Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 196: Mua lại
Nghe thấy tên của Ngô Đạo Văn, Hoàng Cảnh Sơn sững sốt một chút.
Liên hệ cái tên như sét đánh bên tai này với Lý Phàm lại với nhau, có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nghiêng mắt nhìn anh, hắn cười lạnh nói: “Ông biết tên này là ai không? Đó là Lý Phàm – tên con rể ngu si ăn bám của nhà họ Cố, ông nói Ngô Đạo Văn đặt phòng bao cho hắn, ông chắc chắn không phải đang đùa?"
Ánh mắt giám đốc Vương ngây ngốc nhìn sang Lý Phàm, nghe Hoàng Cảnh Sơn giới thiệu về anh như vậy, trong lòng ông ta cũng có chút nghi hoặc.
“Nhưng nếu hắn thật sự là tên phế vật, e rằng Ngô Đạo Văn sẽ không giúp hắn đặt phòng bao đi."
“Đậu xanh! Bình thường thấy ông rất tinh ranh, lúc này sao lại hồ đồ vậy chứ, bản thân Ngô Đạo Văn mở Quan Nhân Đường, nếu thật sự quan hệ với hắn không tệ, sẽ kêu hắn tới chỗ chúng ta ăn? Không phải sớm sắp xếp một bữa thịnh soạn ở Quan Nhân Đường."
Giám đốc Vương chần chờ một lát, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhưng nhớ lại dặn dò khi Ngô Đạo Văn gọi điện thoại lúc chiều, trong lòng ông ta lại do dự.
“Chuyện này vẫn là thận trọng một chút thì hơn, mở cửa làm ăn đều phải vui vẻ nghênh đón khách khứa, chúng ta vốn là đi con đường đại chúng…"
Giám đốc Vương khó xử, vừa không muốn đắc tội Hoàng Cảnh Sơn, cũng không muốn mất lòng Lý Phàm, cho nên chỉ có thể ở giữa hòa giải.
“Ông có phải ngu không! Dặn dò của tôi cũng không nghe, ông có tin tôi gọi điện cho ba tôi sa thải ông không."
“Nhưng mà…nhưng mà như vậy sẽ không tốt cho hình tượng của nhà hàng, tin tức trên mạng bây giờ truyền đi rất nhanh, nếu họ đăng lên mạng…"
Giám đốc Vương khó xử giải thích.
“Cút cút cút, ông sang một bên đợi đi, đừng ảnh hưởng bảo vệ làm việc là được, ông đây phái người đi đuổi chúng đi."
Lý Phàm thấy giám đốc đang khó xử và Hoàng Cảnh Sơn đang táo bạo thì cười móc điện thoại ra, bấm gọi số của Tiền Phúc.
“Alo, tôi muốn mua nhà hàng Đường Tống, ông xử lý một chút."
“Dạ, thiếu chủ, tôi đi xử lý ngay."
Tiền Phúc cung kính nói.
Lúc Lý Phàm gọi điện thoại không đè thấp giọng, mỗi chữ nói ra đều khiến mọi người có mặt nghe rất rõ ràng.
Đám người Tần Dao nhìn nhau, mặt lộ ra hưng phấn khó có thể đè nén.
Mùi vị quen thuộc, phương pháp quen thuộc!
Lần trước ở thẩm mỹ viện chính là như vậy, một cú điện thoại của anh, ông chủ của thẩm mỹ viện liền biến thành Lý Phàm.
Nhưng lời của anh nghe vào tai Hoàng Cảnh Sơn lại có mùi vị khác.
“Mẹ mày, mày nói năng thật hùng hồn, không nhìn ra nha, thứ rác rưởi ngày càng biết ra vẻ, còn mua lại nhà hàng Đường Tống nữa, mày biết nhà hàng Đường Tống là nơi nào sao?"
“Không phải chỉ là một nhà hàng sao, có gì to tát."
Lý Phàm không chút để tâm nói.
“Hahaha, đã biết mày là thứ nghèo mạt không có kiến thức mà, còn chỉ là một nhà hàng, thực sự là cười chết gia, giám đốc Vương, ông phổ cập cho hắn một chút đi, để hắn biết địa vị của nhà hàng Đường Tống trong giới nhà hàng."
Giám đốc Vương có chút ngượng ngùng, nhưng Hoàng Cảnh Sơn ra lệnh, ông ta cũng chỉ có thể làm theo.
“Nhà hàng Đường Tống của chúng tôi là chuỗi nhà hàng nổi tiếng toàn quốc, hiện tại tổng cộng có một trăm hai mươi nhà hàng ở khắp các thành phố tuyến một tuyến hai trên toàn quốc, toàn bộ đều do tổng bộ trực tiếp quản lý, cho nên muốn thu mua thì chỉ có một cách là thu mua toàn bộ."
“Căn cứ đánh giá bảng xếp hạng top 100 ngành nhà hàng mới nhất gần đây thì giá trị thị trường của nhà hàng Đường Tống chúng tôi là hai mươi nghìn tỷ, đứng thứ bảy trong số một trăm chuỗi nhà hàng lớn trong nước, có thể nói là điển phạm trong ngành nhà hàng."
Giám đốc Vương như xử lý công việc giới thiệu một lượt, Hoàng Cảnh Sơn đắc ý ngẩng đầu, ôm vai ông ta cười.
“Giới thiệu không tệ."
Hắn khinh thường nhìn Lý Phàm: “Nghe thấy chưa, giá trị hai mươi nghìn tỷ, mày có nhiều tiền vậy sao? Muốn thu mua còn phải có nhiều hơn, ít nhất đàm phán đến hai mươi lăm, hai mươi sáu nghìn tỷ, thứ nghèo mạt như mày có nhiều tiền vậy sao?"
“Thật sự cười chết tao, mày nói tao nghe xem vừa nãy mày gọi cho ai, hẳn không phải gọi cho 1800 8119, tùy tiện nói vài câu với phục vụ tổng đài đi, để tao nghĩ xem biểu cảm của cô phục vụ nào, chắc là mặt mày mù mờ, cô ta có mắng mày là đồ ngu không?"
Hoàng Cảnh Sơn càng nói càng hưng phấn, cảm thấy mình nhất định đã nắm được chân tướng chuyện này.
Lý Phàm vừa rồi vì để làm ra vẻ mà gọi số máy không có thật hoặc là gọi số phục vụ 1800 8119.
Lý Phàm kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Mọi người ngồi xuống đi, đợi lát nữa còn có kịch hay để xem, phiền giám đốc Vương kêu người đưa trà nước tới."
Thấy anh không chút khách sáo, Hoàng Cảnh Sơn cười lạnh hai tiếng: “Mày rất can đảm đấy, tao muốn xem xem lát nữa có kịch gì hay, nếu không ai đến thu mua nhà hàng Đường Tống thì đừng trách tao khiến mày nằm ra ngoài."
…
Sau khi Lý Phàm cúp điện thoại, Tiền Phúc lập tức tìm số điện thoại của chủ tịch nhà hàng Đường Tống gọi đi.
“Alo, có phải chủ tịch của nhà hàng Đường Tống không?"
Tiền Phúc mặt mày uy nghiêm nói, giọng điệu tràn đầy sức mạnh khiến người ta không thể kháng cự.
“Là tôi, ngài gọi tôi Tiểu Tống là được rồi, không biết ngài gọi cho tôi là vì chuyện gì?"
Chủ tịch Tống thấp thỏm bất an nói.
Có thể khiến Tiền Phúc trực tiếp gọi tới, vậy nhất định không phải chuyện đơn giản, chủ tịch Tống căng thẳng đến tăng huyết áp.
“Thiếu chủ chúng tôi muốn thu mua nhà hàng Đường Tống, ông ra giá đi."
Chủ tịch Tống hoảng loạn, phải ra giá thế nào?
Ra giá trên trời thì sợ là sống không khỏi ngày mai, nếu bán rẻ, vậy thì lỗ to rồi.
“Nhà hàng Đường Tống chỉ là sản nghiệp nhỏ, sao có thể lọt vào mắt của thiếu chủ, có phải Tiểu Tống tôi đã làm sai đắc tội gì với thiếu chủ rồi không, xin ngài chỉ điểm một chút, tôi lập tức đi bồi lễ nhận sai với thiếu chủ."
Thái độ của chủ tịch Tống vô cùng khép nép.
“Thiếu chủ chúng tôi ở nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành, nếu ông có thể nhận được tha thứ của ngài ấy, thì tôi mới dừng việc thu mua, nếu không…ông hiểu."
“Tôi hiểu tôi hiểu, tôi liền cho người đi bồi lễ tạ lỗi, nhất định sẽ nhận được tha thứ của thiếu chủ."
“Thiếu chủ không muốn để người khác biết thân phận của mình."
Tiền Phúc dặn dò một câu rồi cúp điện thoại.
Chủ tịch Tống không dám do dự, lập tức gọi điện thoại cho tổng giám đốc nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành.
“Hàn Lập Thành, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà hàng, bồi lễ xin lỗi cậu Lý Phàm, dù là quỳ xuống cũng phải cầu xin được sự tha thứ của cậu ấy, ai chọc cậu Lý Phàm không vui, cậu liền hung hăng xử lý hắn cho tôi, xử lý tới khi cậu Lý Phàm hài lòng mới thôi!"
Hàn Lập Thành da đầu như muốn nổ tung, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống mà chủ tịch Tống hoảng loạn như vậy, hơn nữa từ mệnh lệnh của ông ta có thể nhìn ra là có người đã đắc tội với nhân vật vô cùng lớn ở nhà hàng.
“Chủ tịch còn có gì dặn dò."
“Thái độ phải cung kính, như cháu chắt để đối diện với cậu Lý, nhất định phải nhận được sự tha thứ của cậu ấy, tất cả cổ phần của nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành tặng cho cậu Lý để bồi tội."
“Cháu chắt…tôi hiểu rồi, nhất định sẽ làm đứa cháu ngoan."
Hàn Lập Thành hoảng loạn gật đầu.
Liên hệ cái tên như sét đánh bên tai này với Lý Phàm lại với nhau, có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nghiêng mắt nhìn anh, hắn cười lạnh nói: “Ông biết tên này là ai không? Đó là Lý Phàm – tên con rể ngu si ăn bám của nhà họ Cố, ông nói Ngô Đạo Văn đặt phòng bao cho hắn, ông chắc chắn không phải đang đùa?"
Ánh mắt giám đốc Vương ngây ngốc nhìn sang Lý Phàm, nghe Hoàng Cảnh Sơn giới thiệu về anh như vậy, trong lòng ông ta cũng có chút nghi hoặc.
“Nhưng nếu hắn thật sự là tên phế vật, e rằng Ngô Đạo Văn sẽ không giúp hắn đặt phòng bao đi."
“Đậu xanh! Bình thường thấy ông rất tinh ranh, lúc này sao lại hồ đồ vậy chứ, bản thân Ngô Đạo Văn mở Quan Nhân Đường, nếu thật sự quan hệ với hắn không tệ, sẽ kêu hắn tới chỗ chúng ta ăn? Không phải sớm sắp xếp một bữa thịnh soạn ở Quan Nhân Đường."
Giám đốc Vương chần chờ một lát, ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhưng nhớ lại dặn dò khi Ngô Đạo Văn gọi điện thoại lúc chiều, trong lòng ông ta lại do dự.
“Chuyện này vẫn là thận trọng một chút thì hơn, mở cửa làm ăn đều phải vui vẻ nghênh đón khách khứa, chúng ta vốn là đi con đường đại chúng…"
Giám đốc Vương khó xử, vừa không muốn đắc tội Hoàng Cảnh Sơn, cũng không muốn mất lòng Lý Phàm, cho nên chỉ có thể ở giữa hòa giải.
“Ông có phải ngu không! Dặn dò của tôi cũng không nghe, ông có tin tôi gọi điện cho ba tôi sa thải ông không."
