Thiết Ấn Kỳ Môn

Chương 31: Chương cuối

Chuyện Tịnh Vân sư thái vừa nói khiến mọi người có mặt đều hướng về phía Lam Thanh và Phó Huyết Phong. Hai đứa vốn là…con của hai huynh đệ ruột.

Ngay cả Tịnh Vân sư thái vốn đã héo hắt sức tàn, cũng vì sự im lặng đó mà giật mình:

-Các ngươi…các ngươi không phải chỉ là huynh đệ kết bái thôi sao? Sao lại…

-Huynh đệ kết bái à?

Phó Thiên Tường ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về phía Phó Huyết Dịch:

-Đại ca…

Chuyện xảy ra vốn là một bi kịch trong Thiết Ấn môn. Thiết Ấn giáo chủ Phó Hoài Triết và chị dâu của mìn, vốn có gian tình. Phó Thiên Tường vốn là con trai của họ, nhưng để che giấu chuyện xấu hổ này, ít ra tạo uy tín trong hắc đạo, Phó Hoài Triết đã đưa hai mẹ con họ đi xa, sau đó 10 năm sau mới đón về, tuyên cáo Phó Thiên Tường là dưỡng tử, đổi lại họ Phó cho ông.

Chuyện vốn tưởng đã vùi sâu vào trong quên lãng:

-Ngày đó Tử Lan mang thai con của ngươi nhưng nó kiên quyết không dùng dược để phá thai. Dù hận ngươi vô cùng, Tử Lan cũng chỉ muốn nữ tử của mình được yên ổn mà sống. Ta không muốn cho nó ra giang hồ là vì vậy. Ta sợ nó sẽ như mẹ của nó, bị một dâm tặc như ngươi hủy hoại cuộc đời.

Phó Thiên Tường nhắm mắt…

20 năm trước, từng là một lãng tử đa tình trong ma giáo. Thân phận Phó nhị công tử Thiết Ấn môn, là dưỡng tử được giáo chủ yêu thương. Một lần thọ thương đã thiếu nữ Nga My dịu dàng giúp đỡ.

Nàng trong trắng như một đóa hoa lan tinh khiết. Hắn muốn bá đạo chiếm lấy nàng, mang nàng về Thiết Ấn môn làm thê tử. Nhưng nàng dù bị hắn cưỡng bức, vẫn không đi theo hắn:

-Nếu ông còn ép…tôi sẽ tự tử cho ông xem..

Đoạn tình duyên ngắn ngủi nhưng mãi lại không quên. Ông muốn đi tìm nàng, nhưng nàng đã lạnh lùng:

-Nếu muốn bù đắp, ông phải hứa với tôi, 20 năm nữa sẽ không bước chân ra khỏi Thiết Ấn môn. Nếu ông làm được, 20 năm sau sẽ gặp lại.

Cái hạn 20 năm, nàng là người quên bỏ. Dù ông đã lên tận nơi để tìm kiếm, Tử Lan vẫn chỉ là một cái bóng mờ mịt.

Hôm nay, Lam Thanh- con gái nàng…và ông…Còn kia, Phó Huyết Phong- cháu ruột đang chết lặng chôn chân tại chỗ. Hai đứa nó có huyết thống gia đình, nhưng lại yêu nhau, kết nghĩa vợ chồng và còn có một đứa con trai.

Nghiệt ngã chăng?

Lam Thanh bịt chặt tai, mong đây không phải là sự thật. Đoàn viên mới đó, sau bây giờ lại là chuyện thế này:

-Thanh nhi!

-Tiểu Lam…

Lam Thanh như người vô lực, cất từng bước nặng nề vào trong. Bên cạnh nàng, đứa con thơ ngơ ngác nhìn mọi người đang tuyệt vọng.Trẻ thơ hồn nhiên, nào có biết gì.

Lòng Phó phu nhân cũng rất đau….Nhưng sự thật lại không thể nói ra…Thân thế Huyết Phong, dòng máu đang chảy trên người nó. Vốn gây không ít đau thương và oán hận, nếu biết rõ mình là ai, từ đâu mà đến, không biết nó có đau lòng tự hủy hoại mình không, hay sẽ như người kia điên cuồng trong cảnh chém giết, để cuối cùng ôm lấy đau khổ khi bên mình không còn một người thân?

Huyết Phong ôm lấy thân hình mảnh mai của Lam Thanh. Tay nàng lạnh, cả người như vô lực:

-Thanh Thanh

-Phong huynh…-Lam Thanh quay ra, vùi mặt vào ngực chồng, nức nở- Tại sao lại như vậy chứ? Muội…muội không tin đâu. Muội và huynh sao có thể là…

Nàng lại khóc. Lòng Huyết Phong vì tiếng khóc ấy đau nhói từng cơn…Chuyện hai người…sao lại đến nông nổi đó?

-Cha ơi cha! Sao mẹ khóc…Mẹ khóc kìa cha?

Lại có cả con. Hai người đau đớn thì có thể qua. Trẻ thơ vốn là vô tội mà:

-Muội yên tâm, Phong huynh của muội sẽ làm cho rõ chuyện. Huynh không để muội và con thiệt thòi đâu…

-Phong huynh….nếu huynh và muội thật sự…thật sự có chung huyết thống…Huynh định sẽ thế nào?

Toàn thân Lam Thanh run rẩy. Nghĩ tới viễn cảnh đó, nàng chỉ muốn quên đi tất cả. Một giấc an ổn cho xong…

Huyết Phong đau lòng…nhưng vẫn không tỏ ra mình mềm yếu:

-Muội đừng sợ…Biểu huynh biểu muội vẫn có thể thành hôn mà…Huynh và muội…

-Nhưng đó là biểu huynh và biểu muội…Là quan hệ giữa…

-Cha và mẹ đều là huyết nhục…Thanh Thanh, họ hàng bên mẹ có thể lấy nhau, còn họ hàng bên cha tại sao không thể chứ?

-Phong huynh…

Đầu óc Lam Thanh như một khối hỗn độn. Chỉ mới đêm qua thôi, hai người còn nồng nàn ân ái. Bao nhớ thương suốt ngần ấy năm dài hóa thành hành động. Đêm đoàn viên ngập tràn vị ngọt yêu thương. Tại sao giờ đây chỉ chạm vào nhau thôi, đã thấy mình vô cùng nhơ nhớp:

-Phong huynh…Đừng…

Phó Huyết Phong đang hôn nàng…Nụ hôn đầy nước mắt. Hắn có thể quên, nhưng nàng thì không.

-Ra đây

Phó Huyết Phong kéo nàng ra phía trước nhà. Nơi đó đặt sẵn một chậu nước:

-Nếu là huyết nhục tình thâm, hai dòng máu sẽ hòa quyện vào nhau. Còn nếu không, chứng tỏ là có ẩn tình trong chuyện của chúng ta. Muội thử đi!

Đó chỉ là một phương pháp trấn an thôi. Huyết Phong mong muốn nương tử của mình không quỵ ngã trước khi chưa làm rõ. Mà dù có rõ ràng thì sao chứ, nàng và hắn đã kết nghĩa vợ chồng, bao đêm ân ái nồng nàn, lại có kết tinh của tình yêu. Miệng lưỡi thế gian không quan trọng, chỉ cần hai người yêu nhau, cùng nhau gánh chịu là được rồi.

Phó Huyết Phong nhỏ một giọt máu vào trong chậu. Lam Thanh sau phút chần chừ cũng làm theo.

Hai giọt máu rời xa nhau…không hòa quyện. Huyết Phong nén tiếng thở phào:

-Phong huynh…

-Muội yên tâm…Huynh sẽ làm mọi cách để tìm ra sự thật. Mà dù sự thật có là gì đi nữa, muội cũng đã là nương tử của huynh. Huynh không cần biết muội đau đớn, dằn vặt thế nào, cũng không được rời bỏ huynh. Nếu không thể cùng muội gánh chịu đau đớn, huynh sẽ tự hủy hoại mình…Thanh Thanh…Thà đau đớn bên nhau còn hơn xa nhau mà cả hai cùng khổ sở. Mong muội luôn ghi nhớ điều này.

-Phong huynh!

Vẫn như vậy, thời gian xa cách đã làm Huyết Phong càng mạnh mẽ hơn…Trái tim hắn, con người hắn, bây giờ không chỉ thuộc về riêng mình nữa. Thanh Thanh, Tiểu Phong của hắn…Mái gia đình vất vả lắm mới có thể tìm lại được mà.

Nhưng nếu sự thật thực sự tàn nhẫn, Phó Huyết Phong có thể trơ mặt mà chịu đựng, nhưng Lam Thanh của hắn thì không!

Sư phụ…Một liều Vong Ức tán, có lẽ lúc đó sẽ vô cùng cần thiết…

Người đầu tiên phải hỏi, đó là sư phụ của nàng:

- Sư thái…Bà không gạt chúng tôi chứ? Thanh Thanh đúng là con gái của Tử Lan…Lam Tử Lan s

-Ta không gạt ngươi…Dù không thích ngươi…ta cũng không độc ác đến nỗi bịa chuyện để làm Thanh nhi đau đớn đâu…

-Còn Tử Lan cô cô…Có chắc Thanh Thanh là con của thúc thúc không?

Ánh mắt của Phó Thiên Tường đã cháy lên tia giận dữ:

-Phong nhi…Lan nhi đã chết, ta không hy vọng con tổn thương đến nhân phẩm của nàng. Lan nhi rất thánh thiện…Ta là người đàn ông đầu tiên của nàng.

Dưới ánh trăng bàng bạc, chiếc áo màu xanh nhạt phần phật bay…Phó Huyết Phong tay cầm bầu rượu…Hắn ít khi uống rượu nhưng hôm nay không thể không uống với cõi lòng trĩu nặng này.

Có lẽ thật sự phải dùng tới Vong Ưu thảo, một liều thôi để nàng có thể quên.

Phó phu nhân nhìn cái dáng cô độc đó của con trai, không khỏi đau lòng.

-Phong nhi…Con vào trong đi…Trời lạnh lắm…

-Con không lạnh…Mẹ vào đi!

Gương mặt tuấn mỹ, là sự kết hợp hoàn mỹ của hai con người… Đôi mày kiếm đang chau lại, cái dáng phiêu dật ấy, thực sự quá giống.

-Con đau khổ lắm phải không? Mẹ…

-Con không sao đâu mẹ…Không sao mà!

Huyết Phong còn phải mạnh mẽ hơn nữa, còn Lam Thanh và Tiểu Phong Phong nữa. Con người quan trọng nhất là ký ức, mất đi, không còn đau buồn nữa nhưng những kỉ niệm cũng vì thế mà không tồn tại nữa. Một khi già yếu ngồi bên nhau, còn gì để ôn lại?

-Con sẽ làm gì đây hả Phong nhi? Con và cô gái ấy…?

- Không sao đâu mẹ.- Biết bà muốn nói chuyện gì, Huyết Phong khoát tay- Con và Thanh Thanh sẽ không xa nhau nữa…Không bao giờ…

Thật là không nỡ nhìn nó đau lòng. Cuối cùng, b quyết định:

-Thật ra con không phải là con trai của chúng ta…Phong nhi…không phải…

……Chuyện tưởng như mơ. Đến lượt Phó Huyết Phong thờ thẫn…

Hắn không phải là Thiếu giáo chủ của Thiết ấn môn. Mẫu thân hắn vì đứa con mới sinh đã mất, lo lắng chồng dan díu cùng người khác, đã cưu mang hắn suốt ngần ấy năm.

- Mẹ…Vậy còn cha mẹ ruột của con? Họ là ai?

Bà không dám nói. Chuyện tiểu thư kéo đến, ép phu nhân của người đó gieo mình xuống đáy vực sâu.

-Mẹ…Nói cho con biết đi! Mẹ…

-Con rất giống người đó…Thủy Thiên Bình chợt xen lời- Sư phụ đã để ý từ khi con còn nhỏ, bây giờ biết con không phải là người nhà họ Phó, ta càng để ý kỹ hơn…Tính cách của con, bướng bỉnh kiên quyết cũng có một phần giống như ngưởi đàn ông đó.

-Người đàn ông ấy….Là ai? Là ai hả sư phụ?

-Sát nhân chi đế- Hoàng Thượng Chí!

Cái tên vừa nêu ra đã khiến những người có mặt chấn động. Ít người gặp được tên ma đầu giết người như ngóe ấy, nhưng ai đã gặp đều không thể quên, vẻ anh tuấn và đôi mắt lạnh như băng của hắn. Huyết Phong không lạnh lùng nhưng thể hiện yêu ghét rất rõ ràng. Đôi mắt, khi không có nụ cười rất lạnh.

Nhưng hắn đã mất tích hơn 20 năm. Không tung tích:

-Đúng vậy…Phong nhi chính là con của Hoàng Thượng Chí và Đông Phương cô nương. Hơn 20 năm trước, trong khi cùng tiểu thư của Độc Huyết môn đi giết nàng, tỷ tỷ đã mang nó về cho ta …Khi đó ta có mang nhưng sinh con không sống được. Ta lo phu quân sẽ lập tiểu thiếp nên mới nhận nuôi nó, mãi tới hôm nay…

Sự thật….Làm nhẹ người…nhưng lại không dễ chịu chút nào…

Phó Huyết Phong nhìn gương mặt thẫn thờ của cha…Khó khăn lắm ông mới chấp nhận được sự thật kia….C

-Ta biết tông tích của hắn…Thủy Thiên Bình nhìn về phía Huyết Phong và Lam Thanh- 5 năm trước, hắn đã đội lốt Lăng Thạch Bằng. Hắn là sát nhân chi đế Hoàng Thượng Chí…

Lam Thanh không hiểu lắm…Lăng đại ca sao lại là Hoàng Thượng Chí nào đó? Lại có thể là gia gia- cha của Huyết Phong?

Sát nhân chi đế giết người như ngóe…Sau khi nương tử của hắn qua đời càng lúc càng hung bạo, từng gây ra vụ diệt môn ở Đôc Huyết Môn khiến giang hồ rúng động một thời lại là cha của Phó Huyết Phong sao?

Thủy Thiên Bình thở dài:

-Giờ nhớ lại con lúc nhỏ, có đôi phần giống hắn. Lạnh lùng và vô cảm. Ta cứ tưởng tướng công của ta đã dạy con thành như thế. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì dòng máu trong người con là của hắn ta.

Bà cũng từng bắt gặp ánh mắt si mê của phu quân khi nhìn thiếu phụ Bạch y thường đi bên vạnh tướng công khoác bộ y phục đen tuyền. Nàng bình thản trước những xác người ngã xuống, chi toàn tâm toàn ý chăm sóc tướng công. Trong trận chiến, nàng vẫn dùng khăn lau mồ hôi cho hắn. Có lẽ Phong nhi cũng thừa hưởng một phần tính cách của người phụ nữ này.

-Cha mẹ con…giờ đã sao rồi?

Phó phu nhân cười gượng gạo:

-Tiểu thư Bào Tiểu Tinh vốn say mê cha con, nhưng cha con chỉ yêu có mẹ con…Tiểu thư tìm cách làm quen, thân cận và phát hiện ra mẹ con không nhớ gì đến ký ức là do cha con đã dùng một loại thuốc mất ký ức cho bà ấy uống- Dừng lại một chút, bà thở dài- Tiểu thư đã nhờ người bào chế thuốc giải cho mẹ con uống…Ngoại tổ của con vốn có mối thù giết cha, cha con đã giết hết cả nhà họ, chỉ chừa lại mẹ con…

Oan oan tương báo. Huyết Phong hình dung cha mẹ mình, có lẽ cũng có một đoạn tình đầy đau đớn.

-Sau khi bỏ đi thì mẹ con mang thai. Tiểu th phát hiện mẹ con đang ở tại Thuyết Phong Lĩnh, đã tìm đến, định vũ nhục nàng rồi mang con uy hiếp Hoàng Thượng Chí đến gặp mình…Nhưng không ngờ, mẹ con thà chết cũng không chịu nhục đã gieo mình xuống vực…Tiểu thư sai tỷ tỷ ta đi đi dò xét, và phát hiện ra con đang chơ vơ trên một mép đá cách miệng vực không xa. Tông tích của mẹ con thì không thấy…Có lẽ đến phút sau cùng, mẹ con đã ném con lên…

Dừng lại một chút, bà tiếp:

-Tỷ tỷ không nỡ mang con về giao nộp cho tiểu thư…lo con sẽ bị hại, nhưng mang con trả lại cho cha con là điều không thể. Cùng lúc đó…tỷ tỷ nhớ đến ta đang mang thai, xuất giá ở Thiết Ấn Môn, liền mang đến cho ta, cũng chỉ để ta nói cùng phu quân nhận con làm dưỡng tử…Nhưng mà…

Ánh mắt của bà nhìn thẳng vào Phó Huyết Dịch:

-Phu quân lúc đó say nên nhan sắc của Thúy Điệp tiên tử, không hề để ý đến ta đang mang cốt nhục của chàng. Phần vì đau lòng, phần vì tủi thân, đứa bé ta sinh ra không sống được lâu. Có con…ta cảm thấy cuộc đời cũng không đến nỗi bạc đãi mình. Tuy là sau khi con được tròn năm chàng mới về, nhưng thấy chàng yêu thương chiều chuộng con, ta cũng không muốn nói sự thật này ra…

Những giọt nước mắt bỗng chốc rơi trên gương mặt Phó phu nhân:

-Ta biết, chiếm lấy một đứa con, không cho nó quyền được biết cha mẹ ruột của mình là một chuyện rất ích kỷ…Nhưng ta cũng rất yêu thương con. Phong nhi, mong là con không vì vậy mà chán ghét người mẹ này.

-Mẹ…

Huyết Phong cười nhẹ, dịu dàng:

-Cha mẹ con cho con một sinh mạng… Nhưng cha mẹ cũng rất yêu thương con…Phó Huyết Phong con, thật là hạnh phúc…

Sự thật phơi bày, ai cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Phó Huyết Dịch ôm lấy bờ vai thê tử, nhỏ giọng:

-Phu nhân…ta xin lỗi nàng…Ta đã làm khổ nàng nhiều quá!

Hai bàn tay tìm nhau…Xiết nhẹ!

Huyết Phong quyết định

-Con sẽ đến Thuyết Phong lĩnh, dù chỉ còn một bộ xương khô, cũng phải an táng cho mẹ chu toàn …

Người mẹ hắn chưa biết mặt, nhưng trong giây phút nhất sinh thập tử đã không quên hắn, vẫn muốn cho hắn một cơ hội sống….Huyết Phong thật hạnh phúc khi được làm con của một người mẹ tuyệt vời như thế, cũng như có một dưỡng mẫu yêu thương hắn như con ruột.

Đó là những mối thâm tình…

Nơi mẹ hắn chôn mình là một tuyệt cốc. Bên miệng vực, Huyết Phong dịu dàng bảo Lam Thanh:

-Muội ở đây với con nhé…Huynh sẽ xuống đó!

-Phong ca…Huynh cẩn thận…

-Sư phụ, con nhờ người…

-Được rồi. Con đi đi!

Thuyết Phong lĩnh là một chốn mộ địa, không chỉ vì vực sâu ngàn trượng kề bên nó, mà nơi này chính là tổng đài của Bái Tư giáo, một môn phái Tà vực với những môn tà công kỳ lạ…Gần 20 năm nay, đã không ai dám bước đến đây.

Thế mà khi đoàn người Huyết Phong tới, tổng đài Bái tư giáo đã không cỏn một bóng người sống sót. Xung quanh tràn ngập những chứng tích chứng minh nơi đây đã từng là có một trận chiến dữ dội.

Thủy Thiên Bình lật nhẹ một thân xác cứng đơ nằm dưới đất:

-Một chưởng là tan nát cả lục phủ ngũ tạng. Công phu này…có lẽ là …

-Là ông ấy?

-Có thể…Người có bản lĩnh nảy chỉ có một người thôi.

-Không chỉ có vậy đâu-Phó Huyết Phong thở nhẹ- Còn một người nữa…

Những người này cũng như những thân cây dưới sơn cốc, khi sư phụ nổi giận lôi đình:

Bóng của Huyết Phong như một con chim đại bàng, nhẹ nhàng từ trên cao đáp mình xuống mặt đất rộng lớn.

Không hổ danh là chốn tử địa của võ lâm, Thuyết Phong Lĩnh như không có đáy…Nếu không có công phu giữ sức sư phụ dãy khi ở nơi sơn cốc, Huyết Phong không tài nào đến được nơi này:

Một nơi mà ánh mắt trời chỉ mờ mờ ảo ảo…

Cây cỏ phủ đầy trên đất…Là những loại dây leo chằng chịt cuốn lấy bước chân hắn. Dùng thanh huyết kiếm lên, Huyết Phong đi từng bước vào trong.

Nếu tính theo góc độ từ miệng vực thì nơi mẫu thân nằm chỉ nằm trong phạm vi này…Huyết Phong nghe tim mình đập mạnh….Vừa khẩn trương lại vừa lo lắng…Một chút nữa, nếu trước mặt hắn là bộ xương trắng của mẹ mình, hắn sẽ cảm thấy thế nào đây…

Đằng trước dường như có một sơn động nhỏ…

Huyết Phong lần bước vào trong….Sơn động nhìn bên ngoài không lớn nhưng càng đi vào trong càng ngoằn ngoèo…Cuối cùng là ngõ cụt…

Huyết Phong quan sát xung quanh, tay đặt lên một viên đá hình nắm tay…Trước mắt đá bỗng di chuyển, Huyết Phong cẩn trọng bước vào.Vàng đi càng thấy lạnh…

Đi hết con đường đó, trước mắt hắn là bầu trời. Mật đạo thông với một hang núi ở lưng chừng vực. Nhìn xuống dưới, là mây mù bao phủ.

Bỗng một giọng âm lãnh vang lên:

-Người là ai?

Một nam tử áo đen tuyền đang kề dao vào cổ hắn. Người này ra tay cực nhanh, đến nỗi Phó Huyết Phong cũng không phát hiện ra…

Ánh mắt yếu ớt của mặt trời soi vào động. Phía xa xa Huyết Phong nhìn thấy một quan tài đá. Hắn kích động khi nghĩ đến một khả năng…Không màng đến lưỡi gươm đang kề sát cổ mình, hắn vội vàng di chuyển…

Trong quan tài, một thiếu nữ xinh đẹp đang nằ. Vẻ mặt thanh thản như ngủ rất say…

Gương mặt này….không quen nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thuộc. Hắn bất giác quỳ xuống, dòng nước mắt yếu đuối lăn xuống má:

-Mẫu thân…

Lưỡi kiếm trên cổ hắn cũng rung mạnh. Người đàn ông buông rơi nó, ngỡ ngàng:

-Ngươi là….Phó Huyết Phong, tại sao lại gọi Huệ nhi là mẫu thân…Ngươi….

Nhìn người đàn ông trước mặt, Phó Huyết Phong không cảm thấy xúc động nhiều. Huyết nhục là thiêng liêng nhưng vẫn cần thời gian bồi đắp:

-Tôi muốn xem qua bà ấy một chút. Đó là mẹ của tôi…

Không cần trả lời thắc mắc nào, Huyết Phong đến bên quan tài đá…Có một cảm giác vô cùng quen thuộc…Chiếc quan tài đá này, sư phụ dưới sơn cốc từng nằm.Huyết Phong cho tay khẽ cạy miệng người ấy lên…Quả nhiên bên trong có một viên kỳ trân màu đỏ sẫm…Huyết kỳ trân:

-Ông định ngồi đây chờ bà ấy tỉnh dậy sao?

Người đó nhìn hắn…Hai người dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, quả là có nhiều điểm giống nhau…

2 năm trước Hoàng Thượng Chí đã tìm đến đây….Cũng như Phó Huyết Phong tìm xuống tận đáy vực, theo thông đạo tìm được nàng.Nhưng Huệ nhi đã nằm đó, im lìm say ngủ…Đã quen rổi, ít khi nào được thoải mái ngắm nàng như vậy…Thời gian cứ thế mà qua.

Hoàng Thượng Chí nhớ tới trong muôn ngàn câu chuyện của sư phụ mình, từng có chuyện một thời gian ông sống trong một huyệt động không tên, sau đó thấy một bóng dáng vụt qua, dùng khinh công đón lấy thì mới hay là một cô gái….Nàng cứ ngủ hoài không tỉnh. Để bảo vệ cơ thể nàng, tránh xa mọi thứ giòi bọ không sạch sẽ, người dùng tới Huyết kỳ lân.

Không ngờ lại là mẫu thân…Chữ duyên đôi lúc cũng thật là kỳ diệu…

-Nếu bà ấy không tỉnh lại, ông sẽ ở mãi nơi này?

-Ừ…

-Tôi cũng rất chờ mong ngày bà ấy thanh tỉnh. Vì đó là mẹ của tôi…

Hai người lại nhìn nhau…Và mỉm cười:

-Nếu con có thêm một đứa con nữa…Con sẽ cho nó mang họ Hoàng. Người sinh con ra là cha mẹ, nhưng nuôi dưỡng con lại là Phó gia…

-Mẹ con nếu tỉnh lại, có lẽ cũng sẽ rất vui.

Chỉ vậy thôi…Giờ phút cốt nhục thâm tình chỉ kéo dài như vậy. Phó Huyết Phong trở lại nơi có thê tử đang chờ. Hoàng Thượng Chí cũng có nơi hạnh phúc của mình. Dù có đợi cả đời cũng không quan trọng.

-Phong huynh!

Lam Thanh an ổn ngả đầu vào vai tướng công…Một ngày mới bắt đầu.

Huyết Phong lại gửi mẹ con nàng cho Thủy Thiên Bình một thời gian…Hắn và Thiết Ấn môn từng một thời dung dưỡng Bạch cốt giáo và những tà môn ngoại đạo. Làm người không thể phủi tay trước chuyện mình gây ra…Huống chi nó có thể là nguyên nhân đe đọa hạnh phúc sau này.

Tiêu diệt xong Bạch cốt giáo, ổn định giang hồ, cả nhà ba người mới cùng về thăm sư phụ và Tiểu sư mẫu nơi đáy cốc của hắn…Nhưng không thấy tông tích, động hoang vu chỉ thấy cỏ mọc đầy…

Không cần kiên cưỡng…Đôi phu thê ấy cũng quyết định đi tìm một chốn của riêng mình…Cả nhà bây giờ đã chuẩn bị đón thêm một thành viên m, sẽ là họ Hoàng dù gái hay trai…

Phía hang động xa xăm, dưới ánh lửa bập bùng ,Hoàng Thượng Chí yêu thương ngắm thê tử vẫn say trong mộng đẹp, giọng nhẹ nhàng:

-Huệ nhi…Con của chúng ta là Phó Huyết Phong…Nó đã trưởng thành rồi. Nàng không cần lo. Cứ ngủ thật say…Rồi con sẽ đến thăm nàng, không lâu nữa…

Ngoài trời gió lạnh, dưới một mái nhà tranh nhỏ, 3 người hân hoan ngắm một sinh linh vừa mới chào đời

-Tiểu bảo bối…Con sẽ là Hoàng Lam Phúc…Tiểu Phúc của chúng ta…
Tác giả : Tiểu Văn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại