Thiếp Thân Đặc Công
Chương 426: Cưỡng hôn hay là đút cháo

Thiếp Thân Đặc Công

Chương 426: Cưỡng hôn hay là đút cháo

Phương Dật Thiên đâu biết rằng ngay khi hắn lấy ô tô chạy về biết thự Tuyết Hồ thì Mộ Dung Vãn Tình đã điện thoại nói ra hành tung của hắn cho Lam Tuyết, còn nói rằng tối hôm qua hắn cùng với Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ.
Lam Tuyết sau khi nghe được tin tức thì cảm thấy thương tâm, thì ra tối hôm qua hắn không về là vì ở chung chỗ với đại minh tinh Cố Khuynh Thành, điện thoại cũng gọi không được, chính là cùng vị mỹ nhân này ước hẹn sao?
Cố Khuynh Thành là một đại minh tinh cho dù Lam Tuyết không thường xuyên đọc báo cũng biết nàng, lại nói tiếp nàng cũng thưởng thức vẻ của Cố Khuynh Thành cùng với nhân cách của nàng, từ lúc xuất đạo đến nay đều không ra vụ sờ can đan nào. Tối hôm qua đại minh tinh này lại cùng với chồng mình ở chung một chỗ.
Nếu Phương Dật Thiên trở về có thể nói ra chuyện tối hôm qua hắn ở chung một chỗ với Cố Khuynh Thành thì trong nội tâm của nàng sẽ không tức giận như vậy, nói không chừng còn có thể tha thứ cho hắn. Nhưng mà lại không nghĩ đến hắn lại nói ra cái cớ miễn cưỡng này, việc này phải chăng đã chứng minh rằng trong lòng hắn có quỷ sao?
Càng nói thì trong lòng Lam Tuyết càng cảm thấy thương cảm, cuối cùng nàng cũng bật khóc. Tối hôm qua nàng đã chờ đợi hắn suốt cả đêm chưa ăn cái gì, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không chống đỡ nổi, suýt chút nữa nàng đã ngất đi rồi.
Phương Dật Thiên thở dài, không khỏi giang tay ôm lấy thân hình của Lam Tuyết, Lam Tuyết liều mạng giãy dụa nói:
- Anh không nên đụng đến em, Cố Khuynh Thành xinh đẹp như vậy hơn nữa lại có danh tiếng, anh đi tìm nàng đi còn quay trở về đây để làm gì nữa?
- Lam Tuyết sự việc không phải như em nghĩ đâu
Nói xong, hai tay Phương Dật Thiên vội tăng chút lực, ôm Lam Tuyết đặt trên hai chân mình, thấy Lam Tuyết vẫn còn giãy dụa thì hắn đành phải lấy hai chân kẹp lấy hai chân của nàng, chỉ có như thế nàng mới không thể động đậy được
- Anh sợ nói thật sẽ làm em hiểu lầm bởi thế mới gạt em, tối hôm qua đúng là anh ở cùng một chỗ với Cố Khuynh Thành nhưng chẳng qua anh chỉ là vệ sỹ của nàng, anh cùng nàng không có quan hệ gì cả, em tin tưởng anh không?
Phương Dật Thiên nói.
- Anh buông em ra, bộ dạng của anh làm sao có thể để em tin tưởng được, anh buông ra, em không muốn ở chung một chỗ với anh, em sẽ trở về để đỡ phải chứng kiến anh ở bên ngoài hái hoa bắt bướm làm cho người ta thương tâm.
Ngữ khí Lam Tuyết nức nở
- Lam Tuyết, anh có thể thề với ông trời, anh với Cố Cố Khuynh Thành cũng không có quan hệ gì, anh như thế nào lại có thể quên ở trong nhà lại có vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này? Em biết không, anh thật vất vả lắm mới có thể đối mặt với cuộc sống hiện tại, nếu em đi rồi thì chỉ sợ anh sẽ trở lại cuộc sống trước kia.
Phương Dật Thiên gắt gao ôm lấy Lam Tuyết, bên tai nói lời ôn nhu.
Lam Tuyết nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy nao nao, cho tới nay nàng đều có thể nhìn ra rằng Phương Dật Thiên che dấu nội tâm thật sâu, đối với cuộc sống trước kia của hắn thì nàng hoàn toàn không biết gì cản, giờ phút này lại nghe thấy được lời nói của Phương Dật Thiên thì trong lòng nàng khẽ động.
Mà lúc này thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run rẩy, thì ra ở một bên Phương Dật Thiên đã dùng môi hôn lên vành tai của nàng, không ngờ hắn còn vươn đầu lưỡi trêu trọc vàng tai của nàng nữa, nhất thời từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân bí mật mang thêm một cỗ kích thích, khoái cảm khác thường.
Lam Tuyết chịu không nổi liền hờn dỗi một tiếng, sau đó liền thở gấp, vốn khuôn mặt tái nhợt bỗng trở nên ứng đỏ, nhìn qua quả thật là mê người.
Thân thể Lam Tuyết vốn là cực kỳ mẫn cảm lần này lại bị Phương Dật Thiên là một tay tình trường già đời không ngừng lay động vanh tai tương đối mẫn cảm của nàng, trong lúc nhất thời nàng cũng không nhịn được mà kêu lên, cả thân thể mềm mại bỗng trở nên vô lực. Đổi lại nếu là lúc trước, Phương Dật Thiên làm ra động tác thân thiết như vậy thì nàng cũng sẽ âm thầm vui sướng nhưng giờ phút này thì nàng lại còn đang nổi nóng, không muốn bỏ qua cho Phương Dật Thiên, nhất thời liền giãy dụa, đẩy thân thể của Phương Dật Thiên ra khỏi bản thân mình.
- Vợ à, em nhìn xem anh cũng đã nhận lỗi rồi. Em phải ăn bát cháo này đi, Lý mụ đã nói rằng từ tối hôm qua đến giờ em chưa ăn cái gì, vì tên hỗn đản như anh, em cảm thấy cái gì cũng không ăn là đáng giá sao? Lấy thân hình mệt muốn chết của em khiến Lam lão gia tử tới cửa tìm giết anh à.
Phương Dật Thiên nhìn vào khuôn mặt chuyển biến tốt hơn của Lam Tuyết, sau đó ôn nhu nói.
- Em, em không ăn, em chính là đang tức giận, em sẽ không ăn.
Lam Tuyết cắn chặt răng, quay đầu đi chỗ khác, hừ hừ nói
- Không ăn thật sao?
Ngữ khí Phương Dật Thiên giận dữ, sắc mặt tái mét, cực kỳ phẫn nộ
- Không ăn!
Lam Tuyết cắn chặt răng, cố gắng lắc lắc đầu. Hôm nay, nàng đã quyết định, không quan tâm đến hắn cho dù hắn có nói gì đi chẳng nữa thì cũng không ăn.
- Aiizzz
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, biểu tình tức giận bỗng trở nên tiêu tán, thần sắc bỗng trở nên thất vọng. Cả người bỗng trở nên mệt mỏi, nhìn qua cả người giống như là già nua, tiều tụy cả chục tuổi.
- Quên đi, em không ăn thì thôi thật sự là làm cho anh thất vọng.
Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, có điểm nản lòng thoái chí, chậm rãi buông lỏng hai tay đang ôm chặt lấy thân hình của Lam Tuyết.
Lam Tuyết bỗng chốc chứng kiến vẻ mặt của Phương Dật Thiên, thấy biểu tình tiều tụy, mỏi mệt của hắn thì không khỏi cẩm thấy đau lòng.
Giờ phút này nàng cảm thấy bộ dạng bình thường của hắn cùng với bộ dạng lười nhác, bất cần đời, cà lơ phất phơ thật sự là có khác biệt quá lớn.
Trong lòng Lam Tuyết cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ vừa rồi mình có phải là có chút quá đáng mới khiến hắn thất vọng như vậy? Hay là hắn đang giả vờ cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mình?
Phương Dật Thiên sau đó bưng chén cháo đã nguội lên, im lặng không nói gì cả. Giờ phút này hắn cũng không có mạnh mẽ ôm lấy Lam Tuyết, nếu Lam Tuyết muốn rời đi theo lời nói vừa nãy của nàng thì hắn sẽ gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực của mình, hơn nữa sau một phen khiêu khích trêu chọc lúc nãy thì bản thân nàng cũng quen dần cảm giác ấm ấp được nằm trong lòng ngực của Phương Dật Thiên.
