Thiết Tẫn Quang Âm
Chương 18: Hạ
[Làm trái tôi, cho dù là cảm mạo…]
[So với đi uy hiếp, Akashi-kun cậu vẫn là nên ngoan ngoãn uống thuốc đi."
※
Hôm nay, đội bóng rổ trung học Teikou đã xảy ra một việc rất lớn.
Chuyện này khiến người khó có thể tin, cho tới khi Satsuki-chan từ nơi đó đến xác thực tin tức, Midorima cùng vật may mắn của ngày trong tay rơi trên mặt đất, quả bóng trong tay Aomine đi lệch hướng, pocky trong tay Murasakibara rơi, Kise tươi cười trong nháy mắt trở nên hóa đá…
“Akashi/ người kia /đội trưởng / Akachin mà bị cảm á???"
Liên tưởng đến gần đây nghe đồn nhiều vụ tang cấp quốc gia, mấy người Teikou không hẹn mà cùng mà hoài nghi mấy tin đồn tận thế trên mạng có thật hay không…
“Akashi-kun hắn… có nghiêm trọng không?"
Kuroko hỏi Satsuki, mang theo thần sắc lo lắng không chút nào che dấu.
A a quả nhiên Tetsu-kun là một người thực ôn nhu ~~~ Satusuki-chan ở trong lòng lần thứ hai vì nam nhân này ánh mắt giơ ngón tay cái lên.
“An tâm đi Kurokocchi, loại cảm cúm nhỏ bé này, làm sao có thể hạ gục được Akashicchi chứ ~"
Kise nhào vào người thiếu niên, thừa dịp hắn ngẩn người, hung hăng mà hôn một chút lên hai gò má trắng nõn sạch sẽ.
Âm thanh vang dội.
Cùng hành động mạo hiển của mình, gương mặt Kise thoáng phiếm hồng, còn lại mấy người sắc mặt thoáng cái biến thành đen.
“Con chó vàng chết tiệt / tiểu tử / Kise cậu bước xích ra ngay cho tôi!!!"
Mấy người đánh nháo thành một khu, đương sự Kuroko lại hoàn toàn không để ý, tiếp tục mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Satsuki.
Ánh mặt màu lam không có một tia tạp chất nhìn chăm chú, Satsuki không khỏi sinh ra một tia đồng cảm…
Bởi vì phản ứng của cô cùng Kise như nhau, nên đã không nghĩ người kia bệnh đến bộ dáng rất nghiêm trọng a a a!!!
“Bạn học Momoi… ?"
Không biết trong nội tâm của cô mình có chán ghét hay không, Kuroko nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
“Cái kia… A đúng rồi!"
Vắt hết óc Moimoi chợt lóe lên, bay nhanh đi mở ra laptop luôn mang theo bên mình, thuần thục tìm thứ gì đó.
“Cái này là địa chỉ của Akashi-kun, Tetsu-kun nếu lo lắng có thể tới nhìn xem ~"
Yên lặng tiếp nhận địa chỉ, Kuroko cảm ơn Momoi, nhìn nhìn mấy người kia vẫn như cũ đang đùa giỡn, lộ ra tươi cười có chút ôn nhu lại có chút bất đắc dĩ, rời khỏi sân bóng rổ.
Đi xe tàu điện ngầm về đoạn mà mình không hề biết, thiếu niên trong suốt tìm một vị trí gần cửa sổ, định ngồi xuống, nhìn ngoài cửa sổ bay nhanh về phía sau, phong cảnh xa lạ.
Cái này, chính là khung cảnh mà người kia mỗi ngày đều nhìn…
Giống như, với người kia… Lại tiếp cận được một chút…
Xuống tàu điện, đi qua hai đường cái, bởi vì đã tới một lần để ngủ và học tập, trí nhớ Kuroko rất nhanh liền gợi lên nét tương quan.
Bên phải đi rồi ước chừng một trăm thước, một căn nhà rộng mở mà an tĩnh liền xuất hiện trong tầm nhìn của thiếu niên.
※
Mẹ Akashi đối với việc Kuroko tới chơi là có chút không ngờ tới.
Phải nói, bà thật sự rất không ngờ.
Là một người mẹ mẫu mực, mẹ Akashi phi thường hiểu biết tính tình con mình, tuyệt đối không hề có chút ôn hòa hoặc sáng sủa nào.
Bởi vậy, nhiều năm như vậy, người đến thăm bệnh Akashi, Kuroko vẫn là người đầu tiên.
Thiếu niên có mái tóc cùng con ngươi màu băng lam, cử chỉ lễ phép khéo léo, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ thoạt nhìn phi thường nhu hòa. Hơn nữa hắn rõ ràng chân thành lo lắng cho bệnh tình con trai mình, mẹ Akashi cơ hồ lập tức liền thích đứa bé này.
“Xin chào, mời vào mời vào."
“Đã quấy rầy bác. "
Đi về hướng phòng Akashi, Kuroko đơn giản hỏi mẹ Akashi vài câu, biết được bệnh của người kia rõ ràng rất nghiêm trọng đến phát sốt cũng không đồng ý uống thuốc, lông mày khẽ nhíu lại.
“Xin bác đưa thuốc hạ sốt cho con, tuy rằng không biết có thuận lợi hay không, nhưng con sẽ hết sức thử xem."
Mẹ Akashi đối với Kuroko cho điểm lại cao không ít.
Đó cũng không phải lần đầu tiênvào phòng Akashi.
Đã một lần học lớp bổ túc ở trong này, sáng sớm đứng lên chính là trong ngực Akashi, còn bị người kia đem “Cho nam nhân của cậu một nụ hôn buổi sáng nào" hung hăng trêu cợt một phen, ký ức làn da đối với hơi thở nóng bỏng phun ở cổ cơ hồ vẫn còn mới mẻ.
Hiện tại, ánh mắt dị sắc của người kia nhắm chặt, tóc đỏ có chút tán loạn trên chăn đệm trắng như tuyết.
Cởi ra khí phách cùng sắc bén ngày thường, thoạt nhìn có chút suy yếu, cả người cảm giác cũng ôn hòa không ít.
Khe khẽ thở dài, Kuroko ngồi xuống bên giường, đem thuốc hạ sốt mẹ Akashi đưa nhẹ nhàng đặt ở đầu giường.
Động tác rất nhỏ như trước khiến người kia bừng tỉnh.
“Tetsuya…"
Âm thanh Akashi có chút khàn khàn, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén như kiếm, mang theo lực đạo có thể xuyên thấu.
Nhưng mà, phối hợp với tình trạng thân thề suy yếu của hắn, bộ dáng thấy thế nào đều là phô trương thanh thế.
“Akashi-kun, cảm giác thế nào?"
Thanh âm thiếu niên ôn nhuận rất nhẹ, hắn rót một chén nước, thử thử độ ấm, cảm giác có chút nóng, liền đổ thêm chút nước lạnh.
“…"
Đánh chết Akashi cũng không nguyện thừa nhận chính mình vẫn mơ màng như trước.
“Uống thuốc đi, như vậy sẽ nhanh hết bệnh."
Akashi nhìn bàn tay trắng nõn duỗi đến trước mặt mình, nhìn viên thuốc màu đỏ chói mắt hồng, đầu quay sang một bên.
Rõ ràng biểu đạt chính mình quyết tâm không muốn uống thuốc.
“Akashi-kun…"
Kuroko có chút bất đắc dĩ.
“Làm trái tôi, cho dù là cảm mạo…"
Ánh mắt Akashi sắc bén như cũ, khóe miệng gợi lên ý cười lãnh liệt, mặc kệ bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ run rẩy.
Bất quá, trạng thái sốt cao đã khiến sát ý kia giảm phân nửa…
Thiếu niên có chút dở khóc dở cười.
“So với đi uy hiếp nó, Akashi-kun cậu vẫn là nên ngoan ngoãn uống thuốc cho chóng khỏi."
Biết mình hiện tại tựa như một tiểu hài tử làm mình làm mẩy, Akashi như trước vô pháp khắc chế dục vọng của mình.
Muốn hắn vẫn luôn như vậy cùng mình nói chuyện, ở bên cạnh mình…
“Cũng không phải hoàn toàn không được, nếu Tetsuya dùng miệng giúp tôi…"
“…"
Kuroko thử thử độ nóng trên trán người kia, từ đáy lòng biết hắn bướng bỉnh không có cách.
Rõ ràng bình thường là người bày mưu nghĩ kế, như thế nào sinh bệnh liền trở thành người như vậy…
Ngẫm lại ánh mắt vui sướng trước đó của mẹ Akashi, Kuroko ở trong lòng thở dài.
“Akashi-kun cũng phải đáp ứng tôi, về sau đều phải uống thuốc."
“Được."
Akashi đáp ứng đến rõ ràng.
Kuroko đem thuốc hạ sốt bỏ vào trong miệng, uống một hớp nước lớn, cúi người xuống, dùng miệng đem chúng đưa cho Akashi.
Nhìn qua, tựa như một nụ hôn dài tốt đẹp.
“Đút thuốc" chấm dứt, nhận thấy thiếu niên phải rời khỏi, Akash đột nhiên mạnh mẽ đè lại thiếu niên, làm sâu thêm nụ hôn này.
Ánh mắt lợi hại dừng lại ở cổ thiếu niên, dấu hôn kia rõ ràng không thuộc về mình.
“Buông ra… Ngô… "
Kuroko muốn đẩy ra, nhưng Akashi không quan tâm mà tăng lực đạo, hắn lại không dám thật sự toàn lực phản kháng.
Hắn dù sao… Cũng là một người bệnh…
Đáy lòng than thở, Kuroko vươn tay, nhẹ nhẹ vỗ về tóc Akashi.
Không tiếng động mà dung túng.
Thấy cậu bây giờ đang sinh bệnh, nên thôi.
Coi như là thù lao, cậu phải thật nhanh mà khỏe lên.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Ngày mai công ty an bài đi ra ngoài chơi, cho nên thứ năm thứ sáu cũng sẽ không đổi mới ~ vì thế hôm nay là đội trưởng chính là phúc lợi XDDD
Thuận tiện báo trước chương sau R18~~~~~(>_<)~~~~ Lời vớ vẩn của editor: Đến trưa nay ta mới phát hiện, bản RAW không có chương 17 hạ này =.= fải tìm bản onl =.= làm h phải mò đến giờ này ;A;
[So với đi uy hiếp, Akashi-kun cậu vẫn là nên ngoan ngoãn uống thuốc đi."
※
Hôm nay, đội bóng rổ trung học Teikou đã xảy ra một việc rất lớn.
Chuyện này khiến người khó có thể tin, cho tới khi Satsuki-chan từ nơi đó đến xác thực tin tức, Midorima cùng vật may mắn của ngày trong tay rơi trên mặt đất, quả bóng trong tay Aomine đi lệch hướng, pocky trong tay Murasakibara rơi, Kise tươi cười trong nháy mắt trở nên hóa đá…
“Akashi/ người kia /đội trưởng / Akachin mà bị cảm á???"
Liên tưởng đến gần đây nghe đồn nhiều vụ tang cấp quốc gia, mấy người Teikou không hẹn mà cùng mà hoài nghi mấy tin đồn tận thế trên mạng có thật hay không…
“Akashi-kun hắn… có nghiêm trọng không?"
Kuroko hỏi Satsuki, mang theo thần sắc lo lắng không chút nào che dấu.
A a quả nhiên Tetsu-kun là một người thực ôn nhu ~~~ Satusuki-chan ở trong lòng lần thứ hai vì nam nhân này ánh mắt giơ ngón tay cái lên.
“An tâm đi Kurokocchi, loại cảm cúm nhỏ bé này, làm sao có thể hạ gục được Akashicchi chứ ~"
Kise nhào vào người thiếu niên, thừa dịp hắn ngẩn người, hung hăng mà hôn một chút lên hai gò má trắng nõn sạch sẽ.
Âm thanh vang dội.
Cùng hành động mạo hiển của mình, gương mặt Kise thoáng phiếm hồng, còn lại mấy người sắc mặt thoáng cái biến thành đen.
“Con chó vàng chết tiệt / tiểu tử / Kise cậu bước xích ra ngay cho tôi!!!"
Mấy người đánh nháo thành một khu, đương sự Kuroko lại hoàn toàn không để ý, tiếp tục mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Satsuki.
Ánh mặt màu lam không có một tia tạp chất nhìn chăm chú, Satsuki không khỏi sinh ra một tia đồng cảm…
Bởi vì phản ứng của cô cùng Kise như nhau, nên đã không nghĩ người kia bệnh đến bộ dáng rất nghiêm trọng a a a!!!
“Bạn học Momoi… ?"
Không biết trong nội tâm của cô mình có chán ghét hay không, Kuroko nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
“Cái kia… A đúng rồi!"
Vắt hết óc Moimoi chợt lóe lên, bay nhanh đi mở ra laptop luôn mang theo bên mình, thuần thục tìm thứ gì đó.
“Cái này là địa chỉ của Akashi-kun, Tetsu-kun nếu lo lắng có thể tới nhìn xem ~"
Yên lặng tiếp nhận địa chỉ, Kuroko cảm ơn Momoi, nhìn nhìn mấy người kia vẫn như cũ đang đùa giỡn, lộ ra tươi cười có chút ôn nhu lại có chút bất đắc dĩ, rời khỏi sân bóng rổ.
Đi xe tàu điện ngầm về đoạn mà mình không hề biết, thiếu niên trong suốt tìm một vị trí gần cửa sổ, định ngồi xuống, nhìn ngoài cửa sổ bay nhanh về phía sau, phong cảnh xa lạ.
Cái này, chính là khung cảnh mà người kia mỗi ngày đều nhìn…
Giống như, với người kia… Lại tiếp cận được một chút…
Xuống tàu điện, đi qua hai đường cái, bởi vì đã tới một lần để ngủ và học tập, trí nhớ Kuroko rất nhanh liền gợi lên nét tương quan.
Bên phải đi rồi ước chừng một trăm thước, một căn nhà rộng mở mà an tĩnh liền xuất hiện trong tầm nhìn của thiếu niên.
※
Mẹ Akashi đối với việc Kuroko tới chơi là có chút không ngờ tới.
Phải nói, bà thật sự rất không ngờ.
Là một người mẹ mẫu mực, mẹ Akashi phi thường hiểu biết tính tình con mình, tuyệt đối không hề có chút ôn hòa hoặc sáng sủa nào.
Bởi vậy, nhiều năm như vậy, người đến thăm bệnh Akashi, Kuroko vẫn là người đầu tiên.
Thiếu niên có mái tóc cùng con ngươi màu băng lam, cử chỉ lễ phép khéo léo, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ thoạt nhìn phi thường nhu hòa. Hơn nữa hắn rõ ràng chân thành lo lắng cho bệnh tình con trai mình, mẹ Akashi cơ hồ lập tức liền thích đứa bé này.
“Xin chào, mời vào mời vào."
“Đã quấy rầy bác. "
Đi về hướng phòng Akashi, Kuroko đơn giản hỏi mẹ Akashi vài câu, biết được bệnh của người kia rõ ràng rất nghiêm trọng đến phát sốt cũng không đồng ý uống thuốc, lông mày khẽ nhíu lại.
“Xin bác đưa thuốc hạ sốt cho con, tuy rằng không biết có thuận lợi hay không, nhưng con sẽ hết sức thử xem."
Mẹ Akashi đối với Kuroko cho điểm lại cao không ít.
Đó cũng không phải lần đầu tiênvào phòng Akashi.
Đã một lần học lớp bổ túc ở trong này, sáng sớm đứng lên chính là trong ngực Akashi, còn bị người kia đem “Cho nam nhân của cậu một nụ hôn buổi sáng nào" hung hăng trêu cợt một phen, ký ức làn da đối với hơi thở nóng bỏng phun ở cổ cơ hồ vẫn còn mới mẻ.
Hiện tại, ánh mắt dị sắc của người kia nhắm chặt, tóc đỏ có chút tán loạn trên chăn đệm trắng như tuyết.
Cởi ra khí phách cùng sắc bén ngày thường, thoạt nhìn có chút suy yếu, cả người cảm giác cũng ôn hòa không ít.
Khe khẽ thở dài, Kuroko ngồi xuống bên giường, đem thuốc hạ sốt mẹ Akashi đưa nhẹ nhàng đặt ở đầu giường.
Động tác rất nhỏ như trước khiến người kia bừng tỉnh.
“Tetsuya…"
Âm thanh Akashi có chút khàn khàn, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén như kiếm, mang theo lực đạo có thể xuyên thấu.
Nhưng mà, phối hợp với tình trạng thân thề suy yếu của hắn, bộ dáng thấy thế nào đều là phô trương thanh thế.
“Akashi-kun, cảm giác thế nào?"
Thanh âm thiếu niên ôn nhuận rất nhẹ, hắn rót một chén nước, thử thử độ ấm, cảm giác có chút nóng, liền đổ thêm chút nước lạnh.
“…"
Đánh chết Akashi cũng không nguyện thừa nhận chính mình vẫn mơ màng như trước.
“Uống thuốc đi, như vậy sẽ nhanh hết bệnh."
Akashi nhìn bàn tay trắng nõn duỗi đến trước mặt mình, nhìn viên thuốc màu đỏ chói mắt hồng, đầu quay sang một bên.
Rõ ràng biểu đạt chính mình quyết tâm không muốn uống thuốc.
“Akashi-kun…"
Kuroko có chút bất đắc dĩ.
“Làm trái tôi, cho dù là cảm mạo…"
Ánh mắt Akashi sắc bén như cũ, khóe miệng gợi lên ý cười lãnh liệt, mặc kệ bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ run rẩy.
Bất quá, trạng thái sốt cao đã khiến sát ý kia giảm phân nửa…
Thiếu niên có chút dở khóc dở cười.
“So với đi uy hiếp nó, Akashi-kun cậu vẫn là nên ngoan ngoãn uống thuốc cho chóng khỏi."
Biết mình hiện tại tựa như một tiểu hài tử làm mình làm mẩy, Akashi như trước vô pháp khắc chế dục vọng của mình.
Muốn hắn vẫn luôn như vậy cùng mình nói chuyện, ở bên cạnh mình…
“Cũng không phải hoàn toàn không được, nếu Tetsuya dùng miệng giúp tôi…"
“…"
Kuroko thử thử độ nóng trên trán người kia, từ đáy lòng biết hắn bướng bỉnh không có cách.
Rõ ràng bình thường là người bày mưu nghĩ kế, như thế nào sinh bệnh liền trở thành người như vậy…
Ngẫm lại ánh mắt vui sướng trước đó của mẹ Akashi, Kuroko ở trong lòng thở dài.
“Akashi-kun cũng phải đáp ứng tôi, về sau đều phải uống thuốc."
“Được."
Akashi đáp ứng đến rõ ràng.
Kuroko đem thuốc hạ sốt bỏ vào trong miệng, uống một hớp nước lớn, cúi người xuống, dùng miệng đem chúng đưa cho Akashi.
Nhìn qua, tựa như một nụ hôn dài tốt đẹp.
“Đút thuốc" chấm dứt, nhận thấy thiếu niên phải rời khỏi, Akash đột nhiên mạnh mẽ đè lại thiếu niên, làm sâu thêm nụ hôn này.
Ánh mắt lợi hại dừng lại ở cổ thiếu niên, dấu hôn kia rõ ràng không thuộc về mình.
“Buông ra… Ngô… "
Kuroko muốn đẩy ra, nhưng Akashi không quan tâm mà tăng lực đạo, hắn lại không dám thật sự toàn lực phản kháng.
Hắn dù sao… Cũng là một người bệnh…
Đáy lòng than thở, Kuroko vươn tay, nhẹ nhẹ vỗ về tóc Akashi.
Không tiếng động mà dung túng.
Thấy cậu bây giờ đang sinh bệnh, nên thôi.
Coi như là thù lao, cậu phải thật nhanh mà khỏe lên.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Ngày mai công ty an bài đi ra ngoài chơi, cho nên thứ năm thứ sáu cũng sẽ không đổi mới ~ vì thế hôm nay là đội trưởng chính là phúc lợi XDDD
Thuận tiện báo trước chương sau R18~~~~~(>_<)~~~~ Lời vớ vẩn của editor: Đến trưa nay ta mới phát hiện, bản RAW không có chương 17 hạ này =.= fải tìm bản onl =.= làm h phải mò đến giờ này ;A;
Tác giả :
Tiểu Đạm