Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 109: Thổ hào nha

Triệu Long vừa nghe thấy vậy lập tức sững sờ!

Sở Trung Thiên thật sự dám làm như vậy!

Triệu Long lập tức hét lên: “Thiên gia! Ông làm như vậy sẽ chỉ lẽ làm sứt mẻ tình huynh đệ, đừng quên, tôi cũng có rất nhiều anh em! Nếu thật sự muốn gây chuyện, ông chịu được không?"

Triệu Long cũng một người tàn nhẫn, cậy mình có nhiều người, từ mặt đất bò dậy, xoa bụng.

Ông ta vừa nói ra câu này, mười mấy người anh em kia đã bao vây xung quanh, có ý muốn ép phải phục tùng.

Sở Trung Thiên trầm mặt, hét lên với những người anh em của Triệu Long kia: “Mắt các người bị mù sao, không nhận ra Sở Trung Thiên tôi sao?! Hôm nay ai dám bước lên một bước, ông đây sẽ khiến người đó tan cửa nát nhà!"

Khuôn mặt Sở Trung Thiên lúc này lạnh lùng và nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

Khí thế bá đạo trên người cũng đột nhiên bùng nổ!

Sở Trung Thiên, đó chính là người đứng đầu thế giới ngầm Hán Thành!

Ai dám không tôn trọng?!

Đám cạn bã này quả là tìm đường chết!

Đám người này vừa nhìn thấy tư thế tức giận của Sở Trung Thiên, đều có chút sợ hãi, liếc nhìn nhau, không dám bước lên.

Dù sao, uy danh của Sở Trung Thiên, đủ khiến bọn họ phải quỳ lạy!

“Một đám cặn bã!"

Sở Trung Thiên mắng, ông ta đang chuẩn bị gọi điện thoại kêu người đến, Lý Phàm đứng ra, nói nhỏ bên ông ta mấy câu.

Sở Trung Thiên gật đầu, rồi chạy đi.

Triệu Long và đám anh em của ông ta, đều có chút mơ hồ, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Chuyện gì thế?

“Tên tiểu tử nhà cậu muốn làm gì?"

Triệu Long mờ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Lý Phàm khẽ cười, nhìn Triệu Long và những người anh em của ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi các người, bình thường các người nhận được bao nhiêu lợi ích từ Triệu Long?"

“Cái….cái gì?"

Mười mấy huynh đệ của Triệu Long kia, lúc này hoàn toàn không hiểu ý của Lý Phàm.

Lý Phàm lại bình tĩnh đút hai tay vào túi quần, bình tĩnh nói: “Các người bị điếc hay bị câm, không hiểu lời của tôi sao?"

“Chúng….chúng tôi chỉ đủ ăn thôi, mỗi tháng anh Long cho tôi sáu triệu, sau đó lại đưa chúng tôi đến hộp đêm chơi, tìm mấy cô gái…."

Những người này có gan nhỏ, nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Phàm bị dọa đến mức không ngậm được miệng, buột miệng nói ra.

Chủ yếu là vì cảm giác Lý Phàm mang đến cho bọn họ quá đáng sợ!

không nhìn thấy Sở Trung Thiên- nhân vật trí dũng kiệt xuất của thế giới ngầm Hán Thành, cùng tôn trọng anh ta như vậy sao!

Vì vậy, cảnh tượng lúc nãy khiến trong lòng bọn họ đều sợ hãi.

“Haha, Triệu Long không ngờ ông lại keo kiệt như vậy, chỉ có 6 triệu, ông như vậy cũng xứng làm đại ca của người ta sao?"

Lý Phàm nở một nụ cười khinh thường.

Đúng lúc này, Sở Trung Thiên đi đã trở lại, phía sau còn có hai người thuộc hạ, xách theo hai túi giấy căng phồng.

Tất cả mọi người đều nhìn qua, Lý Phàm tự mình nhận lấy túi giấy, sau đó ném túi giấy xuống đất ở trước mặt mọi người!

Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên!

Tiền!

Tất cả đều là tiền!

Phải hơn 3 tỷ!

Lý Phàm đá mấy sấp tiền, đá đến trước chân người vừa trả lời, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đây là 300 triệu, thưởng cho cậu, tối nay cậu muốn đi đến câu lạc bộ nào mat-xa đều có rất nhiều phụ nữ có thể ở cùng cậu, cầm lấy tiền, cút."

“Cái này…."

Người kia đột nhiên sững sờ, vẻ mặt không dám tin, cơ thể run rẩy nhìn mấy sấp tiền trên đất ở trước mặt!

Anh ta vô cùng kích động, nóng lòng muốn nhặt nó lên!

Đây là 300 triệu đó!

Một năm anh ta cũng không kiếm được nhiều như vậy!

Cứ như vậy mà cho mình sao?

Chỉ trả lời một câu hỏi thôi.

Căn bản không cần phải suy nghĩ, người đàn ông kia đã vội vàng cúi người nhặt tiền lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười thích thú và nịnh bợ.

“Cảm….cảm ơn anh Lý!"

Người kia kích động đến mức giọng nói cũng thay đổi, không ngừng cúi người cảm ơn Lý Phàm, sau đó cầm theo tiền cút đi.

Sau đó, trước mặt mọi người Lý Phàm cứ trắng trợn như vậy đá mấy sấp tiền qua, giống như đang chơi đùa vậy.

Không cần Lý Phàm nói điều gì, những người anh em kia cỉa Triệu Long, toàn bộ đều kích động run rẩy cúi người nhặt tiền.

“Cảm ơn anh Lý!"

“Cảm ơn anh Lý!"

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, những người anh em mà Triệu Long dựa vào kia đều chạy mất.

Tan đàn xẻ nghé.

Bọn họ cũng sẽ không có trở ngại với tiền bạc.

Những vị khách đứng xung quanh để quan sát, cũng hoàn toàn ngạc nhiên.

Đúng là quá dã man rồi!

Chơi tiền thành như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Thổ hào!

Đây chính là cách người có tiền thường làm sao?

Bọn họ rất ngưỡng mộ, người đàn ông có tiền như vậy, không khiến người khác ghen tỵ là điều không thể.

Mà tất cả những điều này, Cố Bội Sam và những người bạn thân của cô ta đều không nhìn thấy.

Nếu như bọn họ nhìn thấy cảnh này, sẽ nịnh bợ Lý Phàm như thế nào?

Lúc này cả người Triệu Long đều run rẩy.

Anh ta quả thật không dám tin điều mình mới nhìn thấy.

Tất cả huynh đệ của mình, lại có thể vì mấy trăm triệu mà bỏ anh ta mà đi.

Hóa ra tên tiểu tử này lại có tiền như vậy!

Triệu Long đã hoảng loạn, sợ hãi.

Em trai của mình rốt cuộc đã chọc phải người như thế nào!

Lý Phàm bình tĩnh nhìn tất cả cảnh tượng này, sau đó ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Triệu Long đang hoảng loạn, lo sợ, nói: “Ông nghĩ xem tôi sẽ đối phó với ông như thế nào?"

Một câu nói đã dọa Triệu Long sợ đến mức mồ hôi chảy như thác.

Phù!

Dường như chỉ trong chốc lát, Triệu Long đã quỳ xuống đất, không ngừng cúi đầu lạy Lý Phàm, nói: “Anh Lý, tôi sai rồi, là tôi hồ đồ, có mắt không nhìn thấy thái sơn, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho em trai tôi."

Bịch bịch bịch!

Một loạt tiếng đập đầm vang lên.

Triệu Hổ ở bên cạnh, cả người xụi lơ, lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm dùng tiền để đánh, anh ta đã hiểu ra, tối nay Triệu Long sẽ phải bị tổn thất ở đây.

Quả nhiên, đôi giày đá bóng bình thường trước mặt, thậm chí có chút bẩn.

Anh ta sợ hãi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, vội vàng quỳ xuống, cầu xin nói: “Anh…anh Lý, tôi thật sự sai rồi, là mắt tôi bị mù, tôi sai rồi, tôi đáng chết, cầu xin anh trừng phạt tôi."

“Vẫn là câu nói kia, ai xúi giục làm như vậy?"

Khuôn mặt Lý Phàm lạnh lùng, nghiêm nghị, hỏi.

“Cố Tuấn Hào, Cố Tuấn Hào của nhà họ Cố."

Lúc này Triệu Hổ bị dọa đến mức hai tay run rẩy, không chút do dự buột miệng nói ra.

Lông mày Lý Phàm nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Tên tiểu tử Cố Tuấn Hào này, thật sự dám ra tay, đúng là tìm cái chết mà!

Anh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, sau đó quay người, lạnh lùng nói với Sở Trung Thiên: “Chào hỏi hai người bọn họ thật tốt, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ còn có thể đứng lên để nói chuyện."

Sở Trung Thiên lập tức gật đầu nói: “Vâng, anh Lý!"

“Anh Lý, anh Lý, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, cầu xin anh bỏ qua cho em trai tôi!"

Triệu Long quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, trên đầu đều là vết sứt tràn đầy máu.

“Cậu là cái thá gì, cũng muốn cầu xin anh Lý? Đắc tội với anh Lý, cậu nên biết mình sẽ có kết cục như thế nào!"

Sở Trung Thiên bước lên chính là một bước chân.

Lý Phàm quay người lại, không quan tâm những chuyện này.

Trở lại bệnh viện, Lý Phàm đang chuẩn bị đi về phía phòng bệnh của con gái, phía sau truyền đến một tiếng chế giễu.

“Haha, Lý Phàm, không ngờ anh vẫn còn sống?’

Lý Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Cố Bội Sam và mấy cô gái xinh đẹp, đang nhìn mình với ánh mắt chế giễu.
2/5 của 3 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại