Thiết Ấn Kỳ Môn
Chương 14
Khi Lam Thanh xếp bộ y phục hỉ , quay lại giường.
Trên bàn có một phong thư đã đặt sẵn tự lúc nào…
Lam Thanh ngại ngần
Rồi mở ra xem…
Bên trong có hàng chữ
Phong huynh trúĐến ngay Ngũ lý ba, nếu không độc công tâm, không cứu được.
Đôi tay nàng run rẩy…
Phong ca…
Lam Thanh nhớ đến ánh mắt đầy hận ý của cô gái ấy.
Ngũ độc giáo, nàng ấy từng bảo sẽ trả thù Phong huynh.
Lam Thanh không còn biết gì nữa cả.
Ngũ lý ba…
——————-
Một nơi khác
Phó Huyết Phong nhận được một mũi tiêu kèm theo mẩu giấy:
-Thanh Thanh bị bắt cóc. Đến ngay Thập lý đình.
————————-
Ngũ lý ba
- Phong huynh…Phong huynh!
-Phong huynh không có ở đây đâu- Lam cô nương…đã lâu không gặp…
-Khúc..Khúc cô nương…
Lam Thanh tái mặt.
Nàng đã rơi vào một cái bẫy:
- Cô…cô nương muốn gì?
-Không…Ta biết vài ngày nữa là đại hỉ của cô nương. Ta muốn tặng quà cho cô nương thôi. Dù sao chúng ta cũng từng có một đoạn duyên tương ngộ.
-Tôi…
-Người
Một đám người phía trong bước ra. Một nữ tỳ thanh y, cầm trên tay một lọ thuốc:
-Tiểu thư…
-Lam cô nương có biết đây là gì không? Đây là Hiên viên đoạn trường tán. Ngoài tác dụng làm người ta xé thịt xé da…nó còn khiến người bị hủy dung nhan, sống không bằng chết.( giống axit a)
-Cô nương…
-Nhưng cô nương yên tâm. Cùng là phận nữ nhi như nhau, lại cùng yêu thương một người, ta cho cô nương một lựa chọn khác- Khúc Hương Linhphẩy tay ra hiệu- Mang hắn ra đây.
Lam Thanh nhận ra Phó Huyết Phong.
Tay chàng bị trói.
Gương mặt phờ phạc, mái tóc bị xổ tung.
Trên người y phục có phần rách nát, hiện ra vết roi da…
Lam Thanh không nén được dòng lệ:
-Phong huynh…
-Cô nương cầm lấy lưỡi dao này- Khúc Hương Linh tàn nhẫn- Chỉ cần cô đâm thẳng vào ngực người đàn ông ấy một nhát thôi, ta sẽ thả cô ra…Từ nay không quấy rầy cô, để cô được hạnh phúc với người chồng tha thiết yêu cô…
-Cô…
Lam Thanh bi phẫn.
Đôi mắt đẹp lần đầu tiên cháy bừng lửa.
Nàng không thể ngờ yêu thương một người đến thế, khi tuyệt vọng lại đáng sợ đến như vầy.
- Cô nương…cô nương thật là độc ác! Phong huynh vốn cũng không có ý định hại cô mà. Tại sao?
-Tại sao à? Bao nhiêu tôn nghiêm của ta đã bị hủy trong tay người đó cô n biết không? Hắn dùng Tuyệt mệnh tán bức ra, làm ta không tiếp xúc được với độc dược. Truyền nhân Ngũ độc giáo mà không thể dùng độc, có khác nào chặt chân chặt tay mình? Còn cô nương….Hai gã đàn ông đều thương xót cô…Phó Huyết Phong bảo vệ cô bất chấp thân phận Thiếu giáo chủ của mình, còn gã kia thì không để tâm tới chuyện cô từng ở chung với Huyết Phong, một lòng một dạ muốn cưới cô làm vợ…Cô có gì hơn ta? Có gì hơn ta chứ?
Hương Linh gào lên
Sắc mặt dữ dội như con mèo hoang bị dồn vào bước đường cùng:
- Hôm nay cô và hắn phải trả hết cho ta…Ta phải cho hắn nếm cái mùi bị người hắn yêu thương nhất cắt từng miếng da, xẻo từng miếng thịt. Làm đi!
-Không!- Lam Thanh vứt mạnh lưỡi dao- Phong huynh đối xử với tôi thế nào…tôi không làm được. Cô nương hận tôi thì giết tôi đi…Cầu xin cô nương, tha cho Phong huynh đi! Huynh ấy…huynh ấy không đáng bị cô đối xử như thế đâu…Khúc cô nương!
-Tha cho huynh ấy à? -Được…Tha cho huynh ấy đây.
Một ngọn roi vút lên.
Phó Huyết Phong quằn người vì đau đớn.
-Cô muốn tôi tha cho huynh ấy ….Cũng được…Nếu cô không muốn giết huynh ấy….Hiên viên đoạn trường tán kia…Nếu cô nương chính tay dùng nó đổ lên mắt mình, sau đó là gương mặt mình…Có lẽ ta sẽ vì chút nghĩa xưa mà tha cho huynh ấy.
-Cô nương…
-Thế nào? Sợ sao? Sợ thì cầm dao lên…Phong huynh cũng chỉ là một kẻ si tình cô nương. Cô sắp có lang quân, tiếc nuối chi một đoạn tình ngắn ngủi chứ.
Lam Thanh sờ lên mặt mình.
Phó Huyết Phong!
Hiên viên đoạn trường tán!
Xem như muội trả lại cho huynh món nợ ân tình.
Nàng cầm lấy lọ
Run rẩy…
Đổ vào mắt…
Cay xè…
Trước mắt Lam Thanh như bao trùm một màu đen.
Ánh sáng!
Lam Thanh cố rướn người về hướng ấy…
Phong huynh!
Nàng khuỵu xuống…
Đằng xa có tiếng gọi:
-Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong ôm lấy thân hình mềm mại của Lam Thanh:
-Thanh Thanh…Tỉnh lại đi…Thanh Thanh!
-Không cần khẩn trương- Thuốc của ta tuy cho vào mắt có vị cay nhưng thực ra là một loại thuốc dưỡng nhan, rất tốt.
-Người đùa đủ chưa? Sư phụ!
Khúc Hương Linh mỉm cười.
Chiếc mặt nạ da người được tháo ra.
Một thiếu phụ dung nhan tuyệt mỹ, gần như thời gian không gây tác động lên nhan sắc của bà.
Mặn mà…
-Phong nhi…Đã lâu không gặp. Chẳng qua sư phụ chỉ chơi đùa một chút. Con không cần phải tỏ thái độ đó đâu.
Bà khoát tay…
Đám người nhanh chóng dẫn gã đàn ông được khoác lên mặt bộ dáng Phó Huyết Phong đi nơi
- Chúc mừng con…đệ tử ngoan. Một tiểu cô nương vừa xinh đẹp, dịu dàng, lại thiện lương và yêu thương con như thế, cả đời phải là dễ tìm đâu…
Phó Huyết Phong im lặng.
Nàng đang nằm gọn trong lòng hắn.
Gần quá!
Nhưng cũng thật xa…
-Tiểu Dung…ngươi và Tiểu Ngọc đưa Lam cô nương về…Nhớ đừng để cho ai phát hiện.
———————
Phó Huyết Phong tay cầm ly rượu.
Men cay…không sao sáng được cái cay đắng trong lòng.
Ngày mai…
Nàng là người của người ta.
- Con định bắt chước cái lũ người mượn rượu để quên tình đó à? Phong nhi!
-Sư phụ…
Thủy Thiên Bình nhìn tên đệ tử đắc ý nhất của mình:
-Con không nói gì, tưởng sư phụ không biết sao? Đau lòng thì cứ nói thẳng là đau lòng. Tại sao lại phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ như thế chứ….
-Sư phụ bảo con phải làm sao chứ? – Phó Huyết Phong nhẹ tênh- Đến Nga my cướp nàng về, giam nàng trong Thiết Ấn môn suốt đời, để nàng không nhìn thấy ánh mặt trời, để nàng không nhìn thấy người khác. Làm thế không phải chỉ giữ được cái xác của nàng sao?
-Con biết nghĩ thế, sao không nghĩ sâu hơn- Thủy Thiên Bình nhíu mày- Trong Thiết ấn môn chỉ giữ được xác nàng, nếu ra ngoài Thiết Ấn môn, có thể giữ được cả tâm lẫn xác thì sao?
-C
Phó Huyết Phong ngẩn ra.
Đạo lý đơn giản…
Nhưng mà…
- Con không thể phản bội lại Thiết Ấn môn. Con…
-Làm người không nên nghĩ quá nhiều.Nếu con khư khư ôm lấy trách nhiệm cho mình, tới khi hoàn thành trách nhiệm, con còn gì cho bản thân mình hả Phong nhi?
Thủy Thiên Bình như một người mẹ.
Bà nhớ tới đứa trẻ đứng trước mặt mình.
8 tuổi, nó đến sống với chồng bà.
Ông là người nghiêm khắc.
Võ công, học thuật, ông đều truyền dạy cho nó.
Nhưng không dạy cho nó được yêu thương…
Cha mẹ nó…
Cuộc đời toàn máu tanh, trả thù và oán hận.
Bà thương nó…
-Muội…sao muội lại làm vậy?
Bà dùng Nhuyễn cốt tán hạ vào thuốc cho chồng.
Cướp nó đi!
Vì bà không muốn đứa trẻ ấy sẽ có đôi mắt lạnh băng như sư phụ nó.
Dùng độc chứ không hạ độc.
May là Phong nhi đã có thể mỉm cười:
-Con…
-Nếu con bé không yêu con, cưỡng c không tốt. Nhưng sư phụ và cả con đều nhìn thấy, nó thật lòng yêu thương con. Hai đứa đều dừng lại vì trách nhiệm, nếu không có một người chủ động bước, đến khi hối hận, chẳng còn quay lại được đâu.
-Nhưng mà…
-Đàn ông đừng có lấy chữ hình như để suy nghĩ quá nhiều. Trông mong vào sự che chở của người ta, không chi bằng chính tay mình chở che và bao bọc cho ngừoi mình thương yêu. Phong nhi, con có chắc bây giờ buông tay, con có thể quên và không bị dằn vặt bởi ghen tuông…- Nhớ đến cái bẫy bày ra ở Thập lý đình, bà mỉm cười- Vân nhi bảo với ta, tưởng Lam Thanh chết rồi, con như một đứa phát cuồng. Nếu không dùng chút công phu, có lẽ con bé cũng không toàn tính mạng.
Cảm giác điên cuồng lúc ấy.
Trời đất như sụp đổ…
Mọi trách nhiệm, ràng buộc, Thiết ấn môn…
Không bận tâm nữa.
Đầu chỉ có 2 tiếng:
-Thanh Thanh!
-Sư phụ…
-Dùng Thanh huyết kiếm của con. Đoạt cũng được, giành giật cũng được. Duyên mấy đời mới có thể gặp, yêu mấy đời mới có thể gặp được người mình yêu và cũng yêu mình. Đi đi Phong nhi!….
Tân nương tử đang chờ giờ phút bái đường.
Qua lớp vải che mặt, Lam Thanh bước từng bước nặng nề.
Mọi chuyện như một cơn ác mộng.
Khi nàng tỉnh lại, đã ở trong phòng. Đôi mắt vẫn sáng, dung nhan không có gì thay đổi.
Tiếng hét!
Huyết Phong oằn người trong đau đớn vì ngọn roi quất xuống người.
Nàng không tin đó chỉ là mộng, ì nó thật quá! Đầu gối Lam Thanh vẫn còn đau đớn…Nàng nhớ, mình đã quỳ xuống van xin Khúc cô nương.
Lo lắng!
-Thanh nhi!
Tiếng Tịnh Huyền nhắc nhở bên tai…
Thì ra đã đến lúc bái thiên địa.
Nàng như một con búp bê không cảm xúc.
-Nhất bái thiên địa…
-Thanh Thanh!
Tiếng gọi rất quen.
Tay Lam Thanh lạnh đi…
Bất giác nàng vén chiếc khăn đỏ thẫm.
-Phong huynh!
Tay Phó Huyết Phong là thanh huyết kiếm.
Lần đầu tiên hắn rút thanh kiếm ngay đầu cuộc chiến.
Giành lấy hạnh phúc.
Không cần phải nuối tiếc, thương tâm gì cả.
Không nên nghĩ quá nhiều.
-Ngươi đến đây làm gì?
-Tại hạ muốn sửa chữa một sai lầm- Phó Huyết Phong nhìn về phía Lam Thanh, trầm giọng- Sư thái…Tại hạ mong bà cho một cơ hội để săn sóc Thanh Thanh. Tại hạ hứa, trọn đời sẽ không làm nàng chịu khổ…
-Vọng tưởng- Nhận thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình, Tịnh Vân sư thái cười gằn- Cái hận ở Thiết Ấn môn, hôm nay nên giải quyết một lần.
Lam Thanh đứng như trời trồng giữa hôn lễ
Bao cảm xúc đan xen như ngọn lửa, thiêu đốt tâm nàng.
Kinh ngạc…
Hoảng hốt.
Nhưng trên hết là niềm vui.
Huynh ấy không sao…
Tiếng kiếm xé gió bên tai nàng.
Tịnh Vân sư thái đang công kích Phó Huyết Phong dữ dội.
Bà không thể để Thanh nhi mềm lòng.
Bọn tà ma ngoại đạo.
Chỉ toàn là niềm đau….
Thanh huyết kiếm trong tay Phó Huyết Phong như thêu hoa dệt gấm.
Kiếm khí bao trùm quanh hắn, tạo nên một màn sương mờ mịt.
Sau trên chục chiêu trao đổi, Phó Huyết Phong nhận ra khuyết điểm của bà.
Một tay thu kiếm, tay kia Huyết Phong bắn ngay 1 đạo kình khí…
Tịnh Vân sư thái vội vàng né tránh.
Bỗng nhiên, nó hóa thành một cú chộp thẳng người bà.
Tiếng va chạm của hai nguồn lực.
Tịnh Vân sư thái trúng đòn, ngã ra sau…
- Sư phụ!
Lam Thanh cùng với các đệ tử Nga mi vội chạy đến.
Thanh kiếm của Tịnh Vân sư thái văng đến trước mặt nàng:
-…Giết chết tiểu dâm tặc…Giết hắn mau!
Lam Thanh nghe tai mình ù đi..
Thanh kiếm trước mắt nàng.
Huyết Phong cũng sững lại.
Bốn mắt nhìn nhau…
-Thanh nhi! Ra tay mau…
Chỉ còn cách đó cuộc đời Lam Thanh mới không phải chịu tiếng nhơ do tư thông cùng thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn.
-Thanh nhi!
Lam Thanh nhìn thanh kiếm…
Phó Huyết Phong đã hạ tay gươm…..
-Giết hắn đi!
Nàng lắc đầu, gương mặt thanh tú từ lúc nào đã đẫm đầy nước mắt:
-Con…Con xin sư phụ.. Phong huynh không phải người xấu, sư phụ tha cho huynh ấy đi…Huynh đi đi…Muội không đi với huynh, không đi với huynh đâu.
-Tiện nhân!
Một tiếng hét…
Lăng Thạch Bằng biến đổi cả sắc mặt, không còn vẻ ôn nhu thân thiết thường ngày:
-Ngươi là đồ dâm phụ…Hôm nay ta giết cả hai ngươi.
Một chưởng nhắm vào nàng.
Lam Thanh trúng phải chưởng lực, loạng choạng.
Nhanh như chớp, Huyết Phong ôm trọn lấy nàng.
Lăng Thạch Bằng tấn công luôn cả hắn.
Những đường kiếm
Dồn Phó Huyết Phong và Lam Thanh ra khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy đỉnh trang viện.
Phó Huyết Phong nhanh chóng phản kích một đòn tấn công của Lăng Thạch Bằng, chân đạp nhẹ lên mũi kiếm vừa chém tới, mượn đà vọt khỏi nơi tổ chức đại hôn.
Đằng sau Lăng Thạch Bằng cũng phóng theo….
————————————————-
Tay phải cắp Lam Thanh, Phó Huyết Phong thi triển khinh công như một bóng ma lướt trên đường.
Đến một đồng hoang, hắn dừng chân lại.
Lam Thanh được bao bọc trong vòng tay ấm áp:
-Phong huynh!…Không được đâu…Muội phải…
Cùng lúc đó, một bóng người trờ tới:
-Lăng đại ca!
Thanh Thanh thất sắc.
Nàng không quên được ánh mắt đầy hận ý.
-Muội không sao chứ Thanh nhi?
Giọng Lăng Thạch Bằng bỗng trở lại êm đềm.
Hiền hòa thân thiết.
-Lăng đại ca….
-Chúng ta phải cảm ơn Lăng huynh chứ. Nếu không có những đòn công kích của huynh ấy, e rằng một mình huynh khó lòng rời khỏi nơi đó…
Là Lăng Thạch Bằng giúp họ
-Ta không có giúp ngươi. Ta chỉ không nhẫn tâm để Thanh nhi sống như cái bóng trong chuỗi ngày còn lại thôi.
Nụ cười dịu dàng.
Tràn đầy thê lương.
Lăng Thạch Bằng khẽ chạm tay vào má Lam Thanh.
- Không nên khóc nữa. Thanh nhi…muội đã chọn rồi. Phải can đảm mà đi tiếp chứ.
-Lăng đại ca…Muội…
-Ta không thích nghe muội xin lỗi nữa. Thanh nhi, bảo trọng!
Hắn buông tay…
Vì đôi tay Thanh nhi trong buổi lễ tân hôn lạnh giá.
Vì ánh mắt tràn đầy tình yêu, trông mong của nàng dành cho kẻ ấy.
Thanh nhi không phản bội hắn.
Nhưng Thạch Bằng biết, nàng sẽ như một cái bóng trong chuỗi ngày còn lại của mình.
Cái bóng không tình yêu.
-Chúng ta đi thôi Thanh Thanh! Huynh….
Một cơn đau bỗng dưng ập xuống.
Đầu óc mờ mịt…
Phó Huyết Phong phun ra một ngụm máu tươi.
-Phong huynh…Huynh sao vậy? Đừng làm muội sợ mà…Phong huynh…
Phó Huyết Phong định bảo là mình không sao.
Máu tuôn nhưng khí huyết hắn vẫn bình thường, không rối
Nhưng miệng cứng đờ.
Mắt hoa lên…
-Bên tai vẫn nghe tiếng nàng gào khóc.
Tiếng sư phụ mình đột nhiên xuất hiện:
-Phong nhi trúng phải Hợp hoan tiêu hồn tán. Lành ít dữ nhiều…
Trên bàn có một phong thư đã đặt sẵn tự lúc nào…
Lam Thanh ngại ngần
Rồi mở ra xem…
Bên trong có hàng chữ
Phong huynh trúĐến ngay Ngũ lý ba, nếu không độc công tâm, không cứu được.
Đôi tay nàng run rẩy…
Phong ca…
Lam Thanh nhớ đến ánh mắt đầy hận ý của cô gái ấy.
Ngũ độc giáo, nàng ấy từng bảo sẽ trả thù Phong huynh.
Lam Thanh không còn biết gì nữa cả.
Ngũ lý ba…
——————-
Một nơi khác
Phó Huyết Phong nhận được một mũi tiêu kèm theo mẩu giấy:
-Thanh Thanh bị bắt cóc. Đến ngay Thập lý đình.
————————-
Ngũ lý ba
- Phong huynh…Phong huynh!
-Phong huynh không có ở đây đâu- Lam cô nương…đã lâu không gặp…
-Khúc..Khúc cô nương…
Lam Thanh tái mặt.
Nàng đã rơi vào một cái bẫy:
- Cô…cô nương muốn gì?
-Không…Ta biết vài ngày nữa là đại hỉ của cô nương. Ta muốn tặng quà cho cô nương thôi. Dù sao chúng ta cũng từng có một đoạn duyên tương ngộ.
-Tôi…
-Người
Một đám người phía trong bước ra. Một nữ tỳ thanh y, cầm trên tay một lọ thuốc:
-Tiểu thư…
-Lam cô nương có biết đây là gì không? Đây là Hiên viên đoạn trường tán. Ngoài tác dụng làm người ta xé thịt xé da…nó còn khiến người bị hủy dung nhan, sống không bằng chết.( giống axit a)
-Cô nương…
-Nhưng cô nương yên tâm. Cùng là phận nữ nhi như nhau, lại cùng yêu thương một người, ta cho cô nương một lựa chọn khác- Khúc Hương Linhphẩy tay ra hiệu- Mang hắn ra đây.
Lam Thanh nhận ra Phó Huyết Phong.
Tay chàng bị trói.
Gương mặt phờ phạc, mái tóc bị xổ tung.
Trên người y phục có phần rách nát, hiện ra vết roi da…
Lam Thanh không nén được dòng lệ:
-Phong huynh…
-Cô nương cầm lấy lưỡi dao này- Khúc Hương Linh tàn nhẫn- Chỉ cần cô đâm thẳng vào ngực người đàn ông ấy một nhát thôi, ta sẽ thả cô ra…Từ nay không quấy rầy cô, để cô được hạnh phúc với người chồng tha thiết yêu cô…
-Cô…
Lam Thanh bi phẫn.
Đôi mắt đẹp lần đầu tiên cháy bừng lửa.
Nàng không thể ngờ yêu thương một người đến thế, khi tuyệt vọng lại đáng sợ đến như vầy.
- Cô nương…cô nương thật là độc ác! Phong huynh vốn cũng không có ý định hại cô mà. Tại sao?
-Tại sao à? Bao nhiêu tôn nghiêm của ta đã bị hủy trong tay người đó cô n biết không? Hắn dùng Tuyệt mệnh tán bức ra, làm ta không tiếp xúc được với độc dược. Truyền nhân Ngũ độc giáo mà không thể dùng độc, có khác nào chặt chân chặt tay mình? Còn cô nương….Hai gã đàn ông đều thương xót cô…Phó Huyết Phong bảo vệ cô bất chấp thân phận Thiếu giáo chủ của mình, còn gã kia thì không để tâm tới chuyện cô từng ở chung với Huyết Phong, một lòng một dạ muốn cưới cô làm vợ…Cô có gì hơn ta? Có gì hơn ta chứ?
Hương Linh gào lên
Sắc mặt dữ dội như con mèo hoang bị dồn vào bước đường cùng:
- Hôm nay cô và hắn phải trả hết cho ta…Ta phải cho hắn nếm cái mùi bị người hắn yêu thương nhất cắt từng miếng da, xẻo từng miếng thịt. Làm đi!
-Không!- Lam Thanh vứt mạnh lưỡi dao- Phong huynh đối xử với tôi thế nào…tôi không làm được. Cô nương hận tôi thì giết tôi đi…Cầu xin cô nương, tha cho Phong huynh đi! Huynh ấy…huynh ấy không đáng bị cô đối xử như thế đâu…Khúc cô nương!
-Tha cho huynh ấy à? -Được…Tha cho huynh ấy đây.
Một ngọn roi vút lên.
Phó Huyết Phong quằn người vì đau đớn.
-Cô muốn tôi tha cho huynh ấy ….Cũng được…Nếu cô không muốn giết huynh ấy….Hiên viên đoạn trường tán kia…Nếu cô nương chính tay dùng nó đổ lên mắt mình, sau đó là gương mặt mình…Có lẽ ta sẽ vì chút nghĩa xưa mà tha cho huynh ấy.
-Cô nương…
-Thế nào? Sợ sao? Sợ thì cầm dao lên…Phong huynh cũng chỉ là một kẻ si tình cô nương. Cô sắp có lang quân, tiếc nuối chi một đoạn tình ngắn ngủi chứ.
Lam Thanh sờ lên mặt mình.
Phó Huyết Phong!
Hiên viên đoạn trường tán!
Xem như muội trả lại cho huynh món nợ ân tình.
Nàng cầm lấy lọ
Run rẩy…
Đổ vào mắt…
Cay xè…
Trước mắt Lam Thanh như bao trùm một màu đen.
Ánh sáng!
Lam Thanh cố rướn người về hướng ấy…
Phong huynh!
Nàng khuỵu xuống…
Đằng xa có tiếng gọi:
-Thanh Thanh!
Phó Huyết Phong ôm lấy thân hình mềm mại của Lam Thanh:
-Thanh Thanh…Tỉnh lại đi…Thanh Thanh!
-Không cần khẩn trương- Thuốc của ta tuy cho vào mắt có vị cay nhưng thực ra là một loại thuốc dưỡng nhan, rất tốt.
-Người đùa đủ chưa? Sư phụ!
Khúc Hương Linh mỉm cười.
Chiếc mặt nạ da người được tháo ra.
Một thiếu phụ dung nhan tuyệt mỹ, gần như thời gian không gây tác động lên nhan sắc của bà.
Mặn mà…
-Phong nhi…Đã lâu không gặp. Chẳng qua sư phụ chỉ chơi đùa một chút. Con không cần phải tỏ thái độ đó đâu.
Bà khoát tay…
Đám người nhanh chóng dẫn gã đàn ông được khoác lên mặt bộ dáng Phó Huyết Phong đi nơi
- Chúc mừng con…đệ tử ngoan. Một tiểu cô nương vừa xinh đẹp, dịu dàng, lại thiện lương và yêu thương con như thế, cả đời phải là dễ tìm đâu…
Phó Huyết Phong im lặng.
Nàng đang nằm gọn trong lòng hắn.
Gần quá!
Nhưng cũng thật xa…
-Tiểu Dung…ngươi và Tiểu Ngọc đưa Lam cô nương về…Nhớ đừng để cho ai phát hiện.
———————
Phó Huyết Phong tay cầm ly rượu.
Men cay…không sao sáng được cái cay đắng trong lòng.
Ngày mai…
Nàng là người của người ta.
- Con định bắt chước cái lũ người mượn rượu để quên tình đó à? Phong nhi!
-Sư phụ…
Thủy Thiên Bình nhìn tên đệ tử đắc ý nhất của mình:
-Con không nói gì, tưởng sư phụ không biết sao? Đau lòng thì cứ nói thẳng là đau lòng. Tại sao lại phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ như thế chứ….
-Sư phụ bảo con phải làm sao chứ? – Phó Huyết Phong nhẹ tênh- Đến Nga my cướp nàng về, giam nàng trong Thiết Ấn môn suốt đời, để nàng không nhìn thấy ánh mặt trời, để nàng không nhìn thấy người khác. Làm thế không phải chỉ giữ được cái xác của nàng sao?
-Con biết nghĩ thế, sao không nghĩ sâu hơn- Thủy Thiên Bình nhíu mày- Trong Thiết ấn môn chỉ giữ được xác nàng, nếu ra ngoài Thiết Ấn môn, có thể giữ được cả tâm lẫn xác thì sao?
-C
Phó Huyết Phong ngẩn ra.
Đạo lý đơn giản…
Nhưng mà…
- Con không thể phản bội lại Thiết Ấn môn. Con…
-Làm người không nên nghĩ quá nhiều.Nếu con khư khư ôm lấy trách nhiệm cho mình, tới khi hoàn thành trách nhiệm, con còn gì cho bản thân mình hả Phong nhi?
Thủy Thiên Bình như một người mẹ.
Bà nhớ tới đứa trẻ đứng trước mặt mình.
8 tuổi, nó đến sống với chồng bà.
Ông là người nghiêm khắc.
Võ công, học thuật, ông đều truyền dạy cho nó.
Nhưng không dạy cho nó được yêu thương…
Cha mẹ nó…
Cuộc đời toàn máu tanh, trả thù và oán hận.
Bà thương nó…
-Muội…sao muội lại làm vậy?
Bà dùng Nhuyễn cốt tán hạ vào thuốc cho chồng.
Cướp nó đi!
Vì bà không muốn đứa trẻ ấy sẽ có đôi mắt lạnh băng như sư phụ nó.
Dùng độc chứ không hạ độc.
May là Phong nhi đã có thể mỉm cười:
-Con…
-Nếu con bé không yêu con, cưỡng c không tốt. Nhưng sư phụ và cả con đều nhìn thấy, nó thật lòng yêu thương con. Hai đứa đều dừng lại vì trách nhiệm, nếu không có một người chủ động bước, đến khi hối hận, chẳng còn quay lại được đâu.
-Nhưng mà…
-Đàn ông đừng có lấy chữ hình như để suy nghĩ quá nhiều. Trông mong vào sự che chở của người ta, không chi bằng chính tay mình chở che và bao bọc cho ngừoi mình thương yêu. Phong nhi, con có chắc bây giờ buông tay, con có thể quên và không bị dằn vặt bởi ghen tuông…- Nhớ đến cái bẫy bày ra ở Thập lý đình, bà mỉm cười- Vân nhi bảo với ta, tưởng Lam Thanh chết rồi, con như một đứa phát cuồng. Nếu không dùng chút công phu, có lẽ con bé cũng không toàn tính mạng.
Cảm giác điên cuồng lúc ấy.
Trời đất như sụp đổ…
Mọi trách nhiệm, ràng buộc, Thiết ấn môn…
Không bận tâm nữa.
Đầu chỉ có 2 tiếng:
-Thanh Thanh!
-Sư phụ…
-Dùng Thanh huyết kiếm của con. Đoạt cũng được, giành giật cũng được. Duyên mấy đời mới có thể gặp, yêu mấy đời mới có thể gặp được người mình yêu và cũng yêu mình. Đi đi Phong nhi!….
Tân nương tử đang chờ giờ phút bái đường.
Qua lớp vải che mặt, Lam Thanh bước từng bước nặng nề.
Mọi chuyện như một cơn ác mộng.
Khi nàng tỉnh lại, đã ở trong phòng. Đôi mắt vẫn sáng, dung nhan không có gì thay đổi.
Tiếng hét!
Huyết Phong oằn người trong đau đớn vì ngọn roi quất xuống người.
Nàng không tin đó chỉ là mộng, ì nó thật quá! Đầu gối Lam Thanh vẫn còn đau đớn…Nàng nhớ, mình đã quỳ xuống van xin Khúc cô nương.
Lo lắng!
-Thanh nhi!
Tiếng Tịnh Huyền nhắc nhở bên tai…
Thì ra đã đến lúc bái thiên địa.
Nàng như một con búp bê không cảm xúc.
-Nhất bái thiên địa…
-Thanh Thanh!
Tiếng gọi rất quen.
Tay Lam Thanh lạnh đi…
Bất giác nàng vén chiếc khăn đỏ thẫm.
-Phong huynh!
Tay Phó Huyết Phong là thanh huyết kiếm.
Lần đầu tiên hắn rút thanh kiếm ngay đầu cuộc chiến.
Giành lấy hạnh phúc.
Không cần phải nuối tiếc, thương tâm gì cả.
Không nên nghĩ quá nhiều.
-Ngươi đến đây làm gì?
-Tại hạ muốn sửa chữa một sai lầm- Phó Huyết Phong nhìn về phía Lam Thanh, trầm giọng- Sư thái…Tại hạ mong bà cho một cơ hội để săn sóc Thanh Thanh. Tại hạ hứa, trọn đời sẽ không làm nàng chịu khổ…
-Vọng tưởng- Nhận thấy mọi ánh mắt đều hướng về mình, Tịnh Vân sư thái cười gằn- Cái hận ở Thiết Ấn môn, hôm nay nên giải quyết một lần.
Lam Thanh đứng như trời trồng giữa hôn lễ
Bao cảm xúc đan xen như ngọn lửa, thiêu đốt tâm nàng.
Kinh ngạc…
Hoảng hốt.
Nhưng trên hết là niềm vui.
Huynh ấy không sao…
Tiếng kiếm xé gió bên tai nàng.
Tịnh Vân sư thái đang công kích Phó Huyết Phong dữ dội.
Bà không thể để Thanh nhi mềm lòng.
Bọn tà ma ngoại đạo.
Chỉ toàn là niềm đau….
Thanh huyết kiếm trong tay Phó Huyết Phong như thêu hoa dệt gấm.
Kiếm khí bao trùm quanh hắn, tạo nên một màn sương mờ mịt.
Sau trên chục chiêu trao đổi, Phó Huyết Phong nhận ra khuyết điểm của bà.
Một tay thu kiếm, tay kia Huyết Phong bắn ngay 1 đạo kình khí…
Tịnh Vân sư thái vội vàng né tránh.
Bỗng nhiên, nó hóa thành một cú chộp thẳng người bà.
Tiếng va chạm của hai nguồn lực.
Tịnh Vân sư thái trúng đòn, ngã ra sau…
- Sư phụ!
Lam Thanh cùng với các đệ tử Nga mi vội chạy đến.
Thanh kiếm của Tịnh Vân sư thái văng đến trước mặt nàng:
-…Giết chết tiểu dâm tặc…Giết hắn mau!
Lam Thanh nghe tai mình ù đi..
Thanh kiếm trước mắt nàng.
Huyết Phong cũng sững lại.
Bốn mắt nhìn nhau…
-Thanh nhi! Ra tay mau…
Chỉ còn cách đó cuộc đời Lam Thanh mới không phải chịu tiếng nhơ do tư thông cùng thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn.
-Thanh nhi!
Lam Thanh nhìn thanh kiếm…
Phó Huyết Phong đã hạ tay gươm…..
-Giết hắn đi!
Nàng lắc đầu, gương mặt thanh tú từ lúc nào đã đẫm đầy nước mắt:
-Con…Con xin sư phụ.. Phong huynh không phải người xấu, sư phụ tha cho huynh ấy đi…Huynh đi đi…Muội không đi với huynh, không đi với huynh đâu.
-Tiện nhân!
Một tiếng hét…
Lăng Thạch Bằng biến đổi cả sắc mặt, không còn vẻ ôn nhu thân thiết thường ngày:
-Ngươi là đồ dâm phụ…Hôm nay ta giết cả hai ngươi.
Một chưởng nhắm vào nàng.
Lam Thanh trúng phải chưởng lực, loạng choạng.
Nhanh như chớp, Huyết Phong ôm trọn lấy nàng.
Lăng Thạch Bằng tấn công luôn cả hắn.
Những đường kiếm
Dồn Phó Huyết Phong và Lam Thanh ra khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy đỉnh trang viện.
Phó Huyết Phong nhanh chóng phản kích một đòn tấn công của Lăng Thạch Bằng, chân đạp nhẹ lên mũi kiếm vừa chém tới, mượn đà vọt khỏi nơi tổ chức đại hôn.
Đằng sau Lăng Thạch Bằng cũng phóng theo….
————————————————-
Tay phải cắp Lam Thanh, Phó Huyết Phong thi triển khinh công như một bóng ma lướt trên đường.
Đến một đồng hoang, hắn dừng chân lại.
Lam Thanh được bao bọc trong vòng tay ấm áp:
-Phong huynh!…Không được đâu…Muội phải…
Cùng lúc đó, một bóng người trờ tới:
-Lăng đại ca!
Thanh Thanh thất sắc.
Nàng không quên được ánh mắt đầy hận ý.
-Muội không sao chứ Thanh nhi?
Giọng Lăng Thạch Bằng bỗng trở lại êm đềm.
Hiền hòa thân thiết.
-Lăng đại ca….
-Chúng ta phải cảm ơn Lăng huynh chứ. Nếu không có những đòn công kích của huynh ấy, e rằng một mình huynh khó lòng rời khỏi nơi đó…
Là Lăng Thạch Bằng giúp họ
-Ta không có giúp ngươi. Ta chỉ không nhẫn tâm để Thanh nhi sống như cái bóng trong chuỗi ngày còn lại thôi.
Nụ cười dịu dàng.
Tràn đầy thê lương.
Lăng Thạch Bằng khẽ chạm tay vào má Lam Thanh.
- Không nên khóc nữa. Thanh nhi…muội đã chọn rồi. Phải can đảm mà đi tiếp chứ.
-Lăng đại ca…Muội…
-Ta không thích nghe muội xin lỗi nữa. Thanh nhi, bảo trọng!
Hắn buông tay…
Vì đôi tay Thanh nhi trong buổi lễ tân hôn lạnh giá.
Vì ánh mắt tràn đầy tình yêu, trông mong của nàng dành cho kẻ ấy.
Thanh nhi không phản bội hắn.
Nhưng Thạch Bằng biết, nàng sẽ như một cái bóng trong chuỗi ngày còn lại của mình.
Cái bóng không tình yêu.
-Chúng ta đi thôi Thanh Thanh! Huynh….
Một cơn đau bỗng dưng ập xuống.
Đầu óc mờ mịt…
Phó Huyết Phong phun ra một ngụm máu tươi.
-Phong huynh…Huynh sao vậy? Đừng làm muội sợ mà…Phong huynh…
Phó Huyết Phong định bảo là mình không sao.
Máu tuôn nhưng khí huyết hắn vẫn bình thường, không rối
Nhưng miệng cứng đờ.
Mắt hoa lên…
-Bên tai vẫn nghe tiếng nàng gào khóc.
Tiếng sư phụ mình đột nhiên xuất hiện:
-Phong nhi trúng phải Hợp hoan tiêu hồn tán. Lành ít dữ nhiều…
Tác giả :
Tiểu Văn