Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
Chương 94
Dưới tình huống đảo Vân Lam Tông vẫn chưa hay biết gì, Đỗ Tử Nhiên nhập cư trái phép thành công trả lại công cụ thay đổi mặt của Lăng Vân Bích, nói lời tạm biệt với Tề Thiên Dương cùng Sở Hàn Phi, thân là thiên kiêu kỳ hợp thể, pháp bảo có khả năng che giấu thần thức tuy hiếm nhưng không phải không có, hắn vừa hòa vào đoàn người, đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Mới vừa tiễn Đỗ Tử Nhiên, đám người Quý Phong liền chạy tới, Ngự Kiếm Môn là đại tông, đi tới đâu cũng có chỗ ở tốt, cân nhắc đến ân oán phức tạp của Tề Thiên Dương và Côn Lôn tiên tông, Trương Đình Nguyệt đệ tử dẫn đầu của Ngự Kiếm Môn đã cố ý sắp xếp một nơi thanh thịnh, còn là gian đơn để họ nghỉ ngơi.
Vốn ở cùng mọi người cũng không vấn đề gì, cấp hai đã học nội trú trọ trong trường, tám người ngủ chung một phòng ngáy rung trời cũng trải qua rồi, sau đó cái tên Lý Giao ngốc nửa đêm nhớ nhà còn trốn trong chăn khóc, run run từng hồi, cậu vẫn ngủ ngon như thường. Chỉ là cậu đang dẫn anh “thụ" nhà mình theo, chẳng may lúc thân thiết bị đụng phải, ảnh hưởng không tốt, Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, sảng khoái tiếp nhận sắp xếp thiện chí của Trương sư huynh.
Lúc đến nới, là một đình viện nhỏ không tệ lắm, bên trong có bố trí kết giới, cách âm lại cách giớ, trong viện được trồng hai cây hoa đào, do có kết giới, hoa nở rực cả sân.
Tề Thiên Dương bỗng chốc cảm thấy thỏa mãn.
Kể ra cậu gặp Sở Hàn Phi cũng được một thời gian rồi, lâu lâu cũng hay phát *a* tình, đôi khi cậu sẽ chủ động hô ngừng, không phải cậu không có cảm giác với Sở Hàn Phi, chỉ là thấy tiếc cho hắn, muốn cho hắn một cái lễ động phòng hoa chúc, nhưng mà gần đây, thực sự càng ngày càng không kiềm chế nổi.
“Dừng, dừng tay!" Tề Thiên Dương sưng cả môi đẩy Sở Hàn Phi trên người ra, thở hổn hà hổn hển mấy hơi, thật vất vả mới thở được bình thường, giận dữ trừng mắt liếc Sở Hàn Phi: “Ngươi muốn nuốt ta vào bụng luôn hả!"
Trải qua một trận hôn môi có thể dùng kịch liệt để miêu tả, y phục Tề Thiên Dương loạn đến nỗi nhìn không ra hình dáng, vạt áo xốc lên, lộ ra một đoạn bụng trắng nõn, tóc thì đông vểnh tây chỉa, ánh mắt thì rưng rưng, quét qua người hắn, thật sự là khiến người ta rung động, cổ họng Sở Hàn Phi trượt trượt lên xuống, cố không liếc mắt qua. Bây giờ hắn không thể làm, chuyện cưỡng chế ràng buộc thiên đạo đã ủy khuất tiểu thiếu gia nhà mình, chỉ có đôi bên yêu nhau, động phòng hoa chúc, mới là sự bồi thường tốt nhất.
Hai người dùng chốc lát để bình tĩnh, Tề Thiên Dương rút vào lòng Sở Hàn Phi, đắp chăn, cảm thụ sự ấp áp truyền đến từ người Sở Hàn Phi, lòng như muốn tan chảy, cậu cầm không đặng dịch lên trên, hôn một cái lên mí mắt Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi rất nóng, nhưng không nóng giống chỗ Tề Thiên Dương, hắn suy trì tư thế ôm, cả người đều cứng ngắc lại.
Cũng may Tề Thiên Dương ngoại trừ chuyện xoay lộn xộn ra cũng không làm ra chuyện gì quá giới hạn (?) Sở Hàn Phi rất nhanh đã bình tĩnh, nỗ tực tìm chủ đề nói phân tán sự chú ý của tiểu thiếu gia.
“Thiếu gia muốn truyền thừa của Nghiêm Lạc Thương sao?" Sở Hàn Phi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt mớ tóc lộn xộn của Tề Thiên Dương, ngón tay thon dài xuyên qua kẽ tóc như con thoi, chăm chỉ chỉnh tóc ngay ngắn lại giúp cậu.
Tề Thiên Dương được vuốt thoải mái, con mắt híp cả lại, bẵng một lát mới bắt kịp lời Sở Hàn Phi, cậu ngáp một cái, “Không phải chuyện đi hay không, truyền thừa cùng lắm cũng chỉ để tham khảo, ta tới đó làm gì?"
Lời này không sai, Tử Tiêu kiếm điển của Tề Thiên Dương chủ hỏa, thích hợp nhất với Thiên hỏa linh căn của cậu, sở trường tìm đường sống trong cõi chết, sau đó không ngừng mạnh lên, Sương Hàn kiếm pháp của Nghiêm Lạc Thương thì đem sinh cơ hóa tử kiếp, không ra tay thì thôi, đã ra tay ắt hẳn thần hồn câu diệt. Quả thật có thể xem là hai kẻ tương phản.
“Dù không truyền thừa, nhưng bảo tàng thì sao?" Sở Hàn Phi nói.
Tề Thiên Dương được xoa mà buồn ngủ, vẻ mặt hiu hiu, nhắm nửa mắt: “Bảo tàng gì mà dám đổi… dù gì ta cũng không đi làm con rể…"
Nghe giọng cậu ngập ngừng, Sở Hàn Phi định để cậu nằm rồi yên ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng nghe cậu hình như đang nói mớ oán trách gì đó, Sở Hàn Phi xích đến gần, mới nghe được cậu đang lẩm bẩm: “Nếu không vì ngươi… Ta sẽ không đến đây, cái chỗ quỷ quái này…"
Sở Hàn Phi sắc mặt nhu hòa, sờ sờ mặt Sở Hàn Phi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thoải mái, Tề Thiên Dương không mở nổi mắt, dưới bàn tay xoa xoa của Sở Hàn Phi, quay đầu, ngủ mất.
Sở Hàn Phi ôm Tề Thiên Dương nằm gần nửa canh giờ, xác định ổ chăn đã ấm lên hoàn toàn, Tề Thiên Dương cũng ngủ say, hắn khẽ tay nhẹ chân đặt Tề Thiên Dương nằm ngang, điều chỉnh tư thế cho cậu thoải mái, lúc này mới trở mình xuống giường.
Hắn phải lấy đồ của mình về, nói đi nói lại cũng không thể thật sự đứng nhìn người khác cầm đồ của mình đi kén rể được, bên trong đó còn lưu lại rất nhiều ký ức của Nghiêm Lạc Thương về Thượng Quan Hồng Phi, bất luận như thế nào, hắn biết, mấy thứ này sau khi được phơi bày ra ánh sáng, một đại năng đã có gia thất, một tu sĩ bình thường danh tiếng bừa bãi, nghĩ sơ cũng hiểu sẽ xảy ra ảnh hưởng thế nào đến thanh danh của Thượng Quan Hồng Phi, dù hắn cùng Thượng Quan Hồng Phi chưa bao giờ cùng nhau vượt qua lôi trì, cho dù thê tử thông dâm với đồ đệ của hắn, sát hại hắn.
Thân ảnh cao lớn của Sở Hàn Phi biến mất trong màn đêm, Tề Thiên Dương ôm gối đầu vẫn còn sót lại hơi ấm cọ cọ, ủ trong ổ chăn ấm áp ngủ say sưa.
Chỗ giấu bảo vật đời trước thật ra không hề bí mật, chủ yếu là khi đó Nghiêm Lạc Thương vô cùng tự tin, cho rằng đảo này mang tên hắn, chẳng ai dám mạo hiểm đắc tội hắn mà đi ăn cắp, kỳ thật hiện thực cũng không khác mấy, dù Nghiêm Lạc Thương có ngã xuống mấy nghìn năm đi nữa, nơi ở của hắn ở Ngự Kiếm Môn vẫn có kiếm khí lạnh thấu xương vờn quanh, không ai dám bén mảng. Sản nghiệp của hắn ngoại trừ lúc đầu bị rơi vào tay hai người Tố Thu, Kim Nghiễn Chi ra, xuất phát từ lòng kính trọng nên không ai động đến, người hầu ban đầu truyền lại hết đời này tới đời sau, lưu lại truyền thừa.
Đảo Vân Lam Tông quá nhỏ quá hẻo lánh, nếu họ không nói ra, ai mà ngờ được đây cũng là sản nghiệp của Sương Hàn kiếm tôn cơ chứ? Chiếm giữ ngọn núi bảo vật lâu, ai có thể chứng minh lòng trung thành vẫn trước sau như một? Sở Hàn Phi như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay tìm đến một cửa vào khác, đồng thời hoài nghi chỉ số thông minh của mình năm đó.
Phân ra một luồng thần thức, đưa vào trong miệng đầu thú dựng bên trái cửa lớn, mắt đầu thú lóe ra ánh sáng màu xanh, kiểm tra thần thức, qua.
Về sau một đường đều có cơ quan, tầng tầng lớp lớp như mê cung, nếu đổi người khác đến đây hẳn phải bị vây khốn đến chết ở bên trong, vì đây căn bản không phải bí cảnh tìm người truyền thụ, mà để đề phòng bị cướp, nhưng với Sở Hàn Phi thì giống như về đến nhà.
Cùng lúc đó Càn Khôn Đồ cũng tìm được lời giải thích hợp lý cho hành động không giống người lần này của ký chủ nhà nó, dù sao năm xưa hầu hết… à thôi, toàn bộ, toàn bộ ký chủ có năng lực tiềm tàng đều do nó chọn ra, ban đầu người còn hiền lành ngốc ngốc, sau này ai cũng lợi hại hơn, nhưng cái hiền lành quê mùa ban đầu cũng giới hạn tố chất bản thân họ, nhìn thấy nữ nhân là nhào tới, chỉ số thông minh thấp, tâm cơ không đủ, còn vong ân phụ nghĩa, mà Sở Hàn Phi là đại năng kiếp trước chuyển thế trùng tu, tầm mắt từ đầu đã khác người thường, đương nhiên mất ký chủ trước không thể đem ra so sánh.
Lặng lẽ dát không ít vàng lên mặt chủ nhân, Càn Khôn Đồ cảm thấy cho dù có thích nam nhân đi nữa, đối với ký chủ nhà mình cũng không tính là khuyết điểm, hay là nó thử tiếp thu vậy.
Tiểu thanh long ngáp một cái thật to, đôi mắt to to liếc nhìn Càn Khôn Đồ xấu xí một cái, đầy khinh bỉ: Nói y như nó không chấp nhận là chủ nhân sẽ từ bỏ vậy.
Thân là long tộc có truyền thừa bẩm sinh, tiểu thanh long bày tỏ chỉ số thông minh của nó đã bỏ xa cái tảng đá bên cạnh kia hai tỷ năm ánh sáng rồi.
Tề Thiên Dương tỉnh lại phát hiện đầu giường xuất hiện mười mấy chiếc nhẫn, thần thức cảm ứng một tí, mẹ ơi tất cả đều là không gian giới chỉ có tiền cũng không mua được á!
Không giống túi trữ vật chỉ đơn thuần mở rộng không gian chứa đựng, không gian giới chỉ thật sự mở ra một không gian cho người sử dụng, bằng một thế giới nhỏ chưa thành hình, giá trị chỉ có trong mơ mới đếm được, Tề Thiên Dương muốn có một chiếc nhẫn trữ vật từ lâu lắm rồi, chỉ là cậu chưa đến tuổi, trong tộc có quy định, cho dù có thương cậu, các trưởng bối cũng không nên có ngoại lệ, không chiếm được mới là tốt nhất, mà điều này đã suýt thành một cái tâm bệnh muốn mà không được của Tề Thiên Dương.
Tề Thiên Dương vươn tay chọt chọt một chiếc nhẫn xanh biếc, đầu ngón tay cảm nhận được chất ngọc ôn hòa, trợn to mắt, xác định bản thân không nằm mơ, vì bên cạnh chỉ có một Sở Hàn Phi là nghi phạm, đang nằm trên giường chống cằm nhìn cậu, cậu lập tức quăng tầm mắt sang đó: “Tối qua đi trộm à? Ở đâu vậy?"
Sắc mặt Sở Hàn Phi rất dịu dàng, “Không hề trộm, ở ven hồ tinh tử, chắc là truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn?"
Tự mình truyền thừa cho mình hả? Tề Thiên Dương giật giật khóe miệng, nhìn trên dưới Sở Hàn Phi một lượt, “Trên người chỉnh tề, tay chân không thiếu, không bị nội thương gì chứ?"
Trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Hàn Phi đột nhiên nhiễm ý cười, nhìn cậu, mãi đến khi thấy người có chút mất tự nhiên mới chậm chạp nói: “Tin ta không?"
Tề Thiên Dương không màng nhẫn hay cà rá nữa, “gào" một tiếng, trở mình đè lên Sở Hàn Phi, hung hăng hôn lên đôi môi hoàn mỹ đang mở kia vài cái, xong mới buông ra, vô cùng thẳng thắn nói: “Sáng sớm, có cần dụ dỗ người khác vậy không? Bây giờ với ta thì không sao, với người khác không được như vậy, biết chưa?"
Sở Hàn Phi nghe cậu răn dạy như một bà vợ trẻ, bộ dạng mới lạ, đúng là đáng yêu vô cùng, trong lòng chợt động, bèn đè ngược ngậm chặt môi Tề Thiên Dương,vừa dằn vặt một phen.
Tề Thiên Dương bị hôn đến không thở nổi, thấy bộ dạng thành thục của Sở Hàn Phi, sâu sắc cảm thấy bị khiêu khích khi tôn nghiêm bị tấn công, cậu ôm lấy cổ Sở Hàn Phi, lấy hơi, hôn càng thêm kịch liệt.
Sở Hàn Phi cái tên mèo hoang này! Chơi điên cuồng quá rồi!
Hôn xong, Tề Thiên Dương nằm trên giường thở dốc một hồi, bình phục hô hấp, đưa tay lấy chiếc nhẫn gỗ đào, nhìn một chút, đeo lên ngón áp út của Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt đầy nghi hoặc.
Tề Thiên Dương bĩu môi, “Ngón áp út nối liền đến tim, ta đây là đang bọc tim của ngươi lại", thấy hơi buồn nôn, cậu ho hai tiếng, còn nói thêm: “Không được cho người khác đeo, cũng không được lấy xuống, biết chưa?"
Sở Hàn Phi giật mình.
Mới vừa tiễn Đỗ Tử Nhiên, đám người Quý Phong liền chạy tới, Ngự Kiếm Môn là đại tông, đi tới đâu cũng có chỗ ở tốt, cân nhắc đến ân oán phức tạp của Tề Thiên Dương và Côn Lôn tiên tông, Trương Đình Nguyệt đệ tử dẫn đầu của Ngự Kiếm Môn đã cố ý sắp xếp một nơi thanh thịnh, còn là gian đơn để họ nghỉ ngơi.
Vốn ở cùng mọi người cũng không vấn đề gì, cấp hai đã học nội trú trọ trong trường, tám người ngủ chung một phòng ngáy rung trời cũng trải qua rồi, sau đó cái tên Lý Giao ngốc nửa đêm nhớ nhà còn trốn trong chăn khóc, run run từng hồi, cậu vẫn ngủ ngon như thường. Chỉ là cậu đang dẫn anh “thụ" nhà mình theo, chẳng may lúc thân thiết bị đụng phải, ảnh hưởng không tốt, Tề Thiên Dương suy nghĩ một chút, sảng khoái tiếp nhận sắp xếp thiện chí của Trương sư huynh.
Lúc đến nới, là một đình viện nhỏ không tệ lắm, bên trong có bố trí kết giới, cách âm lại cách giớ, trong viện được trồng hai cây hoa đào, do có kết giới, hoa nở rực cả sân.
Tề Thiên Dương bỗng chốc cảm thấy thỏa mãn.
Kể ra cậu gặp Sở Hàn Phi cũng được một thời gian rồi, lâu lâu cũng hay phát *a* tình, đôi khi cậu sẽ chủ động hô ngừng, không phải cậu không có cảm giác với Sở Hàn Phi, chỉ là thấy tiếc cho hắn, muốn cho hắn một cái lễ động phòng hoa chúc, nhưng mà gần đây, thực sự càng ngày càng không kiềm chế nổi.
“Dừng, dừng tay!" Tề Thiên Dương sưng cả môi đẩy Sở Hàn Phi trên người ra, thở hổn hà hổn hển mấy hơi, thật vất vả mới thở được bình thường, giận dữ trừng mắt liếc Sở Hàn Phi: “Ngươi muốn nuốt ta vào bụng luôn hả!"
Trải qua một trận hôn môi có thể dùng kịch liệt để miêu tả, y phục Tề Thiên Dương loạn đến nỗi nhìn không ra hình dáng, vạt áo xốc lên, lộ ra một đoạn bụng trắng nõn, tóc thì đông vểnh tây chỉa, ánh mắt thì rưng rưng, quét qua người hắn, thật sự là khiến người ta rung động, cổ họng Sở Hàn Phi trượt trượt lên xuống, cố không liếc mắt qua. Bây giờ hắn không thể làm, chuyện cưỡng chế ràng buộc thiên đạo đã ủy khuất tiểu thiếu gia nhà mình, chỉ có đôi bên yêu nhau, động phòng hoa chúc, mới là sự bồi thường tốt nhất.
Hai người dùng chốc lát để bình tĩnh, Tề Thiên Dương rút vào lòng Sở Hàn Phi, đắp chăn, cảm thụ sự ấp áp truyền đến từ người Sở Hàn Phi, lòng như muốn tan chảy, cậu cầm không đặng dịch lên trên, hôn một cái lên mí mắt Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi rất nóng, nhưng không nóng giống chỗ Tề Thiên Dương, hắn suy trì tư thế ôm, cả người đều cứng ngắc lại.
Cũng may Tề Thiên Dương ngoại trừ chuyện xoay lộn xộn ra cũng không làm ra chuyện gì quá giới hạn (?) Sở Hàn Phi rất nhanh đã bình tĩnh, nỗ tực tìm chủ đề nói phân tán sự chú ý của tiểu thiếu gia.
“Thiếu gia muốn truyền thừa của Nghiêm Lạc Thương sao?" Sở Hàn Phi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt mớ tóc lộn xộn của Tề Thiên Dương, ngón tay thon dài xuyên qua kẽ tóc như con thoi, chăm chỉ chỉnh tóc ngay ngắn lại giúp cậu.
Tề Thiên Dương được vuốt thoải mái, con mắt híp cả lại, bẵng một lát mới bắt kịp lời Sở Hàn Phi, cậu ngáp một cái, “Không phải chuyện đi hay không, truyền thừa cùng lắm cũng chỉ để tham khảo, ta tới đó làm gì?"
Lời này không sai, Tử Tiêu kiếm điển của Tề Thiên Dương chủ hỏa, thích hợp nhất với Thiên hỏa linh căn của cậu, sở trường tìm đường sống trong cõi chết, sau đó không ngừng mạnh lên, Sương Hàn kiếm pháp của Nghiêm Lạc Thương thì đem sinh cơ hóa tử kiếp, không ra tay thì thôi, đã ra tay ắt hẳn thần hồn câu diệt. Quả thật có thể xem là hai kẻ tương phản.
“Dù không truyền thừa, nhưng bảo tàng thì sao?" Sở Hàn Phi nói.
Tề Thiên Dương được xoa mà buồn ngủ, vẻ mặt hiu hiu, nhắm nửa mắt: “Bảo tàng gì mà dám đổi… dù gì ta cũng không đi làm con rể…"
Nghe giọng cậu ngập ngừng, Sở Hàn Phi định để cậu nằm rồi yên ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng nghe cậu hình như đang nói mớ oán trách gì đó, Sở Hàn Phi xích đến gần, mới nghe được cậu đang lẩm bẩm: “Nếu không vì ngươi… Ta sẽ không đến đây, cái chỗ quỷ quái này…"
Sở Hàn Phi sắc mặt nhu hòa, sờ sờ mặt Sở Hàn Phi, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thoải mái, Tề Thiên Dương không mở nổi mắt, dưới bàn tay xoa xoa của Sở Hàn Phi, quay đầu, ngủ mất.
Sở Hàn Phi ôm Tề Thiên Dương nằm gần nửa canh giờ, xác định ổ chăn đã ấm lên hoàn toàn, Tề Thiên Dương cũng ngủ say, hắn khẽ tay nhẹ chân đặt Tề Thiên Dương nằm ngang, điều chỉnh tư thế cho cậu thoải mái, lúc này mới trở mình xuống giường.
Hắn phải lấy đồ của mình về, nói đi nói lại cũng không thể thật sự đứng nhìn người khác cầm đồ của mình đi kén rể được, bên trong đó còn lưu lại rất nhiều ký ức của Nghiêm Lạc Thương về Thượng Quan Hồng Phi, bất luận như thế nào, hắn biết, mấy thứ này sau khi được phơi bày ra ánh sáng, một đại năng đã có gia thất, một tu sĩ bình thường danh tiếng bừa bãi, nghĩ sơ cũng hiểu sẽ xảy ra ảnh hưởng thế nào đến thanh danh của Thượng Quan Hồng Phi, dù hắn cùng Thượng Quan Hồng Phi chưa bao giờ cùng nhau vượt qua lôi trì, cho dù thê tử thông dâm với đồ đệ của hắn, sát hại hắn.
Thân ảnh cao lớn của Sở Hàn Phi biến mất trong màn đêm, Tề Thiên Dương ôm gối đầu vẫn còn sót lại hơi ấm cọ cọ, ủ trong ổ chăn ấm áp ngủ say sưa.
Chỗ giấu bảo vật đời trước thật ra không hề bí mật, chủ yếu là khi đó Nghiêm Lạc Thương vô cùng tự tin, cho rằng đảo này mang tên hắn, chẳng ai dám mạo hiểm đắc tội hắn mà đi ăn cắp, kỳ thật hiện thực cũng không khác mấy, dù Nghiêm Lạc Thương có ngã xuống mấy nghìn năm đi nữa, nơi ở của hắn ở Ngự Kiếm Môn vẫn có kiếm khí lạnh thấu xương vờn quanh, không ai dám bén mảng. Sản nghiệp của hắn ngoại trừ lúc đầu bị rơi vào tay hai người Tố Thu, Kim Nghiễn Chi ra, xuất phát từ lòng kính trọng nên không ai động đến, người hầu ban đầu truyền lại hết đời này tới đời sau, lưu lại truyền thừa.
Đảo Vân Lam Tông quá nhỏ quá hẻo lánh, nếu họ không nói ra, ai mà ngờ được đây cũng là sản nghiệp của Sương Hàn kiếm tôn cơ chứ? Chiếm giữ ngọn núi bảo vật lâu, ai có thể chứng minh lòng trung thành vẫn trước sau như một? Sở Hàn Phi như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay tìm đến một cửa vào khác, đồng thời hoài nghi chỉ số thông minh của mình năm đó.
Phân ra một luồng thần thức, đưa vào trong miệng đầu thú dựng bên trái cửa lớn, mắt đầu thú lóe ra ánh sáng màu xanh, kiểm tra thần thức, qua.
Về sau một đường đều có cơ quan, tầng tầng lớp lớp như mê cung, nếu đổi người khác đến đây hẳn phải bị vây khốn đến chết ở bên trong, vì đây căn bản không phải bí cảnh tìm người truyền thụ, mà để đề phòng bị cướp, nhưng với Sở Hàn Phi thì giống như về đến nhà.
Cùng lúc đó Càn Khôn Đồ cũng tìm được lời giải thích hợp lý cho hành động không giống người lần này của ký chủ nhà nó, dù sao năm xưa hầu hết… à thôi, toàn bộ, toàn bộ ký chủ có năng lực tiềm tàng đều do nó chọn ra, ban đầu người còn hiền lành ngốc ngốc, sau này ai cũng lợi hại hơn, nhưng cái hiền lành quê mùa ban đầu cũng giới hạn tố chất bản thân họ, nhìn thấy nữ nhân là nhào tới, chỉ số thông minh thấp, tâm cơ không đủ, còn vong ân phụ nghĩa, mà Sở Hàn Phi là đại năng kiếp trước chuyển thế trùng tu, tầm mắt từ đầu đã khác người thường, đương nhiên mất ký chủ trước không thể đem ra so sánh.
Lặng lẽ dát không ít vàng lên mặt chủ nhân, Càn Khôn Đồ cảm thấy cho dù có thích nam nhân đi nữa, đối với ký chủ nhà mình cũng không tính là khuyết điểm, hay là nó thử tiếp thu vậy.
Tiểu thanh long ngáp một cái thật to, đôi mắt to to liếc nhìn Càn Khôn Đồ xấu xí một cái, đầy khinh bỉ: Nói y như nó không chấp nhận là chủ nhân sẽ từ bỏ vậy.
Thân là long tộc có truyền thừa bẩm sinh, tiểu thanh long bày tỏ chỉ số thông minh của nó đã bỏ xa cái tảng đá bên cạnh kia hai tỷ năm ánh sáng rồi.
Tề Thiên Dương tỉnh lại phát hiện đầu giường xuất hiện mười mấy chiếc nhẫn, thần thức cảm ứng một tí, mẹ ơi tất cả đều là không gian giới chỉ có tiền cũng không mua được á!
Không giống túi trữ vật chỉ đơn thuần mở rộng không gian chứa đựng, không gian giới chỉ thật sự mở ra một không gian cho người sử dụng, bằng một thế giới nhỏ chưa thành hình, giá trị chỉ có trong mơ mới đếm được, Tề Thiên Dương muốn có một chiếc nhẫn trữ vật từ lâu lắm rồi, chỉ là cậu chưa đến tuổi, trong tộc có quy định, cho dù có thương cậu, các trưởng bối cũng không nên có ngoại lệ, không chiếm được mới là tốt nhất, mà điều này đã suýt thành một cái tâm bệnh muốn mà không được của Tề Thiên Dương.
Tề Thiên Dương vươn tay chọt chọt một chiếc nhẫn xanh biếc, đầu ngón tay cảm nhận được chất ngọc ôn hòa, trợn to mắt, xác định bản thân không nằm mơ, vì bên cạnh chỉ có một Sở Hàn Phi là nghi phạm, đang nằm trên giường chống cằm nhìn cậu, cậu lập tức quăng tầm mắt sang đó: “Tối qua đi trộm à? Ở đâu vậy?"
Sắc mặt Sở Hàn Phi rất dịu dàng, “Không hề trộm, ở ven hồ tinh tử, chắc là truyền thừa của Sương Hàn Kiếm tôn?"
Tự mình truyền thừa cho mình hả? Tề Thiên Dương giật giật khóe miệng, nhìn trên dưới Sở Hàn Phi một lượt, “Trên người chỉnh tề, tay chân không thiếu, không bị nội thương gì chứ?"
Trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Hàn Phi đột nhiên nhiễm ý cười, nhìn cậu, mãi đến khi thấy người có chút mất tự nhiên mới chậm chạp nói: “Tin ta không?"
Tề Thiên Dương không màng nhẫn hay cà rá nữa, “gào" một tiếng, trở mình đè lên Sở Hàn Phi, hung hăng hôn lên đôi môi hoàn mỹ đang mở kia vài cái, xong mới buông ra, vô cùng thẳng thắn nói: “Sáng sớm, có cần dụ dỗ người khác vậy không? Bây giờ với ta thì không sao, với người khác không được như vậy, biết chưa?"
Sở Hàn Phi nghe cậu răn dạy như một bà vợ trẻ, bộ dạng mới lạ, đúng là đáng yêu vô cùng, trong lòng chợt động, bèn đè ngược ngậm chặt môi Tề Thiên Dương,vừa dằn vặt một phen.
Tề Thiên Dương bị hôn đến không thở nổi, thấy bộ dạng thành thục của Sở Hàn Phi, sâu sắc cảm thấy bị khiêu khích khi tôn nghiêm bị tấn công, cậu ôm lấy cổ Sở Hàn Phi, lấy hơi, hôn càng thêm kịch liệt.
Sở Hàn Phi cái tên mèo hoang này! Chơi điên cuồng quá rồi!
Hôn xong, Tề Thiên Dương nằm trên giường thở dốc một hồi, bình phục hô hấp, đưa tay lấy chiếc nhẫn gỗ đào, nhìn một chút, đeo lên ngón áp út của Sở Hàn Phi.
Sở Hàn Phi quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt đầy nghi hoặc.
Tề Thiên Dương bĩu môi, “Ngón áp út nối liền đến tim, ta đây là đang bọc tim của ngươi lại", thấy hơi buồn nôn, cậu ho hai tiếng, còn nói thêm: “Không được cho người khác đeo, cũng không được lấy xuống, biết chưa?"
Sở Hàn Phi giật mình.
Tác giả :
Nhược Nhiên Tình Không