Hơn nữa, giờ phút này trên mặt của Phương Dật Thiên lại hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng nàng không khỏi áy náy, không khỏi tự trách bản thân của mình sao quá đáng như thế. Nói như thế nào đi nữa hắn cũng ăn nói nhũn nhặn, đau khổ cầu xin mình nhưng mình còn không cảm kích ngược lại còn giận dỗi nữa. Nàng đang chần chừ muốn mở miệng nói tha thứ cho hắn.
Nhưng mà lúc nãy, Phương Dật Thiên bỗng bưng chén cháo lên, đột nhiên cười, vẻ mặt tỏ ra thích ý, nói:
- Em không ăn như vậy thì anh sẽ ăn, lại nói bây giờ anh đang đói bụng, thật sự là quá đói bụng đi a.
Nói xong tên gia hỏa này lại dùng thìa múc lên một muỗng cháo bỏ vào miệng ăn, đã ăn còn đắc ý khen cháo ngon nữa, khen không dứt miệng, vẻ mặt có vẻ hào hứng.
Người này sắc mặt biến hóa cực kỳ nhanh, Lam Tuyết nhìn hắn mà phải trợn mắt há hốc mồm, cảm giác áy náy trong lòng bỗng biến mất, tên gia hỏa này thật sự là đáng giận a, thần sắc giả bộ vừa rồi của hắn là muốn lừa gạt sự đồng tình của mình! Hừ, chính mình cũng suýt mắc mưu chủ động mà ăn cháo, cũng chưa từng nghĩ đến tên bại hoại này sẽ dùng khổ nhục kế.
Rất là đang giận, ngay cả gian kế này tên bại hoại này cũng nghĩ ra được, hôm nay mình tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn, mặc cho hắn nói cái gì đi chăng nữa thì mình cũng phải thờ ơ.
Lam Tuyết thở hồng hộc, trong lòng không nhịn được mà nghĩ muốn đem tên gia hỏa này hung hăng giáo huấn một trận, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh hắn đang ăn chén cháo một cách ngon lành thì nàng cũng có chút động tâm, lại nói tiếp quả thật là nàng đang đói bụng chẳng qua với tính cách quật cường của nàng thì nàng cũng quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn vào bộ dạng đáng giận của Phương Dật Thiên
Nhưng mà đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình tê rần, trong lòng kinh ngạc không khỏi há miệng thở dốc. Mà lúc này chỉ thấy hai tay của Phương Dật Thiên đang gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, làm cho nàng không thể cử động được, nàng chưa kịp phản ứng thì bờ môi của hắn đã nhanh chóng áp sát vào bờ môi anh đào của mình.
Tiếp theo, thân hình của nàng thoáng như bị điện giật, tên gia hỏa này cũng đúng là bá đạo thật, đầu lưỡi của hắn đang khẽ cạy môi của nàng ra, sau đó chỉ thấy một ngụm cháo từ trong miệng của hắn chảy từ từ vào trong miệng của mình.
Đầu óc Lam Tuyết bỗng trở nên trống rống, thân hình mềm mại cũng quên giãy dụa, cả người ngây dại.
Cặp mắt của nàng trợn lên, biểu tình cực kỳ kinh ngạc, nàng không thể tưởng tượng được Phương Dật Thiên đúng là một tên vô liêm sĩ, thật không ngờ hắn dùng cách này để làm mình ăn cháo?
Oh my god, trong lúc nhất thời đủ loại cảm giác ùn ùn kéo đến, đặc biệt là miếng cháo mà từ trong miệng Phương Dật Thiên đưa vào trong miệng của nàng theo bản năng nàng muốn cản lại vì thế cái lưỡi thơm tho kẽ động, khẽ đẩy về phía trước nhưng mà không ngờ lại đụng trúng đầu lưỡi của Phương Dật Thiên.
Mà khiến cho nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ chính là lúc này đầu lưỡi của tên gia hỏa này lại mút lấy đầu lưỡi của mình, đã vậy hắn còn mút lấy nữa chứ. Một trận đá lưỡi trôi qua làm cho nàng không tự chủ được mà nuốt ngụm cháo kia xuống.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại