Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 227: Đấu giá điên cuồng
“30 tỷ!"
Sau phần lớn thời gian nhàm chán, cuối cùng chuyên viên đấu giá của Hoa Nhật Tâm cũng nhận được chỉ thị của ông chủ, giơ bảng số trong tay hô giá điên cuồng.
Người bán đấu giá mỉm cười nói: “Vâng, số 78 ra giá 30 tỷ, còn ai muốn ra giá không? Đây là sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá cực phẩm nhất."
Khóe miệng Hoa Nhật Tâm nhếch lên nụ cười, cho rằng bản thân vừa vung tay đã kêu giá 30 tỷ, nhất định có thể đủ kinh chấn toàn hội trường.
Lý Phàm nhàn nhã nhìn người bán đấu giá trên màn hình, mở thiết bị liên lạc nội bộ nói: “Ra giá 60 tỷ."
“Vâng thưa ông chủ."
Đấu giá viên độc quyền của Lý Phàm nhận được chỉ thị, cầm bảng số trên tay giơ lên thật cao: “60 tỷ."
Một số cậu ấm nhà giàu đang chuẩn bị ra giá, nghe thấy trên màn hình truyền đến mức giá 60 tỷ, đều hít ngược khí lạnh. Họ thầm nghĩ, người đến hôm nay đều là người mạnh gì không, ra giá 30 tỷ tăng giá 30 tỷ, có còn cho họ tham gia nữa không.
Hoa Nhật Tâm nhíu mày, nghĩ lần này chắc là gặp phải đối thủ mạnh, nói không chừng về sau phải chảy máu, móc ra giá cao.
Nhưng nghĩ đến mình đã chuẩn bị sẵn 180 tỷ tiền mặt, Hoa Nhật Tâm cảm thấy cầm chắc mười phần có được món trang sức về tay.
“Ra giá 66 tỷ." Hoa Nhật Tâm trầm giọng nói.
Tăng 30 tỷ, Hoa Nhật Tâm cũng không chịu nổi, vì vậy Hoa Nhật Tâm thay đổi chiến lược, thăm dò tình hình của đối phương trước.
Sau khi đấu giá viên độc quyền ra giá, người bán đấu giá cao giọng, nói: “Số 78 đã đưa ra giá lần hai. Có vẻ như anh ta rất xem trọng món bảo vật này. Còn vị nào chịu ra giá vì viên ngọc bích tuyệt đẹp này không?"
“90 tỷ!"
Đấu giá viên độc quyền của Lý Phàm giơ bảng, cao giọng hô.
“Ồ, số 118 ra giá 90 tỷ, tôi phải khen ngợi sự quyết đoán của số 118."
Người bán đấu giá phấn khích thốt lên.
Nếu cuộc đấu giá thành công, người bán đấu giá cũng sẽ nhận được một khoản hoa hồng tương ứng dựa trên số tiền đấu giá, đương nhiên mong đợi giá càng cao càng tốt.
Trên mặt Hoa Nhật Tâm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, giọng căm tức: “Số 118 chết tiệt, rốt cuộc là ai! Lại dám đối đầu với tôi!"
Sau khi trút lửa giận, Hoa Nhật Tâm cầm máy liên lạc với đôi mắt đỏ hoe, ra giá: “120 tỷ, ra giá 120 tỷ cho tôi, tôi xem hắn theo còn theo hay không!"
Chuyên viên đấu giá độc quyền đứng dậy vẫy bảng số và hô to: “120 tỷ!"
“Ồ, trời ơi, người số 78 đúng là ghê gớm, bây giờ giá đấu giá đã là 120 tỷ rồi! Còn ai ra giá nữa không? Nếu không còn ai ra giá, thì món bảo vật này sẽ thuộc về số 78."
“150 tỷ."
Bảng số 118 đại diện cho Lý Phàm lại lần nữa được giơ lên.
“Có vẻ như số 118 và số 78 của chúng ta đã nhìn trúng cùng một món đồ. Cuối cùng trong hai người, ai sẽ nhận được món trang sức ngọc bích cao cấp này? Chúng ta còn cần phải mỏi mắt mong chờ!"
Người bán đấu giá nói rất hùng hồn.
Hoa Nhật Tâm đã có ý nghĩ muốn giết người, nếu biết được ai đang nâng giá với mình, Hoa Nhật Tâm nhất định sẽ dùng dao đâm chết kẻ đó!
“Mẹ kiếp, đúng là gặp phải một tên khốn nạn, rốt cuộc là ai đang tăng giá!"
Hoa Nhật Tâm tức giận đập bàn hai cái, cầm máy liên lạc hét lớn: “6
180! 180 tỷ! Dùng giọng to nhất hét lên cho tôi!"
180 tỷ là vốn giới hạn của Hoa Nhật Tâm. Theo sự trưng cầu ý kiến của Hoa Nhật Tâm trước đó, nhiều chuyên gia trang sức đã ước tính giá của nó vào khoảng 150 tỷ, nhưng đã đến mức giá hơn 150 tỷ.
Vì để đề phòng lỡ như, Hoa Nhật Tâm còn cắn răng góp thêm 30 tỷ, cuối cùng đem theo 180 tỷ tới đấu giá.
Lúc này, Hoa Nhật Tâm cho rằng chỉ cần người số 118 là người tinh ý, hiểu được giá trị của món trang sức ngọc bích này, sẽ không đưa ra mức giá quá 180 tỷ, bởi vì như vậy đã vượt quá giá trị đáng có của khối ngọc bích này.
Sau khi báo giá xong, Hoa Nhật Tâm cảm thấy hơi bực mình, kéo mạnh nút cà vạt trên cổ áo để có thể thở dễ chịu hơn.
Trên màn hình, đấu giá viên độc quyền của Hoa Nhật Tâm dùng hết sức lực toàn thân, ngửa mặt lên kêu giá: “180! 180 tỷ!"
Giọng điệu, ngữ điệu và tốc độ đều bắt chước theo Hoa Nhật Tâm, để hoàn thành giao phó của Hoa Nhật Tâm đấu giá viên độc quyền cũng đã liều mạng.
Lý Phàm nhìn dáng vẻ và điệu bộ của đấu giá viên độc quyền của Hoa Nhật Tâm, không khỏi nở nụ cười, cho rằng tên này đến chỉ để chọc cười:
“Cũng không biết đó là chuyên viên đấu giá của ai, không đi diễn hài kịch thật là đáng tiếc."
Khi người bán đấu giá nghe được mức giá 180 tỷ, trong chốc lát trên người tiết ra một lượng lớn adrenaline, huyết áp tăng vọt, sắc mặt đỏ bừng.
Là một người bán đấu giá, trước khi lên sàn đấu giá cần phải biết thông tin về vốn và phạm vi giá trị của từng món đồ.
Vào lúc này, thấy giá của món trang sức phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá được đấu giá vượt ra khỏi mức giá hợp lý, trong lòng người bán đấu giá tràn đầy cảm giám thành công.
“180 tỷ! Có vẻ như số 78 đối với món trang sức ngọc bích cao cấp này, tràn đầy yêu thích cuồng nhiệt, đưa ra mức giá cao ngất ngưởng 180 tỷ. Còn vị nào chịu ra giá không?"
“Còn có ai không? Đây là món trang sức phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá vô cùng hiếm hoi, một loại bích ngọc hiếm có nhất định sẽ không ngừng tăng giá trị trong tương lai! Là món đồ cần thiết nhất định phải có cho dân du lịch, để làm nổi bật địa vị và khí chất."
Người bán đấu giá tiếp tục giới thiệu một cách ba hoa chích chòe, muốn tiếp tục đề cao giá tiền của món đồ đấu giá.
Tuy nhiên, trước mức giá cao ngất ngưởng 180 tỷ, giới cậu ấm nhà giàu đều im lặng, mức giá này đã vượt quá tầm giá trị hợp lý, nếu không phải vì nhu cầu đặc biệt thì không ai sẵn sàng trả giá cao.
Hoa Nhật Tâm nhìn màn hình, đắc ý ngồi bắt chéo hai chân vểnh lên, cuối cùng vui tươi hớn hở lấy ra một điếu thuốc ngậm.
