Thiết Ấn Kỳ Môn
Chương 28
Hôm sau Hoàng Thượng Chí đích thân đưa nàng về Đông Phương sơn trang.
Đông Phương Huệ rất hận hắn…Cổ tay nàng vẫn còn dấu ngón tay…Thêm dấu hôn ngân trên cổ nữa…Nàng chỉ mới trả lại cho hắn một vết cắn vào miệng. Tính ra vẫn còn chưa đủ vốn lẫn lời.
Đông Phương trang nhộn nhịp…Những giấy đỏ báo hỉ dán khắp nơi…Tuy nhiên tin cô dâu mất tích làm ai cũng lo….Nhà họ Đỗ cũng đều có mặt…
Bất ngờ một thân ảnh nhanh như chớp phóng vụt vào…
Hoàng Thượng Chí vốn đã âm lãnh, gương mặt càng tăng thêm độ lạnh lùng bởi bộ xiêm y đen tuyền…Đông Phương Huệ bị trói tay bằng một sợi dây thừng, miễn cưỡng theo sau hắn.
Bộ y phục màu xanh nhạt của nàng lọt thỏm trong chiếc áo khoác của hắn…Cũng do một phầnphía trên áo đã bị hắn xé rách trong cơn điên cuồng tối qua!
-Cha…
Nhác thấy Đông Phương Hùng, Phương Huệ lên tiếng gọi.
Một động tác thật nhanh. Hoàng Thượng Chí kéo nàng vào lòng.
Gương mặt Đông Phương Hùng lẫn Đông Phương Danh đều sầm lại…Là kẻ sống sót đó…Quả nhiên!
Đỗ Hùng cau mày…Một sự bức bối dâng lên…Cổ nàng…ái muội một vết đỏ. ông tử phong tình như hắn, đương nhiên hiểu nó là gì!
Tên này…Đông Phương Huệ lại xinh đẹp như hoa…Có lẽ hắn sẽ hưởng dụng một thứ của thừa, dù nàng có trở về đi nữa.
Không đợi cho ai có phản ứng…hắn vẫy tay,giọng đầy sát ý:
-Giết hắn cho ta…
Lũ thuộc hạ Đỗ gia ai cũng muốn lập công với công tử. Đối thủ lại là một người có dáng vóc thanh mảnh, thư sinh, cả đám xông vào, không tin là không hạ được.
Môi Hoàng Thượng Chí nhếch lên…Một lũ chó hùa…
Tay vẫn ôm nàng trong ngực…Hắn bay lên…Tay tung ra một chưởng chỉ dùng 2 phần công lực.
Tại Huyết đầm nơi sơn cốc, Huyết khô lâu đã để lại một bài thuốc độc…Người ngâm mình dưới đó, có thể tránh được bách độc bất xâm nhưng đau đớn không nguôi…Hoàng Thượng Chí đã quyết tâm, hắn phải mạnh hơn bất cứ kẻ nào, mới có thể cứng rắn mà trả thù, mà tồn tại.
Hắn giết người như ngóe, đòi lại công bằng cho vị ân nhân bằng máu nhưng hắn vẫn không phải là một kẻ thích giết người.
Tuy nhiên bọn chúng như lũ thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đông Phương Huệ bị kềm tỏa trong tay hắn. Nhưng những chiêu thế tấn công không hề nể tình nàng mà hạ xuống. Vô tình, Hoàng Thượng Chí phải vừa phòng thủ, phải vừa bảo hộ cho nàng.
Nhận thấy mối hiểm nguy đang giáng xuống con gái, Đông Phương Hùng hét lên:
-Các ngươi không được làm thương hại đến Huệ nhi…Tránh ra!
- Cha!
Nói thì nói thế nhưng bọn thuộc hạ cũng chẳng mấy nghe lời…Chúng vốn đã phát hiện ra, khi tấn công Đông Phương Huệ, Hoàng Thượng Chí sẽ phân tâm hơn, lực sát thương vì vậy mà giảm đi khá nhiều.
Đỗ Hùng vốn cũng chẳng tương tiếc gì nàng nữa. Một nương tử đã có quan hệ cùng người đàn ông khác, dù là tình nguyện hay không, cũng là một cánh hoa tàn…
Tay hắn vung lên:
-Tiêu hồn trâm..Dừng lại…còn Huệ nhi!
Đông Phương Huệ biến sắc khi mũi trâm độc nhắm thẳng vào nàng. Phía xa, tuy nhìn thấy nhưng Đông Phương Hùng không làm gì được.
-Khốn kiếp!
Mắng một tiếng nhỏ, Hoàng Thượng Chí cướp lấy một thanh gươm, nhanh chóng đưa ra đỡ.
5 mũi trâm, ngọn đen kịt chứng tỏ có độc tính rất cao.
Không thành, Đỗ Hùng quyết định không chịu thua…
Hắn đích thân ra tay…Một bộ Bách hoa lạc kiếm bí truyền chia ra nhiều đường loang loáng, tấn công vào người Hoàng Thượng Chí…Chiêu thức chứa đầy hận ý…Một chiêu một thế là lấy mạng người.
Hoàng Thượng Chí biết là nguy…Đằng sau là những đòn trí mạng. Chưa kể Đông Phương Hùng, Đông Phương Danh còn chưa tham chiến. Không ra tay tàn nhẫn cũng không được rồi.
Hắn bất ngờ dùng chưởng pháp đánh nhẹ vào người Đông Phương Huệ khiến nàng bật ra…
Trước mắt là nhưng lưỡi dao của hàng chục người đang bổ xuống…Thấy nữ nhi gặp nạn,Đông Phương Hùng dĩ nhiên cũng không thể làm ngơ.Lão lao ra, dùng Ngũ Vân trảo chộp lấy con gái.
Bất ngờ Hoàng Thượng Chí trở chiêu…Đòn tay trở thành một đòn móc tung thẳng vào ngực Đông Phương Hùng ,sau đó biến đổi, kéo Đông Phương Huệ lại phía mình:
- Trang chủ…Đỗ công tử…Xem ra tôi đến đây đã là công cốc rồi…Lễ cưới dù sao cũng không thành…Tôi xin phép mang Huệ Nhi đi…Muốn cứu cô ấy,đừng mang theo nhiều người quá… đến dưới chân núi Vân Đàn.
Thân ảnh như lúc đến, là một bóng ma mang theo cả
Nơi đó có một ngôi mộ gió tượng trưng…Là mong ước cả đời của cha hắn. Còn nơi vực sâu cô tịch, ông và Huyết khô lâu đã có thể bầu bạn với nhau….Không còn ai sẽ là cơ độc nữa…
Đông Phương Huệ rất hận hắn…Cổ tay nàng vẫn còn dấu ngón tay…Thêm dấu hôn ngân trên cổ nữa…Nàng chỉ mới trả lại cho hắn một vết cắn vào miệng. Tính ra vẫn còn chưa đủ vốn lẫn lời.
Đông Phương trang nhộn nhịp…Những giấy đỏ báo hỉ dán khắp nơi…Tuy nhiên tin cô dâu mất tích làm ai cũng lo….Nhà họ Đỗ cũng đều có mặt…
Bất ngờ một thân ảnh nhanh như chớp phóng vụt vào…
Hoàng Thượng Chí vốn đã âm lãnh, gương mặt càng tăng thêm độ lạnh lùng bởi bộ xiêm y đen tuyền…Đông Phương Huệ bị trói tay bằng một sợi dây thừng, miễn cưỡng theo sau hắn.
Bộ y phục màu xanh nhạt của nàng lọt thỏm trong chiếc áo khoác của hắn…Cũng do một phầnphía trên áo đã bị hắn xé rách trong cơn điên cuồng tối qua!
-Cha…
Nhác thấy Đông Phương Hùng, Phương Huệ lên tiếng gọi.
Một động tác thật nhanh. Hoàng Thượng Chí kéo nàng vào lòng.
Gương mặt Đông Phương Hùng lẫn Đông Phương Danh đều sầm lại…Là kẻ sống sót đó…Quả nhiên!
Đỗ Hùng cau mày…Một sự bức bối dâng lên…Cổ nàng…ái muội một vết đỏ. ông tử phong tình như hắn, đương nhiên hiểu nó là gì!
Tên này…Đông Phương Huệ lại xinh đẹp như hoa…Có lẽ hắn sẽ hưởng dụng một thứ của thừa, dù nàng có trở về đi nữa.
Không đợi cho ai có phản ứng…hắn vẫy tay,giọng đầy sát ý:
-Giết hắn cho ta…
Lũ thuộc hạ Đỗ gia ai cũng muốn lập công với công tử. Đối thủ lại là một người có dáng vóc thanh mảnh, thư sinh, cả đám xông vào, không tin là không hạ được.
Môi Hoàng Thượng Chí nhếch lên…Một lũ chó hùa…
Tay vẫn ôm nàng trong ngực…Hắn bay lên…Tay tung ra một chưởng chỉ dùng 2 phần công lực.
Tại Huyết đầm nơi sơn cốc, Huyết khô lâu đã để lại một bài thuốc độc…Người ngâm mình dưới đó, có thể tránh được bách độc bất xâm nhưng đau đớn không nguôi…Hoàng Thượng Chí đã quyết tâm, hắn phải mạnh hơn bất cứ kẻ nào, mới có thể cứng rắn mà trả thù, mà tồn tại.
Hắn giết người như ngóe, đòi lại công bằng cho vị ân nhân bằng máu nhưng hắn vẫn không phải là một kẻ thích giết người.
Tuy nhiên bọn chúng như lũ thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đông Phương Huệ bị kềm tỏa trong tay hắn. Nhưng những chiêu thế tấn công không hề nể tình nàng mà hạ xuống. Vô tình, Hoàng Thượng Chí phải vừa phòng thủ, phải vừa bảo hộ cho nàng.
Nhận thấy mối hiểm nguy đang giáng xuống con gái, Đông Phương Hùng hét lên:
-Các ngươi không được làm thương hại đến Huệ nhi…Tránh ra!
- Cha!
Nói thì nói thế nhưng bọn thuộc hạ cũng chẳng mấy nghe lời…Chúng vốn đã phát hiện ra, khi tấn công Đông Phương Huệ, Hoàng Thượng Chí sẽ phân tâm hơn, lực sát thương vì vậy mà giảm đi khá nhiều.
Đỗ Hùng vốn cũng chẳng tương tiếc gì nàng nữa. Một nương tử đã có quan hệ cùng người đàn ông khác, dù là tình nguyện hay không, cũng là một cánh hoa tàn…
Tay hắn vung lên:
-Tiêu hồn trâm..Dừng lại…còn Huệ nhi!
Đông Phương Huệ biến sắc khi mũi trâm độc nhắm thẳng vào nàng. Phía xa, tuy nhìn thấy nhưng Đông Phương Hùng không làm gì được.
-Khốn kiếp!
Mắng một tiếng nhỏ, Hoàng Thượng Chí cướp lấy một thanh gươm, nhanh chóng đưa ra đỡ.
5 mũi trâm, ngọn đen kịt chứng tỏ có độc tính rất cao.
Không thành, Đỗ Hùng quyết định không chịu thua…
Hắn đích thân ra tay…Một bộ Bách hoa lạc kiếm bí truyền chia ra nhiều đường loang loáng, tấn công vào người Hoàng Thượng Chí…Chiêu thức chứa đầy hận ý…Một chiêu một thế là lấy mạng người.
Hoàng Thượng Chí biết là nguy…Đằng sau là những đòn trí mạng. Chưa kể Đông Phương Hùng, Đông Phương Danh còn chưa tham chiến. Không ra tay tàn nhẫn cũng không được rồi.
Hắn bất ngờ dùng chưởng pháp đánh nhẹ vào người Đông Phương Huệ khiến nàng bật ra…
Trước mắt là nhưng lưỡi dao của hàng chục người đang bổ xuống…Thấy nữ nhi gặp nạn,Đông Phương Hùng dĩ nhiên cũng không thể làm ngơ.Lão lao ra, dùng Ngũ Vân trảo chộp lấy con gái.
Bất ngờ Hoàng Thượng Chí trở chiêu…Đòn tay trở thành một đòn móc tung thẳng vào ngực Đông Phương Hùng ,sau đó biến đổi, kéo Đông Phương Huệ lại phía mình:
- Trang chủ…Đỗ công tử…Xem ra tôi đến đây đã là công cốc rồi…Lễ cưới dù sao cũng không thành…Tôi xin phép mang Huệ Nhi đi…Muốn cứu cô ấy,đừng mang theo nhiều người quá… đến dưới chân núi Vân Đàn.
Thân ảnh như lúc đến, là một bóng ma mang theo cả
Nơi đó có một ngôi mộ gió tượng trưng…Là mong ước cả đời của cha hắn. Còn nơi vực sâu cô tịch, ông và Huyết khô lâu đã có thể bầu bạn với nhau….Không còn ai sẽ là cơ độc nữa…
Tác giả :
Tiểu Văn