Thiếp Thân Đặc Công
Chương 64: Chinh phục nữ nhân
Phương Dật Thiên lái xe về tới ngã tư, vì ngõ này khá hẹp nên khó khăn lắm mới lái xe vào được, Phương Dật Thiên dừng xe trước cửa phòng trọ, xuống xe, lấy chiếc xe đạp nhỏ mầu phấn hồng từ trong cốp ra.
Tô Uyển Nhi cũng xuống xe, trên tay nàng cầm một con gấu bông lớn, đây là quà nàng mua tặng Thi Thi.
Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi hướng nhà Liễu Ngọc đi tới, gõ gõ cửa, mở cửa chính là Liễu Ngọc, trên người nàng mặc trang phục công sở mầu đen, hiển nhiên là vừa tan tầm về còn chưa kịp thay quần áo, nàng thấy Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi đứng ở ngoài cửa thoáng hơi sửng sốt, sau đó nhìn trên tay hai người cầm theo quà tặng nhất thời hiểu ra.
- Dì, Thi Thi có ở nhà không ạ.
Tô Uyển Nhi hỏi.
-Uyển Nhi tỷ tỷ, em ở trong này.
Thi Thi từ phòng khách chạy đi vội ra, khuôn mặt mập mạp đỏ rực, cực kỳ đáng yêu.
- Oa, Thi Thi, lại đây, chị ôm em một cái nào.
Tô Uyển Nhi nói xong liền đi tới ôm lấy Thi Thi, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
- Dật Thiên, em, em đây là. . . . . . . . .
Liễu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Ngọc tỷ, tối hôm qua em đáp ứng tặng Thi Thi một chiếc xe đạp .
Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, nhìn toàn thân Liễu Ngọc từ trên xuống dưới mặc trang phục công sở thật là dáng người thành thục, hắn không khỏi nghĩ đến tình huống ám muội tối hôm qua cùng Liễu ngọc trong WC.
Liễu Ngọc vội vàng nói:
- Em, em mua làm gì, Thi Thi đồ chơi rất nhiều rồi, không cần mua cho nó nữa.
- Dì, sinh nhật Thi Thi đương nhiên phải có quà tặng chứ, này, Thi Thi, con gấu bông này tặng em, lúc em ngủ có thể ôm nó nha, có thích hay không?
Tô Uyển Nhi cười hỏi.
- Thích, cảm ơn chị.
Thi Thi vui vẻ cười nói, sau đó cô bé thấy Phương Dật Thiên cầm chiếc xe đạp trong tay, mặt tươi hớn hở, nói,
- Oa, Phương ca ca, đây là chiếc xe đạp hứa tặng em sao?
- Đúng vậy, Phương ca ca đã đáp ứng em mà, lại đây, thử xem có thể đi được không.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Được ạ!
Thi Thi từ lòng Tô Uyển Nhi chạy ra, cao hứng ngồi lên chiếc xe đạp Phương Dật Thiên mới mua, nhưng phòng khách nhỏ quá, nên cũng chỉ đi được một đoạn ngắn, chỉ cần thế thôi, Thi Thi đã vô cùng vui vẻ.
Liễu Ngọc nhìn bộ dạng vui vẻ của con gái, ánh mắt của nàng tựa hồ hơi có chút ướt ướt, đột nhiên cảm giác xúc động muốn khóc, nhớ lại không biết đã bao lâu rồi, tình cảm ấm áp như vậy quả thật không có được, cũng rất ít khi nhìn thấy nữ nhi của mình vui vẻ sáng lạn đến vậy.
Mà tất cả những điều này, đều là từ khi Phương Dật Thiên đến ở đối diện với nhà nàng mới có a.
Trong tiềm thức nàng không chỉ có một tia cảm kích đối với Phương Dật Thiên.
- Thi Thi, còn không mau cảm ơn Phương ca ca cùng Uyển Nhi tỷ tỷ.
Liễu Ngọc xoay người lại, nhẹ nhàng cười, nói.
- Cám ơn Phương ca ca, Uyển Nhi tỷ tỷ, quà anh chị tặng Thi Thi rất thích, cảm ơn anh chị.
Thi Thi cười nói.
- Um, Thi Thi, ngày hôm qua Uyển Nhi tỷ tỷ còn đang học ở trường, nên không thể dự sinh nhật cùng em, sang năm Uyển Nhi tỷ tỷ nhất định sẽ đến dự, được không?
Uyển Nhi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Thi Thi, cười nói.
- Vâng, được ạ.
Thi Thi gật gật đầu.
- Lại đây, Dật Thiên, tiểu Uyển, lại đây ngồi đi, uống gì đó nhé.
Liễu Ngọc mời sau đó lại bảo Thi Thi,
- Thi Thi, đi lấy đồ uống cho Uyển Nhi tỷ tỷ.
Phương Dật Thiên uống lon thiết quan âm Liễu Ngọc đưa, thiết quan âm như là dung hợp với dáng vẻ thành thục trên người Liễu Ngọc, Phương Dật Thiên uống vào mùi thơm ngát mãi không thôi.
Liễu Ngọc ngồi phía đối diện, Phương Dật Thiên nhìn hai ngọn đồi cao ngất ẩn dưới bộ trang phục công sở như đang muốn phá tung ra, so sánh với Uyển Nhi, Liễu Ngọc lúc này mới thật đúng là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mới được gọi là nữ nhân thành thục đặc biệt gợi cảm quyến rũ.
Tối hôm qua nhẹ chạm vào, Phương Dật Thiên đã phán đoán hai ngọn đồi no tròn đó chắn chắn hẳn phải là cỡ D, cỡ này tuyệt đối làm cho nam nhân mê mẩn tâm hồn.
Đương nhiên, Phương Dật Thiên không phải là kẻ ngu ngơ mới vào đời, ánh mắt của hắn không trực tiếp nhìn chăm chú vào bộ ngực của Liễu Ngọc, mà ánh mắt lơ đãng quỷ không hay thần không biết liếc qua liếc lại, ngay cả tô Uyển Nhi ngồi bên cạnh cũng không biết ánh mắt của hắn không thành thật.
- Dì, nếu trên đường không gặp Phương ca ca đi mua xe đạp cho Thi Thi cháu cũng không biết là sinh nhật em ấy, may mà cháu gặp được Phương ca ca, cho nên cháu cũng thuận tay mua quà luôn.
Tô Uyển Nhi cười nói.
- Tiểu Uyển, cháu chỉ cần có tâm ý là dì đã rất cao hứng rồi, lần sau không phải quà cáp gì đâu.
Liễu Ngọc cười nhẹ nói.
- Phải mua quà chứ ạ, Thi Thi còn nhỏ, ngày sinh nhật phải khiến em ấy vui vẻ, như vậy tuổi thơ của em ấy mới hạnh phúc.
Phương Dật thiên nói.
Liễu Ngọc trong lòng rung động, đảo mắt về phía hắn, cặp mắt nhu tình như nước chớp động nhè nhẹ chứa vài tia cảm kích, khẽ cười, nói:
- Năm nay sinh nhật Thi Thi rất vui vẻ, cái này thật sự phải cảm ơn các em.
Nữ nhân thành thục mỹ lệ mỉm cười không phải người trẻ tuổi huyết khí phương cương như Phương Dật Thiên có khả năng đề kháng, nhìn Liễu Ngọc nở nụ cười quyến rũ, Phương dật Thiên cảm thấy khó có thể chống đỡ, nữ nhân độ tuổi này có lực sát thương rất lớn đối với nam nhân.
Dù như vậy, sắc mặt Phương Dật Thiên cũng không có chút mất tự nhiên, vẫn như trước bình tĩnh tự nhiên cực kỳ, hắn cười cười, đột nhiên nhớ ra, vội nói:
- Nga, thiếu chút nữa quên, hôm nay còn phải giúp Ngọc tỷ sửa cánh cửa WC.
Phương Dật Thiên nói như vậy, Liễu Ngọc không khỏi nhớ tới tình cảnh tối hôm qua trong WC liền xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, có chút ửng hồng.
Phương Dật Thiên nói xong đã đứng dậy, đi vào WC, hắn kiểm tra cẩn thận một lượt, kỳ thật không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ là mấy cái ốc vít rơi ra, chỉ cần mua vài cái vặn lại như cũ là được ngay.
- Ngọc tỷ, như vậy đi, em ra ngoài mua vài cái ốc vít về vặn lại là được, chờ em một chút.
Phương Dật Thiên nói.
- Ai, Dật Thiên, cửa hàng kim khí cách nơi này cũng khá xa, hay là thôi đi.
Liễu Ngọc vội vàng nói.
- Không sao Ngọc tỷ, em có xe.
Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra ngoài.
- Có xe? Hắn có xe từ khi nào vậy?
Liễu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Dì, là như thế này, Phương ca ca vừa đi làm vệ sĩ cho thiên kim tiểu thư của chủ tịch công ty, sau đó chủ tịch liền trang bị cho anh ấy một chiếc xe Mercedes-Benz.
Tô Uyển Nhi giải thích.
- Oh, thì ra là như vậy a.
Liễu Ngọc chợt hiểu ra, không biết tại sao, trong lòng ngoài một tia cảm kích đối với Phương Dật Thiên còn có một tình cảm lạ lùng dâng lên, cảm giác kỳ lạ này khiến lòng nàng rung động mãnh liệt, giống như về lại thời thiếu nữ mới lớn e thẹn trong sáng. ( DG: Yêu rồi, nhầm hồi xuân)
Kỳ thật, chinh phục một nữ nhân cũng không quá phức tạp và khó khăn, chỉ cần một chút chân tình, nữ nhân cũng không cần ngươi phải có hành động vĩ đại gì, chỉ cần bắt đầu từ những điểm nhỏ nhặt, giống như nước chảy đá mòn chậm rãi đả động đến nội tâm nàng.
Tô Uyển Nhi cũng xuống xe, trên tay nàng cầm một con gấu bông lớn, đây là quà nàng mua tặng Thi Thi.
Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi hướng nhà Liễu Ngọc đi tới, gõ gõ cửa, mở cửa chính là Liễu Ngọc, trên người nàng mặc trang phục công sở mầu đen, hiển nhiên là vừa tan tầm về còn chưa kịp thay quần áo, nàng thấy Phương Dật Thiên cùng Tô Uyển Nhi đứng ở ngoài cửa thoáng hơi sửng sốt, sau đó nhìn trên tay hai người cầm theo quà tặng nhất thời hiểu ra.
- Dì, Thi Thi có ở nhà không ạ.
Tô Uyển Nhi hỏi.
-Uyển Nhi tỷ tỷ, em ở trong này.
Thi Thi từ phòng khách chạy đi vội ra, khuôn mặt mập mạp đỏ rực, cực kỳ đáng yêu.
- Oa, Thi Thi, lại đây, chị ôm em một cái nào.
Tô Uyển Nhi nói xong liền đi tới ôm lấy Thi Thi, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
- Dật Thiên, em, em đây là. . . . . . . . .
Liễu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Ngọc tỷ, tối hôm qua em đáp ứng tặng Thi Thi một chiếc xe đạp .
Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, nhìn toàn thân Liễu Ngọc từ trên xuống dưới mặc trang phục công sở thật là dáng người thành thục, hắn không khỏi nghĩ đến tình huống ám muội tối hôm qua cùng Liễu ngọc trong WC.
Liễu Ngọc vội vàng nói:
- Em, em mua làm gì, Thi Thi đồ chơi rất nhiều rồi, không cần mua cho nó nữa.
- Dì, sinh nhật Thi Thi đương nhiên phải có quà tặng chứ, này, Thi Thi, con gấu bông này tặng em, lúc em ngủ có thể ôm nó nha, có thích hay không?
Tô Uyển Nhi cười hỏi.
- Thích, cảm ơn chị.
Thi Thi vui vẻ cười nói, sau đó cô bé thấy Phương Dật Thiên cầm chiếc xe đạp trong tay, mặt tươi hớn hở, nói,
- Oa, Phương ca ca, đây là chiếc xe đạp hứa tặng em sao?
- Đúng vậy, Phương ca ca đã đáp ứng em mà, lại đây, thử xem có thể đi được không.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Được ạ!
Thi Thi từ lòng Tô Uyển Nhi chạy ra, cao hứng ngồi lên chiếc xe đạp Phương Dật Thiên mới mua, nhưng phòng khách nhỏ quá, nên cũng chỉ đi được một đoạn ngắn, chỉ cần thế thôi, Thi Thi đã vô cùng vui vẻ.
Liễu Ngọc nhìn bộ dạng vui vẻ của con gái, ánh mắt của nàng tựa hồ hơi có chút ướt ướt, đột nhiên cảm giác xúc động muốn khóc, nhớ lại không biết đã bao lâu rồi, tình cảm ấm áp như vậy quả thật không có được, cũng rất ít khi nhìn thấy nữ nhi của mình vui vẻ sáng lạn đến vậy.
Mà tất cả những điều này, đều là từ khi Phương Dật Thiên đến ở đối diện với nhà nàng mới có a.
Trong tiềm thức nàng không chỉ có một tia cảm kích đối với Phương Dật Thiên.
- Thi Thi, còn không mau cảm ơn Phương ca ca cùng Uyển Nhi tỷ tỷ.
Liễu Ngọc xoay người lại, nhẹ nhàng cười, nói.
- Cám ơn Phương ca ca, Uyển Nhi tỷ tỷ, quà anh chị tặng Thi Thi rất thích, cảm ơn anh chị.
Thi Thi cười nói.
- Um, Thi Thi, ngày hôm qua Uyển Nhi tỷ tỷ còn đang học ở trường, nên không thể dự sinh nhật cùng em, sang năm Uyển Nhi tỷ tỷ nhất định sẽ đến dự, được không?
Uyển Nhi kéo bàn tay nhỏ nhắn của Thi Thi, cười nói.
- Vâng, được ạ.
Thi Thi gật gật đầu.
- Lại đây, Dật Thiên, tiểu Uyển, lại đây ngồi đi, uống gì đó nhé.
Liễu Ngọc mời sau đó lại bảo Thi Thi,
- Thi Thi, đi lấy đồ uống cho Uyển Nhi tỷ tỷ.
Phương Dật Thiên uống lon thiết quan âm Liễu Ngọc đưa, thiết quan âm như là dung hợp với dáng vẻ thành thục trên người Liễu Ngọc, Phương Dật Thiên uống vào mùi thơm ngát mãi không thôi.
Liễu Ngọc ngồi phía đối diện, Phương Dật Thiên nhìn hai ngọn đồi cao ngất ẩn dưới bộ trang phục công sở như đang muốn phá tung ra, so sánh với Uyển Nhi, Liễu Ngọc lúc này mới thật đúng là sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, mới được gọi là nữ nhân thành thục đặc biệt gợi cảm quyến rũ.
Tối hôm qua nhẹ chạm vào, Phương Dật Thiên đã phán đoán hai ngọn đồi no tròn đó chắn chắn hẳn phải là cỡ D, cỡ này tuyệt đối làm cho nam nhân mê mẩn tâm hồn.
Đương nhiên, Phương Dật Thiên không phải là kẻ ngu ngơ mới vào đời, ánh mắt của hắn không trực tiếp nhìn chăm chú vào bộ ngực của Liễu Ngọc, mà ánh mắt lơ đãng quỷ không hay thần không biết liếc qua liếc lại, ngay cả tô Uyển Nhi ngồi bên cạnh cũng không biết ánh mắt của hắn không thành thật.
- Dì, nếu trên đường không gặp Phương ca ca đi mua xe đạp cho Thi Thi cháu cũng không biết là sinh nhật em ấy, may mà cháu gặp được Phương ca ca, cho nên cháu cũng thuận tay mua quà luôn.
Tô Uyển Nhi cười nói.
- Tiểu Uyển, cháu chỉ cần có tâm ý là dì đã rất cao hứng rồi, lần sau không phải quà cáp gì đâu.
Liễu Ngọc cười nhẹ nói.
- Phải mua quà chứ ạ, Thi Thi còn nhỏ, ngày sinh nhật phải khiến em ấy vui vẻ, như vậy tuổi thơ của em ấy mới hạnh phúc.
Phương Dật thiên nói.
Liễu Ngọc trong lòng rung động, đảo mắt về phía hắn, cặp mắt nhu tình như nước chớp động nhè nhẹ chứa vài tia cảm kích, khẽ cười, nói:
- Năm nay sinh nhật Thi Thi rất vui vẻ, cái này thật sự phải cảm ơn các em.
Nữ nhân thành thục mỹ lệ mỉm cười không phải người trẻ tuổi huyết khí phương cương như Phương Dật Thiên có khả năng đề kháng, nhìn Liễu Ngọc nở nụ cười quyến rũ, Phương dật Thiên cảm thấy khó có thể chống đỡ, nữ nhân độ tuổi này có lực sát thương rất lớn đối với nam nhân.
Dù như vậy, sắc mặt Phương Dật Thiên cũng không có chút mất tự nhiên, vẫn như trước bình tĩnh tự nhiên cực kỳ, hắn cười cười, đột nhiên nhớ ra, vội nói:
- Nga, thiếu chút nữa quên, hôm nay còn phải giúp Ngọc tỷ sửa cánh cửa WC.
Phương Dật Thiên nói như vậy, Liễu Ngọc không khỏi nhớ tới tình cảnh tối hôm qua trong WC liền xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp nóng lên, có chút ửng hồng.
Phương Dật Thiên nói xong đã đứng dậy, đi vào WC, hắn kiểm tra cẩn thận một lượt, kỳ thật không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ là mấy cái ốc vít rơi ra, chỉ cần mua vài cái vặn lại như cũ là được ngay.
- Ngọc tỷ, như vậy đi, em ra ngoài mua vài cái ốc vít về vặn lại là được, chờ em một chút.
Phương Dật Thiên nói.
- Ai, Dật Thiên, cửa hàng kim khí cách nơi này cũng khá xa, hay là thôi đi.
Liễu Ngọc vội vàng nói.
- Không sao Ngọc tỷ, em có xe.
Phương Dật Thiên nói xong liền đi ra ngoài.
- Có xe? Hắn có xe từ khi nào vậy?
Liễu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Dì, là như thế này, Phương ca ca vừa đi làm vệ sĩ cho thiên kim tiểu thư của chủ tịch công ty, sau đó chủ tịch liền trang bị cho anh ấy một chiếc xe Mercedes-Benz.
Tô Uyển Nhi giải thích.
- Oh, thì ra là như vậy a.
Liễu Ngọc chợt hiểu ra, không biết tại sao, trong lòng ngoài một tia cảm kích đối với Phương Dật Thiên còn có một tình cảm lạ lùng dâng lên, cảm giác kỳ lạ này khiến lòng nàng rung động mãnh liệt, giống như về lại thời thiếu nữ mới lớn e thẹn trong sáng. ( DG: Yêu rồi, nhầm hồi xuân)
Kỳ thật, chinh phục một nữ nhân cũng không quá phức tạp và khó khăn, chỉ cần một chút chân tình, nữ nhân cũng không cần ngươi phải có hành động vĩ đại gì, chỉ cần bắt đầu từ những điểm nhỏ nhặt, giống như nước chảy đá mòn chậm rãi đả động đến nội tâm nàng.
Tác giả :
Lương Thất Thiểu