Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 250: Siêu ngang ngược!
“Ông là ai? Ông làm gì Hoa Y rồi? Ông không được làm tổn thương cô ấy, có chuyện gì thì nhằm vào tôi!" Lý Phàm cao giọng gầm lên. Cố Hoa Y lại bị bắt cóc, ai làm? Lý Phàm vừa suy nghĩ vừa bước nhanh ra khỏi nhà, dù là ai làm thì anh cũng phải gấp rút cứu Cố Hoa Y đã.
“Ồ, xem ra cũng rất trọng tình nghĩa, lo lắng cho vợ mình phải không, để tôi cho cậu nghe nhạc nền trước đã." Lão Bạch vui vẻ giơ điện thoại về phía đám Cố Thiệu Dũng, thấy tư thế của lão Bạch, mấy tên côn đồ càng mạnh tay hơn.
“A! Đau quá! Mẹ nó Lý Phàm, thằng khốn mày hại chúng tao bị đánh, mày mau cút đến đây!"
“Lý phế vật, mày chơi ông mày! Nếu mày không tới, vợ mày sẽ bị chơi chết đấy!"
“Cố Hoạ Y, mau bảo người chồng rác rưởi của cô tới nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ bị đánh chết mất!" Đám Cố Thiệu Dũng nhao nhao giận dữ mắng mỏ, âm thanh truyền đến tai Lý Phàm. Nghe thấy tiếng chửi mắng của đám Cổ Thiệu Dũng, trong đầu Lý Phàm lập tức nghĩ đến một nơi, công ty! Chỉ có công ty thì mấy người Cố Thiệu Dũng mới có thể tới cùng Cố Hoạ Y, chỉ có công ty mới có nhiều người như thế!
Lý Phàm xác định được Cố Hoa Y đang bị bắt cóc ở đâu thì nhanh chóng lấy xe máy điện của mình ra, phóng thẳng về phía công ty nhà họ Cố.
Bây giờ là giờ cao điểm, ô tô chắc chắn sẽ bị tắc đường, nhưng xe máy điện lại trở thành phương tiện di chuyển thuận tiện nhất. Một tay anh giữ đầu xe, tay kia cầm điện thoại, nghe tin tức vọng lại từ trong điện thoại. Lão Bạch cho Lý Phàm nghe nửa phút mới cầm điện thoại trở lại, đặt lên tai: “Nghe thấy chưa tên vô dụng, họ mắng mày rất vui vẻ đấy!"
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Lý Phàm gầm lên.
“Muốn cậu tới chơi trò chơi, cho cậu mười phút để tới phòng họp công ty, nếu không cậu chờ Vợ mình bị chúng tôi chơi đi. Ha ha ha, tôi thích vợ cậu lắm, rất ngon!"
Lão Bạch cúp điện thoại, ném sang một bên.
“Bắt đầu đếm ngược mười phút, các người cầu nguyện tên đó tới đúng giờ đi, nhưng giao thông hôm nay tắc lắm, có thể cậu ta sẽ chậm hơn vài giờ" Nghe thấy lời của lão Bạch, đám Cố Thiệu Dũng run rẩy kịch liệt, một đám người co rụt lại, mặt mũi bầm dập, nhìn về phía tổ chim cút mới sinh, run rẩy trong gió lạnh. Cố Hoa Y cúi đầu im lặng, lòng vừa hy vọng Lý Phàm đến, vừa hy vọng anh không đến. Mâu thuẫn khiến Cố Hoa Y cực kỳ khó chịu.
Lý Phàm chạy xe máy điện với tốc độ cao nhất, anh đi qua vài con ngõ, cuối cùng cũng tới công công ty.
Anh phanh gấp, xe máy điện còn chưa giảm tốc đã bị Lý Phàm ném ra ngoài, nhưng anh vẫn vững vàng bước xuống, đứng ở cửa công
ty.
Cổng công ty lộn xộn, hai tên côn đồ mang theo gậy bóng chày cười híp mắt nhìn Lý Phàm.
“Kỹ thuật chạy xe tốt đấy, mày là thằng vô dụng Lý Phàm đúng không?"
“Đúng" Lý Phàm lạnh lùng đáp lại rồi bước về phía cửa.
“Anh Bạch của chúng tao muốn gặp mày, ngoan ngoãn đi theo chúng tao" Lý Phàm nhìn hai tên côn đồ bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó đột nhiên vung một cú đấm, hai tay đấm vào hai tên côn đồ bên trái, bên phải.
Hai tên mắt một mý, vừa định vung gậy nhưng nắm đấm của Lý Phàm đã tới. Bốp!
Bốp!
Hai tên côn đồ còn chưa kịp kêu lên đã bị Lý Phàm đánh ngất xỉu. Lý Phàm chẳng thèm nhìn chúng, anh bước vào toà nhà văn phòng, đi thẳng tới phòng họp. Lý Phàm đi một đường tới phòng họp rất thuận lợi. Tên côn đồ gác cửa thấy Lý Phàm đến thì cười nhếch mép mở cửa phòng hội nghị.
“Anh Bạch, Lý Phàm đến rồi."
Lão Bạch hơi sững sờ, sau đó liếc nhìn thời gian, bất mãn nói: “Tên khốn này sao đến nhanh thế? Có cho người khác chơi trò tàn nhẫn không hả?" Lý Phàm và lão Bạch nhìn nhau, cuối cùng đá vào eo người gác cửa, đạp hắn vào phòng họp.
Cố Hoa Y vui mừng rớt nước mắt, cô nghĩ Lý Phàm sẽ tới, nhưng không ngờ anh sẽ đến nhanh như vậy.
Đám người Cố Thiệu Dũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải lo lắng trò chơi mười phút của lão Bạch, nhưng thấy tên côn đồ bị Lý Phàm đá vào phòng họp, mấy người họ lại lập tức lạnh sống lưng. Lý Phàm muốn làm gì?
Muốn để mấy tên côn đồ này giết chết họ phải không? “Lý Phàm, cậu làm gì đấy? Chúng tôi đều là con tin, cậu có biết không? Dù cậu không vì chúng tôi thì cũng phải nghĩ đến an nguy của Hoạ Y chứ!".
Cố Thiệu Dũng hoảng sợ hét lên. Nếu Lý Phàm chọc giận những người này, để những người này giết họ thì tất cả người trong phòng này đều sẽ chết.
“Đồ bỏ đi kia, con mẹ nó đừng lại đây, đây không phải nơi cho mày giương oai! Mau xin lỗi đại ca tôn kính của chúng tao đi!"
“Mày vô lễ với các đại ca là muốn hại chết chúng tao phải không? Nếu chúng tao chết thì làm ma cũng không tha cho mày!"
Trong lòng đám Cố Thiệu Dũng hận Lý Phàm muốn chết, đã lúc này rồi mà còn giương oai gây hoạ, đây là muốn lấy mạng tất cả bọn họ mà!
Một đám côn đồ nhìn Lý Phàm như hổ rình mồi, chúng cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước sự bạo lực ngông cuồng của Lý Phàm. Mặt Lão Bạch co giật, vết sẹo như con rết trên mặt vặn vẹo, giống như muốn ăn thịt người.
“Có bản lĩnh lắm, tính mạng của vợ mày còn đang trong tay chúng tao mà lại dám làm loạn"
“Còn mạng của chúng mày đang trong tay tao" Lý Phàm lạnh lùng nói, sải bước đi về phía lão Bạch.
“Con mẹ nó, mày đứng lại, đi thêm bước nữa thì tao giết vợ mày!" Một tên côn đồ cầm ống thép chỉ vào đầu Cổ Hoạ Y. Cố Hoa Y mỉm cười nhìn Lý Phàm, đôi mắt nhoè lệ. Lý Phàm có thể tới là điều khiến Cố Hoa Y vui nhất. Lý Phàm cho Cố Hoa Y một ánh mắt an ủi, anh vững vàng dừng bước.
Lão Bạch cười khẩy nhìn Lý Phàm, khinh thường nói: “Gan cũng lớn lắm, chỉ là không có não, chẳng trách người ta nói cậu là kẻ vô dụng"
Lý Phàm nhếch mép, cười như không cười nhìn lão Bạch. Lão Bạch nhìn vẻ mặt Lý Phàm, cảm thấy anh không biết tự lượng sức mình, dường như Lý Phàm không có chút sợ hãi nào. Thằng nhóc này ngốc thật hay giả ngốc vậy? Lão Bạch hơi khó hiểu nhìn Lý Phàm, cảm thấy có phần không nhìn thấy Lý Phàm.
Trước đây chỉ cần là người bị đám người lão Bạch bắt được, bọn họ sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ giống như đám Cố Thiệu Dũng, đánh hoặc dọa nạt một chút là sẽ sợ tiểu tiện ra quần.
Nhưng Lý Phàm trước mắt lại quá mức bình tĩnh, như thể không sợ điều gì, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của anh.
“Ồ, xem ra cũng rất trọng tình nghĩa, lo lắng cho vợ mình phải không, để tôi cho cậu nghe nhạc nền trước đã." Lão Bạch vui vẻ giơ điện thoại về phía đám Cố Thiệu Dũng, thấy tư thế của lão Bạch, mấy tên côn đồ càng mạnh tay hơn.
“A! Đau quá! Mẹ nó Lý Phàm, thằng khốn mày hại chúng tao bị đánh, mày mau cút đến đây!"
“Lý phế vật, mày chơi ông mày! Nếu mày không tới, vợ mày sẽ bị chơi chết đấy!"
“Cố Hoạ Y, mau bảo người chồng rác rưởi của cô tới nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ bị đánh chết mất!" Đám Cố Thiệu Dũng nhao nhao giận dữ mắng mỏ, âm thanh truyền đến tai Lý Phàm. Nghe thấy tiếng chửi mắng của đám Cổ Thiệu Dũng, trong đầu Lý Phàm lập tức nghĩ đến một nơi, công ty! Chỉ có công ty thì mấy người Cố Thiệu Dũng mới có thể tới cùng Cố Hoạ Y, chỉ có công ty mới có nhiều người như thế!
Lý Phàm xác định được Cố Hoa Y đang bị bắt cóc ở đâu thì nhanh chóng lấy xe máy điện của mình ra, phóng thẳng về phía công ty nhà họ Cố.
Bây giờ là giờ cao điểm, ô tô chắc chắn sẽ bị tắc đường, nhưng xe máy điện lại trở thành phương tiện di chuyển thuận tiện nhất. Một tay anh giữ đầu xe, tay kia cầm điện thoại, nghe tin tức vọng lại từ trong điện thoại. Lão Bạch cho Lý Phàm nghe nửa phút mới cầm điện thoại trở lại, đặt lên tai: “Nghe thấy chưa tên vô dụng, họ mắng mày rất vui vẻ đấy!"
“Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Lý Phàm gầm lên.
“Muốn cậu tới chơi trò chơi, cho cậu mười phút để tới phòng họp công ty, nếu không cậu chờ Vợ mình bị chúng tôi chơi đi. Ha ha ha, tôi thích vợ cậu lắm, rất ngon!"
Lão Bạch cúp điện thoại, ném sang một bên.
“Bắt đầu đếm ngược mười phút, các người cầu nguyện tên đó tới đúng giờ đi, nhưng giao thông hôm nay tắc lắm, có thể cậu ta sẽ chậm hơn vài giờ" Nghe thấy lời của lão Bạch, đám Cố Thiệu Dũng run rẩy kịch liệt, một đám người co rụt lại, mặt mũi bầm dập, nhìn về phía tổ chim cút mới sinh, run rẩy trong gió lạnh. Cố Hoa Y cúi đầu im lặng, lòng vừa hy vọng Lý Phàm đến, vừa hy vọng anh không đến. Mâu thuẫn khiến Cố Hoa Y cực kỳ khó chịu.
Lý Phàm chạy xe máy điện với tốc độ cao nhất, anh đi qua vài con ngõ, cuối cùng cũng tới công công ty.
Anh phanh gấp, xe máy điện còn chưa giảm tốc đã bị Lý Phàm ném ra ngoài, nhưng anh vẫn vững vàng bước xuống, đứng ở cửa công
ty.
Cổng công ty lộn xộn, hai tên côn đồ mang theo gậy bóng chày cười híp mắt nhìn Lý Phàm.
“Kỹ thuật chạy xe tốt đấy, mày là thằng vô dụng Lý Phàm đúng không?"
“Đúng" Lý Phàm lạnh lùng đáp lại rồi bước về phía cửa.
“Anh Bạch của chúng tao muốn gặp mày, ngoan ngoãn đi theo chúng tao" Lý Phàm nhìn hai tên côn đồ bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó đột nhiên vung một cú đấm, hai tay đấm vào hai tên côn đồ bên trái, bên phải.
Hai tên mắt một mý, vừa định vung gậy nhưng nắm đấm của Lý Phàm đã tới. Bốp!
Bốp!
Hai tên côn đồ còn chưa kịp kêu lên đã bị Lý Phàm đánh ngất xỉu. Lý Phàm chẳng thèm nhìn chúng, anh bước vào toà nhà văn phòng, đi thẳng tới phòng họp. Lý Phàm đi một đường tới phòng họp rất thuận lợi. Tên côn đồ gác cửa thấy Lý Phàm đến thì cười nhếch mép mở cửa phòng hội nghị.
“Anh Bạch, Lý Phàm đến rồi."
Lão Bạch hơi sững sờ, sau đó liếc nhìn thời gian, bất mãn nói: “Tên khốn này sao đến nhanh thế? Có cho người khác chơi trò tàn nhẫn không hả?" Lý Phàm và lão Bạch nhìn nhau, cuối cùng đá vào eo người gác cửa, đạp hắn vào phòng họp.
Cố Hoa Y vui mừng rớt nước mắt, cô nghĩ Lý Phàm sẽ tới, nhưng không ngờ anh sẽ đến nhanh như vậy.
Đám người Cố Thiệu Dũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải lo lắng trò chơi mười phút của lão Bạch, nhưng thấy tên côn đồ bị Lý Phàm đá vào phòng họp, mấy người họ lại lập tức lạnh sống lưng. Lý Phàm muốn làm gì?
Muốn để mấy tên côn đồ này giết chết họ phải không? “Lý Phàm, cậu làm gì đấy? Chúng tôi đều là con tin, cậu có biết không? Dù cậu không vì chúng tôi thì cũng phải nghĩ đến an nguy của Hoạ Y chứ!".
Cố Thiệu Dũng hoảng sợ hét lên. Nếu Lý Phàm chọc giận những người này, để những người này giết họ thì tất cả người trong phòng này đều sẽ chết.
“Đồ bỏ đi kia, con mẹ nó đừng lại đây, đây không phải nơi cho mày giương oai! Mau xin lỗi đại ca tôn kính của chúng tao đi!"
“Mày vô lễ với các đại ca là muốn hại chết chúng tao phải không? Nếu chúng tao chết thì làm ma cũng không tha cho mày!"
Trong lòng đám Cố Thiệu Dũng hận Lý Phàm muốn chết, đã lúc này rồi mà còn giương oai gây hoạ, đây là muốn lấy mạng tất cả bọn họ mà!
Một đám côn đồ nhìn Lý Phàm như hổ rình mồi, chúng cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước sự bạo lực ngông cuồng của Lý Phàm. Mặt Lão Bạch co giật, vết sẹo như con rết trên mặt vặn vẹo, giống như muốn ăn thịt người.
“Có bản lĩnh lắm, tính mạng của vợ mày còn đang trong tay chúng tao mà lại dám làm loạn"
“Còn mạng của chúng mày đang trong tay tao" Lý Phàm lạnh lùng nói, sải bước đi về phía lão Bạch.
“Con mẹ nó, mày đứng lại, đi thêm bước nữa thì tao giết vợ mày!" Một tên côn đồ cầm ống thép chỉ vào đầu Cổ Hoạ Y. Cố Hoa Y mỉm cười nhìn Lý Phàm, đôi mắt nhoè lệ. Lý Phàm có thể tới là điều khiến Cố Hoa Y vui nhất. Lý Phàm cho Cố Hoa Y một ánh mắt an ủi, anh vững vàng dừng bước.
Lão Bạch cười khẩy nhìn Lý Phàm, khinh thường nói: “Gan cũng lớn lắm, chỉ là không có não, chẳng trách người ta nói cậu là kẻ vô dụng"
Lý Phàm nhếch mép, cười như không cười nhìn lão Bạch. Lão Bạch nhìn vẻ mặt Lý Phàm, cảm thấy anh không biết tự lượng sức mình, dường như Lý Phàm không có chút sợ hãi nào. Thằng nhóc này ngốc thật hay giả ngốc vậy? Lão Bạch hơi khó hiểu nhìn Lý Phàm, cảm thấy có phần không nhìn thấy Lý Phàm.
Trước đây chỉ cần là người bị đám người lão Bạch bắt được, bọn họ sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ giống như đám Cố Thiệu Dũng, đánh hoặc dọa nạt một chút là sẽ sợ tiểu tiện ra quần.
Nhưng Lý Phàm trước mắt lại quá mức bình tĩnh, như thể không sợ điều gì, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của anh.
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt