Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi
Chương 75: Hình như Phách Thiên đặc biệt thích
Edit by: _amyy_y
"A! Đừng tới đây, cứu mạng!" Cô không biết làm sao, lui về phía sau vài bước rồi xoay người chạy vào phòng khách, Phách Thiên vẫn đuổi sát cô, cuối cùng cô chạy tới chỗ Hàn Thất Lục đang đứng xem trò vui, bắt được hông hắn.
"Cứu mạng..." Cô ôm lấy Hàn Thất Lục, nước mắt bắt đầu trào ra.
Đáy lòng đột nhiên cảm thấy bị đụng chạm, Hàn Thất Lục dời ánh mắt qua một bên, trầm giọng nói: "Phách Thiên, ngoan ngoãn ở yên! Nếu không sẽ không được ăn cơm."
Đang chuẩn bị lao về phía An Sơ Hạ lần nữa, Phách Thiên không cam lòng nhảy ra, cuối cùng nghe lời ngồi sang một bên. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, mà An Sơ Hạ cũng nhìn chằm chằm nó, sợ nó lại đột nhiên nhào về phía cô.
Thấy bộ dáng này của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đột nhiên cảm thấy buồn cười, nên cười to lên thành tiếng.
"Anh... cười cái gì?" An Sơ Hạ không hiểu hỏi, còn khẩn trương nhìn qua phía Phách Thiên mấy lần. Phách Thiên hình như có chút mệt, lười biếng gục đầu xuống chân hắn, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi cười là vì... Một người không sợ trời không sợ đất như cô lại có thể sợ nó, thật là hiếm có a." Vẻ mặt hắn đắc ý, giống như là phát hiện ra được lục địa mới vậy.
Khinh bỉ liếc hắn một cái, cô có chút khẩn trương nhìn qua Phách Thiên.
"Tôi nói này, tiểu thư." Hàn Thất Lục đưa đầu tới sát mặt cô, có thể ngửi thấy mùi hương sữa tươi nhàn nhạt: "Cô còn muốn ôm tôi đến khi nào?"
Cô lúc này mới nhớ ra là mình đang ôm chặt Hàn Thất Lục! Vội vàng buông tay ra, gương mặt bỗng hơi đỏ lên.
"Xin lỗi! Cô lễ phép nói một tiếng.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ nói: "Phách Thiên của tôi hình như đặc biệt thích cô, bất quá, hình như cô không hề thích nó a... Nên biết rằng Phách Thiên trước giờ gặp người khác, đều không phản ứng như thế, chưa bao giờ phản ứng thái quá như vậy."
Cúi đầu, cô nhớ lại một ký ức sâu đậm. Mãi đến lúc Hàn Thất Lục giơ giơ tay trước mặt cô cô mới giật mình tỉnh lại. Hắn không tin được trong con ngươi An Sơ Hạ tràn ngập đau thương.
"Anh không tin sao? Thật lúc tôi còn rất nhỏ, cha tôi bỏ đi theo người đàn bà khác, bỏ lại tôi và mẹ. Bắt đầu một cuộc sống mới, tôi khóc một ngày một đêm, lại bị sốt rất cao. Tiền trong nhà đều bị cha mang đi hết, mẹ không có tiền chữa bệnh cho tôi, liền ôm tôi đi ra đường ăn xin." Nói tới đây, cô hít mũi một cái, chóp mũi bắt đầu ửng đỏ.
Hàn Thất Lục biết nhà An Sơ Hạ nghèo, nhưng lại không biết chuyện này. Ngực đột nhiên nhói đau, cảm giác này là thương yêu sao?
"Ngày đó, mẹ ôm tôi đến gõ cửa một nhà có tiền, nhưng người kia không nói lời nào lập tức thả chó ra. Vì để bảo vệ tôi, chân mẹ bị chó cắn bị thương..." Nói đến đây, trên gò má cô xuất hiện một giọt lệ.
Ý thức được hình như mình nói quá nhiều, An Sơ Hạ lập tức dừng lại. Lúc này mới phát hiện Khương Viên Viên đứng ở cửa phòng bếp cũng đã rơi nước mắt, Hàn quản gia đứng bên cạnh cũng đã rơi một giọt lệ.
"Đó là vì sao tôi sợ chó a!" An Sơ Hạ lau nước mắt mỉm cười, đôi mắt trở nên trong sạch không để lại chút ưu thương: "Mọi người đang làm gì vậy a? Đây không phải chuyện gì thực sự cảm động lắm, sao lại khóc a?"
"A! Đừng tới đây, cứu mạng!" Cô không biết làm sao, lui về phía sau vài bước rồi xoay người chạy vào phòng khách, Phách Thiên vẫn đuổi sát cô, cuối cùng cô chạy tới chỗ Hàn Thất Lục đang đứng xem trò vui, bắt được hông hắn.
"Cứu mạng..." Cô ôm lấy Hàn Thất Lục, nước mắt bắt đầu trào ra.
Đáy lòng đột nhiên cảm thấy bị đụng chạm, Hàn Thất Lục dời ánh mắt qua một bên, trầm giọng nói: "Phách Thiên, ngoan ngoãn ở yên! Nếu không sẽ không được ăn cơm."
Đang chuẩn bị lao về phía An Sơ Hạ lần nữa, Phách Thiên không cam lòng nhảy ra, cuối cùng nghe lời ngồi sang một bên. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, mà An Sơ Hạ cũng nhìn chằm chằm nó, sợ nó lại đột nhiên nhào về phía cô.
Thấy bộ dáng này của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đột nhiên cảm thấy buồn cười, nên cười to lên thành tiếng.
"Anh... cười cái gì?" An Sơ Hạ không hiểu hỏi, còn khẩn trương nhìn qua phía Phách Thiên mấy lần. Phách Thiên hình như có chút mệt, lười biếng gục đầu xuống chân hắn, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi cười là vì... Một người không sợ trời không sợ đất như cô lại có thể sợ nó, thật là hiếm có a." Vẻ mặt hắn đắc ý, giống như là phát hiện ra được lục địa mới vậy.
Khinh bỉ liếc hắn một cái, cô có chút khẩn trương nhìn qua Phách Thiên.
"Tôi nói này, tiểu thư." Hàn Thất Lục đưa đầu tới sát mặt cô, có thể ngửi thấy mùi hương sữa tươi nhàn nhạt: "Cô còn muốn ôm tôi đến khi nào?"
Cô lúc này mới nhớ ra là mình đang ôm chặt Hàn Thất Lục! Vội vàng buông tay ra, gương mặt bỗng hơi đỏ lên.
"Xin lỗi! Cô lễ phép nói một tiếng.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ nói: "Phách Thiên của tôi hình như đặc biệt thích cô, bất quá, hình như cô không hề thích nó a... Nên biết rằng Phách Thiên trước giờ gặp người khác, đều không phản ứng như thế, chưa bao giờ phản ứng thái quá như vậy."
Cúi đầu, cô nhớ lại một ký ức sâu đậm. Mãi đến lúc Hàn Thất Lục giơ giơ tay trước mặt cô cô mới giật mình tỉnh lại. Hắn không tin được trong con ngươi An Sơ Hạ tràn ngập đau thương.
"Anh không tin sao? Thật lúc tôi còn rất nhỏ, cha tôi bỏ đi theo người đàn bà khác, bỏ lại tôi và mẹ. Bắt đầu một cuộc sống mới, tôi khóc một ngày một đêm, lại bị sốt rất cao. Tiền trong nhà đều bị cha mang đi hết, mẹ không có tiền chữa bệnh cho tôi, liền ôm tôi đi ra đường ăn xin." Nói tới đây, cô hít mũi một cái, chóp mũi bắt đầu ửng đỏ.
Hàn Thất Lục biết nhà An Sơ Hạ nghèo, nhưng lại không biết chuyện này. Ngực đột nhiên nhói đau, cảm giác này là thương yêu sao?
"Ngày đó, mẹ ôm tôi đến gõ cửa một nhà có tiền, nhưng người kia không nói lời nào lập tức thả chó ra. Vì để bảo vệ tôi, chân mẹ bị chó cắn bị thương..." Nói đến đây, trên gò má cô xuất hiện một giọt lệ.
Ý thức được hình như mình nói quá nhiều, An Sơ Hạ lập tức dừng lại. Lúc này mới phát hiện Khương Viên Viên đứng ở cửa phòng bếp cũng đã rơi nước mắt, Hàn quản gia đứng bên cạnh cũng đã rơi một giọt lệ.
"Đó là vì sao tôi sợ chó a!" An Sơ Hạ lau nước mắt mỉm cười, đôi mắt trở nên trong sạch không để lại chút ưu thương: "Mọi người đang làm gì vậy a? Đây không phải chuyện gì thực sự cảm động lắm, sao lại khóc a?"
Tác giả :
Cẩm Hạ Mạt