Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 19: Tối độc phụ nhân tâm
Nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên cười khẩy nói :
- Mượn đao giết người! Yêu phụ đó quả là thâm độc! Không phải thị cần chúng ta đối phó với Trác Thiên Uy mà muốn chúng ta nộp mạng dưới đao tên họ Trác. Thất Cô!
- Có thuộc hạ!
- Linh Hồ bảo ngươi chuyển lời xong thì quay lại báo tin hồi âm phải không?
- Vâng...
- Ngươi không cần quay lại nữa!
- Nhị gia...
Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói :
- Người của bổn Minh chuẩn bị rút khỏi Tô Châu, không dính dáng đến bất cứ chuyện gì ở đây nữa!
Vô Tình Giả Thất Cô nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :
- Đại gia, Lê Thiên Hương chắc đang nằm trong tay Linh Hồ, chẳng lẽ chúng ta không quan tâm đến việc sống chết của Lê muội?
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long trầm giọng đáp :
- Bổn Minh sẽ dốc toàn lực giải cứu cô ấy.
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
- Hình như Linh Hồ Phúc Chân Chân đã liên kết với Phiêu Sa sơn trang. Bọn này đã phái một lực lượng do Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa xuất lĩnh tới đây, nghe nói chúng đã tiêu diệt một lượng lớn người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào ở Bách Liễu cốc. Liệu chúng ta có địch nổi không?
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :
- Việc đó ta đã biết, Tại Bách Liễu cốc Đông Tam Sa đã bị Trác Thiên Uy đánh tan tác, tên Tam thiếu trang chủ may mắn thoát mạng, nhưng bọn thủ hạ đều bị giết... Nếu Linh Hồ dám khiêu chiến với chúng ta, bổn Minh sẽ tiết lộ sự thật về thị cho Trác Thiên Uy biết, nếu cần chúng ta sẽ còn hợp tác với Trác Thiên Uy nữa. Hậu quả thế nào tất yêu nữ đó có thể dễ dàng đoán ra.
Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :
- Đại gia, chỉ sợ đó không phải là hành động sáng suốt...
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :
- Đối địch với Trác Thiên Uy mới là hành động không sáng suốt. Thất Cô! Ngươi đừng làm thuyết khách cho hồ ly tinh đó! Hãy đi tìm phòng mà nghỉ ngơi đi! Việc đó để chúng ta từ từ thương lượng rồi quyết định!
- Đại gia...
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nghiêm giọng hỏi :
- Thất Cô! Ngươi sao thế? Vừa rồi ngươi mang đi sáu người, nhưng chỉ một mình Ngụy Thái thoát nạn, Linh Hồ dám hạ độc thủ tuyệt tình đối với người của bổn Minh như thế, làm sao ngươi không biết phân biệt địch nhân, bằng hữu mà còn thuyết phục chúng ta nghe lệnh hắn?
Nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên tiếp lời :
- Giả Thất Cô! Nếu giả sử ngươi không chạy thoát được về đây, tất tình hình đã khác đi, đúng không? Linh Hồ Phúc Chân Chân có âm mưu gì, khả năng ngươi có biết đôi chút...
Vô Tình Giả Thất Cô run giọng nói :
- Nhị gia...
Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên trầm giọng :
- Hãy tường thuật rõ quá trình bị bắt, trường hợp chúng hiếp bức ngươi thế nào nói nghe xem, không được giấu giếm một lời nào!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đứng bật lên nói to :
- Nó không phải là Giả Thất Cô!
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nghe nói rút phắt kiếm ra.
Nhưng Vô Tình Giả Thất Cô nhanh hơn phi thân lao ra ngoài sảnh, trước khi biến vào bóng đêm còn nói vọng lại :
- Nếu các ngươi không chịu hợp tác thì sẽ vĩnh viễn hối hận đấy!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long định đuổi theo thì Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên ngăn lại nói :
- Đó chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân, khinh công yêu phụ đó đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, không đuổi theo kịp thị đâu!
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :
- Đại gia, việc này nên ứng phó thế nào?
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :
- Lẫm huynh có thể tìm được Trác Thiên Uy không?
Bắc Nhân Đồ đáp :
- Trác Thiên Uy vẫn trú ở Tường An khách điếm!
Trác Thiên Uy đã tỏ rõ thiện chí với chúng ta. Phải hợp tác với y, phiền Lẫm huynh tới Tường An khách điếm một chuyến kể lại tường tận sự việc vừa xảy ra.
Bắc Nhân Đồ cung kính :
- Huynh đệ tuân lệnh.
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long tiếp lời :
- Đồng thời nói thêm rằng bổn Minh sẽ ngầm tương trợ y và ra sức cứu giải Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đang ở trong tay Linh Hồ, nên tạm thời chưa rút khỏi Tô Châu.
Bắc Nhân Đồ gật đầu :
- Huynh đệ nhớ rồi!
Nói xong từ biệt ba vị Minh chủ rời khỏi sảnh đường...
Thói đới vẫn thế, vội vàng thường làm hỏng việc!
Quái chiêu vừa rồi của Linh Hồ Phúc Chân Chân chẳng những không lừa được Tam Tinh minh mà còn kích giận ba vị Minh chủ, khiến họ trở mặt hợp tác với Trác Thiên Uy.
Đúng là một nước cờ sai là thua toàn cuộc!
* * * * *
Tuần phủ Chu Lập Khai là một vị quan thanh liêm và rất nhiệt tâm trong công việc hiếm hoi trong hàng ngũ quan trường, ngay sau khi rời Tôn phủ liền tới nha phủ của vị bổ đầu Hàn Chí Cao nghỉ lại, chờ sáng hôm sau sẽ áp giải Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái tới Trấn Giang tìm thêm nhân chứng vật chứng để tiến hành xử án.
Sau khi Trác Thiên Uy được Chu đại nhân đồng ý cho đưa Độc Chỉ Uông Đông đi, mấy người của Trường Xuân cốc cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh chờ lâu không thấy quay lại nên Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa đề nghị tới Phong Kiều khách điếm nghỉ lại chờ để mai sẽ đi tìm chàng.
Đoàn người gồm Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc Phó phu nhân, Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn, hai vị thiếu niên là nội điệt của Phó Hoa là Phó Lôi và Phó Đình, ngoài ra còn thêm Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh cũng nhập bọn.
Vì Nguyệt Hoa Tiên Tử là bằng hữu của Trác Thiên Uy nên tuy Phó Phụng Minh có lòng ghen nhưng Trường Xuân cốc chủ vẫn coi như người một nhà.
Họ mới dời Tôn phủ không lâu thì thấy hai người xách hai ngọn đèn lồng bám theo.
Trường Xuân cốc chủ kéo thê tử lùi lại đi đoạn hậu, để cho năm người trẻ tuổi đi trước.
Lăng Vân Phi Yến cười hỏi :
- Ban đêm người ta xách đèn đi để nhận đường là chuyện thường, có gì đáng ngờ hay sao?
Trường Xuân cốc chủ đáp :
- Dù sao thì ban đêm không nên để bọn trẻ mạo hiểm.
Hai người xách đèn lồng gồm một trung niên phụ nhân trang phục theo kiểu thôn quê và một thiếu niên còn trẻ ăn bận kiểu thư sinh.
Lăng Vân Phi Yến đi chậm lại, chờ hai người kia đến gần, cười hỏi :
- Hai vị bám theo chúng ta lâu như vậy có mệt không?
Trung niên phụ nhân nói :
- Tránh ra!
Nói xong bước sấn lên...
Lăng Vân Phi Yến định đuổi theo thì thiếu niên thư sinh lao tới, vươn trảo chộp tới vai...
Trường Xuân cốc chủ tới gần quát :
- Bằng hữu! Làm gì mà động thủ động cước với nữ nhân như vậy? Đại trượng phu nam tử hán ai lại làm thế bao giờ?
Vừa nói vừa phất nhẹ tay tạo ra một luồng kình lực đẩy thiếu niên thư sinh lùi lại.
Thấy Lăng Vân Phi Yến đuổi theo mình, trung niên phụ nhân xẵng giọng nói :
- Các người tự cho mình là anh hùng hiệp nghĩa, vậy nên tuân theo quy củ giang hồ, sao lại cho tay vào việc của bổn môn?
Lăng Vân Phi Yến nhíu mày hỏi :
- Chúng ta nhúng tay vào việc của ngươi?
- Các ngươi cưỡng bức người của bổn môn như thế là nghĩa lý gì?
Lăng Vân Phi Yến đanh giọng hỏi :
- Này! Ngươi nói năng cho cẩn thận! Chúng ta cưỡng bức ai?
Trung niên thiếu phụ chỉ tay tới mấy cô nương đi phía trước nói :
- Chẳng lẽ đó đều là người của Trường Xuân cốc các ngươi?
Bấy giờ Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh, Phó Đình và Phó Lôi nghe tiếng ồn ào đều quay lại.
Nguyệt Hoa Tiên Tử chăm chú nhìn trung niên phụ nhân một lúc rồi chợt kêu lên :
- Ngươi là... Ui chao! Vô Tình Giả Thất Cô! Thuật hóa trang của ngươi bây giờ còn cao minh hơn trước nữa!
Trường Xuân cốc chủ nghe nói thế biết Vô Tình Giả Thất Cô là người của Tam Tinh minh nên lùi lại không can dự vào.
Thiếu niên thư sinh thì lạnh lùng hừ một tiếng.
Vô Tình Giả Thất Cô cười khanh khách nói :
- Quá khen! Quá khen...
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Giả Thất Cô đến tìm tôi?
- Không phải ta tìm ngươi mà là nhị gia cho tìm.
- Tìm tôi làm gì?
- Cứ theo bọn ta đến gặp nhị gia thì sẽ biết!
Trường Xuân cốc chủ bước lại gần, ho lên một tiếng nói :
- Giả Thất Cô! Lăng cô nương đã không còn là người của Tam Tinh minh nữa, ngươi biết chưa? Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên muốn tìm thì cứ bảo cô ta đến Phong Kiều khách điếm mà tìm!
Vô Tình Giả Thất Cô lạnh lùng đáp :
- Phó đại hiệp! Đây là việc giữa chúng ta, đại hiệp không nên can dự vào!
Phó Hoa đáp :
- Sao lại không? Việc này đối với chúng ta rất có quan hệ!
- Quan hệ gì?
- Hiện giờ tình hình Tô Châu rất hỗn loạn, cao thủ hắc đạo thừa cơ xuất thủ ám toán thường xuyên. Lăng cô nương võ công có hạn, khó lòng tự bảo vệ mình. Vì thế lão phu không thể để cô ta gặp nguy hiểm.
Vô Tình Giả Thất Cô nhìn Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Lăng Nguyệt Anh! Ngươi có định đi theo chúng ta không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Thất Cô, tôi thấy việc đó là không cần thiết! Có chuyện gì, xin nhị gia cứ đến Phong Kiều khách điếm sai bảo...
Vô Tình Giả Thất Cô tức giận nói :
- Ngươi dám?
Lăng Vân Phi Yến cười nói :
- Giả Thất Cô! Ngươi định uy hiếp Lăng Nguyệt Anh sao? Nào! Ta dẫn ngươi tới Phong Kiều khách điếm, có gì cứ tới đó bàn!
Nói xong bước lên cầm tay Nguyệt Hoa Tiên Tử kéo đi...
Thiếu niên thư sinh chồm theo, vươn chảo chộp lấy uyển mạch Phó phu nhân, nhưng dường như bà ta đã liệu trước nên buông Nguyệt Hoa Tiên Tử ra, quay lại điểm tới một chỉ.
Trung niên hán tử không ngờ đối phương phản ứng thần tốc như vậy, đành vội đưa cây đèn lồng lên đỡ...
Choang!
Cây đèn lồng bị chỉ lực điểm vỡ tan.
Thiếu niên thư sinh vứt đèn đi, phi thân lao vào đêm tối.
Lăng Vân Phi Yến ngạc nhiên nói :
- Ta thi triển tuyệt chiêu Thất Tinh Liên Châu Chỉ mà tên tiểu tặc vẫn chạy thoát được, không ngờ Tam Tinh minh có cao thủ lợi hại như thế... Giả Thất Cô...
Nhưng lúc đó Vô Tình Giả Thất Cô cũng đã thừa cơ lộn xộn chuồn mất...
Trường Xuân cốc chủ nói :
- Tiểu tử kia luyện thành khinh công thượng thặng Ngư Long Phản Hải. Xưa nay lão phu chưa nghe ai nói trong Tam Tinh minh có nhân tài như thế, Lăng cô nương, ngươi biết thanh niên nhân kia là ai không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu đáp :
- Điệt nữ không biết hắn...
Phó Hoa nói :
- Nếu vậy hắn là cao thủ mới gia nhập hoặc vừa được Tam Tinh minh mời đến... Sau này các ngươi phải thật cẩn thận với tên này mới được... Đạn Chỉ Thần Công của hắn có thể đả thương đối thủ xa tới tám chín thước.
Lăng Vân Phi Yến tiếp lời :
- Chỉ sợ Vô Tình Giả Thất Cô không phải là đi tìm Lăng cô nương như thị nói đâu. Vừa rồi thiếu niên kia bất thần tập kích ta, vừa mới xuất thủ đã thi triển chiêu thức rất tàn độc. Không loại trừ khả năng hắn định xuất kỳ bất ý ám toán ta để uy bức mọi người đáp ứng điều kiện nào đó. Chúng đã dám tới tìm chúng ta lần này chưa thành công quyết không chịu dừng tay đâu.
Trường Xuân cốc chủ nói :
- Không sai! Thủ đoạn bọn này ác độc khó lường. Chúng ta phải ra sức đề phòng mới được! Lão phu đoán chúng khống chế chúng ta để bức hiếp Trác Thiên Uy. Hừ! Lão phu cần tìm Tam Tinh minh để lý luận với chúng!
Cách đó mấy chục trượng, dưới một tán cây tối tăm Vô Tình Giả Thất Cô và thiếu niên thư sinh đưa mắt dõi theo bảy người tiến vào Phong Kiều khách điếm!
Thiếu niên thư sinh nói :
- Lăng Vân Phi Yến quả nhiên danh bất hư truyền, xứng đáng là một trong Võ lâm Tứ nữ kiệt! Kiểu này muốn tập kích thì không có nhiều hy vọng thành công đâu.
Vô Tình Giả Thất Cô hừ một tiếng nói :
- Tuyệt học của Phiêu Sa sơn trang chẳng lẽ không bằng được Trường Xuân cốc?
Thiếu niên thư sinh đáp :
- Lê cô nương! Tốt nhất là ngươi tự biết một chút. Chọc giận ta đối với ngươi không có lợi gì đâu. Hừ?
Hóa ra nữ nhân kia không phải Vô Tình Giả Thất Cô mà là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương hóa trang, còn thiếu niên thư sinh không phải ai khác, chính là Tam thiếu trang chủ Phiêu Sa sơn trang Đông Tam Sa.
* * * * *
Trác Thiên Uy trở về Tường An khách điếm thì đã cuối canh ba.
Phòng bên hoàn toàn vắng lặng, hiển nhiên Nguyệt Hoa Tiên Tử còn chưa trở về, Trác Thiên Uy rất yên tâm vì thiếu nữ này đã được Trường Xuân cốc chủ chiếu cố nên không có gì phải lo lắng.
Chàng để nguyên y phục ngả lưng xuống giường, nhưng chưa kịp khép mắt đã nghe tiếng người gõ nhẹ ngoài cửa.
Trác Thiên Uy bật dậy mang giày vào hỏi :
- Ai thế?
- Lão hủ Lẫm Cổn Long đây!
Trác Thiên Uy nhíu mày tự hỏi :
- Khuya thế này lão ta tìm mình có việc gì?
Nghĩ vậy nhưng chân vẫn bước tới thắp đèn mở cửa.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long bước vào hỏi :
- Trác thiếu hiệp không trách lão hủ mạo muội tới đây làm phiền chứ?
Trác Thiên Uy đáp :
- Không có gì. Tại hạ còn chưa ngủ Lẫm tiền bối tìm tại hạ khuya thế này tất có việc gì quan trọng?
Bắc Nhân Đồ đáp :
- Quả thật lão hủ có tin tức quan trọng cần phụng cáo...
- Mời tiền bối ngồi uống trà nói chuyện!
Nói xong bước đến pha trà mời khách.
Vừa nhấp xong một ngụm trà, Bắc Nhân Đồ nói ngay :
- Lão hủ được Thiên Vũ Tinh Bốc lão đại phái đến báo tin...
Trác Thiên Uy hỏi :
- Chẳng hay tin gì vậy?
- Thứ nhất... Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương của bổn Minh đã bị bức hiếp...
Trác Thiên Uy hỏi :
- Kẻ bức hiếp Lê cô nương là ai?
- Là Linh Hồ Phúc Chân Chân, một dâm phụ rất say mê trân châu bảo vật và nam nhân tuấn tú.
- Còn việc thứ hai là gì!
- Thứ hai là bổn Minh hy vọng hợp tác với Trác lão đệ đối phó với Linh Hồ!
* * * * *
Ở phía bắc Tô Châu cách bảy tám dặm có một trang viện đã điêu tàn gọi là Nhật Khang viên.
Diện tích Nhật Khang viên rất lớn, kiến trúc cũng rất đồ sộ, có lẽ chủ nhân ngày xưa là một phú gia đại nội hoặc vị mệnh quan nào đó, nhưng có lẽ hậu nhân toàn là hạng phá gia chi tử nên tu bổ thì ít, tàn phá thì nhiều nên ngày nay Nhật Khang viên trở thành hoang tàn, ngoại trừ tòa lầu lớn Vĩnh Xuân lâu ra, trong viện chẳng còn ngôi nhà nào còn nguyên vẹn, không phải là hành lang sạt lở thì tường xiêu mái dột. Thủy tạ, giả sơn cỏ dại ngút ngàn trở thành sào huyệt của các loài chồn cáo, cảnh tượng hết sức thê lương.
Sau cuộc tấn công thảm khốc vào Tống gia ở Thạch Cổ thôn, Linh Hồ Phúc Chân Chân chuyển đại bản doanh từ Thiên Khánh quán về đây. Vĩnh Xuân lâu trở thành nơi du hí hưởng lạc của bọn gian phu dâm phụ.
Trong Nhật Khang viên vẫn còn có chủ nhân, kể cả gia nhân nô bộc tổng cộng mười bốn mười lăm người bị bọn bá chiếm gom lại ở một góc tây viện và bị canh giữ rất nghiêm mật, không cho ra ngoài một bước, chẳng khác gì tù phạm.
Đương nhiên ngoại nhân không ai được phép đột nhập vào đây.
Từ chỗ một phế viện, Nhật Khang viên bỗng chốc biến thành cấm địa.
Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái bị sa lưới pháp luật khiến đồng phạm của hắn thu mình lại là điều dễ hiểu.
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương giả mạo Vô Tình Giả Thất Cô và Tam thiếu trang chủ Phiêu Sa sơn trang Đông Tam Sa tập kích Lăng Vân Phi Yến Phó phu nhân bị thất bại cũng lập tức rút về đây.
Đương nhiên Linh Hồ Phúc Chân Chân là nhân vật giảo hoạt nhất trong Võ lâm Tứ đại mỹ nhân cũng có mặt ở Nhật Khang viên.
Vĩnh Xuân lâu có ba tầng, trong có đủ đại sảnh phòng trà và các khu giải trí, nơi du hí và hành lạc. Ngay cả ban ngày mà bước vào đây cũng rất dễ lạc đường.
Linh Hồ chiếm một gian mật thất ở tầng ba, bên cạnh có hoa sảnh khá lớn tụ tập được cả trăm người, nhưng vẫn không mất đi sự kín đáo yên tĩnh.
Trong mật thất và hoa sảnh mọi thứ đồ đạc đều được tân trang lại, từ thảm trải cho đến trướng gấm màn nhung cho đến bàn ghế giường tủ, tất cả đều là loại thượng hảo hạng mới được mua về.
Trong hoa sảnh Linh Hồ Phúc Chân Chân trong bộ đạo y màu xanh rộng thùng thình ngồi trên chiếc thái sư ỷ sau bàn, còn Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa cùng Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương vẫn hóa trang Vô Tình Giả Thất Cô ngồi trên tấm nệm trải nhung giữa sàn.
Thất Ảo Hồ ngước nhìn Phúc Chân Chân rầu giọng hỏi :
- Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh được Trường Xuân cốc chủ Phó lão thất phu và Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc bảo hộ rất chặt chẽ. Muốn bắt được thị không phải là chuyện dễ dàng. Tam thiếu trang chủ đã xuất thủ định khống chế Lăng Vân Phi Yến để tiểu muội bắt Lăng Nguyệt Anh nhưng đã thất bại. Chỉ e...
Linh Hồ Phúc Chân Chân nói :
- Thua keo này thì tiếp tục bày keo khác. Chỉ có bắt được Lăng Nguyệt Anh thì mới giết được tiểu tặc kia.
Đông Tam Sa vốn mê tín vũ lực, lên tiếng hỏi :
- Chân Chân, vì sao chúng ta không tập trung toàn lực tập kích giết hắn đi? Lực lượng chúng ta hùng hậu như thế kia mà?
Linh Hồ Phúc Chân Chân lắc đầu đáp :
- Bấy nhiêu là chưa đủ. Mấy ngày tới bằng hữu của chúng ta hãy còn tiếp tục đến nữa.
Chờ khi mọi người tới đã mới bàn đến kế hoạch đó.
Đông Tam Sa hỏi :
- Vậy bây giờ...
Linh Hồ lạnh lùng trả lời :
- Trước mắt vẫn chiếu theo kế hoạch cũ mà hành động, bắt cho được Lăng Nguyệt Anh đã!
- Thế nhưng...
Linh Hồ xua tay nói :
- Không như gì cả! Đó là việc nhất định phải làm!
Thị đưa cao tay vỗ ba tiếng hướng ra cửa gọi :
- Tiểu Phương!
Một tên thanh y tỳ nữ đẩy cửa bước vào tới trước Linh Hồ cúi đầu nói :
- Tiểu thư sai bảo tiểu tỳ điều gì?
Linh Hồ ra lệnh :
- Đi dẫn Giả Thất Cô tới đây!
Tiểu Phương cúi người đáp :
- Tiểu tỳ tuân lệnh!
Nói xong lùi ra.
Lát sau, Vô Tình Giả Thất Cô được Tiểu Phương giải vào hoa sảnh.
Đông Tam Sa vô cùng kinh ngạc, hết nhìn Giả Thất Cô lại nhìn Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương, cả dung mạo giọng nói dáng vóc và cử chỉ của hai người không khác nhau chút nào!
Hắn hoảng hốt nói :
- Chân Chân! Ở đây có một người là Giả Thất Cô thật sao? Rốt cuộc ai là thật, ai là giả?
Thất Ảo Hồ cười khanh khách đáp :
- Muội là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương, đương nhiên không phải Vô Tình Giả Thất Cô rồi!
Vô Tình Giả Thất Cô lúc này không có tí son phấn nào, biến thành một nữ nhân vừa già vừa xấu, mặt đầy nếp nhăn.
Linh Hồ cười nói :
- Không chỉ Lê tiểu muội mà ta cũng có thể hóa trang thành Giả Thất Cô, có khi còn giống hơn nữa. Đông huynh có tin không?
Thất Ảo Hồ khiêm tốn nói :
- Thuật hóa trang của Phúc đại thư còn cao minh hơn tiểu muội nhiều! Đó chính là nguyên nhân mà tiểu muội đồng ý hợp tác. Không ai muốn cộng đồng làm ăn với một kẻ bất tài để chuốc lấy bại vong!
Đông Tam Sa cất lời tán thưởng :
- Cao minh! Cao minh! Kiểu này thì khả năng hai tên hồ ly tinh các ngươi rất dễ làm cho võ lâm thất điên bát đảo! Ta đã hiểu ra vì sao mà các ngươi muốn bắt Nguyệt Hoa Tiên Tử tới đây rồi. Quả là tuyệt chiêu!
Linh Hồ chỉ vào một chiếc ghế đẩu ra hiệu cho Vô Tình Giả Thất Cô ngồi xuống nói :
- Thất Cô! Ta đã tới gặp Tam Tinh nhưng Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đã cự tuyệt hợp tác. Chẳng những chúng không cần thù lao mà còn biểu thị sẽ hợp tác với Trác Thiên Uy. Thật đáng hận!
Vô Tình Giả Thất Cô cười nhạt đáp :
- Đó là điều đương nhiên! Các người cũng quá rõ rằng không ai đủ khả năng đối phó với Trác Thiên Uy mà!
Linh Hồ hỏi :
- Chỉ một mình ngươi thì không cho là như thế đúng không?
- Quả thật ngày trước lão thân có nghĩ vậy, vì thế mới đề nghị Thất Ảo Hồ hợp tác.
- Vì sao bây giờ ngươi nghĩ khác?
- Vì bây giờ lão nhân đã hiểu ra Trác Thiên Uy là bất khả chiến bại!
- Nghe nói trong Tam Tinh minh thì người đầu tiên đề xướng và người kiên trì ý kiến đối đầu với Trác Thiên Uy chính là ngươi?
- Không sai! Vì thế tại hạ chủ trương hợp tác với các ngươi.
Linh Hồ nói :
- Vì sao bây giờ ngươi không chịu hợp tác với ta?
Vô Tình Giả Thất Cô đáp :
- Phúc Chân Chân! Ngươi cho người ám toán và bức bách ta. Lão thân không thể hợp tác với kẻ bức hại mình!
Linh Hồ trầm giọng nói :
- Muốn hay không ngươi cũng phải hợp tác!
Vô Tình Giả Thất Cô mặt rắn đanh nói :
- Trừ phi ngươi giết ta ngoài ra không làm được gì đâu? So với Trác Thiên Uy thì sự sỉ nhục của ngươi đối với ta còn cao hơn hắn gấp trăm lần!
Linh Hồ nói :
- Để đối phó với những kẻ có tổ chức nghiêm mật như ngươi, nếu không có biện pháp quyết liệt thì làm sao bức ngươi từ bỏ Tam Tinh minh mà trung thành với ta được? Chỉ khi Tam Tinh minh coi ngươi là phản đồ...
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
- Phúc Chân Chân! Ngươi sai rồi! Những người giống như ta chỉ có ân huệ thì mới thu phục được mà thôi. Cưỡng chế chỉ tăng thêm lòng thù hận!
Linh Hồ nói :
- Ta không giết ngươi. Hãy coi đó là một ân huệ! Bây giờ lại cho ngươi một cơ hội nữa...
- Cơ hội gì?
- Ngươi hãy đi tìm Nguyệt Hoa Tiên Tử bắt về đây! Ngươi và nó ngày xưa từng hợp tác rất chặt chẽ mà! Hiện giờ nó đã thành nhân tình của Trác Thiên Uy. Có Nguyệt Hoa Tiên Tử tham gia, hy vọng thành công sẽ rất lớn...
Vô Tình Giả Thất Cô cự tuyệt :
- Lão thân không đi đâu!
Linh Hồ nghiến răng nói :
- Ta đã nhẫn nhịn ngươi lên tới cực hạn rồi, đừng bức ta thêm nữa. Rốt cuộc là ngươi có chịu đi không!
- Ta đã nói không là không!
Linh Hồ ra lệnh cho Tiểu Phương :
- Mang nó ra ngoài! Chặt đầu mười ngón tay nó đi!
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
- Đừng nói chặt ngón tay mà dù có chặt đầu Vô Tình Giả Thất Cô ta cũng không khuất phục!
Chờ Tiểu Phương dẫn Vô Tình Giả Thất Cô ra ngoài xong, Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương nói :
- Phúc đại thư! Nếu giết Giả Thất Cô đi, đại thư sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội đàm phán với Tam Tinh minh đâu.
Linh Hồ liền thay đổi ý kiến, hướng ra cửa gọi :
- Tiểu Phương!
- Có tiểu tỳ!
- Mệnh lệnh thay đổi. Đem giam Giả Thất Cô vào thủy lao!
- Tiểu tỳ tuân lệnh!
Linh Hồ nói :
- Tình cảnh này ta phải đi bắt Nguyệt Hoa Tiên Tử mới được...
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương nói :
- Phúc đại thư, nó đi cùng Trường Xuân cốc chủ, đại thư đừng xem thường bọn chúng.
Linh Hồ hỏi :
- Không có Trác Thiên Uy đi cùng sao?
- Không có, Trác Thiên Uy mang Độc Chỉ Uông Đông đi nơi khác... Đại thư hãy nhẫn nại một chút, chờ Nguyệt Hoa Tiên Tử về bên Trác Thiên Uy. Nha đầu đó đã động tình trước tiểu tử kia rồi. Hiện xung quanh Phó Hoa có tới năm người nữa, ngoài thê tử Lăng Vân Phi Yến ra còn nhi tử, nghĩa tử và hai tên nội điệt, tất cả võ công đều rất cao. Muốn cướp Nguyệt Hoa Tiên Tử từ tay chúng chẳng những khó thực hiện mà còn rất nguy hiểm!
Linh Hồ nhíu mày hỏi :
- Vậy ý Lê tiểu muội thế nào?
- Trác Thiên Uy tuổi trẻ ngông cuồng, tu dưỡng có hạn. Hắn không phải là người tâm cơ, kinh nghiệm không có, tiếp cận hắn sẽ dễ dàng hơn.
Linh Hồ gật đầu nói :
- Được, ta sẽ chờ. Ta sẽ ẩn phục bên Trác Thiên Uy, nhất định sẽ tìm được cơ hội.
* * * * *
Sau một đêm ở Phong Kiều khách điếm bình yên vô sự, sáng hôm sau Hàn Chí Cao đến tìm Trường Xuân cốc chủ nhờ hộ giá hai nhân chứng tới Trấn Giang.
Vì Trường Xuân cốc chủ là người bí mật đưa Tam Nương và Hà Cô tới Tô Châu, bây giờ rất nhiều khả năng sẽ bị đồng đảng của Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái tập kích diệt khẩu nên Trường Xuân cốc chủ không thể thoái thác.
Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh cũng mong muốn tới Tường An khách điếm tụ hội với Trác Thiên Uy nên Lăng Vân Phi Yến cùng Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn và hai vị nội điệt của Trường Xuân cốc chủ phải đưa đi.
Trời vừa sáng chưa lâu bảy người đã rời Phong Kiều khách điếm lên đường.
Đi chừng nửa dặm Trường Xuân cốc chủ theo Hàn Chí Cao rẽ sang đường khác tới nha phủ, còn lại sáu người tiếp tục đi thẳng tới Tường An khách điếm...
Đi ngang qua một tòa thính lâu, tiếng cười hô hố làm cả mấy người cùng nhìn vào, thấy một lão nhân mặt mũi hung ác ngồi ngay trước hòn giả sơn, trong lòng lão ta là một kỹ nữ áo quần xộc xệch. Lão nhân vừa sờ soạng khắp người cô ta vừa cười dâm đãng.
Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn và Nguyệt Hoa Tiên Tử mặt đỏ bừng, vội rảo bước đi nhanh qua khỏi thanh lâu.
Đi chừng vài chục trượng chợt nghe Lăng Vân Phi Yến lẩm bẩm :
- Làm sao tên ma đầu đó cũng tới đây chứ?
Phó Phụng Minh hỏi :
- Mẹ nói là tên dâm tặc ngồi trước hòn giả sơn phải không?
- Không sai!
- Hắn là ai vậy?
- Lôi Thần Hướng Vô Cực.
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Nam Cung bá mẫu! Lão dâm tặc đó là một tên trong Tam Tà Thần phải không?
Lăng Vân Phi Yến gật đầu :
- Không sai! Hàn Băng chưởng và Thiết Tụ công của hắn động bộ võ lâm, ít người đương nổi... Nhưng tên ma đầu này ở tận Đại Ba sơn làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Phó Phụng Minh nói :
- Có thể kẻ nào đó mời đến trợ giúp như Hách Minh Sơn hoặc Tôn Chính vừa rồi...
Lăng Vân Phi Yến lắc đầu :
- Ở Tô Châu có ai đủ tư cách mời được hắn?
Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Trong giang hồ ai cũng biết Lôi Thần Hướng Vô Cực tham sắc như mạng, thấy tiền thì sáng mắt ra... Hạng người đó rất dễ mua chuộc, chỉ cần có tiền có gái, nói thêm vài câu là dắt mũi được thôi.
Phó Phụng Minh hỏi :
- Lăng thư thư đã từng nghe Tam Tinh minh bàn đến chuyện mời Lôi Thần Hướng Vô Cực tới trợ lực không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu :
- Không nghe nói đến... Mà ba vị Minh chủ sợ khơi dậy lòng căm thù của giang hồ võ lâm nên cũng không muốn liên hệ với hạng ma đầu đầy tội ác như Lôi Thần Hướng Vô Cực đâu!
Bùi Tuyên Văn nói :
- Hay là Hách Minh Sơn. Mà cũng rất có thể là Ngô Trung Nhất Long... Bọn này sở trường dẫn sói rước hùm, không ngần ngại mua chuộc bất cứ tên cùng hung cực ác nào đâu!
Lăng Vân Phi Yến nhíu đôi mày liễu nói :
- Tuyên nhi! Mẹ lo rằng tên ác tặc đó là tới đây để đối phó với Trường Xuân cốc chúng ta. Tam Tà Thần đều có ác cảm với các nhân vật bạch đạo, từ khi chúng dương danh lập phái đều chuyên đối phó với bằng hữu bạch đạo chúng ta, cứ thắng được một cao thủ là uy danh cao thêm một bậc, vì thế chúng...
Phó Phụng Minh hỏi :
- Tên nào dám khiêu chiến với cha chứ?
Lăng Vân Phi Yến thở dài đáp :
- Vì sao chúng không dám? Cha ngươi có thể làm gì được chúng nào? Những nhân vật bạch đạo hành hiệp trượng nghĩa như cha ngươi thì làm gì cũng đường đường chính chính, truy hung cũng phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ, hành động thường bị quy củ võ lâm ước thúc, không giống như Trác Thiên Uy hễ thấy kẻ nào có ý làm hại mình là xuất thủ giết ngay!
Bà ta cười khổ nói thêm :
- Vì thế Trác Thiên Uy không thích gì những nhân vật bạch đạo...
Nhắc đến Trác Thiên Uy cả Nguyệt Hoa Tiên Tử lẫn Phó Phụng Minh đều im lặng, mỗi người theo đuổi một tâm sự riêng...
Ý nghĩ Nguyệt Hoa Tiên Tử lập tức bay về bên Trác Thiên Uy...
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đã nói không sai, Nguyệt Hoa Tiên Tử đã động tình đối với thiếu niên tài hoa tuấn tú đó.
Cô ta nằm mộng cũng không ngờ từ chỗ mình buộc phải theo lệnh hành sự đi ám toán Trác Thiên Uy, rốt cuộc chàng không chỉ tha thứ cho mình mà còn giúp mình thoát ra khỏi Tam Tinh minh mà tự bản thân cô ta không thể thoát ra được.
Theo cách nghĩ của Nguyệt Hoa Tiên Tử thì điều đó chứng tỏ Trác Thiên Uy quan tâm đến mình.
Giữa nam cô nữ quả thì từ chỗ tâm đầu ý hợp dẫn đến ái tình là một cự li rất ngắn, mà cô ta nhận thấy mình với Trác Thiên Uy thì tâm đầu ý hợp là có thừa!
Trác Thiên Uy thì khỏi bàn, về nhân phẩm đạo đức và tài năng thì đó không chỉ là người tình trong mộng của riêng cô ta, mà còn là hạng nam nhân lý tưởng của mọi nữ nhân khác!
Chắc mẩm Trác Thiên Uy đã yêu mình, Nguyệt Hoa Tiên Tử mừng đến phát cuồng, tin rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian!
Tuy nhiên cô ta cũng biết Phó Phụng Minh là tình địch đáng sợ, nhưng cô ta không bận tâm lắm.
Không phải vì Phó Phụng Minh không đẹp hơn mình mà chỉ vì một lý do đơn giản Phó Phụng Minh là nhân vật bạch đạo, điều đó không hợp khẩu vị Trác Thiên Uy!
* * * * *
Trong lúc đó thì Trác Thiên Uy đi ra phố vừa mới trở về Tường An khách điếm.
Chàng vừa mua bổ sung ám khí, bây giờ tổng cộng có tới hai mươi thanh liễu diệp đao.
Khi Lăng Vân Phi Yến và hai nhi nữ dẫn Nguyệt Hoa Tiên Tử đến thì thấy Trác Thiên Uy đang xếp liễu diệp đao vào túi hộ sườn, cười nói :
- Trác thế huynh! Ngươi xử trí Độc Chỉ Uông Đông thế nào rồi? Chu tuần phủ rất sợ ngươi tha hắn, không được hài lòng lắm mà phải bấm bụng nhường cho ngươi đấy.
Trác Thiên Uy đáp :
- Tiểu điệt đã phá chỉ công của hắn rồi, sau này không còn làm hại được ai nữa đâu! Phó phu nhân... còn việc liên quan đến Thần Thủ Thiên Quân, tiểu điệt rất lấy làm hổ thẹn!
Lăng Vân Phi Yến nhíu mày hỏi :
- Sao thế huynh lại nói thế?
Trác Thiên Uy đỏ mặt đáp :
- Tiểu điệt nhận ra mình chỉ là một tên hữu dũng vô mưu, trong lúc đó Phó đại thúc làm việc gì cũng có tính toán chuẩn bị kỹ lưỡng, mang cả nhân chứng tới hiện trường! Hung thủ không sao chối cãi tội danh được! Tiểu điệt khâm phục vô cùng!
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Nếu không có người đột phá toàn cục thì Cốc chủ dù có chuẩn bị kỹ lưỡng cũng bằng không thôi! Trác hiền điệt! Ngươi vẫn tiếp tục truy Hồi 3? vật bị mất chứ gì?
- Vâng!
- Hiền điệt có biết kẻ đồng mưu với Thần Thủ Thiên Quân là ai không?
Trác Thiên Uy đáp :
- Độc Chỉ Uông Đông đã khai ra Linh Hồ Phúc Chân Chân.
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Hãy cho ta một thời gian, ta sẽ đi tìm Phúc Chân Chân đàm phán, xét cả tình hình này thị nên biết cách duy nhất để tránh đổ máu là phải đem vật quy hoàn cho nguyên chủ.
Trác Thiên Uy hỏi :
- Phó phu nhân biết mụ ta không?
Lăng Vân Phi Yến lắc đầu :
- Không biết.
Trác Thiên Uy nhíu mày nói :
- Vậy phu nhân...
- Lão thân có thể chiếu theo quy củ giang hồ để tìm người. Đương nhiên phải được sự ủy nhiệm của ngươi.
Trác Thiên Uy lắc đầu nói :
- Phu nhân! Làm thế không ổn đâu! Nếu mụ ta đồng ý hoàn trả vật cho nguyên chủ thì vừa rồi đã không gây ra nhiều phong ba như vậy...
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Hiền điệt cứ để lão thân thử một lần xem!
Trác Thiên Uy miễn cưỡng nói :
- Thôi cũng được. Điệt nhi dám phiền phu nhân!
- Lão thân rất lấy làm vinh hạnh. Hiền điệt có điều kiện gì không?
- Chỉ là truy Hồi 3? vật, đặc biệt là Ngọc Bình Phong, ngoài ra không có điều kiện gì khác!
- Như thế là quá nhân hậu rồi. Linh Hồ nên biết lấy làm mãn ý.
Trác Thiên Uy nói :
- Phu nhân, thời gian ba ngày có đủ không?
Lăng Vân Phi Yến gật đầu :
- Thôi được, ba ngày, có thành công không ba ngày sau sẽ có tin.
- Tiểu điệt xin cảm kích trước...
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Thuyền chúng ta vẫn đỗ bến Phong Kiều. Nếu gặp chuyện gì bất trắc thì xin hãy đến đó thương lượng. Phụng nhi sẽ đảm nhận việc truyền tin, mong hiền điệt thay ta chiếu cố nó! Tệ phu đã đi với Chu đại nhân hộ giá nhân chứng tới Trấn Giang nên không tới đây được, khi nào rảnh sẽ tìm ngươi nói chuyện.
Bà ta nhìn sang Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Lăng cô nương, hiện tại ở Tô Châu còn nhiều hung hiểm, Vô Tình Giả Thất Cô có ý đồ gì tạm thời chúng ta chưa biết rõ. Để tránh những chuyện phiền phức, cô nương hãy đặc biệt cẩn thận và đừng xa rời Trác hiền điệt quá...
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Đa tạ bá mẫu đã quan hoài, điệt nữ xin hết sức cẩn thận.
Lăng Vân Phi Yến gật đầu :
- Vậy thì tốt, Trác hiền điệt, Lăng cô nương tạm biệt!
Phó Phụng Minh mắt rớm lệ nói :
- Thiên Uy! Muội đi đây!
Tiễn Lăng Vân Phi Yến, Phó Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn đi xong. Trác Thiên Uy dẫn Nguyệt Hoa Tiên Tử về phòng cô ta bên cạnh nghỉ ngơi, còn dặn thêm một câu :
- Đây là tường gạch, có khả năng truyền âm rất tốt. Nếu gặp biến cố gì thì cứ gõ hai tiếng, tại hạ sẽ sang ngay.
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Thiên Uy! Muội không gặp biến cố gì đâu. Chỉ mong huynh hãy chú ý đề phòng.
Trác Thiên Uy cười đáp :
- Tại hạ chính đang chờ chúng đến mà! Phó phu nhân thất bại là chuyện tất nhiên. Loại người như Linh Hồ quyết không dễ dàng thuyết phục được bằng lời đâu!
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Vậy Thiên ca định hành động thế nào?
- Săn cáo!
- Săn cáo?
- Không sai! Mà không phải chỉ săn một con đâu! Hiện Thất Ảo Hồ đã rơi vào tay Linh Hồ, vì thế có tới hai con hồ ly tinh! Hai con cáo này liên kết với nhau sẽ trở nên vô cùng lợi hại! Nhưng mà ta sẽ không thua chúng đâu! Ta cũng đã bắt đầu thiết lập cạm bẫy rồi. Đương nhiên đây là cuộc chiến một mất một còn, địch sống ta chết, ta sẽ không chút lưu tình!
Tới đó chợt nói :
- Lăng cô nương, cô có bao giờ nghĩ đến chuyện về lại cố hương không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử vốn rất tự tin là mình đã chinh phục được trái tim thiếu niên tài hoa và tuấn tú này, nhưng nghe cách xưng hô của chàng, đặc biệt nghe chàng gợi ý câu này cô ta tỏ ra thất vọng nói :
- Thiên ca... Huynh không muốn muội ở bên cạnh huynh sao?
Trác Thiên Uy lúng túng đáp :
- Việc này...
Nguyệt Hoa Tiên Tử tha thiết nói :
- Muội chưa có ý định trở về cố hương. Việc huynh còn chưa xong, có thể muội giúp được huynh chút gì đó... Ảo Ảnh Thuật của Thất Ảo Hồ rất lợi hại, nhưng muội có hiểu đôi chút. Có muội ở bên huynh ít ra thị phải kiêng kỵ một đôi phần. Huynh đừng đuổi muội đi. Thiên Uy!
Thấy cô ta thiết tha như vậy, chàng không khỏi cảm động nói :
- Ta đã nhờ Trường Xuân cốc chủ chiếu cố đến cô nương, chờ vị đó quay về, họ sẽ đưa cô nương bình an rời khỏi Tô Châu.
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu nói :
- Muội không cần. Muội nhất định phải theo huynh! Bất chấp huynh có yêu muội hay không...
Trác Thiên Uy xua tay nói :
- Thôi được! Thôi được! Thực ra ta cũng không yên tâm để muội đi. Bây giờ muội nghỉ đi! Trưa mai chúng ta hãy tới Vọng Giang lâu gần Hàn San tự uống vài chén trong khi chờ tin tức Phó phu nhân, ba ngày tới ta muốn nghỉ ngơi cho thoải mái đầu óc một chút để tỉnh táo đối phó với Linh Hồ. Tạm biệt.
Nói xong trở về phòng mình.
Một đêm vừa qua bình yên không gặp biến cố gì.
Trời vừa sáng chưa lâu, Trác Thiên Uy đã thức dậy, chàng nhanh chóng rửa mặt mũi rồi đeo binh khí vào, kiểm tra cẩn thận các loại ám khí đeo ở túi hộ sườn.
Có người gõ cửa, tiếng tên tiểu nhị gọi vào :
- Khách quan, tiểu nhân mang trà đến đây!
Trác Thiên Uy rút một cây liễu diệp đao thu vào tay áo nói :
- Vào đi!
Tên tiểu nhị bước vào dọn trà ra rồi thu dọn cốc chén, cười nói :
- Hôm nay trời rất đẹp phải không? Khách quan sao không ra ngoài chơi. Thời tiết này mà tới Thái Hồ du ngoạn thì rất tuyệt!
Trác Thiên Uy đáp :
- Ta có thời gian rỗi đâu mà tới Thái Hồ du ngoạn? Nhưng ăn trưa xong sẽ tới Vọng Giang lâu chơi... mà cũng có thể đến Cuồng Hổ Khâu...
Tên tiểu nhị tỏ ý khuyến khích :
- Đúng đúng! Cuồng Hổ Khâu cũng rất đẹp! Nơi đó gần thành, đi về thuận tiện.
Đột nhiên hắn nháy mắt ra hiệu, lấy trong túi ra một mảnh giấy để lên bàn rồi thấp giọng nói :
- Có người nhờ chuyển cho ngài... Khách quan còn muốn dặn gì nữa không?
Trác Thiên Uy đáp :
- Cám ơn! Cần gì ta sẽ gọi.
Tên tiểu nhị bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
Trác Thiên Uy lập tức cầm mảnh giấy mà hắn vừa để lên bàn mở ra xem, thấy trên giấy viết :
- “Ở Nhật Khang viên phía bắc thành cách bảy trăm dặm tụ tập khá đông người giang hồ rất đáng khả nghi. Người vẫn tiếp tục đến nữa".
Trác Thiên Uy đọc thêm một lần nhớ kỹ nội dung rồi để giữa lòng bàn tay, vận công bóp nát tờ giấy thành tro vụn, mặt chợt hiện sát cơ nghiến răng nói :
- Chúng đến rồi! Giết người vẫn không làm chúng sợ, lần này cứ giết một trăm người xem còn tên nào dám đến nữa không. Hừ?
Lại có tiếng bước chân.
Trước phòng là hành lang, dãy chàng ở còn nhiều phòng trọ khác, người đi lại là chuyện thường, ngoài ra bọn tiểu nhị cũng thường qua lại...
Nhưng Trác Thiên Uy phát hiện ra tiếng bước chân rất nhẹ, hơn nữa đối phương dừng lại ngay trước phòng mình, lập tức vận công đề phòng, bụng nghĩ thầm :
- Tên này to gan, dám đứng ngay trước cửa...
Chàng cố giữ trấn định, tay nắm chặt ngọn liễu diệp đao nhưng vẫn ngồi điềm nhiên uống trà, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh.
Giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ nghe lén không thể đứng lâu trước phòng người khác, không biết hắn sẽ làm gì tiếp đây!
Đột nhiên chàng trông thấy có một làn khói nhạt từ ngoài cửa bay vào phòng...
Một ý nghĩ thoáng nhanh qua đầu :
- Độc Yên! Phải bắt sống tên thích khách này!
Chàng lặng lẽ bước tới gần cửa, phong bế hô hấp rồi bất thần mở toang cửa phòng...
Một bóng người màu xám vội ném một cái ống đồng trong tay thẳng vào mặt Trác Thiên Uy rồi lao ra sân...
Chàng vung tay đánh rơi chiếc ống xuống đất, rồi lao theo tên thích khách...
Tên này thân pháp tỏ ra rất cao minh, nhảy ngay lên mái nhà, Trác Thiên Uy vừa nhảy lên thì hắn đã lao ra tường viện nhảy xuống con hẻm bên hông khách điếm...
Trác Thiên Uy vừa ra tới đỉnh tường nhìn xuống thì bóng màu xám của tên thích khách đã chạy gần tới phố chính, chuẩn bị hòa vào dòng người đông đúc...
Chàng vẫn chưa chịu từ tâm, nghiến răng lao theo...
* * * * *
Vì tình thế quá cấp bách nên Trác Thiên Uy không kịp báo tin cho Nguyệt Hoa Tiên Tử trú ngay phòng bên cạnh.
Cô ta đáng lúi húi thu xếp hành lý trên giường, chuẩn bị cho chuyến du ngoạn tình tứ ở Hàn San tự sắp tới mà không biết đại họa đang giáng xuống đầu.
Nghe tiếng động Nguyệt Hoa Tiên Tử quay lại, bỗng đờ người ra khi thấy Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương không biết từ lúc nào đang đứng bên bàn, bên cạnh còn có Vô Tình Giả Thất Cô với bộ mặt hằm hằm tức giận...
Nguyệt Hoa Tiên Tử đứng cạnh giường, bấy giờ có muốn gõ vào tường làm hiệu cho Trác Thiên Uy cũng không kịp.
Hơn nữa Thất Ảo Hồ dường như đọc được ý nghĩ của đối phương, nói chận trước :
- Trác Thiên Uy không còn ở phòng bên nữa đâu! Hắn đã bị chúng ta cho người dụ đi rồi. Ngươi tốt nhất là đừng làm những chuyện ngu ngốc. Dù có gào vỡ họng cũng không gọi được Trác Thiên Uy quay lại đâu!
Nguyệt Hoa Tiên Tử sờ tay vào chuôi kiếm đeo trên lưng, nghiến răng nói :
- Các ngươi... muốn làm gì? Ta đã thoát ly khỏi Tam Tinh minh. Rốt cuộc các ngươi...
Thất Ảo Hồ cười đáp :
- Lăng tiểu muội! Đừng nói bằng giọng tuyệt tình như thế! Cứ cho muội không phải người của Tam Tinh minh, thì ta không còn là người phụ trách nữa! Nhưng còn tình nghĩa vẫn còn. Phải thế không?
Thị ung dung ngồi xuống ghế nói tiếp :
- Ta cũng đã ly khai khỏi Tam Tinh minh rồi. Muội không cần đề phòng ta nữa!
Nguyệt Hoa Tiên Tử cầm chắc chuôi kiếm, vận công sẵn sàng xuất thủ nói :
- Tôi cũng có nghe qua chuyện của Lê thư. Theo lời bằng hữu trong minh tiết lộ thì thư thư đã bị Linh Hồ bắt. Ba vị Minh chủ đang nghĩ cách giải cứu. Xin thư thư hãy quay về tìm nhị gia Chức Nữ Tinh, đừng để Linh Hồ lợi dụng...
Thất Ảo Hồ lạnh lùng ngắt lời :
- Đa tạ lời khuyên! Đồng thời ta cũng muốn khuyên ngươi một câu...
- Khuyên câu gì?
- Lúc đầu ngươi đã không nhiệt tâm lắm trong việc phối hợp với ta và Giả Thất Cô để đối phó với Trác Thiên Uy, để cho kế hoạch thất bại. Việc đó ngươi không thể chối bỏ trách nhiệm.
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Lê thư nói thế là không công bằng! Lần ở Hưng Long điếm tiểu muội đã bị thương, đã có người của chúng ta bắt Trác Thiên Uy mang đi, làm sao lại quy trách nhiệm cho tiểu muội được? Trước đây Lê thư không hề nói thế, làm sao bây giờ...
- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ! Ta chỉ lấy sự luận sự mà thôi! Ở lâu mới biết lòng người. Bây giờ ngươi đi theo Trác Thiên Uy, như thế đủ thấy ngay từ trước lòng ngươi đã thuộc về hắn, làm sao mà có thể xuất thủ thành công được?
- Lê thư...
- Ngươi không cần bao biện nữa! Sự thật là sự thật! Bây giờ ta đã hợp tác với Linh Hồ Phúc đại thư, vậy nên cần ngươi dốc lực hiệp trợ. Hy vọng ngươi hiểu ra sự tình...
- Tôi cự tuyệt! Tôi không thể nghe theo mệnh lệnh...
- Ta không ra lệnh cho ngươi mà muốn chỉ cho ngươi con đường sáng thôi.
- Không có...
- Đừng ngắt lời. Hãy nghe ta nói đã, Trác Thiên Uy không thể là người tình lữ tốt của ngươi đâu! Hắn quá ngông cuồng và quá trẻ, cũng quá tự phụ. Nói cho ngươi biết, hạng trẻ ranh tự vỗ ngực xưng anh hùng như hắn sẽ không thể sống lâu được! Chỉ trong vòng nửa tháng ở Tô Châu mà hắn đã giết không ít người! Từ đó mà gây nên vô số cường địch, hầu như hắn đang đối đầu với toàn thiên hạ võ lâm! Sớm muộn gì rồi bằng hữu giang hồ cũng chôn vùi hắn thôi. Trước đây Linh Hồ Phúc đại thư còn chưa tập trung nhân lực đầy đủ nên mới để cho Trác Thiên Uy hoành hành bá đạo. Bây giờ thì bằng hữu của đại thư đang lục tục kéo đến đây, tất cả đều là những nhân vật lừng danh thiên hạ, Lăng tiểu muội cứ nghĩ thử xem... hắn có bao nhiêu hy vọng sống sót?
Nguyệt Hoa Tiên Tử nghiến răng nói :
- Ngươi... Ngươi đừng uy hiếp ta! Ngươi...
- Ta cần gì uy hiếp ngươi? Chúng ta đã từng là thư muội kia mà? Trước đây muội rất tín nhiệm ta, hy vọng lần này ngươi cũng nhận ra lẽ phải...
- Trác Thiên Uy là công tử phú gia, số bảo vật mà hắn bị mất đáng giá hàng chục vạn lạng. Nghe nói chỉ riêng viên Ngọc Bình Phong đã được định giá vài vạn lạng hoàng kim. Vì thế hắn luôn tiêu pha xa xỉ, chơi bời trác táng, có phù hợp với ngươi không?
- Mặt khác hạng công tử phú gia như hắn đòi hỏi rất cao. Còn ngươi lại đã ở Tam Tinh minh không ít thời gian. Có ai tin hạng nữ nhân giang hồ như chúng ta còn giữ được tấm thân trinh bạch?
- Lăng tiểu muội! Hãy nhận thức cho đầy đủ mọi vấn đề! Bất cứ phương diện nào ngươi và Trác Thiên Uy đều không hợp đâu!
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Ta không thể nghe những lời vu khống đó!
- Muội biết rõ tất cả những lời ta nói đều là thật mà! Vì sao không thừa nhận chứ?
Vô Tình Giả Thất Cô chen lời :
- Lăng tiểu muội! Nếu ngươi từ chối hợp tác chúng ta đành phải giết ngươi. Ít ra là đem hủy bộ mặt xinh đẹp của ngươi để ngươi không dám lộ mặt nhìn người!
Nguyệt Hoa Tiên Tử biết sắc nói :
- Ngươi... ngươi...
Vô Tình Giả Thất Cô nói tiếp :
- Hơn nữa theo ý Phúc đại thư thì sau khi hủy dung sẽ giao ngươi cho bọn thủy tặc ở Thái Hồ.
Soạt!
Nguyệt Hoa Tiên Tử rút phắt trường kiếm ra khỏi vỏ...
Thất Ảo Hồ hừ một tiếng nói :
- To gan!
Đồng thời giương chỉ điểm ra.
Một đạo chỉ phong cực mạnh và hết sức chuẩn xác điểm trúng ngay Chương Môn huyệt dưới sườn phải Nguyệt Hoa Tiên Tử, làm cô ta không tài nào tránh kịp...
Keng!
Thanh kiếm rời khỏi tay rơi xuống nền nhà.
Vô Tình Giả Thất Cô ung dung cúi xuống nhặt lấy.
Nguyệt Hoa Tiên Tử đã bị điểm huyệt đạo nhưng vẫn còn nói được, kêu lên :
- Ngươi không phải là Giả Thất Cô!
Vô Tình Giả Thất Cô cười đáp :
- Nhãn lực ngươi khá đấy! Không sai, ta là Phúc Chân Chân. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi giao cho bọn thủy tặc ở Thái Hồ. Ngươi đừng oán ta, đó là do ngươi tự chuốc lấy khổ đầu. Linh Hồ Phúc Chân Chân không bao giờ dung tình đối với kẻ nào dám phản kháng mình!
Thị nói xong liền điểm ra mấy chỉ trúng các yếu huyệt Trung Cực, Khí Hải, Kỳ Môn khiến Nguyệt Hoa Tiên Tử ngã xuống ngay, toàn thân không cựa được nữa...
Linh Hồ Phúc Chân Chân cười nham hiểm nói :
- Bây giờ ngươi đã thành người tàn phế rồi, thậm chí đấu với một tên tiều phu cũng không lại, bọn thủy tặc ở Thái Hồ thấy một cô nương xinh đẹp như ngươi ắt sẽ ăn sống nuốt tươi ngay! Nhưng hy vọng ngươi cầu ông trời phù hộ độ trì sao cho gặp một tên đầu lĩnh nào đó biết thương hoa tiếc ngọc, lấy ngươi làm vợ để tránh mấy chục tên lang sói hiếp dâm hội đồng!
Bình bình bình.
Cửa phòng bất thần bị đánh bật tung. Hai tên đại hán mặt mũi dữ dằn sấn sổ bước vào.
Một tên đặt hai viên ngọc phỉ thúy lên bàn nói :
- Đây là lễ vật, chúng ta một tay giao tiền, một tay nhận người, như thế được chứ?
Linh Hồ gật đầu nói :
- Được. Dương Thất bây giờ cô nương xinh đẹp đó là sở hữu của các ngươi.
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương chợt đưa tay ngăn lại nói :
- Khoan đã! Phúc đại thư...
Linh Hồ nhíu mày hỏi :
- Lê tiểu muội! Ngươi còn có việc gì nữa?
Thất Ảo Hồ nói :
- Phúc đại thư, tôi và Lăng tiểu muội vẫn còn tình thư muội...
Linh Hồ nhíu mày hỏi :
- Ý ngươi là...
Thất Ảo Hồ nói :
- Xin đại thư cho Lăng tiểu muội một cơ hội nữa...
Linh Hồ đáp :
- Nó đã bị Trác Thiên Uy làm cho mê muội đi rồi! Sẽ không chịu tiếp thu cơ hội của chúng ta đâu. Đừng làm mất thời gian nữa!
Thất Ảo Hồ nói :
- Xin để muội nói lại lần nữa xem!
Tên đại Hán Dương Thất trừng mắt nhìn Thất Ảo Hồ hỏi :
- Lê cô nương. Ngươi làm thế là có ý gì? Phá hoại cuộc mua bán của người ta là trời tru đất diệt! Ngươi bức hảo hán Thái Hồ chúng ta xuất thủ cướp người hay sao?
Thất Ảo Hồ nổi giận quát :
- Ngươi làm gì mà hung thế? Phúc đại thư còn chưa nhận lễ vật của các ngươi kia mà?
Dương Thất đanh giọng :
- Phúc cô nương đã nói người là của chúng ta. Vậy chúng ta nhất định cần đưa người đi! Ngươi là cái thá gì mà định chọc ngoáy vào quản nhàn sự!
Thất Ảo Hồ hừ một tiếng nói :
- Ngươi thử bắt người xem!
Linh Hồ lên tiếng giảng hòa :
- Thôi thôi! Trước tiên cần nghe ý kiến Lê tiểu muội thế nào đã...
Thất Ảo Hồ cúi xuống bên Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Lăng tiểu muội hãy nói đi! Đồng ý hợp tác với thư thư đi! Chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào tay bọn... người của Thái Hồ?
Nguyệt Hoa Tiên Tử không phải là người kiên định, càng không xứng là nữ nhân trinh liệt. Cô ta có thể bỏ mất trinh tiết, nhưng đối với bọn sài lang cuồng bạo này, rơi vào tay chúng thì lấy gì đảm bảo sẽ không mất mạng?
Chỉ thoáng chốc tình cảm đối với Trác Thiên Uy hoàn toàn biến khỏi đầu óc, thị thở dài nói :
- Thôi được! Tôi xin theo ý hai vị!
Thất Ảo Hồ mừng húm nói :
- Vậy là quá tốt! Phúc đại thư! Bảo chúng đi đi! Hãy tới thanh lâu khác mà mua nữ nhân, với hai viên ngọc phỉ thúy chắc không có tú bà nào từ chối đâu!
- Mượn đao giết người! Yêu phụ đó quả là thâm độc! Không phải thị cần chúng ta đối phó với Trác Thiên Uy mà muốn chúng ta nộp mạng dưới đao tên họ Trác. Thất Cô!
- Có thuộc hạ!
- Linh Hồ bảo ngươi chuyển lời xong thì quay lại báo tin hồi âm phải không?
- Vâng...
- Ngươi không cần quay lại nữa!
- Nhị gia...
Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên nói :
- Người của bổn Minh chuẩn bị rút khỏi Tô Châu, không dính dáng đến bất cứ chuyện gì ở đây nữa!
Vô Tình Giả Thất Cô nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :
- Đại gia, Lê Thiên Hương chắc đang nằm trong tay Linh Hồ, chẳng lẽ chúng ta không quan tâm đến việc sống chết của Lê muội?
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long trầm giọng đáp :
- Bổn Minh sẽ dốc toàn lực giải cứu cô ấy.
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
- Hình như Linh Hồ Phúc Chân Chân đã liên kết với Phiêu Sa sơn trang. Bọn này đã phái một lực lượng do Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa xuất lĩnh tới đây, nghe nói chúng đã tiêu diệt một lượng lớn người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào ở Bách Liễu cốc. Liệu chúng ta có địch nổi không?
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :
- Việc đó ta đã biết, Tại Bách Liễu cốc Đông Tam Sa đã bị Trác Thiên Uy đánh tan tác, tên Tam thiếu trang chủ may mắn thoát mạng, nhưng bọn thủ hạ đều bị giết... Nếu Linh Hồ dám khiêu chiến với chúng ta, bổn Minh sẽ tiết lộ sự thật về thị cho Trác Thiên Uy biết, nếu cần chúng ta sẽ còn hợp tác với Trác Thiên Uy nữa. Hậu quả thế nào tất yêu nữ đó có thể dễ dàng đoán ra.
Vô Tình Giả Thất Cô hỏi :
- Đại gia, chỉ sợ đó không phải là hành động sáng suốt...
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đáp :
- Đối địch với Trác Thiên Uy mới là hành động không sáng suốt. Thất Cô! Ngươi đừng làm thuyết khách cho hồ ly tinh đó! Hãy đi tìm phòng mà nghỉ ngơi đi! Việc đó để chúng ta từ từ thương lượng rồi quyết định!
- Đại gia...
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nghiêm giọng hỏi :
- Thất Cô! Ngươi sao thế? Vừa rồi ngươi mang đi sáu người, nhưng chỉ một mình Ngụy Thái thoát nạn, Linh Hồ dám hạ độc thủ tuyệt tình đối với người của bổn Minh như thế, làm sao ngươi không biết phân biệt địch nhân, bằng hữu mà còn thuyết phục chúng ta nghe lệnh hắn?
Nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên tiếp lời :
- Giả Thất Cô! Nếu giả sử ngươi không chạy thoát được về đây, tất tình hình đã khác đi, đúng không? Linh Hồ Phúc Chân Chân có âm mưu gì, khả năng ngươi có biết đôi chút...
Vô Tình Giả Thất Cô run giọng nói :
- Nhị gia...
Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên trầm giọng :
- Hãy tường thuật rõ quá trình bị bắt, trường hợp chúng hiếp bức ngươi thế nào nói nghe xem, không được giấu giếm một lời nào!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đứng bật lên nói to :
- Nó không phải là Giả Thất Cô!
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nghe nói rút phắt kiếm ra.
Nhưng Vô Tình Giả Thất Cô nhanh hơn phi thân lao ra ngoài sảnh, trước khi biến vào bóng đêm còn nói vọng lại :
- Nếu các ngươi không chịu hợp tác thì sẽ vĩnh viễn hối hận đấy!
Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh và Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long định đuổi theo thì Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên ngăn lại nói :
- Đó chính là Linh Hồ Phúc Chân Chân, khinh công yêu phụ đó đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, không đuổi theo kịp thị đâu!
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :
- Đại gia, việc này nên ứng phó thế nào?
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long hỏi :
- Lẫm huynh có thể tìm được Trác Thiên Uy không?
Bắc Nhân Đồ đáp :
- Trác Thiên Uy vẫn trú ở Tường An khách điếm!
Trác Thiên Uy đã tỏ rõ thiện chí với chúng ta. Phải hợp tác với y, phiền Lẫm huynh tới Tường An khách điếm một chuyến kể lại tường tận sự việc vừa xảy ra.
Bắc Nhân Đồ cung kính :
- Huynh đệ tuân lệnh.
Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long tiếp lời :
- Đồng thời nói thêm rằng bổn Minh sẽ ngầm tương trợ y và ra sức cứu giải Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đang ở trong tay Linh Hồ, nên tạm thời chưa rút khỏi Tô Châu.
Bắc Nhân Đồ gật đầu :
- Huynh đệ nhớ rồi!
Nói xong từ biệt ba vị Minh chủ rời khỏi sảnh đường...
Thói đới vẫn thế, vội vàng thường làm hỏng việc!
Quái chiêu vừa rồi của Linh Hồ Phúc Chân Chân chẳng những không lừa được Tam Tinh minh mà còn kích giận ba vị Minh chủ, khiến họ trở mặt hợp tác với Trác Thiên Uy.
Đúng là một nước cờ sai là thua toàn cuộc!
* * * * *
Tuần phủ Chu Lập Khai là một vị quan thanh liêm và rất nhiệt tâm trong công việc hiếm hoi trong hàng ngũ quan trường, ngay sau khi rời Tôn phủ liền tới nha phủ của vị bổ đầu Hàn Chí Cao nghỉ lại, chờ sáng hôm sau sẽ áp giải Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái tới Trấn Giang tìm thêm nhân chứng vật chứng để tiến hành xử án.
Sau khi Trác Thiên Uy được Chu đại nhân đồng ý cho đưa Độc Chỉ Uông Đông đi, mấy người của Trường Xuân cốc cùng Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh chờ lâu không thấy quay lại nên Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa đề nghị tới Phong Kiều khách điếm nghỉ lại chờ để mai sẽ đi tìm chàng.
Đoàn người gồm Trường Xuân cốc chủ Phó Hoa, Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc Phó phu nhân, Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn, hai vị thiếu niên là nội điệt của Phó Hoa là Phó Lôi và Phó Đình, ngoài ra còn thêm Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh cũng nhập bọn.
Vì Nguyệt Hoa Tiên Tử là bằng hữu của Trác Thiên Uy nên tuy Phó Phụng Minh có lòng ghen nhưng Trường Xuân cốc chủ vẫn coi như người một nhà.
Họ mới dời Tôn phủ không lâu thì thấy hai người xách hai ngọn đèn lồng bám theo.
Trường Xuân cốc chủ kéo thê tử lùi lại đi đoạn hậu, để cho năm người trẻ tuổi đi trước.
Lăng Vân Phi Yến cười hỏi :
- Ban đêm người ta xách đèn đi để nhận đường là chuyện thường, có gì đáng ngờ hay sao?
Trường Xuân cốc chủ đáp :
- Dù sao thì ban đêm không nên để bọn trẻ mạo hiểm.
Hai người xách đèn lồng gồm một trung niên phụ nhân trang phục theo kiểu thôn quê và một thiếu niên còn trẻ ăn bận kiểu thư sinh.
Lăng Vân Phi Yến đi chậm lại, chờ hai người kia đến gần, cười hỏi :
- Hai vị bám theo chúng ta lâu như vậy có mệt không?
Trung niên phụ nhân nói :
- Tránh ra!
Nói xong bước sấn lên...
Lăng Vân Phi Yến định đuổi theo thì thiếu niên thư sinh lao tới, vươn trảo chộp tới vai...
Trường Xuân cốc chủ tới gần quát :
- Bằng hữu! Làm gì mà động thủ động cước với nữ nhân như vậy? Đại trượng phu nam tử hán ai lại làm thế bao giờ?
Vừa nói vừa phất nhẹ tay tạo ra một luồng kình lực đẩy thiếu niên thư sinh lùi lại.
Thấy Lăng Vân Phi Yến đuổi theo mình, trung niên phụ nhân xẵng giọng nói :
- Các người tự cho mình là anh hùng hiệp nghĩa, vậy nên tuân theo quy củ giang hồ, sao lại cho tay vào việc của bổn môn?
Lăng Vân Phi Yến nhíu mày hỏi :
- Chúng ta nhúng tay vào việc của ngươi?
- Các ngươi cưỡng bức người của bổn môn như thế là nghĩa lý gì?
Lăng Vân Phi Yến đanh giọng hỏi :
- Này! Ngươi nói năng cho cẩn thận! Chúng ta cưỡng bức ai?
Trung niên thiếu phụ chỉ tay tới mấy cô nương đi phía trước nói :
- Chẳng lẽ đó đều là người của Trường Xuân cốc các ngươi?
Bấy giờ Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn, Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh, Phó Đình và Phó Lôi nghe tiếng ồn ào đều quay lại.
Nguyệt Hoa Tiên Tử chăm chú nhìn trung niên phụ nhân một lúc rồi chợt kêu lên :
- Ngươi là... Ui chao! Vô Tình Giả Thất Cô! Thuật hóa trang của ngươi bây giờ còn cao minh hơn trước nữa!
Trường Xuân cốc chủ nghe nói thế biết Vô Tình Giả Thất Cô là người của Tam Tinh minh nên lùi lại không can dự vào.
Thiếu niên thư sinh thì lạnh lùng hừ một tiếng.
Vô Tình Giả Thất Cô cười khanh khách nói :
- Quá khen! Quá khen...
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Giả Thất Cô đến tìm tôi?
- Không phải ta tìm ngươi mà là nhị gia cho tìm.
- Tìm tôi làm gì?
- Cứ theo bọn ta đến gặp nhị gia thì sẽ biết!
Trường Xuân cốc chủ bước lại gần, ho lên một tiếng nói :
- Giả Thất Cô! Lăng cô nương đã không còn là người của Tam Tinh minh nữa, ngươi biết chưa? Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên muốn tìm thì cứ bảo cô ta đến Phong Kiều khách điếm mà tìm!
Vô Tình Giả Thất Cô lạnh lùng đáp :
- Phó đại hiệp! Đây là việc giữa chúng ta, đại hiệp không nên can dự vào!
Phó Hoa đáp :
- Sao lại không? Việc này đối với chúng ta rất có quan hệ!
- Quan hệ gì?
- Hiện giờ tình hình Tô Châu rất hỗn loạn, cao thủ hắc đạo thừa cơ xuất thủ ám toán thường xuyên. Lăng cô nương võ công có hạn, khó lòng tự bảo vệ mình. Vì thế lão phu không thể để cô ta gặp nguy hiểm.
Vô Tình Giả Thất Cô nhìn Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Lăng Nguyệt Anh! Ngươi có định đi theo chúng ta không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Thất Cô, tôi thấy việc đó là không cần thiết! Có chuyện gì, xin nhị gia cứ đến Phong Kiều khách điếm sai bảo...
Vô Tình Giả Thất Cô tức giận nói :
- Ngươi dám?
Lăng Vân Phi Yến cười nói :
- Giả Thất Cô! Ngươi định uy hiếp Lăng Nguyệt Anh sao? Nào! Ta dẫn ngươi tới Phong Kiều khách điếm, có gì cứ tới đó bàn!
Nói xong bước lên cầm tay Nguyệt Hoa Tiên Tử kéo đi...
Thiếu niên thư sinh chồm theo, vươn chảo chộp lấy uyển mạch Phó phu nhân, nhưng dường như bà ta đã liệu trước nên buông Nguyệt Hoa Tiên Tử ra, quay lại điểm tới một chỉ.
Trung niên hán tử không ngờ đối phương phản ứng thần tốc như vậy, đành vội đưa cây đèn lồng lên đỡ...
Choang!
Cây đèn lồng bị chỉ lực điểm vỡ tan.
Thiếu niên thư sinh vứt đèn đi, phi thân lao vào đêm tối.
Lăng Vân Phi Yến ngạc nhiên nói :
- Ta thi triển tuyệt chiêu Thất Tinh Liên Châu Chỉ mà tên tiểu tặc vẫn chạy thoát được, không ngờ Tam Tinh minh có cao thủ lợi hại như thế... Giả Thất Cô...
Nhưng lúc đó Vô Tình Giả Thất Cô cũng đã thừa cơ lộn xộn chuồn mất...
Trường Xuân cốc chủ nói :
- Tiểu tử kia luyện thành khinh công thượng thặng Ngư Long Phản Hải. Xưa nay lão phu chưa nghe ai nói trong Tam Tinh minh có nhân tài như thế, Lăng cô nương, ngươi biết thanh niên nhân kia là ai không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu đáp :
- Điệt nữ không biết hắn...
Phó Hoa nói :
- Nếu vậy hắn là cao thủ mới gia nhập hoặc vừa được Tam Tinh minh mời đến... Sau này các ngươi phải thật cẩn thận với tên này mới được... Đạn Chỉ Thần Công của hắn có thể đả thương đối thủ xa tới tám chín thước.
Lăng Vân Phi Yến tiếp lời :
- Chỉ sợ Vô Tình Giả Thất Cô không phải là đi tìm Lăng cô nương như thị nói đâu. Vừa rồi thiếu niên kia bất thần tập kích ta, vừa mới xuất thủ đã thi triển chiêu thức rất tàn độc. Không loại trừ khả năng hắn định xuất kỳ bất ý ám toán ta để uy bức mọi người đáp ứng điều kiện nào đó. Chúng đã dám tới tìm chúng ta lần này chưa thành công quyết không chịu dừng tay đâu.
Trường Xuân cốc chủ nói :
- Không sai! Thủ đoạn bọn này ác độc khó lường. Chúng ta phải ra sức đề phòng mới được! Lão phu đoán chúng khống chế chúng ta để bức hiếp Trác Thiên Uy. Hừ! Lão phu cần tìm Tam Tinh minh để lý luận với chúng!
Cách đó mấy chục trượng, dưới một tán cây tối tăm Vô Tình Giả Thất Cô và thiếu niên thư sinh đưa mắt dõi theo bảy người tiến vào Phong Kiều khách điếm!
Thiếu niên thư sinh nói :
- Lăng Vân Phi Yến quả nhiên danh bất hư truyền, xứng đáng là một trong Võ lâm Tứ nữ kiệt! Kiểu này muốn tập kích thì không có nhiều hy vọng thành công đâu.
Vô Tình Giả Thất Cô hừ một tiếng nói :
- Tuyệt học của Phiêu Sa sơn trang chẳng lẽ không bằng được Trường Xuân cốc?
Thiếu niên thư sinh đáp :
- Lê cô nương! Tốt nhất là ngươi tự biết một chút. Chọc giận ta đối với ngươi không có lợi gì đâu. Hừ?
Hóa ra nữ nhân kia không phải Vô Tình Giả Thất Cô mà là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương hóa trang, còn thiếu niên thư sinh không phải ai khác, chính là Tam thiếu trang chủ Phiêu Sa sơn trang Đông Tam Sa.
* * * * *
Trác Thiên Uy trở về Tường An khách điếm thì đã cuối canh ba.
Phòng bên hoàn toàn vắng lặng, hiển nhiên Nguyệt Hoa Tiên Tử còn chưa trở về, Trác Thiên Uy rất yên tâm vì thiếu nữ này đã được Trường Xuân cốc chủ chiếu cố nên không có gì phải lo lắng.
Chàng để nguyên y phục ngả lưng xuống giường, nhưng chưa kịp khép mắt đã nghe tiếng người gõ nhẹ ngoài cửa.
Trác Thiên Uy bật dậy mang giày vào hỏi :
- Ai thế?
- Lão hủ Lẫm Cổn Long đây!
Trác Thiên Uy nhíu mày tự hỏi :
- Khuya thế này lão ta tìm mình có việc gì?
Nghĩ vậy nhưng chân vẫn bước tới thắp đèn mở cửa.
Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long bước vào hỏi :
- Trác thiếu hiệp không trách lão hủ mạo muội tới đây làm phiền chứ?
Trác Thiên Uy đáp :
- Không có gì. Tại hạ còn chưa ngủ Lẫm tiền bối tìm tại hạ khuya thế này tất có việc gì quan trọng?
Bắc Nhân Đồ đáp :
- Quả thật lão hủ có tin tức quan trọng cần phụng cáo...
- Mời tiền bối ngồi uống trà nói chuyện!
Nói xong bước đến pha trà mời khách.
Vừa nhấp xong một ngụm trà, Bắc Nhân Đồ nói ngay :
- Lão hủ được Thiên Vũ Tinh Bốc lão đại phái đến báo tin...
Trác Thiên Uy hỏi :
- Chẳng hay tin gì vậy?
- Thứ nhất... Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương của bổn Minh đã bị bức hiếp...
Trác Thiên Uy hỏi :
- Kẻ bức hiếp Lê cô nương là ai?
- Là Linh Hồ Phúc Chân Chân, một dâm phụ rất say mê trân châu bảo vật và nam nhân tuấn tú.
- Còn việc thứ hai là gì!
- Thứ hai là bổn Minh hy vọng hợp tác với Trác lão đệ đối phó với Linh Hồ!
* * * * *
Ở phía bắc Tô Châu cách bảy tám dặm có một trang viện đã điêu tàn gọi là Nhật Khang viên.
Diện tích Nhật Khang viên rất lớn, kiến trúc cũng rất đồ sộ, có lẽ chủ nhân ngày xưa là một phú gia đại nội hoặc vị mệnh quan nào đó, nhưng có lẽ hậu nhân toàn là hạng phá gia chi tử nên tu bổ thì ít, tàn phá thì nhiều nên ngày nay Nhật Khang viên trở thành hoang tàn, ngoại trừ tòa lầu lớn Vĩnh Xuân lâu ra, trong viện chẳng còn ngôi nhà nào còn nguyên vẹn, không phải là hành lang sạt lở thì tường xiêu mái dột. Thủy tạ, giả sơn cỏ dại ngút ngàn trở thành sào huyệt của các loài chồn cáo, cảnh tượng hết sức thê lương.
Sau cuộc tấn công thảm khốc vào Tống gia ở Thạch Cổ thôn, Linh Hồ Phúc Chân Chân chuyển đại bản doanh từ Thiên Khánh quán về đây. Vĩnh Xuân lâu trở thành nơi du hí hưởng lạc của bọn gian phu dâm phụ.
Trong Nhật Khang viên vẫn còn có chủ nhân, kể cả gia nhân nô bộc tổng cộng mười bốn mười lăm người bị bọn bá chiếm gom lại ở một góc tây viện và bị canh giữ rất nghiêm mật, không cho ra ngoài một bước, chẳng khác gì tù phạm.
Đương nhiên ngoại nhân không ai được phép đột nhập vào đây.
Từ chỗ một phế viện, Nhật Khang viên bỗng chốc biến thành cấm địa.
Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái bị sa lưới pháp luật khiến đồng phạm của hắn thu mình lại là điều dễ hiểu.
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương giả mạo Vô Tình Giả Thất Cô và Tam thiếu trang chủ Phiêu Sa sơn trang Đông Tam Sa tập kích Lăng Vân Phi Yến Phó phu nhân bị thất bại cũng lập tức rút về đây.
Đương nhiên Linh Hồ Phúc Chân Chân là nhân vật giảo hoạt nhất trong Võ lâm Tứ đại mỹ nhân cũng có mặt ở Nhật Khang viên.
Vĩnh Xuân lâu có ba tầng, trong có đủ đại sảnh phòng trà và các khu giải trí, nơi du hí và hành lạc. Ngay cả ban ngày mà bước vào đây cũng rất dễ lạc đường.
Linh Hồ chiếm một gian mật thất ở tầng ba, bên cạnh có hoa sảnh khá lớn tụ tập được cả trăm người, nhưng vẫn không mất đi sự kín đáo yên tĩnh.
Trong mật thất và hoa sảnh mọi thứ đồ đạc đều được tân trang lại, từ thảm trải cho đến trướng gấm màn nhung cho đến bàn ghế giường tủ, tất cả đều là loại thượng hảo hạng mới được mua về.
Trong hoa sảnh Linh Hồ Phúc Chân Chân trong bộ đạo y màu xanh rộng thùng thình ngồi trên chiếc thái sư ỷ sau bàn, còn Tam thiếu trang chủ Đông Tam Sa cùng Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương vẫn hóa trang Vô Tình Giả Thất Cô ngồi trên tấm nệm trải nhung giữa sàn.
Thất Ảo Hồ ngước nhìn Phúc Chân Chân rầu giọng hỏi :
- Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh được Trường Xuân cốc chủ Phó lão thất phu và Lăng Vân Phi Yến Nam Cung Ngọc bảo hộ rất chặt chẽ. Muốn bắt được thị không phải là chuyện dễ dàng. Tam thiếu trang chủ đã xuất thủ định khống chế Lăng Vân Phi Yến để tiểu muội bắt Lăng Nguyệt Anh nhưng đã thất bại. Chỉ e...
Linh Hồ Phúc Chân Chân nói :
- Thua keo này thì tiếp tục bày keo khác. Chỉ có bắt được Lăng Nguyệt Anh thì mới giết được tiểu tặc kia.
Đông Tam Sa vốn mê tín vũ lực, lên tiếng hỏi :
- Chân Chân, vì sao chúng ta không tập trung toàn lực tập kích giết hắn đi? Lực lượng chúng ta hùng hậu như thế kia mà?
Linh Hồ Phúc Chân Chân lắc đầu đáp :
- Bấy nhiêu là chưa đủ. Mấy ngày tới bằng hữu của chúng ta hãy còn tiếp tục đến nữa.
Chờ khi mọi người tới đã mới bàn đến kế hoạch đó.
Đông Tam Sa hỏi :
- Vậy bây giờ...
Linh Hồ lạnh lùng trả lời :
- Trước mắt vẫn chiếu theo kế hoạch cũ mà hành động, bắt cho được Lăng Nguyệt Anh đã!
- Thế nhưng...
Linh Hồ xua tay nói :
- Không như gì cả! Đó là việc nhất định phải làm!
Thị đưa cao tay vỗ ba tiếng hướng ra cửa gọi :
- Tiểu Phương!
Một tên thanh y tỳ nữ đẩy cửa bước vào tới trước Linh Hồ cúi đầu nói :
- Tiểu thư sai bảo tiểu tỳ điều gì?
Linh Hồ ra lệnh :
- Đi dẫn Giả Thất Cô tới đây!
Tiểu Phương cúi người đáp :
- Tiểu tỳ tuân lệnh!
Nói xong lùi ra.
Lát sau, Vô Tình Giả Thất Cô được Tiểu Phương giải vào hoa sảnh.
Đông Tam Sa vô cùng kinh ngạc, hết nhìn Giả Thất Cô lại nhìn Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương, cả dung mạo giọng nói dáng vóc và cử chỉ của hai người không khác nhau chút nào!
Hắn hoảng hốt nói :
- Chân Chân! Ở đây có một người là Giả Thất Cô thật sao? Rốt cuộc ai là thật, ai là giả?
Thất Ảo Hồ cười khanh khách đáp :
- Muội là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương, đương nhiên không phải Vô Tình Giả Thất Cô rồi!
Vô Tình Giả Thất Cô lúc này không có tí son phấn nào, biến thành một nữ nhân vừa già vừa xấu, mặt đầy nếp nhăn.
Linh Hồ cười nói :
- Không chỉ Lê tiểu muội mà ta cũng có thể hóa trang thành Giả Thất Cô, có khi còn giống hơn nữa. Đông huynh có tin không?
Thất Ảo Hồ khiêm tốn nói :
- Thuật hóa trang của Phúc đại thư còn cao minh hơn tiểu muội nhiều! Đó chính là nguyên nhân mà tiểu muội đồng ý hợp tác. Không ai muốn cộng đồng làm ăn với một kẻ bất tài để chuốc lấy bại vong!
Đông Tam Sa cất lời tán thưởng :
- Cao minh! Cao minh! Kiểu này thì khả năng hai tên hồ ly tinh các ngươi rất dễ làm cho võ lâm thất điên bát đảo! Ta đã hiểu ra vì sao mà các ngươi muốn bắt Nguyệt Hoa Tiên Tử tới đây rồi. Quả là tuyệt chiêu!
Linh Hồ chỉ vào một chiếc ghế đẩu ra hiệu cho Vô Tình Giả Thất Cô ngồi xuống nói :
- Thất Cô! Ta đã tới gặp Tam Tinh nhưng Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long đã cự tuyệt hợp tác. Chẳng những chúng không cần thù lao mà còn biểu thị sẽ hợp tác với Trác Thiên Uy. Thật đáng hận!
Vô Tình Giả Thất Cô cười nhạt đáp :
- Đó là điều đương nhiên! Các người cũng quá rõ rằng không ai đủ khả năng đối phó với Trác Thiên Uy mà!
Linh Hồ hỏi :
- Chỉ một mình ngươi thì không cho là như thế đúng không?
- Quả thật ngày trước lão thân có nghĩ vậy, vì thế mới đề nghị Thất Ảo Hồ hợp tác.
- Vì sao bây giờ ngươi nghĩ khác?
- Vì bây giờ lão nhân đã hiểu ra Trác Thiên Uy là bất khả chiến bại!
- Nghe nói trong Tam Tinh minh thì người đầu tiên đề xướng và người kiên trì ý kiến đối đầu với Trác Thiên Uy chính là ngươi?
- Không sai! Vì thế tại hạ chủ trương hợp tác với các ngươi.
Linh Hồ nói :
- Vì sao bây giờ ngươi không chịu hợp tác với ta?
Vô Tình Giả Thất Cô đáp :
- Phúc Chân Chân! Ngươi cho người ám toán và bức bách ta. Lão thân không thể hợp tác với kẻ bức hại mình!
Linh Hồ trầm giọng nói :
- Muốn hay không ngươi cũng phải hợp tác!
Vô Tình Giả Thất Cô mặt rắn đanh nói :
- Trừ phi ngươi giết ta ngoài ra không làm được gì đâu? So với Trác Thiên Uy thì sự sỉ nhục của ngươi đối với ta còn cao hơn hắn gấp trăm lần!
Linh Hồ nói :
- Để đối phó với những kẻ có tổ chức nghiêm mật như ngươi, nếu không có biện pháp quyết liệt thì làm sao bức ngươi từ bỏ Tam Tinh minh mà trung thành với ta được? Chỉ khi Tam Tinh minh coi ngươi là phản đồ...
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
- Phúc Chân Chân! Ngươi sai rồi! Những người giống như ta chỉ có ân huệ thì mới thu phục được mà thôi. Cưỡng chế chỉ tăng thêm lòng thù hận!
Linh Hồ nói :
- Ta không giết ngươi. Hãy coi đó là một ân huệ! Bây giờ lại cho ngươi một cơ hội nữa...
- Cơ hội gì?
- Ngươi hãy đi tìm Nguyệt Hoa Tiên Tử bắt về đây! Ngươi và nó ngày xưa từng hợp tác rất chặt chẽ mà! Hiện giờ nó đã thành nhân tình của Trác Thiên Uy. Có Nguyệt Hoa Tiên Tử tham gia, hy vọng thành công sẽ rất lớn...
Vô Tình Giả Thất Cô cự tuyệt :
- Lão thân không đi đâu!
Linh Hồ nghiến răng nói :
- Ta đã nhẫn nhịn ngươi lên tới cực hạn rồi, đừng bức ta thêm nữa. Rốt cuộc là ngươi có chịu đi không!
- Ta đã nói không là không!
Linh Hồ ra lệnh cho Tiểu Phương :
- Mang nó ra ngoài! Chặt đầu mười ngón tay nó đi!
Vô Tình Giả Thất Cô nói :
- Đừng nói chặt ngón tay mà dù có chặt đầu Vô Tình Giả Thất Cô ta cũng không khuất phục!
Chờ Tiểu Phương dẫn Vô Tình Giả Thất Cô ra ngoài xong, Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương nói :
- Phúc đại thư! Nếu giết Giả Thất Cô đi, đại thư sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội đàm phán với Tam Tinh minh đâu.
Linh Hồ liền thay đổi ý kiến, hướng ra cửa gọi :
- Tiểu Phương!
- Có tiểu tỳ!
- Mệnh lệnh thay đổi. Đem giam Giả Thất Cô vào thủy lao!
- Tiểu tỳ tuân lệnh!
Linh Hồ nói :
- Tình cảnh này ta phải đi bắt Nguyệt Hoa Tiên Tử mới được...
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương nói :
- Phúc đại thư, nó đi cùng Trường Xuân cốc chủ, đại thư đừng xem thường bọn chúng.
Linh Hồ hỏi :
- Không có Trác Thiên Uy đi cùng sao?
- Không có, Trác Thiên Uy mang Độc Chỉ Uông Đông đi nơi khác... Đại thư hãy nhẫn nại một chút, chờ Nguyệt Hoa Tiên Tử về bên Trác Thiên Uy. Nha đầu đó đã động tình trước tiểu tử kia rồi. Hiện xung quanh Phó Hoa có tới năm người nữa, ngoài thê tử Lăng Vân Phi Yến ra còn nhi tử, nghĩa tử và hai tên nội điệt, tất cả võ công đều rất cao. Muốn cướp Nguyệt Hoa Tiên Tử từ tay chúng chẳng những khó thực hiện mà còn rất nguy hiểm!
Linh Hồ nhíu mày hỏi :
- Vậy ý Lê tiểu muội thế nào?
- Trác Thiên Uy tuổi trẻ ngông cuồng, tu dưỡng có hạn. Hắn không phải là người tâm cơ, kinh nghiệm không có, tiếp cận hắn sẽ dễ dàng hơn.
Linh Hồ gật đầu nói :
- Được, ta sẽ chờ. Ta sẽ ẩn phục bên Trác Thiên Uy, nhất định sẽ tìm được cơ hội.
* * * * *
Sau một đêm ở Phong Kiều khách điếm bình yên vô sự, sáng hôm sau Hàn Chí Cao đến tìm Trường Xuân cốc chủ nhờ hộ giá hai nhân chứng tới Trấn Giang.
Vì Trường Xuân cốc chủ là người bí mật đưa Tam Nương và Hà Cô tới Tô Châu, bây giờ rất nhiều khả năng sẽ bị đồng đảng của Thần Thủ Thiên Quân Tào Vĩnh Thái tập kích diệt khẩu nên Trường Xuân cốc chủ không thể thoái thác.
Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh cũng mong muốn tới Tường An khách điếm tụ hội với Trác Thiên Uy nên Lăng Vân Phi Yến cùng Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn và hai vị nội điệt của Trường Xuân cốc chủ phải đưa đi.
Trời vừa sáng chưa lâu bảy người đã rời Phong Kiều khách điếm lên đường.
Đi chừng nửa dặm Trường Xuân cốc chủ theo Hàn Chí Cao rẽ sang đường khác tới nha phủ, còn lại sáu người tiếp tục đi thẳng tới Tường An khách điếm...
Đi ngang qua một tòa thính lâu, tiếng cười hô hố làm cả mấy người cùng nhìn vào, thấy một lão nhân mặt mũi hung ác ngồi ngay trước hòn giả sơn, trong lòng lão ta là một kỹ nữ áo quần xộc xệch. Lão nhân vừa sờ soạng khắp người cô ta vừa cười dâm đãng.
Phó Phụng Minh, Bùi Tuyên Văn và Nguyệt Hoa Tiên Tử mặt đỏ bừng, vội rảo bước đi nhanh qua khỏi thanh lâu.
Đi chừng vài chục trượng chợt nghe Lăng Vân Phi Yến lẩm bẩm :
- Làm sao tên ma đầu đó cũng tới đây chứ?
Phó Phụng Minh hỏi :
- Mẹ nói là tên dâm tặc ngồi trước hòn giả sơn phải không?
- Không sai!
- Hắn là ai vậy?
- Lôi Thần Hướng Vô Cực.
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Nam Cung bá mẫu! Lão dâm tặc đó là một tên trong Tam Tà Thần phải không?
Lăng Vân Phi Yến gật đầu :
- Không sai! Hàn Băng chưởng và Thiết Tụ công của hắn động bộ võ lâm, ít người đương nổi... Nhưng tên ma đầu này ở tận Đại Ba sơn làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Phó Phụng Minh nói :
- Có thể kẻ nào đó mời đến trợ giúp như Hách Minh Sơn hoặc Tôn Chính vừa rồi...
Lăng Vân Phi Yến lắc đầu :
- Ở Tô Châu có ai đủ tư cách mời được hắn?
Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Trong giang hồ ai cũng biết Lôi Thần Hướng Vô Cực tham sắc như mạng, thấy tiền thì sáng mắt ra... Hạng người đó rất dễ mua chuộc, chỉ cần có tiền có gái, nói thêm vài câu là dắt mũi được thôi.
Phó Phụng Minh hỏi :
- Lăng thư thư đã từng nghe Tam Tinh minh bàn đến chuyện mời Lôi Thần Hướng Vô Cực tới trợ lực không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu :
- Không nghe nói đến... Mà ba vị Minh chủ sợ khơi dậy lòng căm thù của giang hồ võ lâm nên cũng không muốn liên hệ với hạng ma đầu đầy tội ác như Lôi Thần Hướng Vô Cực đâu!
Bùi Tuyên Văn nói :
- Hay là Hách Minh Sơn. Mà cũng rất có thể là Ngô Trung Nhất Long... Bọn này sở trường dẫn sói rước hùm, không ngần ngại mua chuộc bất cứ tên cùng hung cực ác nào đâu!
Lăng Vân Phi Yến nhíu đôi mày liễu nói :
- Tuyên nhi! Mẹ lo rằng tên ác tặc đó là tới đây để đối phó với Trường Xuân cốc chúng ta. Tam Tà Thần đều có ác cảm với các nhân vật bạch đạo, từ khi chúng dương danh lập phái đều chuyên đối phó với bằng hữu bạch đạo chúng ta, cứ thắng được một cao thủ là uy danh cao thêm một bậc, vì thế chúng...
Phó Phụng Minh hỏi :
- Tên nào dám khiêu chiến với cha chứ?
Lăng Vân Phi Yến thở dài đáp :
- Vì sao chúng không dám? Cha ngươi có thể làm gì được chúng nào? Những nhân vật bạch đạo hành hiệp trượng nghĩa như cha ngươi thì làm gì cũng đường đường chính chính, truy hung cũng phải có nhân chứng vật chứng đầy đủ, hành động thường bị quy củ võ lâm ước thúc, không giống như Trác Thiên Uy hễ thấy kẻ nào có ý làm hại mình là xuất thủ giết ngay!
Bà ta cười khổ nói thêm :
- Vì thế Trác Thiên Uy không thích gì những nhân vật bạch đạo...
Nhắc đến Trác Thiên Uy cả Nguyệt Hoa Tiên Tử lẫn Phó Phụng Minh đều im lặng, mỗi người theo đuổi một tâm sự riêng...
Ý nghĩ Nguyệt Hoa Tiên Tử lập tức bay về bên Trác Thiên Uy...
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương đã nói không sai, Nguyệt Hoa Tiên Tử đã động tình đối với thiếu niên tài hoa tuấn tú đó.
Cô ta nằm mộng cũng không ngờ từ chỗ mình buộc phải theo lệnh hành sự đi ám toán Trác Thiên Uy, rốt cuộc chàng không chỉ tha thứ cho mình mà còn giúp mình thoát ra khỏi Tam Tinh minh mà tự bản thân cô ta không thể thoát ra được.
Theo cách nghĩ của Nguyệt Hoa Tiên Tử thì điều đó chứng tỏ Trác Thiên Uy quan tâm đến mình.
Giữa nam cô nữ quả thì từ chỗ tâm đầu ý hợp dẫn đến ái tình là một cự li rất ngắn, mà cô ta nhận thấy mình với Trác Thiên Uy thì tâm đầu ý hợp là có thừa!
Trác Thiên Uy thì khỏi bàn, về nhân phẩm đạo đức và tài năng thì đó không chỉ là người tình trong mộng của riêng cô ta, mà còn là hạng nam nhân lý tưởng của mọi nữ nhân khác!
Chắc mẩm Trác Thiên Uy đã yêu mình, Nguyệt Hoa Tiên Tử mừng đến phát cuồng, tin rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian!
Tuy nhiên cô ta cũng biết Phó Phụng Minh là tình địch đáng sợ, nhưng cô ta không bận tâm lắm.
Không phải vì Phó Phụng Minh không đẹp hơn mình mà chỉ vì một lý do đơn giản Phó Phụng Minh là nhân vật bạch đạo, điều đó không hợp khẩu vị Trác Thiên Uy!
* * * * *
Trong lúc đó thì Trác Thiên Uy đi ra phố vừa mới trở về Tường An khách điếm.
Chàng vừa mua bổ sung ám khí, bây giờ tổng cộng có tới hai mươi thanh liễu diệp đao.
Khi Lăng Vân Phi Yến và hai nhi nữ dẫn Nguyệt Hoa Tiên Tử đến thì thấy Trác Thiên Uy đang xếp liễu diệp đao vào túi hộ sườn, cười nói :
- Trác thế huynh! Ngươi xử trí Độc Chỉ Uông Đông thế nào rồi? Chu tuần phủ rất sợ ngươi tha hắn, không được hài lòng lắm mà phải bấm bụng nhường cho ngươi đấy.
Trác Thiên Uy đáp :
- Tiểu điệt đã phá chỉ công của hắn rồi, sau này không còn làm hại được ai nữa đâu! Phó phu nhân... còn việc liên quan đến Thần Thủ Thiên Quân, tiểu điệt rất lấy làm hổ thẹn!
Lăng Vân Phi Yến nhíu mày hỏi :
- Sao thế huynh lại nói thế?
Trác Thiên Uy đỏ mặt đáp :
- Tiểu điệt nhận ra mình chỉ là một tên hữu dũng vô mưu, trong lúc đó Phó đại thúc làm việc gì cũng có tính toán chuẩn bị kỹ lưỡng, mang cả nhân chứng tới hiện trường! Hung thủ không sao chối cãi tội danh được! Tiểu điệt khâm phục vô cùng!
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Nếu không có người đột phá toàn cục thì Cốc chủ dù có chuẩn bị kỹ lưỡng cũng bằng không thôi! Trác hiền điệt! Ngươi vẫn tiếp tục truy Hồi 3? vật bị mất chứ gì?
- Vâng!
- Hiền điệt có biết kẻ đồng mưu với Thần Thủ Thiên Quân là ai không?
Trác Thiên Uy đáp :
- Độc Chỉ Uông Đông đã khai ra Linh Hồ Phúc Chân Chân.
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Hãy cho ta một thời gian, ta sẽ đi tìm Phúc Chân Chân đàm phán, xét cả tình hình này thị nên biết cách duy nhất để tránh đổ máu là phải đem vật quy hoàn cho nguyên chủ.
Trác Thiên Uy hỏi :
- Phó phu nhân biết mụ ta không?
Lăng Vân Phi Yến lắc đầu :
- Không biết.
Trác Thiên Uy nhíu mày nói :
- Vậy phu nhân...
- Lão thân có thể chiếu theo quy củ giang hồ để tìm người. Đương nhiên phải được sự ủy nhiệm của ngươi.
Trác Thiên Uy lắc đầu nói :
- Phu nhân! Làm thế không ổn đâu! Nếu mụ ta đồng ý hoàn trả vật cho nguyên chủ thì vừa rồi đã không gây ra nhiều phong ba như vậy...
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Hiền điệt cứ để lão thân thử một lần xem!
Trác Thiên Uy miễn cưỡng nói :
- Thôi cũng được. Điệt nhi dám phiền phu nhân!
- Lão thân rất lấy làm vinh hạnh. Hiền điệt có điều kiện gì không?
- Chỉ là truy Hồi 3? vật, đặc biệt là Ngọc Bình Phong, ngoài ra không có điều kiện gì khác!
- Như thế là quá nhân hậu rồi. Linh Hồ nên biết lấy làm mãn ý.
Trác Thiên Uy nói :
- Phu nhân, thời gian ba ngày có đủ không?
Lăng Vân Phi Yến gật đầu :
- Thôi được, ba ngày, có thành công không ba ngày sau sẽ có tin.
- Tiểu điệt xin cảm kích trước...
Lăng Vân Phi Yến nói :
- Thuyền chúng ta vẫn đỗ bến Phong Kiều. Nếu gặp chuyện gì bất trắc thì xin hãy đến đó thương lượng. Phụng nhi sẽ đảm nhận việc truyền tin, mong hiền điệt thay ta chiếu cố nó! Tệ phu đã đi với Chu đại nhân hộ giá nhân chứng tới Trấn Giang nên không tới đây được, khi nào rảnh sẽ tìm ngươi nói chuyện.
Bà ta nhìn sang Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Lăng cô nương, hiện tại ở Tô Châu còn nhiều hung hiểm, Vô Tình Giả Thất Cô có ý đồ gì tạm thời chúng ta chưa biết rõ. Để tránh những chuyện phiền phức, cô nương hãy đặc biệt cẩn thận và đừng xa rời Trác hiền điệt quá...
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Đa tạ bá mẫu đã quan hoài, điệt nữ xin hết sức cẩn thận.
Lăng Vân Phi Yến gật đầu :
- Vậy thì tốt, Trác hiền điệt, Lăng cô nương tạm biệt!
Phó Phụng Minh mắt rớm lệ nói :
- Thiên Uy! Muội đi đây!
Tiễn Lăng Vân Phi Yến, Phó Phụng Minh và Bùi Tuyên Văn đi xong. Trác Thiên Uy dẫn Nguyệt Hoa Tiên Tử về phòng cô ta bên cạnh nghỉ ngơi, còn dặn thêm một câu :
- Đây là tường gạch, có khả năng truyền âm rất tốt. Nếu gặp biến cố gì thì cứ gõ hai tiếng, tại hạ sẽ sang ngay.
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Thiên Uy! Muội không gặp biến cố gì đâu. Chỉ mong huynh hãy chú ý đề phòng.
Trác Thiên Uy cười đáp :
- Tại hạ chính đang chờ chúng đến mà! Phó phu nhân thất bại là chuyện tất nhiên. Loại người như Linh Hồ quyết không dễ dàng thuyết phục được bằng lời đâu!
Nguyệt Hoa Tiên Tử hỏi :
- Vậy Thiên ca định hành động thế nào?
- Săn cáo!
- Săn cáo?
- Không sai! Mà không phải chỉ săn một con đâu! Hiện Thất Ảo Hồ đã rơi vào tay Linh Hồ, vì thế có tới hai con hồ ly tinh! Hai con cáo này liên kết với nhau sẽ trở nên vô cùng lợi hại! Nhưng mà ta sẽ không thua chúng đâu! Ta cũng đã bắt đầu thiết lập cạm bẫy rồi. Đương nhiên đây là cuộc chiến một mất một còn, địch sống ta chết, ta sẽ không chút lưu tình!
Tới đó chợt nói :
- Lăng cô nương, cô có bao giờ nghĩ đến chuyện về lại cố hương không?
Nguyệt Hoa Tiên Tử vốn rất tự tin là mình đã chinh phục được trái tim thiếu niên tài hoa và tuấn tú này, nhưng nghe cách xưng hô của chàng, đặc biệt nghe chàng gợi ý câu này cô ta tỏ ra thất vọng nói :
- Thiên ca... Huynh không muốn muội ở bên cạnh huynh sao?
Trác Thiên Uy lúng túng đáp :
- Việc này...
Nguyệt Hoa Tiên Tử tha thiết nói :
- Muội chưa có ý định trở về cố hương. Việc huynh còn chưa xong, có thể muội giúp được huynh chút gì đó... Ảo Ảnh Thuật của Thất Ảo Hồ rất lợi hại, nhưng muội có hiểu đôi chút. Có muội ở bên huynh ít ra thị phải kiêng kỵ một đôi phần. Huynh đừng đuổi muội đi. Thiên Uy!
Thấy cô ta thiết tha như vậy, chàng không khỏi cảm động nói :
- Ta đã nhờ Trường Xuân cốc chủ chiếu cố đến cô nương, chờ vị đó quay về, họ sẽ đưa cô nương bình an rời khỏi Tô Châu.
Nguyệt Hoa Tiên Tử lắc đầu nói :
- Muội không cần. Muội nhất định phải theo huynh! Bất chấp huynh có yêu muội hay không...
Trác Thiên Uy xua tay nói :
- Thôi được! Thôi được! Thực ra ta cũng không yên tâm để muội đi. Bây giờ muội nghỉ đi! Trưa mai chúng ta hãy tới Vọng Giang lâu gần Hàn San tự uống vài chén trong khi chờ tin tức Phó phu nhân, ba ngày tới ta muốn nghỉ ngơi cho thoải mái đầu óc một chút để tỉnh táo đối phó với Linh Hồ. Tạm biệt.
Nói xong trở về phòng mình.
Một đêm vừa qua bình yên không gặp biến cố gì.
Trời vừa sáng chưa lâu, Trác Thiên Uy đã thức dậy, chàng nhanh chóng rửa mặt mũi rồi đeo binh khí vào, kiểm tra cẩn thận các loại ám khí đeo ở túi hộ sườn.
Có người gõ cửa, tiếng tên tiểu nhị gọi vào :
- Khách quan, tiểu nhân mang trà đến đây!
Trác Thiên Uy rút một cây liễu diệp đao thu vào tay áo nói :
- Vào đi!
Tên tiểu nhị bước vào dọn trà ra rồi thu dọn cốc chén, cười nói :
- Hôm nay trời rất đẹp phải không? Khách quan sao không ra ngoài chơi. Thời tiết này mà tới Thái Hồ du ngoạn thì rất tuyệt!
Trác Thiên Uy đáp :
- Ta có thời gian rỗi đâu mà tới Thái Hồ du ngoạn? Nhưng ăn trưa xong sẽ tới Vọng Giang lâu chơi... mà cũng có thể đến Cuồng Hổ Khâu...
Tên tiểu nhị tỏ ý khuyến khích :
- Đúng đúng! Cuồng Hổ Khâu cũng rất đẹp! Nơi đó gần thành, đi về thuận tiện.
Đột nhiên hắn nháy mắt ra hiệu, lấy trong túi ra một mảnh giấy để lên bàn rồi thấp giọng nói :
- Có người nhờ chuyển cho ngài... Khách quan còn muốn dặn gì nữa không?
Trác Thiên Uy đáp :
- Cám ơn! Cần gì ta sẽ gọi.
Tên tiểu nhị bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
Trác Thiên Uy lập tức cầm mảnh giấy mà hắn vừa để lên bàn mở ra xem, thấy trên giấy viết :
- “Ở Nhật Khang viên phía bắc thành cách bảy trăm dặm tụ tập khá đông người giang hồ rất đáng khả nghi. Người vẫn tiếp tục đến nữa".
Trác Thiên Uy đọc thêm một lần nhớ kỹ nội dung rồi để giữa lòng bàn tay, vận công bóp nát tờ giấy thành tro vụn, mặt chợt hiện sát cơ nghiến răng nói :
- Chúng đến rồi! Giết người vẫn không làm chúng sợ, lần này cứ giết một trăm người xem còn tên nào dám đến nữa không. Hừ?
Lại có tiếng bước chân.
Trước phòng là hành lang, dãy chàng ở còn nhiều phòng trọ khác, người đi lại là chuyện thường, ngoài ra bọn tiểu nhị cũng thường qua lại...
Nhưng Trác Thiên Uy phát hiện ra tiếng bước chân rất nhẹ, hơn nữa đối phương dừng lại ngay trước phòng mình, lập tức vận công đề phòng, bụng nghĩ thầm :
- Tên này to gan, dám đứng ngay trước cửa...
Chàng cố giữ trấn định, tay nắm chặt ngọn liễu diệp đao nhưng vẫn ngồi điềm nhiên uống trà, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh.
Giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ nghe lén không thể đứng lâu trước phòng người khác, không biết hắn sẽ làm gì tiếp đây!
Đột nhiên chàng trông thấy có một làn khói nhạt từ ngoài cửa bay vào phòng...
Một ý nghĩ thoáng nhanh qua đầu :
- Độc Yên! Phải bắt sống tên thích khách này!
Chàng lặng lẽ bước tới gần cửa, phong bế hô hấp rồi bất thần mở toang cửa phòng...
Một bóng người màu xám vội ném một cái ống đồng trong tay thẳng vào mặt Trác Thiên Uy rồi lao ra sân...
Chàng vung tay đánh rơi chiếc ống xuống đất, rồi lao theo tên thích khách...
Tên này thân pháp tỏ ra rất cao minh, nhảy ngay lên mái nhà, Trác Thiên Uy vừa nhảy lên thì hắn đã lao ra tường viện nhảy xuống con hẻm bên hông khách điếm...
Trác Thiên Uy vừa ra tới đỉnh tường nhìn xuống thì bóng màu xám của tên thích khách đã chạy gần tới phố chính, chuẩn bị hòa vào dòng người đông đúc...
Chàng vẫn chưa chịu từ tâm, nghiến răng lao theo...
* * * * *
Vì tình thế quá cấp bách nên Trác Thiên Uy không kịp báo tin cho Nguyệt Hoa Tiên Tử trú ngay phòng bên cạnh.
Cô ta đáng lúi húi thu xếp hành lý trên giường, chuẩn bị cho chuyến du ngoạn tình tứ ở Hàn San tự sắp tới mà không biết đại họa đang giáng xuống đầu.
Nghe tiếng động Nguyệt Hoa Tiên Tử quay lại, bỗng đờ người ra khi thấy Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương không biết từ lúc nào đang đứng bên bàn, bên cạnh còn có Vô Tình Giả Thất Cô với bộ mặt hằm hằm tức giận...
Nguyệt Hoa Tiên Tử đứng cạnh giường, bấy giờ có muốn gõ vào tường làm hiệu cho Trác Thiên Uy cũng không kịp.
Hơn nữa Thất Ảo Hồ dường như đọc được ý nghĩ của đối phương, nói chận trước :
- Trác Thiên Uy không còn ở phòng bên nữa đâu! Hắn đã bị chúng ta cho người dụ đi rồi. Ngươi tốt nhất là đừng làm những chuyện ngu ngốc. Dù có gào vỡ họng cũng không gọi được Trác Thiên Uy quay lại đâu!
Nguyệt Hoa Tiên Tử sờ tay vào chuôi kiếm đeo trên lưng, nghiến răng nói :
- Các ngươi... muốn làm gì? Ta đã thoát ly khỏi Tam Tinh minh. Rốt cuộc các ngươi...
Thất Ảo Hồ cười đáp :
- Lăng tiểu muội! Đừng nói bằng giọng tuyệt tình như thế! Cứ cho muội không phải người của Tam Tinh minh, thì ta không còn là người phụ trách nữa! Nhưng còn tình nghĩa vẫn còn. Phải thế không?
Thị ung dung ngồi xuống ghế nói tiếp :
- Ta cũng đã ly khai khỏi Tam Tinh minh rồi. Muội không cần đề phòng ta nữa!
Nguyệt Hoa Tiên Tử cầm chắc chuôi kiếm, vận công sẵn sàng xuất thủ nói :
- Tôi cũng có nghe qua chuyện của Lê thư. Theo lời bằng hữu trong minh tiết lộ thì thư thư đã bị Linh Hồ bắt. Ba vị Minh chủ đang nghĩ cách giải cứu. Xin thư thư hãy quay về tìm nhị gia Chức Nữ Tinh, đừng để Linh Hồ lợi dụng...
Thất Ảo Hồ lạnh lùng ngắt lời :
- Đa tạ lời khuyên! Đồng thời ta cũng muốn khuyên ngươi một câu...
- Khuyên câu gì?
- Lúc đầu ngươi đã không nhiệt tâm lắm trong việc phối hợp với ta và Giả Thất Cô để đối phó với Trác Thiên Uy, để cho kế hoạch thất bại. Việc đó ngươi không thể chối bỏ trách nhiệm.
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Lê thư nói thế là không công bằng! Lần ở Hưng Long điếm tiểu muội đã bị thương, đã có người của chúng ta bắt Trác Thiên Uy mang đi, làm sao lại quy trách nhiệm cho tiểu muội được? Trước đây Lê thư không hề nói thế, làm sao bây giờ...
- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ! Ta chỉ lấy sự luận sự mà thôi! Ở lâu mới biết lòng người. Bây giờ ngươi đi theo Trác Thiên Uy, như thế đủ thấy ngay từ trước lòng ngươi đã thuộc về hắn, làm sao mà có thể xuất thủ thành công được?
- Lê thư...
- Ngươi không cần bao biện nữa! Sự thật là sự thật! Bây giờ ta đã hợp tác với Linh Hồ Phúc đại thư, vậy nên cần ngươi dốc lực hiệp trợ. Hy vọng ngươi hiểu ra sự tình...
- Tôi cự tuyệt! Tôi không thể nghe theo mệnh lệnh...
- Ta không ra lệnh cho ngươi mà muốn chỉ cho ngươi con đường sáng thôi.
- Không có...
- Đừng ngắt lời. Hãy nghe ta nói đã, Trác Thiên Uy không thể là người tình lữ tốt của ngươi đâu! Hắn quá ngông cuồng và quá trẻ, cũng quá tự phụ. Nói cho ngươi biết, hạng trẻ ranh tự vỗ ngực xưng anh hùng như hắn sẽ không thể sống lâu được! Chỉ trong vòng nửa tháng ở Tô Châu mà hắn đã giết không ít người! Từ đó mà gây nên vô số cường địch, hầu như hắn đang đối đầu với toàn thiên hạ võ lâm! Sớm muộn gì rồi bằng hữu giang hồ cũng chôn vùi hắn thôi. Trước đây Linh Hồ Phúc đại thư còn chưa tập trung nhân lực đầy đủ nên mới để cho Trác Thiên Uy hoành hành bá đạo. Bây giờ thì bằng hữu của đại thư đang lục tục kéo đến đây, tất cả đều là những nhân vật lừng danh thiên hạ, Lăng tiểu muội cứ nghĩ thử xem... hắn có bao nhiêu hy vọng sống sót?
Nguyệt Hoa Tiên Tử nghiến răng nói :
- Ngươi... Ngươi đừng uy hiếp ta! Ngươi...
- Ta cần gì uy hiếp ngươi? Chúng ta đã từng là thư muội kia mà? Trước đây muội rất tín nhiệm ta, hy vọng lần này ngươi cũng nhận ra lẽ phải...
- Trác Thiên Uy là công tử phú gia, số bảo vật mà hắn bị mất đáng giá hàng chục vạn lạng. Nghe nói chỉ riêng viên Ngọc Bình Phong đã được định giá vài vạn lạng hoàng kim. Vì thế hắn luôn tiêu pha xa xỉ, chơi bời trác táng, có phù hợp với ngươi không?
- Mặt khác hạng công tử phú gia như hắn đòi hỏi rất cao. Còn ngươi lại đã ở Tam Tinh minh không ít thời gian. Có ai tin hạng nữ nhân giang hồ như chúng ta còn giữ được tấm thân trinh bạch?
- Lăng tiểu muội! Hãy nhận thức cho đầy đủ mọi vấn đề! Bất cứ phương diện nào ngươi và Trác Thiên Uy đều không hợp đâu!
Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :
- Ta không thể nghe những lời vu khống đó!
- Muội biết rõ tất cả những lời ta nói đều là thật mà! Vì sao không thừa nhận chứ?
Vô Tình Giả Thất Cô chen lời :
- Lăng tiểu muội! Nếu ngươi từ chối hợp tác chúng ta đành phải giết ngươi. Ít ra là đem hủy bộ mặt xinh đẹp của ngươi để ngươi không dám lộ mặt nhìn người!
Nguyệt Hoa Tiên Tử biết sắc nói :
- Ngươi... ngươi...
Vô Tình Giả Thất Cô nói tiếp :
- Hơn nữa theo ý Phúc đại thư thì sau khi hủy dung sẽ giao ngươi cho bọn thủy tặc ở Thái Hồ.
Soạt!
Nguyệt Hoa Tiên Tử rút phắt trường kiếm ra khỏi vỏ...
Thất Ảo Hồ hừ một tiếng nói :
- To gan!
Đồng thời giương chỉ điểm ra.
Một đạo chỉ phong cực mạnh và hết sức chuẩn xác điểm trúng ngay Chương Môn huyệt dưới sườn phải Nguyệt Hoa Tiên Tử, làm cô ta không tài nào tránh kịp...
Keng!
Thanh kiếm rời khỏi tay rơi xuống nền nhà.
Vô Tình Giả Thất Cô ung dung cúi xuống nhặt lấy.
Nguyệt Hoa Tiên Tử đã bị điểm huyệt đạo nhưng vẫn còn nói được, kêu lên :
- Ngươi không phải là Giả Thất Cô!
Vô Tình Giả Thất Cô cười đáp :
- Nhãn lực ngươi khá đấy! Không sai, ta là Phúc Chân Chân. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi giao cho bọn thủy tặc ở Thái Hồ. Ngươi đừng oán ta, đó là do ngươi tự chuốc lấy khổ đầu. Linh Hồ Phúc Chân Chân không bao giờ dung tình đối với kẻ nào dám phản kháng mình!
Thị nói xong liền điểm ra mấy chỉ trúng các yếu huyệt Trung Cực, Khí Hải, Kỳ Môn khiến Nguyệt Hoa Tiên Tử ngã xuống ngay, toàn thân không cựa được nữa...
Linh Hồ Phúc Chân Chân cười nham hiểm nói :
- Bây giờ ngươi đã thành người tàn phế rồi, thậm chí đấu với một tên tiều phu cũng không lại, bọn thủy tặc ở Thái Hồ thấy một cô nương xinh đẹp như ngươi ắt sẽ ăn sống nuốt tươi ngay! Nhưng hy vọng ngươi cầu ông trời phù hộ độ trì sao cho gặp một tên đầu lĩnh nào đó biết thương hoa tiếc ngọc, lấy ngươi làm vợ để tránh mấy chục tên lang sói hiếp dâm hội đồng!
Bình bình bình.
Cửa phòng bất thần bị đánh bật tung. Hai tên đại hán mặt mũi dữ dằn sấn sổ bước vào.
Một tên đặt hai viên ngọc phỉ thúy lên bàn nói :
- Đây là lễ vật, chúng ta một tay giao tiền, một tay nhận người, như thế được chứ?
Linh Hồ gật đầu nói :
- Được. Dương Thất bây giờ cô nương xinh đẹp đó là sở hữu của các ngươi.
Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương chợt đưa tay ngăn lại nói :
- Khoan đã! Phúc đại thư...
Linh Hồ nhíu mày hỏi :
- Lê tiểu muội! Ngươi còn có việc gì nữa?
Thất Ảo Hồ nói :
- Phúc đại thư, tôi và Lăng tiểu muội vẫn còn tình thư muội...
Linh Hồ nhíu mày hỏi :
- Ý ngươi là...
Thất Ảo Hồ nói :
- Xin đại thư cho Lăng tiểu muội một cơ hội nữa...
Linh Hồ đáp :
- Nó đã bị Trác Thiên Uy làm cho mê muội đi rồi! Sẽ không chịu tiếp thu cơ hội của chúng ta đâu. Đừng làm mất thời gian nữa!
Thất Ảo Hồ nói :
- Xin để muội nói lại lần nữa xem!
Tên đại Hán Dương Thất trừng mắt nhìn Thất Ảo Hồ hỏi :
- Lê cô nương. Ngươi làm thế là có ý gì? Phá hoại cuộc mua bán của người ta là trời tru đất diệt! Ngươi bức hảo hán Thái Hồ chúng ta xuất thủ cướp người hay sao?
Thất Ảo Hồ nổi giận quát :
- Ngươi làm gì mà hung thế? Phúc đại thư còn chưa nhận lễ vật của các ngươi kia mà?
Dương Thất đanh giọng :
- Phúc cô nương đã nói người là của chúng ta. Vậy chúng ta nhất định cần đưa người đi! Ngươi là cái thá gì mà định chọc ngoáy vào quản nhàn sự!
Thất Ảo Hồ hừ một tiếng nói :
- Ngươi thử bắt người xem!
Linh Hồ lên tiếng giảng hòa :
- Thôi thôi! Trước tiên cần nghe ý kiến Lê tiểu muội thế nào đã...
Thất Ảo Hồ cúi xuống bên Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :
- Lăng tiểu muội hãy nói đi! Đồng ý hợp tác với thư thư đi! Chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào tay bọn... người của Thái Hồ?
Nguyệt Hoa Tiên Tử không phải là người kiên định, càng không xứng là nữ nhân trinh liệt. Cô ta có thể bỏ mất trinh tiết, nhưng đối với bọn sài lang cuồng bạo này, rơi vào tay chúng thì lấy gì đảm bảo sẽ không mất mạng?
Chỉ thoáng chốc tình cảm đối với Trác Thiên Uy hoàn toàn biến khỏi đầu óc, thị thở dài nói :
- Thôi được! Tôi xin theo ý hai vị!
Thất Ảo Hồ mừng húm nói :
- Vậy là quá tốt! Phúc đại thư! Bảo chúng đi đi! Hãy tới thanh lâu khác mà mua nữ nhân, với hai viên ngọc phỉ thúy chắc không có tú bà nào từ chối đâu!
Tác giả :
Vô Danh