Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 125: Tình anh em
Nghe thấy câu nói trước đó, Thường Nhạc không ngờ lại không có hứng thú với mông của gã, điều này làm trong lòng Hoàng Dật Nhiên có chút vui vẻ, gã cảm thấy ông trời chưa vứt bỏ gã, gã cảm thấy cuộc đời của mình còn ý nghĩa. Nhưng nghe thấy câu nói phía sau thì gã như rơi vào trong hầm băng.Ai lại hứng thú với cái mạng nhỏ của gã đây? Đây là một vấn đề khó, Hoàng Dật Nhiên nghĩ không ra, ngoại trừ Thường Nhạc ra, còn ai hứng thú với cái mạng nhỏ của gã.- Ai, rốt cuộc là ai?Hoàng Dật Nhiên chằm chằm nhìn Thường Nhạc, gã ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm trạng của Thường Nhạc, nếu như là giết mình, như vậy thì người kia e rằng sẽ không đơn giản như vậy.Giống như tình tiết trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình, vì để cho phần tử phạm tội có đủ thời gian và không gian trốn chạy, lúc đó âm thanh cảnh báo từ đằng xa vang lên, Hoàng Dật Nhiên giật mình, cảnh sát? Vì sao cảnh sát lại đến?Thường Nhạc đánh Hoàng Dật Nhiên một cái khiến gã quỳ rạp trên mặt đất, sau đó phân phó đám người đang rất phóng đãng trên người tất cả đám Ninja chém xuống một đao, Thường Nhạc mang theo vài tên thủ hạ, xách Hoàng Dật Nhiên lên như con gà con rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường phạm tội.Hai phút sau, một đám cảnh sát võ trang đầy đủ tới hiện trường. Nét mặt tất cả cảnh sát giống nhau như đúc, kinh ngạc, ngây dại, khó có thể tin được.Một đám cảnh sát lục lọi hồi lâu trên thi thể người chết bước tới viên sĩ quan cảnh sát dẫn cả đội tới, đáp án của bọn họ giống nhau một cách thần kỳ:- Cảnh sát Triệu, toàn bộ đều là người Nhật Bản hàng thật giá thật, nếu như đoán không sai, bọn họ là đám người Nhật Bản trong truyền thuyết. Hơn nữa, đối phương xuống tay cực kỳ gọn gàng, đám người Nhật Bản này không một ai còn sống!- Các cậu xác định?Vị Triệu Cảnh quan kia nhíu mày.- Đúng vậy! Chúng tôi xác định!Trong đầu Cảnh sát Triệu lập tức đặt ra hai vấn đề lớn, vì sao Ninja Nhật Bản lại tới nơi này? Là ai đã giết đám người Nhật Bản này? Đồng thời ai là người nặc danh gọi điện thoại cung cấp manh mối?Hoàn toàn không hiểu rõ nguyên nhân, Cảnh sát Triệu cảm giác như mình bị người khác đùa bỡn.Nhưng đồng thời trực giác nghề nghiệp của gã cũng nhắc nhở, đây là một âm mưu, nhất định là một âm mưu lớn. Bất luận nói thế nào, nhiều Ninja Nhật Bản vượt ngàn dặm xa xôi để tới Trung Quốc như vậy, không cớ gì lại chỉ là tới vui vẻ thi đấu rồi bị chết trên sân đấu chó này, chân tướng chuyện này chắc chắn rất rắc rối và phức tạp.Nghĩ đi nghĩ lại, Cảnh sát Triệu có một quyết định sáng suốt, cho đăng báo toàn bộ, khiến cho mấy ông quan lớn phải đau đầu!Trong một khu biệt thự cao cấp ở thành phố J.Xử Nữ ngồi đối diện với Hoàng Dật Nhiên ngẩn người mà nhếch mông lên kia.Còn Thường Nhạc đối diện với dáng vẻ ma quỷ nhưng đang ngẩn người của Hổ Cáp.Bảo Bình, Nhân Mã, Sư Tử, ba người bọn họ thật sự không chịu nổi không khí dâm đãng như vậy, lắc đầu đi ra ngoài.- Thiếu gia, nhìn Hoàng Dật Nhiên này.Xử Nữ liếc nhìn Thường Nhạc một cái, lộ ra nụ cười hàm ý sâu sắc nhưng có chút khó chịu.Thường Nhạc bất đắc dĩ nhíu mày, nghĩ lại thì dù sao Hoàng Phiêu Nhiên cũng đã bị Xử Nữ làm rồi, bây giờ thêm một Hoàng Dật Nhiên cũng có hề gì, nói không chừng còn có thể truyền ra một đoạn giai thoại anh em họ Hoàng chung một vợ.Vì thế Thường Nhạc gật đầu, nở một nụ cười tà mị vô hạn với Xử Nữ:- Đi đi, nhưng giữ lại mạng sống.Xử Nữ hưng phấn gật đầu. Trong mắt lóe lên một ánh hào quang khiến người ta kinh sợ, trên mặt lộ ra một tia huyết sắc mờ ám, vác Hoàng Dật Nhiên sang căn phòng cách vách bên cạnh.Rất nhanh, thanh âm quần áo bị xé rách truyền đến.Sau đó là thanh âm hoảng sợ của Hoàng Dật Nhiên:- Mày, mày muốn làm gì?- Không, đừng như vậy!- Cầu xin cô, thả tôi ra!- Cứu tôi với, đừng như vậy. A, cứu tôi với!- Ha ha, mày có gọi rát hỏng cũng chả ai tới cứu đâu.Thanh âm lạnh lẽo âm trầm của Xử Nữ trong nháy mắt đã che giấu tất cả.- Haizz, thật sự là tanh tưởi quá, tàn nhẫn quá, bản thiếu gia thật ngại nghe tiếp quá! Lương tâm ta không cho phép ta tiếp tục nghe những âm thanh đầy dơ bẩn như vậy.Bạn học Thường che kín lỗ tai, rất nhân đạo mà thở dài một tiếng.Hổ Cáp giống như hiểu được ý tứ của hắn, một giây sau, một bản nhạc jazz cổ điển bên trong chiếc máy quay đĩa kiểu cũ vang lên, át đi thanh âm long trời lở đất ở căn phòng cách vách.Thường Nhạc đắc ý nằm trên sofa, nhìn nữ sát thủ độc ác và đáng sợ nhất trong truyền thuyết trước mắt này.Có một loại cảm giác rất nóng bỏng.Đa số mọi người khi nhìn thấy nữ sát thủ này đều cho rằng như vậy. Bốt cao cổ màu đen có gì đáng xem, mấu chốt chính là bộ quần áo da màu đen bó sát lấy toàn thân cô, dáng người đầy đặn, quyến rũ đó khiến cho những người đàn ông bình thường khó mà không chảy máu mũi. Dưới mái tóc dài màu bạc bồng bềnh trong gió, là một khuôn mặt khiến người ta phẫn nộ.Không phải vì gương mặt này khó coi, mà là vì căn bản cô chỉ lộ ra nửa gương mặt, nửa gương mặt vô cùng tinh xảo, đôi môi đỏ mọng có thể khiến cho người ta ảo tưởng. Phía trên chiếc mũi đã bị một tấm mặt nạ màu tím hình con bướm che khuất, không thể thấy rõ gương mặt thật. Chỉ có đôi mắt trong như thủy ngân kia khiến người ta kinh hãi, đang không ngừng nhấp nháy.Dưới chiếc áo da quái dị lộ ra một cánh tay, da thịt trắng như tuyết dưới ngọn đèn mờ ảo càng khiến chấn động, bẽ gãy thị giác. Trên cánh tay có một hình xăm con bọ cạp màu đen rất sống động, đây là hình xăm 3D cực kỳ phổ biến những năm gần đây, liếc mắt một cái thì cảm giác giống như thật sự có một con bọ cạp đang bò trên tay cô vậy.Hình xăm đơn giản này nhờ dung mạo lạnh lùng diễm lệ của người phụ nữ mà càng tăng thêm sức hấp dẫn vô hạn. Lại nhìn khóe môi cô khi đang lau máu tanh lộ ra một nụ cười mờ ám, người ta sẽ không chút do dự cho rằng cô là Yêu Cơ tuyệt thế!Nếu che kín hình xăm kia, lấy tấm mặt nạ xuống, người phụ nữ này ít nhất cũng sẽ là báu vật trời sinh, tuyệt đối không thua kém Tô Mị Nhi.Nhưng ai có thể ngờ vị Yêu Cơ tuyệt thế này lại là một vị thần giữ của?Giờ phút này, Hổ Cáp đang cầm một máy tính nho nhỏ, không ngừng ấn bàn phím, miệng không biết đang lẩm nhẩm cái gì.Thường Nhạc hậm hực nhìn Hổ Cáp một cái, hỏi:- Hổ Cáp, em lại đang tính toán cái gì đấy? Tháng này rốt cuộc là thua lỗ hay là buôn bán có lãi?- Có lãi, lãi hơn tháng trước còn nhiều. Diêm Thế Tỏa kia đã cống hiến cho chúng ra không ít, ha ha.Hổ Cáp không quay đầu lại trả lời. Dường như đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay đầu lại hỏi Thường Nhạc:- Thiếu gia, anh thật sự quyết định tiết kiệm chi tiêu, tiết kiệm một khoản lớn rồi?- Đúng vậy.Thường Nhạc gật đầu.Hổ Cáp đột nhiên lộ ra một nụ cười cực kỳ hưng phấn, trên gương mặt lạnh lùng diễm lệ dường như nở ra một đóa hoa kiều diễm, vỗ tay nói:- Vậy có phải sau này sẽ để cho em giúp anh giữ tiền đúng không?Thường Nhạc giật mình, đột nhiên lộ ra một nụ cười không có ý tốt, nói:- Không thành vấn đề, về sau tiền tôi kiếm được đều cho em giữ. Tiền em kiếm được thì tôi tiêu, thế nào?Hổ Cáp cũng ngẩn người, lúc này mới phát hiện ra mình bị lừa, đột nhiên ngã vào trong lòng Thường Nhạc, lộ ra một vẻ dịu dàng mà người ngoài không thể biết, hờn dỗi nói:- Đáng ghét. Thiếu gia, anh…Lời còn chưa nói xong, miệng cô đã bị Thường Nhạc chặn lại. Sau đó một bàn tay âu yếm trườn lên như rắn nước vòng quanh eo cô.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng ho khan nhẹ.Thường Nhạc lập tức buông Hổ Cáp ra.Giờ phút này, người nên tới rốt cuộc đã tới.Hoàng Dật Nhiên xụi lơ trên mặt đất, phía dưới chảy ra máu tươi. Khuôn mặt gã đầy hoảng sợ và bất an, ánh mắt lộ ra tầng tầng tuyệt vọng.Có điều khi ánh mắt của gã tiếp xúc với thân ảnh quen thuộc kia, cả người giống như bị điện giật, hoàn toàn cứng ngắc lại:- Anh! Anh, sao anh lại ở đây?Quả thật, người xuất hiện trước mặt gã lại là người gã tuyệt đối không ngờ đến.Tiếp xúc với khóe mắt lóe lên của Hoàng Dật Nhiên, Hoàng Phiêu Nhiên thần sắc lạnh lùng cười hỏi:- Vì sao tao không thể ở đây?Hoàng Dật Nhiên phát hiện toàn bộ thế giới đều rối tung hết rồi, có chút loạn trí hỏi:- Vì sao? Vì sao anh lại làm như vậy? Tôi là em trai anh.- Câm mồm, Hoàng Dật Nhiên, mày toan tính cái gì, lúc mày cần tao thì tao là anh mày, lúc mày không cần tao thì tao chỉ là một con chó, nói cho mày biết, tao chịu đủ rồi, từ này về sau toàn bộ Hoàng gia sẽ thuộc về tao.Trong ánh mắt Hoàng Phiêu Nhiên lộ ra sát khí, giọng điệu ngày càng lạnh lẽo.- Cảnh sát Hoàng, đừng kích động như vậy, cứ từ từ.Thường Nhạc thân mật vỗ vai Hoàng Phiêu Nhiên, sau đó rất hợp tác nói:- Ah, anh em các người cứ thoải mái ôn chuyện đi, tôi là người ngoài nên đi ra trước. Uhm, nhận tiện tôi nhắc ngài một câu, Cảnh sát Hoàng, phải tận dụng thời cơ, cơ hội một đi không trở lại.Nói xong, Thường Nhạc quỷ dị liếc nhìn Hoàng Dật Nhiên một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.Sắc mặt Hoàng Dật Nhiên dần dần tái nhợt, gã không tự chủ mà lui về phía sau hai bước. Thanh kiếm lóe sáng trong tay Hoàng Phiêu Nhiên, dưới ánh sao chiếu rọi, trên thân kiếm khúc xạ những tia sáng màu vàng, Hoàng Phiêu Nhiên giống trừng mắt nhìn Hoàng Dật Nhiên như đang nhìn con chó chết đi, thần sắc vô cùng kỳ dị nói:- Mày có biết vì sao tao lại dùng kiếm để giết mày không?- Anh muốn giết tôi? Không, anh, anh không thể làm như vậy!Thanh âm của Hoàng Dật Nhiên càng ngày càng tuyệt vọng- Câm mồm, đừng gọi tao là anh.Thấy ánh mắt khiếp đảm của Hoàng Dật Nhiên, Hoàng Phiêu Nhiên đắc ý mỉm cười:- Thời cổ đại có một loại hình pháp, nghe nói gọi là lăng trì.Hoàng Phiêu Nhiên lạnh lùng nhìn Hoàng Dật Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn và máu tanh.Gã biết, chỉ cần hạ thanh kiếm trong tay xuống, từ nay về sau, toàn bộ Hoàng gia đều thuộc về hắn. Đồng thời, sau này gã cũng thật sự trở thành người của Thường Nhạc rồi.- A!Thấy Hoàng Phiêu Nhiên từng bước từng bước bức ép mình, Hoàng Dật Nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng thê lương, sau đó hoàn toàn bất động đứng ở nơi đó.Hoàng Phiêu Nhiên hung ác nhìn Hoàng Dật Nhiên:- Mày làm sao vậy, không phải vừa rồi gào lên rất có sức sống sao? Tiếp tục gọi đi!Đáng tiếc là Hoàng Dật Nhiên vẫn không phát ra bất cứ thanh âm nào.Bước tới gần, đưa tay ngang mũi hắn thăm dò, Hoàng Phiêu Nhiên ngây ngẩn cả người:- Chết rồi?Nhìn thấy đồng tử hoàn toàn mất đi ánh sáng, “keng" thanh kiếm rơi xuống đất. Ông trời cho hắn 1000 giả thiết, gã cũng không ngờ em trai cùng cha khác mẹ với mình lại bị mình hù chết tươi, đây không phải là quá không có tính tranh đấu rồi sao?
Tác giả :
Dạ Thải Hoa