Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 225: Khóc ra thành tiếng
Đường Bắc Vi kinh ngạc lại ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Dường như giọng nói ôn hòa của Diệp Mặc khiến cô sợ ngây người. Từ sau khi hắn biết được mình lừa hắn, giọng điệu hắn càng ngày càng lạnh như băng. Đây là lần đầu tiên hắn dùng loại giọng điệu ôn hòa này nói chuyện với cô.
Trong lòng cô thậm chí có cảm giác tủi thân, càng muốn khóc ra thành tiếng. Nhưng cô biết cho dù mình uất ức mà rơi lệ, cô cũng không muốn khóc thành tiếng trước mặt người xa lạ.
Nhìn nước mắt Đường Bắc Vi càng chảy càng nhiều, Diệp Mặc cau mày, nhưng không lên tiếng. Hắn đang chờ. Tuy rằng hiện tại hắn rất muốn rời đi, nhưng Đường Bắc Vi vẫn chưa nói ra lai lịch của chiếc vòng tay, hắn không muốn cứ như vậy mà đi.
Thật lâu sau, Đường Bắc Vi mới bớt khóc, cúi đầu nói:
- Khi mẹ tôi bệnh nặng, bà đã để lại cái vòng tay kia cho tôi. Bà nói tôi không phải con gái ruột của bà. Hơn hai mươi năm trước, bà nhặt được tôi ở trong chùa. Bà giữ lại cái vòng tay này bởi vì bà nói lúc trước có hai đứa trẻ được để lại trong chùa. Ngoại trừ tôi được bà nhận nuôi ra, còn có một cậu bé trai được người khác nhận đưa đi. Về sau sẽ dùng cái vòng ngọc này để nhận nhau, cho nên...
Bỗng nhiên Diệp Mặc ngây người. Nếu Đường Bắc Vi nói là sự thật, vậy đứa bé trai kia chẳng phải chính là mình sao? Chẳng lẽ mình được đưa từ trong chùa về? Hắn nhớ tới xét ngiệm của Diệp gia. Không ngờ đó lại là sự thật? Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên tái nhợt. Nếu nói như vậy Đường Bắc Vi mới là em gái hắn, chứ không phải là Diệp Lăng.
Nhưng vừa rồi không ngờ hắn lại giáo huấn Đường Bắc Vi tới hộc máu. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Tuy rằng linh hồn hắn không phải là Diệp Mặc, nhưng không cách nào thoát khỏi huyết thống.
Đường Bắc Vi không ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, chỉ nói tiếp:
- Diệp Mặc, tuy rằng tôi muốn hại anh, nhưng còn chưa làm gì. Anh thấy tôi chướng mắt, thích cái vòng ngọc này, anh cứ lấy đi. Xem như tôi bồi thường cho anh. Với tôi mà nói, ngoại trừ mẹ tôi ra, tôi đã không còn người thân nào. Mẹ tôi đi rồi, tôi cũng không cần tới cái vòng này nữa...
Giọng nói của cô càng nói càng thấp. Cuối cùng hầu như không thể nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc hối hận về những việc làm và lời nói của mình. Sau khi hắn tu chân, chưa từng hối hận vì chuyện gì. Nhưng lúc này, hắn thật sự hối hận. Bởi vì liên quan đến chuyện của Diệp Lăng, khiến hắn phẫn nộ, nói chuyện trở nên khắc nghiệt. Cho dù bản thân hắn bị Đường Bắc Vi ám toán, hắn cũng không tức giận như vậy.
Tuy rằng không thể xác định Đường Bắc Vi chính là em gái hắn, nhưng lúc này Diệp Mặc đã cảm thấy hối hận về hành động thô lỗ của mình.
Đường Bắc Vi cúi đầu âm thầm đau khổ thật lâu, không ngờ không phát hiện Diệp Mặc có bất kỳ động tĩnh gì. Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Sắc mặt Diệp Mặc thực sự tái nhợt. Thậm chí cô có thể tưởng tượng sắc mặt hắn và sắc mặt mình gần giống nhau.
- Diệp....
Thậm chí Đường Bắc Vi đã quên tình cảnh của mình, đã quên người trước mắt mình vừa rồi đã đối xử không khách khí với cô như thế nào.
Diệp Mặc thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi hồi lâu. Đường Bắc Vi chịu không nổi ánh mắt của Diệp Mặc, cô lại cúi đầu. Cô không biết vì sao Diệp Mặc lại nhìn cô như vậy, nhưng cô đã không còn quan tâm.
Diệp Mặc ngồi xuống, cầm áo phủ thêm lên người Đường Bắc Vi, sau đó ôm Đường Bắc Vi vào người. Đường Bắc Vi có chút kinh sợ. Diệp Mặc làm sao vậy? Dường như hắn có chút kỳ lạ.
- Rất xin lỗi, Bắc Vi. Tôi xin lỗi về những lời nói vừa rồi của mình.
Diệp Mặc nghĩ hẳn Đường Bắc Vi không thoải mái, lại phát giác được trong lòng mình cũng không thoải mái. Ánh mắt của hắn dần dần trở nên tàn nhẫn. Bất kể là ai đã lừa Đường Bắc Vi đến đây, còn hại cô như thế, hắn đều phải nghiền xương người này thành tro.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái. Chẳng lẽ người kia biết hắn và Đường Bắc Vi là anh em? Nếu đúng là như vậy, người này quá tàn nhẫn và đáng sợ. May mắn Diệp Mặc hắn có nguyên tắc của mình. Hơn nữa trong lòng chỉ có Lạc Ảnh hoặc là thêm Ninh Khinh Tuyết, bằng không, Diệp Mặc không dám nghĩ tiếp.
Ánh mắt Diệp Mặc càng ngày càng lạnh. Thủ đoạn thật là ác độc. Nếu đúng là như vậy, người này không trừ, hắn khó có thể sống bình yên. Nghiền xương thành tro cũng không thể giải tỏa được mối hận trong lòng Diệp Mặc hắn, trên thế giới này không ngờ có loại người giống súc sinh như vậy.
Đường Bắc Vi cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ, Diệp Mặc lại nói xin lỗi cô. Nếu lần đầu tiên Diệp Mặc xin lỗi là tùy ý. Lúc này, Đường Bắc Vi thật sự cảm nhận được sự áy náy của Diệp Mặc. Hắn thật sự cảm thấy áy náy đối với cô. Hơn nữa vẫn gọi mình là Đường Bắc Vi, hiện tại đã đổi thành Bắc Vi.
Cô tựa vào trong lòng Diệp Mặc, thậm chí còn cảm giác không muốn động đậy. Có một ý nghĩ vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu cô. Nếu có một người như vậy luôn che chở cho cô thì tốt rồi. Cô sẽ không bị mọi người xung quanh khi dễ.
Đường Bắc Vi đang nghĩ ngợi lung tung, không ngờ cảm giác được thân thể Diệp Mặc càng ngày càng lạnh. Loại cảm giác rét lạnh và sát khí xuất phát từ trong xương cốt, khiến cô rùng mình một cái, đột nhiên rời khỏi Diệp Mặc.
Nhìn Đường Bắc Vi hoảng sợ nhìn mình, Diệp Mặc biết mình vô tình phát ra sát khí. Hắn thu sát ý lại. Lúc này mới lấy ra một viên thuốc nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Bắc Vi, cô uống viên thuốc này trước. Tôi điều trị kinh mạch giúp cô một chút.
Đường Bắc Vi kinh ngạc nhìn viên thuốc trong tay, suy nghĩ một chút vẫn nuốt xuống, nhưng cô không hỏi lý do. Nếu Diệp Mặc muốn làm gì cô, cô sẽ cam chịu số phận.
Diệp Mặc lấy ngân châm ra giúp Đường Bắc Vi đả thông toàn bộ kinh mạch bị tích tụ do vừa rồi quá thương tâm. Hắn lại dùng chân nguyên giúp thông kinh mạch toàn thân cô một vòng. Hai giờ sau, lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, rút ngân châm ra.
Đường Bắc Vi kinh ngạc phát hiện dường như toàn thân cô đều tràn ngập lực lượng, hơn nữa tinh thần đã trở nên no đủ. Thậm chí sự dỗi hờn vừa tích tụ trong lòng đã biến mất không thấy nữa. Thậm chí cô còn có một loại bay bổng, khiến toàn thân cô vô cùng thoải mái.
Nàng nhìn thấy chất bẩn chảy ra trên người, dường như cô đã biết điều gì. Cô lại nhìn Diệp Mặc ngồi ở bên giường, đầu đổ đầy mồ hôi, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, cô đã hiểu được một chút. Tuy rằng Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc đã làm gì với nàng, nhưng cô biết nhất định là Diệp Mặc đã tiêu hao khí lực của mình làm gì đó để giúp cô điều dưỡng.
Diệp Mặc mở to mắt nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Cô đi tắm trước, đợi lát nữa tôi sẽ nói chuyện tiếp với cô.
Tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đường Bắc Vi vẫn vội vàng đi tắm rửa.
Lần này Diệp Mặc hao tổn rất lớn. Loại chuyện tẩy tủy và điều trị kinh mạch giúp người, cho tới bây giờ Diệp Mặc chưa hề giúp bất cứ kẻ nào, cho dù là Ninh Khinh Tuyết, cũng là công lao của bản thân cô. Lần này hắn giúp Đường Bắc Vi làm như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Bởi vì hắn cảm giác được mình mắc nợ cô.
Diệp Mặc kiểm tra trong nhẫn một chút, chỉ còn có mấy chục đồng. Xem ra hôm nay không tránh khỏi chuyện vay tiền. Hắn không hỏi tiền của Diệp Lăng. Hắn biết, hiện tại Diệp Lăng đang không có tiền. Hỏi vay tiền cô, là làm khó cô. Text được lấy tại Truyện FULL
Đường Bắc Vi tắm giặt sạch sẽ hết gần một giờ. Sau khi cô đi ra, đã thay một bộ quần áo. Chỉ có điều vẫn chỉ mặc chiếc áo sơmi của Diệp Mặc.
Đường Bắc Vi tắm rửa xong, toàn thân trở nên khác hẳn. Bởi vì vừa rồi Diệp Mặc giúp cô chải vuốt kinh mạch và tẩy tủy. Một loại khí chất cao quý khó có thể miêu tả xuất hiện trên thân thể của cô.
Khi cô nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương, cô đã cảm thấy kinh hãi. Cô không biết Diệp Mặc đã làm gì giúp cô, tuy nhiên cô biết nhất định là Diệp Mặc giúp cô làm một chuyện rất trọng đại. Hơn nữa dường như Diệp Mặc cũng không phải là người tầm thường.
Diệp Mặc thấy bộ dạng Đường Bắc Vi thay đổi như vậy, lại cảm thấy có chút hài lòng. Ngoại trừ trong ánh mắt của cô vẫn có một cảm giác đau thương khó có thể hủy diệt ra, Đường Bắc Vi đã hoàn toàn khác hẳn.
- Anh muốn nói với tôi chuyện gì?
Đường Bắc Vi đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô đã chôn sâu cảm giác đau buồn trong đáy lòng. Cô thực sự đã quyết định lập tức trở về Đàn Đô. Nếu thật sự không thể trị liệu cho mẹ, cô sẽ đưa mẹ trở về, sau đó tự vẫn cùng với mẹ. Cô đã cố gắng. Hiện tại, bị mọi người xung quanh khi dễ, còn không bằng trở về cùng đi với mẹ.
Diệp Mặc lấy ra một vòng tay nói:
- Tôi nghi ngờ chúng ta là anh em, bởi vì tôi cũng có một cái vòng tay như vậy.
Đường Bắc Vi bỗng nhiên có chút run rẩy. Cô đứng phắt dậy, cướp lấy chiếc vòng trong tay Diệp Mặc, so sánh với chiếc vòng tay của mình. Rõ ràng là một đôi.
Sắc mặt cô vừa hồng nhuận đã trở nên tái nhợt. Tay cô run rẩy, thậm chí toàn thân đều run rẩy. Cô không ngờ người thân mà mình muốn, lại chính là người trước mắt đã tra tấn cô. Nếu ban đầu không biết thân phận của Diệp Mặc, cô còn có thể chịu được. Nhưng một khi biết Diệp Mặc có thể là anh cô, cô thậm chí không nhịn được muốn sụp đổ.
Cô hi vọng có một người anh yêu thương cưng chiều cô. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cô lại bất ngờ không thể tiếp nhận được.
Sắc mặt Đường Bắc Vi càng ngày càng tái nhợt. Cô bất ngờ cầm lấy hai chiếc vòng trong tay ném về phía Diệp Mặc, sau đó không nói tiếng nào chạy tới cửa kéo cửa rồi xông ra ngoài.
Trong mắt Diệp Mặc chợt hiện lên chút ảm đạm. Tuy rằng xét từ phương diện linh hồn mà nói, hắn và anh trai của Đường Bắc Vi không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng về huyết thống lại không cách nào vứt bỏ.
Diệp Mặc đuổi theo. Hắn biết hiện tại, trong lòng Đường Bắc Vi rất khó chịu. Hắn không cố tìm cách giữ chặt lấy cô. Có lẽ hắn lại gần, cô sẽ chạy nhanh hơn.
Trong đầu Đường Bắc Vi là một mảnh hỗn độn. Không ngờ Diệp Mặc là anh trai cô. Chẳng thà cho tới bây giờ cô vẫn không tìm được anh trai, cũng không hy vọng Diệp Mặc là anh trai cô.
Cô thiếu chút nữa đã làm ra chuyện không thể tha thứ. Nếu không phải Diệp Mặc không thèm để ý tới cô, nếu không hậu quả bản thân cô cũng không dám nghĩ tới.
Đường Bắc Vi không ngừng chạy trốn. Cô hận Diệp Mặc. Hắn đã có vòng tay, vì sao không lấy ra sớm một chút? Vì sao trên thế giới này có nhiều người như vậy lại không ai có thể là anh trai cô. Tại sao cứ phải là Diệp Mặc?
Đường Bắc Vi giống như không biết mệt mỏi cứ chạy thẳng về phía trước. Giống như phía trước có gì đó có thể giải thoát cho cô. Đầu cô quay cuồng, đã không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Diệp Mặc có chút lo lắng đi theo phía sau cô. Hắn biết hiện tại Đường Bắc Vi cần được phát tiết. Chờ sau khi cô bình tĩnh, có thể tiếp nhận được.
Diệp Mặc dừng bước. Hắn thấy Đường Bắc Vi đã đi vào thang máy của tòa nhà Xuyên Phong. Đây là một thang máy bằng kính. Khi Diệp Mặc tới nơi, thang máy đã đi lên trên.
Ánh mắt Đường Bắc Vi đờ đẫn khiến trong lòng Diệp Mặc run lên. Cô lên thang máy làm gì? Diệp Mặc nhanh chóng nghĩ không lẽ cô ấy muốn nhảy lầu. Bỗng nhiên hắn hối hận vừa rồi đã không giữ chặt lấy cô, mà để cô chạy đi.
Mắt Diệp Mặc thấy thang máy càng ngày càng nhỏ. Diệp Mặc khẩn trương sử dụng thần thức để ý tới Đường Bắc Vi. Tuy nhiên thật may là tòa nhà này chỉ cao khoảng 70 mét, vẫn trong phạm vi thần thức của hắn.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi đang nghĩ có cần phải đi lên kéo nàng xuống hay không, bất ngờ Đường Bắc Vi mở ra cửa sổ tầng cao nhất, nhảy xuống.
Nhìn Đường Bắc Vi nhảy lầu, cuối cùng Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra. Hắn không chút do dự phi thân nhảy lên, dùng bức tường khí chân nguyên giảm tốc độ rơi của Đường Bắc Vi, lại ôm Đường Bắc Vi nhẹ nhàng rơi xuống. Trước khi người khác kịp phản ứng, rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, khi Đường Bắc Vi nhảy xuống, cô liền cảm giác thoải mái. Tất cả đều đã kết thúc.
Nhưng khi nàng tỉnh lại, phát hiện cô đang bị Diệp Mặc ôm ở trên tay. Trong lòng cô kinh ngạc, chẳng lẽ anh trai cũng nhảy lầu sao?
- Bắc Vi, em thật khờ. Làm gì phải nhảy lầu? Nếu anh không thể đón được em, anh sẽ không tha thứ cho mình.
Giọng điệu Diệp Mặc có chút thương cảm. Hắn không biết là ai đúng ai sai.
Cuối cùng Đường Bắc Vi đã hiểu được, là Diệp Mặc đỡ được cô. Cảm giác vướng mắc tích tụ trong lòng liền biến mất tăm mất ích. Trong lòng cô lại cảm thấy tủi thân. Rốt cuộc nàng không nhịn được ôm cổ Diệp Mặc "Oa" một cái, khóc ra thành tiếng.
Trong lòng cô thậm chí có cảm giác tủi thân, càng muốn khóc ra thành tiếng. Nhưng cô biết cho dù mình uất ức mà rơi lệ, cô cũng không muốn khóc thành tiếng trước mặt người xa lạ.
Nhìn nước mắt Đường Bắc Vi càng chảy càng nhiều, Diệp Mặc cau mày, nhưng không lên tiếng. Hắn đang chờ. Tuy rằng hiện tại hắn rất muốn rời đi, nhưng Đường Bắc Vi vẫn chưa nói ra lai lịch của chiếc vòng tay, hắn không muốn cứ như vậy mà đi.
Thật lâu sau, Đường Bắc Vi mới bớt khóc, cúi đầu nói:
- Khi mẹ tôi bệnh nặng, bà đã để lại cái vòng tay kia cho tôi. Bà nói tôi không phải con gái ruột của bà. Hơn hai mươi năm trước, bà nhặt được tôi ở trong chùa. Bà giữ lại cái vòng tay này bởi vì bà nói lúc trước có hai đứa trẻ được để lại trong chùa. Ngoại trừ tôi được bà nhận nuôi ra, còn có một cậu bé trai được người khác nhận đưa đi. Về sau sẽ dùng cái vòng ngọc này để nhận nhau, cho nên...
Bỗng nhiên Diệp Mặc ngây người. Nếu Đường Bắc Vi nói là sự thật, vậy đứa bé trai kia chẳng phải chính là mình sao? Chẳng lẽ mình được đưa từ trong chùa về? Hắn nhớ tới xét ngiệm của Diệp gia. Không ngờ đó lại là sự thật? Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên tái nhợt. Nếu nói như vậy Đường Bắc Vi mới là em gái hắn, chứ không phải là Diệp Lăng.
Nhưng vừa rồi không ngờ hắn lại giáo huấn Đường Bắc Vi tới hộc máu. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Tuy rằng linh hồn hắn không phải là Diệp Mặc, nhưng không cách nào thoát khỏi huyết thống.
Đường Bắc Vi không ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, chỉ nói tiếp:
- Diệp Mặc, tuy rằng tôi muốn hại anh, nhưng còn chưa làm gì. Anh thấy tôi chướng mắt, thích cái vòng ngọc này, anh cứ lấy đi. Xem như tôi bồi thường cho anh. Với tôi mà nói, ngoại trừ mẹ tôi ra, tôi đã không còn người thân nào. Mẹ tôi đi rồi, tôi cũng không cần tới cái vòng này nữa...
Giọng nói của cô càng nói càng thấp. Cuối cùng hầu như không thể nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc hối hận về những việc làm và lời nói của mình. Sau khi hắn tu chân, chưa từng hối hận vì chuyện gì. Nhưng lúc này, hắn thật sự hối hận. Bởi vì liên quan đến chuyện của Diệp Lăng, khiến hắn phẫn nộ, nói chuyện trở nên khắc nghiệt. Cho dù bản thân hắn bị Đường Bắc Vi ám toán, hắn cũng không tức giận như vậy.
Tuy rằng không thể xác định Đường Bắc Vi chính là em gái hắn, nhưng lúc này Diệp Mặc đã cảm thấy hối hận về hành động thô lỗ của mình.
Đường Bắc Vi cúi đầu âm thầm đau khổ thật lâu, không ngờ không phát hiện Diệp Mặc có bất kỳ động tĩnh gì. Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Sắc mặt Diệp Mặc thực sự tái nhợt. Thậm chí cô có thể tưởng tượng sắc mặt hắn và sắc mặt mình gần giống nhau.
- Diệp....
Thậm chí Đường Bắc Vi đã quên tình cảnh của mình, đã quên người trước mắt mình vừa rồi đã đối xử không khách khí với cô như thế nào.
Diệp Mặc thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi hồi lâu. Đường Bắc Vi chịu không nổi ánh mắt của Diệp Mặc, cô lại cúi đầu. Cô không biết vì sao Diệp Mặc lại nhìn cô như vậy, nhưng cô đã không còn quan tâm.
Diệp Mặc ngồi xuống, cầm áo phủ thêm lên người Đường Bắc Vi, sau đó ôm Đường Bắc Vi vào người. Đường Bắc Vi có chút kinh sợ. Diệp Mặc làm sao vậy? Dường như hắn có chút kỳ lạ.
- Rất xin lỗi, Bắc Vi. Tôi xin lỗi về những lời nói vừa rồi của mình.
Diệp Mặc nghĩ hẳn Đường Bắc Vi không thoải mái, lại phát giác được trong lòng mình cũng không thoải mái. Ánh mắt của hắn dần dần trở nên tàn nhẫn. Bất kể là ai đã lừa Đường Bắc Vi đến đây, còn hại cô như thế, hắn đều phải nghiền xương người này thành tro.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái. Chẳng lẽ người kia biết hắn và Đường Bắc Vi là anh em? Nếu đúng là như vậy, người này quá tàn nhẫn và đáng sợ. May mắn Diệp Mặc hắn có nguyên tắc của mình. Hơn nữa trong lòng chỉ có Lạc Ảnh hoặc là thêm Ninh Khinh Tuyết, bằng không, Diệp Mặc không dám nghĩ tiếp.
Ánh mắt Diệp Mặc càng ngày càng lạnh. Thủ đoạn thật là ác độc. Nếu đúng là như vậy, người này không trừ, hắn khó có thể sống bình yên. Nghiền xương thành tro cũng không thể giải tỏa được mối hận trong lòng Diệp Mặc hắn, trên thế giới này không ngờ có loại người giống súc sinh như vậy.
Đường Bắc Vi cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ, Diệp Mặc lại nói xin lỗi cô. Nếu lần đầu tiên Diệp Mặc xin lỗi là tùy ý. Lúc này, Đường Bắc Vi thật sự cảm nhận được sự áy náy của Diệp Mặc. Hắn thật sự cảm thấy áy náy đối với cô. Hơn nữa vẫn gọi mình là Đường Bắc Vi, hiện tại đã đổi thành Bắc Vi.
Cô tựa vào trong lòng Diệp Mặc, thậm chí còn cảm giác không muốn động đậy. Có một ý nghĩ vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu cô. Nếu có một người như vậy luôn che chở cho cô thì tốt rồi. Cô sẽ không bị mọi người xung quanh khi dễ.
Đường Bắc Vi đang nghĩ ngợi lung tung, không ngờ cảm giác được thân thể Diệp Mặc càng ngày càng lạnh. Loại cảm giác rét lạnh và sát khí xuất phát từ trong xương cốt, khiến cô rùng mình một cái, đột nhiên rời khỏi Diệp Mặc.
Nhìn Đường Bắc Vi hoảng sợ nhìn mình, Diệp Mặc biết mình vô tình phát ra sát khí. Hắn thu sát ý lại. Lúc này mới lấy ra một viên thuốc nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Bắc Vi, cô uống viên thuốc này trước. Tôi điều trị kinh mạch giúp cô một chút.
Đường Bắc Vi kinh ngạc nhìn viên thuốc trong tay, suy nghĩ một chút vẫn nuốt xuống, nhưng cô không hỏi lý do. Nếu Diệp Mặc muốn làm gì cô, cô sẽ cam chịu số phận.
Diệp Mặc lấy ngân châm ra giúp Đường Bắc Vi đả thông toàn bộ kinh mạch bị tích tụ do vừa rồi quá thương tâm. Hắn lại dùng chân nguyên giúp thông kinh mạch toàn thân cô một vòng. Hai giờ sau, lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, rút ngân châm ra.
Đường Bắc Vi kinh ngạc phát hiện dường như toàn thân cô đều tràn ngập lực lượng, hơn nữa tinh thần đã trở nên no đủ. Thậm chí sự dỗi hờn vừa tích tụ trong lòng đã biến mất không thấy nữa. Thậm chí cô còn có một loại bay bổng, khiến toàn thân cô vô cùng thoải mái.
Nàng nhìn thấy chất bẩn chảy ra trên người, dường như cô đã biết điều gì. Cô lại nhìn Diệp Mặc ngồi ở bên giường, đầu đổ đầy mồ hôi, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, cô đã hiểu được một chút. Tuy rằng Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc đã làm gì với nàng, nhưng cô biết nhất định là Diệp Mặc đã tiêu hao khí lực của mình làm gì đó để giúp cô điều dưỡng.
Diệp Mặc mở to mắt nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Cô đi tắm trước, đợi lát nữa tôi sẽ nói chuyện tiếp với cô.
Tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đường Bắc Vi vẫn vội vàng đi tắm rửa.
Lần này Diệp Mặc hao tổn rất lớn. Loại chuyện tẩy tủy và điều trị kinh mạch giúp người, cho tới bây giờ Diệp Mặc chưa hề giúp bất cứ kẻ nào, cho dù là Ninh Khinh Tuyết, cũng là công lao của bản thân cô. Lần này hắn giúp Đường Bắc Vi làm như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Bởi vì hắn cảm giác được mình mắc nợ cô.
Diệp Mặc kiểm tra trong nhẫn một chút, chỉ còn có mấy chục đồng. Xem ra hôm nay không tránh khỏi chuyện vay tiền. Hắn không hỏi tiền của Diệp Lăng. Hắn biết, hiện tại Diệp Lăng đang không có tiền. Hỏi vay tiền cô, là làm khó cô. Text được lấy tại Truyện FULL
Đường Bắc Vi tắm giặt sạch sẽ hết gần một giờ. Sau khi cô đi ra, đã thay một bộ quần áo. Chỉ có điều vẫn chỉ mặc chiếc áo sơmi của Diệp Mặc.
Đường Bắc Vi tắm rửa xong, toàn thân trở nên khác hẳn. Bởi vì vừa rồi Diệp Mặc giúp cô chải vuốt kinh mạch và tẩy tủy. Một loại khí chất cao quý khó có thể miêu tả xuất hiện trên thân thể của cô.
Khi cô nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương, cô đã cảm thấy kinh hãi. Cô không biết Diệp Mặc đã làm gì giúp cô, tuy nhiên cô biết nhất định là Diệp Mặc giúp cô làm một chuyện rất trọng đại. Hơn nữa dường như Diệp Mặc cũng không phải là người tầm thường.
Diệp Mặc thấy bộ dạng Đường Bắc Vi thay đổi như vậy, lại cảm thấy có chút hài lòng. Ngoại trừ trong ánh mắt của cô vẫn có một cảm giác đau thương khó có thể hủy diệt ra, Đường Bắc Vi đã hoàn toàn khác hẳn.
- Anh muốn nói với tôi chuyện gì?
Đường Bắc Vi đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô đã chôn sâu cảm giác đau buồn trong đáy lòng. Cô thực sự đã quyết định lập tức trở về Đàn Đô. Nếu thật sự không thể trị liệu cho mẹ, cô sẽ đưa mẹ trở về, sau đó tự vẫn cùng với mẹ. Cô đã cố gắng. Hiện tại, bị mọi người xung quanh khi dễ, còn không bằng trở về cùng đi với mẹ.
Diệp Mặc lấy ra một vòng tay nói:
- Tôi nghi ngờ chúng ta là anh em, bởi vì tôi cũng có một cái vòng tay như vậy.
Đường Bắc Vi bỗng nhiên có chút run rẩy. Cô đứng phắt dậy, cướp lấy chiếc vòng trong tay Diệp Mặc, so sánh với chiếc vòng tay của mình. Rõ ràng là một đôi.
Sắc mặt cô vừa hồng nhuận đã trở nên tái nhợt. Tay cô run rẩy, thậm chí toàn thân đều run rẩy. Cô không ngờ người thân mà mình muốn, lại chính là người trước mắt đã tra tấn cô. Nếu ban đầu không biết thân phận của Diệp Mặc, cô còn có thể chịu được. Nhưng một khi biết Diệp Mặc có thể là anh cô, cô thậm chí không nhịn được muốn sụp đổ.
Cô hi vọng có một người anh yêu thương cưng chiều cô. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cô lại bất ngờ không thể tiếp nhận được.
Sắc mặt Đường Bắc Vi càng ngày càng tái nhợt. Cô bất ngờ cầm lấy hai chiếc vòng trong tay ném về phía Diệp Mặc, sau đó không nói tiếng nào chạy tới cửa kéo cửa rồi xông ra ngoài.
Trong mắt Diệp Mặc chợt hiện lên chút ảm đạm. Tuy rằng xét từ phương diện linh hồn mà nói, hắn và anh trai của Đường Bắc Vi không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng về huyết thống lại không cách nào vứt bỏ.
Diệp Mặc đuổi theo. Hắn biết hiện tại, trong lòng Đường Bắc Vi rất khó chịu. Hắn không cố tìm cách giữ chặt lấy cô. Có lẽ hắn lại gần, cô sẽ chạy nhanh hơn.
Trong đầu Đường Bắc Vi là một mảnh hỗn độn. Không ngờ Diệp Mặc là anh trai cô. Chẳng thà cho tới bây giờ cô vẫn không tìm được anh trai, cũng không hy vọng Diệp Mặc là anh trai cô.
Cô thiếu chút nữa đã làm ra chuyện không thể tha thứ. Nếu không phải Diệp Mặc không thèm để ý tới cô, nếu không hậu quả bản thân cô cũng không dám nghĩ tới.
Đường Bắc Vi không ngừng chạy trốn. Cô hận Diệp Mặc. Hắn đã có vòng tay, vì sao không lấy ra sớm một chút? Vì sao trên thế giới này có nhiều người như vậy lại không ai có thể là anh trai cô. Tại sao cứ phải là Diệp Mặc?
Đường Bắc Vi giống như không biết mệt mỏi cứ chạy thẳng về phía trước. Giống như phía trước có gì đó có thể giải thoát cho cô. Đầu cô quay cuồng, đã không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Diệp Mặc có chút lo lắng đi theo phía sau cô. Hắn biết hiện tại Đường Bắc Vi cần được phát tiết. Chờ sau khi cô bình tĩnh, có thể tiếp nhận được.
Diệp Mặc dừng bước. Hắn thấy Đường Bắc Vi đã đi vào thang máy của tòa nhà Xuyên Phong. Đây là một thang máy bằng kính. Khi Diệp Mặc tới nơi, thang máy đã đi lên trên.
Ánh mắt Đường Bắc Vi đờ đẫn khiến trong lòng Diệp Mặc run lên. Cô lên thang máy làm gì? Diệp Mặc nhanh chóng nghĩ không lẽ cô ấy muốn nhảy lầu. Bỗng nhiên hắn hối hận vừa rồi đã không giữ chặt lấy cô, mà để cô chạy đi.
Mắt Diệp Mặc thấy thang máy càng ngày càng nhỏ. Diệp Mặc khẩn trương sử dụng thần thức để ý tới Đường Bắc Vi. Tuy nhiên thật may là tòa nhà này chỉ cao khoảng 70 mét, vẫn trong phạm vi thần thức của hắn.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi đang nghĩ có cần phải đi lên kéo nàng xuống hay không, bất ngờ Đường Bắc Vi mở ra cửa sổ tầng cao nhất, nhảy xuống.
Nhìn Đường Bắc Vi nhảy lầu, cuối cùng Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra. Hắn không chút do dự phi thân nhảy lên, dùng bức tường khí chân nguyên giảm tốc độ rơi của Đường Bắc Vi, lại ôm Đường Bắc Vi nhẹ nhàng rơi xuống. Trước khi người khác kịp phản ứng, rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, khi Đường Bắc Vi nhảy xuống, cô liền cảm giác thoải mái. Tất cả đều đã kết thúc.
Nhưng khi nàng tỉnh lại, phát hiện cô đang bị Diệp Mặc ôm ở trên tay. Trong lòng cô kinh ngạc, chẳng lẽ anh trai cũng nhảy lầu sao?
- Bắc Vi, em thật khờ. Làm gì phải nhảy lầu? Nếu anh không thể đón được em, anh sẽ không tha thứ cho mình.
Giọng điệu Diệp Mặc có chút thương cảm. Hắn không biết là ai đúng ai sai.
Cuối cùng Đường Bắc Vi đã hiểu được, là Diệp Mặc đỡ được cô. Cảm giác vướng mắc tích tụ trong lòng liền biến mất tăm mất ích. Trong lòng cô lại cảm thấy tủi thân. Rốt cuộc nàng không nhịn được ôm cổ Diệp Mặc "Oa" một cái, khóc ra thành tiếng.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