắc là nên tiếp tục đi bắt chị cô chứ?
- Em cũng phải tu dưỡng một chút, đợi thương thế ổn rồi sẽ giúp anh đi bắt. Đúng rồi, anh phải trả tiền thuốc men đó nha!
Tiểu Bảo phất phất tay, cũng không thèm quay đầu lại nói.
Cuộc tiến công của Bá Vương đã chính thức được triển khai, hành động của Điểm G còn thuận lợi hơn cả trong dự định. Điều này làm cho Bá Vương cảm thấy có chút nghi ngờ, cho dù thực lực của đối thủ có yếu hơn nữa đi chăng nữa thì cũng không thể nào không chống trả lại được lấy một kích.
Trong này có che giấu âm mưu gì không đây?
Hai mươi mấy tên cao thủ trẻ tuổi kia cũng không thấy xuất hiện, tình hình trở nên rất quỷ dị.
Đương nhiên, trừ chuyện đó ra, nhưng thế lực khác lại không ai có thể nhìn thấu được.
Mật thám phái ra không ít nhưng không có tên nào còn sống trở về.
- Tôi có một loại dự cảm, không biết có đúng hay không!
Elice vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Kim Ti chậm rãi mở miệng nói.
- Cứ nói đi!
Cô đuổi theo từ Anh cho tới tận Khải Đinh nên sớm hay muộn gì cũng trở thành người phụ nữ của Thường Nhạc, vì vậy Bá Vương nói chuyện với giọng điệu tôn trọng nhiều hơn.
- Chúng ta đang đối phó bọn họ, có thể nhân cơ hội này đối phó luôn thế lực bên ngoài ở Khải Đinh? Như vậy, khi chúng ta đánh bại thế lực ở thành phố Khải Đinh, bọn họ sẽ càng có nhiều không gian hơn nữa.
Elice nói.
Trong lòng Bá Vương khẽ nhúc nhích. Quả thật, giờ phút này nếu như đối phương còn duy trì thực lực thì đúng là chuyện vô cùng ngu dốt. Giả dụ đối phương nhắm vào Nam Phi thì kế hoạch tìm cách thâu tóm thế lực xã hội đen ở Nam Phi của thiếu gia liền không thể thực hiện được rồi.
Nghĩ tới đây, Bá Vương dứt khoát nói ra:
- Lập tức bắt đầu tuyên truyền, nói địa Điểm G vĩ đại bắt đầu tiến hành làm chủ Nam Phi.
Kim Ti ngẩn người, nói:
- Làm chủ Nam Phi? Nếu tuyên truyền như thế thì sẽ làm các thế lực khác ở Nam Phi chuẩn bị trước, đến lúc đó tổn thất càng nhiều hơn nữa.
Bá Vương nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi mở miệng:
- Không, làm chủ Nam Phi chỉ là một khẩu hiệu, nếu bọn họ nhắm vào mục tiêu là Nam Phi thì đương nhiên sẽ có kế hoạch tỉ mỉ. Chúng ta đốt lửa ở bên cạnh, tin rằng những bang phái xã hội đen to lớn ở Nam Phi cũng sẽ liều chết chống cự. Rồi sau đó lúc chúng ta chiếm được hoàn toàn Khải Đinh rồi thì càng dễ dàng chiếm được tiện nghi!
Kim Ti khẽ gật đầu một cái.
Vân chỉ huy tiến công, thế như chẻ tre.
Mấy thành phố ở xung quanh Khải Đinh gần đây đã bị công chiếm, mà Arthur Lan cũng đang tìm cách hành động đơn độc.
Mục tiêu của bọn họ đều giống nhau, đều là trong thời gia ngắn nhất tăng cường sức mạnh của bản thân, làm suy yếu thế lực của Điểm G.
Nhìn bản đồ của Tân Long Nha ở Nam Phi ngày càng lớn, trên mắt Vân cuối cùng cũng lộ ra một tia cười nhạt.
Đồng thời, ngày hôm nay, gã nghênh đón một nhân vật đặc biệt – Tây Đốn, cao thủ trẻ tuổi thần bí nhất Tân Long Nha. Vân tuyệt đối có lòng tin Bá Vương sẽ giao đấu chính diện với gã một lần.
Nhưng Bá Vương sẽ cho gã cơ hội như thế sao?
Sau khi mấy viên chiến tướng chạy tới Khải Đinh hội hợp lại cùng Bá Vương thì hướng đi của Điểm G sẽ ra sao?
Chiến thư của Thiên Hoàng Nhật Bản đã được đưa ra.
Chuyện này gần như đã làm oanh động toán bộ giới cấp cao ở Nhật.
Cái ttên Thường Nhạc giống như một ngôi sao mới sáng chói đang treo ở đó. Ai ai cũng đều muốn hiểu rõ Thường Nhạc thần bí này rốt cuộc lơi hại tới nhường nào? Lại còn muốn Nhật Bản xuất động Sakura Tổ Sakura?
- Thường Nhạc kun, nếu không phải vif em thì anh cũng sẽ không nhận được thư khiêu chiến của bố em đâu đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sakura có vẻ xấu hổ, cô nàng lặng yên nhìn sang hướng Thường Nhạc, mềm nhẹ nói.
- Không có việc gì, cũng chỉ là một tên Thiên Hoàng mà thôi, lúc ấy đợi anh vặt đầu lão xuống dưới, tối cho em chơi, sao hả?
Vẻ mặt Thường Nhạc đầy khinh thường.
Mặt Sakura cũng đỏ lên, nói:
- Thường Nhạc kun, cảm ơn anh. Nhưng mà em cũng muốn giúp anh!
- Em giúp anh?
Thường Nhạc kinh ngạc một hồi, Sakura thật là “trói gà không chặt", muốn đánh nhau thì còn cần người khác phải bảo vệ cô ta, Thường Nhạc thản nhiên cười, nói:
- Sakura, anh xin nhận tấm lòng của em, nhưng anh vẫn còn đủ sức đối phó với bọn họ.
- Không, Sakura có thể giúp được anh!
Trên mặt Sakura tỏ veer kiên nghị.
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, căn cứ theo như lời Koinu, sau khi Sakura bị Thiên Hoàng cưỡng gian liền chạy trốn khỏi cung điện của Thiên Hoàng. Nhưng một người con gái nhu nhược như Sakura thì dựa vào cái gì mà có thể trốn được tới tận đây chứ?
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc không tự chủ nhoẻn miệng cười.
Sakura bỗng nhiên đứng lên, kéo tay Thường Nhạc đi về hướng hậu viện.
- Không phải là dùng âm dương giao hợp để đề cao thực lực của mình đấy chứ?
Thường Nhạc nhìn cặp mông cao ngất lại mịn màng của Sakura, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng thầm nghĩ vậy.
Sakura đương nhiên là không biết những suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc rồi. Cô cất bước tới trước một cây đại thụ trong sân sau rồi dừng lại.
- Lão thụ bàn căn?
Trong đầu Thường Nhạc đột nhiên nảy ra câu này.
Bàn tay nhỏ bé tinh tế của Sakura nâng lên, đưa tay đạt ở một góc độ quỷ dị.
- Bà mẹ nó!
Cây đại thị đó bắt đầu run lên thật mạnh, sau đó đột ngột ngoi lên khỏi mặt đât.
Thường Nhạc cũng là lần đầu tiên chứng kiến khả năng điều khiển mạnh mẽ như thế, chỉ thấy bàn tay Sakura khẽ vung lên, cái cây đó giống như có được linh hồn, đánh về mọi hướng xung quanh.
Mỗi chỗ nó đánh vào đều tạo thành một loại lốc xoáy quỷ dị.
Phương hướng công kích cũng vô cùng linh hoạt, có thể trong chớp mắt công kích vào điểm yếu nhất của con người, thật đúng là một cao thủ hàng đầu.
Đương nhiên, cái cây này còn lợi hại hơn tên giỏi nhất rất nhiều, chính là vì nó không biết đau.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:
- Để anh tới thử xem sao?
Vừa dứt lời, hắn đã nắm tay lại, trực tiếp giao chiến cùng cái cây đó.
- Phanh!
Sức đánh thật mạnh làm cho Thường Nhạc hơi đổi sắc mặt, nhịn không được nói:
- Thật mạnh!
Sức đánh trần trụi tự nhiên này còn mạnh hơn sức mạnh hắc ám bên người của Thiên Hoàng. Loại sức mạng này còn mang theo mấy phần khốc liệt vào tá bạo, dường như muốn phá hủy hết thảy.
Sakura thấy Thường Nhạc bị đánh lùi, hốt hoảng đưa tay thành một đường cong quỷ dị, cái cây kia lập tức dừng lại, trở lại dáng vẻ bình thường như lúc đầu.
Sakura sợ hãi đi tới bên cạnh Thường Nhạc, thật cẩn thận nhìn vào Thường Nhạc, nói:
- Thường Nhạc kun, đều là tại em không tốt, anh… anh không sao chứ?
Thường Nhạc cười vui vẻ, vốn dĩ hắn cho rằng mình mới chỉ tiếp cận được một cô nàng xử nữ, lại không ngờ lại là một cao thủ như thế, thật sướng mà!
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thường Nhạc, Sakura mới tạm thời yên lòng.
Cô dịu dàng nháy mắt một cái, nhìn Thường Nhạc, nói:
- Em có lợi hại không?
- Lợi hại, đương nhiên là lợi hại rồi, nếu sau này em cũng có thể lợi hại như thế ở trên giường thì càng tuyệt hơn rồi!
Thường Nhạc cảm khái nói.
Sakura ngẩn ra, lập tức liền hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, nói:
- Thường Nhạc, anh xấu lắm nhé.
Nói xong liền chạy thật nhanh đi ra ngoài, khi đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, buông lại một câu:
- Anh Thường Nhạc, sau này trên giường em cũng sẽ cố gắng.
Hai mắt Thường Nhạc sáng lên, không kìm nổi cảm thán nói:
- Ai, con gái Nhật Bản thật là tốt mà!
- Thường Nhạc kun, đại sự không hay rồi!
Ngay khi Thường Nhạc còn đang khen ngợi con gái Nhật Bản tốt đẹp, Mako kích động chạy tới.
- Làm sao thế? Nói đi!
Trên mặt Thường Nhạc hiện lên vẻ thản nhiên tươi cười, đám đàn bà con gái luôn động chút là hốt hoảng, bản thân mình đã quen luôn rồi.
- Chị Fukada mang thai!
Nghe được hai chứ “mang thai" này, Thường Nhạc lại nghĩ tới chuyện của Tây Môn Khinh ở Anh. Chuyện đau đầu bên kia còn chưa giải quyết được, nghĩ rằng sau khi bụng của Tây Môn Khinh càng lớn lên thì gánh nặng của mình cũng càng ngày càng nhiều hơn rồi.
Lập tức lại giật mình nghĩ lại, chuyện Fukada mang thai có ý nghĩa hoàn toàn khác với chuyện Tây Môn Khinh mang thai.
Hai mắt Thường Nhạc co rút lại, nói:
- Lặp lại lần nữa xem!
- Chị Fukada có thai rồi, hơn nữa còn là con của anh!
Sắc mặt Mako cực kỳ nghiêm túc nói.
- Móa!
Thường Nhạc cảm thấy trời muốn sập xuống rồi, loại chuyện như thế lại rơi xuống được đầu mình chứ.
Nhưng mà bấm tay mà tính, chuyện mình gần Fukada còn chưa tới một tháng, làm sao có thể đã mang thai rồi? Con mẹ đó chẳng lẽ lại muốn mình đi đổ vỏ cho thằng nào?
Thường Nhạc nghĩ tới đây, sắc mặt đen lại.
Suy nghĩ của Fukada cũng ngây thơ quá đi chứ?
Tuy nhiên lập tức lại nghĩ lại, Thường Nhạc mình là ai chứ, cô nàng Fukada đó làm sao dám giở trò đó với mình chứ? Quả thật là muốn chết mà!
Tác giả :
Dạ Thải Hoa