Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 106: Đích thân đưa tới
Lý Phàm lắc đầu, nhìn chiếc Mercedes-Benz trong cửa hàng nói: “Đi thôi, người ta không hoan nghênh chúng ta."
“Không hoan nghênh?" Tần Tư Hạ ngạc nhiên nói.
Nhìn nữ nhân viên tiếp thị lúc này khí thế bức người thì đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.
“Xin chào, tôi là người hôm nay đã hẹn đến xem xe, làm phiền liên lạc với giám đốc của các cô."
Tần Tư Hạ bất mãn nói, cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân.
“Hẹn trước gì? Hôm nay không có ai hẹn trước cả, mau đi đi, còn diễn gì nữa, còn anh Lý, hai người là đồ ngu à?"
Vương Mạn Mạn như oán phụ mà mắng.
Chủ yếu là ngày hôm nay, cô ta bị một khách hàng lớn lừa.
Đã nói ngủ một đêm thì mua xe, kết quả Vương Mạn Mạn sau khi ngủ với khách hàng đó, người ta vậy mà nuốt lời rồi!
“Cô!" Tần Tư Hạ tức giận rồi.
Lý Phàm lại kéo cánh tay của cô ta nói: “Bỏ đi, chúng ta đến cửa hàng bên cạnh."
Tần Tư Hạ tức tối giậm chân.
Hai người xoay người chuẩn bị rời khỏi, đâu biết Vương Mạn Mạn đó còn không chịu thôi, châm chọc nói: “Ha ha, không có tiền còn đến mua xe, thật là đồ nghèo hèn."
“Đúng thế, từ khi anh ta bước vào thì tôi biết tên nghèo này chỉ là đến xem xe, sau này trước cửa của cửa hàng chúng ta nên treo bảng, kẻ nghèo cùng chó không thể vào."
Một nhân viên tiếp thị nam khác đi tới, vì để nịnh Vương Mạn Mạn đó, cũng châm chọc theo.
Lý Phàm nghe thấy lời này, bước chân khựng lại, sắc mặt trở lạnh.
Anh nói với Tần Tư Hạ: “Mua cửa hàng xe này đi, sau đó mấy người này đuổi việc hết, ngoài ra, thông báo với tất cả cửa hàng 4S trong thành phố, bất cứ nhà nào đều không được phép nhận bọn họ! Còn tiền, tôi sẽ chuyển cho Thiên gia của các cô."
Lý Phàm tức giận rồi.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng, lời này của anh vừa dứt, lập tức dẫn khiến Vương Mạn Mạn và nhân viên nam đó bật cười.
“Fuck! Hai người đến diễn kịch à? Tuyệt! Còn muốn mua cửa hàng 4S của chúng tôi?"
Vương Mạn Mạn hai tay khoanh trước ngực, đem thân hình nóng bỏng lộ ra, mặt mày châm chọc giễu cợt đánh giá Lý Phàm, mỉa mai nói: “Loại rác rưởi như anh, còn muốn khiến tất cả cửa hàng 4S trong toàn thành phố đều không nhận chúng tôi? Anh xem mình là phú nhị đại siêu cấp à!"
Vương Mạn Mạn cười cợt, đây là con chó ngu ngốc gì thế, vậy mà có thể nói ra lời nói ngông cuồng như này!
Nhân viên tiếp thị nam kia cũng mắng theo: “Ha ha, hai người còn không mau cút đi! Giả vờ cái gì nữa!"
Cuối cùng.
Tần Tư Hạ không nhịn được nữa, mặt mày rét lạnh, chỉ vào hai nhân viên tiếp thị quát: “Các người hỗn láo! Anh Lý há lại là người để loại tiểu nhân như mấy người có thể sỉ nhục!"
Lý Phàm cũng lắc đầu bất lực, hai người này, thật sự là mắt chó xem thường người.
Anh là ai?
Thiếu chủ của Long Môn!
Có lượng tiền tài đếm không hết!
Tùy tiện một quyền hạn cấp F trong khối tài sản của Long Môn thì có thể mua cả công ty Mercedes rồi!
Vương Mạn Mạn đó nghe thấy Tần Tư Hạ nói như thế, bịt miệng cười hai tiếng, lông mày nhướn lên thần sắc khinh thường, nói: “Này, người chị em, anh ta cho cô bao nhiêu tiền mà cô bán sức diễn kịch giúp anh ta như vậy, tôi trả gấp đôi, cô trực tiếp vạch trần anh ta ra."
Lời này vừa dứt!
Bốp!
Tần Tư Hạ đi tới, vung tay chính là một cái tát quăng ra, quát: “Hỗn láo! Cô thật đáng chết!
Trong nháy mắt.
Vương Mạn Mạn sốc rồi, ôm lấy gương mặt nhanh chóng đỏ lên, không dám tin nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Nửa ngày sau, cô ta mới phản ứng lại, trực tiếp quát ầm lên: “Cô dám đánh tôi? Cô biết đây là đâu không? Đây là cửa hàng 4S!"
Vương Mạn Mạn thẹn quá hóa giận, đanh muốn trả đòn.
Một giọng nói trầm thấp quát lên: “Chuyện gì hả, cãi nhau thành như này, còn muốn bán xe nữa không?"
Một người đàn ông trung niên hói đầu đi tới, đeo chiếc kính nhỏ, mặt mày bóng dầu, nhìn một cái chính là một ông chủ trung niên béo ục ịch.
“Giám đốc Tống, ông cuối cùng cũng đến rồi, ông xem mặt của tôi, chính là tiện nhân này đánh."
Vương Mạn Mạn lập tức uốn éo đưa cái mông cong vút qua, giậm chân như đang làm nũng nói.
Giám đốc Tống đó nhìn mặt của Vương Mạn Mạn, rõ ràng là rất đau lòng.
Nhưng, trường hợp không đúng, ông ta lập tức trở nên nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng quát Tần Tư Hạ: “Cô là ai, dám ra tay đánh người trong cửa hàng 4S của chúng tôi, bảo vệ đâu?!"
Vương Mạn Mạn là tiểu tâm can của ông ta, hai người không ít lần lém sờ mó rồi đi thuê phòng.
Nhìn thấy Vương Mạn Mạn bị đánh, trong lòng giám đốc Tống tự nhiên tức giận.
Vương Mạn Mạn chỉ vào Lý Phàm, nói: “Còn cả anh ta, tên nghèo mày, không mua nổi xe còn vào cửa hàng chúng ta còn hạnh họe nhân viên tiếp thị chúng tôi, giám đốc Tống, ông nhất định phải trừng trị loại người rác rưởi này!"
Cùng lúc này, trong cửa hàng 4S, đã vây quanh không ít người tới xem.
Mọi người cũng đều bàn luận rần rần, chỉ Lý Phàm nói:
“Ha ha, một kẻ không có tiền, cũng dám chạy đến cửa hàng 4G chuyên Mercedes xem xe, bị vạch trần còn muốn diễn, mất mặt quá!"
“Cười chết tôi rồi, nhìn anh ta sao mua được cửa hàng này."
“Ài, đồ ngu xuẩn năm nào cũng có, hôm nay đặc biệt nhiều."
Nhất thời, mọi lời chỉ trích châm chọc của mọi người đối với Lý Phàm lọt vào tai, rất nhiều cũng rất chói tai, thật sự khó nghe.
Vương Mạn Mạn và giám đốc Tống đó tự nhiên nghe hiểu rồi.
Đột nhiên, Vương Mạn Mạn chỉ vào Lý Phàm, mắng: “Đồ nghèo thối tha, anh xong đời rồi!"
Thật là, trên thế giới này sao lại có loại người này!
Vương Mạn Mạn tức phát điên rồi.
Giám đốc Tống cũng trợn mắt nhíu mày, sau đó, trưng ra bộ dạng của giám đốc, quát Lý Phàm và Tần Tư Hạ: “Hai người, mau chóng xin lỗi nhân viên của cửa hàng chúng tôi, nếu không…"
“Nếu không thì sao?"
Lý Phàm lúc này hai tay đút túi quần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn giám đốc Tống.
“Nếu không tôi xử theo quy định, báo cảnh sát đến bắt hai người!" Giám đốc Tống quát.
Lý Phàm lắc đầu, nhìn sang Tần Tư Hạ, nhàn nhạt nói: “Thông báo cho ông chủ của cửa hàng này, bảo ông ta đến gặp tôi, chỉ cho 15 phút, 15 phút sau không thấy người tới thì đập cửa hàng này!"
“Dạ anh Lý!"
Tần Tư Hạ gật đầu, trực tiếp rút điện thoại ra, ấn một số điện thoại.
Bên này, giám đốc Tống thấy vậy thì bật cười: “Cái gì? Cậu còn muốn gọi ông chủ của chúng tôi tới, còn muốn đập cửa hàng của chúng tôi? Cậu mắc bệnh hoang tưởng à? Đồ ngu!"
Vương Mạn Mạn bên đó cũng cười lạnh hai tiếng, nói kháy: “Thật sự biết diễn."
Mọi người cũng lũ lượt lắc đầu, cảm thấy Lý Phàm này, thật sự là đồ ngu dốt.
“Được, vậy tôi đợi cậu 15 phút, tôi ngược lại muốn xem thử, ông chủ của chúng tôi liệu có tới không."
Giám đốc Lý cười nói.
Rất nhanh, hơn 10 phút sau, giám đốc Tống nhìn đồng hồ, khóe miệng xuất hiện nụ cười tàn nhẫn, nói: “12 phút trôi qua rồi, ông chủ của chúng tôi đâu?"
Lý Phàm không nói chuyện, sắc mặt thờ ơ.
“Người đâu, tống cổ hai người này ra ngoài cho tôi!"
Giám đốc Tống cũng lười lằng nhằng nữa, trực tiếp gọi bảo vệ.
Mắt thấy mấy bảo vệ mặt mày bất thiện đi tới chỗ Lý Phàm.
Đột nhiên!
Ở cửa truyền đến một tiếng quát truyền tới!
“Dừng tay dừng tay!"
Mọi người đồng loạt nhìn ra thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, mặc vest màu xám, vội vàng từ cửa chạy vào.
“Ông chủ, ông sao lại đến rồi?"
Giám đốc Tống lập tức mang vẻ mặt nịnh nọt chạy đến.
Người đến chính là ông chủ của cửa hàng 4S này, Thành Chính Bình, tài sản cá nhân 600 tỷ, kinh doanh ba cửa hàng xe hơi 4S!
Nhưng.
Thành Chính Bình nhìn cũng không thèm nhìn giám đốc Tống đi tới, trực tiếp đẩy đối phương ra, sau đó mặt mày tràn ngập ý cười còn cung kính chạy đến gần Lý Phàm, hỏi: “Cậu là Lý Phàm cậu Lý sao?"
Lý Phàm gật đầu.
“Xin chào xin chào, cậu Lý, tôi tên Thành Chính Bình, ông chủ của cửa hàng 4S này."
Thành Chính Bình lập tức chìa hai tay, nhiệt tình bắt tay với Lý Phàm.
Sự cung kính và nịnh bợ trên mặt đó, không phải là giả!
Một màn này, trực tiếp khiến giám đốc Tống và Vương Mạn Mạn gây ra, bảo gồm cả người xem quanh đó.
Tình huống gì thế?
Lý Phàm đó không phải là đồ vô dụng sao, sao ông chủ của cửa hàng 4S này gặp anh thì giống như con trai gặp ba thế!
Sốc rồi!
Hoàn toàn ngốc trệ!
Giám đốc Tống cũng kịp thời chạy tới, nghi ngờ hỏi: “Ông chủ, ông nhận nhầm người rồi phải không? Tên này vừa gây sự ở cửa hàng 4S của chúng ta, một tên nghèo kiết xác mà thôi!
Bốp!
Thành Chính Bình xoay người, trực tiếp quăng một cái tát vào mặt giám đốc Tống, khiến ông ta loạng choạng, sau đó ngã ra.
Sau đó, ông ta chỉ vào mũi của giám đốc Tống, quát mắng: “Tên nghèo kiết xác? Ông ta mắt mù rồi! Đây chính là cậu Lý!"
Cậu Lý?
Giám đốc Tống ôm mặt, đơ rồi, thần sắc khác thường.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Tên ngu xuẩn này là cậu Lý cái quỷ gì?
Giám đốc Tống lập tức biện minh: “Ông chủ, ông chắc chắn hiểu lầm gì rồi, đây chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, mọi người ở đây đều có thể làm chứng!"
Tuy nhiên.
Đáp trả giám đốc Tống chính là một cái tát thêm một cái đạp!
Thành Chính Bình tức điên rồi, Tống Vĩnh An này thật sự không có mắt nhìn!
“Ông câm miệng cho tôi! Cậu Lý há là người ông có thể sỉ nhục!" Thành Chính Bình tức giận quát.
Một tiếng quát đầy tức giận này đã khiến mọi người của cửa hàng 4S đều sững ra!
Sau đó, Thành Chính Bình xoay người, đứng nghiêm, cúi người, cung kính nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, xin cậu tha thứ cho sự quản giáo của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu Lý một lời giải thích rõ ràng."
Lúc này, cho dù là người có nhìn không hiểu thế nào đi nữa cũng hiểu.
Lý Phàm này, thật sự không phải là một tên vô dụng!
Không nhìn thấy thái độ của Thành Chính Bình đó sao?
Trời ạ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!
Một tên vô dụng, lắc mình một cái thì biến thành người mà ngay cả ông chủ của cửa hàng 4S cũng phải cung kính.
Quá đáng sợ rồi!
Thần sắc của Lý Phàm thờ ơ, nhìn Tống Vĩnh An ngồi sụp ở trên đất thần sắc ngây dại, lạnh lùng nói: “Hai người này, tôi không muốn nhìn thấy ở cửa hàng của các người nữa."
Thành Chính Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, vội gật đầu nói: “Đương nhiên."
Nói rồi, ông ta ngẩng đầu, đứng thẳng người, trực tiếp chỉ vào Tống Vĩnh An và Vương Mạn Mạn đó, quát: “Hai người bắt đầu bây giờ bị sa thải rồi, mau cút đi!"
Sa thải?
Tống Vĩnh An hoảng rồi, trực tiếp quỳ trên đất, bò đến trước mặt Lý Phàm, cầu xin: “Cậu… cậu Lý, xin lỗi xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi đi, tôi sẽ không tái phạm nữa."
Nói rồi, Tống Vĩnh An trực tiếp dùng đầu đập bùm bụp trên sàn đá.
Một màn này, Vương Mạn Mạn nhìn mà trong lòng rất sợ hãi, không nhịn được hai chân đều run rẩy.
Bịch!
Cô ta chân cũng mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên đất, khóc nức nở xin tha: “Anh Lý, tôi sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa."
Nói rồi, cô ta còn tát liên tiếp vào mặt của mình.
Tự ăn trái đắng!
Tuy nhiên.
Lý Phàm nhìn cũng không nhìn hai người này, trực tiếp xoay người cùng Tần Tự Hạ rời khỏi cửa hàng 4S.
Thành Chính Bình đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Bởi vì việc này, Lý Phàm cũng không mua xe nữa, trực tiếp lên xe của Tần Tư Hạ.
Thành Chính Bình đứng ở cửa, nhìn mãi đến khi xe của Lý Phàm rời đi rồi, ông ta mới thở phào.
Trước đó, ông ta là nhận được điện thoại của Sở Trung Thiên hùng ưng ngầm của Hán Thành!
Đó chính là Thiên gia Sở Trung Thiên, một câu nói, cửa hàng 4S nhỏ nhoi này của ông ta phải đóng cửa!
Sau đó, Thành Chính Bình xoay người trở lại trong cửa hàng, hỏi sự việc liên quan, trực tiếp nói với Tiểu Linh nhân viên tiếp thị trước mặt: “Cô, đem chiếc xe này đích thân đưa đến cho cậu Lý."
“Không hoan nghênh?" Tần Tư Hạ ngạc nhiên nói.
Nhìn nữ nhân viên tiếp thị lúc này khí thế bức người thì đại khái biết đã xảy ra chuyện gì.
“Xin chào, tôi là người hôm nay đã hẹn đến xem xe, làm phiền liên lạc với giám đốc của các cô."
Tần Tư Hạ bất mãn nói, cố gắng khắc chế cảm xúc của bản thân.
“Hẹn trước gì? Hôm nay không có ai hẹn trước cả, mau đi đi, còn diễn gì nữa, còn anh Lý, hai người là đồ ngu à?"
Vương Mạn Mạn như oán phụ mà mắng.
Chủ yếu là ngày hôm nay, cô ta bị một khách hàng lớn lừa.
Đã nói ngủ một đêm thì mua xe, kết quả Vương Mạn Mạn sau khi ngủ với khách hàng đó, người ta vậy mà nuốt lời rồi!
“Cô!" Tần Tư Hạ tức giận rồi.
Lý Phàm lại kéo cánh tay của cô ta nói: “Bỏ đi, chúng ta đến cửa hàng bên cạnh."
Tần Tư Hạ tức tối giậm chân.
Hai người xoay người chuẩn bị rời khỏi, đâu biết Vương Mạn Mạn đó còn không chịu thôi, châm chọc nói: “Ha ha, không có tiền còn đến mua xe, thật là đồ nghèo hèn."
“Đúng thế, từ khi anh ta bước vào thì tôi biết tên nghèo này chỉ là đến xem xe, sau này trước cửa của cửa hàng chúng ta nên treo bảng, kẻ nghèo cùng chó không thể vào."
Một nhân viên tiếp thị nam khác đi tới, vì để nịnh Vương Mạn Mạn đó, cũng châm chọc theo.
Lý Phàm nghe thấy lời này, bước chân khựng lại, sắc mặt trở lạnh.
Anh nói với Tần Tư Hạ: “Mua cửa hàng xe này đi, sau đó mấy người này đuổi việc hết, ngoài ra, thông báo với tất cả cửa hàng 4S trong thành phố, bất cứ nhà nào đều không được phép nhận bọn họ! Còn tiền, tôi sẽ chuyển cho Thiên gia của các cô."
Lý Phàm tức giận rồi.
Hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng, lời này của anh vừa dứt, lập tức dẫn khiến Vương Mạn Mạn và nhân viên nam đó bật cười.
“Fuck! Hai người đến diễn kịch à? Tuyệt! Còn muốn mua cửa hàng 4S của chúng tôi?"
Vương Mạn Mạn hai tay khoanh trước ngực, đem thân hình nóng bỏng lộ ra, mặt mày châm chọc giễu cợt đánh giá Lý Phàm, mỉa mai nói: “Loại rác rưởi như anh, còn muốn khiến tất cả cửa hàng 4S trong toàn thành phố đều không nhận chúng tôi? Anh xem mình là phú nhị đại siêu cấp à!"
Vương Mạn Mạn cười cợt, đây là con chó ngu ngốc gì thế, vậy mà có thể nói ra lời nói ngông cuồng như này!
Nhân viên tiếp thị nam kia cũng mắng theo: “Ha ha, hai người còn không mau cút đi! Giả vờ cái gì nữa!"
Cuối cùng.
Tần Tư Hạ không nhịn được nữa, mặt mày rét lạnh, chỉ vào hai nhân viên tiếp thị quát: “Các người hỗn láo! Anh Lý há lại là người để loại tiểu nhân như mấy người có thể sỉ nhục!"
Lý Phàm cũng lắc đầu bất lực, hai người này, thật sự là mắt chó xem thường người.
Anh là ai?
Thiếu chủ của Long Môn!
Có lượng tiền tài đếm không hết!
Tùy tiện một quyền hạn cấp F trong khối tài sản của Long Môn thì có thể mua cả công ty Mercedes rồi!
Vương Mạn Mạn đó nghe thấy Tần Tư Hạ nói như thế, bịt miệng cười hai tiếng, lông mày nhướn lên thần sắc khinh thường, nói: “Này, người chị em, anh ta cho cô bao nhiêu tiền mà cô bán sức diễn kịch giúp anh ta như vậy, tôi trả gấp đôi, cô trực tiếp vạch trần anh ta ra."
Lời này vừa dứt!
Bốp!
Tần Tư Hạ đi tới, vung tay chính là một cái tát quăng ra, quát: “Hỗn láo! Cô thật đáng chết!
Trong nháy mắt.
Vương Mạn Mạn sốc rồi, ôm lấy gương mặt nhanh chóng đỏ lên, không dám tin nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Nửa ngày sau, cô ta mới phản ứng lại, trực tiếp quát ầm lên: “Cô dám đánh tôi? Cô biết đây là đâu không? Đây là cửa hàng 4S!"
Vương Mạn Mạn thẹn quá hóa giận, đanh muốn trả đòn.
Một giọng nói trầm thấp quát lên: “Chuyện gì hả, cãi nhau thành như này, còn muốn bán xe nữa không?"
Một người đàn ông trung niên hói đầu đi tới, đeo chiếc kính nhỏ, mặt mày bóng dầu, nhìn một cái chính là một ông chủ trung niên béo ục ịch.
“Giám đốc Tống, ông cuối cùng cũng đến rồi, ông xem mặt của tôi, chính là tiện nhân này đánh."
Vương Mạn Mạn lập tức uốn éo đưa cái mông cong vút qua, giậm chân như đang làm nũng nói.
Giám đốc Tống đó nhìn mặt của Vương Mạn Mạn, rõ ràng là rất đau lòng.
Nhưng, trường hợp không đúng, ông ta lập tức trở nên nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng quát Tần Tư Hạ: “Cô là ai, dám ra tay đánh người trong cửa hàng 4S của chúng tôi, bảo vệ đâu?!"
Vương Mạn Mạn là tiểu tâm can của ông ta, hai người không ít lần lém sờ mó rồi đi thuê phòng.
Nhìn thấy Vương Mạn Mạn bị đánh, trong lòng giám đốc Tống tự nhiên tức giận.
Vương Mạn Mạn chỉ vào Lý Phàm, nói: “Còn cả anh ta, tên nghèo mày, không mua nổi xe còn vào cửa hàng chúng ta còn hạnh họe nhân viên tiếp thị chúng tôi, giám đốc Tống, ông nhất định phải trừng trị loại người rác rưởi này!"
Cùng lúc này, trong cửa hàng 4S, đã vây quanh không ít người tới xem.
Mọi người cũng đều bàn luận rần rần, chỉ Lý Phàm nói:
“Ha ha, một kẻ không có tiền, cũng dám chạy đến cửa hàng 4G chuyên Mercedes xem xe, bị vạch trần còn muốn diễn, mất mặt quá!"
“Cười chết tôi rồi, nhìn anh ta sao mua được cửa hàng này."
“Ài, đồ ngu xuẩn năm nào cũng có, hôm nay đặc biệt nhiều."
Nhất thời, mọi lời chỉ trích châm chọc của mọi người đối với Lý Phàm lọt vào tai, rất nhiều cũng rất chói tai, thật sự khó nghe.
Vương Mạn Mạn và giám đốc Tống đó tự nhiên nghe hiểu rồi.
Đột nhiên, Vương Mạn Mạn chỉ vào Lý Phàm, mắng: “Đồ nghèo thối tha, anh xong đời rồi!"
Thật là, trên thế giới này sao lại có loại người này!
Vương Mạn Mạn tức phát điên rồi.
Giám đốc Tống cũng trợn mắt nhíu mày, sau đó, trưng ra bộ dạng của giám đốc, quát Lý Phàm và Tần Tư Hạ: “Hai người, mau chóng xin lỗi nhân viên của cửa hàng chúng tôi, nếu không…"
“Nếu không thì sao?"
Lý Phàm lúc này hai tay đút túi quần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn giám đốc Tống.
“Nếu không tôi xử theo quy định, báo cảnh sát đến bắt hai người!" Giám đốc Tống quát.
Lý Phàm lắc đầu, nhìn sang Tần Tư Hạ, nhàn nhạt nói: “Thông báo cho ông chủ của cửa hàng này, bảo ông ta đến gặp tôi, chỉ cho 15 phút, 15 phút sau không thấy người tới thì đập cửa hàng này!"
“Dạ anh Lý!"
Tần Tư Hạ gật đầu, trực tiếp rút điện thoại ra, ấn một số điện thoại.
Bên này, giám đốc Tống thấy vậy thì bật cười: “Cái gì? Cậu còn muốn gọi ông chủ của chúng tôi tới, còn muốn đập cửa hàng của chúng tôi? Cậu mắc bệnh hoang tưởng à? Đồ ngu!"
Vương Mạn Mạn bên đó cũng cười lạnh hai tiếng, nói kháy: “Thật sự biết diễn."
Mọi người cũng lũ lượt lắc đầu, cảm thấy Lý Phàm này, thật sự là đồ ngu dốt.
“Được, vậy tôi đợi cậu 15 phút, tôi ngược lại muốn xem thử, ông chủ của chúng tôi liệu có tới không."
Giám đốc Lý cười nói.
Rất nhanh, hơn 10 phút sau, giám đốc Tống nhìn đồng hồ, khóe miệng xuất hiện nụ cười tàn nhẫn, nói: “12 phút trôi qua rồi, ông chủ của chúng tôi đâu?"
Lý Phàm không nói chuyện, sắc mặt thờ ơ.
“Người đâu, tống cổ hai người này ra ngoài cho tôi!"
Giám đốc Tống cũng lười lằng nhằng nữa, trực tiếp gọi bảo vệ.
Mắt thấy mấy bảo vệ mặt mày bất thiện đi tới chỗ Lý Phàm.
Đột nhiên!
Ở cửa truyền đến một tiếng quát truyền tới!
“Dừng tay dừng tay!"
Mọi người đồng loạt nhìn ra thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, mặc vest màu xám, vội vàng từ cửa chạy vào.
“Ông chủ, ông sao lại đến rồi?"
Giám đốc Tống lập tức mang vẻ mặt nịnh nọt chạy đến.
Người đến chính là ông chủ của cửa hàng 4S này, Thành Chính Bình, tài sản cá nhân 600 tỷ, kinh doanh ba cửa hàng xe hơi 4S!
Nhưng.
Thành Chính Bình nhìn cũng không thèm nhìn giám đốc Tống đi tới, trực tiếp đẩy đối phương ra, sau đó mặt mày tràn ngập ý cười còn cung kính chạy đến gần Lý Phàm, hỏi: “Cậu là Lý Phàm cậu Lý sao?"
Lý Phàm gật đầu.
“Xin chào xin chào, cậu Lý, tôi tên Thành Chính Bình, ông chủ của cửa hàng 4S này."
Thành Chính Bình lập tức chìa hai tay, nhiệt tình bắt tay với Lý Phàm.
Sự cung kính và nịnh bợ trên mặt đó, không phải là giả!
Một màn này, trực tiếp khiến giám đốc Tống và Vương Mạn Mạn gây ra, bảo gồm cả người xem quanh đó.
Tình huống gì thế?
Lý Phàm đó không phải là đồ vô dụng sao, sao ông chủ của cửa hàng 4S này gặp anh thì giống như con trai gặp ba thế!
Sốc rồi!
Hoàn toàn ngốc trệ!
Giám đốc Tống cũng kịp thời chạy tới, nghi ngờ hỏi: “Ông chủ, ông nhận nhầm người rồi phải không? Tên này vừa gây sự ở cửa hàng 4S của chúng ta, một tên nghèo kiết xác mà thôi!
Bốp!
Thành Chính Bình xoay người, trực tiếp quăng một cái tát vào mặt giám đốc Tống, khiến ông ta loạng choạng, sau đó ngã ra.
Sau đó, ông ta chỉ vào mũi của giám đốc Tống, quát mắng: “Tên nghèo kiết xác? Ông ta mắt mù rồi! Đây chính là cậu Lý!"
Cậu Lý?
Giám đốc Tống ôm mặt, đơ rồi, thần sắc khác thường.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Tên ngu xuẩn này là cậu Lý cái quỷ gì?
Giám đốc Tống lập tức biện minh: “Ông chủ, ông chắc chắn hiểu lầm gì rồi, đây chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, mọi người ở đây đều có thể làm chứng!"
Tuy nhiên.
Đáp trả giám đốc Tống chính là một cái tát thêm một cái đạp!
Thành Chính Bình tức điên rồi, Tống Vĩnh An này thật sự không có mắt nhìn!
“Ông câm miệng cho tôi! Cậu Lý há là người ông có thể sỉ nhục!" Thành Chính Bình tức giận quát.
Một tiếng quát đầy tức giận này đã khiến mọi người của cửa hàng 4S đều sững ra!
Sau đó, Thành Chính Bình xoay người, đứng nghiêm, cúi người, cung kính nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, xin cậu tha thứ cho sự quản giáo của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu Lý một lời giải thích rõ ràng."
Lúc này, cho dù là người có nhìn không hiểu thế nào đi nữa cũng hiểu.
Lý Phàm này, thật sự không phải là một tên vô dụng!
Không nhìn thấy thái độ của Thành Chính Bình đó sao?
Trời ạ!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!
Một tên vô dụng, lắc mình một cái thì biến thành người mà ngay cả ông chủ của cửa hàng 4S cũng phải cung kính.
Quá đáng sợ rồi!
Thần sắc của Lý Phàm thờ ơ, nhìn Tống Vĩnh An ngồi sụp ở trên đất thần sắc ngây dại, lạnh lùng nói: “Hai người này, tôi không muốn nhìn thấy ở cửa hàng của các người nữa."
Thành Chính Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, vội gật đầu nói: “Đương nhiên."
Nói rồi, ông ta ngẩng đầu, đứng thẳng người, trực tiếp chỉ vào Tống Vĩnh An và Vương Mạn Mạn đó, quát: “Hai người bắt đầu bây giờ bị sa thải rồi, mau cút đi!"
Sa thải?
Tống Vĩnh An hoảng rồi, trực tiếp quỳ trên đất, bò đến trước mặt Lý Phàm, cầu xin: “Cậu… cậu Lý, xin lỗi xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi đi, tôi sẽ không tái phạm nữa."
Nói rồi, Tống Vĩnh An trực tiếp dùng đầu đập bùm bụp trên sàn đá.
Một màn này, Vương Mạn Mạn nhìn mà trong lòng rất sợ hãi, không nhịn được hai chân đều run rẩy.
Bịch!
Cô ta chân cũng mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên đất, khóc nức nở xin tha: “Anh Lý, tôi sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa."
Nói rồi, cô ta còn tát liên tiếp vào mặt của mình.
Tự ăn trái đắng!
Tuy nhiên.
Lý Phàm nhìn cũng không nhìn hai người này, trực tiếp xoay người cùng Tần Tự Hạ rời khỏi cửa hàng 4S.
Thành Chính Bình đích thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Bởi vì việc này, Lý Phàm cũng không mua xe nữa, trực tiếp lên xe của Tần Tư Hạ.
Thành Chính Bình đứng ở cửa, nhìn mãi đến khi xe của Lý Phàm rời đi rồi, ông ta mới thở phào.
Trước đó, ông ta là nhận được điện thoại của Sở Trung Thiên hùng ưng ngầm của Hán Thành!
Đó chính là Thiên gia Sở Trung Thiên, một câu nói, cửa hàng 4S nhỏ nhoi này của ông ta phải đóng cửa!
Sau đó, Thành Chính Bình xoay người trở lại trong cửa hàng, hỏi sự việc liên quan, trực tiếp nói với Tiểu Linh nhân viên tiếp thị trước mặt: “Cô, đem chiếc xe này đích thân đưa đến cho cậu Lý."
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt