Thiếp Thân Đặc Công
Chương 404: để ta ăn hiếp ngươi một lần nữa
Sau cơn mây mưa điên loạn, cả người Chân Khả Nhân vô lực nằm trong lòng của Phương Dật Thiên, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ửng hồng, nhìn thoáng qua giống như một trái đào mỏng manh, nhẹ nhàng sờ vào chắc chắn chắn sẽ chảy nước ra. Tựa hồ còn chưa phục hồi lại sau khi đạt tới cao trào, hô hấp của nàng có chút dồn dập, trong miệng không ngừng phát ra những hơi thở gấp mang theo mùi đàn hương, lông mày vẫn nhăn lại mang theo một cỗ xuân tình chưa tiêu tán
Phương Dật Thiên ôm Chân Khả Nhân trong lòng, trên mặt toát ra một cỗ thỏa mãn, chỉ tiếc quần hắn lại bị hắn vứt trên mặt đất, bằng không bây giờ mà có một điếu thuốc trong túi quần thì tư vị hẳn là rất tuyệt.
Nhớ tới phong thái của Chân Khả Nhân khi bị hắn chinh phục, trong lòng hắn đắc ý cười, tiểu ny tử này ngay lúc cao trào không còn giữ lại một chút nào, kêu lên một tiếng rất lớn, tiêu hồn thực cốt, phóng đãng mà lại phong tao, hắn thật là thích mỹ nữ bên ngoài biểu hiện lãnh ngạo, nhưng tại phương diện kia lại phóng túng đến cực điểm.
Nàng bề ngoài lãnh ngạo, nhưng trong lòng lại yếu đuối phức tạp, mỹ nữ càng là như vậy thì lại càng khiến người ta đau lòng mà trân trọng. Đối với nam nhân mà nói, ai không hy vọng nữ nhân của mình trong lúc ở trên giường phóng túng, nếu như bề ngoài xinh đẹp nhưng trên giường lại như một người gỗ thì sẽ giảm đi rất nhiều tình thú.
Thật lâu sau, Chân Khả Nhân mới mở hai mắt, trong mắt mê ly quyến rũ lộ ra vẻ thỏa mãn, nàng chứng kiến Phương Dật Thiên đang bỡn cợt nhìn vào mình, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nhớ tới vừa cùng Phương Dật Thiên triền miên mất hồn, tâm thần nàng nhịn không được nhẹ nhàng rung động, duỗi tay hung hăng cấu Phương Dật Thiên một lần, thần sắc trên mặt cực kỳ hờn dỗi.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng cười, duỗi tay vuốt cằm Chân Khả Nhân:
-Chân Khả Nhân, em có biết hay không, vừa rồi em rất là mê người. Ừm, nhìn không ra em bề ngoài lãnh ngạo vô tình, nhưng lại rất là dâm đãng nha, anh thích.
-Anh… anh còn nói, anh dám giễu cợt em, em bóp chết anh.
Chân Khả Nhân sắc mặt đỏ bừng, chỉ kém một chút nữa là tìm một cái lỗ để chui xuống, hai tay dung sức nhéo Phương Dật Thiên, thần sắc trên mặt quyến rũ động lòng người, cực kỳ xinh đẹp.
Phương Dật Thiên ha hả cười, ôm thân thể mềm mại gợi cảm của Chân Khả Nhân vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Trên mặt Chân Khả Nhân tuy nói là mang nét hờn dỗi nhưng nàng lại vô cùng ấm áp và ngọt ngào. Bị tên hỗn đản này ôm trong lòng, nội tâm của nàng đúng là khó có thể yên ổn được, sâu trong suy nghĩ của nàng đã yên lặng thừa nhận Phương Dật Thiên là nam nhân của nàng.
Nàng thẹn thùng liếc nhìn Phương Dật Thiên, sau đó âm thầm thấy kỳ lạ, tên hỗn đãn này hôm nay sau lại không cởi quần áo ra? Vừa rồi cùng PPhương Dật Thiên triền miên, nàng chưa từng chú ý tới, giờ phút này sau khi bình ổn lại, thấy người này trên thân vẫn còn mặc quần áo, mà chính nàng lại trần như nhộng.
Hai tay nàng theo bản năng luồn vào bên trong quần áo của Phương Dật Thiên, nàng nghĩ thầm có thể ôm được da thịt của hắn, nhưng ngoài dự kiến là hai tay nàng vừa lúc đi vào lại chạm vào một tầng băng vải thật dày, nàng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên dường như không có việc gì xảy ra, cười nhàn nhạt, buông lỏng hai tay của nàng ra, tựa hồ muốn đi xuống giường:
-Chân Khả Nhân, em mặc quần áo vào đi, em xem, cứ như vậy ở trước mặt anh mà em không thẹn thùng à?
Chân Khả Nhân ngẩn ra, trong lòng biết là PPhương Dật Thiên có ý đồ lảng sang chuyện khác, nàng cả giận hỏi:
-Anh, thân thể của anh làm sao vậy? Bên trong sao lại quấn đầy băng vải thế?
-Không có gì, đúng lên mặc quần áo đi nào.
Phương Dật Thiên nói xong, với tay lấy quần áo của Chân Khả Nhân.
Chân Khả Nhân không chịu, hai tay vén áo của PPhương Dật Thiên lên, liền thấy được trước ngực hắn quấn đầy băng vải, mơ hồ còn lộ ra mùi máu. Chân Khả Nhân sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp tức khắc trở nên tái nhợt vô sắc, nàng nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên thốt lên:
-Phương Dật Thiên, anh, anh bị thương?
-Bị thương? Ha ha, anh thế nào lại bị thương được, không thấy là vừa rồi anh mạnh mẽ vô cùng sao?
Phương Dật Thiên cười cười, tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi Chân Khả Nhân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chân Khả Nhân lại đỏ lên, trong mắt tràn đầy quan tâm, đối với lời nói bâng quơ của PPhương Dật Thiên nàng tất nhiên là không tin:
-Anh đừng mơ gạt em, anh rõ ràng là bị thương, bị lúc nào vậy? Anh mau nói cho em biết, có nghiêm trọng không?
-Được rồi, nhìn em xem, có một chút thương tích mà đã dọa em lo đến như vậy, em lo nam nhân của em chết sao?
Phương Dật Thiên cười nói.
Chân Khả Nhân ngẩn ra, sau đó vừa tức cười vừa giận dữ:
-Em mà thèm lo sao, anh tốt nhất là đi chết đi, em đi kiếm người khác.
Sau đó nàng lại thuận thế hỏi:
-Anh bị thương lúc nào? Mau nói cho em biết. À em biết rồi, anh, anh khẳng định là tối hôm qua bị thương phải không? Tối hôm qua…
-Em hiểu tõ tính tình của Tiểu Tuyết, anh cho dù là có rình coi, nàng cũng sẽ không giận dỗi làm anh bị thương! Chắc chắn là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi anh đi cứu Tiểu Tuyết thì bị thương, có phải không?
Chân Khả Nhân suy nghĩ một chút, nhớ lại tối hôm qua Tiểu Tuyết mất tích khả nghi, lại kết hợp với Phương Dật Thiên bày ra chuyện rình coi, càng nghĩ càng thấy trăm ngàn chỗ hở.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, hắn thật không nghĩ tới tư duy của Chân Khả Nhân lại nhạy bén như vậy, lập tức đoán ra tối hôm qua hắn là đi cứu Lâm Thiên Tuyết mới bị thương.
Thấy PPhương Dật Thiên trầm mặt không nói, Chân Khả Nhân lại càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, nàng đột nhiên ôm lấy cổ PPhương Dật Thiên, nói:
-Em đang nói với anh mà, có phải là tối hôm qua Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì? Sau đó anh đi cứu mới bị thương?
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, có phủ định thì cũng không giấu giếm được Chân Khả Nhân, nhàn nhạt nói:
-Kỳ thật cũng không có việc gì lớn, anh chỉ là sơ ý mới bị thương, chỉ là chút thương tích thôi, không có việc gì đâu.
Lời này vừa nói ra, Chân Khả Nhân kinh hô một tiếng, cái miệng nhỏ mê người giương lên, tay phải nhịn không được phải che miệng lại, hai mắt nhìn về Phương Dật Thiên mang theo một tia thẹn thùng.
Nếu tối hôm qua Lâm Thiên Tuyết vô cớ biến mất, mà Phương Dật Thiên lại đi cứu Lâm Thiên Tuyết về mới bị thương, như vậy nói cách khác, căn bản là tối hôm qua Phương Dật Thiên không có rình coi Lâm Thiên Tuyết tắm, Phương Dật Thiên cố ý bày ra việc này chính là không muốn người khác biết được sự tình.
Nói cách khác, tối hôm qua là mình hiểu lầm Phương Dật Thiên, mình thật sự nghĩ Phương Dật Thiên chạy đến rình coi Lâm Thiên Tuyết tắm, Lâm Thiên Tuyết mới có thể giận dỗi chạy ra ngoài, lúc ấy mình đã thóa mạ hắn một trận, thậm chí còn mắng hắn là biến thái, thì ra, là mình nghĩ oan cho hắn.
Càng nghĩ Chân Khả Nhân càng thấy có lỗi, trong lòng khó chịu cực kỳ, hai mắt khẽ đỏ lên, ngập ngừng:
-Phương Dật Thiên… em… xin lỗi… em … em hiểu lầm anh… xin lỗi…
Phương Dật Thiên cười cười, duỗi tay xoa nhẹ đầu của Chân Khả Nhân, ôn nhu nói:
-Đồ ngốc, nói gì đó, em đâu cần phải xin lỗi anh, ngược lại là anh nhiều lần ăn hiếp em, cho dù là xin lỗi thì phải là anh làm mới đúng!
-Em, em tối hôm qua trách lầm anh, còn lớn tiếng chửi, trong lòng anh khẳng định là trách em có đúng không? Anh, anh có thể tha thứ cho em được không?
Chân Khả Nhân nói xong, trong nước mắt lưng tròng, thì ra trong lòng chính mình đúng là để ý nam nhân này.
Phương Dật Thiên nghe vậy thì cười cười, làm như thật thở dài một tiếng, nói:
-Trong lòng anh thật là có trách em, muốn tha thứ cho em cũng không phải là không thể, nhưng mà …
-Nhưng sao?
Chân Khả Nhân vội vàng hỏi.
-Chỉ cần em để cho anh ăn hiếp một lần nữa, anh sẽ phát tiết được hết oán khí trong lòng.
Phương Dật Thiên cười, ôm thân thể trần trụi của Chân Khả Nhân, lại một lần nữa đặt nàng dưới thân, cúi xuống hôn lên da thịt mềm mại bóng loáng của nàng, hai tay cũng cực kỳ không thành thật, vuốt ve cả người của nàng.
-Phương Dật Thiên, anh … á..
Chân Khả Nhân nhịn không được kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ hồng, không nghĩ tới tên này đúng thật là hỗn dản, lại tìm mọi cách ăn hiếp nàng, chẳng qua nghĩ nghĩ, trên mặt nàng lại phóng ra một tia cười quyến rũ.
Phương Dật Thiên ôm Chân Khả Nhân trong lòng, trên mặt toát ra một cỗ thỏa mãn, chỉ tiếc quần hắn lại bị hắn vứt trên mặt đất, bằng không bây giờ mà có một điếu thuốc trong túi quần thì tư vị hẳn là rất tuyệt.
Nhớ tới phong thái của Chân Khả Nhân khi bị hắn chinh phục, trong lòng hắn đắc ý cười, tiểu ny tử này ngay lúc cao trào không còn giữ lại một chút nào, kêu lên một tiếng rất lớn, tiêu hồn thực cốt, phóng đãng mà lại phong tao, hắn thật là thích mỹ nữ bên ngoài biểu hiện lãnh ngạo, nhưng tại phương diện kia lại phóng túng đến cực điểm.
Nàng bề ngoài lãnh ngạo, nhưng trong lòng lại yếu đuối phức tạp, mỹ nữ càng là như vậy thì lại càng khiến người ta đau lòng mà trân trọng. Đối với nam nhân mà nói, ai không hy vọng nữ nhân của mình trong lúc ở trên giường phóng túng, nếu như bề ngoài xinh đẹp nhưng trên giường lại như một người gỗ thì sẽ giảm đi rất nhiều tình thú.
Thật lâu sau, Chân Khả Nhân mới mở hai mắt, trong mắt mê ly quyến rũ lộ ra vẻ thỏa mãn, nàng chứng kiến Phương Dật Thiên đang bỡn cợt nhìn vào mình, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nhớ tới vừa cùng Phương Dật Thiên triền miên mất hồn, tâm thần nàng nhịn không được nhẹ nhàng rung động, duỗi tay hung hăng cấu Phương Dật Thiên một lần, thần sắc trên mặt cực kỳ hờn dỗi.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng cười, duỗi tay vuốt cằm Chân Khả Nhân:
-Chân Khả Nhân, em có biết hay không, vừa rồi em rất là mê người. Ừm, nhìn không ra em bề ngoài lãnh ngạo vô tình, nhưng lại rất là dâm đãng nha, anh thích.
-Anh… anh còn nói, anh dám giễu cợt em, em bóp chết anh.
Chân Khả Nhân sắc mặt đỏ bừng, chỉ kém một chút nữa là tìm một cái lỗ để chui xuống, hai tay dung sức nhéo Phương Dật Thiên, thần sắc trên mặt quyến rũ động lòng người, cực kỳ xinh đẹp.
Phương Dật Thiên ha hả cười, ôm thân thể mềm mại gợi cảm của Chân Khả Nhân vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve. Trên mặt Chân Khả Nhân tuy nói là mang nét hờn dỗi nhưng nàng lại vô cùng ấm áp và ngọt ngào. Bị tên hỗn đản này ôm trong lòng, nội tâm của nàng đúng là khó có thể yên ổn được, sâu trong suy nghĩ của nàng đã yên lặng thừa nhận Phương Dật Thiên là nam nhân của nàng.
Nàng thẹn thùng liếc nhìn Phương Dật Thiên, sau đó âm thầm thấy kỳ lạ, tên hỗn đãn này hôm nay sau lại không cởi quần áo ra? Vừa rồi cùng PPhương Dật Thiên triền miên, nàng chưa từng chú ý tới, giờ phút này sau khi bình ổn lại, thấy người này trên thân vẫn còn mặc quần áo, mà chính nàng lại trần như nhộng.
Hai tay nàng theo bản năng luồn vào bên trong quần áo của Phương Dật Thiên, nàng nghĩ thầm có thể ôm được da thịt của hắn, nhưng ngoài dự kiến là hai tay nàng vừa lúc đi vào lại chạm vào một tầng băng vải thật dày, nàng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên dường như không có việc gì xảy ra, cười nhàn nhạt, buông lỏng hai tay của nàng ra, tựa hồ muốn đi xuống giường:
-Chân Khả Nhân, em mặc quần áo vào đi, em xem, cứ như vậy ở trước mặt anh mà em không thẹn thùng à?
Chân Khả Nhân ngẩn ra, trong lòng biết là PPhương Dật Thiên có ý đồ lảng sang chuyện khác, nàng cả giận hỏi:
-Anh, thân thể của anh làm sao vậy? Bên trong sao lại quấn đầy băng vải thế?
-Không có gì, đúng lên mặc quần áo đi nào.
Phương Dật Thiên nói xong, với tay lấy quần áo của Chân Khả Nhân.
Chân Khả Nhân không chịu, hai tay vén áo của PPhương Dật Thiên lên, liền thấy được trước ngực hắn quấn đầy băng vải, mơ hồ còn lộ ra mùi máu. Chân Khả Nhân sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp tức khắc trở nên tái nhợt vô sắc, nàng nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên thốt lên:
-Phương Dật Thiên, anh, anh bị thương?
-Bị thương? Ha ha, anh thế nào lại bị thương được, không thấy là vừa rồi anh mạnh mẽ vô cùng sao?
Phương Dật Thiên cười cười, tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi Chân Khả Nhân.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chân Khả Nhân lại đỏ lên, trong mắt tràn đầy quan tâm, đối với lời nói bâng quơ của PPhương Dật Thiên nàng tất nhiên là không tin:
-Anh đừng mơ gạt em, anh rõ ràng là bị thương, bị lúc nào vậy? Anh mau nói cho em biết, có nghiêm trọng không?
-Được rồi, nhìn em xem, có một chút thương tích mà đã dọa em lo đến như vậy, em lo nam nhân của em chết sao?
Phương Dật Thiên cười nói.
Chân Khả Nhân ngẩn ra, sau đó vừa tức cười vừa giận dữ:
-Em mà thèm lo sao, anh tốt nhất là đi chết đi, em đi kiếm người khác.
Sau đó nàng lại thuận thế hỏi:
-Anh bị thương lúc nào? Mau nói cho em biết. À em biết rồi, anh, anh khẳng định là tối hôm qua bị thương phải không? Tối hôm qua…
-Em hiểu tõ tính tình của Tiểu Tuyết, anh cho dù là có rình coi, nàng cũng sẽ không giận dỗi làm anh bị thương! Chắc chắn là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, sau khi anh đi cứu Tiểu Tuyết thì bị thương, có phải không?
Chân Khả Nhân suy nghĩ một chút, nhớ lại tối hôm qua Tiểu Tuyết mất tích khả nghi, lại kết hợp với Phương Dật Thiên bày ra chuyện rình coi, càng nghĩ càng thấy trăm ngàn chỗ hở.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, hắn thật không nghĩ tới tư duy của Chân Khả Nhân lại nhạy bén như vậy, lập tức đoán ra tối hôm qua hắn là đi cứu Lâm Thiên Tuyết mới bị thương.
Thấy PPhương Dật Thiên trầm mặt không nói, Chân Khả Nhân lại càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, nàng đột nhiên ôm lấy cổ PPhương Dật Thiên, nói:
-Em đang nói với anh mà, có phải là tối hôm qua Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì? Sau đó anh đi cứu mới bị thương?
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, có phủ định thì cũng không giấu giếm được Chân Khả Nhân, nhàn nhạt nói:
-Kỳ thật cũng không có việc gì lớn, anh chỉ là sơ ý mới bị thương, chỉ là chút thương tích thôi, không có việc gì đâu.
Lời này vừa nói ra, Chân Khả Nhân kinh hô một tiếng, cái miệng nhỏ mê người giương lên, tay phải nhịn không được phải che miệng lại, hai mắt nhìn về Phương Dật Thiên mang theo một tia thẹn thùng.
Nếu tối hôm qua Lâm Thiên Tuyết vô cớ biến mất, mà Phương Dật Thiên lại đi cứu Lâm Thiên Tuyết về mới bị thương, như vậy nói cách khác, căn bản là tối hôm qua Phương Dật Thiên không có rình coi Lâm Thiên Tuyết tắm, Phương Dật Thiên cố ý bày ra việc này chính là không muốn người khác biết được sự tình.
Nói cách khác, tối hôm qua là mình hiểu lầm Phương Dật Thiên, mình thật sự nghĩ Phương Dật Thiên chạy đến rình coi Lâm Thiên Tuyết tắm, Lâm Thiên Tuyết mới có thể giận dỗi chạy ra ngoài, lúc ấy mình đã thóa mạ hắn một trận, thậm chí còn mắng hắn là biến thái, thì ra, là mình nghĩ oan cho hắn.
Càng nghĩ Chân Khả Nhân càng thấy có lỗi, trong lòng khó chịu cực kỳ, hai mắt khẽ đỏ lên, ngập ngừng:
-Phương Dật Thiên… em… xin lỗi… em … em hiểu lầm anh… xin lỗi…
Phương Dật Thiên cười cười, duỗi tay xoa nhẹ đầu của Chân Khả Nhân, ôn nhu nói:
-Đồ ngốc, nói gì đó, em đâu cần phải xin lỗi anh, ngược lại là anh nhiều lần ăn hiếp em, cho dù là xin lỗi thì phải là anh làm mới đúng!
-Em, em tối hôm qua trách lầm anh, còn lớn tiếng chửi, trong lòng anh khẳng định là trách em có đúng không? Anh, anh có thể tha thứ cho em được không?
Chân Khả Nhân nói xong, trong nước mắt lưng tròng, thì ra trong lòng chính mình đúng là để ý nam nhân này.
Phương Dật Thiên nghe vậy thì cười cười, làm như thật thở dài một tiếng, nói:
-Trong lòng anh thật là có trách em, muốn tha thứ cho em cũng không phải là không thể, nhưng mà …
-Nhưng sao?
Chân Khả Nhân vội vàng hỏi.
-Chỉ cần em để cho anh ăn hiếp một lần nữa, anh sẽ phát tiết được hết oán khí trong lòng.
Phương Dật Thiên cười, ôm thân thể trần trụi của Chân Khả Nhân, lại một lần nữa đặt nàng dưới thân, cúi xuống hôn lên da thịt mềm mại bóng loáng của nàng, hai tay cũng cực kỳ không thành thật, vuốt ve cả người của nàng.
-Phương Dật Thiên, anh … á..
Chân Khả Nhân nhịn không được kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ hồng, không nghĩ tới tên này đúng thật là hỗn dản, lại tìm mọi cách ăn hiếp nàng, chẳng qua nghĩ nghĩ, trên mặt nàng lại phóng ra một tia cười quyến rũ.
Tác giả :
Lương Thất Thiểu