“Mẹ kiếp, tranh với tôi, số 118 có khả năng thì tiếp tục tăng giá nữa đi, tôi xem anh còn dám tăng giá nữa không. Món đồ này nhất định phải thuộc về ông đây!"
Phun ra một làn khói trắng, Hoa Nhật Tâm nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh tượng tự tay cầm viên ngọc bích tinh xảo này và tặng cho Cố Họa Y trong bữa tiệc sinh nhật của cô, nhất định sẽ làm cho Cố Họa Y vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Người bán đấu hô một lượt trong cảm xúc dạt dào, thấy không ai giơ bảng, cầm chiếc búa gỗ nhỏ giơ cao có chút tiếc nuối.
“Còn ai muốn ra giá? Giá cao nhất hiện tại là 180 tỷ từ vị số 78, tôi đếm ba tiếng, nếu không có ai tiếp tục ra giá thì món đồ đấu giá này sẽ thuộc về vị số 78."
Người bán đấu giá dừng lại một lát, tay cầm chặt chiếc búa gỗ nhỏ.
“Một!"
“Hai!"
Khi người bán đấu giá chuẩn bị hô tiếng thứ ba, đấu giá viên độc quyền của Lý Phàm đột nhiên giơ bảng số trên tay hô to: “210 tỷ!"
“210 tỷ! Số 118 ra giá 210 tỷ!"
Người bán đấu giá kích động gào thét.
Hoa Nhật Tâm ném tàn thuốc trong tay xuống đất: “Quái! 118 là ai! Luôn đối đầu với tôi!"
Lý Phàm mỉm cười nhìn màn hình, khi chiếc búa gỗ nhỏ trong tay người bán đấu giá được gõ xuống trên màn hình, Lý Phàm liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Âm thanh giòn tan của chiếc búa gỗ đã đánh thức cơn tức giận của Hoa Nhật Tâm.
Hai mắt đỏ hoe, Hoa Nhật Tâm đột nhiên lao ra ngoài, xông tới cửa phòng VIP số 118, kéo nắm cửa xoay chậm, thấp giọng gầm lên: “Ông đây phải giết chết hắn!"
Sau phần lớn thời gian nhàm chán, cuối cùng chuyên viên đấu giá của Hoa Nhật Tâm cũng nhận được chỉ thị của ông chủ, giơ bảng số trong tay hô giá điên cuồng.
Người bán đấu giá mỉm cười nói: “Vâng, số 78 ra giá 30 tỷ, còn ai muốn ra giá không? Đây là sợi dây chuyền phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá cực phẩm nhất."
Khóe miệng Hoa Nhật Tâm nhếch lên nụ cười, cho rằng bản thân vừa vung tay đã kêu giá 30 tỷ, nhất định có thể đủ kinh chấn toàn hội trường.
Lý Phàm nhàn nhã nhìn người bán đấu giá trên màn hình, mở thiết bị liên lạc nội bộ nói: “Ra giá 60 tỷ."
“Vâng thưa ông chủ."
Đấu giá viên độc quyền của Lý Phàm nhận được chỉ thị, cầm bảng số trên tay giơ lên thật cao: “60 tỷ."
Một số cậu ấm nhà giàu đang chuẩn bị ra giá, nghe thấy trên màn hình truyền đến mức giá 60 tỷ, đều hít ngược khí lạnh. Họ thầm nghĩ, người đến hôm nay đều là người mạnh gì không, ra giá 30 tỷ tăng giá 30 tỷ, có còn cho họ tham gia nữa không.
Hoa Nhật Tâm nhíu mày, nghĩ lần này chắc là gặp phải đối thủ mạnh, nói không chừng về sau phải chảy máu, móc ra giá cao.
Nhưng nghĩ đến mình đã chuẩn bị sẵn 180 tỷ tiền mặt, Hoa Nhật Tâm cảm thấy cầm chắc mười phần có được món trang sức về tay.
“Ra giá 66 tỷ." Hoa Nhật Tâm trầm giọng nói.
Tăng 30 tỷ, Hoa Nhật Tâm cũng không chịu nổi, vì vậy Hoa Nhật Tâm thay đổi chiến lược, thăm dò tình hình của đối phương trước.
Sau khi đấu giá viên độc quyền ra giá, người bán đấu giá cao giọng, nói: “Số 78 đã đưa ra giá lần hai. Có vẻ như anh ta rất xem trọng món bảo vật này. Còn vị nào chịu ra giá vì viên ngọc bích tuyệt đẹp này không?"
“90 tỷ!"
Đấu giá viên độc quyền của Lý Phàm giơ bảng, cao giọng hô.
“Ồ, số 118 ra giá 90 tỷ, tôi phải khen ngợi sự quyết đoán của số 118."
Người bán đấu giá phấn khích thốt lên.
Nếu cuộc đấu giá thành công, người bán đấu giá cũng sẽ nhận được một khoản hoa hồng tương ứng dựa trên số tiền đấu giá, đương nhiên mong đợi giá càng cao càng tốt.
Trên mặt Hoa Nhật Tâm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, giọng căm tức: “Số 118 chết tiệt, rốt cuộc là ai! Lại dám đối đầu với tôi!"
Sau khi trút lửa giận, Hoa Nhật Tâm cầm máy liên lạc với đôi mắt đỏ hoe, ra giá: “120 tỷ, ra giá 120 tỷ cho tôi, tôi xem hắn theo còn theo hay không!"
Chuyên viên đấu giá độc quyền đứng dậy vẫy bảng số và hô to: “120 tỷ!"
“Ồ, trời ơi, người số 78 đúng là ghê gớm, bây giờ giá đấu giá đã là 120 tỷ rồi! Còn ai ra giá nữa không? Nếu không còn ai ra giá, thì món bảo vật này sẽ thuộc về số 78."
“150 tỷ."
Bảng số 118 đại diện cho Lý Phàm lại lần nữa được giơ lên.
“Có vẻ như số 118 và số 78 của chúng ta đã nhìn trúng cùng một món đồ. Cuối cùng trong hai người, ai sẽ nhận được món trang sức ngọc bích cao cấp này? Chúng ta còn cần phải mỏi mắt mong chờ!"
Người bán đấu giá nói rất hùng hồn.
Hoa Nhật Tâm đã có ý nghĩ muốn giết người, nếu biết được ai đang nâng giá với mình, Hoa Nhật Tâm nhất định sẽ dùng dao đâm chết kẻ đó!
“Mẹ kiếp, đúng là gặp phải một tên khốn nạn, rốt cuộc là ai đang tăng giá!"
Hoa Nhật Tâm tức giận đập bàn hai cái, cầm máy liên lạc hét lớn: “6
180! 180 tỷ! Dùng giọng to nhất hét lên cho tôi!"
180 tỷ là vốn giới hạn của Hoa Nhật Tâm. Theo sự trưng cầu ý kiến của Hoa Nhật Tâm trước đó, nhiều chuyên gia trang sức đã ước tính giá của nó vào khoảng 150 tỷ, nhưng đã đến mức giá hơn 150 tỷ.
Vì để đề phòng lỡ như, Hoa Nhật Tâm còn cắn răng góp thêm 30 tỷ, cuối cùng đem theo 180 tỷ tới đấu giá.
Lúc này, Hoa Nhật Tâm cho rằng chỉ cần người số 118 là người tinh ý, hiểu được giá trị của món trang sức ngọc bích này, sẽ không đưa ra mức giá quá 180 tỷ, bởi vì như vậy đã vượt quá giá trị đáng có của khối ngọc bích này.
Sau khi báo giá xong, Hoa Nhật Tâm cảm thấy hơi bực mình, kéo mạnh nút cà vạt trên cổ áo để có thể thở dễ chịu hơn.
Trên màn hình, đấu giá viên độc quyền của Hoa Nhật Tâm dùng hết sức lực toàn thân, ngửa mặt lên kêu giá: “180! 180 tỷ!"
Giọng điệu, ngữ điệu và tốc độ đều bắt chước theo Hoa Nhật Tâm, để hoàn thành giao phó của Hoa Nhật Tâm đấu giá viên độc quyền cũng đã liều mạng.
Lý Phàm nhìn dáng vẻ và điệu bộ của đấu giá viên độc quyền của Hoa Nhật Tâm, không khỏi nở nụ cười, cho rằng tên này đến chỉ để chọc cười:
“Cũng không biết đó là chuyên viên đấu giá của ai, không đi diễn hài kịch thật là đáng tiếc."
Khi người bán đấu giá nghe được mức giá 180 tỷ, trong chốc lát trên người tiết ra một lượng lớn adrenaline, huyết áp tăng vọt, sắc mặt đỏ bừng.
Là một người bán đấu giá, trước khi lên sàn đấu giá cần phải biết thông tin về vốn và phạm vi giá trị của từng món đồ.
Vào lúc này, thấy giá của món trang sức phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá được đấu giá vượt ra khỏi mức giá hợp lý, trong lòng người bán đấu giá tràn đầy cảm giám thành công.
“180 tỷ! Có vẻ như số 78 đối với món trang sức ngọc bích cao cấp này, tràn đầy yêu thích cuồng nhiệt, đưa ra mức giá cao ngất ngưởng 180 tỷ. Còn vị nào chịu ra giá không?"
“Còn có ai không? Đây là món trang sức phỉ thúy lão khang chủng màu xanh lá vô cùng hiếm hoi, một loại bích ngọc hiếm có nhất định sẽ không ngừng tăng giá trị trong tương lai! Là món đồ cần thiết nhất định phải có cho dân du lịch, để làm nổi bật địa vị và khí chất."
Người bán đấu giá tiếp tục giới thiệu một cách ba hoa chích chòe, muốn tiếp tục đề cao giá tiền của món đồ đấu giá.
Tuy nhiên, trước mức giá cao ngất ngưởng 180 tỷ, giới cậu ấm nhà giàu đều im lặng, mức giá này đã vượt quá tầm giá trị hợp lý, nếu không phải vì nhu cầu đặc biệt thì không ai sẵn sàng trả giá cao.
Hoa Nhật Tâm nhìn màn hình, đắc ý ngồi bắt chéo hai chân vểnh lên, cuối cùng vui tươi hớn hở lấy ra một điếu thuốc ngậm.
“Mẹ kiếp, tranh với tôi, số 118 có khả năng thì tiếp tục tăng giá nữa đi, tôi xem anh còn dám tăng giá nữa không. Món đồ này nhất định phải thuộc về ông đây!"
Phun ra một làn khói trắng, Hoa Nhật Tâm nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh tượng tự tay cầm viên ngọc bích tinh xảo này và tặng cho Cố Họa Y trong bữa tiệc sinh nhật của cô, nhất định sẽ làm cho Cố Họa Y vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Người bán đấu hô một lượt trong cảm xúc dạt dào, thấy không ai giơ bảng, cầm chiếc búa gỗ nhỏ giơ cao có chút tiếc nuối.
“Còn ai muốn ra giá? Giá cao nhất hiện tại là 180 tỷ từ vị số 78, tôi đếm ba tiếng, nếu không có ai tiếp tục ra giá thì món đồ đấu giá này sẽ thuộc về vị số 78."
Người bán đấu giá dừng lại một lát, tay cầm chặt chiếc búa gỗ nhỏ.
“Một!"
“Hai!"
Khi người bán đấu giá chuẩn bị hô tiếng thứ ba, đấu giá viên độc quyền của Lý Phàm đột nhiên giơ bảng số trên tay hô to: “210 tỷ!"
“210 tỷ! Số 118 ra giá 210 tỷ!"
Người bán đấu giá kích động gào thét.
Hoa Nhật Tâm ném tàn thuốc trong tay xuống đất: “Quái! 118 là ai! Luôn đối đầu với tôi!"
Lý Phàm mỉm cười nhìn màn hình, khi chiếc búa gỗ nhỏ trong tay người bán đấu giá được gõ xuống trên màn hình, Lý Phàm liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Âm thanh giòn tan của chiếc búa gỗ đã đánh thức cơn tức giận của Hoa Nhật Tâm.
Hai mắt đỏ hoe, Hoa Nhật Tâm đột nhiên lao ra ngoài, xông tới cửa phòng VIP số 118, kéo nắm cửa xoay chậm, thấp giọng gầm lên: “Ông đây phải giết chết hắn!"
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt