Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 166: Móa, tao là người có văn hóa!
- Móa, chúng mày nhanh lên được không.
Thấy phía dưới vẫn không có động tĩnh, Thường Nhạc hơi không kiên nhẫn kêu lên.
- Cứu mạng!
Thường Nhạc vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng đột ngột vang lên, ánh mắt hắn hơi sáng ngời:
- Không tồi, có chút thú vị, ra đây đi, tôi thưởng cô một thứ.
Chỉ thấy một cô gái thân thể cực kỳ đày đặn thần sắc kích động đi ra, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Thường Nhạc, cẩn thận nói:
- Cái gì vậy?
- Giúp cô thoải mái!
Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, chỉ thấy hai gã da đen cường tráng từ bên ngoài đi vào, trên mặt bọn họ chất đầy nụ cười dâm đãng, lôi kéo cô gái đầy đặn kia ra ngoài.
Tất cả mọi người đều choáng váng, cái gọi là thưởng này, không ngờ là... Chuyện này thật quá biến thái rồi.
- Thường Nhạc, mày cứ ra tay, Cổ Minh tao tiếp chiêu là được.
Cổ Minh đi ra từ trong đám người, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Móa, tao là người có văn hóa, động thủ là việc làm của người thô kệch, mày hiểu ý tao chứ?
Thường Nhạc khó chịu lắc đầu, màu đen trong mắt mang theo ý cười nhẹ.
- Bớt nói nhảm, tao tin mày là người thông minh, nếu mày thực sự làm chuyện gì khác người, chỉ sợ hậu quả không phải là thứ Thường gia đủ khả năng gánh vác.
Người trẻ tuổi lúc trước ngồi đối diện Cổ thiếu, trên mặt lộ ra tia cười lạnh.
- Uy hiếp sao?
Trong mắt Thường Nhạc bạo phát ra sắc thái hưng phấn, hắn dùng vẻ mặt vui mừng nói:
- Đã lâu không có loại cảm giác này rồi, dựa vào những lời này của mày, bản thiếu gia phải thưởng thêm cho mày mấy người.
Ba~ Ba~
Thường Nhạc nặng nề vỗ tay vài cái. Sáu gã da đen cường tráng từ bên ngoài đi vào, bọn chúng hưng phấn xoa xoa tay, mắt nhìn chằm chằm vào mông người trẻ tuổi kia.
Tiếp xúc với ánh mắt tràn ngập lõa lồ kia, người trẻ tuổi run rẩy thân mình, gã theo bản năng lùi lại phía sau một bước:
- Thường Nhạc, cha tao là Trưởng ban thư ký bộ phận Phát triển kinh tế...
Sáu gã da đen kia làm gì để ý nhiều như vậy, bọn chúng không lôi người trẻ tuổi kia ra mà trực tiếp lột quần gã ra, bắt đầu làm ngay trước mặt mọi người.
- A!!!
Người trẻ tuổi kia phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, cái loại đau đớn này vô cùng đau đớn. Gần như khiến gã hôn mê, gã điên cuồng giãy dụa. Nhưng thân hình yếu ớt căn bản không thể trốn thoát ma chưởng của sáu gã da đen.
Sắc mặt Cổ thiếu hoàn toàn thay đổi.
- Thiếu gia, khi nào mới tới lượt tôi!!!
Một giọng nói vô cùng ủy khuất đột ngột vang lên. Chỉ thấy Xử Nữ, Kim Ngưu, Tiêu Tiêu và Lạc Vân bốn người theo thứ tự đi tới.
- Tiêu Tiêu, Lạc Vân, tao ra lệnh...
Khi Cổ thiếu nhìn thấy Tiêu Tiêu và Lạc Vân, ánh mắt gã sáng ngời nhưng lập tức ‘két’ một tiếng dừng lại. Gã không phải kẻ ngu... tình thế trước mắt hiển nhiên cho thấy Tiêu Tiêu và Lạc Vân đã trở thành thủ hạ của Thường Nhạc.
- Yên tâm, thiếu gia sẽ không bạc đãi anh, Xử Nữ anh tự chọn đi!
Thường Nhạc căn bản không để Cổ thiếu vào mắt, hắn thần sắc bình tĩnh nhìn đám cừu non trước mắt.
Xử Nữ nghe thấy câu này, ánh mắt gã không tự chủ sáng lên, cẩn thận quét nhìn đám người trước mắt.
Hễ là người bị ánh mắt Xử Nữ đảo qua, thân hình bọn họ đều không tự chủ run lên.
- Thiếu gia, tôi muốn làm thằng trắng nhất kia!
- Móa, chúng ta là những người có văn hóa, không cần nói những từ thô lỗ nữa.
Thường Nhạc hơi khó chịu giáo huấn Xử Nữ:
- Anh có thể nói muốn làm, hoặc là nói bao, hoặc là nói lên, nhưng tuyệt đối không thể nói làm, hiểu chưa?
- Ha ha, tôi hiểu rồi!
Vừa dứt lời, thân mình Xử Nữ phóng đi như quỷ rồi xuất hiện bên cạnh người có làn da trắng nhất kia, cười tà nói:
- Xin chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể tiến hành giao lưu sâu với cậu không?
Thường Nhạc tán thưởng vươn ngón cái lên, tiểu đệ thông minh, dạy chút là đã hiểu chuyện, hiện tại cần chính là đội ngũ tiểu đệ văn minh, tố chất, như vậy mới là động lực chính yếu để cạnh tranh phát triển trong tương lai.
- Thiếu gia, nắm tay tôi cũng ngứa, có thể để tôi đâm vài cái cho sướng không?
Ánh mắt Kim Ngưu nhìn chằm chằm vài tên cường tráng trong đó, hưng phấn xoa xoa nắm tay mình.
Mấy tên kia gần như bị dọa đến tê liệt, trong đầu bọn họ đều không tự giác mà phản ứng nói: “Chẳng lẽ nó dùng nắm tay để thông xxx mình?"
- Hoàn toàn không thành vấn đề.
Thường Nhạc vừa mới gật đầu, Kim Ngưu cuốn đất xong lên, túm lấy bốn gã cường tráng mà bắt đầu điên cuồng vận động nắm đấm của mình.
Tiếng kêu thê thảm, âm thanh thống khổ hỗn hợp, có đám người Xử Nữ, Kim Ngưu hưng phấn hoan hô, toàn bộ căn phòng suối nước nóng hình thành cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Cổ Minh ít sâu một hơi, cố gắng áp chế loại sợ hãi này trong lòng, ánh mắt gã nhìn chằm chằm gương mặt thoạt nhìn ôn hòa của Thường Nhạc:
- Thường Nhạc, mày đến tột cùng là muốn thế nào?
- Giết gà dọa khỉ, hiểu không?
Thường Nhạc xấu xa dựng ngón tay giữa lên, khóe miệng lộ ra nụ cười tà:
- Yên tâm, vật thuộc về mày tuyệt đối không có người nào dám đoạt.
Cổ Minh thấy lạnh cả người, gã mơ hồ có loại cảm giác... nụ cười trước mắt này thật sự... thật sự con mẹ nó khủng bố... May mắn chính là giáo dục tốt đẹp của gia đình khiến gã tạm thời duy trì bình tĩnh.
- Mả mẹ mày!
Khi hai mươi mấy tên da đen cường tráng từ bên ngoài đi vào, hai chân Cổ Minh mềm nhũn, cả người lảo đảo rồi ngã ‘ầm’ xuống đất.
Ngón tay giữa của Thường Nhạc vẫn dựng thẳng ở nơi nào, nụ cười nghiền ngẫm trên mặt càng ngày càng dồi dào:
- Yên tâm, nghe nói tính đàn hồi của lỗ đít rất tốt... Ha ha... mày từ từ hưởng thụ đi!
- Ai, mẹ nó chứ, mình là người có văn hóa, cho tới giờ cũng không tự mình động thủ.
Thường Nhạc vẫy tay một cái, đặt mông ngồi xuống ghế dựa ở bên kia, lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng trước mắt.
- Oa!
Tuy Thường Nhạc không thể trở thành đạo diễn nổi tiếng, nhưng trên phương diện xx hắn tuyệt đối là chuyên gia, hắn vừa xem vừa chỉ huy:
- Bên kia... đúng, lão hán đẩy xe, sau lưng... ừ, đổi tư thế đi, làm lại một lần... Yo, cười một cái... Aizzz, đừng làm vẻ mặt cầu xin đó chứ, phải lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Thường Nhạc chép chép miệng, bởi vì thể lực bị tiêu hao quá độ, hắn lau mồ hôi trên ót, càng ý chưa hết nói:
- Loại chuyện này sau này phải rèn luyện thêm, thiếu gia không thể cứ chỉ huy ở phía sau mãi được!
Tiêu Tiêu và Lạc Vân ngơ ngác nhìn nhau, theo lão đại như này, không biết là may mắn hay bất hạnh của bọn họ?
Cũng không biết qua bao lâu, Cổ Minh mới tỉnh lại từ trong đang đớn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Thường Nhạc.
- Thường Nhạc, mày... mày sẽ phải hối hận.
Ánh mắt Cổ Minh tràn đầy vẻ thâm độc.
- Ở trong từ điển của Thường Nhạc không có hai chữ hối hận.
Thường Nhạc đưa mắt nhìn xuống Cổ Minh mặt sắp biến hình. Thở dài một hơi nói:
- Mày rất kiên cường, tao khâm phục mày. Nhưng tao rất ghét bị người khác uy hiếp, mày nói xem tao phải làm gì đây?
Cổ Minh trầm mặc, gã cho rằng tất cả những thống khổ mình vừa gặp đã là hình pháp tàn khốc nhất trên đời rồi, cho nên Thường Nhạc có dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với mình đi nữa, gã đều có thể chịu đựng.
- Ha ha, đừng tưởng trầm mặc thì bản thiếu gia sẽ mềm lòng. Như vậy đi... cho mày một cơ hội để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười quỷ dị.
Cổ Minh gần như bị những lời này của Thường Nhạc dọa cho nhảy dựng lên, sắc mặt gã đại biến, không kìm nổi bật thốt lên:
- Mày dám!
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ, căng thẳng, sợ hãi hỗn hợp cùng một chỗ kia. Thường nhạc cảm thấy có một loại thoải mái không nói nổi thành lời, đồng tử hắn hơi co lại, lạnh lùng nói:
- Nếu như mày không thể trở thành bạn của Thường Nhạc tao. Vậy thì có lý do gì để tao tha cho mày? Nói cho tao, tặng quà cho mày, người bảo mày đối phó với tao cuối cùng là ai?
Cổ minh trầm mặc như nước.
- Được lắm, người có cốt khí như vậy quả thật rất hiếm thấy, Lạc Vân động thủ.
Thường Nhạc gật đầu tán thành, phi đao lóe sáng cắt qua không khí mỏng manh, trong nháy mắt đa lao tới trước mặt Cổ Minh.
- A!
Cổ Minh còn chưa kịp có phản ứng thì đã cảm thấy sự đau đớn vô cùng lớn ở hạ thân mình, gã không kìm nổi kêu thảm.
- Xong rồi, xong hết rồi.
Trong đầu Cổ Minh trống rỗng, đối với một kẻ thích đùa bỡn phụ nữ mà nói, một khi biến thành thái giám, vậy đơn giản là khó chịu hơn giết gã.
- Lão đại, vừa rồi cắt trật.
Lạc Vân hơi xấu hổ mở miệng nói.
Mà những lời này lại làm cho Cổ Minh nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Lần đầu tiên cắt trật thì lại làm lần nữa, mười lần cắt trật thì làm lại mười lần, tiếp tục!
- Đừng, tao nói... tao nói hết.
Lần này Cổ Minh không còn chút do dự nào, cái gọi là lễ vật này so với hạnh phúc nửa đời sau của mình, hoàn toàn không đáng kể:
- Cô ta là Arthu Đại Lam!
Chân mày Thường Nhạc cau lại, trí nhớ của hắn căn bản không tồn tại cái tên này, lại càng không cần nói có cừu hận gì với hắn, hắn thần sắc cổ quái nhìn Cổ Minh:
- Mẹ, thiếu gia đây là người có văn hóa, mày đừng tùy tiện nói một cái tên để lừa tao.
- Tao thề với trời, cô ta thật sự là Arthur Đại Lam, tao không lừa mày.
Cổ Minh thấy Thường Nhạc không tin, gã lo lắng nói.
Thường Nhạc lặng yên nhắm mắt lại, qua rất lâu mới từ từ nói:
- Người con gái kia ở đâu? Tao muốn gặp cô ta!
- Cô ta hiện tại đã quay về England rồi, chỉ cần mày tha cho tao, chuyện ngày hôm nay tao coi như hoàn toàn không xảy ra.
Cổ Minh tội nghiệp nhìn Thường Nhạc.
- Tao ngay cả bản thân cũng không tin, lấy cái gì để tin mày đây?
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng tràn đầy.
Cổ Minh hoàn toàn ngốc ở một chỗ, trong lòng không ngừng nói thầm: “Chẳng lẽ hắn phải giết mình? Giết mình..."
- Đương nhiên, tao hy vọng mày có thể tự cho mình một cơ hội, mày nói xem làm sao để tao tin mày đây?
Bàn tay Thường Nhạc nặng nề vỗ hai cái, đám người da đen làm đến hăng say đều đẩy nhau đi ra.
Đám công tử ban đầu tinh thần phấn chân giờ đây uể oải nằm co quắp trên mặt đất.
- Nếu Cổ công tử có thể nghĩ cách để tao tin mày, vậy chuyện hôm nay sẽ dừng ở đây, ngược lại... ‘sáp hoa sau lưng’ vừa rồi lại phải tiếp tục thôi.
Thường Nhạc tiếp tục trêu đùa Cổ Minh.
Cổ Minh cảm giác mình sắp điên rồi, để Thường Nhạc tin mình... nên làm thế nào để hắn tin mình?
- Thiếu gia, chi bằng chụp một bộ phim con heo đi, vậy thì thằng đó thích, tôi cũng thích!
Xử Nữ vẻ mặt dâm đãng đi tới bên cạnh Thường Nhạc, đưa tay sờ sờ tóc, tự nhiên phóng khoáng đề nghị.
Thấy phía dưới vẫn không có động tĩnh, Thường Nhạc hơi không kiên nhẫn kêu lên.
- Cứu mạng!
Thường Nhạc vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng đột ngột vang lên, ánh mắt hắn hơi sáng ngời:
- Không tồi, có chút thú vị, ra đây đi, tôi thưởng cô một thứ.
Chỉ thấy một cô gái thân thể cực kỳ đày đặn thần sắc kích động đi ra, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Thường Nhạc, cẩn thận nói:
- Cái gì vậy?
- Giúp cô thoải mái!
Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, chỉ thấy hai gã da đen cường tráng từ bên ngoài đi vào, trên mặt bọn họ chất đầy nụ cười dâm đãng, lôi kéo cô gái đầy đặn kia ra ngoài.
Tất cả mọi người đều choáng váng, cái gọi là thưởng này, không ngờ là... Chuyện này thật quá biến thái rồi.
- Thường Nhạc, mày cứ ra tay, Cổ Minh tao tiếp chiêu là được.
Cổ Minh đi ra từ trong đám người, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Móa, tao là người có văn hóa, động thủ là việc làm của người thô kệch, mày hiểu ý tao chứ?
Thường Nhạc khó chịu lắc đầu, màu đen trong mắt mang theo ý cười nhẹ.
- Bớt nói nhảm, tao tin mày là người thông minh, nếu mày thực sự làm chuyện gì khác người, chỉ sợ hậu quả không phải là thứ Thường gia đủ khả năng gánh vác.
Người trẻ tuổi lúc trước ngồi đối diện Cổ thiếu, trên mặt lộ ra tia cười lạnh.
- Uy hiếp sao?
Trong mắt Thường Nhạc bạo phát ra sắc thái hưng phấn, hắn dùng vẻ mặt vui mừng nói:
- Đã lâu không có loại cảm giác này rồi, dựa vào những lời này của mày, bản thiếu gia phải thưởng thêm cho mày mấy người.
Ba~ Ba~
Thường Nhạc nặng nề vỗ tay vài cái. Sáu gã da đen cường tráng từ bên ngoài đi vào, bọn chúng hưng phấn xoa xoa tay, mắt nhìn chằm chằm vào mông người trẻ tuổi kia.
Tiếp xúc với ánh mắt tràn ngập lõa lồ kia, người trẻ tuổi run rẩy thân mình, gã theo bản năng lùi lại phía sau một bước:
- Thường Nhạc, cha tao là Trưởng ban thư ký bộ phận Phát triển kinh tế...
Sáu gã da đen kia làm gì để ý nhiều như vậy, bọn chúng không lôi người trẻ tuổi kia ra mà trực tiếp lột quần gã ra, bắt đầu làm ngay trước mặt mọi người.
- A!!!
Người trẻ tuổi kia phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, cái loại đau đớn này vô cùng đau đớn. Gần như khiến gã hôn mê, gã điên cuồng giãy dụa. Nhưng thân hình yếu ớt căn bản không thể trốn thoát ma chưởng của sáu gã da đen.
Sắc mặt Cổ thiếu hoàn toàn thay đổi.
- Thiếu gia, khi nào mới tới lượt tôi!!!
Một giọng nói vô cùng ủy khuất đột ngột vang lên. Chỉ thấy Xử Nữ, Kim Ngưu, Tiêu Tiêu và Lạc Vân bốn người theo thứ tự đi tới.
- Tiêu Tiêu, Lạc Vân, tao ra lệnh...
Khi Cổ thiếu nhìn thấy Tiêu Tiêu và Lạc Vân, ánh mắt gã sáng ngời nhưng lập tức ‘két’ một tiếng dừng lại. Gã không phải kẻ ngu... tình thế trước mắt hiển nhiên cho thấy Tiêu Tiêu và Lạc Vân đã trở thành thủ hạ của Thường Nhạc.
- Yên tâm, thiếu gia sẽ không bạc đãi anh, Xử Nữ anh tự chọn đi!
Thường Nhạc căn bản không để Cổ thiếu vào mắt, hắn thần sắc bình tĩnh nhìn đám cừu non trước mắt.
Xử Nữ nghe thấy câu này, ánh mắt gã không tự chủ sáng lên, cẩn thận quét nhìn đám người trước mắt.
Hễ là người bị ánh mắt Xử Nữ đảo qua, thân hình bọn họ đều không tự chủ run lên.
- Thiếu gia, tôi muốn làm thằng trắng nhất kia!
- Móa, chúng ta là những người có văn hóa, không cần nói những từ thô lỗ nữa.
Thường Nhạc hơi khó chịu giáo huấn Xử Nữ:
- Anh có thể nói muốn làm, hoặc là nói bao, hoặc là nói lên, nhưng tuyệt đối không thể nói làm, hiểu chưa?
- Ha ha, tôi hiểu rồi!
Vừa dứt lời, thân mình Xử Nữ phóng đi như quỷ rồi xuất hiện bên cạnh người có làn da trắng nhất kia, cười tà nói:
- Xin chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể tiến hành giao lưu sâu với cậu không?
Thường Nhạc tán thưởng vươn ngón cái lên, tiểu đệ thông minh, dạy chút là đã hiểu chuyện, hiện tại cần chính là đội ngũ tiểu đệ văn minh, tố chất, như vậy mới là động lực chính yếu để cạnh tranh phát triển trong tương lai.
- Thiếu gia, nắm tay tôi cũng ngứa, có thể để tôi đâm vài cái cho sướng không?
Ánh mắt Kim Ngưu nhìn chằm chằm vài tên cường tráng trong đó, hưng phấn xoa xoa nắm tay mình.
Mấy tên kia gần như bị dọa đến tê liệt, trong đầu bọn họ đều không tự giác mà phản ứng nói: “Chẳng lẽ nó dùng nắm tay để thông xxx mình?"
- Hoàn toàn không thành vấn đề.
Thường Nhạc vừa mới gật đầu, Kim Ngưu cuốn đất xong lên, túm lấy bốn gã cường tráng mà bắt đầu điên cuồng vận động nắm đấm của mình.
Tiếng kêu thê thảm, âm thanh thống khổ hỗn hợp, có đám người Xử Nữ, Kim Ngưu hưng phấn hoan hô, toàn bộ căn phòng suối nước nóng hình thành cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Cổ Minh ít sâu một hơi, cố gắng áp chế loại sợ hãi này trong lòng, ánh mắt gã nhìn chằm chằm gương mặt thoạt nhìn ôn hòa của Thường Nhạc:
- Thường Nhạc, mày đến tột cùng là muốn thế nào?
- Giết gà dọa khỉ, hiểu không?
Thường Nhạc xấu xa dựng ngón tay giữa lên, khóe miệng lộ ra nụ cười tà:
- Yên tâm, vật thuộc về mày tuyệt đối không có người nào dám đoạt.
Cổ Minh thấy lạnh cả người, gã mơ hồ có loại cảm giác... nụ cười trước mắt này thật sự... thật sự con mẹ nó khủng bố... May mắn chính là giáo dục tốt đẹp của gia đình khiến gã tạm thời duy trì bình tĩnh.
- Mả mẹ mày!
Khi hai mươi mấy tên da đen cường tráng từ bên ngoài đi vào, hai chân Cổ Minh mềm nhũn, cả người lảo đảo rồi ngã ‘ầm’ xuống đất.
Ngón tay giữa của Thường Nhạc vẫn dựng thẳng ở nơi nào, nụ cười nghiền ngẫm trên mặt càng ngày càng dồi dào:
- Yên tâm, nghe nói tính đàn hồi của lỗ đít rất tốt... Ha ha... mày từ từ hưởng thụ đi!
- Ai, mẹ nó chứ, mình là người có văn hóa, cho tới giờ cũng không tự mình động thủ.
Thường Nhạc vẫy tay một cái, đặt mông ngồi xuống ghế dựa ở bên kia, lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng trước mắt.
- Oa!
Tuy Thường Nhạc không thể trở thành đạo diễn nổi tiếng, nhưng trên phương diện xx hắn tuyệt đối là chuyên gia, hắn vừa xem vừa chỉ huy:
- Bên kia... đúng, lão hán đẩy xe, sau lưng... ừ, đổi tư thế đi, làm lại một lần... Yo, cười một cái... Aizzz, đừng làm vẻ mặt cầu xin đó chứ, phải lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Thường Nhạc chép chép miệng, bởi vì thể lực bị tiêu hao quá độ, hắn lau mồ hôi trên ót, càng ý chưa hết nói:
- Loại chuyện này sau này phải rèn luyện thêm, thiếu gia không thể cứ chỉ huy ở phía sau mãi được!
Tiêu Tiêu và Lạc Vân ngơ ngác nhìn nhau, theo lão đại như này, không biết là may mắn hay bất hạnh của bọn họ?
Cũng không biết qua bao lâu, Cổ Minh mới tỉnh lại từ trong đang đớn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đầy ý cười của Thường Nhạc.
- Thường Nhạc, mày... mày sẽ phải hối hận.
Ánh mắt Cổ Minh tràn đầy vẻ thâm độc.
- Ở trong từ điển của Thường Nhạc không có hai chữ hối hận.
Thường Nhạc đưa mắt nhìn xuống Cổ Minh mặt sắp biến hình. Thở dài một hơi nói:
- Mày rất kiên cường, tao khâm phục mày. Nhưng tao rất ghét bị người khác uy hiếp, mày nói xem tao phải làm gì đây?
Cổ Minh trầm mặc, gã cho rằng tất cả những thống khổ mình vừa gặp đã là hình pháp tàn khốc nhất trên đời rồi, cho nên Thường Nhạc có dùng bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó với mình đi nữa, gã đều có thể chịu đựng.
- Ha ha, đừng tưởng trầm mặc thì bản thiếu gia sẽ mềm lòng. Như vậy đi... cho mày một cơ hội để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.
Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười quỷ dị.
Cổ Minh gần như bị những lời này của Thường Nhạc dọa cho nhảy dựng lên, sắc mặt gã đại biến, không kìm nổi bật thốt lên:
- Mày dám!
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ, căng thẳng, sợ hãi hỗn hợp cùng một chỗ kia. Thường nhạc cảm thấy có một loại thoải mái không nói nổi thành lời, đồng tử hắn hơi co lại, lạnh lùng nói:
- Nếu như mày không thể trở thành bạn của Thường Nhạc tao. Vậy thì có lý do gì để tao tha cho mày? Nói cho tao, tặng quà cho mày, người bảo mày đối phó với tao cuối cùng là ai?
Cổ minh trầm mặc như nước.
- Được lắm, người có cốt khí như vậy quả thật rất hiếm thấy, Lạc Vân động thủ.
Thường Nhạc gật đầu tán thành, phi đao lóe sáng cắt qua không khí mỏng manh, trong nháy mắt đa lao tới trước mặt Cổ Minh.
- A!
Cổ Minh còn chưa kịp có phản ứng thì đã cảm thấy sự đau đớn vô cùng lớn ở hạ thân mình, gã không kìm nổi kêu thảm.
- Xong rồi, xong hết rồi.
Trong đầu Cổ Minh trống rỗng, đối với một kẻ thích đùa bỡn phụ nữ mà nói, một khi biến thành thái giám, vậy đơn giản là khó chịu hơn giết gã.
- Lão đại, vừa rồi cắt trật.
Lạc Vân hơi xấu hổ mở miệng nói.
Mà những lời này lại làm cho Cổ Minh nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Lần đầu tiên cắt trật thì lại làm lần nữa, mười lần cắt trật thì làm lại mười lần, tiếp tục!
- Đừng, tao nói... tao nói hết.
Lần này Cổ Minh không còn chút do dự nào, cái gọi là lễ vật này so với hạnh phúc nửa đời sau của mình, hoàn toàn không đáng kể:
- Cô ta là Arthu Đại Lam!
Chân mày Thường Nhạc cau lại, trí nhớ của hắn căn bản không tồn tại cái tên này, lại càng không cần nói có cừu hận gì với hắn, hắn thần sắc cổ quái nhìn Cổ Minh:
- Mẹ, thiếu gia đây là người có văn hóa, mày đừng tùy tiện nói một cái tên để lừa tao.
- Tao thề với trời, cô ta thật sự là Arthur Đại Lam, tao không lừa mày.
Cổ Minh thấy Thường Nhạc không tin, gã lo lắng nói.
Thường Nhạc lặng yên nhắm mắt lại, qua rất lâu mới từ từ nói:
- Người con gái kia ở đâu? Tao muốn gặp cô ta!
- Cô ta hiện tại đã quay về England rồi, chỉ cần mày tha cho tao, chuyện ngày hôm nay tao coi như hoàn toàn không xảy ra.
Cổ Minh tội nghiệp nhìn Thường Nhạc.
- Tao ngay cả bản thân cũng không tin, lấy cái gì để tin mày đây?
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng ngày càng tràn đầy.
Cổ Minh hoàn toàn ngốc ở một chỗ, trong lòng không ngừng nói thầm: “Chẳng lẽ hắn phải giết mình? Giết mình..."
- Đương nhiên, tao hy vọng mày có thể tự cho mình một cơ hội, mày nói xem làm sao để tao tin mày đây?
Bàn tay Thường Nhạc nặng nề vỗ hai cái, đám người da đen làm đến hăng say đều đẩy nhau đi ra.
Đám công tử ban đầu tinh thần phấn chân giờ đây uể oải nằm co quắp trên mặt đất.
- Nếu Cổ công tử có thể nghĩ cách để tao tin mày, vậy chuyện hôm nay sẽ dừng ở đây, ngược lại... ‘sáp hoa sau lưng’ vừa rồi lại phải tiếp tục thôi.
Thường Nhạc tiếp tục trêu đùa Cổ Minh.
Cổ Minh cảm giác mình sắp điên rồi, để Thường Nhạc tin mình... nên làm thế nào để hắn tin mình?
- Thiếu gia, chi bằng chụp một bộ phim con heo đi, vậy thì thằng đó thích, tôi cũng thích!
Xử Nữ vẻ mặt dâm đãng đi tới bên cạnh Thường Nhạc, đưa tay sờ sờ tóc, tự nhiên phóng khoáng đề nghị.
Tác giả :
Dạ Thải Hoa