Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 184: Dấu răng chó thật lớn

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 184: Dấu răng chó thật lớn

Chương 184 : Dấu răng chó thật lớn.

Thường Nhạc thế nào cũng không ngờ tới ở trong này lại có một mỹ nữ, vẻ đẹp của đối phương hoàn toàn không cần dùng tới bất kỳ từ ngữ chau chuốt hoa lệ nào, ở trong trí nhớ của Thường Nhạc cũng chỉ có Giang Hoán Sa, Nam Cung Huân Y, Lam Tử và cô nhỏ Thạch Tán Y của mình mới có thể miễn cưỡng so sáng với vẻ đẹp của đối phương.

Giang Hoán Sa cao quý, Nam Cung Huân Y nhu thuận, Lam Tử nhu nhược, Thạch Tán Y rực rỡ, còn nữ nhân trước mặt này còn có linh khí độc đáo, nếu đem vẻ đẹp của cả năm người này hoà quyện với nhau thì sẽ có được một tuyệt đại mỹ nữ trên thế gian này.

Thác nước đánh thẳng vào thân hình lả lướt kia, khi ánh mắt Thường Nhạc chuyển xuống phía dưới thân hình đối phương, mỹ nữ khoả thân bắt đầu tỉnh ngộ, thân hình nhỏ của cô hơi động toàn bộ thác nước đã ôm trọn lấy nó.

Trong một chớp mắt sau khi thác nước biến mất cô đã lẳng lặng đứng trước mặt Thường Nhạc, thân hình trong suốt như ngọc đã ẩn giấu dưới lớp quần áo, ánh mắt cô thản nhiên nhìn sang Thường Nhạc.

- Khâm phục!

Thường Nhạc trong đầu không tự chủ được phản ứng, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy thân thể mình còn có thể sắc mặt bình thản đứng trước mặt đối phương chính là một điều mà mình không thể không khâm phục.

- Cậu là ai? Tại sao có thể tìm tới được tầng dưới cùng của sơn động Tu Tinh?

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nữ nhân xinh đẹp khẽ mở.

- Tôi là Thường Nhạc.

Thanh âm đối phương không chút dao động lập tức đã dẫn dắt thú tính của Thường Nhạc.

- Cậu chính là Thường Nhạc.

Thần sắc của cô gái xinh đẹp hơi biến hoá song lại khôi phục vẻ bình thường trong nháy mắt.

- Cô là Khả Nhân có phải không?

Một tia điện xẹt loé lên trong đầu Thường Nhạc, khoé miệng lộ ra điệu cười nghiền ngẫm.

- Sao cậu biết?

Công Tôn Khả Nhân nhíu đôi mày liễu. Cô có chút bất mãn với việc Thường Nhạc có vẻ biết rõ mình như vậy.

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt Công Tôn Khả Nhân nghiêm trang nói:

- Ha ha, bởi vì cô là vợ tôi.

Lòng Công Tôn Khả Nhân khẽ rối loạn, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường:

- Đều nói Thường Nhạc tư chất thông minh là một thiên tài hiếm có, hôm nay gặp mặt, hoá ra cũng chỉ là một tên phóng đãng miệng lưỡi lợi hại thôi mà.

- Cô đang quyến rũ tôi.

Thường Nhạc trực tiếp kiếm cớ cho mình sau đó nét mặt lại lộ vẻ cười tà mị:

- Đều nói Công Tôn Khả Nhân xinh đẹp như hoa, tuyệt sắc giai nhân. Hôm nay gặp cũng chỉ...

Thoáng dừng lại một chút hắn lại tiếp tục:

- Da hơi trắng tí thôi.

Công Tôn Khả Nhân luôn tu tâm dưỡng tính nghe được câu này thiếu chút nữa muốn xông tới bóp chết người kia, giọng điệu lại thêm thần thái kia, rõ ràng là nói tới việc mình tắm.

- Thường Nhạc, nếu cậu có tư tưởng đó thì chẳng thà nghiên cứu cẩn thận Tu tinh chân tuỷ nếu không cả đời sẽ bị vây khốn cũng không trách ai được.

Công Tôn Khả Nhân hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc hỗn loạn sẽ xuất hiện.

Nhìn bóng dáng Công Tôn Khả Nhân biến mất ở trong thác nước, Thường Nhạc sững người, chẳng lẽ sau khi rơi vào vách núi còn phải một lần nữa leo lên. Ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn sang tên đầu sỏ gây tội.

Tiểu Ben cũng đang ngoáy mông sau đó dựng hai chân trước hướng chỉ về phía Công Tôn Khả Nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tươi cười dâm đãng.

Thường Nhạc ánh mắt đã ướt rồi, nhân tài à... ồ... không... cẩu tài chứ, còn dâm hơn cả Big Ben, Tiểu Ben có vẻ thông minh hơn nhiều, không ngờ còn biết cổ vũ chủ tán gái.

Người khác đập đầu hướng vào đường sói, cớ sao đường cẩu không phải là đường tắt?

Ánh mắt Thường Nhạc hướng nhìn mặt sau thác nước, vừa rồi Công Tôn Khả Nhân đúng là biến mất từ nơi đó, chẳng lẽ trong thác có huyền cơ hay sao? Nghĩ đến đây Thường Nhạc tạo dáng với Tiểu Ben:

- Nhóc, xem chủ mày đi tán gái như thế nào mà học tập một chút.

Tiểu Ben liên tục lắc đầu.

Thường Nhạc còn tưởng nó nói bản thân mình không tán gái được, thân mình hắn đã lao vọt tới chỗ thác nước.

Bịch!

Sau khi thân hình lao vào vách đá phía sau thác nước đã gây ra một tiếng vang long trời lở đất.

Thường Nhạc ôm cái đầu chật vật rơi xuống trên mặt đất, sao không ngừng xuất hiện trước mắt, nếu không phải sau khi ăn mật mãng xà gia tăng rất nhiều sức mạnh chỉ sợ cú va chạm vừa rồi đã khiến đầu mình nở hoa.

Nét mặt Tiểu Ben lộ vẻ vô tội.

Hiển nhiên nó đang nói sự việc vừa rồi không có quan hệ gì tới mình, vừa nãy mình có cảnh báo cậu chủ rồi.

Thường Nhạc nâng cằm lẳng lặng đứng đó, thác nước vẫn như cũ, mà Công Tôn Khả Nhân lại biến mất bên trong thác nước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác?

Tiểu Ben chạy nhanh tới bên cạnh Thường Nhạc, vặn vẹo thân mình vèo một cái đã hướng về phía thác nước phóng đi, biến mất dưới thác nước, lát sau lại đi từ thác nước ra.

Trong đầu Thường Nhạc hiện ra một dấu chấm hỏi lớn, đến Tiểu Ben cũng có thể đi xuyên qua mình sao lại không đi qua được?

Nghĩ đến đây thân thể hắn lại tiến lên.

Bịch!

Lần này đã có sự chuẩn bị, trong khoảnh khắc khi xuất hiện vách đá Thường Nhạc đưa nắm tay phải lên trước, thân thể hắn bắn ngược lại rơi phịch xuống đất.

Tiểu Ben chạy đến trước mặt Thường Nhạc, chân trước chỉ vào đầu mình, rõ ràng là đang truyền tin cho Thường Nhạc.

- Chẳng lẽ bảo tao phải động não?

Thường Nhạc cũng là lần đầu tiên kinh ngạc, chẳng lẽ điều này là đang châm chọc mình còn không bằng con chó?

- Dựa vào tu vi hiện tại của cậu cho dù là có đâm vỡ đầu cũng không thể mở ra huyền cơ.

Thanh âm trong trẻo mang theo vài phần linh khí, chỉ thấy Công Tôn Khả Nhân từ trong thác nước đi ra, toàn thân ngay cả một giọt bọt nước cũng không có.

Đồng tử Thường Nhạc hơi co rút, lại tiếp tục lộ ra vẻ mặt tươi cười:

- Nếu tôi có thể mở ra huyền cơ, cô họ có đồng ý hôn một cái vào cái miệng thối của tôi không?

- Cậu...

Công Tôn Khả Nhân lạnh lùng cắn mạnh răng nói:

- Nếu cậu làm không được thì phải làm thế nào?

“Cùng lắm thì cho cô lợi dụng hôn tôi một cái". Thường Nhạc lẩm bẩm trong lòng, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:

- Tuỳ cô xử trí.

- Một lời đã định!

Công Tôn Khả Nhân liếc nhìn Thường Nhạc thật sâu rồi lùi qua một bên, cô cũng muốn khiến tên ngông cuồng kiêu ngạo này biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một điệu cười nghiền ngẫm, ánh mắt hướng nhìn sang Công Tôn Khả Nhân, bỗng nhiên nghiêm trang nói:

- Cô phải mở to mắt ra nhìn rồi.

Vừa dứt lời Thường Nhạc bắt đầu khai triển, thân hình cấp tốc vọt tới thác nước.

Một phút, hai phút đồng hồ trôi qua, nét mặt Công Tôn Khả Nhân biến đổi, cô có thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Thường Nhạc có thể dễ dàng đột phá tu luyện tinh như vậy?

- Ha ha, hôn một cái!

Trong nháy mắt, chỉ thấy Thường Nhạc cười hì hì đi từ thác nước ra, toàn thân không một bọt nước.

Công Tôn Khả Nhân đôi mắt nhẹ liếc Thường Nhạc lạnh hừ một tiếng thản nhiên nói:

- Hôn đi.

Loại chuyện này Thường Nhạc căn bản sẽ không khách khí, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Công Tôn Khả Nhân, há mồm liền chuẩn bị hôn...

Miệng và miệng còn chưa tiếp xúc với nhau Thường Nhạc đã ngừng lại, thần sắc cổ quái nhìn Công Tôn Khả Nhân nghiêm trang nói:

- Tiểu thư, cô có thể nhắm mắt lại hay không?

Công Tôn Khả Nhân nhíu đôi mày liễu:

- Muốn hôn hãy nhanh đi, đừng có lề mà lề mề nữa.

Lần đầu tiên có cô gái nói với mình như vậy, một cô gái như vậy còn không thẹn thùng thì một đấng nam nhi như mình sợ cái gì, Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi ôm lấy gương mặt Khả Nhân mà ngấu nghiến.

- Thơm quá!

Sau khi miệng rời khỏi khuôn mặt Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc chép chép miệng thoả mãn nói.

Công Tôn Khả Nhân không chút biến hoá nét mặt, cô nhẹ xoa chỗ vừa bị Thường Nhạc gặm còn sót lại nước miếng, thản nhiên liếc mắt nhìn Thường Nhạc:

- Tôi chỉ bị chó cắn một cái.

Tiểu Ben kháng nghị dựng hai chân trước.

Thường Nhạc ngẩn người, lập tức cảm thán nói:

- Ài, Khả Nhân, trên mặt có một dấu răng chó thật là lớn a.

Khuôn mặt trắng nõn của Công Tôn Khả Nhân bỗng ửng hồng, cô dậm chân thân hình nhanh như chớp biến mất trước mặt Thường Nhạc.

- Khặc khặc khặc khặc.

Thường Nhạc không kìm nổi cười đắc ý.

- Tiểu Ben, nói cho tao nghe làm sao mới có thể xuyên qua thác nước?

Sau khi nụ cười mất đi, Thường Nhạc vội vàng vẫy Tiểu Ben hỏi.

Tiểu Ben choáng váng, rõ ràng chính mình đã nhìn thấy cậu chủ xuyên qua thác nước rồi...

Thường Nhạc tự nhiên sẽ không nói cho Tiểu Ben biết hành động của mình ở trong thác nước, lúc ấy bản thân mình như thằn lằn dán vào vách đá trong thời gian dài, thoạt nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như mình đã tiến vào trong vách đá.

Kỳ thật ngay cả da lông cũng chưa hề tiếp xúc.

Tiểu Ben giật mình tỉnh ngộ, nó đem ngón cái bàn chân trước thò ra tỏ vẻ “Cậu chủ, tiểu đệ bái phục người".

Thân hình Tiểu Ben bắt đầu tiến lên hướng về phía thác nước, Thường Nhạc gần như đồng thời cùng Tiểu Ben tiến qua, mắt thấy đầu Tiểu Ben đánh vào vách đá nhưng nó cũng không ngừng lại.

- Sặc!

Nhìn thân hình Tiểu Ben biến mất bên trong vách đá, Thường Nhạc được một trận kinh ngạc, hắn thoáng chần chứ một chút rồi cũng đem đầu đánh mạnh tới.

- Tao hiểu rồi.

Khi thân hình Thường Nhạc vừa hiện ra trong sơn động, trên mặt hắn lơ đãng lộ ra một tia cười nhạt, đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là đâm bừa vào.

Cảm giác đau đớn khi bắt đầu va chạm chỉ là ảo giác do nội tâm sinh ra, cái này gọi là vừa thông qua là trăm thông, nét mặt Thường Nhạc lộ vẻ cười nhạt, hai nắm tay dựng lên.

Phịch!

Từ nắm tay phụt ra một sức mạnh lớn, toàn bộ vách đá run rẩy, Hiên Viên tâm pháp không ngờ đột phá tầng bốn sơ cấp, trực tiếp đạt tới giai đoạn tầng bốn trung cấp.

Hiên Viên tâm pháp gần tiến bộ một đoạn ngắn nhưng sức mạnh trong người lại điên cuồng gia tăng, hiện nay Thiết Bích xuất hiện mình tuyệt đối tin tưởng có thể chống lại mười quyền của ông ta.

Tiểu Ben cũng học bộ dạng Thường Nhạc, đem chân trước nắm lại thành nắm đấm hướng về phía vách đá.

Nét mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Ầm!

Trong chớp mắt nắm tay Tiểu Ben và vách đá tiếp xúc, sơn động bắt đầu rung lên long trời lở đất, từng tảng đá như sao băng không ngừng rớt xuống, lúc vách đá mặt bên cũng bắt đầu lay động kịch liệt

- Thường Nhạc, rốt cuộc là cậu vừa triển khai cái gì vậy?

Chỉ thấy một bóng trắng bay xuống trong sơn động, Công Tôn Khả Nhân gương mặt đầy vẻ lo lắng đến động lòng người.

- Tôi...

Thường Nhạc vừa mở miệng thì đã có một tảng đá hướng tới chính mình, hắn lập tức tung ra một quyền, tảng đá liền hoá thành muôn vàn mảnh vỡ.
Tác giả : Dạ Thải Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại