Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
Chương 72
Do vẫn chưa làm lễ nhập môn, nên rất ít người biết Tề Thiên Dương bái nhập môn hạ Vân Tĩnh, Vân Tĩnh tôn chủ lại đang bế quan, môn đình một mạch đỉnh Tĩnh Viễn vẫn vắng vẻ như mọi ngày, cho dù bọn đệ tử thân truyền dốc toàn bộ lực lượng đi làm nhiệm vụ, cũng chẳng có mấy ai quan tâm, nhưng nó lại hợp ý Tề Thiên Dương.
Điệu thấp lên xe ngựa, Tề Thiên Dương nhìn quanh, trong đoàn ngoại trừ Phương Linh cùng hai đệ tử ký danh nàng dẫn dắt, đều tự mình ngự kiếm, cả chiếc xe chỉ có mình cậu là nam nhân, có vẻ hơi xấu hổ.
Cơ mà cũng may thùng xe khá lớn, người tu chân cũng không cần ăn uống đòi hỏi gì, một mình cậu chiếm cứ một góc, nhắm mắt không nhìn tới là được, dẫu sao cậu cũng không vì chút vấn đề nhỏ nhặt như vậy mà ngự kiếm phi hành trong những ngày tuyết rơi nặng hạt, lạnh thấu cả xương này, mấy người Quý Phong cũng không có ý kiến.
Tề Thiên Dương co chân dựa sát góc, sờ sờ cái đệm dưới thân, chẳng hiểu sao có chút không thoải mái, cậu còn nhớ rõ trong xe ngựa của mình bốn bề đều trải đệm nhung, xúc cảm tốt vô cùng, trên bàn nhỏ bên cạnh chỉ có trà, không có mấy thứ điểm tâm mà cậu thích.
Vươn tay rút Xuân Thu Khải Minh kiếm ra, mặt trên bám một tầng bụi, đây là khuyết điểm lớn nhất của Xuân Thu Khải Minh, nó không có kiếm linh, đồng nghĩa với việc tất cả trận pháp đều không có hiệu quả với nó, bao gồm chú phòng bụi cơ bản nhất, cứ như cục sắt bình thường, cần phải lau chùi thường xuyên, không thì sẽ rỉ sét đóng bụi.
Nhờ phúc Sở Hàn Phi, từ lúc cậu đi đến thế giới này chỉ lau kiếm được có mấy lần, thật ra không phải cậu lười, mà là Xuân Thu Khải Minh kiếm dù sao cũng là đồ cổ, rất nhiều phương pháp vệ sinh vô cùng rườm rà, có đôi khi lau một cái là hết một ngày, người bình thường không có sự kiên nhẫn này.
Hành trình buồn chán, trái lại có thể lau kiếm giết thời gian.
Lúc này Phương Linh ôn hòa nói: “Đây là thanh kiếm kia của Tề sư đệ sao? Quả nhiên bất phàm, nghe nói kiếm này tự mình chọn chủ, chọn trúng tề sư đệ đây mà."
Tề Thiên Dương nghe vậy “Ờ" một tiếng, kế đó đầu cũng không ngẩng tiếp tục lau kiếm của mình, cậu biết ý tứ của Phương Linh là muốn xem kiếm của mình, nhưng cậu không muốn đem bội kiếm tùy thân trao tay người khác một chút nào, chỉ có thể giả ngu, cũng may Phương Linh vô cùng thức thời, lúc này dời trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác.
Thiếu niên cúi thấp đầu chuyên tâm lau kiếm, nghe câu được câu không, thỉnh thoảng đáp vài câu, thời gian dài Phương Linh cũng có phần không thoải mái, đợi một đề tài nói chuyện chấm dứt xong bèn im lặng không nhắc nữa.
Đến đây Tề Thiên Dương mới thở phào một hơi, trời biết cậu sợ nhất là sống cùng con gái có được không! Nhất là loại đầu óc thông minh này, nói mấy câu như hận không thể đào cả nhà người ta ra, quan trọng nhất là chủ đề người ta gợi ra không hề có tí vô lễ, nếu bạn không trả lời thì vô duyên, trả lời thì chả khác nào cởi sạch trước mặt người ta, thì ra lần đầu tiên gặp mặt mấy ngày trước giữa cậu và vị sư tỷ lại có bầu không khí khó chịu kia, hóa ra nguyên nhân do thuộc tính bát quái cuồng ma mà cậu sợ nhất của đối phương hay sao? Khóe miệng Tề Thiên Dương giật giật.
Lần này tính ra cũng không xem như ra khỏi tông, vì trước còn phải hội hợp với mấy đồng bạn ở toàn kiến trúc trung tâm Ngự Kiếm Môn – Thử kiếm đại điện, nhiệm vụ cụ thể là gì Tề Thiên Dương không hỏi, cũng không biết tại sao chỉ một nhiệm vụ thôi mà lại cần nhiều người đến vậy, kỳ thật theo ý nghĩ của cậu, mười Nguyên Anh buộc cùng nhau cũng không bằng một Phân Thần.
Thử Kiếm đại điện vẫn náo nhiệt như thường ngày, có người độc hành, có kẻ tụm năm tụm ba, cũng có người chuyên tụ tập thành đoàn, Tề Thiên Dương xuống xe ngựa, đi đến bên người Quý Phong.
Đỗ Song phải phụ trách công tác đảm bảo hậu cần cho toàn đội, cô có một cái nhẫn trữ vật, cấp bậc cũng không thấp, vừa rồi trà nước nệm êm trong xe đều từ đó mà ra, xem ra còn nhận bảo quản tài sản công cộng của mọi người.
Không giống những cái nhẫn trữ vật bay đầy trời trong rất nhiều tiểu thuyết huyền ảo khác, theo lý luận “Tiên Đồ", nhẫn trữ vật là thứ rất hi hữu, cho dù Tề gia có của cải khổng lồ là thế, con cháu trong tộc cũng phải đợi đến khi trăm tuổi mới nhận được một cái làm lễ vật, Tề Thiên Nhai có, Tề Thiên Dương thì không.
Lấy đồ từ trong nhẫn ra đích thật ngầu hơn nhiều so với móc từ túi đựng đồ ra, lòng Tề Thiên Dương đảo qua những thứ trong bảo tàng bí cảnh vẫn chưa được ai ghé thăm lần nào, nghĩ thầm, lần này xuất môn nhất định phải lượm mấy cái.
Cậu đang nghĩ ngợi, Đỗ Song đã lấy một khối lệnh bài đen ra hỏi nhẫn, truyền linh lực vào, chỉ một thoáng, mấy đường sáng màu lam bắn về bốn phá, chẳng mấy chốc, một trong số mấy đường sáng lam đó xuất hiện một em gái mang trọng kiếm. Dáng tươi cười lẫn ngọt ngào quen thuộc, lòng Tề Thiên Dương thầm mắng mẹ nó một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên cách em gái không xa là “Sứ giả hộ hoa" Trương Tự.
“Các ngươi là người tuyên bố nhiệm vụ Cửu Long đài sao?" Dương Thiến Thiến cười tủm tỉm móc từ trong ngực áo ra một khối lệnh bài đen y hệt của Đỗ Song, “Chào mọi người, ta là Dương Thiến Thiến, đây là sư huynh Trương Tự của ta, bọn ta đến nhận nhiệm vụ!"
Quý Phong nhìn đôi sư huynh muội này một chốc, không hề bỏ qua con người mà nhìn thấu bản chất ngược cẩu cuồng bạo của họ, chỉ nhìn thấy bọn họ một người Nguyên Anh trung kỳ, một người Phân Thần sơ kỳ, tu vi hợp lệ, nhìn qua cũng không giống chưa từng thấy máu, sau khi giới thiệu lẫn nhau thì gật đầu đồng ý.
Đỗ Song thấy thế, nói: “Còn một người, chúng ta chờ hắn tới rồi đi Thiên Điện nha?"
Quý Phong không có ý kiến gì gãi gãi đầu, hiển nhiên cũng phát hiện mình lỗ mãng, ở đây người đến người đi, nói chuyện hợp tác cũng quá thất lễ.
Dương Thiến Thiến không hề cảm thấy phí thời gian, phất tay một cái: “Vậy thì chờ một chút đi," cô nhìn thấy Tề Thiên Dương, hưng phấn đi đến: “Đúng là Thích Nhất! Ngươi còn nhớ ta không?"
Tề Thiên Dương không thể tránh, bất đắc đĩ gánh lấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Trương Tư mà chào hỏi: “Đương nhiên là có, Dương đạo hữu."
Dương Thiến Thiến thuộc loại được bảo vệ kỹ càng, là cô gái không có tâm cơ, ở chung với người như vậy cảm giác cũng không tệ lắm, chí ít cảm giác cũng tốt hơn Phương Linh nhiều, ngặt nỗi nhà em gái này có chó dữ, tới gần một tí là bão lạnh đã đập vào mặt, Tề Thiên Dương nhất thời cảm thấy áp lực như núi đè.
Quý Phong cũng nhìn ra Tề Thiên Dương không được tự nhiên, hắn chuyển hướng chủ đề: “Bọn ta là đệ tử đỉnh Tĩnh Viễn, dám hỏi hai vị đạo hữu là môn hạ của vị tiền bối nào?"
“Gia sư hành tung bất định, cũng không có danh hào, ta và sư muội chỉ là trên danh nghĩa chỉ là tán tu trên Ngự Kiếm môn." Trương Tự đi đến bên cạnh Dương Thiến Thiến, vừa trả lời vừa kéo sư muội vào lòng, không cho cô quay đầu nhìn Tề Thiên Dương, Dương Thiến Thiến đỏ mặt nhìn xung quanh, đấm vai hắn, còn đem mặt vùi vào cổ hắn nữa.
Biết đây là người ta không muốn nói, Quý Phong cũng không miễn cưỡng, hắn là người thành thật, tính cách sáng sủa rộng rãi, cùng người nói chuyện dăm ba câu đã làm cho đối phương cảm thấy như tắm gió xuân, rất thoải mái, chẳng mấy chốc đã hàn huyên cùng sư huynh muội Dương Thiến Thiến, làm Tề Thiên Dương cũng thở phào một hơi.
Lúc này đường sáng màu lam dần rút ngắn, càng trở nên chói mắt, người để bọn họ đợi lâu cũng khoan thai đên chậm, Tề Thiên Dương đưa lưng về phía người nọ, lúc đối phương tiếp cận, tim cậu không biết thế nào lại đập thình thịch.
“Xin lỗi, ta đến chậm." Thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục vang lên từ phía sau, Tề Thiên Dương cứng đơ cả người.
Mặt Sở Hàn Phi rất dễ nhìn, hắn vừa đến gần, không ít người đã nhìn về phía bọn họ, vì tránh để người khác nhận ra thân phận Sở Hàn Phi, tạo thành phiền toái không cần thiết, Quý Phong dẫn mọi người đến Thiên Điện.
Thiên Điện của Thử Kiếm đại điện dùng cho những nhiệm vụ đơn giản, ví dụ như tìm mèo, tìm chó, tìm linh thảo, thường ngày không có ai, bên cạnh có nơi chuyên dụng cho mọi người đàm luận, đoàn người đi vào một gian phòng bình thường.
Tề Thiên Dương vừa vào đã mắt to trừng mắt nhỏ với Sở Hàn Phi, cậu đi ra ngoài để giải sầu, kết quả không biết tên này từ đâu chui ra, bây giờ còn đòi theo cậu làm nhiệm vụ?
Sở Hàn Phi nhìn cậu, trong mắt phượng lạnh lùng là nhu tình chỉ mình hắn hiểu, hắn nói: “Thiên Dương, đã lâu không gặp."
Tề Thiên Dương hoàn toàn không nuốt nổi chiêu này, nỗ lực bình tĩnh, nặn ra một cười nhặt mà cậu cho là bình thường nhất: “Lâu lắm hả? Sao ta không biết?"
Sở Hàn Phi nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng Tề Thiên Dương lại có thể nhìn ra từng biến hóa dù chỉ là nhỏ nhất trên vẻ mặt của hắn, cậu biết hắn nói thật, hắn thật sự rất nhớ cậu.
Lòng không biết tại sao lại ê ẩm, Tề Thiên Dương quay đầu, không nhìn vào mắt Sở Hàn Phi nữa.
Quý Phong thân là đại sư huynh đỉnh Tĩnh Viễn, có đệ tử mới nhập môn, đương nhiên đã điều tra rõ ràng chuyện của cậu, hắn biết nam nhân trước mắt vừa nhìn đã biết không dễ gì đụng tới là đạo lữ của tiểu sư đệ, nhưng tình cảm đạo lữ người ta thế nào lại không nằm trong phạm vi điều tra của hắn, hắn cũng nghe qua vài lời đồn đãi, bây giờ nhìn bộ dạng hai người giương cung bạt kiếm, bỗng chốc cảm thấy mình biết quá nhiều. Hắn thầm rùng mình, cưỡng chế không nhìn hai người, cùng sư huynh muội Trương Tự và Dương Thiến Thiến bàn về phương án thực thi và phần thưởng bao nhiêu của nhiệm vụ lần này, Đỗ Song, hai huynh đệ Dương Kỳ Dương Lân phía sau Quý Phong cũng tương tự, chung quy suy ra, bây giờ trong cái đoàn này, chỉ có mình Sở Hàn Phi có thực lực cực mạnh.
Tề Thiên Dương quay đầu lại, Sở Hàn Phi thì không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi chỗ kia nhìn cậu, dù lúc sau Quý Phong có kiên trì đến trao đổi về vấn đề đãi ngộ, cũng chẳng nói chẳng rằng, bày ra vẻ “Ngươi nói gì cũng được, đừng có quấy rầy ta."
Tuy quá trình có hơi thê thảm, nhưng tiểu đội đi làm nhiệm vụ của đỉnh Tĩnh Viễn vẫn thành lập hữu kinh vô hiểm, đoàn người thông qua truyền tống trận của tông môn, rất nhanh đã được truyền tống đến truyền tống trận trong thành trì gần Cửu Long đài.
Tề Thiên Dương chưa đi truyền tống trận bao giờ, đợi đến lúc truyền tống trận đột ngột dừng lại, bàn chân mất thăng bằng, ngã thẳng về phía Dương Thiến Thiến phía trước, lúc cậu định thi pháp để đứng vững, Trương Tự đột nhiên quay đầu lại, đưa tay, nhất thời một quần sáng vô cùng khoa trương chắn ngay giữa cậu và Dương Thiến Thiến, một loạt động tác này đều phát sinh trong nháy mắt, dọa Tề Thiên Dương nhảy dựng, chỉ có thể ngã lộn ra sau.
Sở Hàn Phi đột ngột vươn tay đỡ được cậu, ôm cậu vào lòng, thế mà Tề Thiên Dương còn chưa kịp xấu hổ, cậu nhìn cảnh tượng chung quanh một lượt, đã mồm miệng há hốc cả rồi.
Mãi đến lúc này, Tề Thiên Dương mới biết bọn họ tới nơi này để làm gì, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Điệu thấp lên xe ngựa, Tề Thiên Dương nhìn quanh, trong đoàn ngoại trừ Phương Linh cùng hai đệ tử ký danh nàng dẫn dắt, đều tự mình ngự kiếm, cả chiếc xe chỉ có mình cậu là nam nhân, có vẻ hơi xấu hổ.
Cơ mà cũng may thùng xe khá lớn, người tu chân cũng không cần ăn uống đòi hỏi gì, một mình cậu chiếm cứ một góc, nhắm mắt không nhìn tới là được, dẫu sao cậu cũng không vì chút vấn đề nhỏ nhặt như vậy mà ngự kiếm phi hành trong những ngày tuyết rơi nặng hạt, lạnh thấu cả xương này, mấy người Quý Phong cũng không có ý kiến.
Tề Thiên Dương co chân dựa sát góc, sờ sờ cái đệm dưới thân, chẳng hiểu sao có chút không thoải mái, cậu còn nhớ rõ trong xe ngựa của mình bốn bề đều trải đệm nhung, xúc cảm tốt vô cùng, trên bàn nhỏ bên cạnh chỉ có trà, không có mấy thứ điểm tâm mà cậu thích.
Vươn tay rút Xuân Thu Khải Minh kiếm ra, mặt trên bám một tầng bụi, đây là khuyết điểm lớn nhất của Xuân Thu Khải Minh, nó không có kiếm linh, đồng nghĩa với việc tất cả trận pháp đều không có hiệu quả với nó, bao gồm chú phòng bụi cơ bản nhất, cứ như cục sắt bình thường, cần phải lau chùi thường xuyên, không thì sẽ rỉ sét đóng bụi.
Nhờ phúc Sở Hàn Phi, từ lúc cậu đi đến thế giới này chỉ lau kiếm được có mấy lần, thật ra không phải cậu lười, mà là Xuân Thu Khải Minh kiếm dù sao cũng là đồ cổ, rất nhiều phương pháp vệ sinh vô cùng rườm rà, có đôi khi lau một cái là hết một ngày, người bình thường không có sự kiên nhẫn này.
Hành trình buồn chán, trái lại có thể lau kiếm giết thời gian.
Lúc này Phương Linh ôn hòa nói: “Đây là thanh kiếm kia của Tề sư đệ sao? Quả nhiên bất phàm, nghe nói kiếm này tự mình chọn chủ, chọn trúng tề sư đệ đây mà."
Tề Thiên Dương nghe vậy “Ờ" một tiếng, kế đó đầu cũng không ngẩng tiếp tục lau kiếm của mình, cậu biết ý tứ của Phương Linh là muốn xem kiếm của mình, nhưng cậu không muốn đem bội kiếm tùy thân trao tay người khác một chút nào, chỉ có thể giả ngu, cũng may Phương Linh vô cùng thức thời, lúc này dời trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác.
Thiếu niên cúi thấp đầu chuyên tâm lau kiếm, nghe câu được câu không, thỉnh thoảng đáp vài câu, thời gian dài Phương Linh cũng có phần không thoải mái, đợi một đề tài nói chuyện chấm dứt xong bèn im lặng không nhắc nữa.
Đến đây Tề Thiên Dương mới thở phào một hơi, trời biết cậu sợ nhất là sống cùng con gái có được không! Nhất là loại đầu óc thông minh này, nói mấy câu như hận không thể đào cả nhà người ta ra, quan trọng nhất là chủ đề người ta gợi ra không hề có tí vô lễ, nếu bạn không trả lời thì vô duyên, trả lời thì chả khác nào cởi sạch trước mặt người ta, thì ra lần đầu tiên gặp mặt mấy ngày trước giữa cậu và vị sư tỷ lại có bầu không khí khó chịu kia, hóa ra nguyên nhân do thuộc tính bát quái cuồng ma mà cậu sợ nhất của đối phương hay sao? Khóe miệng Tề Thiên Dương giật giật.
Lần này tính ra cũng không xem như ra khỏi tông, vì trước còn phải hội hợp với mấy đồng bạn ở toàn kiến trúc trung tâm Ngự Kiếm Môn – Thử kiếm đại điện, nhiệm vụ cụ thể là gì Tề Thiên Dương không hỏi, cũng không biết tại sao chỉ một nhiệm vụ thôi mà lại cần nhiều người đến vậy, kỳ thật theo ý nghĩ của cậu, mười Nguyên Anh buộc cùng nhau cũng không bằng một Phân Thần.
Thử Kiếm đại điện vẫn náo nhiệt như thường ngày, có người độc hành, có kẻ tụm năm tụm ba, cũng có người chuyên tụ tập thành đoàn, Tề Thiên Dương xuống xe ngựa, đi đến bên người Quý Phong.
Đỗ Song phải phụ trách công tác đảm bảo hậu cần cho toàn đội, cô có một cái nhẫn trữ vật, cấp bậc cũng không thấp, vừa rồi trà nước nệm êm trong xe đều từ đó mà ra, xem ra còn nhận bảo quản tài sản công cộng của mọi người.
Không giống những cái nhẫn trữ vật bay đầy trời trong rất nhiều tiểu thuyết huyền ảo khác, theo lý luận “Tiên Đồ", nhẫn trữ vật là thứ rất hi hữu, cho dù Tề gia có của cải khổng lồ là thế, con cháu trong tộc cũng phải đợi đến khi trăm tuổi mới nhận được một cái làm lễ vật, Tề Thiên Nhai có, Tề Thiên Dương thì không.
Lấy đồ từ trong nhẫn ra đích thật ngầu hơn nhiều so với móc từ túi đựng đồ ra, lòng Tề Thiên Dương đảo qua những thứ trong bảo tàng bí cảnh vẫn chưa được ai ghé thăm lần nào, nghĩ thầm, lần này xuất môn nhất định phải lượm mấy cái.
Cậu đang nghĩ ngợi, Đỗ Song đã lấy một khối lệnh bài đen ra hỏi nhẫn, truyền linh lực vào, chỉ một thoáng, mấy đường sáng màu lam bắn về bốn phá, chẳng mấy chốc, một trong số mấy đường sáng lam đó xuất hiện một em gái mang trọng kiếm. Dáng tươi cười lẫn ngọt ngào quen thuộc, lòng Tề Thiên Dương thầm mắng mẹ nó một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên cách em gái không xa là “Sứ giả hộ hoa" Trương Tự.
“Các ngươi là người tuyên bố nhiệm vụ Cửu Long đài sao?" Dương Thiến Thiến cười tủm tỉm móc từ trong ngực áo ra một khối lệnh bài đen y hệt của Đỗ Song, “Chào mọi người, ta là Dương Thiến Thiến, đây là sư huynh Trương Tự của ta, bọn ta đến nhận nhiệm vụ!"
Quý Phong nhìn đôi sư huynh muội này một chốc, không hề bỏ qua con người mà nhìn thấu bản chất ngược cẩu cuồng bạo của họ, chỉ nhìn thấy bọn họ một người Nguyên Anh trung kỳ, một người Phân Thần sơ kỳ, tu vi hợp lệ, nhìn qua cũng không giống chưa từng thấy máu, sau khi giới thiệu lẫn nhau thì gật đầu đồng ý.
Đỗ Song thấy thế, nói: “Còn một người, chúng ta chờ hắn tới rồi đi Thiên Điện nha?"
Quý Phong không có ý kiến gì gãi gãi đầu, hiển nhiên cũng phát hiện mình lỗ mãng, ở đây người đến người đi, nói chuyện hợp tác cũng quá thất lễ.
Dương Thiến Thiến không hề cảm thấy phí thời gian, phất tay một cái: “Vậy thì chờ một chút đi," cô nhìn thấy Tề Thiên Dương, hưng phấn đi đến: “Đúng là Thích Nhất! Ngươi còn nhớ ta không?"
Tề Thiên Dương không thể tránh, bất đắc đĩ gánh lấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Trương Tư mà chào hỏi: “Đương nhiên là có, Dương đạo hữu."
Dương Thiến Thiến thuộc loại được bảo vệ kỹ càng, là cô gái không có tâm cơ, ở chung với người như vậy cảm giác cũng không tệ lắm, chí ít cảm giác cũng tốt hơn Phương Linh nhiều, ngặt nỗi nhà em gái này có chó dữ, tới gần một tí là bão lạnh đã đập vào mặt, Tề Thiên Dương nhất thời cảm thấy áp lực như núi đè.
Quý Phong cũng nhìn ra Tề Thiên Dương không được tự nhiên, hắn chuyển hướng chủ đề: “Bọn ta là đệ tử đỉnh Tĩnh Viễn, dám hỏi hai vị đạo hữu là môn hạ của vị tiền bối nào?"
“Gia sư hành tung bất định, cũng không có danh hào, ta và sư muội chỉ là trên danh nghĩa chỉ là tán tu trên Ngự Kiếm môn." Trương Tự đi đến bên cạnh Dương Thiến Thiến, vừa trả lời vừa kéo sư muội vào lòng, không cho cô quay đầu nhìn Tề Thiên Dương, Dương Thiến Thiến đỏ mặt nhìn xung quanh, đấm vai hắn, còn đem mặt vùi vào cổ hắn nữa.
Biết đây là người ta không muốn nói, Quý Phong cũng không miễn cưỡng, hắn là người thành thật, tính cách sáng sủa rộng rãi, cùng người nói chuyện dăm ba câu đã làm cho đối phương cảm thấy như tắm gió xuân, rất thoải mái, chẳng mấy chốc đã hàn huyên cùng sư huynh muội Dương Thiến Thiến, làm Tề Thiên Dương cũng thở phào một hơi.
Lúc này đường sáng màu lam dần rút ngắn, càng trở nên chói mắt, người để bọn họ đợi lâu cũng khoan thai đên chậm, Tề Thiên Dương đưa lưng về phía người nọ, lúc đối phương tiếp cận, tim cậu không biết thế nào lại đập thình thịch.
“Xin lỗi, ta đến chậm." Thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục vang lên từ phía sau, Tề Thiên Dương cứng đơ cả người.
Mặt Sở Hàn Phi rất dễ nhìn, hắn vừa đến gần, không ít người đã nhìn về phía bọn họ, vì tránh để người khác nhận ra thân phận Sở Hàn Phi, tạo thành phiền toái không cần thiết, Quý Phong dẫn mọi người đến Thiên Điện.
Thiên Điện của Thử Kiếm đại điện dùng cho những nhiệm vụ đơn giản, ví dụ như tìm mèo, tìm chó, tìm linh thảo, thường ngày không có ai, bên cạnh có nơi chuyên dụng cho mọi người đàm luận, đoàn người đi vào một gian phòng bình thường.
Tề Thiên Dương vừa vào đã mắt to trừng mắt nhỏ với Sở Hàn Phi, cậu đi ra ngoài để giải sầu, kết quả không biết tên này từ đâu chui ra, bây giờ còn đòi theo cậu làm nhiệm vụ?
Sở Hàn Phi nhìn cậu, trong mắt phượng lạnh lùng là nhu tình chỉ mình hắn hiểu, hắn nói: “Thiên Dương, đã lâu không gặp."
Tề Thiên Dương hoàn toàn không nuốt nổi chiêu này, nỗ lực bình tĩnh, nặn ra một cười nhặt mà cậu cho là bình thường nhất: “Lâu lắm hả? Sao ta không biết?"
Sở Hàn Phi nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng Tề Thiên Dương lại có thể nhìn ra từng biến hóa dù chỉ là nhỏ nhất trên vẻ mặt của hắn, cậu biết hắn nói thật, hắn thật sự rất nhớ cậu.
Lòng không biết tại sao lại ê ẩm, Tề Thiên Dương quay đầu, không nhìn vào mắt Sở Hàn Phi nữa.
Quý Phong thân là đại sư huynh đỉnh Tĩnh Viễn, có đệ tử mới nhập môn, đương nhiên đã điều tra rõ ràng chuyện của cậu, hắn biết nam nhân trước mắt vừa nhìn đã biết không dễ gì đụng tới là đạo lữ của tiểu sư đệ, nhưng tình cảm đạo lữ người ta thế nào lại không nằm trong phạm vi điều tra của hắn, hắn cũng nghe qua vài lời đồn đãi, bây giờ nhìn bộ dạng hai người giương cung bạt kiếm, bỗng chốc cảm thấy mình biết quá nhiều. Hắn thầm rùng mình, cưỡng chế không nhìn hai người, cùng sư huynh muội Trương Tự và Dương Thiến Thiến bàn về phương án thực thi và phần thưởng bao nhiêu của nhiệm vụ lần này, Đỗ Song, hai huynh đệ Dương Kỳ Dương Lân phía sau Quý Phong cũng tương tự, chung quy suy ra, bây giờ trong cái đoàn này, chỉ có mình Sở Hàn Phi có thực lực cực mạnh.
Tề Thiên Dương quay đầu lại, Sở Hàn Phi thì không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi chỗ kia nhìn cậu, dù lúc sau Quý Phong có kiên trì đến trao đổi về vấn đề đãi ngộ, cũng chẳng nói chẳng rằng, bày ra vẻ “Ngươi nói gì cũng được, đừng có quấy rầy ta."
Tuy quá trình có hơi thê thảm, nhưng tiểu đội đi làm nhiệm vụ của đỉnh Tĩnh Viễn vẫn thành lập hữu kinh vô hiểm, đoàn người thông qua truyền tống trận của tông môn, rất nhanh đã được truyền tống đến truyền tống trận trong thành trì gần Cửu Long đài.
Tề Thiên Dương chưa đi truyền tống trận bao giờ, đợi đến lúc truyền tống trận đột ngột dừng lại, bàn chân mất thăng bằng, ngã thẳng về phía Dương Thiến Thiến phía trước, lúc cậu định thi pháp để đứng vững, Trương Tự đột nhiên quay đầu lại, đưa tay, nhất thời một quần sáng vô cùng khoa trương chắn ngay giữa cậu và Dương Thiến Thiến, một loạt động tác này đều phát sinh trong nháy mắt, dọa Tề Thiên Dương nhảy dựng, chỉ có thể ngã lộn ra sau.
Sở Hàn Phi đột ngột vươn tay đỡ được cậu, ôm cậu vào lòng, thế mà Tề Thiên Dương còn chưa kịp xấu hổ, cậu nhìn cảnh tượng chung quanh một lượt, đã mồm miệng há hốc cả rồi.
Mãi đến lúc này, Tề Thiên Dương mới biết bọn họ tới nơi này để làm gì, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tác giả :
Nhược Nhiên Tình Không