“Nhưng mà…nhưng mà như vậy sẽ không tốt cho hình tượng của nhà hàng, tin tức trên mạng bây giờ truyền đi rất nhanh, nếu họ đăng lên mạng…"
Giám đốc Vương khó xử giải thích.
“Cút cút cút, ông sang một bên đợi đi, đừng ảnh hưởng bảo vệ làm việc là được, ông đây phái người đi đuổi chúng đi."
Lý Phàm thấy giám đốc đang khó xử và Hoàng Cảnh Sơn đang táo bạo thì cười móc điện thoại ra, bấm gọi số của Tiền Phúc.
“Alo, tôi muốn mua nhà hàng Đường Tống, ông xử lý một chút."
“Dạ, thiếu chủ, tôi đi xử lý ngay."
Tiền Phúc cung kính nói.
Lúc Lý Phàm gọi điện thoại không đè thấp giọng, mỗi chữ nói ra đều khiến mọi người có mặt nghe rất rõ ràng.
Đám người Tần Dao nhìn nhau, mặt lộ ra hưng phấn khó có thể đè nén.
Mùi vị quen thuộc, phương pháp quen thuộc!
Lần trước ở thẩm mỹ viện chính là như vậy, một cú điện thoại của anh, ông chủ của thẩm mỹ viện liền biến thành Lý Phàm.
Nhưng lời của anh nghe vào tai Hoàng Cảnh Sơn lại có mùi vị khác.
“Mẹ mày, mày nói năng thật hùng hồn, không nhìn ra nha, thứ rác rưởi ngày càng biết ra vẻ, còn mua lại nhà hàng Đường Tống nữa, mày biết nhà hàng Đường Tống là nơi nào sao?"
“Không phải chỉ là một nhà hàng sao, có gì to tát."
Lý Phàm không chút để tâm nói.
“Hahaha, đã biết mày là thứ nghèo mạt không có kiến thức mà, còn chỉ là một nhà hàng, thực sự là cười chết gia, giám đốc Vương, ông phổ cập cho hắn một chút đi, để hắn biết địa vị của nhà hàng Đường Tống trong giới nhà hàng."
Giám đốc Vương có chút ngượng ngùng, nhưng Hoàng Cảnh Sơn ra lệnh, ông ta cũng chỉ có thể làm theo.
“Nhà hàng Đường Tống của chúng tôi là chuỗi nhà hàng nổi tiếng toàn quốc, hiện tại tổng cộng có một trăm hai mươi nhà hàng ở khắp các thành phố tuyến một tuyến hai trên toàn quốc, toàn bộ đều do tổng bộ trực tiếp quản lý, cho nên muốn thu mua thì chỉ có một cách là thu mua toàn bộ."
“Căn cứ đánh giá bảng xếp hạng top 100 ngành nhà hàng mới nhất gần đây thì giá trị thị trường của nhà hàng Đường Tống chúng tôi là hai mươi nghìn tỷ, đứng thứ bảy trong số một trăm chuỗi nhà hàng lớn trong nước, có thể nói là điển phạm trong ngành nhà hàng."
Giám đốc Vương như xử lý công việc giới thiệu một lượt, Hoàng Cảnh Sơn đắc ý ngẩng đầu, ôm vai ông ta cười.
“Giới thiệu không tệ."
Hắn khinh thường nhìn Lý Phàm: “Nghe thấy chưa, giá trị hai mươi nghìn tỷ, mày có nhiều tiền vậy sao? Muốn thu mua còn phải có nhiều hơn, ít nhất đàm phán đến hai mươi lăm, hai mươi sáu nghìn tỷ, thứ nghèo mạt như mày có nhiều tiền vậy sao?"
“Thật sự cười chết tao, mày nói tao nghe xem vừa nãy mày gọi cho ai, hẳn không phải gọi cho 1800 8119, tùy tiện nói vài câu với phục vụ tổng đài đi, để tao nghĩ xem biểu cảm của cô phục vụ nào, chắc là mặt mày mù mờ, cô ta có mắng mày là đồ ngu không?"
Hoàng Cảnh Sơn càng nói càng hưng phấn, cảm thấy mình nhất định đã nắm được chân tướng chuyện này.
Lý Phàm vừa rồi vì để làm ra vẻ mà gọi số máy không có thật hoặc là gọi số phục vụ 1800 8119.
Lý Phàm kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Mọi người ngồi xuống đi, đợi lát nữa còn có kịch hay để xem, phiền giám đốc Vương kêu người đưa trà nước tới."
Thấy anh không chút khách sáo, Hoàng Cảnh Sơn cười lạnh hai tiếng: “Mày rất can đảm đấy, tao muốn xem xem lát nữa có kịch gì hay, nếu không ai đến thu mua nhà hàng Đường Tống thì đừng trách tao khiến mày nằm ra ngoài."
…
Sau khi Lý Phàm cúp điện thoại, Tiền Phúc lập tức tìm số điện thoại của chủ tịch nhà hàng Đường Tống gọi đi.
“Alo, có phải chủ tịch của nhà hàng Đường Tống không?"
Tiền Phúc mặt mày uy nghiêm nói, giọng điệu tràn đầy sức mạnh khiến người ta không thể kháng cự.
“Là tôi, ngài gọi tôi Tiểu Tống là được rồi, không biết ngài gọi cho tôi là vì chuyện gì?"
Chủ tịch Tống thấp thỏm bất an nói.
Có thể khiến Tiền Phúc trực tiếp gọi tới, vậy nhất định không phải chuyện đơn giản, chủ tịch Tống căng thẳng đến tăng huyết áp.
“Thiếu chủ chúng tôi muốn thu mua nhà hàng Đường Tống, ông ra giá đi."
Chủ tịch Tống hoảng loạn, phải ra giá thế nào?
Ra giá trên trời thì sợ là sống không khỏi ngày mai, nếu bán rẻ, vậy thì lỗ to rồi.
“Nhà hàng Đường Tống chỉ là sản nghiệp nhỏ, sao có thể lọt vào mắt của thiếu chủ, có phải Tiểu Tống tôi đã làm sai đắc tội gì với thiếu chủ rồi không, xin ngài chỉ điểm một chút, tôi lập tức đi bồi lễ nhận sai với thiếu chủ."
Thái độ của chủ tịch Tống vô cùng khép nép.
“Thiếu chủ chúng tôi ở nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành, nếu ông có thể nhận được tha thứ của ngài ấy, thì tôi mới dừng việc thu mua, nếu không…ông hiểu."
“Tôi hiểu tôi hiểu, tôi liền cho người đi bồi lễ tạ lỗi, nhất định sẽ nhận được tha thứ của thiếu chủ."
“Thiếu chủ không muốn để người khác biết thân phận của mình."
Tiền Phúc dặn dò một câu rồi cúp điện thoại.
Chủ tịch Tống không dám do dự, lập tức gọi điện thoại cho tổng giám đốc nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành.
“Hàn Lập Thành, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà hàng, bồi lễ xin lỗi cậu Lý Phàm, dù là quỳ xuống cũng phải cầu xin được sự tha thứ của cậu ấy, ai chọc cậu Lý Phàm không vui, cậu liền hung hăng xử lý hắn cho tôi, xử lý tới khi cậu Lý Phàm hài lòng mới thôi!"
Hàn Lập Thành da đầu như muốn nổ tung, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống mà chủ tịch Tống hoảng loạn như vậy, hơn nữa từ mệnh lệnh của ông ta có thể nhìn ra là có người đã đắc tội với nhân vật vô cùng lớn ở nhà hàng.
“Chủ tịch còn có gì dặn dò."
“Thái độ phải cung kính, như cháu chắt để đối diện với cậu Lý, nhất định phải nhận được sự tha thứ của cậu ấy, tất cả cổ phần của nhà hàng Đường Tống ở Hán Thành tặng cho cậu Lý để bồi tội."
“Cháu chắt…tôi hiểu rồi, nhất định sẽ làm đứa cháu ngoan."
Hàn Lập Thành hoảng loạn gật đầu.
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt