Thiết Tẫn Quang Âm
Chương 14
[Biểu tình này… Một chút cũng không hợp với Akashi-kun.]
Trong lòng tôi, cho dù đối địch với cả thế giới, cậu vẫn sẽ cười với tôi bình tĩnh đến tự nhiên.
※
Tuy rằng miệng vết thương trên trán không nghiêm trọng lắm, nhưng mà, bác sĩ vẫn lo lắng Kuroko sẽ có di chứng chấn động não, nên đã đề nghị ở lại bệnh viện hai ngày chờ thêm một bước quan sát.
Akashi với tốc độ cực nhanh hoàn thành thủ tục nhập viện, điện thoại thông báo cho ba mẹ Kuroko, sau đó canh giữ bên cạnh hắn, gắt gao nhìn chằm chằm nước trong bình đang treo rơi từng giọt chậm rãi như nước mưa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Bên trong phòng bệnh trống rỗng, Akashi có thể nghe được trái tim mình kịch liệt đập, phóng đại tiếng tim đập đến màng tai, chấn động như tiếng sấm.
“Ngô…"
Tiếng rên mỏng manh kéo suy nghĩ của Akashi, hắn đem tay thiếu niên nắm chặt, động tác tận lực nhẹ nhàng chậm chạp mà đem hắn nâng dậy.
“Tetsuya, không có việc gì chứ?"
Có lẽ là do mới vừa tỉnh lại, ánh mắt Kuroko có chút rã rời. Ước chừng qua ba phút đồng hồ, ánh mắt màu băng lam mới chậm rãi mở ra, thần thái quen thuộc mới chậm rãi tập trung vào trong mắt.
“Akashi…kun…"
Miệng lưỡi có chút thiếu nước, Kuroko tương đối cố sức mà phát ra vài từ, Akashi chuẩn bị sẵn liền đưa tới một bên nước ấm.
Kuroko uống mấy ngụm nước lớn, cảm thấy trong miệng khô nóng, mùi máu tươi đã nhạt đi rất nhiều, lập tức giống như con chó nhỏ nhắm mắt lại, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Sắc mặt Akashi bởi vì động tác nhỏ của thiếu niên này mới cảm thấy hơi nguôi giận.
“Bác sĩ nói muốn quan sát hai ngày, sớm nhất là đêm mai mới có thể xuất viện."
Akashi đem hiện trạng báo với hắn, bắt đầu thưởng thức mái tóc mềm mại màu băng lam.
“Đợi lát nữa tôi ra ngoài mua một ít thứ, Tetsuya muốn cái gì?"
“Vanilla milkshake." Thiếu niên không chút do dự trả lời, nghĩ nghĩ, lại nói thêm “Ly lớn nha."
Akashi đi ra ngoài trong chốc lát liền trở lại, ngoại trừ một ly vanilla milkshake, còn có bao lớn bao nhỏ đựng không ít đồ.
Táo, dùng để ăn;
Đồ ăn vặt, dùng để ăn;
Cơm hộp, cơm chiều;
Nước trái cây, dùng để uống;
Khăn mặt, đồ dùng tất yếu;
Ấm nước, dùng để nấu nước;
Game cầm tay, dùng để giải trí;
Tiểu thuyết, giết thời gian;
Truyện tranh, giết thời gian;
…
Vô số đồ vật bị Akashi từng cái từng cái lấy ra, Kuroko có chút hoa mắt.
Lúc Akashi bắt đầu lấy ra bao thứ sáu, thiếu niên rốt cục nhịn không được nói ra nghi vấn trong lòng.
“Akashi-kun, cám ơn cậu, chính là những thứ này đã đủ cho tôi nằm viện hơn một tháng…"
Akashi không nói lời nào, tiếp tục lấy đồ vật bên trong ra ngoài, từ đồ ăn thức uống vật dụng trò chơi thông thường, đến một ít thứ cổ quái không giải thích được.
“Akashi-kun, cửu liên hoàn(*) cậu mua làm gì?"
“Sợ Tetsuya không có gì chơi, giết thời gian."
Akashi-kun, cửu liên hoàn hình như là thứ cha mẹ mua cho trẻ nhỏ dưới sáu tuổi dùng để phát triển trí lực a…
“Kia, cái kia là búp bê cầu nắng…"
“Treo ở trong phòng, nói không chừng Tetsuya có thể khôi phục càng nhanh."
Nếu như trời nắng thì búp bê này không có công dụng đó đi…
Cuối cùng đem mấy túi đồ lớn chỉnh lý tốt, Akashi phi thường tao nhã ngồi bên người Tetsuya, lấy ra một quả táo, rồi lấy ra cây kéo luôn mang theo bên mình…
Trầm mặc.
Biểu tình Akashi không thay đổi, ném kéo xuống, lấy ra một con dao nhỏ, bắt đầu gọt vỏ.
Ánh mắt của hắn phi thường chuyên chú, hai mắt dị sắc chặt chẽ mà đem tầm mắt tập trung vào quả táo trong tay, giống như đồ vật trong tay là hạng nhất đủ để đem tinh lực cả đời hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại.
Động tác ngón tay tao nhã mà linh hoạt, quả táo theo động tác của hắn, chậm rãi đã xảy ra thay đổi.
Phần vỏ thực sự bị gọt mất, bất quá, thịt quả cũng mất khoảng hai phần ba.
Akashi nhếch hàng lông mày, cực kỳ lạnh như băng nhìn thứ hoa quả bị hắn phá hủy.
Nếu quả táo có ý thức, nhất định sẽ bị sát khí dày đặc trong tầm mắt kia đe dọa đến lạnh run.
“Thứ làm trái ta, cho dù là quả táo…"
Hắn bắt đầu phát ra tiếng cười thấp thấp.
Một bàn tay xinh đẹp trắng nõn đem vật nhỏ đáng thương trong tay Akashi cứu vớt ra ngoài.
Akashi có chút bất mãn nhìn Kuroko, người kia đem quả táo bị gọt đến vô cùng thê thảm đặt vào miệng, bởi vì thể tích bị rút nhỏ nhiều lắm, thiếu niên chỉ cắn hai cái liền ăn xong.
Đôi môi nhợt nhạt nhờ chất lỏng từ quả táo làm dịu, hiện lên ánh nước xinh đẹp, phối hợp với ánh mắt không màu của hắn, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.
“Ngoan."
Akashi sờ sờ đầu thiếu niên, nhẹ nhàng đem hắn kéo vào trong ngực của mình.
Kuroko vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hắn ôm.
Thật lâu sau, lâu đến mức Kuroko cảm thấy cơn buồn ngủ thổi quét toàn thân, người bên cạnh mới phát ra một tiếng thở dài ——
“Cũng may cậu không sao. Nếu không…"
Buồn ngủ hơn nữa bị thương, với cái ôm quen thuộc cùng độ ấm bên mình, Kuroko đã thâm trầm ngủ say, cũng không phát hiện biểu tình tàn ác của người bên cạnh lúc này.
“Cũng may cậu không sao, nếu không…
Tôi sẽ bắt bọn họ đền mạng.
Các y tá đến phòng bệnh kiểm tra, nguyên bản dựa theo quy định, người nhà là không thể ở qua đêm. Akashi hạ tầm mắt đầy sát ý, ya tá nhỏ chịu trách nhiệm bay nhanh tới viết vài câu, sau đó quyết định bay nhanh đi rời khỏi phòng bệnh này.
Nơi đầy rắc rối này, quá mức nguy hiểm.
Đêm nay nhất định đừng tới phòng này kiểm tra.
Thuận lợi đuổi đi người vướng bận, Akashi vừa lòng xoay người, nhìn người thâm trầm ngủ trên giường, tia sáng trong mắt lắng đọng xuống một ít.
Teikou nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Trở nên rất mạnh rất mạnh.
Mạnh mẽ đến độ, khiến người ta vừa nhìn thấy đồng phục của Teikou, liền theo bản năng mà run rẩy.
Tôi muốn vì cậu, tạo nên thứ tường đồng vách sắt mạnh mẽ nhất, kiên cố nhất.
Để những bọn chuột nhắt không an phận nhúc nhích được dục vọng của chúng.
Akashi hung hăng cắn môi dưới, hương vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, tạo thành một sợi, theo khóe miệng rơi xuống.
Trong lòng tràn ngập tình cảm mãnh liệt đến gần như tàn khốc, Akashi nhìn chằm chằm người trắng bệch trên giường, tầm mắt nóng rực.
Chính là, có thể miêu tả, làn da tuyết trắng có thể nhìn thấy mạch máu dưới cổ, xương quai xanh gầy…
Akashi nhìn người này, nhất định cả đời cả kiếp, vĩnh viễn thuộc về mình, hết thảy tinh tế mà miêu tả hắn.
Cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi.
Dưới đáy lòng mặc niệm, tựa như ma chú.
Cứ thế đều đều cả đêm.
Lúc Kuroko bị nắng sớm làm cho tỉnh lại, cố gắng mở ra đôi mắt màu xanh, lại bị người bên cạnh làm cho hoảng sợ.
Hắn chưa từng gặp qua biểu tình như vậy của Akashi, đồng tử dị sắc bị che kín bởi tơ máu.
Tiều tụy mà thô bạo, mỏi mệt lại điên cuồng.
“Biểu tình này… Một chút cũng không hợp với Akashi-kun."
Thiếu niên vươn tay, đem lông mày nhíu chặt của người bên cạnh chậm rãi vuốt ve.
Trong lòng tôi, cho dù đối địch với cả thế giới, cậu vẫn sẽ cười với tôi bình tĩnh đến tự nhiên.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Tiếp tục quá độ chương và tiết…
Mỗi lần gặp được quá độ chương và tiết đều rất thống khổ a (lăn lộn) yêu cầu về nội dung vở kịch không thể không viết, viết rồi lại không có gì cảm giác ~~~~(>_<)~~~~ Đội trưởng bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt ~~~~XDD (*) Cửu liên hoàn là cái này. Các bạn có thể tham khảo thêm trên Google. Mình không biết phải dịch nó là gì nữa -_______-
Trong lòng tôi, cho dù đối địch với cả thế giới, cậu vẫn sẽ cười với tôi bình tĩnh đến tự nhiên.
※
Tuy rằng miệng vết thương trên trán không nghiêm trọng lắm, nhưng mà, bác sĩ vẫn lo lắng Kuroko sẽ có di chứng chấn động não, nên đã đề nghị ở lại bệnh viện hai ngày chờ thêm một bước quan sát.
Akashi với tốc độ cực nhanh hoàn thành thủ tục nhập viện, điện thoại thông báo cho ba mẹ Kuroko, sau đó canh giữ bên cạnh hắn, gắt gao nhìn chằm chằm nước trong bình đang treo rơi từng giọt chậm rãi như nước mưa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Bên trong phòng bệnh trống rỗng, Akashi có thể nghe được trái tim mình kịch liệt đập, phóng đại tiếng tim đập đến màng tai, chấn động như tiếng sấm.
“Ngô…"
Tiếng rên mỏng manh kéo suy nghĩ của Akashi, hắn đem tay thiếu niên nắm chặt, động tác tận lực nhẹ nhàng chậm chạp mà đem hắn nâng dậy.
“Tetsuya, không có việc gì chứ?"
Có lẽ là do mới vừa tỉnh lại, ánh mắt Kuroko có chút rã rời. Ước chừng qua ba phút đồng hồ, ánh mắt màu băng lam mới chậm rãi mở ra, thần thái quen thuộc mới chậm rãi tập trung vào trong mắt.
“Akashi…kun…"
Miệng lưỡi có chút thiếu nước, Kuroko tương đối cố sức mà phát ra vài từ, Akashi chuẩn bị sẵn liền đưa tới một bên nước ấm.
Kuroko uống mấy ngụm nước lớn, cảm thấy trong miệng khô nóng, mùi máu tươi đã nhạt đi rất nhiều, lập tức giống như con chó nhỏ nhắm mắt lại, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Sắc mặt Akashi bởi vì động tác nhỏ của thiếu niên này mới cảm thấy hơi nguôi giận.
“Bác sĩ nói muốn quan sát hai ngày, sớm nhất là đêm mai mới có thể xuất viện."
Akashi đem hiện trạng báo với hắn, bắt đầu thưởng thức mái tóc mềm mại màu băng lam.
“Đợi lát nữa tôi ra ngoài mua một ít thứ, Tetsuya muốn cái gì?"
“Vanilla milkshake." Thiếu niên không chút do dự trả lời, nghĩ nghĩ, lại nói thêm “Ly lớn nha."
Akashi đi ra ngoài trong chốc lát liền trở lại, ngoại trừ một ly vanilla milkshake, còn có bao lớn bao nhỏ đựng không ít đồ.
Táo, dùng để ăn;
Đồ ăn vặt, dùng để ăn;
Cơm hộp, cơm chiều;
Nước trái cây, dùng để uống;
Khăn mặt, đồ dùng tất yếu;
Ấm nước, dùng để nấu nước;
Game cầm tay, dùng để giải trí;
Tiểu thuyết, giết thời gian;
Truyện tranh, giết thời gian;
…
Vô số đồ vật bị Akashi từng cái từng cái lấy ra, Kuroko có chút hoa mắt.
Lúc Akashi bắt đầu lấy ra bao thứ sáu, thiếu niên rốt cục nhịn không được nói ra nghi vấn trong lòng.
“Akashi-kun, cám ơn cậu, chính là những thứ này đã đủ cho tôi nằm viện hơn một tháng…"
Akashi không nói lời nào, tiếp tục lấy đồ vật bên trong ra ngoài, từ đồ ăn thức uống vật dụng trò chơi thông thường, đến một ít thứ cổ quái không giải thích được.
“Akashi-kun, cửu liên hoàn(*) cậu mua làm gì?"
“Sợ Tetsuya không có gì chơi, giết thời gian."
Akashi-kun, cửu liên hoàn hình như là thứ cha mẹ mua cho trẻ nhỏ dưới sáu tuổi dùng để phát triển trí lực a…
“Kia, cái kia là búp bê cầu nắng…"
“Treo ở trong phòng, nói không chừng Tetsuya có thể khôi phục càng nhanh."
Nếu như trời nắng thì búp bê này không có công dụng đó đi…
Cuối cùng đem mấy túi đồ lớn chỉnh lý tốt, Akashi phi thường tao nhã ngồi bên người Tetsuya, lấy ra một quả táo, rồi lấy ra cây kéo luôn mang theo bên mình…
Trầm mặc.
Biểu tình Akashi không thay đổi, ném kéo xuống, lấy ra một con dao nhỏ, bắt đầu gọt vỏ.
Ánh mắt của hắn phi thường chuyên chú, hai mắt dị sắc chặt chẽ mà đem tầm mắt tập trung vào quả táo trong tay, giống như đồ vật trong tay là hạng nhất đủ để đem tinh lực cả đời hy sinh vì sự nghiệp vĩ đại.
Động tác ngón tay tao nhã mà linh hoạt, quả táo theo động tác của hắn, chậm rãi đã xảy ra thay đổi.
Phần vỏ thực sự bị gọt mất, bất quá, thịt quả cũng mất khoảng hai phần ba.
Akashi nhếch hàng lông mày, cực kỳ lạnh như băng nhìn thứ hoa quả bị hắn phá hủy.
Nếu quả táo có ý thức, nhất định sẽ bị sát khí dày đặc trong tầm mắt kia đe dọa đến lạnh run.
“Thứ làm trái ta, cho dù là quả táo…"
Hắn bắt đầu phát ra tiếng cười thấp thấp.
Một bàn tay xinh đẹp trắng nõn đem vật nhỏ đáng thương trong tay Akashi cứu vớt ra ngoài.
Akashi có chút bất mãn nhìn Kuroko, người kia đem quả táo bị gọt đến vô cùng thê thảm đặt vào miệng, bởi vì thể tích bị rút nhỏ nhiều lắm, thiếu niên chỉ cắn hai cái liền ăn xong.
Đôi môi nhợt nhạt nhờ chất lỏng từ quả táo làm dịu, hiện lên ánh nước xinh đẹp, phối hợp với ánh mắt không màu của hắn, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.
“Ngoan."
Akashi sờ sờ đầu thiếu niên, nhẹ nhàng đem hắn kéo vào trong ngực của mình.
Kuroko vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hắn ôm.
Thật lâu sau, lâu đến mức Kuroko cảm thấy cơn buồn ngủ thổi quét toàn thân, người bên cạnh mới phát ra một tiếng thở dài ——
“Cũng may cậu không sao. Nếu không…"
Buồn ngủ hơn nữa bị thương, với cái ôm quen thuộc cùng độ ấm bên mình, Kuroko đã thâm trầm ngủ say, cũng không phát hiện biểu tình tàn ác của người bên cạnh lúc này.
“Cũng may cậu không sao, nếu không…
Tôi sẽ bắt bọn họ đền mạng.
Các y tá đến phòng bệnh kiểm tra, nguyên bản dựa theo quy định, người nhà là không thể ở qua đêm. Akashi hạ tầm mắt đầy sát ý, ya tá nhỏ chịu trách nhiệm bay nhanh tới viết vài câu, sau đó quyết định bay nhanh đi rời khỏi phòng bệnh này.
Nơi đầy rắc rối này, quá mức nguy hiểm.
Đêm nay nhất định đừng tới phòng này kiểm tra.
Thuận lợi đuổi đi người vướng bận, Akashi vừa lòng xoay người, nhìn người thâm trầm ngủ trên giường, tia sáng trong mắt lắng đọng xuống một ít.
Teikou nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Trở nên rất mạnh rất mạnh.
Mạnh mẽ đến độ, khiến người ta vừa nhìn thấy đồng phục của Teikou, liền theo bản năng mà run rẩy.
Tôi muốn vì cậu, tạo nên thứ tường đồng vách sắt mạnh mẽ nhất, kiên cố nhất.
Để những bọn chuột nhắt không an phận nhúc nhích được dục vọng của chúng.
Akashi hung hăng cắn môi dưới, hương vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, tạo thành một sợi, theo khóe miệng rơi xuống.
Trong lòng tràn ngập tình cảm mãnh liệt đến gần như tàn khốc, Akashi nhìn chằm chằm người trắng bệch trên giường, tầm mắt nóng rực.
Chính là, có thể miêu tả, làn da tuyết trắng có thể nhìn thấy mạch máu dưới cổ, xương quai xanh gầy…
Akashi nhìn người này, nhất định cả đời cả kiếp, vĩnh viễn thuộc về mình, hết thảy tinh tế mà miêu tả hắn.
Cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi cậu là của tôi.
Dưới đáy lòng mặc niệm, tựa như ma chú.
Cứ thế đều đều cả đêm.
Lúc Kuroko bị nắng sớm làm cho tỉnh lại, cố gắng mở ra đôi mắt màu xanh, lại bị người bên cạnh làm cho hoảng sợ.
Hắn chưa từng gặp qua biểu tình như vậy của Akashi, đồng tử dị sắc bị che kín bởi tơ máu.
Tiều tụy mà thô bạo, mỏi mệt lại điên cuồng.
“Biểu tình này… Một chút cũng không hợp với Akashi-kun."
Thiếu niên vươn tay, đem lông mày nhíu chặt của người bên cạnh chậm rãi vuốt ve.
Trong lòng tôi, cho dù đối địch với cả thế giới, cậu vẫn sẽ cười với tôi bình tĩnh đến tự nhiên.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Tiếp tục quá độ chương và tiết…
Mỗi lần gặp được quá độ chương và tiết đều rất thống khổ a (lăn lộn) yêu cầu về nội dung vở kịch không thể không viết, viết rồi lại không có gì cảm giác ~~~~(>_<)~~~~ Đội trưởng bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt ~~~~XDD (*) Cửu liên hoàn là cái này. Các bạn có thể tham khảo thêm trên Google. Mình không biết phải dịch nó là gì nữa -_______-
Tác giả :
Tiểu Đạm